Chương 2
"Không, không có gì. Ta chỉ là suy nghĩ chút chuyện. Ngươi nên ăn trưa." Trần Vũ Nhiên dời đề tài, mang thức ăn đến bên giường.
Trần Vũ Nhiên chỉ có nhiệm vụ mang bữa trưa, sau đó còn có hộ sĩ khác đến đưa thuốc. Thời gian sau đó Kiều Chân rất ngoan ngoãn ăn hết bữa trưa, không kén ăn, không chê cũng không khen, ngoài việc quá ngoan, hoàn toàn không có gì bất thường.
"Tạm biệt tỷ tỷ! Chúng ta sẽ sớm gặp lại." Mộc Tử Yên cười vẫy tay.
Trần Vũ Nhiên mím môi, chịu đựng cảm giác lạnh lẽo truyền đến từ phía sau, rời khỏi phòng. Mộc Tử Yên đợi người rời khỏi lập tức xuống giường, mở cửa sổ, nhìn hướng về bên ngoài.
Tầng bốn có độ cao không hơn 15m, mắt Mộc Tử Yên cũng rất tốt, nhưng để nhìn rõ ràng người đi dưới sân thì không thể. Nàng không xác định đó có phải Player hay không, nhưng chỉ đi tới lui quanh quẩn trong sân thì rất khả nghi.
Ý định ban đầu của nàng chỉ là xác định hoàn cảnh của phó bản, mục đích đạt đến, hơn nữa còn có phát hiện ngoài ý muốn. Có lẽ Mộc Tử Yên nhìn quá chăm chú khiến người phía dưới phát hiện, hắn ngẩng đầu, hắn thấy nàng.
Hắn giơ tay, chỉ gì đó về phía nàng, sau đó vội vã rời khỏi sân, đi vào trong khu lưu bệnh. Mộc Tử Yên đóng cửa sổ, không trở về giường mà là đi vào toilet, một phút sau nàng đi ra, ngồi xuống một bên giường.
Tiếng đế giày chạm sàn vang lên đều đều, ngày càng gần, Mộc Tử Yên chú tâm lắng nghe. Tiếng vang đến phòng bên cạnh thì dừng lại, sau đó lại vang lên, kèm theo đó là tiếng bánh xe.
Cạch!
Cửa phòng mở ra, từ bên ngoài có hai người tiến vào. Nam nhân đi trước là NPC, người phía sau là Player, trên xe đẩy là các chai lọ thuốc khác nhau.
"Số 405, đến giờ uống thuốc rồi." Nam NPC lên tiếng, hắn không giống hộ sĩ trưởng, ánh mắt không thanh minh, nói chuyện cảm giác có phần máy móc.
"Bác sĩ, ta uống thuốc rất lâu rồi, bao giờ mới có thể xuất viện vậy?" Mộc Tử Yên ra vẻ kháng cự hỏi lại.
"Đây không phải là điều chúng ta có thể xác định chính xác, bệnh của ngươi rất nặng, hôm nay tăng thêm lượng thuốc." NPC lạnh lùng đáp, không trả lời cụ thể cho Mộc Tử Yên.
NPC chỉ dẫn cho nam Player lấy thuốc, Mộc Tử Yên nhìn động tác của bọn họ, chờ đợi. Player cầm lấy thuốc đi đến bên cạnh giường, hắn cách Mộc Tử Yên ngày càng gần thì tâm trạng của nàng càng thêm hưng phấn.
...
Trần Vũ Nhiên phải đưa cơm cho tất cả các bệnh nhân ở tầng bốn, mà tầng này có hết thảy 10 phòng bệnh, 8 bệnh nhân. Trong đó có số 407 là Player, tự xưng là Thái Tử, bị bệnh viện gán cho bệnh hoang tưởng.
Nói thật thì nàng không nghĩ bệnh viện sai, tên này giống như bị bệnh thật. Nếu không thì nói bản thân là thiên sủng nhi, muốn lập hậu cung gì đó, chẳng lẽ là bình thường... Người bình thường ai sẽ nói như vậy?!! Cho dù trong lòng nghĩ như thế cũng không nên nói ra, hắn bị ngu à?!!
