Chương 3: Thức ăn chó bão táp
NVCN A: “Sao cậu lại mở lồng ra?”
NVCN D: “Tôi định để cho chúng nó thân cận hơn một chút.”
NVCN ABC: “…” Camera theo dõi cũng quay được cảnh tượng “thân cận” vô cùng quỷ dị.
NVCN B: “Con chó nhỏ này chốc lại cúi đầu xưng thần chốc lại liếm móng vuốt, đây là cái tập tính xã hội gì?”
NCVN C không dám lên tiếng nhìn NVCN D.
NVCN D: “Chắc là học được chiêu của sủng vật cứu tế ha—”
NVCN AB: “…” Có quỷ mới tin cậu.
/Cuộc sống bi thảm của bạn nhỏ Chó đất 8/
Ăn uống no đủ xong tui chạy một vòng quanh ổ sói, bất đắc dĩ phát hiện ra đây chỉ là một cái lồng ngoài trời to hơn cái lồng của tui thôi.
Quay đầu nhìn Lang Ca không biết đang chợp mắt hay đang ngủ thật, tui đột nhiên cảm khái chí lớn gặp nhau, nguyên lai cả hai đều là nuôi trong nhà.
Lại nghĩ tới những vết thương trên người Lang Ca, Lang Ca kiêu căng khó thuần như thế, nhất định là vì không nghe lời mà bị “Chủ nhân” đánh, nha nha nha, “Chủ nhân” thật hung ác, ra tay cũng quá độc.
Một lòng muốn rời khỏi ổ sói – tui chợt ngẫm nếu trở lại bên cạnh “Chủ nhân”… hừm có chút nhút nhát. Trước có sói sau có “Chủ nhân”, tui nên đi nơi nào -`д´-
Rũ cái đầu xám, tui nằm nhoài xuống đất cách Lang Ca hai mét, hai chân sau duỗi thẳng đuột. Trong lồng quá nhỏ nên khi nằm vẫn phải co chân, hiện tại vẫn là thoải mái nhất.
Tui phát hiện sói thì sói, nhìn lâu thì cũng chỉ như vậy thôi à. So với chó cao lớn hơn một chút, hung mãnh hơn một chút, đẹp đẽ hơn một chút, còn đâu những thứ khác cũng gần như nhau.
Đều là không trốn được khỏi bàn tay nhân loại.
Loài chó bọn tui thông minh hơn nhiều, bọn tui lựa chọn làm bạn tốt của con người, như vậy con người không những không sợ mà lại còn cực kì yêu thích bọn tui.
Vẫn là câu nói kia, mặt chó nào có quan trọng bằng mạng chó!
Ai nha, tui còn thực sự là một pé chó không có cốt khí gì sất.
Dù sói là tổ tiên của loài chó nhưng xương cốt sói cứng hơn, thà chết cũng không chịu khuất nhục; còn chó xương cốt nhuyễn, khúm núm nịnh bợ.
Làm sao chênh lệch lại lớn như vậy chàiiii
/Cuộc sống bi thảm của bạn nhỏ Chó đất 9/
Tui nghĩ đi nghĩ lại một lúc liền lăn ra ngủ, mãi đến khi vận mệnh sau gáy bị người bốc lên mới mơ mơ màng màng quay đầu nhìn, má ơi, “Chủ nhân”!
Vừa tỉnh trong nháy mắt tui lập tức từ bỏ giãy dụa, buông thõng tứ chi, mặc cho người định đoạt.
Tui chỉ là một pé chó ngoan ngoãn mà thui.
“Chủ nhân” thả lại tui vào lồng sắt sạch sẽ, khóa lại rồi đổ đầy thức ăn chó. Sau đó y lấy đi nửa chậu thịt thỏ còn lại, cũng không cấp cho sói đồ ăn.
Sói là sắt, cơm là thép.
Tui hướng “Chủ nhân” nha nha hai tiếng, ý hỏi sao y không cho Lang Ca ăn cơm?
