Chương 4: Câu chuyện đầu tiên: QUAY VỀ (4)
Tôi tự hỏi bản thân có phải người vô tâm hay EQ thấp, vốn dĩ không biết gì về những người thân thiết xung quanh, chẳng hiểu họ nghĩ gì và muốn gì không. Đã ba giờ trôi qua, nhà ngoại cũng đã về, bữa sáng cũng qua, nhưng tôi vẫn không hiểu sao Tạ Yến Quyến tỏ ra lạnh lùng với mình. Nếu bảo là vì đi đường xa mệt thì không đúng, những người nhà của tôi vẫn được cô ấy đối xử vô cùng thân thiện và đáng yêu.
Con nhỏ Quyên khó ưa! Hãy nói mình nghe cậu đang nghĩ gì đi. Tôi xinh đẹp, thông minh trong chuyện học tập hơn mấy chuyện đoán ý người này trời ạ!
A! Tôi sắp điên vì nghĩ nhiều mất.
Ngồi ở sau nhà, tôi trông mắt ra những hàng cây đa già xa xa, cảm nhận không gian phủ đầy âm u, sự lạnh lẽo bao trùm chẳng bợn nắng. Không nóng, không mồ hôi, khung trời dễ chịu mà tôi luôn yêu thích.
Không như người khác yêu ánh nắng, mê những cơn mưa xuân, khung cảnh dịu dàng mùa thu, hay tuyết đầu mùa dạo đông, tôi chỉ thích trời trước những cơn giông bão, âm u lạnh lẽo, tối tăm, tịch mịch. Tôi quái dị quá không?
"Nếu thế giới chỉ là bầu trời lạnh lẽo như vầy thì tốt nhỉ Quyên!", tôi như kẻ ngốc, nhìn sắc trời yêu thích đầy say mê, tay đưa ra đón lấy những đợt gió lạnh không ngừng thổi qua.
Tạ Yến Quyên ngồi đang giúp ngoại tôi nhặt rau ở gần, im lặng, tựa như chẳng nghe thấy và nhìn thấy tôi. Cô ấy như bị rổ rau chiếm trọn tâm trí. Song, mách quan của tôi mách bảo trong một khoảnh khắc ánh nhìn của người bạn thân đã hướng về mình.
Thật kỳ lạ, Tạ Yến Quyên chẳng bao giờ lơ tôi lâu đến thế. Hay tình bạn cũng như tấm thẻ ngân hàng, có hạn mức, tôi đã rút sạch mọi thứ và giờ đây dù cố nhập số tiền vẫn chỉ đổi lại sự im lặng từ ngăn nhận tiền.
Tôi thấy buồn nhiều chút...
"Mình đã từng muốn cả thế giới cứ như vậy, lạnh lẽo, âm u, che lấp tất cả mọi thứ, không nắng, không thứ gì làm mình tổn hại", tôi vẫn tiếp tục kể cả khi biết sẽ chỉ nhận lại sự im lặng vào lúc này. "Nhưng khi lớn lên mọi thứ lại không như vậy. Mình được học rằng cây cần nắng, động vật cũng vậy, con người cũng như thế. Không nắng, thế giới này sẽ hóa băng hà, chúng ta sẽ như mấy con khủng long chịu trận trước cái giá lạnh chết chóc của thiên nhiên. Mình khi ấy lại bắt đầu tự hỏi, có phải hay không trước đó thứ mình yêu thích là ngu ngốc và ích kỷ quá mức".
Thời gian ấy khá mệt mỏi, các thứ suy nghĩ điên khùng cứ lui lại trong đầu óc đứa nhỏ bảy tuổi như tôi. Mọi thứ đều tương tự, phải lựa chọn tất cả, khái niệm thích không thích gì đó cũng không còn là ưu tiên duy nhất nữa. Chúng ta là một tập thể, phải sống vì lợi ích chung là những gì các thầy cô giáo dạy tôi.
Có người bảo do tôi lớn quá sớm, kiểu bà cụ non, nhưng hiện tại lại có người bảo đấy là trẻ con hay nghĩ. Thật lưng chừng làm sao.
"Mình có thể ích kỷ luôn chọn điều mình muốn không Quyên?", tôi nhìn về phía Tạ Yến Quyên tìm câu trả lời như một thói quen. Nhưng ánh mắt đó... Tôi nhìn thấy sự đau lòng và trách cứ trong đôi mắt của cô ấy.
Đau lòng? Trách cứ? Sao Tạ Yến Quyên phải đau lòng chỉ vì mấy câu chuyện ngốc nghếch của tôi?
"Gì vậy! Đừng nhìn như muốn đấm cho mình mấy cái vậy chứ. Làm người ta sợ đó. Hahaha!", tôi cố cười để làm dịu không khí, nhưng không nhìn thì cũng rõ khuôn mặt miễn cưỡng lúc này của mình.
Ôi! Tôi có lẽ nên tập nói dối trước khi học giao tiếp mới phải.
Tạ Yến Quyên đột ngột đứng dậy, tiến gần đến, trong sự ngỡ ngàng của tôi, vòng tay sang ôm lấy. Đôi tay cô ấy siết chặt lấy tôi tựa như đang giữ lấy một vật trân quý.
"Sao vậy? Bộ thấy...".
"Rất ích kỷ!", giọng Tạ Yến Quyên đầy uất ức.
Sao vậy chứ? Tôi từng vì sự ích kỷ của mình làm Tạ Yến Quyên đau khổ, uất ức chuyện gì sao? Tôi đã bỏ lỡ điều gì vậy?
"Mình... mình làm gì sai rồi đúng không?".
"Mình hối hận".
"Hả?", Tạ Yến Quyên hối hận vì làm bạn với tôi ư?
Ok! Tôi đang cảm thấy không ổn. Câu nói của Tạ Yến Quyên khiến tôi nhói lòng.
"Đáng ra mình phải lên máy bay đi Đức, không phải là ở đây để rồi phải nghe những lời ích kỷ".
Vậy tôi đã nghĩ đúng. Tôi là kẻ ích kỷ và Tạ Yến Quyên luôn bị tổn thương vì điều đó.
Bỏ cả chuyến du lịch vì tôi. Tạ Yến Quyên thật ngốc nghếch...
"Thật tệ nếu mình đã làm tổn thương Quyên bằng cách nào đó mà bản thân không nhận ra. Mình xin lỗi, mình đã mong Quyên vui vẻ và hạnh phúc cơ", tôi đáp lại cái ôm của Tạ Yến Quyên, siết chặt cô ấy vào vòng của mình và hy vọng sự chân thành nhận lỗi được truyền đi.
"Muốn mình vui vẻ và hạnh phúc? Điều gì làm những lời đó được nói ra? Chẳng gì cả ngoài sự thật là những điều tốt đẹp mình đã cho? Mi cần chỉ là người ta yêu thương và nuông chiều mình thôi đúng không?".
Gì chứ? Tôi đã nghĩ vậy ư?
Ừ thì đúng thật tôi thích ở Tạ Yến Quyên là sự nuông chiều dành, yêu thương và quan tâm dành cho tôi. Khi ở cạnh cô ấy, tôi cảm thấy mình là cả thế giới, là trung tâm vũ trụ, nhưng điều đó không đồng nghĩa cái trung tâm này ngó lơ bán kính quanh mình.
"Mình chưa từng nghĩ vậy? Sao Quyên nghĩ tất cả chỉ vì mình muốn được nhận? Trong mắt Quyên mình là con người xấu xa đến vậy sao?", tôi nghe giọng mình hơi nghẹn đi.
Ngốc nghếch! Tôi không được khóc. Nếu khóc, Tạ Yến Quyên ngu ngốc này sẽ tự cho mình đúng, kết tội tôi trong phiên tòa của cô ấy.
Hơn nữa, tôi không muốn mất người bạn này. Tôi không sợ thế giới này không còn ai, chẳng ngại con đường lớn chỉ một mình độc bước, nhưng luyến tiếc một người có thể cùng nói cùng cười như Tạ Yến Quyên.
Đồ ngu ngốc nhà cô, Tạ Yến Quyên. Tôi xem cô là bạn, người ta lỡ xích kỷ thì mắng, chứ quy chụp kiểu đó làm muốn đánh nhau à?
Tạ Yến Quyên đột nhiên vùi đầu vào cổ tôi.
Theo bản năng, tôi cảm thấy hơi sai sai, nhưng tiếp theo thì nó thật sự bất ổn bà con ạ. Tạ Yến Quyên như vậy mà cắn vô cổ tôi.
"Đau! Điên à!", tôi thẳng tay đẩy đầu của Tạ Yến Quyên ra với tâm trạng giận dữ.
Tôi dùng tay giữ cổ của Tạ Yến Quyên cố định, tạo khoảng cách với mình. Tôi nhìn thẳng vào đôi mắt vẫn đong đầy oán trách của cô ấy mắng, "Nay Quyên bị gì vậy? Điên rồi hả!".
Một giọt... hai giọt... nước mắt Tạ Yến Quyên rơi trong khi vẫn đang nhìn thẳng vào tôi. Trong khoảnh khắc, tôi như nhìn thấy sự yếu mềm mà bản thân chưa từng khám phá thấy trên người của cô ấy. Tạ Yến Quyên tôi biết sẽ luôn nhìn tôi cười, tỏa nắng như mùa xuân hoa nở.
"Quyên à?", tôi dịu giọng hơn với Tạ Yến Quyên. Không nghi ngờ gì, trước người mình trân quý, yêu thương, tôi vẫn luôn không thể triệt để tàn nhẫn.
"Mình không biết mình đang làm gì nữa? Mình phát điên rồi Mi à!", nước mắt Tạ Yến Quyên rơi thêm nhiều.