Năm Player vào vai hộ sĩ, nàng phụ trách đưa cơm tầng bốn, Trình Thư Nhiên trực ban tầng bốn, Hồng Phát trực ban tầng năm, Bạch Dịch hỗ trợ cho bác sĩ chẩn trị của số 405, người còn lại gọi Tiền Lai đưa cơm tầng năm. Theo cách phân chia này, Player vào vai bệnh nhân còn lại hẳn là ở tầng năm, không biết đã tiếp xúc với Tiền Lai chưa.
"Ngươi thật không lễ phép, ta đang nói chuyện với ngươi đấy!"
Trần Vũ Nhiên giật mình, ý thức rốt cuộc từ trong suy nghĩ trở lại thực tại. Người vừa nói chuyện là bệnh nhân cuối cùng của tầng này, số 409, một nữ tử chừng 19, 20 tuổi.
Nàng là một trong ba nữ bệnh nhân của tầng, nghe nói bị đưa vào bệnh viện từ ba năm trước, tính tình thay đổi thất thường, nổi danh khó hầu hạ. Trần Vũ Nhiên xoa lòng bàn tay, vội vàng cười làm lành, nhưng số 409 hiển nhiên không để ý sắc mặt của nàng là thế nào.
"Dối trá, mang đồ cút đi!" Số 409 vẫy tay, mặt tràn đầy ghét bỏ đuổi người.
"Không được, hộ sĩ trưởng nói..." Trần Vũ Nhiên còn chưa nói xong thì bỗng dưng nghe được tiếng hét.
Tiếng nam nữ xen lẫn, rất ồn ào, nàng vội vàng mở cửa phòng chạy ra hành lang. Rất nhiều hộ sĩ, bác sĩ không biết từ đâu xuất hiện chạy về hướng một phòng bệnh, là phòng số 405.
"Tên điên đó cuối cùng cũng động thủ sao? Không phải hơi sớm à?" Số 409 đứng ở cửa phòng thì thầm, sau đó đột nhiên cũng chạy đi.
"Khoan đã!" Trần Vũ Nhiên thật sự hoảng hốt, ngày đầu tiên của phó bản cấp Tuyến hẳn không nên có nhiều chuyện xảy ra như thế này chứ!
Trần Vũ Nhiên chậm một bước chạy đến, Trình Thư Nhiên đã có mặt ở nơi này. Ngoài ra còn có Bạch Dịch, trên bụng đầy máu bị nâng lên xe, đẩy vào phòng cấp cứu.
"Chuyện gì xảy ra?!" Trần Vũ Nhiên vội vàng hỏi người đến trước.
"Hắn xúc phạm cấm kỵ nên bị tấn công, nhưng có đạo cụ, không chết được. Ngược lại..." Trình Thư Nhiên ra hiệu nàng nhìn vào trong phòng bệnh.
Ngay cửa có một vũng máu lớn, nằm ngăn ở đó là một nam nhân, không biết sống hay chết. À không, nhìn thái độ của hộ sĩ xung quanh, hắn đã chết, là Bạch Dịch giết hắn sao?!
"Số 405 đâu?! Đây là do nàng gây ra đúng không?"
Trần Vũ Nhiên bị đẩy sang một bên, số 409 từ chỗ nàng chen vào bên trong. Các hộ sĩ nhìn thấy nàng, lúc này dường như mới tỉnh hồn, vội vàng phân công nhau làm việc.
"Số 409, ngươi tại sao lại ở đây?!"
"Đừng tùy tiện ra khỏi phòng và đến chỗ nguy hiểm như thế này!!"
Hai ba hộ sĩ đứng che tầm mắt số 409, đưa tay lôi kéo nàng trở về phòng. Trần Vũ Nhiên nghĩ đến tính tình của người này, đã đoán trước nàng sẽ không chấp nhận, thực tế như nàng đoán.
"Ta không có bệnh! Không cần quản ta! Hơn nữa ta cũng không phải mục tiêu tấn công của số 405, có gì phải sợ!!"
Trình Thư Nhiên bắt được thông tin trong câu nói cuối của nàng, số 409 biết cấm kỵ của số 405 là gì. Nhưng hộ sĩ rất quyết đoán, dùng sức mang người rời đi, trong miệng còn không quên cảnh cáo:
"Bình thường sẽ không, nhưng lúc này nàng đang nổi điên! Đến gần nàng, cẩn thận mạng cũng không còn như..." Hộ sĩ đi xa, giọng nói cũng trở nên nhỏ, hai Player không nghe được phần sau.