“Chủ nhân” sờ sờ tui rồi đi, giống như nghe không hiểu.
…
Tui nhìn bát thức ăn chó tràn đầy, cảm giác ngực hơi tức tức. Vừa nãy mới ăn nhiều thịt thỏ nên tui cũng không quá đói bụng, ngược là Lang Ca đã hai ngày không ăn gì rồi.
Ngẫm lại nếu như tui hai ngày không ăn gì, không bằng dâng mình vào miệng sói.
Tui tha cái bát đặt về một bên lồng sắt, lấy lòng nhìn về phía Lang Ca.
Lang Ca hung ác nhìn lại.
Ầy Lang Ca sao lại dốt nát đến vậy, tui đem mặt dịch đến gần bát, lè lưỡi làm mẫu một chút. Biểu diễn không được ăn thật có hơi bị mệt.
Lang Ca càng hung ác hơn.
Năng lực lĩnh ngộ của Lang Ca có chút kém. Tui vừa định nằm xuống làm mẫu lần nữa Lang Ca đột nhiên nhào xuống trước lồng sắt, chân trước víu phát bấu vào lồng như thể muốn ăn luôn tui.
Tui run rẩy nép vào trong góc, lồng sắt dưới vuốt sói của Lang Ca lay động không ngừng. Mà đồng dạng bấp bênh còn có tim chó ở đây nữa này…
Cả tui với tầm mắt đều run a run, sau đó rơi đến cái bụng đẫm máu cùng chân sau của Lang Ca.
Ai nha con sói này, đều đã như vậy rồi, cùng đồng môn với nhau tính toán cái gì.
Tui giả vờ trấn định bò lại tới gần Lang Ca, lồng sắt đang lay động đột nhiên dừng lại, Lang Ca dùng ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm động tác của tui.
Tui run rẩy duỗi chân trước ra, dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai lật cái bát xong thu chân lại.
Thức ăn chó ào ào lăn tới bên người Lang Ca.
Ngài không thích duỗi đầu lưỡi vào thì em đưa ra cho ngài ăn có được hay không?
Ánh mắt sắc bén của Lang Ca thoáng hoảng hốt, tui nhân cơ hội liếm chân trước Lang Ca đang víu ở lồng, “Nha nha” kêu hai tiếng.
Lang Ca mãnh liệt thu hồi móng vuốt, nhìn còn tưởng bị tui cắn không bằng.
Ngài bày đặt thẹn thùng làm cái quái gì?
Mắt Lang Ca đảo qua đảo lại giữa tui và đống thức ăn chó, cuối cùng cái gì cũng không phản ứng, quay người trở về nằm.
Chả lẽ Lang Ca lại chê thức ăn chó của tui không ngon.
Ngẫm lại tư vị thịt thỏ, thôi được rồi tui đột nhiên cũng cảm thấy hơi xấu hổ một chút.
…
Tui vùi đầu vào trong bát, đau lòng nhìn thức ăn chó rớt bên ngoài lồng. Lang Ca không thích ăn nhưng tui thích ăn ó—
Thấy Lang Ca ngủ rồi, tui đánh bạo duỗi móng vuốt ra khỏi lồng sắt với lấy thức ăn, may quá rớt cũng không xa. Khoảng cách này, vừa vặn!
Tui dán mặt vào nan lồng, nỗ lực lè lưỡi. Còn chưa đợi lè được đến chỗ thức ăn, một bóng tối to đùng bao phủ lên, tui ngẩng đầu liếc một cái.
Ách, còn ai trồng khoai đất này.
Kinh hãi tột độ – tui vẫn duy trì tư thế duỗi đầu lưỡi, trơ mắt nhìn Lang Ca vun chỗ thức ăn chó của tui đẩy đến trước người ổng, đầu lưỡi cuốn hai cái liền hết sạch bách.
Ăn! Xong! Rồi!