Tôi đau lòng, bối rối, đầu trăm mối tơ không cách nào tháo gỡ. Tại sao chuyện này như vậy đột ngột đến? Tôi không hiểu, cũng không biết cách nào kéo mớ hỗn độn này khỏi người mình.
Ai đó, giúp tôi đi. Tôi bối rối, tôi không biết làm sao để người bạn thân của mình đừng khóc nữa. Tôi muốn nụ cười tỏa nắng của Tạ Yến Quyên, muốn mọi thứ vẫn thật ổn, không phải sự điên cuồng ngược luyến như trong tiểu thuyết này.
"Tránh xa Mi ra!", tiếng gào thét đột ngột từ đâu ập đến khiến tôi chói tai.
Trong khoảnh khắc tôi cảm giác như mọi thứ xung quanh đều nên mơ hồ, khung cảnh căn bếp nhỏ của ngoại lẫn Tạ Yến Quyên đều chìm vào bóng tối. Tôi bị bị thứ gì đó kéo mạnh về sau, cảm giác thật lạnh lẽo, nhưng cũng dịu êm đến kỳ lạ.
Đến khi tỉnh lại, Tạ Yến Quyên chân thật như vậy tựa như giấc mơ, tôi như thế nào lại vẫn ở trong hốc cây hẹp nhỏ và bên cạnh là một tiểu thiên thần với nụ cười tinh khôi, trong trẻo đến khiến mọi thứ đều mềm ra. Nghi vẫn thật dễ thương, dù kỳ lạ và khiến tôi cảm giác thật phiền phức khi bị bám lấy.
"Mi à!", Nghi tỏ ra vui mừng, ôm chặt lấy tôi. Đầu cô ấy khẽ dụi dụi như một chú cún nhỏ.
Cơ thể nhỏ nhắn, mềm mại, làn da lạnh, hương thơm dễ chịu... Nghi làm tôi thích thú với cảm giác này, dù nghĩ về đường dài luôn như vậy cũng có chút phiền phức không nhỏ.
Tôi có nên suy nghĩ về việc nuôi một chú chó đáng yêu không nhỉ? Cảm giác chắc cũng sẽ tương tự vầy đúng không?
"Mình nên nuôi một chú cún không nhỉ? Hahaha!", tôi xoa xoa đầu của Nghi, tận hưởng sự dịu êm, lòng thư giãn dần sau cảm giác dữ dội trước đó.
Mọi chuyện có vẻ giống như tôi đã mơ một giấc mơ dài, nhưng sự chân thật trong cảm xúc kia khiến lòng nặng trĩu. Song, nhờ có Nghi, ít nhất nhờ sự đáng yêu của cô ấy tôi đang dần cảm giác được xoa dịu sau ác mộng.
Đấy chắc chắn là ác mộng, nếu không Tạ Yến Quyên đã chẳng trở nên kỳ lạ như thế. Và sẽ là nói dối khi tôi bảo rằng mình đang thở phào nhẹ nhõm.
Tạ Yến Quyên là bạn thân, tôi không muốn bản thân cố hay vô tình tổn thương cô ấy dù chỉ một lần. Cho nên cảm ơn vì chỉ là ác mộng nhé bộ não tệ hại của tôi.
"Nghi à, mình đã gặp cơn ác mộng rất tệ đấy!", tôi thầm thì trải lòng.
Ôi! Tôi cũng không hiểu mình đang nghĩ gì lại đi trải lòng với Nghi, một cô gái với tính cách y như trẻ con, ngây thơ và quá mức trong sáng để cho ai đó lời khuyên. Hoặc bản thân tôi vốn dĩ không cần lời khuyên...
"Tại sao vậy? Giấc mơ ấy có mình không?", Nghi tỏ ra lo lắng, nhưng đó không phải kiểu đến từ quan tâm. Qua giọng nói của cô ấy, tôi cảm giác đó như có tội lỗi và tự trách nữa.
"Bị gì vậy? Giấc mơ của mình thì Nghi vào đấy làm gì? Đừng lo, không phải Nghi làm mình cảm thấy đó là cơn ác mộng đâu".
"Ưm...".
"Là một người bạn. Mình quan tâm, muốn người đó hạnh phúc, nhưng giấc mơ ấy lại nói rằng bản thân mình không thật sự nghĩ bản thân đã làm như vậy. Nói sao nhỉ...", tôi thở dài một chút.
Tay Nghi khẽ vỗ nhè nhẹ lưng tôi, truyền đến sự ấm áp, cổ vũ và trấn an. Tôi cười, chủ động ngã đầu lên bờ vai nhỏ bé mỏng manh của cô ấy, cảm nhận làn mềm lạnh dễ chịu từ đối phương đầy thân mật.
Trời ạ! Tôi chưa từng chủ động với người mình mới gặp và không nhớ mặt như vậy. Con nhỏ này phải hay không đã bỏ bùa tôi rồi?
"Giấc mơ đều là những gì trong tiềm thức, nên có lẽ trong một suy nghĩ vẩn vơ ngu ngốc nào đó mình đã nghĩ bản thân không chân thành đối đãi với người bạn thân của mình. Có lẽ mình đã nghĩ bản thân tệ hại trong vài khoảnh khắc, hoặc chính mình là người tệ hại mà mình luôn lờ đi. Mình cũng không hiểu bản thân nữa, rối cả lên. Chết tiệt!".
Tệ thật! Tôi đang thốt ra lời không hay trước mặt một cô gái trong sáng và ngây thơ. Đây tính như dạy hư trẻ nhỏ không nhỉ?
"Xin lỗi nhé! Mình đôi khi phát điên lên và để mọi thứ mất khống chế cả. Một đứa tệ và điên".
Tôi khá dám chắc mình khi chạy khỏi giới hạn sẽ như ngựa điên, lao đi và tàn phá mọi thứ. Một thứ gì đó nguy hiểm tiềm ẩn mọi lúc.
"Đừng nói vậy", Nghi yếu ớt an ủi, tay vẫn nhè nhẹ vỗ lưng tôi như dỗ dành một đứa trẻ.
Chậc! Tôi có chút nghi ngờ về việc ai mới là trẻ con ở đây.
"Mi rất tốt, mình rất thích. Đừng buồn mà".
Tôi rút lại những ý nghĩ trước đó, cô nàng Nghi vẫn ngây thơ chết được. Cách dỗ dành trẻ con và kém tinh tế chết được. Song, nó lại khá hiệu quả mới lạ.
Ôi! Điên mất.
"Hahaha! Mình hình như dần dễ dãi hơn. Kỳ lạ nhỉ! Nghi thật trẻ con với mấy lời vụn vặt, nhưng mình lại thấy ổn với nó. Nói thật đi, mình đang bị Nghi yểm bùa à?".
"Mình không... Không phải đâu. Mi nghe mình giải thích, chuyện này...".
"Hahaha! Đùa thôi mà", tôi cười khúc khích, vỗ vỗ lên lưng Nghi trấn an. Cô nàng hẳn bị tôi đùa đến sợ, người run lên cả.
"Nào! Không nói chuyện phiền phức nữa. Nói về Nghi đi!", tôi đẩy nhẹ Nghi ra, để cả hai mặt đối mặt.
Đêm tối, khuôn mặt Nghi nương theo ánh trăng có chút mờ ảo, đường nét trong trẻo, xinh đẹp khó giấu bị bóng tối che nửa, biểu cảm yếu đuối, nữ tính khiến cô ấy thật đơn độc.
Tôi tự hiểu đã có những gì diễn ra, thế giới của Nghi thế nào trong suốt những năm qua.
Đương nhiên đây không phải vì tôi tọc mạch, hay quá để ý đời ai đó. Bạn biết đó, sẽ thật ích kỷ nếu chỉ là người được nói và buộc ai đó luôn nghe.
Ừm thì nếu bạn đang tỏ ra hoài nghi thì ừ... Ngoài lịch sự ra tôi cũng quan tâm bạn thuở nhỏ một chút, dù cũng chẳng nhớ mặt đối phương và nhớ gì về mọi thứ. Và có tí nhiều chuyện đi...
"Nói mình nghe. Cứ bắt đầu từ thứ gì Nghi muốn nói", tôi động viên Nghi trải lòng và chờ đợi để nghe mọi thứ.
Nghi có vẻ do dự, ánh mắt nhìn tôi đầy lo lắng, môi mím chặt.
Chà! Có vẻ cô nàng chưa thật sự đủ mở lòng để kể và dường như mọi thứ quá rối hoặc thứ gì đó khiến khó để nói cho ai.
Ừ thì cũng đúng. Nghi tuy có vẻ thích tôi, cảm xúc dường như chẳng dừng ở mức bạn, nhưng cũng có gì là dễ dàng để nói ra khi đã cách xa lâu như vậy. Bình thường mấy đứa yêu nhau cũng vì chuyện tâm sự thầm kín này kia còn chia tay, nói chi đến cả hai chỉ là bạn thuở nhỏ.
Chậc! Tôi nhấn mạnh phần bạn thuở nhỏ nhiều quá không nhỉ?
Ồ! Nhưng nó là sự thật chứ cũng chẳng phải tôi đây rạch ròi thái quá, hay gì đâu. Cơ bản là cái gì phải ra cái đó chứ.
"Nếu không phải lúc thì không cần ép mình đâu. Thoải mái đi", tôi xoa đầu Nghi cười. Hy vọng với nhan sắc và sự khả ái của mình tôi sẽ giúp không khí tốt hơn. Hoặc ít nhất nó khiến tôi đỡ ngượng khỏi tình huống nhiệt tình không đúng lúc này.
Nghi im lặng, nhìn tôi thêm một lúc, sau mới yếu ớt hỏi, "Mình... Mi muốn nghe mình nói thật sao?".