"Hộ sĩ Trình, hộ sĩ Trần, đến bên này giúp một chút."
Trình Thư Nhiên nghe gọi liền quay đầu đi xem, hai NPC đứng ở cửa phòng 405 đang nhìn chằm chằm về hướng này. Nàng rũ mắt, suy nghĩ vài giây sau đó đi về phía cửa, đi ba bốn bước lại đột nhiên quay đầu.
"Ngươi thế nào? Còn không mau đi theo." Nàng nói với Trần Vũ Nhiên.
Đối phương lúc này mới như tỉnh mộng, vội vã theo sau lưng nàng. Hai người đi đến bên cạnh hai NPC, giúp đỡ bọn họ nâng người lên cán, đắp vải trắng, sau đó mang đi hướng thang máy.
"Chúng ta đi đâu?" Trình Thư Nhiên hỏi.
"Nhà xác." NPC không chút ngần ngại đáp.
...
Vụ việc vừa rồi tất nhiên là do Mộc Tử Yên gây ra, vậy hiện tại nàng đang ở đâu?
Nói là nàng cần ở riêng trị liệu tâm lý, hộ sĩ trưởng và bác sĩ Lý mang nàng đến một căn phòng kín. Đây là phòng quản thúc những bệnh nhân phát bệnh như Mộc Tử Yên, cũng là nơi đặt chìa khoá thông quan phó bản.
"Rất chắc chắn, hơn nữa còn ngăn cản đạo cụ từ cấp hiếm trở xuống. Có vẻ không phù hợp với phó bản cấp Tuyến chút nào." Mộc Tử Yên vừa nói vừa sờ soạng khắp căn phòng.
Bên trong phòng sơn một màu lục nhạt, không cửa sổ, không có bất kỳ vật dụng nào ở nơi này. Mộc Tử Yên đang thử tìm kiếm chìa khoá, nói thật, không phải giấu trong tường chính là giấu ở trong bóng đèn trên đầu.
"Chỉ có căn phòng này được như thế thôi, bên ngoài đều rất bình thường." Bác sĩ Lý giải thích, đứng quan sát hành động của Mộc Tử Yên.
"Ngươi phải ở lại nơi này một đêm, ngày mai sẽ trở về phòng, tìm được chìa khóa hay không còn tùy vào bản thân ngươi." Bác sĩ Lý từ trong túi áo lấy ra một hộp thuốc lá, chưa kịp mở ra đã bị đánh bay sang một bên.
"Đây là bệnh viện, bác sĩ." Hộ sĩ trưởng không nhìn hắn, giọng nói tràn đầy cảnh cáo.
"Biết rồi, biết rồi." Bác sĩ Lý đi nhặt hộp thuốc lá, nhét lại vào túi áo, không định hút trước mặt hộ sĩ trưởng.
"Có thể cho ta biết chuyện gì đã xảy ra không?" Hộ sĩ trưởng nhìn Mộc Tử Yên đột nhiên dừng tay, sau đó lại tiếp tục tìm kiếm.
"Chuyện cũng không có gì phức tạp, ta không vi phạm cấm luật, thậm chí tuân theo." Mộc Tử Yên nhìn bóng đèn treo ở đỉnh cùng căn phòng không một thứ để kê chân, vừa nghĩ cách vừa kể.
Khoảng 20 phút trước...
Bạch Dịch nghe lời của bác sĩ NPC, lấy các loại thuốc cần thiết đặt lên xe đẩy, cùng hắn đi đến phòng 405. Nhiệm vụ của hắn là hỗ trợ bác sĩ, nhưng hắn sẽ không tin tưởng chắc chắn lời của NPC, hắn vẫn giữ một phần cẩn thận khi tiến lại gần số 405.
Khoảng cách không được 1m, chẳng có gì bất thường xảy ra. Số 405 mở lòng bàn tay đợi hắn đưa thuốc, Bạch Dịch vừa đưa thuốc vừa cẩn thận quan sát, sợ NPC bỗng dưng xông tới, nhưng vẫn không có chuyện gì.
Tay cầm ly nước của Bạch Dịch thoáng thả lòng, còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, người trước mặt bỗng bật khỏi giường. Tay trái lật úp, hướng mặt của hắn mà bắt, Bạch Dịch theo bản năng ném thứ trong tay về phía đối phương.