Này là tận một nửa bát thức ăn chó đấy, thế quái nào mà ăn trong hai lần được?
Xem ra tui đánh giá thấp lượng cơm của Lang Ca rồi, Lang Ca mà ăn tui đảm bảo đớp một miếng cũng không dắt kẽ răng.
/Nhật kí quan sát của nhân viên chăm nuôi 4/
NVCN A: “Mau tới nhìn chó ngốc cậu nuôi này, khẳng định cậu không biết nó đang làm gì đâu.”
NVCN D: “… Tôi đánh giá nó hơi thấp rồi.”
NVCN B: “Ối, bạn nhỏ chó đất này duỗi đầu lưỡi bán manh nha.”
NVCN A: “Nói ra điều này chắc cậu không tin, nó thật ra là đang dạy sói ăn thức ăn chó.”
NVCN B: “…”
NVCN C: “Tôi muốn hỏi một câu không liên quan, sao hôm nay lại không cho sói ăn?”
NVCN D: “Thịt thỏ đắt quá, lãng phí không tốt.”
NVCN C: “…” Tôi tin, các cậu có tin không?
NVCN AB: “…” Vườn thú thiếu tiền à?
NVCN A: “Đến mức này chắc Lang Vương sắp giận lớn chuyện rồi, mau mau đi xem bé chó đất có bị thương không. Cho Lang Vương ăn thức ăn chó, con chó nhỏ này có hiểu tình hình hay không… Ế ế mau nhìn, Lang Vương quay lại rồi… Sao nó lại quay lại… Lang Vương đây là đang ăn thức ăn chó sao?(○□○)”
NVCN BCD: “…” Đừng nhìn bọn tôi, bọn tôi cũng không hiểu.
NVCN B: “Tôi thấy mặt trời hi vọng ló rạng rồi hề hề.”
NVCN D: “Thức ăn cho chó cũng tốt, cân bằng dinh dưỡng, so với thịt thỏ còn rẻ hơn.”
NVCN ABC: “…” Cậu nhất định là ma quỷ!
NVCN D: “Tôi định để cho chúng nó thân cận hơn một chút.”
NVCN ABC: “…” Camera theo dõi cũng quay được cảnh tượng “thân cận” vô cùng quỷ dị.
NVCN B: “Con chó nhỏ này chốc lại cúi đầu xưng thần chốc lại liếm móng vuốt, đây là cái tập tính xã hội gì?”
NCVN C không dám lên tiếng nhìn NVCN D.
NVCN D: “Chắc là học được chiêu của sủng vật cứu tế ha—”
NVCN AB: “…” Có quỷ mới tin cậu.
/Cuộc sống bi thảm của bạn nhỏ Chó đất 8/
Ăn uống no đủ xong tui chạy một vòng quanh ổ sói, bất đắc dĩ phát hiện ra đây chỉ là một cái lồng ngoài trời to hơn cái lồng của tui thôi.
Quay đầu nhìn Lang Ca không biết đang chợp mắt hay đang ngủ thật, tui đột nhiên cảm khái chí lớn gặp nhau, nguyên lai cả hai đều là nuôi trong nhà.
Lại nghĩ tới những vết thương trên người Lang Ca, Lang Ca kiêu căng khó thuần như thế, nhất định là vì không nghe lời mà bị “Chủ nhân” đánh, nha nha nha, “Chủ nhân” thật hung ác, ra tay cũng quá độc.
Một lòng muốn rời khỏi ổ sói – tui chợt ngẫm nếu trở lại bên cạnh “Chủ nhân”… hừm có chút nhút nhát. Trước có sói sau có “Chủ nhân”, tui nên đi nơi nào -`д´-
Rũ cái đầu xám, tui nằm nhoài xuống đất cách Lang Ca hai mét, hai chân sau duỗi thẳng đuột. Trong lồng quá nhỏ nên khi nằm vẫn phải co chân, hiện tại vẫn là thoải mái nhất.
