Chương : 26
Chúng tôi tập trung lại trong bếp, ngồi trước một tách cà phê. Vẫn có vài lời đùa cợt lẫn lộn với những tiếng cười, nhưng tôi cảm thấy được không khí căng thẳng. Số phận của tên thủ lĩnh khiến họ lo lắng.
Nếu mọi chuyện dừng lại bây giờ, họ sẽ tự thấy rất vui vì đã được gặp lại nhau để cùng trải qua một cuộc phiêu lưu không thể tin được mà còn dễ dàng thoát khỏi nó. Cuộc sống của họ đang chờ đợi họ, bên kia eo biển Manche: một người bạn đời, những đứa con, một địa vị khó nhọc mới có được và sắp tới là những ngày hào hứng hồi tưởng lại những ngày điên rồ đã sống tại Luân Đôn.
Tất nhiên, họ sẽ không bỏ rơi tôi, dù tôi có quyết định như nào, nhưng họ hy vọng một cách giải quyết danh dự, không cần biết làm thế nào cái danh dự ấy có thể phù hợp được với hoàn cảnh và thậm chí với tâm trạng của tôi.
Tôi mở lời, ngần ngại.
- Tôi có rất nhiều chuyện muốn nói với cả cậu. Bắt đầu bằng từ đâu…
Tôi dò xét những khuôn mặt nghiêng nghiêng trên bàn, không tìm ra từ nào.
Tôi đã vứt đi đâu vẻ thoải mái khi nói chuyện với các cộng sự hay với khách hàng của mình? Chắc chắn là cả khả năng ngụy trang và thỏa hiệp, nơi tôi cất giấu cuộc sống khi trước của mình. Trước mặt tôi bây giờ là những người tôi dành tình cảm thức sự, một sự ngưỡng mộ. Họ đang chờ đợi những lời nào? Duy nhất chỉ những lời từ trái tim tôi, không ngụy tạo.
- Trước tiên, các cậu phải biết rằng tôi rất yêu quý các cậu.
Họ buột ra vài tiếng cười, ngạc nhiên vì sự chân thành và vẻ nghiêm trang khi tôi nói ra sự thật đó.
- Không phải bọn tôi. Bọn tôi chỉ ở đây vì cuộc phiêu lưu và vì sở thích du ngoạn thôi, Vitto nói để phá vỡ sự bối rối đang đè lên họ.
- Tôi sẽ không bao giờ quên những gì các cậu đã làm cho tôi. Tôi đã coi các cậu cũng là gia đình của mình. Đúng hơn là, rốt cuộc tôi cũng nhớ ra điều ấy.
- Nào, đừng có nói những điều chán chết nữa đi, Danny! Rémi kêu lên. Dừng những tuyên bố đao to búa lớn của cậu lại đi, bọn tôi biết cả rồi. Cậu không nợ chúng tôi gì cả. Bọn tôi rất vui mừng vì giữ được cậu lần này và chúng ta lại có những ki niệm mới cho những ngày về già.
- Chưa tính đến những gì mà tôi lượm được ở nhà tên khùng đó có thể trang trải những kỳ nghỉ cho chúng ta. Tôi đã tính rồi, phải đến gần 20.000 euro. Chúng ta có thể nghĩ tới một chuyến đi đâu đó, tất cả cùng nhau!
Rất nhiều lời bình luận ủng hộ dự định ấy. Chỉ có Salomon là vẫn giữ vẻ nghiêm nghị, đôi mắt anh ấy nhìn chăm chú vào mắt tôi.
- Tôi đã quyết định. Và tôi xin các cậu đừng bình luận gì cả, cũng đừng phản đối nó.
Họ trở lại vẻ nghiêm nghị, im lặng.
Salomon châm một điếu thuốc nữa, ngửa ra đằng sau để bao quát khung cảnh được tốt hơn.
- Các cậu sẽ trở về nhà và để tôi lại một mình với tên thủ lĩnh.
- Để cậu lại một mình á? Nhưng tại sao chúng tôi lại để cậu lại một mình chứ? Nabil gào lên.
- Bởi vì từ bây giờ, chuyện này không còn liên quan đến các cậu nữa.
- Cậu đùa à? Cậu ta giận dữ. Đó cũng là việc của bọn tôi! Chúng tôi không bỏ cậu đâu. Chúng ta sẽ cùng nhau đi tới cùng và trở về cùng nhau.