Thuốc rơi xuống sàn vang lộc cộc, Mộc Tử Yên thấy nước tạt vào mặt mình, cũng theo bản năng nhắm mắt. Tay trái không thu lại mà hướng về thứ có diện tích lớn hơn, dễ bắt trúng hơn – quần áo.
Bắt được phần áo, cơ bản có thể xác định vị trí của người đối diện, tay phải cầm lấy một con dao gọt hoa quả, đâm hướng ngực đối phương. Nhưng trong thoáng chốc, Mộc Tử Yên cảm thấy tay mình bị trượt, cuối cùng dao đâm vào phần bụng thay vì ngực.
Tay trái đẩy người, tay phải rút dao, bởi vì có kẻ phạm cấm, cơ thể sẽ được phó bản tăng cường khiến nàng hành động vô cùng thuận lợi. Mộc Tử Yên lui ra sau một bước, không tiếp tục tấn công Bạch Dịch mà là cười lớn, xông tới vị bác sĩ chưa kịp phản ứng kia.
Hắn chỉ là một NPC, một dị bình thường chưa giải cấm, căn bản không thể phản kháng hay chạy trốn khỏi Mộc Tử Yên, một người chức vụ ngang Quỷ dị, đang được chồng buff. Mộc Tử Yên lại cố ý để hắn mở cửa, hướng bên ngoài kêu cứu, sau đó mới giết đối phương.
Nghe tiếng la hét, rất nhiều hộ sĩ chạy đến, có người chần chừ, có người không chút do dự tiến lên dùng số lượng để khống chế Mộc Tử Yên. Lúc này nàng ngược lại như một nữ tử bình thường, hoàn toàn bị ép nằm xuống sàn.
"Bác sĩ Lưu chết rồi!"
"Bên này có hộ sĩ bị thương!"
"Ai cho phép bọn hắn vào đây?!"
"Hộ sĩ trưởng! Thuốc an thần đây!"
Hộ sĩ trưởng nhíu mày, dừng ý định tra hỏi, vội vàng lấy thuốc tiêm cho Mộc Tử Yên. Ý thức Mộc Tử Yên trở nên mơ hồ, lần kế tiếp tỉnh lại là khi bác sĩ Lý định đến gần đánh thức nàng.
"Ta cũng không ngờ, nói với ngươi phó bản có quy tắc không thể tùy tiện vào phòng quản thúc, ngươi liền bày chuyện để được vào." Bác sĩ Lý không khỏi cảm thán, người mới đúng là dễ xúc động.
"Trùng hợp có kẻ đưa mạng thôi, ta dự định buổi tối mới dụ dỗ Player phạm cấm để hành động." Mộc Tử Yên nhún vai, sau đó ra hiệu với hộ sĩ trưởng.
"Lại nói, ngươi lấy dao từ đâu— A! Hộ sĩ trưởng, ngươi nắm cổ áo ta làm gì?!"
Bác sĩ Lý bị kéo đến giữa phòng, tứ chi chạm đất làm bàn đạp cho Mộc Tử Yên. Nhưng cơ thể hiện tại chỉ hơn 1m5 một chút, dù có bác sĩ Lý thì cũng thiếu một chút để Mộc Tử Yên có thể chạm tới bóng đèn.
"Ngươi đứng lên, ta đứng lên vai ngươi." Mộc Tử Yên bước xuống, nói với bác sĩ Lý.
"Ể?!! Không được! Gãy lưng mất!" Bác sĩ Lý lắc đầu liên tục.
Bác sĩ Lý có chút hỏng mất, hắn là người tiếp dẫn, tại sao lại lưu lạc thành thuộc hạ của người mới rồi? Hắn từ chối được không? Hộ sĩ trưởng nhìn hắn chằm chằm, rõ ràng đang uy hiếp.
"Hai người các ngươi mới quen biết, tại sao đồng lòng ức hiếp ta vậy?!"
Cả hai không ai trả lời, thực chất cũng không biết trả lời như thế nào. Hộ sĩ trưởng chỉ là có cảm giác, việc người này làm sẽ có lợi ích cho nàng, vì vậy nàng giúp đỡ. Mà Mộc Tử Yên cũng cảm thấy đối phương đang cố ý nghiêng về phía mình, do đó lợi dụng sự thiên vị này thôi.