"Đứng nói như kiểu mình nhiều chuyện hay thích hóng thị phi vậy chứ. Nói muốn thì không phải muốn kiểu rất rất cần, nhưng nếu không nghe Nghi nói thì sao làm bạn được".
"Thật sao? Nghi muốn tiếp tục làm bạn với mình sao?", ánh mắt Nghi sáng rực niềm vui như một đứa trẻ được kẹo.
Tôi bật cười lớn, lắc đầu tỏ ý bó tay với sự đáng yêu quá thể của Nghi, "Trời ạ! Đừng đáng yêu vậy chứ. Không khéo thì chẳng là bạn thôi đâu nha!".
Không phải câu chuyện xu hướng tính dục các kiểu, tôi dù từng quen toàn bạn trai, cũng quan hệ tình dục với bọn họ và cơ bản chưa từng có quan hệ mờ ám với cô gái nào. Cơ mà nếu là Nghi thì có vẻ không tệ.
Dễ thương, ngây thơ, trung thành và có vẻ rất thích tôi. Không bàn đến chuyện quen cô gái có thể thú vị cỡ nào, ít nhất tôi không cần lo Nghi sẽ không như thằng khốn bồ cũ dắt con khác lên giường của cả hai rồi làm tình và rải đầy vỏ bao.
"Không tệ nhỉ!".
"Mi... Mi sẽ không bỏ rơi mình lần nữa đúng không?", Nghi mò đến tay tôi, nắm lấy và siết chặt.
Cảm giác lạnh băng khiến tôi người yêu lạnh cũng có chút rùng mình, nhưng vẫn là da Nghi mềm đến khiến người ta chết mê.
"Bỏ rơi hay không gì chứ? Mình có bỏ rơi Nghi đâu. Trước do về lại thành phố, con nít mấy tuổi đâu có như giờ tự do liên hệ".
"Nhưng cả khi Mi quay lại cũng không tìm mình... Mình đã gọi rất nhiều", mắt nghi long lanh nỗi buồn.
Tôi đan ngón tay của mình vào bàn tay đang nắm lấy của Nghi, siết nhẹ, giơ lên trước mặt cả hai, "Thấy không? Mình chân thật, tay chúng ta đan lại. Người lớn rồi ai lại nói dối? Nếu Nghi không ngại thành thị khói bụi thì nữa lên với mình, mình dắt cho thăm thú chút".
"Đi với Mi sao? Mình thật sự có thể không, Mi sẽ không lừa mình nữa phải không?", Nghi xúc động, hai mắt nhìn tôi tràn ngập sự lo lắng, sợ hãi và cũng đầy mong đợi.
"Ừ, chỉ cần mình rảnh, nhà mình và giường của mình luôn chào đón luôn. Mà tuyệt vời hơn nữa Nghi còn có cơ hội "rửa" nhà mới của mình luôn, tuyệt chưa!".
Nếu Nghi chờ thêm được nửa năm, chắc ăn cô ấy sẽ được chào đón bằng căn nhà mới đầy mùi đồ mới và cửa sổ nhìn ra cảnh sông tuyệt đẹp mà không bị sợi dây điện nào vướng tầm nhìn.
"Đi chứ?".
Nghi gật gật đầu, niềm vui trong ánh mắt như muốn tràn ra. Tôi thoáng chốc như thấy có pháo hoa đang nổ thành nhiều màu sắc trong đôi mắt ấy.
Chỉ là lời mời đi chơi cũng có thể vui đến vậy, cô nàng này sau lỡ yêu nhầm một kẻ tệ, sợ là chỉ một cành hồng héo tiện tay nhặt được của người tình cũng dễ xem thành vườn hoa tự tay chăm thành. Ngốc và dễ thương chết mất.
"Nhưng chắc không được đâu...", Nghi vui trong thoáng chốc rồi lại biến thành bộ dạng ủ rủ. Đầu cô ấy cúi xuống như chú đà điểu vùi đầu xuống cát, trốn khỏi mọi thực tại. Nhút nhát đến chọc cho người ta vừa bực vừa thương.
"Sao vậy?
"Mình sẽ không thể rời nơi này. Mãi mãi cũng vậy".
Mãi mãi? Trên đời này có gì là mãi mãi?
"Cha mắng mẹ la à? Đừng lo, mình sẽ xin phép họ giúp. Mình tuy không đáng tin, nhưng khuôn mặt mình đủ uy tín để năn nỉ đấy. Nhìn đi!", tôi kéo mặt Nghi lên, buộc cô ấy nhìn thẳng mình.
"Đừng sợ, mình sẽ đứng về phía Nghi".
"Đứng về phía mình...", Nghi run rẩy.
"Ừm, sẽ như vậy. Mình không phải người tốt, nhưng sẽ không lừa một người dễ thương như Nghi đâu".
"Mi à!", Nghi lại nhào đến ôm chặt lấy tôi, tay ra sức siết đến da thịt cảm thấy có chút đau. Song, có lẽ như đã nhận định Nghi chỉ như đứa trẻ, tôi cũng không chấp nhất gì chuyện bị ôm đến đau.
"Được rồi", tô thân thiện vỗ vỗ vào lưng của Nghi như để trấn an.
À! Thật ra dùng từ "thân thiện" nghe cũng kỳ, trông như giả tạo vậy. Cơ bản tôi cũng thích ôm và tận hưởng sự tuyệt vời, dễ chịu từ Nghi, nên thay vì "thân thiện", mọi người nhận định "thích thú" cũng được.
Chậc! Luyên thuyên nhiều thật.
"Thống nhất mình giúp Nghi, đổi lại phải hay không nên đáp lễ chút đi nào cô gái nhỏ. Nơi này xa lạ với mình hơn cả Nghi đấy! Muốn dẫn mình đi ngó quanh tí không?", tôi muốn dừng việc ôm ấp nhau lại chút.
Ừ thì ôm Nghi cũng thích, nhưng hai đứa thật sự không đủ mở lòng để nói chuyện với nhau đủ nhiều, chỉ ôm ấp thì chán lắm. Tôi không muốn tốn sức khỏe, thức cả đêm chỉ để được hưởng mấy trò tiếp xúc da thịt đâu. Ít nhất quan hệ tình dục còn có nhiều điểm vui hơn, tốt nhất đi dạo chút, hít tí không khí quê còn lợi cho phổi.
"Được. Mình đi!", Nghi reo mừng, nhưng hình như sai sai.
"Ừ? Đi nhỉ?".
"Mình sẽ dẫn Mi đi khắp nơi luôn!".
"Ừ? Đi khắp nơi nhỉ?".
"Hihihi!".
"Hihihi? Ví dụ mình dẫn ai đi đâu đó thì trước tiên cho người ta cơ hội được đi trên chính đôi chân của mình được không?".
Nghi nhận ra cô ấy vẫn đang ôm tôi cứng ngắt, không cho tí cơ hội nhúc nhích hay không nhỉ? Đi kiểu gì ta?
"Nghi đứng dậy mình mới đi được chứ. Trời ạ!", tôi đẩy nhẹ người Nghi ra hiệu cho cô ấy đứng dậy.
Nghi nghe xong vội đứng dậy, đầu đập thằng vào cây ở trên, nhưng do tôi hoa mắt hay do sự thần kỳ của tạo hóa, cô ấy dường như chẳng đau đớn, lại còn bước ra ngoài bình thường.
Tôi theo sau ra, nhìn khuôn mặt lúng túng của Nghi, nghĩ đến phải hay không sự ngốc nghếch có thể che mờ nỗi đau. Song, bản mặt ngốc đó thật sự khiến Nghi thêm dễ thương, nên tôi sẽ không trêu cô ấy.
Tôi lại gần, đưa tay xoa đầu của Nghi như một cách an ủi đáng yêu xứng với sự chân thành của cô ấy dành cho mình, cười dặn, "Lần sau cẩn thận một chút. Người không phải khúc gỗ, Nghi cứ như vậy người khác sẽ đau lòng thay đó".
"Đau lòng? Mi đau lòng sao? Mình xin lỗi!", Nghi lại như cún nhỏ trước chủ, chưa ai làm gì đã rối lên như sợ bị bỏ vào thùng giấy.
Nên làm gì đây? Sẽ nói dối nếu bảo tôi không cảm động một chút vì sự đáng yêu, chân thành đến ngốc, đến phiền của Nghi.
"Trời ạ! Có gì mà xin lỗi. Mình bảo đau lòng ý là quan tâm, không muốn Nghi cứ hậu đậu làm bản thân bị thương. Phải yêu chính mình thì người ta mới yêu mình được chứ ngốc ạ!".
"Vậy mình yêu bản thân, Mi sẽ yêu mình sao?", ánh mắt Nghi nhìn tôi đầy mong đợi, sáng hơn cả sao.
Tôi cười khổ, bắt đầu nghiền ngẫm là mình ngốc hay cô ấy ngốc. Sao mà gài hàng ngon ơ, nhân cơ hội dữ vậy không biết. Đến khổ.
"Hahaha! Nói gì vậy trời! Ok! Như mình nói trước đó, hiểu nhau thêm chút, biết đâu không chỉ là bạn. Sao, muốn thử yêu đương với mình không?", tôi đùa đùa thật thật, coi như vừa an ủi vừa mở rộng lòng một chút. Dù sao tôi cũng chia tay rồi, cũng nên bước tiếp thôi.
"Mi... Mi sẽ yêu mình sao?", Nghi vẫn lo lắng.
Ôi! Cô nàng này, hình như không có niềm tin vào tình cảm của tôi nha!