Những người khác đồng ý.
- Không. Các cậu đã làm đủ cho tôi rồi. Chúng ta đã gặp may, mọi chuyện đều suôn sẻ. Nhưng mọi thứ có thể sẽ biến chuyển xấu. Người của tên thủ lĩnh chắc hẳn đã báo động, bọn chúng chắc chắn đã báo cảnh sát. Ra đi ngay bây giờ, các cậu có thể trở về Pháp mà không phải lo lắng gì. Trong vài giờ nữa, mọi chuyện có thể sẽ quá muộn.
Rémi ngắt lời tôi.
- Dany, cậu làm chúng tôi phát điên. Như cậu nói đấy, mọi chuyện có thể sẽ biến chuyển xấu. Vì thế chúng tôi ở lại.
- Nhất là khi chúng tôi đã thấy khả năng xử lý vụ việc của cậu! Bartholo mỉa mai. Tôi thì tôi không đồng ý.
- Chúng ta ở lại! Nabil chốt lại,
- Không, tôi cần các cậu ở chỗ khác. Câu chuyện không thể diễn biến như thế này được. Tôi đã nghĩ, rất ngây thơ, đúng thế, rằng có thể khử tên thủ lĩnh mà không bị phát hiện. Nhưng người của hắn biết tôi là ai. Tôi sợ bọn chúng sẽ ghé thăm Betty và Pierre. Tôi muốn các cậu tới tìm họ và mang họ đến một nơi an toàn.
Họ trầm ngâm một lúc. Lời đề nghị ấy đã làm họ cảm động. Tôi không xua đuổi họ, tôi kêu gọi sự giúp đỡ của họ.
- Không cần bọn tôi phải đi đâu. Chỉ cần tôi gọi cho vợ tôi và bảo với cô ấy đưa họ đến nơi an toàn là đủ.
Cả nhóm đồng ý.
Tôi nhìn họ, lúng túng. Tôi phải lập luận như thế nào mới khiến họ thay đổi ý kiến đây?
- Không, Dany có lý, Salomon quyết định.
Anh ấy vẫn im lặng đến tận lúc đó, bằng lòng với việc quan sát, như thường lệ.
Vttto, Bartholo, Nabil và Rémi dò xét anh ấy, vẻ ngạc nhiên. Băng nhóm vừa đoàn tụ vẫn tuân theo những quy tắc ngày trước.
- Nhưng, rốt cuộc, Salomon… Vitto thì thầm.
- Các cậu sẽ trở về và lo cho Betty và Pierre. Tôi ở lại với cậu ấy, anh quả quyết với vẻ chắc chắn trong khi nhìn chằm chằm vào mắt chúng tôi.
- Salomon…
Anh ấy ngắt lời tôi.
- Trò chơi quá nguy hiểm nên chúng tôi không thể để cậu lại đây một mình. Nhưng nếu tôi không đi, họ sẽ đồng ý trở về. Cậu thực sự không có lựa chọn đâu, Dany.
Tôi suy nghĩ.
- OK, Salomon.
- Còn chúng tôi, như những thằng ngốc, chúng tôi sẽ trở về nhà! Cám ơn các chàng trai, Rémi càu nhàu cho thấy cậu ta không hài lòng lắm những vẫn đồng ý.
- Tôi sẽ chăm sóc cho cậu ấy, các cậu đừng lo. Nào, thu dọn đồ đạc và chuồn nhanh lên!
Họ nghe lời người chỉ huy, đứng dậy, vẻ cam chịu và giận dỗi, rồi quay về phòng.
Ba mươi phút sau, khi họ đã sẵn sàng ra đi, chúng tôi ôm chặt nhau.
- Bọn tôi sẽ chăm lo cho người thân của cậu, Dany, đừng lo lắng. Nhưng mà cũng coi chừng đấy! Rémi khuyên nhủ.
- Và nếu mọi chuyện diễn biễn xấu đi và nếu cậu cần chúng tôi… Nabil rỉ tai.
Bartholo siết chặt tôi trong vòng tay.
- Mẹ kiếp, lần gần đây nhất chúng tôi nói tạm biệt cậu cũng cách đây hai mươi năm rồi. Cậu làm thế nào để mất ít thời gian hơn cho lần tới nhé, nếu không chúng ta có nguy cơ gặp nhau trong nhà dưỡng lão đấy.