Tui phát hiện sói thì sói, nhìn lâu thì cũng chỉ như vậy thôi à. So với chó cao lớn hơn một chút, hung mãnh hơn một chút, đẹp đẽ hơn một chút, còn đâu những thứ khác cũng gần như nhau.
Đều là không trốn được khỏi bàn tay nhân loại.
Loài chó bọn tui thông minh hơn nhiều, bọn tui lựa chọn làm bạn tốt của con người, như vậy con người không những không sợ mà lại còn cực kì yêu thích bọn tui.
Vẫn là câu nói kia, mặt chó nào có quan trọng bằng mạng chó!
Ai nha, tui còn thực sự là một pé chó không có cốt khí gì sất.
Dù sói là tổ tiên của loài chó nhưng xương cốt sói cứng hơn, thà chết cũng không chịu khuất nhục; còn chó xương cốt nhuyễn, khúm núm nịnh bợ.
Làm sao chênh lệch lại lớn như vậy chàiiii
/Cuộc sống bi thảm của bạn nhỏ Chó đất 9/
Tui nghĩ đi nghĩ lại một lúc liền lăn ra ngủ, mãi đến khi vận mệnh sau gáy bị người bốc lên mới mơ mơ màng màng quay đầu nhìn, má ơi, “Chủ nhân”!
Vừa tỉnh trong nháy mắt tui lập tức từ bỏ giãy dụa, buông thõng tứ chi, mặc cho người định đoạt.
Tui chỉ là một pé chó ngoan ngoãn mà thui.
“Chủ nhân” thả lại tui vào lồng sắt sạch sẽ, khóa lại rồi đổ đầy thức ăn chó. Sau đó y lấy đi nửa chậu thịt thỏ còn lại, cũng không cấp cho sói đồ ăn.
Sói là sắt, cơm là thép.
Tui hướng “Chủ nhân” nha nha hai tiếng, ý hỏi sao y không cho Lang Ca ăn cơm?
“Chủ nhân” sờ sờ tui rồi đi, giống như nghe không hiểu.
…
Tui nhìn bát thức ăn chó tràn đầy, cảm giác ngực hơi tức tức. Vừa nãy mới ăn nhiều thịt thỏ nên tui cũng không quá đói bụng, ngược là Lang Ca đã hai ngày không ăn gì rồi.
Ngẫm lại nếu như tui hai ngày không ăn gì, không bằng dâng mình vào miệng sói.
Tui tha cái bát đặt về một bên lồng sắt, lấy lòng nhìn về phía Lang Ca.
Lang Ca hung ác nhìn lại.
Ầy Lang Ca sao lại dốt nát đến vậy, tui đem mặt dịch đến gần bát, lè lưỡi làm mẫu một chút. Biểu diễn không được ăn thật có hơi bị mệt.
Lang Ca càng hung ác hơn.
Năng lực lĩnh ngộ của Lang Ca có chút kém. Tui vừa định nằm xuống làm mẫu lần nữa Lang Ca đột nhiên nhào xuống trước lồng sắt, chân trước víu phát bấu vào lồng như thể muốn ăn luôn tui.
Tui run rẩy nép vào trong góc, lồng sắt dưới vuốt sói của Lang Ca lay động không ngừng. Mà đồng dạng bấp bênh còn có tim chó ở đây nữa này…
Cả tui với tầm mắt đều run a run, sau đó rơi đến cái bụng đẫm máu cùng chân sau của Lang Ca.
Ai nha con sói này, đều đã như vậy rồi, cùng đồng môn với nhau tính toán cái gì.
Tui giả vờ trấn định bò lại tới gần Lang Ca, lồng sắt đang lay động đột nhiên dừng lại, Lang Ca dùng ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm động tác của tui.
Tui run rẩy duỗi chân trước ra, dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai lật cái bát xong thu chân lại.
Thức ăn chó ào ào lăn tới bên người Lang Ca.
