Chương 2: Đều liếm sạch đi, tôi sẽ tha cho anh
Dì Trương cắt xong một miếng bánh kem nhỏ đem đến, trong miệng khẩn trương khuyên nhủ: "Niệm Niệm con chạy chậm một chút!"
Vừa định đặt lên bàn ăn, Vân Niệm đã vươn tay, lấy nó đi từ giữa không trung.
"Chỉ có một chút như vậy, không đủ ăn a."
Vân Niệm đứng bên bàn ăn, oán giận dì Trương.
Dì Trương thấp giọng dỗ dành: "Để bụng ăn bữa sáng."
Bà do dự liếc mắt nhìn Chu Hành Nghiên,
Chu Hành Nghiên đứng bên ngoài, bị Vân Niệm chặn đường tiến vào phòng ăn.
Mà Vân Niệm đối với việc ấy làm như hoàn toàn không biết gì cả, vẫn như cũ đứng ở cửa phòng ăn, không chịu rời nửa bước.
Chu Hành Nghiên nhấc chân, thay đổi phương hướng, muốn tiến vào từ phía bên kia.
Thân ảnh hoa hòe lòe loẹt kia liền theo hướng anh mà di chuyển.
Rõ ràng chính là muốn chặn đường anh.
Chu Hành Nghiên nhớ lại thời điểm mình năm mười lăm tuổi bằng đối phương, cũng không ấu trĩ như vậy.
Khoảng cách rất gần, anh có thể thấy rõ mỗi một sợi lông mi của Vân Niệm, lông mi đen như mực, giống hai cây quạt nhỏ nhấp nha nhấp nháy.
Vân Niệm tự thấy anh không thể vượt qua được tòa "Núi lớn" là mình, nhịn không được có chút đắc ý, nhếch khóe miệng.
Dì Trương là người lớn duy nhất ở đây trầm ổn đáng tin cậy, chỉ có thể căng da đầu lên tiếng "nhắc nhở": "Niệm Niệm, Diệp tổng trước khi ra cửa đã nói, các con phải cùng nhau ăn bữa sáng, mau để Tiểu Chu cùng vào đi."
Vân Niệm bĩu môi, cúi đầu nhìn nhìn bánh kem trên tay mình, lại nhìn sang Chu Hành Nghiên, phát hiện ra mình phải nhón chân mới có thể nhìn thẳng vào mắt đối phương, lập tức càng mất hứng.
"Con không ăn bữa sáng, con lấy bánh kem về phòng ăn."
Chu Hành Nghiên nghe vậy, từ cửa lui ra ngoài, nhường ra một lối đi.
Vân Niệm liếc nhìn vị trí anh đứng, hơi cúi đầu, cố tình nhanh bước chân, hướng bánh kèm về phía người anh, ném nhẹ.
"Rầm" một tiếng, chiếc đĩa vỡ nát, bánh kem cũng vỡ thành từng mảnh.
Chu Hành Nghiên vội vàng duỗi tay, nắm được Vân Niệm đang lảo đảo sắp ngã, bờ vai gầy cùng trọng lượng cơ thể làm anh có chút ngạc nhiên.
Sau khi đứng vững, Vân Niệm có chút ngây ngốc, rõ ràng là cậu muốn đâm Chu Hành Nghiên, lại không ngờ rằng Chu Hành Nghiên giống như một bức tường, ngược lại làm chính cậu thiếu chút nữa bị ngã ra ngoài.
Cậu liền phản ứng, lập tức đẩy tay Chu Hành Nghiên đang đặt trên vai mình ra. Đẩy một cái, không đẩy được, lại càng thẹn quá hóa giận.
Chu Hành Nghiên ý thức được, chủ động buông vai cậu ra.
Vân Niệm kiếm chuyện: "Anh đi đường không nhìn à?"
Chu Hành Nghiên bình tĩnh mở miệng: "Là cậu đụng tôi."
Vân Niệm chỉ vào quần áo của mình, "Nhưng anh đã làm bẩn chiếc áo khoác tôi thích nhất rồi." Cậu vươn ngón tay thon dài trắng trẻo, chỉ chỉ vào vết kem bị dính trên ngực mình, hỏi Chu Hành Nghiên: "Anh nghĩ bây giờ chúng ta nên làm thế nào đây?"
Chu Hành Nghiên theo ngón tay cậu, nhìn về phía khuôn ngực hơi phập phồng, nơi đó vừa vặn có in hình một con khủng long đang há mồm rít gào, chỉ là hiện tại khoé miệng khủng long bị phủ đầy kem.