- Phải đó, tôi sẽ gọi cho cậu khi đi nghỉ cùng nhau nhé, Vitto thêm vào. Salomon, báo bọn tôi biết tình hình nhé. Cậu ta ấy à, cậu ta sẽ chẳng chịu báo đâu.
Tôi cầm cánh tay Vitto và kéo cậu ta ra một chỗ. Tôi chìa cho cậu ấy một chiếc phong bì.
- Đây là vài chữ cho Bettty. Tôi đã hy vọng người ta tìm thấy nó trên người tôi nếu như có chuyện gì xấu xảy ra và người ta sẽ gửi cho cô ấy. Bây giờ, nếu tôi không trở lại, cậu sẽ là người đưa cho cô ấy.
- Khốn thật, sao cậu bi quan thế, chàng trai! Luôn nghĩ ra những chuyện tệ hại nhất… cậu ta rít lên trong khi miễn cưỡng nhét lá thư vào túi.
Họ đi xa dần trong làn sương mù buổi sớm. Khi họ đi đến trước chiếc ô tô, tôi nhận ra những bóng hình lờ mờ đang ra hiệu với chúng tôi.
- Tôi yêu họ, Salomon thì thầm.
- Tôi cũng vậy.
Tim tôi thắt lại. Linh cảm lờ mờ rằng sẽ không bao giờ được gặp lại họ nữa xoáy thẳng vào thái dương tôi.
--- ---------
Tôi thổ lộ kế hoạch của mình cho Salomon và chúng tôi cùng nhau tổ chức kế hoạch hành động.
Sau khi đã đeo mũ trùm đầu vào, anh ấy dẫn tên thủ lĩnh vào trong bếp và bắt hắn ngồi xuống. Faycal đưa con mắt sợ sệt nhìn nơi này, rồi nhìn khuôn mặt rôi.
- Các anh sẽ làm gì, hắn ta hỏi.
Tên thuyết giáo của bọn khủng bố đã mất đi oai vệ. Cái mặt nạ bình thản đầy kiêu căng của hắn đang rạn nứt. Hắn cố làm chủ những cảm xúc của mình nhưng những sự kiện xảy ra trong những giờ phút vừa qua đã làm giảm sức chịu đựng của hắn.
- Giết ông, tôi bình thản thông báo.
Hắn tìm trên mặt tôi một dấu hiệu có thể phản lại lời tuyên bố vừa xong, nhưng không phát hiện ra gì cả. Hắn bèn quay sang Salomon.
- Đừng để anh ta làm thế, hắn van xin. Hãy nói với anh ta rằng đây là một sự sai lầm.
Salomon tỏ ra không hề nao núng.
- Tôi không phải người chỉ huy vụ khủng bố khiến con trai anh thiệt mạng! hắn gào lên. Tôi không chỉ huy cái gì hay ai cả. Giới truyền thông đã đổ gánh nặng ấy lên lưng tôi vì họ cần chỉ ra thủ phạm. Và tôi đã không bác bỏ vì điều ấy phục vụ cho mục đích của tôi.
- Ông là thành viên của tổ chức Al-Qaeda, Salomon nói.
- Ôi không, chẳng ai là thành viên của Al-Qaeda cả! Đó không phải là một tổ chức mà là một trạng thái tinh thần, một ý chí, một phương thức. Tất cả những người tuyệt vọng của thế giới Hồi giáo đều có thể cầu viện đến nó. Các anh nghĩ tôi đã gặp Bin Laden, đã nói chuyện với ông ta ư? Thôi nào…
- Tôi đồng ý với ông ta ở rất nhiều điểm, đúng là như thế, nhưng tôi không tán đồng tất cả. Còn lâu mới là như vậy! Tôi giống như các anh thôi, một người truyền thông… Tôi đặt mình vào giữa nỗi sợ của người phương Tây và sự thù hận của những người ủng hộ Bin Laden và tín đồ của ông ta! Tôi biết quyền năng của ngôn từ khi mọi chuyện đang rối bời. Mục tiêu của tôi, tôi đã nói với các anh rồi, đó là tập hợp càng nhiều càng tốt những người đau khổ xung quanh tôi!
- Thế thì ông là một kẻ phản bội đối với phe ông, Salomon tuyên bố.
Nỗi sợ, một cách âm ỉ, đã làm biến dạng khuôn mặt hắn, bóp méo những đường nét, che mở cái nhìn của hắn.