"Không biết. Biết cũng không nói với Nghi. Tình cảm là dựa vào đây này!", tôi kéo tay Nghi đặt lên tim mình, trong khi tay còn lại của bản thân thì đặt trên tim cô ấy. Không cảm nhận được nhịp đập, tôi đứng hình mất năm giây, nhưng sau đó lại từ tay mình nghe thấy tiếng.
Trời ạ! Tôi bị gì vậy? Xém nữa tự hù chết mình.
Quay lại với Nghi, tôi tiếp tục đều còn dở dang, "Lắng nghe tiếng tim của mình, của bản thân, câu trả lời sẽ được tìm ra".
"Vậy tim Mi đang đập vì mình sao?", Nghi giữ chặt tay lên nơi trái tim tôi đang đều nhịp, truyền đến sự lạnh buốt, ánh mắt chờ đợi và hy vọng đến tuyệt vọng.
Tôi không muốn trả lời sự thật với Nghi đó chỉ vì là con người cơ thể tim đập mới sống, chẳng vì một ai đập hay ngừng, chỉ có loạn khi yêu. Song, ai lại nỡ đánh vỡ sự chờ đợi chân thành đây.
"Một ngày nào đó Nghi sẽ biết, sẽ hiểu điều mình muốn nói. Chúng ta còn nhiều thời gian như vậy cứ từ từ phí hoài nhé!".
"Vậy chúng ta sẽ mãi mãi bên nhau đúng không? Được không?".
Giờ tôi trả lời "không" thì có ác quá thể không nhỉ? Ôi!
"Hahaha! So với cái gọi mãi mãi, mình thích khoảnh khắc hạnh phúc hơn. Còn mãi mãi bên nhau mà chỉ toàn cãi, làm nhau tổn thương thì chẳng khác gì địa ngục".
"Vậy khoảnh khắc hạnh phúc thế nào? Mình có thể cùng Mi như vậy không?".
Đệch!
"Ừm...", tôi có chút không biết nên nói sao.
Nghi càng tỏ ra mong đợi thêm, đầu ngã về phía trước, đôi môi hé mở, hơi lạnh phả ra nhẹ nhàng vào cằm tôi, kéo gần khoảng cách gương mặt hai đứa. Tôi thoáng thấy ảo giác, nhìn thấy đôi môi trước mắt đang quyến rũ mình tiếp cận, từng chút một phát ra ma lực vô tận.
"Mi à!", giọng Nghi qua tai tôi mềm nhũn.
Trời ạ! Có ai coi anime, biết mấy kiểu em gái dễ thương dùng giọng dịu dàng kêu "nee-chan", hoặc "nii-chan" không? Sát thương nhân ngàn đó ạ!
Chết rồi! Không lẽ tôi bị một đứa ngốc quyến rũ? No!
Ảo giác? Hình như ảo giác? Tôi cảm giác môi của Nghi đang chậm rãi đến gần mình... À không. Hình như là tôi đang chậm rãi tiến về phía cô ấy, từng chút, thu hẹp khoảng cách lại hơn.
Tôi muốn kéo mình khỏi cơn mơ, ảo giác, hay bất cứ thứ gì làm nên sự điên rồi này, nhưng trái tim lại nhảy nhót và điều khiển cơ thể tiến gần hơn nữa, chiếm lấy đối phương, giữ lấy đôi môi ấy thật chặt.
Nếu mọi quyết định từ trái tim là sai trái, tôi nghĩ gần mình đang từng bước đi xuống địa ngục. Cảm giác này làm tôi không hiểu nổi, nhưng cũng hưng phấn, kích động đến kỳ lạ.
Ánh mắt Nghi như muốn nói điều gì, một sự chân thành từ lâu vẫn chờ đợi mòn mỏi, hay háo hức vì tôi đang đến gần hơn từng chút. Cô ấy thích tôi nhiều đến cỡ nào vậy? Tôi muốn biết và chẳng hiểu sao mình lại thật sự cũng mong đợi được biết.
Ai đó nói xem, phải hay không tôi điên rồi?
À không. Tôi có lẽ không đợi được câu trả lời, môi cả hai chỉ còn cách chưa đến một centi, hơi thở nóng lạnh đã bay khỏi phạm vi và hòa trộn. Tôi nhìn thấy mặt Nghi gần đến độ ngỡ đã dính chặt thành một.
Hừm! Tôi nên tiếp tục phản kháng, chống lại sự điên rồ này không? Trời ạ! Điên mất!
À! Câu trả lời có vẻ là không. Môi chúng tôi chạm nhau rồi.
Trong khi tôi còn nghĩ ngợi, cố ép mình khỏi sự điên rồ, bằng một cách thần kỳ nào đó môi cả hai đã kịp chạm nhau.
Cảm giác thật mềm, thật lạnh, Nghi như một que kem lạnh ngọt ngào khiến tôi muốn làm tan chảy và ăn sạch.
Một cái chạm nhẹ nhàng, tôi nhắm, rồi lại mở mắt.
Khuôn mặt Nghi thật rằng, mắt mở to một cách ngốc nghếch, đáng yêu đến mức tôi không muốn chỉ dừng ở cái chạm.
Trời ạ! Ai nói đây là do tôi trúng bùa đi.
"Nhắm mắt lại...", giọng thầm thì tựa như cơn gió thoảng qua. Tôi nghe được một sự bất thường của mình, cảm giác rằng sẽ không có cái gọi là một nụ hôn ở đây.
"Mi... Mi à...", Nghi yếu đuối gọi, ánh nhìn như bị mê hoặc, mất kiểm soát.
Tôi nhìn thấy hình ảnh mình lấp đầy trong ánh nhìn của Nghi.
"Khoảnh khắc hạnh phúc. Muốn không?".
Nghi như quỷ ám, nghe tôi nói xong liền nhắm chặt mắt, môi mím chặt, tựa như đang trời đợi một điều gì đó vô cùng to lớn ập đến.
Tôi cười, tay giữ lấy đầu của Nghi để đảm bảo mình có thể kiểm soát cô ấy, "Hy vọng nó sẽ tuyệt với Nghi".
Dứt lời, tôi chậm rãi nhắm mắt, để môi mình chạm lấy môi Nghi cạ nhẹ. Cảm giác ấy vẫn không đổi lạnh lẽo và đầy mê hoặc.
Tôi như đứa trẻ đang giữ lấy que kem của mình, bắt đầu nếm bên ngoài cẩn thận bằng lưỡi, cảm nhận hương vị, chắc rằng mọi nơi đã được đánh dấu, rồi tiến thêm sâu, tách mở sự thận trọng cứng rắn, nhẹ nhàng và tinh tế. Đến khi tất cả đã thả lỏng, sự tan chảy làm mềm đi, ta chạm vào nhân ngọt ngào trong cùng. Nó thật mềm, thơm, lạnh, ngon lành, khiến tôi không thể ngừng cố tham lam ăn lấy thật nhiều, thêm nữa, không thể dừng lại đến khi não trở nên tê buốt.
Não bị đóng băng, tê liệt, các hoạt động cũng không còn thông suốt, tay tôi tự ý cử động, một mặt cố giữ lấy món kem ngon lành, tay còn lại vuốt ve lấy chiếc eo thon cách lớp vải mỏng, chân không yên cố chen vào và chạm trúng nơi tối mật dụ dỗ.
Chuyển động chân và tay của tôi điên đến mức chủ nhân của nó cũng không hiểu nổi, không biết sao dừng lại, dần dà nên buông xuôi mọi thứ được tiếp tục dù biết tình huống tệ nhất đang đến gần.
Trong khi tôi dần chẳng còn đấu tranh tư tưởng, phó thác cho trời, chuyện gì tới thì tới, mặc con thú được thả ra, sau lưng có quỷ, thì Nghi bỗng khẽ kêu "Ưm!".
Một tiếng "ưm" vô hại lại như mấy trái bom hạt nhân ném vô mặt, thức tỉnh tôi khỏi cơn điên, buông bỏ mọi thứ, rút quân và lùi về ba bước.
Tôi nhìn thẳng Nghi lúc này đã mở mắt nhìn mình, trống ngực đập vang, bắt đầu nghĩ đến chuyện mình nên đập đầu vào đá để bất tình và trốn khỏi đối mặt với cô ấy không.
Ánh mắt Nghi nhìn tôi lạ lắm. Bạn có thể tưởng tượng được nó bằng cách hôn say đắm người yêu và kết hợp một chút ma sát thân thể, hoặc không bồ thì tìm truyện hay anime nào đó coi là hình dung được. Còn ai muốn tóm tắt nhanh thì ừ... Nghi động tình.
Ủa? Sao tính cách trẻ con không biết gì mà động tình được? What? Ai là thóc vậy?
Tôi điên quá!
"Ừ... ừm...", tôi không biết nòi gì. Cứu!
"Vừa rồi... hình như mình cắn trúng lưỡi Mi. Có sao không?".
"Đệch!", tôi tức đến không chửi thề trong suy nghĩ được luôn.
Nghi ơi là Nghi! Bà có thể tế nhị tí, đọc không khí tốt tí được không? Ai lại hỏi câu đó.
"Răng mình hơi nhọn, xin lỗi nếu làm Mi đau", Nghi tỏ ra tội lỗi với tôi.
Đúng rồi. Cô ấy xứng đáng bị ném xuống sông. Hãy tội lỗi và nhìn lại chính mình đi cô gái không tí tinh tế nào.
"Mi... Mi giận mình à?".
"Không".
"Ánh mắt... ánh mắt Mi đang giận. Nó đáng sợ".
"Bẩm sinh nó vậy đó, giờ muốn gì?".
"Mình không có. Xin lỗi...", Nghi lại cúi đầu.
No! Đang tức, hết dễ thương, hết cưng. Cộc!