"Tôi sẽ giúp cậu giặt sạch quần áo."
Vân Niệm trợn tròn đôi mắt, nghiêm túc nói với đối phương: "Anh làm phí mất một miếng bánh kem của tôi!"
Chu Hành Nghiên nhìn chăm chú tiểu thiếu gia yếu đuối mong manh này, thật xinh đẹp, như khắc từ ngọc, nhưng cũng thực càn quấy. Anh hỏi: "Vậy cậu muốn thế nào?"
Vân Niệm ngẩng mặt nhìn anh, không chút che giấu dụng ý muốn làm khó dễ đối phương của mình, đôi mắt trong trẻo sâu thẳm toát ra tia ác ý, chậm rãi nói: "Anh liếm hết kem trên người tôi, tôi liền tha thứ cho anh."
Ánh mắt Chu Hành Nghiên dọc theo khuôn mặt Vân Niệm đi xuống, chiếc cổ trắng nõn, làn da mịn màng, cho người ta một loại ảo giác có thể dễ dàng bẻ gãy, vết kem bị dính trên ngực áo, trên đùi cũng có, nếu muốn liếm sạch nó theo ý muốn của đối phương, anh bắt buộc phải cúi xuống, phải cúi đầu khom lưng với một đứa trẻ nhỏ hơn mình ba tuổi.
Đối với một đứa trẻ có tâm tính ấu trĩ, đây là một cách thức tuyệt vời để xúc phạm người khác.
Không khí trở nên yên tĩnh.
Dì Trương đau đầu nhìn về phía tiểu tổ tông trong nhà, đây là đứa con duy nhất của Vân gia, từ khi sinh ra đã mang theo bệnh tật, quen được chiều chuộng, đột nhiên có một người tiến vào, không thể không bài xích.
Nghĩ đến Diệp Phỉ Vân trước khi đi công tác đã căn dặn bà phải nghĩ cách giúp Vân Niệm thích ứng, tốt nhất có thể kết bạn cùng Tiểu Chu, dì Trương liền cảm thấy nhiệm vụ vô cùng gian nan.
Vân Niệm đợi một lúc, có chút không kiên nhẫn: "Rốt cuộc anh có làm hay không?"
Vừa dứt lời, Chu Hành Nghiên đã đi về phía cậu, bàn tay giống như gọng sắt siết chặt cánh tay cậu.
Một cơn đau nhỏ từ cánh tay truyền đến, Vân Niệm vốn định tức giận, nhưng bị lòng tự trọng quấy phá, tự nhịn xuống, cau mày, cụp mắt che giấu khẩn trương nơi đáy mắt.
Chu Hành Nghiên cúi người, dần dần tiến gần đến tầm mắt cậu, cúi đầu vào sát cổ cậu, đột nhiên giương mắt nhìn cậu.
Tầm mắt chạm nhau, Vân Niệm cố gắng trấn định, cổ họng nghẹn lại, nuốt nước bọt, trong lòng giãy giụa có nên kêu dừng lại hay không, chỉ là nếu làm như vậy, có lẽ cậu sẽ rất mất mặt.
Đúng lúc này, điện thoại bàn trong phòng khách vang lên.
Dì Trương vui mừng khôn xiết: "Niệm Niệm! Mẹ con gọi về!"
Vân Niệm cũng không khỏi thở phào nhẹ nhõm, mắt thấy Chu Hành Nghiên vẫn còn giữ tay mình chưa buông, liền nhấc chân đá anh một cái, thở phì phì hét: "Tránh ra!"
Chu Hành Nghiên buông tay ra, cái gì cũng không nói, cũng không nhìn Vân Niệm, xoay người vào phòng ăn.
Dì Trương có chút xấu hổ, Chu Hành Nghiên trầm mặc ít lời, trải qua biến cố trong nhà, càng không thể hiện hỉ nộ ái ố, khiến người nhìn không ra rốt cuộc đang suy nghĩ điều gì.
Bà đành một bên giúp Vân Niệm giải thích, nói Niệm Niệm rất ngoan, Niệm Niệm thật ra là một đứa trẻ tốt, chỉ là thân thể Niệm Niệm không thoải mái cho nên tâm tình không tốt.