"Đừng lề mề! Mau làm xong trở về quan sát nhóm Player kia đi."
"Được rồi! Đừng hối thúc!"
Trần Vũ Nhiên chỉ có nhiệm vụ mang bữa trưa, sau đó còn có hộ sĩ khác đến đưa thuốc. Thời gian sau đó Kiều Chân rất ngoan ngoãn ăn hết bữa trưa, không kén ăn, không chê cũng không khen, ngoài việc quá ngoan, hoàn toàn không có gì bất thường.
"Tạm biệt tỷ tỷ! Chúng ta sẽ sớm gặp lại." Mộc Tử Yên cười vẫy tay.
Trần Vũ Nhiên mím môi, chịu đựng cảm giác lạnh lẽo truyền đến từ phía sau, rời khỏi phòng. Mộc Tử Yên đợi người rời khỏi lập tức xuống giường, mở cửa sổ, nhìn hướng về bên ngoài.
Tầng bốn có độ cao không hơn 15m, mắt Mộc Tử Yên cũng rất tốt, nhưng để nhìn rõ ràng người đi dưới sân thì không thể. Nàng không xác định đó có phải Player hay không, nhưng chỉ đi tới lui quanh quẩn trong sân thì rất khả nghi.
Ý định ban đầu của nàng chỉ là xác định hoàn cảnh của phó bản, mục đích đạt đến, hơn nữa còn có phát hiện ngoài ý muốn. Có lẽ Mộc Tử Yên nhìn quá chăm chú khiến người phía dưới phát hiện, hắn ngẩng đầu, hắn thấy nàng.
Hắn giơ tay, chỉ gì đó về phía nàng, sau đó vội vã rời khỏi sân, đi vào trong khu lưu bệnh. Mộc Tử Yên đóng cửa sổ, không trở về giường mà là đi vào toilet, một phút sau nàng đi ra, ngồi xuống một bên giường.
Tiếng đế giày chạm sàn vang lên đều đều, ngày càng gần, Mộc Tử Yên chú tâm lắng nghe. Tiếng vang đến phòng bên cạnh thì dừng lại, sau đó lại vang lên, kèm theo đó là tiếng bánh xe.
Cạch!
Cửa phòng mở ra, từ bên ngoài có hai người tiến vào. Nam nhân đi trước là NPC, người phía sau là Player, trên xe đẩy là các chai lọ thuốc khác nhau.
"Số 405, đến giờ uống thuốc rồi." Nam NPC lên tiếng, hắn không giống hộ sĩ trưởng, ánh mắt không thanh minh, nói chuyện cảm giác có phần máy móc.
"Bác sĩ, ta uống thuốc rất lâu rồi, bao giờ mới có thể xuất viện vậy?" Mộc Tử Yên ra vẻ kháng cự hỏi lại.
"Đây không phải là điều chúng ta có thể xác định chính xác, bệnh của ngươi rất nặng, hôm nay tăng thêm lượng thuốc." NPC lạnh lùng đáp, không trả lời cụ thể cho Mộc Tử Yên.
NPC chỉ dẫn cho nam Player lấy thuốc, Mộc Tử Yên nhìn động tác của bọn họ, chờ đợi. Player cầm lấy thuốc đi đến bên cạnh giường, hắn cách Mộc Tử Yên ngày càng gần thì tâm trạng của nàng càng thêm hưng phấn.
...
Trần Vũ Nhiên phải đưa cơm cho tất cả các bệnh nhân ở tầng bốn, mà tầng này có hết thảy 10 phòng bệnh, 8 bệnh nhân. Trong đó có số 407 là Player, tự xưng là Thái Tử, bị bệnh viện gán cho bệnh hoang tưởng.
Nói thật thì nàng không nghĩ bệnh viện sai, tên này giống như bị bệnh thật. Nếu không thì nói bản thân là thiên sủng nhi, muốn lập hậu cung gì đó, chẳng lẽ là bình thường... Người bình thường ai sẽ nói như vậy?!! Cho dù trong lòng nghĩ như thế cũng không nên nói ra, hắn bị ngu à?!!
Năm Player vào vai hộ sĩ, nàng phụ trách đưa cơm tầng bốn, Trình Thư Nhiên trực ban tầng bốn, Hồng Phát trực ban tầng năm, Bạch Dịch hỗ trợ cho bác sĩ chẩn trị của số 405, người còn lại gọi Tiền Lai đưa cơm tầng năm. Theo cách phân chia này, Player vào vai bệnh nhân còn lại hẳn là ở tầng năm, không biết đã tiếp xúc với Tiền Lai chưa.