"Mình đi ngắm cảnh đây. Bye!", tôi bước nhanh đi, mỗi bước đều thể hiện rõ sự tức tối, giẫm mạnh mức cảm thấy cỏ cây như muốn nát dưới ra.
Tôi thật sự vừa tức, vừa ngượng đến điên lên được. Ai làm ơn cho tôi chỉ dẫn đi. Tôi điên mất!
Con nhỏ Quyên khó ưa! Hãy nói mình nghe cậu đang nghĩ gì đi. Tôi xinh đẹp, thông minh trong chuyện học tập hơn mấy chuyện đoán ý người này trời ạ!
A! Tôi sắp điên vì nghĩ nhiều mất.
Ngồi ở sau nhà, tôi trông mắt ra những hàng cây đa già xa xa, cảm nhận không gian phủ đầy âm u, sự lạnh lẽo bao trùm chẳng bợn nắng. Không nóng, không mồ hôi, khung trời dễ chịu mà tôi luôn yêu thích.
Không như người khác yêu ánh nắng, mê những cơn mưa xuân, khung cảnh dịu dàng mùa thu, hay tuyết đầu mùa dạo đông, tôi chỉ thích trời trước những cơn giông bão, âm u lạnh lẽo, tối tăm, tịch mịch. Tôi quái dị quá không?
"Nếu thế giới chỉ là bầu trời lạnh lẽo như vầy thì tốt nhỉ Quyên!", tôi như kẻ ngốc, nhìn sắc trời yêu thích đầy say mê, tay đưa ra đón lấy những đợt gió lạnh không ngừng thổi qua.
Tạ Yến Quyên ngồi đang giúp ngoại tôi nhặt rau ở gần, im lặng, tựa như chẳng nghe thấy và nhìn thấy tôi. Cô ấy như bị rổ rau chiếm trọn tâm trí. Song, mách quan của tôi mách bảo trong một khoảnh khắc ánh nhìn của người bạn thân đã hướng về mình.
Thật kỳ lạ, Tạ Yến Quyên chẳng bao giờ lơ tôi lâu đến thế. Hay tình bạn cũng như tấm thẻ ngân hàng, có hạn mức, tôi đã rút sạch mọi thứ và giờ đây dù cố nhập số tiền vẫn chỉ đổi lại sự im lặng từ ngăn nhận tiền.
Tôi thấy buồn nhiều chút...
"Mình đã từng muốn cả thế giới cứ như vậy, lạnh lẽo, âm u, che lấp tất cả mọi thứ, không nắng, không thứ gì làm mình tổn hại", tôi vẫn tiếp tục kể cả khi biết sẽ chỉ nhận lại sự im lặng vào lúc này. "Nhưng khi lớn lên mọi thứ lại không như vậy. Mình được học rằng cây cần nắng, động vật cũng vậy, con người cũng như thế. Không nắng, thế giới này sẽ hóa băng hà, chúng ta sẽ như mấy con khủng long chịu trận trước cái giá lạnh chết chóc của thiên nhiên. Mình khi ấy lại bắt đầu tự hỏi, có phải hay không trước đó thứ mình yêu thích là ngu ngốc và ích kỷ quá mức".
Thời gian ấy khá mệt mỏi, các thứ suy nghĩ điên khùng cứ lui lại trong đầu óc đứa nhỏ bảy tuổi như tôi. Mọi thứ đều tương tự, phải lựa chọn tất cả, khái niệm thích không thích gì đó cũng không còn là ưu tiên duy nhất nữa. Chúng ta là một tập thể, phải sống vì lợi ích chung là những gì các thầy cô giáo dạy tôi.
Có người bảo do tôi lớn quá sớm, kiểu bà cụ non, nhưng hiện tại lại có người bảo đấy là trẻ con hay nghĩ. Thật lưng chừng làm sao.
"Mình có thể ích kỷ luôn chọn điều mình muốn không Quyên?", tôi nhìn về phía Tạ Yến Quyên tìm câu trả lời như một thói quen. Nhưng ánh mắt đó... Tôi nhìn thấy sự đau lòng và trách cứ trong đôi mắt của cô ấy.
Đau lòng? Trách cứ? Sao Tạ Yến Quyên phải đau lòng chỉ vì mấy câu chuyện ngốc nghếch của tôi?
"Gì vậy! Đừng nhìn như muốn đấm cho mình mấy cái vậy chứ. Làm người ta sợ đó. Hahaha!", tôi cố cười để làm dịu không khí, nhưng không nhìn thì cũng rõ khuôn mặt miễn cưỡng lúc này của mình.
Ôi! Tôi có lẽ nên tập nói dối trước khi học giao tiếp mới phải.
Tạ Yến Quyên đột ngột đứng dậy, tiến gần đến, trong sự ngỡ ngàng của tôi, vòng tay sang ôm lấy. Đôi tay cô ấy siết chặt lấy tôi tựa như đang giữ lấy một vật trân quý.
"Sao vậy? Bộ thấy...".
"Rất ích kỷ!", giọng Tạ Yến Quyên đầy uất ức.
Sao vậy chứ? Tôi từng vì sự ích kỷ của mình làm Tạ Yến Quyên đau khổ, uất ức chuyện gì sao? Tôi đã bỏ lỡ điều gì vậy?
"Mình... mình làm gì sai rồi đúng không?".
"Mình hối hận".
"Hả?", Tạ Yến Quyên hối hận vì làm bạn với tôi ư?
Ok! Tôi đang cảm thấy không ổn. Câu nói của Tạ Yến Quyên khiến tôi nhói lòng.
"Đáng ra mình phải lên máy bay đi Đức, không phải là ở đây để rồi phải nghe những lời ích kỷ".
Vậy tôi đã nghĩ đúng. Tôi là kẻ ích kỷ và Tạ Yến Quyên luôn bị tổn thương vì điều đó.
Bỏ cả chuyến du lịch vì tôi. Tạ Yến Quyên thật ngốc nghếch...
"Thật tệ nếu mình đã làm tổn thương Quyên bằng cách nào đó mà bản thân không nhận ra. Mình xin lỗi, mình đã mong Quyên vui vẻ và hạnh phúc cơ", tôi đáp lại cái ôm của Tạ Yến Quyên, siết chặt cô ấy vào vòng của mình và hy vọng sự chân thành nhận lỗi được truyền đi.
"Muốn mình vui vẻ và hạnh phúc? Điều gì làm những lời đó được nói ra? Chẳng gì cả ngoài sự thật là những điều tốt đẹp mình đã cho? Mi cần chỉ là người ta yêu thương và nuông chiều mình thôi đúng không?".
Gì chứ? Tôi đã nghĩ vậy ư?
Ừ thì đúng thật tôi thích ở Tạ Yến Quyên là sự nuông chiều dành, yêu thương và quan tâm dành cho tôi. Khi ở cạnh cô ấy, tôi cảm thấy mình là cả thế giới, là trung tâm vũ trụ, nhưng điều đó không đồng nghĩa cái trung tâm này ngó lơ bán kính quanh mình.
"Mình chưa từng nghĩ vậy? Sao Quyên nghĩ tất cả chỉ vì mình muốn được nhận? Trong mắt Quyên mình là con người xấu xa đến vậy sao?", tôi nghe giọng mình hơi nghẹn đi.
Ngốc nghếch! Tôi không được khóc. Nếu khóc, Tạ Yến Quyên ngu ngốc này sẽ tự cho mình đúng, kết tội tôi trong phiên tòa của cô ấy.
Hơn nữa, tôi không muốn mất người bạn này. Tôi không sợ thế giới này không còn ai, chẳng ngại con đường lớn chỉ một mình độc bước, nhưng luyến tiếc một người có thể cùng nói cùng cười như Tạ Yến Quyên.
Đồ ngu ngốc nhà cô, Tạ Yến Quyên. Tôi xem cô là bạn, người ta lỡ xích kỷ thì mắng, chứ quy chụp kiểu đó làm muốn đánh nhau à?
Tạ Yến Quyên đột nhiên vùi đầu vào cổ tôi.
Theo bản năng, tôi cảm thấy hơi sai sai, nhưng tiếp theo thì nó thật sự bất ổn bà con ạ. Tạ Yến Quyên như vậy mà cắn vô cổ tôi.
"Đau! Điên à!", tôi thẳng tay đẩy đầu của Tạ Yến Quyên ra với tâm trạng giận dữ.
Tôi dùng tay giữ cổ của Tạ Yến Quyên cố định, tạo khoảng cách với mình. Tôi nhìn thẳng vào đôi mắt vẫn đong đầy oán trách của cô ấy mắng, "Nay Quyên bị gì vậy? Điên rồi hả!".
Một giọt... hai giọt... nước mắt Tạ Yến Quyên rơi trong khi vẫn đang nhìn thẳng vào tôi. Trong khoảnh khắc, tôi như nhìn thấy sự yếu mềm mà bản thân chưa từng khám phá thấy trên người của cô ấy. Tạ Yến Quyên tôi biết sẽ luôn nhìn tôi cười, tỏa nắng như mùa xuân hoa nở.
"Quyên à?", tôi dịu giọng hơn với Tạ Yến Quyên. Không nghi ngờ gì, trước người mình trân quý, yêu thương, tôi vẫn luôn không thể triệt để tàn nhẫn.
"Mình không biết mình đang làm gì nữa? Mình phát điên rồi Mi à!", nước mắt Tạ Yến Quyên rơi thêm nhiều.
Tôi đau lòng, bối rối, đầu trăm mối tơ không cách nào tháo gỡ. Tại sao chuyện này như vậy đột ngột đến? Tôi không hiểu, cũng không biết cách nào kéo mớ hỗn độn này khỏi người mình.