Chu Hành Nghiên không tỏ ý kiến gì, hiện tại anh không có tâm tư dư thừa để chán ghét một người, sau khi trải qua cái chết thảm của cha mẹ, bị bọn đòi nợ bức đến đường cùng, tranh giành thức ăn với người vô gia cư v.v.., với loại hành động nhỏ nhặt này của Vân Niệm, ấu trĩ đến gần như đáng yêu.
Anh nói: "Con không ghét em ấy." Cho dù là vì mặt mũi vợ chồng Diệp Phỉ Vân cũng không.
Chu Hành Nghiên lên lầu, xuyên qua hành lang, cửa phòng Vân Niệm không đóng kín, chỉ khép hờ, có thể nhìn rõ cảnh tượng bên trong.
Vân Niệm đã thay một bộ đồ ngủ khác, đưa lưng về phía cửa, nằm trên giường chơi trò chơi, hai chân bắt chéo sau lưng, ống quần tuột xuống đến đầu gối, để lộ ra mắt cá chân trắng nõn tinh tế, hai bàn chân mềm mại trong không trung lúc ẩn lúc hiện.
Dường như nhận ra ánh mắt sau lưng, thiếu niên trên giường buông máy chơi game xuống, xoay người lại nhìn anh, khó hiểu hỏi: "Làm sao vậy?"
Chu Hành Nghiên dời ánh mắt đi, có chút trống trải, nói: "Dì Trương nói cậu không ăn bữa sáng, sợ cậu đói bụng, đem canh cho cậu."
Vân Niệm một lần nữa cầm lấy máy chơi game, không quan tâm đáp: "Ò, biết rồi."
Nói xong, một lần nữa nằm bò ra giường.
Cậu xem như không có chuyện gì đối với Chu Hành Nghiên, như thể mọi tranh chấp hay tự chủ động gây rối đều chưa từng phát sinh.
Chu Hành Nghiên xoay người muốn rời đi, lại nghe thấy âm thanh mềm mại của cậu truyền ra: "Đóng cửa phòng tôi lại."
Thiếu niên gầy yếu trên giường vẫn như cũ không coi ai ra gì mà đưa lưng về phía cửa, lắc lư cẳng chân trắng nõn, giọng nói bởi vì chủ nhân bẩm sinh yếu ớt mà không đủ mạnh, nhưng mang giọng điệu ra lệnh nên được coi như lẽ đương nhiên, như thể thuận miệng phân phó người hầu.
Chu Hành Nghiên duỗi tay, đóng cửa phòng lại, ngăn cách với cảnh tương bên trong.
Vừa định đặt lên bàn ăn, Vân Niệm đã vươn tay, lấy nó đi từ giữa không trung.
"Chỉ có một chút như vậy, không đủ ăn a."
Vân Niệm đứng bên bàn ăn, oán giận dì Trương.
Dì Trương thấp giọng dỗ dành: "Để bụng ăn bữa sáng."
Bà do dự liếc mắt nhìn Chu Hành Nghiên,
Chu Hành Nghiên đứng bên ngoài, bị Vân Niệm chặn đường tiến vào phòng ăn.
Mà Vân Niệm đối với việc ấy làm như hoàn toàn không biết gì cả, vẫn như cũ đứng ở cửa phòng ăn, không chịu rời nửa bước.
Chu Hành Nghiên nhấc chân, thay đổi phương hướng, muốn tiến vào từ phía bên kia.
Thân ảnh hoa hòe lòe loẹt kia liền theo hướng anh mà di chuyển.
Rõ ràng chính là muốn chặn đường anh.
Chu Hành Nghiên nhớ lại thời điểm mình năm mười lăm tuổi bằng đối phương, cũng không ấu trĩ như vậy.
Khoảng cách rất gần, anh có thể thấy rõ mỗi một sợi lông mi của Vân Niệm, lông mi đen như mực, giống hai cây quạt nhỏ nhấp nha nhấp nháy.
Vân Niệm tự thấy anh không thể vượt qua được tòa "Núi lớn" là mình, nhịn không được có chút đắc ý, nhếch khóe miệng.
Dì Trương là người lớn duy nhất ở đây trầm ổn đáng tin cậy, chỉ có thể căng da đầu lên tiếng "nhắc nhở": "Niệm Niệm, Diệp tổng trước khi ra cửa đã nói, các con phải cùng nhau ăn bữa sáng, mau để Tiểu Chu cùng vào đi."
Vân Niệm bĩu môi, cúi đầu nhìn nhìn bánh kem trên tay mình, lại nhìn sang Chu Hành Nghiên, phát hiện ra mình phải nhón chân mới có thể nhìn thẳng vào mắt đối phương, lập tức càng mất hứng.