- Phản bội… các từ ngữ, các anh biết đấy… Tôi sử dụng những công cụ trong tầm tay để đạt được mục đích của mình.
- Đối với những người ca tụng ông, ông đã là một tên phản bội rồi, tôi lạnh lùng nói với hắn. Những từ ngữ chính xác để nói về những kẻ phản lại phe mình. Nếu người của ông nghe thấy những lời ông, họ sẽ ngay lập tức cho ông là kẻ phản bội.
- Chắc chắn rồi, hắn nhượng bộ trong khí lắp bắp và cụp mắt xuống. Nhưng đó là vì họ chỉ có cái nhìn thiển cận về cuộc chiến đang được tiến hành.
Tôi đứng dậy, cầm lấy khẩu súng của mình, gí nòng súng vào đầu hắn.
- Đến lúc cầu Chúa rồi đấy.
Tên thủ lĩnh bắt đầu run rẩy.
- Không, tôi cầu xin các anh, đừng làm thế! Hắn van xin.
- Tôi tưởng ông không sợ chết chứ? Ông sẽ tử vì đạo, ông phải vui sướng chứ.
- Không! Tôi không muốn chết!
- Thế còn bảy mươi trinh nữ[1] của ông?
[1. Nhiều người Hồi giáo tin rằng, với những người chiến đấu vì đức tin, những con người tử vì đạo, khi chết, lên thiên đường sẽ được bảy mươi trinh nữ chờ đón.]
- Đó là một biểu tượng thôi, tôi xin các anh…
- Thế là ông lừa dối bằng cách hứa hẹn đám thê thiếp ấy cho những kẻ đang tuyệt vọng mà ông đòi họ hy sinh mạng sống.
- Không, tôi không lừa dối. Không hoàn toàn như thế! Anh phải hiểu điều đó, anh, một người làm truyền thông.
- Ông lạm dụng sự cả tin của họ, nỗi tuyệt vọng của họ.
- Tất nhiên rồi! Thế anh tưởng người ta thắng được một cuộc chiến bằng cách nào? Napoléon đã nói gì với những đội quân của ông ấy? Hitler cũng đã hứa hẹn gì với quân đội của ông ta? Hạnh phúc, sự hân hoan, quyền lực, lòng tự hào…. Một cuộc chiến là một cuộc chiến.
- Ra đó chính là những hình mẫu của ông… Thực tế, ông chỉ tìm kiếm mỗi quyền lực. Ông mặc kệ lý tưởng.
- Mục đích biện minh cho quyền lực.
- Không, trong trường hợp của ông, quyền lực biện minh cho mục đích. Ông thậm chí đã lừa tôi về chuyện vợ con ông chết tại Afghanistan, đúng không?
Hắn ngước mắt lên nhìn tôi, ngạc nhiên.
- Làm thế nào anh biết được?
- Tôi không biết, tôi chỉ nghi ngờ. Cái cách ông nói với tôi về điều đó không thật. Nhưng giờ thì tôi biết.
Hắn đưa mắt nhìn đi chỗ khác, giận dữ vì bị gài bẫy dễ dàng như vậy. Giờ tôi cảm thấy ghê tởm hắn, vì thói đạo đức giả của hắn, vì những lời nói dối của hắn.
- Bịa ra cái điều trái ngược sự thật ấy đã giúp ông ở vào vị trí một kẻ tuẫn đạo nổi dậy. Lừa dối các tín đồ của ông. Ông không xứng đáng được sống.
Tôi ấn mạnh hơn nòng súng vào trán hắn.
Hắn hướng về Salomon, van xin, vẻ khiếp sợ.
- Anh làm gì đi chứ! Nếu anh ta giết tôi, người của tôi sẽ tìm ra anh ta.
- Ông đã giết chết tôi rồi, tôi nói.
- Bọn họ sẽ tìm được gia đình anh!
- Họ đã được bảo vệ rồi. Cầu nguyện đi.
Tên thủ lĩnh cúi đầu xuống. Mồ hôi túa ra trên thái dương hắn, chảy ròng ròng xuống má rồi mất hút trong bộ râu.
Hắn thì thầm một lời cầu nguyện.
- Theo ông, có bao nhiều người biết đến nỗi sợ mà ông cảm thấy ở đây, bây giờ? Bao nhiêu người thậm chí còn không kịp có thời gian để cầu Chúa trước khi những tên cuồng tín cắt cổ họ?