Ai đó, giúp tôi đi. Tôi bối rối, tôi không biết làm sao để người bạn thân của mình đừng khóc nữa. Tôi muốn nụ cười tỏa nắng của Tạ Yến Quyên, muốn mọi thứ vẫn thật ổn, không phải sự điên cuồng ngược luyến như trong tiểu thuyết này.
"Tránh xa Mi ra!", tiếng gào thét đột ngột từ đâu ập đến khiến tôi chói tai.
Trong khoảnh khắc tôi cảm giác như mọi thứ xung quanh đều nên mơ hồ, khung cảnh căn bếp nhỏ của ngoại lẫn Tạ Yến Quyên đều chìm vào bóng tối. Tôi bị bị thứ gì đó kéo mạnh về sau, cảm giác thật lạnh lẽo, nhưng cũng dịu êm đến kỳ lạ.
Đến khi tỉnh lại, Tạ Yến Quyên chân thật như vậy tựa như giấc mơ, tôi như thế nào lại vẫn ở trong hốc cây hẹp nhỏ và bên cạnh là một tiểu thiên thần với nụ cười tinh khôi, trong trẻo đến khiến mọi thứ đều mềm ra. Nghi vẫn thật dễ thương, dù kỳ lạ và khiến tôi cảm giác thật phiền phức khi bị bám lấy.
"Mi à!", Nghi tỏ ra vui mừng, ôm chặt lấy tôi. Đầu cô ấy khẽ dụi dụi như một chú cún nhỏ.
Cơ thể nhỏ nhắn, mềm mại, làn da lạnh, hương thơm dễ chịu... Nghi làm tôi thích thú với cảm giác này, dù nghĩ về đường dài luôn như vậy cũng có chút phiền phức không nhỏ.
Tôi có nên suy nghĩ về việc nuôi một chú chó đáng yêu không nhỉ? Cảm giác chắc cũng sẽ tương tự vầy đúng không?
"Mình nên nuôi một chú cún không nhỉ? Hahaha!", tôi xoa xoa đầu của Nghi, tận hưởng sự dịu êm, lòng thư giãn dần sau cảm giác dữ dội trước đó.
Mọi chuyện có vẻ giống như tôi đã mơ một giấc mơ dài, nhưng sự chân thật trong cảm xúc kia khiến lòng nặng trĩu. Song, nhờ có Nghi, ít nhất nhờ sự đáng yêu của cô ấy tôi đang dần cảm giác được xoa dịu sau ác mộng.
Đấy chắc chắn là ác mộng, nếu không Tạ Yến Quyên đã chẳng trở nên kỳ lạ như thế. Và sẽ là nói dối khi tôi bảo rằng mình đang thở phào nhẹ nhõm.
Tạ Yến Quyên là bạn thân, tôi không muốn bản thân cố hay vô tình tổn thương cô ấy dù chỉ một lần. Cho nên cảm ơn vì chỉ là ác mộng nhé bộ não tệ hại của tôi.
"Nghi à, mình đã gặp cơn ác mộng rất tệ đấy!", tôi thầm thì trải lòng.
Ôi! Tôi cũng không hiểu mình đang nghĩ gì lại đi trải lòng với Nghi, một cô gái với tính cách y như trẻ con, ngây thơ và quá mức trong sáng để cho ai đó lời khuyên. Hoặc bản thân tôi vốn dĩ không cần lời khuyên...
"Tại sao vậy? Giấc mơ ấy có mình không?", Nghi tỏ ra lo lắng, nhưng đó không phải kiểu đến từ quan tâm. Qua giọng nói của cô ấy, tôi cảm giác đó như có tội lỗi và tự trách nữa.
"Bị gì vậy? Giấc mơ của mình thì Nghi vào đấy làm gì? Đừng lo, không phải Nghi làm mình cảm thấy đó là cơn ác mộng đâu".
"Ưm...".
"Là một người bạn. Mình quan tâm, muốn người đó hạnh phúc, nhưng giấc mơ ấy lại nói rằng bản thân mình không thật sự nghĩ bản thân đã làm như vậy. Nói sao nhỉ...", tôi thở dài một chút.
Tay Nghi khẽ vỗ nhè nhẹ lưng tôi, truyền đến sự ấm áp, cổ vũ và trấn an. Tôi cười, chủ động ngã đầu lên bờ vai nhỏ bé mỏng manh của cô ấy, cảm nhận làn mềm lạnh dễ chịu từ đối phương đầy thân mật.
Trời ạ! Tôi chưa từng chủ động với người mình mới gặp và không nhớ mặt như vậy. Con nhỏ này phải hay không đã bỏ bùa tôi rồi?
"Giấc mơ đều là những gì trong tiềm thức, nên có lẽ trong một suy nghĩ vẩn vơ ngu ngốc nào đó mình đã nghĩ bản thân không chân thành đối đãi với người bạn thân của mình. Có lẽ mình đã nghĩ bản thân tệ hại trong vài khoảnh khắc, hoặc chính mình là người tệ hại mà mình luôn lờ đi. Mình cũng không hiểu bản thân nữa, rối cả lên. Chết tiệt!".
Tệ thật! Tôi đang thốt ra lời không hay trước mặt một cô gái trong sáng và ngây thơ. Đây tính như dạy hư trẻ nhỏ không nhỉ?
"Xin lỗi nhé! Mình đôi khi phát điên lên và để mọi thứ mất khống chế cả. Một đứa tệ và điên".
Tôi khá dám chắc mình khi chạy khỏi giới hạn sẽ như ngựa điên, lao đi và tàn phá mọi thứ. Một thứ gì đó nguy hiểm tiềm ẩn mọi lúc.
"Đừng nói vậy", Nghi yếu ớt an ủi, tay vẫn nhè nhẹ vỗ lưng tôi như dỗ dành một đứa trẻ.
Chậc! Tôi có chút nghi ngờ về việc ai mới là trẻ con ở đây.
"Mi rất tốt, mình rất thích. Đừng buồn mà".
Tôi rút lại những ý nghĩ trước đó, cô nàng Nghi vẫn ngây thơ chết được. Cách dỗ dành trẻ con và kém tinh tế chết được. Song, nó lại khá hiệu quả mới lạ.
Ôi! Điên mất.
"Hahaha! Mình hình như dần dễ dãi hơn. Kỳ lạ nhỉ! Nghi thật trẻ con với mấy lời vụn vặt, nhưng mình lại thấy ổn với nó. Nói thật đi, mình đang bị Nghi yểm bùa à?".
"Mình không... Không phải đâu. Mi nghe mình giải thích, chuyện này...".
"Hahaha! Đùa thôi mà", tôi cười khúc khích, vỗ vỗ lên lưng Nghi trấn an. Cô nàng hẳn bị tôi đùa đến sợ, người run lên cả.
"Nào! Không nói chuyện phiền phức nữa. Nói về Nghi đi!", tôi đẩy nhẹ Nghi ra, để cả hai mặt đối mặt.
Đêm tối, khuôn mặt Nghi nương theo ánh trăng có chút mờ ảo, đường nét trong trẻo, xinh đẹp khó giấu bị bóng tối che nửa, biểu cảm yếu đuối, nữ tính khiến cô ấy thật đơn độc.
Tôi tự hiểu đã có những gì diễn ra, thế giới của Nghi thế nào trong suốt những năm qua.
Đương nhiên đây không phải vì tôi tọc mạch, hay quá để ý đời ai đó. Bạn biết đó, sẽ thật ích kỷ nếu chỉ là người được nói và buộc ai đó luôn nghe.
Ừm thì nếu bạn đang tỏ ra hoài nghi thì ừ... Ngoài lịch sự ra tôi cũng quan tâm bạn thuở nhỏ một chút, dù cũng chẳng nhớ mặt đối phương và nhớ gì về mọi thứ. Và có tí nhiều chuyện đi...
"Nói mình nghe. Cứ bắt đầu từ thứ gì Nghi muốn nói", tôi động viên Nghi trải lòng và chờ đợi để nghe mọi thứ.
Nghi có vẻ do dự, ánh mắt nhìn tôi đầy lo lắng, môi mím chặt.
Chà! Có vẻ cô nàng chưa thật sự đủ mở lòng để kể và dường như mọi thứ quá rối hoặc thứ gì đó khiến khó để nói cho ai.
Ừ thì cũng đúng. Nghi tuy có vẻ thích tôi, cảm xúc dường như chẳng dừng ở mức bạn, nhưng cũng có gì là dễ dàng để nói ra khi đã cách xa lâu như vậy. Bình thường mấy đứa yêu nhau cũng vì chuyện tâm sự thầm kín này kia còn chia tay, nói chi đến cả hai chỉ là bạn thuở nhỏ.
Chậc! Tôi nhấn mạnh phần bạn thuở nhỏ nhiều quá không nhỉ?
Ồ! Nhưng nó là sự thật chứ cũng chẳng phải tôi đây rạch ròi thái quá, hay gì đâu. Cơ bản là cái gì phải ra cái đó chứ.
"Nếu không phải lúc thì không cần ép mình đâu. Thoải mái đi", tôi xoa đầu Nghi cười. Hy vọng với nhan sắc và sự khả ái của mình tôi sẽ giúp không khí tốt hơn. Hoặc ít nhất nó khiến tôi đỡ ngượng khỏi tình huống nhiệt tình không đúng lúc này.
Nghi im lặng, nhìn tôi thêm một lúc, sau mới yếu ớt hỏi, "Mình... Mi muốn nghe mình nói thật sao?".
"Đứng nói như kiểu mình nhiều chuyện hay thích hóng thị phi vậy chứ. Nói muốn thì không phải muốn kiểu rất rất cần, nhưng nếu không nghe Nghi nói thì sao làm bạn được".