"Con không ăn bữa sáng, con lấy bánh kem về phòng ăn."
Chu Hành Nghiên nghe vậy, từ cửa lui ra ngoài, nhường ra một lối đi.
Vân Niệm liếc nhìn vị trí anh đứng, hơi cúi đầu, cố tình nhanh bước chân, hướng bánh kèm về phía người anh, ném nhẹ.
"Rầm" một tiếng, chiếc đĩa vỡ nát, bánh kem cũng vỡ thành từng mảnh.
Chu Hành Nghiên vội vàng duỗi tay, nắm được Vân Niệm đang lảo đảo sắp ngã, bờ vai gầy cùng trọng lượng cơ thể làm anh có chút ngạc nhiên.
Sau khi đứng vững, Vân Niệm có chút ngây ngốc, rõ ràng là cậu muốn đâm Chu Hành Nghiên, lại không ngờ rằng Chu Hành Nghiên giống như một bức tường, ngược lại làm chính cậu thiếu chút nữa bị ngã ra ngoài.
Cậu liền phản ứng, lập tức đẩy tay Chu Hành Nghiên đang đặt trên vai mình ra. Đẩy một cái, không đẩy được, lại càng thẹn quá hóa giận.
Chu Hành Nghiên ý thức được, chủ động buông vai cậu ra.
Vân Niệm kiếm chuyện: "Anh đi đường không nhìn à?"
Chu Hành Nghiên bình tĩnh mở miệng: "Là cậu đụng tôi."
Vân Niệm chỉ vào quần áo của mình, "Nhưng anh đã làm bẩn chiếc áo khoác tôi thích nhất rồi." Cậu vươn ngón tay thon dài trắng trẻo, chỉ chỉ vào vết kem bị dính trên ngực mình, hỏi Chu Hành Nghiên: "Anh nghĩ bây giờ chúng ta nên làm thế nào đây?"
Chu Hành Nghiên theo ngón tay cậu, nhìn về phía khuôn ngực hơi phập phồng, nơi đó vừa vặn có in hình một con khủng long đang há mồm rít gào, chỉ là hiện tại khoé miệng khủng long bị phủ đầy kem.
"Tôi sẽ giúp cậu giặt sạch quần áo."
Vân Niệm trợn tròn đôi mắt, nghiêm túc nói với đối phương: "Anh làm phí mất một miếng bánh kem của tôi!"
Chu Hành Nghiên nhìn chăm chú tiểu thiếu gia yếu đuối mong manh này, thật xinh đẹp, như khắc từ ngọc, nhưng cũng thực càn quấy. Anh hỏi: "Vậy cậu muốn thế nào?"
Vân Niệm ngẩng mặt nhìn anh, không chút che giấu dụng ý muốn làm khó dễ đối phương của mình, đôi mắt trong trẻo sâu thẳm toát ra tia ác ý, chậm rãi nói: "Anh liếm hết kem trên người tôi, tôi liền tha thứ cho anh."
Ánh mắt Chu Hành Nghiên dọc theo khuôn mặt Vân Niệm đi xuống, chiếc cổ trắng nõn, làn da mịn màng, cho người ta một loại ảo giác có thể dễ dàng bẻ gãy, vết kem bị dính trên ngực áo, trên đùi cũng có, nếu muốn liếm sạch nó theo ý muốn của đối phương, anh bắt buộc phải cúi xuống, phải cúi đầu khom lưng với một đứa trẻ nhỏ hơn mình ba tuổi.
Đối với một đứa trẻ có tâm tính ấu trĩ, đây là một cách thức tuyệt vời để xúc phạm người khác.
Không khí trở nên yên tĩnh.
Dì Trương đau đầu nhìn về phía tiểu tổ tông trong nhà, đây là đứa con duy nhất của Vân gia, từ khi sinh ra đã mang theo bệnh tật, quen được chiều chuộng, đột nhiên có một người tiến vào, không thể không bài xích.
Nghĩ đến Diệp Phỉ Vân trước khi đi công tác đã căn dặn bà phải nghĩ cách giúp Vân Niệm thích ứng, tốt nhất có thể kết bạn cùng Tiểu Chu, dì Trương liền cảm thấy nhiệm vụ vô cùng gian nan.
Vân Niệm đợi một lúc, có chút không kiên nhẫn: "Rốt cuộc anh có làm hay không?"
Vừa dứt lời, Chu Hành Nghiên đã đi về phía cậu, bàn tay giống như gọng sắt siết chặt cánh tay cậu.