Hắn ngừng lại một giây. Có thể hắn muốn trả lời tôi, nhưng hắn đổi ý và tiếp tục những lời cầu nguyện của mình.
Tôi lên đạn. Hắn nheo mắt lại như để tránh viên đạn và bắt đầu khóc lóc mà vẫn không ngừng cầu nguyện.
Tôi lùi lại vài bước, tin chắc vào động tác của mình, rồi bóp cò. Tiếng nổ chấm dứt lời thì thầm của hắn.
Nếu mọi chuyện dừng lại bây giờ, họ sẽ tự thấy rất vui vì đã được gặp lại nhau để cùng trải qua một cuộc phiêu lưu không thể tin được mà còn dễ dàng thoát khỏi nó. Cuộc sống của họ đang chờ đợi họ, bên kia eo biển Manche: một người bạn đời, những đứa con, một địa vị khó nhọc mới có được và sắp tới là những ngày hào hứng hồi tưởng lại những ngày điên rồ đã sống tại Luân Đôn.
Tất nhiên, họ sẽ không bỏ rơi tôi, dù tôi có quyết định như nào, nhưng họ hy vọng một cách giải quyết danh dự, không cần biết làm thế nào cái danh dự ấy có thể phù hợp được với hoàn cảnh và thậm chí với tâm trạng của tôi.
Tôi mở lời, ngần ngại.
- Tôi có rất nhiều chuyện muốn nói với cả cậu. Bắt đầu bằng từ đâu…
Tôi dò xét những khuôn mặt nghiêng nghiêng trên bàn, không tìm ra từ nào.
Tôi đã vứt đi đâu vẻ thoải mái khi nói chuyện với các cộng sự hay với khách hàng của mình? Chắc chắn là cả khả năng ngụy trang và thỏa hiệp, nơi tôi cất giấu cuộc sống khi trước của mình. Trước mặt tôi bây giờ là những người tôi dành tình cảm thức sự, một sự ngưỡng mộ. Họ đang chờ đợi những lời nào? Duy nhất chỉ những lời từ trái tim tôi, không ngụy tạo.
- Trước tiên, các cậu phải biết rằng tôi rất yêu quý các cậu.
Họ buột ra vài tiếng cười, ngạc nhiên vì sự chân thành và vẻ nghiêm trang khi tôi nói ra sự thật đó.
- Không phải bọn tôi. Bọn tôi chỉ ở đây vì cuộc phiêu lưu và vì sở thích du ngoạn thôi, Vitto nói để phá vỡ sự bối rối đang đè lên họ.
- Tôi sẽ không bao giờ quên những gì các cậu đã làm cho tôi. Tôi đã coi các cậu cũng là gia đình của mình. Đúng hơn là, rốt cuộc tôi cũng nhớ ra điều ấy.
- Nào, đừng có nói những điều chán chết nữa đi, Danny! Rémi kêu lên. Dừng những tuyên bố đao to búa lớn của cậu lại đi, bọn tôi biết cả rồi. Cậu không nợ chúng tôi gì cả. Bọn tôi rất vui mừng vì giữ được cậu lần này và chúng ta lại có những ki niệm mới cho những ngày về già.
- Chưa tính đến những gì mà tôi lượm được ở nhà tên khùng đó có thể trang trải những kỳ nghỉ cho chúng ta. Tôi đã tính rồi, phải đến gần 20.000 euro. Chúng ta có thể nghĩ tới một chuyến đi đâu đó, tất cả cùng nhau!
Rất nhiều lời bình luận ủng hộ dự định ấy. Chỉ có Salomon là vẫn giữ vẻ nghiêm nghị, đôi mắt anh ấy nhìn chăm chú vào mắt tôi.
- Tôi đã quyết định. Và tôi xin các cậu đừng bình luận gì cả, cũng đừng phản đối nó.
Họ trở lại vẻ nghiêm nghị, im lặng.
Salomon châm một điếu thuốc nữa, ngửa ra đằng sau để bao quát khung cảnh được tốt hơn.
- Các cậu sẽ trở về nhà và để tôi lại một mình với tên thủ lĩnh.
- Để cậu lại một mình á? Nhưng tại sao chúng tôi lại để cậu lại một mình chứ? Nabil gào lên.
- Bởi vì từ bây giờ, chuyện này không còn liên quan đến các cậu nữa.