"Thật sao? Nghi muốn tiếp tục làm bạn với mình sao?", ánh mắt Nghi sáng rực niềm vui như một đứa trẻ được kẹo.
Tôi bật cười lớn, lắc đầu tỏ ý bó tay với sự đáng yêu quá thể của Nghi, "Trời ạ! Đừng đáng yêu vậy chứ. Không khéo thì chẳng là bạn thôi đâu nha!".
Không phải câu chuyện xu hướng tính dục các kiểu, tôi dù từng quen toàn bạn trai, cũng quan hệ tình dục với bọn họ và cơ bản chưa từng có quan hệ mờ ám với cô gái nào. Cơ mà nếu là Nghi thì có vẻ không tệ.
Dễ thương, ngây thơ, trung thành và có vẻ rất thích tôi. Không bàn đến chuyện quen cô gái có thể thú vị cỡ nào, ít nhất tôi không cần lo Nghi sẽ không như thằng khốn bồ cũ dắt con khác lên giường của cả hai rồi làm tình và rải đầy vỏ bao.
"Không tệ nhỉ!".
"Mi... Mi sẽ không bỏ rơi mình lần nữa đúng không?", Nghi mò đến tay tôi, nắm lấy và siết chặt.
Cảm giác lạnh băng khiến tôi người yêu lạnh cũng có chút rùng mình, nhưng vẫn là da Nghi mềm đến khiến người ta chết mê.
"Bỏ rơi hay không gì chứ? Mình có bỏ rơi Nghi đâu. Trước do về lại thành phố, con nít mấy tuổi đâu có như giờ tự do liên hệ".
"Nhưng cả khi Mi quay lại cũng không tìm mình... Mình đã gọi rất nhiều", mắt nghi long lanh nỗi buồn.
Tôi đan ngón tay của mình vào bàn tay đang nắm lấy của Nghi, siết nhẹ, giơ lên trước mặt cả hai, "Thấy không? Mình chân thật, tay chúng ta đan lại. Người lớn rồi ai lại nói dối? Nếu Nghi không ngại thành thị khói bụi thì nữa lên với mình, mình dắt cho thăm thú chút".
"Đi với Mi sao? Mình thật sự có thể không, Mi sẽ không lừa mình nữa phải không?", Nghi xúc động, hai mắt nhìn tôi tràn ngập sự lo lắng, sợ hãi và cũng đầy mong đợi.
"Ừ, chỉ cần mình rảnh, nhà mình và giường của mình luôn chào đón luôn. Mà tuyệt vời hơn nữa Nghi còn có cơ hội "rửa" nhà mới của mình luôn, tuyệt chưa!".
Nếu Nghi chờ thêm được nửa năm, chắc ăn cô ấy sẽ được chào đón bằng căn nhà mới đầy mùi đồ mới và cửa sổ nhìn ra cảnh sông tuyệt đẹp mà không bị sợi dây điện nào vướng tầm nhìn.
"Đi chứ?".
Nghi gật gật đầu, niềm vui trong ánh mắt như muốn tràn ra. Tôi thoáng chốc như thấy có pháo hoa đang nổ thành nhiều màu sắc trong đôi mắt ấy.
Chỉ là lời mời đi chơi cũng có thể vui đến vậy, cô nàng này sau lỡ yêu nhầm một kẻ tệ, sợ là chỉ một cành hồng héo tiện tay nhặt được của người tình cũng dễ xem thành vườn hoa tự tay chăm thành. Ngốc và dễ thương chết mất.
"Nhưng chắc không được đâu...", Nghi vui trong thoáng chốc rồi lại biến thành bộ dạng ủ rủ. Đầu cô ấy cúi xuống như chú đà điểu vùi đầu xuống cát, trốn khỏi mọi thực tại. Nhút nhát đến chọc cho người ta vừa bực vừa thương.
"Sao vậy?
"Mình sẽ không thể rời nơi này. Mãi mãi cũng vậy".
Mãi mãi? Trên đời này có gì là mãi mãi?
"Cha mắng mẹ la à? Đừng lo, mình sẽ xin phép họ giúp. Mình tuy không đáng tin, nhưng khuôn mặt mình đủ uy tín để năn nỉ đấy. Nhìn đi!", tôi kéo mặt Nghi lên, buộc cô ấy nhìn thẳng mình.
"Đừng sợ, mình sẽ đứng về phía Nghi".
"Đứng về phía mình...", Nghi run rẩy.
"Ừm, sẽ như vậy. Mình không phải người tốt, nhưng sẽ không lừa một người dễ thương như Nghi đâu".
"Mi à!", Nghi lại nhào đến ôm chặt lấy tôi, tay ra sức siết đến da thịt cảm thấy có chút đau. Song, có lẽ như đã nhận định Nghi chỉ như đứa trẻ, tôi cũng không chấp nhất gì chuyện bị ôm đến đau.
"Được rồi", tô thân thiện vỗ vỗ vào lưng của Nghi như để trấn an.
À! Thật ra dùng từ "thân thiện" nghe cũng kỳ, trông như giả tạo vậy. Cơ bản tôi cũng thích ôm và tận hưởng sự tuyệt vời, dễ chịu từ Nghi, nên thay vì "thân thiện", mọi người nhận định "thích thú" cũng được.
Chậc! Luyên thuyên nhiều thật.
"Thống nhất mình giúp Nghi, đổi lại phải hay không nên đáp lễ chút đi nào cô gái nhỏ. Nơi này xa lạ với mình hơn cả Nghi đấy! Muốn dẫn mình đi ngó quanh tí không?", tôi muốn dừng việc ôm ấp nhau lại chút.
Ừ thì ôm Nghi cũng thích, nhưng hai đứa thật sự không đủ mở lòng để nói chuyện với nhau đủ nhiều, chỉ ôm ấp thì chán lắm. Tôi không muốn tốn sức khỏe, thức cả đêm chỉ để được hưởng mấy trò tiếp xúc da thịt đâu. Ít nhất quan hệ tình dục còn có nhiều điểm vui hơn, tốt nhất đi dạo chút, hít tí không khí quê còn lợi cho phổi.
"Được. Mình đi!", Nghi reo mừng, nhưng hình như sai sai.
"Ừ? Đi nhỉ?".
"Mình sẽ dẫn Mi đi khắp nơi luôn!".
"Ừ? Đi khắp nơi nhỉ?".
"Hihihi!".
"Hihihi? Ví dụ mình dẫn ai đi đâu đó thì trước tiên cho người ta cơ hội được đi trên chính đôi chân của mình được không?".
Nghi nhận ra cô ấy vẫn đang ôm tôi cứng ngắt, không cho tí cơ hội nhúc nhích hay không nhỉ? Đi kiểu gì ta?
"Nghi đứng dậy mình mới đi được chứ. Trời ạ!", tôi đẩy nhẹ người Nghi ra hiệu cho cô ấy đứng dậy.
Nghi nghe xong vội đứng dậy, đầu đập thằng vào cây ở trên, nhưng do tôi hoa mắt hay do sự thần kỳ của tạo hóa, cô ấy dường như chẳng đau đớn, lại còn bước ra ngoài bình thường.
Tôi theo sau ra, nhìn khuôn mặt lúng túng của Nghi, nghĩ đến phải hay không sự ngốc nghếch có thể che mờ nỗi đau. Song, bản mặt ngốc đó thật sự khiến Nghi thêm dễ thương, nên tôi sẽ không trêu cô ấy.
Tôi lại gần, đưa tay xoa đầu của Nghi như một cách an ủi đáng yêu xứng với sự chân thành của cô ấy dành cho mình, cười dặn, "Lần sau cẩn thận một chút. Người không phải khúc gỗ, Nghi cứ như vậy người khác sẽ đau lòng thay đó".
"Đau lòng? Mi đau lòng sao? Mình xin lỗi!", Nghi lại như cún nhỏ trước chủ, chưa ai làm gì đã rối lên như sợ bị bỏ vào thùng giấy.
Nên làm gì đây? Sẽ nói dối nếu bảo tôi không cảm động một chút vì sự đáng yêu, chân thành đến ngốc, đến phiền của Nghi.
"Trời ạ! Có gì mà xin lỗi. Mình bảo đau lòng ý là quan tâm, không muốn Nghi cứ hậu đậu làm bản thân bị thương. Phải yêu chính mình thì người ta mới yêu mình được chứ ngốc ạ!".
"Vậy mình yêu bản thân, Mi sẽ yêu mình sao?", ánh mắt Nghi nhìn tôi đầy mong đợi, sáng hơn cả sao.
Tôi cười khổ, bắt đầu nghiền ngẫm là mình ngốc hay cô ấy ngốc. Sao mà gài hàng ngon ơ, nhân cơ hội dữ vậy không biết. Đến khổ.
"Hahaha! Nói gì vậy trời! Ok! Như mình nói trước đó, hiểu nhau thêm chút, biết đâu không chỉ là bạn. Sao, muốn thử yêu đương với mình không?", tôi đùa đùa thật thật, coi như vừa an ủi vừa mở rộng lòng một chút. Dù sao tôi cũng chia tay rồi, cũng nên bước tiếp thôi.
"Mi... Mi sẽ yêu mình sao?", Nghi vẫn lo lắng.
Ôi! Cô nàng này, hình như không có niềm tin vào tình cảm của tôi nha!
"Không biết. Biết cũng không nói với Nghi. Tình cảm là dựa vào đây này!", tôi kéo tay Nghi đặt lên tim mình, trong khi tay còn lại của bản thân thì đặt trên tim cô ấy. Không cảm nhận được nhịp đập, tôi đứng hình mất năm giây, nhưng sau đó lại từ tay mình nghe thấy tiếng.
Trời ạ! Tôi bị gì vậy? Xém nữa tự hù chết mình.