Một cơn đau nhỏ từ cánh tay truyền đến, Vân Niệm vốn định tức giận, nhưng bị lòng tự trọng quấy phá, tự nhịn xuống, cau mày, cụp mắt che giấu khẩn trương nơi đáy mắt.
Chu Hành Nghiên cúi người, dần dần tiến gần đến tầm mắt cậu, cúi đầu vào sát cổ cậu, đột nhiên giương mắt nhìn cậu.
Tầm mắt chạm nhau, Vân Niệm cố gắng trấn định, cổ họng nghẹn lại, nuốt nước bọt, trong lòng giãy giụa có nên kêu dừng lại hay không, chỉ là nếu làm như vậy, có lẽ cậu sẽ rất mất mặt.
Đúng lúc này, điện thoại bàn trong phòng khách vang lên.
Dì Trương vui mừng khôn xiết: "Niệm Niệm! Mẹ con gọi về!"
Vân Niệm cũng không khỏi thở phào nhẹ nhõm, mắt thấy Chu Hành Nghiên vẫn còn giữ tay mình chưa buông, liền nhấc chân đá anh một cái, thở phì phì hét: "Tránh ra!"
Chu Hành Nghiên buông tay ra, cái gì cũng không nói, cũng không nhìn Vân Niệm, xoay người vào phòng ăn.
Dì Trương có chút xấu hổ, Chu Hành Nghiên trầm mặc ít lời, trải qua biến cố trong nhà, càng không thể hiện hỉ nộ ái ố, khiến người nhìn không ra rốt cuộc đang suy nghĩ điều gì.
Bà đành một bên giúp Vân Niệm giải thích, nói Niệm Niệm rất ngoan, Niệm Niệm thật ra là một đứa trẻ tốt, chỉ là thân thể Niệm Niệm không thoải mái cho nên tâm tình không tốt.
Chu Hành Nghiên không tỏ ý kiến gì, hiện tại anh không có tâm tư dư thừa để chán ghét một người, sau khi trải qua cái chết thảm của cha mẹ, bị bọn đòi nợ bức đến đường cùng, tranh giành thức ăn với người vô gia cư v.v.., với loại hành động nhỏ nhặt này của Vân Niệm, ấu trĩ đến gần như đáng yêu.
Anh nói: "Con không ghét em ấy." Cho dù là vì mặt mũi vợ chồng Diệp Phỉ Vân cũng không.
Chu Hành Nghiên lên lầu, xuyên qua hành lang, cửa phòng Vân Niệm không đóng kín, chỉ khép hờ, có thể nhìn rõ cảnh tượng bên trong.
Vân Niệm đã thay một bộ đồ ngủ khác, đưa lưng về phía cửa, nằm trên giường chơi trò chơi, hai chân bắt chéo sau lưng, ống quần tuột xuống đến đầu gối, để lộ ra mắt cá chân trắng nõn tinh tế, hai bàn chân mềm mại trong không trung lúc ẩn lúc hiện.
Dường như nhận ra ánh mắt sau lưng, thiếu niên trên giường buông máy chơi game xuống, xoay người lại nhìn anh, khó hiểu hỏi: "Làm sao vậy?"
Chu Hành Nghiên dời ánh mắt đi, có chút trống trải, nói: "Dì Trương nói cậu không ăn bữa sáng, sợ cậu đói bụng, đem canh cho cậu."
Vân Niệm một lần nữa cầm lấy máy chơi game, không quan tâm đáp: "Ò, biết rồi."
Nói xong, một lần nữa nằm bò ra giường.
Cậu xem như không có chuyện gì đối với Chu Hành Nghiên, như thể mọi tranh chấp hay tự chủ động gây rối đều chưa từng phát sinh.
Chu Hành Nghiên xoay người muốn rời đi, lại nghe thấy âm thanh mềm mại của cậu truyền ra: "Đóng cửa phòng tôi lại."
Thiếu niên gầy yếu trên giường vẫn như cũ không coi ai ra gì mà đưa lưng về phía cửa, lắc lư cẳng chân trắng nõn, giọng nói bởi vì chủ nhân bẩm sinh yếu ớt mà không đủ mạnh, nhưng mang giọng điệu ra lệnh nên được coi như lẽ đương nhiên, như thể thuận miệng phân phó người hầu.
Chu Hành Nghiên duỗi tay, đóng cửa phòng lại, ngăn cách với cảnh tương bên trong.