- Cậu đùa à? Cậu ta giận dữ. Đó cũng là việc của bọn tôi! Chúng tôi không bỏ cậu đâu. Chúng ta sẽ cùng nhau đi tới cùng và trở về cùng nhau.
Những người khác đồng ý.
- Không. Các cậu đã làm đủ cho tôi rồi. Chúng ta đã gặp may, mọi chuyện đều suôn sẻ. Nhưng mọi thứ có thể sẽ biến chuyển xấu. Người của tên thủ lĩnh chắc hẳn đã báo động, bọn chúng chắc chắn đã báo cảnh sát. Ra đi ngay bây giờ, các cậu có thể trở về Pháp mà không phải lo lắng gì. Trong vài giờ nữa, mọi chuyện có thể sẽ quá muộn.
Rémi ngắt lời tôi.
- Dany, cậu làm chúng tôi phát điên. Như cậu nói đấy, mọi chuyện có thể sẽ biến chuyển xấu. Vì thế chúng tôi ở lại.
- Nhất là khi chúng tôi đã thấy khả năng xử lý vụ việc của cậu! Bartholo mỉa mai. Tôi thì tôi không đồng ý.
- Chúng ta ở lại! Nabil chốt lại,
- Không, tôi cần các cậu ở chỗ khác. Câu chuyện không thể diễn biến như thế này được. Tôi đã nghĩ, rất ngây thơ, đúng thế, rằng có thể khử tên thủ lĩnh mà không bị phát hiện. Nhưng người của hắn biết tôi là ai. Tôi sợ bọn chúng sẽ ghé thăm Betty và Pierre. Tôi muốn các cậu tới tìm họ và mang họ đến một nơi an toàn.
Họ trầm ngâm một lúc. Lời đề nghị ấy đã làm họ cảm động. Tôi không xua đuổi họ, tôi kêu gọi sự giúp đỡ của họ.
- Không cần bọn tôi phải đi đâu. Chỉ cần tôi gọi cho vợ tôi và bảo với cô ấy đưa họ đến nơi an toàn là đủ.
Cả nhóm đồng ý.
Tôi nhìn họ, lúng túng. Tôi phải lập luận như thế nào mới khiến họ thay đổi ý kiến đây?
- Không, Dany có lý, Salomon quyết định.
Anh ấy vẫn im lặng đến tận lúc đó, bằng lòng với việc quan sát, như thường lệ.
Vttto, Bartholo, Nabil và Rémi dò xét anh ấy, vẻ ngạc nhiên. Băng nhóm vừa đoàn tụ vẫn tuân theo những quy tắc ngày trước.
- Nhưng, rốt cuộc, Salomon… Vitto thì thầm.
- Các cậu sẽ trở về và lo cho Betty và Pierre. Tôi ở lại với cậu ấy, anh quả quyết với vẻ chắc chắn trong khi nhìn chằm chằm vào mắt chúng tôi.
- Salomon…
Anh ấy ngắt lời tôi.
- Trò chơi quá nguy hiểm nên chúng tôi không thể để cậu lại đây một mình. Nhưng nếu tôi không đi, họ sẽ đồng ý trở về. Cậu thực sự không có lựa chọn đâu, Dany.
Tôi suy nghĩ.
- OK, Salomon.
- Còn chúng tôi, như những thằng ngốc, chúng tôi sẽ trở về nhà! Cám ơn các chàng trai, Rémi càu nhàu cho thấy cậu ta không hài lòng lắm những vẫn đồng ý.
- Tôi sẽ chăm sóc cho cậu ấy, các cậu đừng lo. Nào, thu dọn đồ đạc và chuồn nhanh lên!
Họ nghe lời người chỉ huy, đứng dậy, vẻ cam chịu và giận dỗi, rồi quay về phòng.
Ba mươi phút sau, khi họ đã sẵn sàng ra đi, chúng tôi ôm chặt nhau.
- Bọn tôi sẽ chăm lo cho người thân của cậu, Dany, đừng lo lắng. Nhưng mà cũng coi chừng đấy! Rémi khuyên nhủ.
- Và nếu mọi chuyện diễn biễn xấu đi và nếu cậu cần chúng tôi… Nabil rỉ tai.
Bartholo siết chặt tôi trong vòng tay.