"Ngươi thật không lễ phép, ta đang nói chuyện với ngươi đấy!"
Trần Vũ Nhiên giật mình, ý thức rốt cuộc từ trong suy nghĩ trở lại thực tại. Người vừa nói chuyện là bệnh nhân cuối cùng của tầng này, số 409, một nữ tử chừng 19, 20 tuổi.
Nàng là một trong ba nữ bệnh nhân của tầng, nghe nói bị đưa vào bệnh viện từ ba năm trước, tính tình thay đổi thất thường, nổi danh khó hầu hạ. Trần Vũ Nhiên xoa lòng bàn tay, vội vàng cười làm lành, nhưng số 409 hiển nhiên không để ý sắc mặt của nàng là thế nào.
"Dối trá, mang đồ cút đi!" Số 409 vẫy tay, mặt tràn đầy ghét bỏ đuổi người.
"Không được, hộ sĩ trưởng nói..." Trần Vũ Nhiên còn chưa nói xong thì bỗng dưng nghe được tiếng hét.
Tiếng nam nữ xen lẫn, rất ồn ào, nàng vội vàng mở cửa phòng chạy ra hành lang. Rất nhiều hộ sĩ, bác sĩ không biết từ đâu xuất hiện chạy về hướng một phòng bệnh, là phòng số 405.
"Tên điên đó cuối cùng cũng động thủ sao? Không phải hơi sớm à?" Số 409 đứng ở cửa phòng thì thầm, sau đó đột nhiên cũng chạy đi.
"Khoan đã!" Trần Vũ Nhiên thật sự hoảng hốt, ngày đầu tiên của phó bản cấp Tuyến hẳn không nên có nhiều chuyện xảy ra như thế này chứ!
Trần Vũ Nhiên chậm một bước chạy đến, Trình Thư Nhiên đã có mặt ở nơi này. Ngoài ra còn có Bạch Dịch, trên bụng đầy máu bị nâng lên xe, đẩy vào phòng cấp cứu.
"Chuyện gì xảy ra?!" Trần Vũ Nhiên vội vàng hỏi người đến trước.
"Hắn xúc phạm cấm kỵ nên bị tấn công, nhưng có đạo cụ, không chết được. Ngược lại..." Trình Thư Nhiên ra hiệu nàng nhìn vào trong phòng bệnh.
Ngay cửa có một vũng máu lớn, nằm ngăn ở đó là một nam nhân, không biết sống hay chết. À không, nhìn thái độ của hộ sĩ xung quanh, hắn đã chết, là Bạch Dịch giết hắn sao?!
"Số 405 đâu?! Đây là do nàng gây ra đúng không?"
Trần Vũ Nhiên bị đẩy sang một bên, số 409 từ chỗ nàng chen vào bên trong. Các hộ sĩ nhìn thấy nàng, lúc này dường như mới tỉnh hồn, vội vàng phân công nhau làm việc.
"Số 409, ngươi tại sao lại ở đây?!"
"Đừng tùy tiện ra khỏi phòng và đến chỗ nguy hiểm như thế này!!"
Hai ba hộ sĩ đứng che tầm mắt số 409, đưa tay lôi kéo nàng trở về phòng. Trần Vũ Nhiên nghĩ đến tính tình của người này, đã đoán trước nàng sẽ không chấp nhận, thực tế như nàng đoán.
"Ta không có bệnh! Không cần quản ta! Hơn nữa ta cũng không phải mục tiêu tấn công của số 405, có gì phải sợ!!"
Trình Thư Nhiên bắt được thông tin trong câu nói cuối của nàng, số 409 biết cấm kỵ của số 405 là gì. Nhưng hộ sĩ rất quyết đoán, dùng sức mang người rời đi, trong miệng còn không quên cảnh cáo:
"Bình thường sẽ không, nhưng lúc này nàng đang nổi điên! Đến gần nàng, cẩn thận mạng cũng không còn như..." Hộ sĩ đi xa, giọng nói cũng trở nên nhỏ, hai Player không nghe được phần sau.
"Hộ sĩ Trình, hộ sĩ Trần, đến bên này giúp một chút."