Quay lại với Nghi, tôi tiếp tục đều còn dở dang, "Lắng nghe tiếng tim của mình, của bản thân, câu trả lời sẽ được tìm ra".
"Vậy tim Mi đang đập vì mình sao?", Nghi giữ chặt tay lên nơi trái tim tôi đang đều nhịp, truyền đến sự lạnh buốt, ánh mắt chờ đợi và hy vọng đến tuyệt vọng.
Tôi không muốn trả lời sự thật với Nghi đó chỉ vì là con người cơ thể tim đập mới sống, chẳng vì một ai đập hay ngừng, chỉ có loạn khi yêu. Song, ai lại nỡ đánh vỡ sự chờ đợi chân thành đây.
"Một ngày nào đó Nghi sẽ biết, sẽ hiểu điều mình muốn nói. Chúng ta còn nhiều thời gian như vậy cứ từ từ phí hoài nhé!".
"Vậy chúng ta sẽ mãi mãi bên nhau đúng không? Được không?".
Giờ tôi trả lời "không" thì có ác quá thể không nhỉ? Ôi!
"Hahaha! So với cái gọi mãi mãi, mình thích khoảnh khắc hạnh phúc hơn. Còn mãi mãi bên nhau mà chỉ toàn cãi, làm nhau tổn thương thì chẳng khác gì địa ngục".
"Vậy khoảnh khắc hạnh phúc thế nào? Mình có thể cùng Mi như vậy không?".
Đệch!
"Ừm...", tôi có chút không biết nên nói sao.
Nghi càng tỏ ra mong đợi thêm, đầu ngã về phía trước, đôi môi hé mở, hơi lạnh phả ra nhẹ nhàng vào cằm tôi, kéo gần khoảng cách gương mặt hai đứa. Tôi thoáng thấy ảo giác, nhìn thấy đôi môi trước mắt đang quyến rũ mình tiếp cận, từng chút một phát ra ma lực vô tận.
"Mi à!", giọng Nghi qua tai tôi mềm nhũn.
Trời ạ! Có ai coi anime, biết mấy kiểu em gái dễ thương dùng giọng dịu dàng kêu "nee-chan", hoặc "nii-chan" không? Sát thương nhân ngàn đó ạ!
Chết rồi! Không lẽ tôi bị một đứa ngốc quyến rũ? No!
Ảo giác? Hình như ảo giác? Tôi cảm giác môi của Nghi đang chậm rãi đến gần mình... À không. Hình như là tôi đang chậm rãi tiến về phía cô ấy, từng chút, thu hẹp khoảng cách lại hơn.
Tôi muốn kéo mình khỏi cơn mơ, ảo giác, hay bất cứ thứ gì làm nên sự điên rồi này, nhưng trái tim lại nhảy nhót và điều khiển cơ thể tiến gần hơn nữa, chiếm lấy đối phương, giữ lấy đôi môi ấy thật chặt.
Nếu mọi quyết định từ trái tim là sai trái, tôi nghĩ gần mình đang từng bước đi xuống địa ngục. Cảm giác này làm tôi không hiểu nổi, nhưng cũng hưng phấn, kích động đến kỳ lạ.
Ánh mắt Nghi như muốn nói điều gì, một sự chân thành từ lâu vẫn chờ đợi mòn mỏi, hay háo hức vì tôi đang đến gần hơn từng chút. Cô ấy thích tôi nhiều đến cỡ nào vậy? Tôi muốn biết và chẳng hiểu sao mình lại thật sự cũng mong đợi được biết.
Ai đó nói xem, phải hay không tôi điên rồi?
À không. Tôi có lẽ không đợi được câu trả lời, môi cả hai chỉ còn cách chưa đến một centi, hơi thở nóng lạnh đã bay khỏi phạm vi và hòa trộn. Tôi nhìn thấy mặt Nghi gần đến độ ngỡ đã dính chặt thành một.
Hừm! Tôi nên tiếp tục phản kháng, chống lại sự điên rồ này không? Trời ạ! Điên mất!
À! Câu trả lời có vẻ là không. Môi chúng tôi chạm nhau rồi.
Trong khi tôi còn nghĩ ngợi, cố ép mình khỏi sự điên rồ, bằng một cách thần kỳ nào đó môi cả hai đã kịp chạm nhau.
Cảm giác thật mềm, thật lạnh, Nghi như một que kem lạnh ngọt ngào khiến tôi muốn làm tan chảy và ăn sạch.
Một cái chạm nhẹ nhàng, tôi nhắm, rồi lại mở mắt.
Khuôn mặt Nghi thật rằng, mắt mở to một cách ngốc nghếch, đáng yêu đến mức tôi không muốn chỉ dừng ở cái chạm.
Trời ạ! Ai nói đây là do tôi trúng bùa đi.
"Nhắm mắt lại...", giọng thầm thì tựa như cơn gió thoảng qua. Tôi nghe được một sự bất thường của mình, cảm giác rằng sẽ không có cái gọi là một nụ hôn ở đây.
"Mi... Mi à...", Nghi yếu đuối gọi, ánh nhìn như bị mê hoặc, mất kiểm soát.
Tôi nhìn thấy hình ảnh mình lấp đầy trong ánh nhìn của Nghi.
"Khoảnh khắc hạnh phúc. Muốn không?".
Nghi như quỷ ám, nghe tôi nói xong liền nhắm chặt mắt, môi mím chặt, tựa như đang trời đợi một điều gì đó vô cùng to lớn ập đến.
Tôi cười, tay giữ lấy đầu của Nghi để đảm bảo mình có thể kiểm soát cô ấy, "Hy vọng nó sẽ tuyệt với Nghi".
Dứt lời, tôi chậm rãi nhắm mắt, để môi mình chạm lấy môi Nghi cạ nhẹ. Cảm giác ấy vẫn không đổi lạnh lẽo và đầy mê hoặc.
Tôi như đứa trẻ đang giữ lấy que kem của mình, bắt đầu nếm bên ngoài cẩn thận bằng lưỡi, cảm nhận hương vị, chắc rằng mọi nơi đã được đánh dấu, rồi tiến thêm sâu, tách mở sự thận trọng cứng rắn, nhẹ nhàng và tinh tế. Đến khi tất cả đã thả lỏng, sự tan chảy làm mềm đi, ta chạm vào nhân ngọt ngào trong cùng. Nó thật mềm, thơm, lạnh, ngon lành, khiến tôi không thể ngừng cố tham lam ăn lấy thật nhiều, thêm nữa, không thể dừng lại đến khi não trở nên tê buốt.
Não bị đóng băng, tê liệt, các hoạt động cũng không còn thông suốt, tay tôi tự ý cử động, một mặt cố giữ lấy món kem ngon lành, tay còn lại vuốt ve lấy chiếc eo thon cách lớp vải mỏng, chân không yên cố chen vào và chạm trúng nơi tối mật dụ dỗ.
Chuyển động chân và tay của tôi điên đến mức chủ nhân của nó cũng không hiểu nổi, không biết sao dừng lại, dần dà nên buông xuôi mọi thứ được tiếp tục dù biết tình huống tệ nhất đang đến gần.
Trong khi tôi dần chẳng còn đấu tranh tư tưởng, phó thác cho trời, chuyện gì tới thì tới, mặc con thú được thả ra, sau lưng có quỷ, thì Nghi bỗng khẽ kêu "Ưm!".
Một tiếng "ưm" vô hại lại như mấy trái bom hạt nhân ném vô mặt, thức tỉnh tôi khỏi cơn điên, buông bỏ mọi thứ, rút quân và lùi về ba bước.
Tôi nhìn thẳng Nghi lúc này đã mở mắt nhìn mình, trống ngực đập vang, bắt đầu nghĩ đến chuyện mình nên đập đầu vào đá để bất tình và trốn khỏi đối mặt với cô ấy không.
Ánh mắt Nghi nhìn tôi lạ lắm. Bạn có thể tưởng tượng được nó bằng cách hôn say đắm người yêu và kết hợp một chút ma sát thân thể, hoặc không bồ thì tìm truyện hay anime nào đó coi là hình dung được. Còn ai muốn tóm tắt nhanh thì ừ... Nghi động tình.
Ủa? Sao tính cách trẻ con không biết gì mà động tình được? What? Ai là thóc vậy?
Tôi điên quá!
"Ừ... ừm...", tôi không biết nòi gì. Cứu!
"Vừa rồi... hình như mình cắn trúng lưỡi Mi. Có sao không?".
"Đệch!", tôi tức đến không chửi thề trong suy nghĩ được luôn.
Nghi ơi là Nghi! Bà có thể tế nhị tí, đọc không khí tốt tí được không? Ai lại hỏi câu đó.
"Răng mình hơi nhọn, xin lỗi nếu làm Mi đau", Nghi tỏ ra tội lỗi với tôi.
Đúng rồi. Cô ấy xứng đáng bị ném xuống sông. Hãy tội lỗi và nhìn lại chính mình đi cô gái không tí tinh tế nào.
"Mi... Mi giận mình à?".
"Không".
"Ánh mắt... ánh mắt Mi đang giận. Nó đáng sợ".
"Bẩm sinh nó vậy đó, giờ muốn gì?".
"Mình không có. Xin lỗi...", Nghi lại cúi đầu.
No! Đang tức, hết dễ thương, hết cưng. Cộc!
"Mình đi ngắm cảnh đây. Bye!", tôi bước nhanh đi, mỗi bước đều thể hiện rõ sự tức tối, giẫm mạnh mức cảm thấy cỏ cây như muốn nát dưới ra.
Tôi thật sự vừa tức, vừa ngượng đến điên lên được. Ai làm ơn cho tôi chỉ dẫn đi. Tôi điên mất!