- Mẹ kiếp, lần gần đây nhất chúng tôi nói tạm biệt cậu cũng cách đây hai mươi năm rồi. Cậu làm thế nào để mất ít thời gian hơn cho lần tới nhé, nếu không chúng ta có nguy cơ gặp nhau trong nhà dưỡng lão đấy.
- Phải đó, tôi sẽ gọi cho cậu khi đi nghỉ cùng nhau nhé, Vitto thêm vào. Salomon, báo bọn tôi biết tình hình nhé. Cậu ta ấy à, cậu ta sẽ chẳng chịu báo đâu.
Tôi cầm cánh tay Vitto và kéo cậu ta ra một chỗ. Tôi chìa cho cậu ấy một chiếc phong bì.
- Đây là vài chữ cho Bettty. Tôi đã hy vọng người ta tìm thấy nó trên người tôi nếu như có chuyện gì xấu xảy ra và người ta sẽ gửi cho cô ấy. Bây giờ, nếu tôi không trở lại, cậu sẽ là người đưa cho cô ấy.
- Khốn thật, sao cậu bi quan thế, chàng trai! Luôn nghĩ ra những chuyện tệ hại nhất… cậu ta rít lên trong khi miễn cưỡng nhét lá thư vào túi.
Họ đi xa dần trong làn sương mù buổi sớm. Khi họ đi đến trước chiếc ô tô, tôi nhận ra những bóng hình lờ mờ đang ra hiệu với chúng tôi.
- Tôi yêu họ, Salomon thì thầm.
- Tôi cũng vậy.
Tim tôi thắt lại. Linh cảm lờ mờ rằng sẽ không bao giờ được gặp lại họ nữa xoáy thẳng vào thái dương tôi.
--- ---------
Tôi thổ lộ kế hoạch của mình cho Salomon và chúng tôi cùng nhau tổ chức kế hoạch hành động.
Sau khi đã đeo mũ trùm đầu vào, anh ấy dẫn tên thủ lĩnh vào trong bếp và bắt hắn ngồi xuống. Faycal đưa con mắt sợ sệt nhìn nơi này, rồi nhìn khuôn mặt rôi.
- Các anh sẽ làm gì, hắn ta hỏi.
Tên thuyết giáo của bọn khủng bố đã mất đi oai vệ. Cái mặt nạ bình thản đầy kiêu căng của hắn đang rạn nứt. Hắn cố làm chủ những cảm xúc của mình nhưng những sự kiện xảy ra trong những giờ phút vừa qua đã làm giảm sức chịu đựng của hắn.
- Giết ông, tôi bình thản thông báo.
Hắn tìm trên mặt tôi một dấu hiệu có thể phản lại lời tuyên bố vừa xong, nhưng không phát hiện ra gì cả. Hắn bèn quay sang Salomon.
- Đừng để anh ta làm thế, hắn van xin. Hãy nói với anh ta rằng đây là một sự sai lầm.
Salomon tỏ ra không hề nao núng.
- Tôi không phải người chỉ huy vụ khủng bố khiến con trai anh thiệt mạng! hắn gào lên. Tôi không chỉ huy cái gì hay ai cả. Giới truyền thông đã đổ gánh nặng ấy lên lưng tôi vì họ cần chỉ ra thủ phạm. Và tôi đã không bác bỏ vì điều ấy phục vụ cho mục đích của tôi.
- Ông là thành viên của tổ chức Al-Qaeda, Salomon nói.
- Ôi không, chẳng ai là thành viên của Al-Qaeda cả! Đó không phải là một tổ chức mà là một trạng thái tinh thần, một ý chí, một phương thức. Tất cả những người tuyệt vọng của thế giới Hồi giáo đều có thể cầu viện đến nó. Các anh nghĩ tôi đã gặp Bin Laden, đã nói chuyện với ông ta ư? Thôi nào…
- Tôi đồng ý với ông ta ở rất nhiều điểm, đúng là như thế, nhưng tôi không tán đồng tất cả. Còn lâu mới là như vậy! Tôi giống như các anh thôi, một người truyền thông… Tôi đặt mình vào giữa nỗi sợ của người phương Tây và sự thù hận của những người ủng hộ Bin Laden và tín đồ của ông ta! Tôi biết quyền năng của ngôn từ khi mọi chuyện đang rối bời. Mục tiêu của tôi, tôi đã nói với các anh rồi, đó là tập hợp càng nhiều càng tốt những người đau khổ xung quanh tôi!
- Thế thì ông là một kẻ phản bội đối với phe ông, Salomon tuyên bố.