Trình Thư Nhiên nghe gọi liền quay đầu đi xem, hai NPC đứng ở cửa phòng 405 đang nhìn chằm chằm về hướng này. Nàng rũ mắt, suy nghĩ vài giây sau đó đi về phía cửa, đi ba bốn bước lại đột nhiên quay đầu.
"Ngươi thế nào? Còn không mau đi theo." Nàng nói với Trần Vũ Nhiên.
Đối phương lúc này mới như tỉnh mộng, vội vã theo sau lưng nàng. Hai người đi đến bên cạnh hai NPC, giúp đỡ bọn họ nâng người lên cán, đắp vải trắng, sau đó mang đi hướng thang máy.
"Chúng ta đi đâu?" Trình Thư Nhiên hỏi.
"Nhà xác." NPC không chút ngần ngại đáp.
...
Vụ việc vừa rồi tất nhiên là do Mộc Tử Yên gây ra, vậy hiện tại nàng đang ở đâu?
Nói là nàng cần ở riêng trị liệu tâm lý, hộ sĩ trưởng và bác sĩ Lý mang nàng đến một căn phòng kín. Đây là phòng quản thúc những bệnh nhân phát bệnh như Mộc Tử Yên, cũng là nơi đặt chìa khoá thông quan phó bản.
"Rất chắc chắn, hơn nữa còn ngăn cản đạo cụ từ cấp hiếm trở xuống. Có vẻ không phù hợp với phó bản cấp Tuyến chút nào." Mộc Tử Yên vừa nói vừa sờ soạng khắp căn phòng.
Bên trong phòng sơn một màu lục nhạt, không cửa sổ, không có bất kỳ vật dụng nào ở nơi này. Mộc Tử Yên đang thử tìm kiếm chìa khoá, nói thật, không phải giấu trong tường chính là giấu ở trong bóng đèn trên đầu.
"Chỉ có căn phòng này được như thế thôi, bên ngoài đều rất bình thường." Bác sĩ Lý giải thích, đứng quan sát hành động của Mộc Tử Yên.
"Ngươi phải ở lại nơi này một đêm, ngày mai sẽ trở về phòng, tìm được chìa khóa hay không còn tùy vào bản thân ngươi." Bác sĩ Lý từ trong túi áo lấy ra một hộp thuốc lá, chưa kịp mở ra đã bị đánh bay sang một bên.
"Đây là bệnh viện, bác sĩ." Hộ sĩ trưởng không nhìn hắn, giọng nói tràn đầy cảnh cáo.
"Biết rồi, biết rồi." Bác sĩ Lý đi nhặt hộp thuốc lá, nhét lại vào túi áo, không định hút trước mặt hộ sĩ trưởng.
"Có thể cho ta biết chuyện gì đã xảy ra không?" Hộ sĩ trưởng nhìn Mộc Tử Yên đột nhiên dừng tay, sau đó lại tiếp tục tìm kiếm.
"Chuyện cũng không có gì phức tạp, ta không vi phạm cấm luật, thậm chí tuân theo." Mộc Tử Yên nhìn bóng đèn treo ở đỉnh cùng căn phòng không một thứ để kê chân, vừa nghĩ cách vừa kể.
Khoảng 20 phút trước...
Bạch Dịch nghe lời của bác sĩ NPC, lấy các loại thuốc cần thiết đặt lên xe đẩy, cùng hắn đi đến phòng 405. Nhiệm vụ của hắn là hỗ trợ bác sĩ, nhưng hắn sẽ không tin tưởng chắc chắn lời của NPC, hắn vẫn giữ một phần cẩn thận khi tiến lại gần số 405.
Khoảng cách không được 1m, chẳng có gì bất thường xảy ra. Số 405 mở lòng bàn tay đợi hắn đưa thuốc, Bạch Dịch vừa đưa thuốc vừa cẩn thận quan sát, sợ NPC bỗng dưng xông tới, nhưng vẫn không có chuyện gì.
Tay cầm ly nước của Bạch Dịch thoáng thả lòng, còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, người trước mặt bỗng bật khỏi giường. Tay trái lật úp, hướng mặt của hắn mà bắt, Bạch Dịch theo bản năng ném thứ trong tay về phía đối phương.