Ngài không thích duỗi đầu lưỡi vào thì em đưa ra cho ngài ăn có được hay không?
Ánh mắt sắc bén của Lang Ca thoáng hoảng hốt, tui nhân cơ hội liếm chân trước Lang Ca đang víu ở lồng, “Nha nha” kêu hai tiếng.
Lang Ca mãnh liệt thu hồi móng vuốt, nhìn còn tưởng bị tui cắn không bằng.
Ngài bày đặt thẹn thùng làm cái quái gì?
Mắt Lang Ca đảo qua đảo lại giữa tui và đống thức ăn chó, cuối cùng cái gì cũng không phản ứng, quay người trở về nằm.
Chả lẽ Lang Ca lại chê thức ăn chó của tui không ngon.
Ngẫm lại tư vị thịt thỏ, thôi được rồi tui đột nhiên cũng cảm thấy hơi xấu hổ một chút.
…
Tui vùi đầu vào trong bát, đau lòng nhìn thức ăn chó rớt bên ngoài lồng. Lang Ca không thích ăn nhưng tui thích ăn ó—
Thấy Lang Ca ngủ rồi, tui đánh bạo duỗi móng vuốt ra khỏi lồng sắt với lấy thức ăn, may quá rớt cũng không xa. Khoảng cách này, vừa vặn!
Tui dán mặt vào nan lồng, nỗ lực lè lưỡi. Còn chưa đợi lè được đến chỗ thức ăn, một bóng tối to đùng bao phủ lên, tui ngẩng đầu liếc một cái.
Ách, còn ai trồng khoai đất này.
Kinh hãi tột độ – tui vẫn duy trì tư thế duỗi đầu lưỡi, trơ mắt nhìn Lang Ca vun chỗ thức ăn chó của tui đẩy đến trước người ổng, đầu lưỡi cuốn hai cái liền hết sạch bách.
Ăn! Xong! Rồi!
Này là tận một nửa bát thức ăn chó đấy, thế quái nào mà ăn trong hai lần được?
Xem ra tui đánh giá thấp lượng cơm của Lang Ca rồi, Lang Ca mà ăn tui đảm bảo đớp một miếng cũng không dắt kẽ răng.
/Nhật kí quan sát của nhân viên chăm nuôi 4/
NVCN A: “Mau tới nhìn chó ngốc cậu nuôi này, khẳng định cậu không biết nó đang làm gì đâu.”
NVCN D: “… Tôi đánh giá nó hơi thấp rồi.”
NVCN B: “Ối, bạn nhỏ chó đất này duỗi đầu lưỡi bán manh nha.”
NVCN A: “Nói ra điều này chắc cậu không tin, nó thật ra là đang dạy sói ăn thức ăn chó.”
NVCN B: “…”
NVCN C: “Tôi muốn hỏi một câu không liên quan, sao hôm nay lại không cho sói ăn?”
NVCN D: “Thịt thỏ đắt quá, lãng phí không tốt.”
NVCN C: “…” Tôi tin, các cậu có tin không?
NVCN AB: “…” Vườn thú thiếu tiền à?
NVCN A: “Đến mức này chắc Lang Vương sắp giận lớn chuyện rồi, mau mau đi xem bé chó đất có bị thương không. Cho Lang Vương ăn thức ăn chó, con chó nhỏ này có hiểu tình hình hay không… Ế ế mau nhìn, Lang Vương quay lại rồi… Sao nó lại quay lại… Lang Vương đây là đang ăn thức ăn chó sao?(○□○)”
NVCN BCD: “…” Đừng nhìn bọn tôi, bọn tôi cũng không hiểu.
NVCN B: “Tôi thấy mặt trời hi vọng ló rạng rồi hề hề.”
NVCN D: “Thức ăn cho chó cũng tốt, cân bằng dinh dưỡng, so với thịt thỏ còn rẻ hơn.”
NVCN ABC: “…” Cậu nhất định là ma quỷ!