Thuốc rơi xuống sàn vang lộc cộc, Mộc Tử Yên thấy nước tạt vào mặt mình, cũng theo bản năng nhắm mắt. Tay trái không thu lại mà hướng về thứ có diện tích lớn hơn, dễ bắt trúng hơn – quần áo.
Bắt được phần áo, cơ bản có thể xác định vị trí của người đối diện, tay phải cầm lấy một con dao gọt hoa quả, đâm hướng ngực đối phương. Nhưng trong thoáng chốc, Mộc Tử Yên cảm thấy tay mình bị trượt, cuối cùng dao đâm vào phần bụng thay vì ngực.
Tay trái đẩy người, tay phải rút dao, bởi vì có kẻ phạm cấm, cơ thể sẽ được phó bản tăng cường khiến nàng hành động vô cùng thuận lợi. Mộc Tử Yên lui ra sau một bước, không tiếp tục tấn công Bạch Dịch mà là cười lớn, xông tới vị bác sĩ chưa kịp phản ứng kia.
Hắn chỉ là một NPC, một dị bình thường chưa giải cấm, căn bản không thể phản kháng hay chạy trốn khỏi Mộc Tử Yên, một người chức vụ ngang Quỷ dị, đang được chồng buff. Mộc Tử Yên lại cố ý để hắn mở cửa, hướng bên ngoài kêu cứu, sau đó mới giết đối phương.
Nghe tiếng la hét, rất nhiều hộ sĩ chạy đến, có người chần chừ, có người không chút do dự tiến lên dùng số lượng để khống chế Mộc Tử Yên. Lúc này nàng ngược lại như một nữ tử bình thường, hoàn toàn bị ép nằm xuống sàn.
"Bác sĩ Lưu chết rồi!"
"Bên này có hộ sĩ bị thương!"
"Ai cho phép bọn hắn vào đây?!"
"Hộ sĩ trưởng! Thuốc an thần đây!"
Hộ sĩ trưởng nhíu mày, dừng ý định tra hỏi, vội vàng lấy thuốc tiêm cho Mộc Tử Yên. Ý thức Mộc Tử Yên trở nên mơ hồ, lần kế tiếp tỉnh lại là khi bác sĩ Lý định đến gần đánh thức nàng.
"Ta cũng không ngờ, nói với ngươi phó bản có quy tắc không thể tùy tiện vào phòng quản thúc, ngươi liền bày chuyện để được vào." Bác sĩ Lý không khỏi cảm thán, người mới đúng là dễ xúc động.
"Trùng hợp có kẻ đưa mạng thôi, ta dự định buổi tối mới dụ dỗ Player phạm cấm để hành động." Mộc Tử Yên nhún vai, sau đó ra hiệu với hộ sĩ trưởng.
"Lại nói, ngươi lấy dao từ đâu— A! Hộ sĩ trưởng, ngươi nắm cổ áo ta làm gì?!"
Bác sĩ Lý bị kéo đến giữa phòng, tứ chi chạm đất làm bàn đạp cho Mộc Tử Yên. Nhưng cơ thể hiện tại chỉ hơn 1m5 một chút, dù có bác sĩ Lý thì cũng thiếu một chút để Mộc Tử Yên có thể chạm tới bóng đèn.
"Ngươi đứng lên, ta đứng lên vai ngươi." Mộc Tử Yên bước xuống, nói với bác sĩ Lý.
"Ể?!! Không được! Gãy lưng mất!" Bác sĩ Lý lắc đầu liên tục.
Bác sĩ Lý có chút hỏng mất, hắn là người tiếp dẫn, tại sao lại lưu lạc thành thuộc hạ của người mới rồi? Hắn từ chối được không? Hộ sĩ trưởng nhìn hắn chằm chằm, rõ ràng đang uy hiếp.
"Hai người các ngươi mới quen biết, tại sao đồng lòng ức hiếp ta vậy?!"
Cả hai không ai trả lời, thực chất cũng không biết trả lời như thế nào. Hộ sĩ trưởng chỉ là có cảm giác, việc người này làm sẽ có lợi ích cho nàng, vì vậy nàng giúp đỡ. Mà Mộc Tử Yên cũng cảm thấy đối phương đang cố ý nghiêng về phía mình, do đó lợi dụng sự thiên vị này thôi.
"Đừng lề mề! Mau làm xong trở về quan sát nhóm Player kia đi."
"Được rồi! Đừng hối thúc!"