Nỗi sợ, một cách âm ỉ, đã làm biến dạng khuôn mặt hắn, bóp méo những đường nét, che mở cái nhìn của hắn.
- Phản bội… các từ ngữ, các anh biết đấy… Tôi sử dụng những công cụ trong tầm tay để đạt được mục đích của mình.
- Đối với những người ca tụng ông, ông đã là một tên phản bội rồi, tôi lạnh lùng nói với hắn. Những từ ngữ chính xác để nói về những kẻ phản lại phe mình. Nếu người của ông nghe thấy những lời ông, họ sẽ ngay lập tức cho ông là kẻ phản bội.
- Chắc chắn rồi, hắn nhượng bộ trong khí lắp bắp và cụp mắt xuống. Nhưng đó là vì họ chỉ có cái nhìn thiển cận về cuộc chiến đang được tiến hành.
Tôi đứng dậy, cầm lấy khẩu súng của mình, gí nòng súng vào đầu hắn.
- Đến lúc cầu Chúa rồi đấy.
Tên thủ lĩnh bắt đầu run rẩy.
- Không, tôi cầu xin các anh, đừng làm thế! Hắn van xin.
- Tôi tưởng ông không sợ chết chứ? Ông sẽ tử vì đạo, ông phải vui sướng chứ.
- Không! Tôi không muốn chết!
- Thế còn bảy mươi trinh nữ[1] của ông?
[1. Nhiều người Hồi giáo tin rằng, với những người chiến đấu vì đức tin, những con người tử vì đạo, khi chết, lên thiên đường sẽ được bảy mươi trinh nữ chờ đón.]
- Đó là một biểu tượng thôi, tôi xin các anh…
- Thế là ông lừa dối bằng cách hứa hẹn đám thê thiếp ấy cho những kẻ đang tuyệt vọng mà ông đòi họ hy sinh mạng sống.
- Không, tôi không lừa dối. Không hoàn toàn như thế! Anh phải hiểu điều đó, anh, một người làm truyền thông.
- Ông lạm dụng sự cả tin của họ, nỗi tuyệt vọng của họ.
- Tất nhiên rồi! Thế anh tưởng người ta thắng được một cuộc chiến bằng cách nào? Napoléon đã nói gì với những đội quân của ông ấy? Hitler cũng đã hứa hẹn gì với quân đội của ông ta? Hạnh phúc, sự hân hoan, quyền lực, lòng tự hào…. Một cuộc chiến là một cuộc chiến.
- Ra đó chính là những hình mẫu của ông… Thực tế, ông chỉ tìm kiếm mỗi quyền lực. Ông mặc kệ lý tưởng.
- Mục đích biện minh cho quyền lực.
- Không, trong trường hợp của ông, quyền lực biện minh cho mục đích. Ông thậm chí đã lừa tôi về chuyện vợ con ông chết tại Afghanistan, đúng không?
Hắn ngước mắt lên nhìn tôi, ngạc nhiên.
- Làm thế nào anh biết được?
- Tôi không biết, tôi chỉ nghi ngờ. Cái cách ông nói với tôi về điều đó không thật. Nhưng giờ thì tôi biết.
Hắn đưa mắt nhìn đi chỗ khác, giận dữ vì bị gài bẫy dễ dàng như vậy. Giờ tôi cảm thấy ghê tởm hắn, vì thói đạo đức giả của hắn, vì những lời nói dối của hắn.
- Bịa ra cái điều trái ngược sự thật ấy đã giúp ông ở vào vị trí một kẻ tuẫn đạo nổi dậy. Lừa dối các tín đồ của ông. Ông không xứng đáng được sống.
Tôi ấn mạnh hơn nòng súng vào trán hắn.
Hắn hướng về Salomon, van xin, vẻ khiếp sợ.
- Anh làm gì đi chứ! Nếu anh ta giết tôi, người của tôi sẽ tìm ra anh ta.
- Ông đã giết chết tôi rồi, tôi nói.
- Bọn họ sẽ tìm được gia đình anh!
- Họ đã được bảo vệ rồi. Cầu nguyện đi.
Tên thủ lĩnh cúi đầu xuống. Mồ hôi túa ra trên thái dương hắn, chảy ròng ròng xuống má rồi mất hút trong bộ râu.
Hắn thì thầm một lời cầu nguyện.
- Theo ông, có bao nhiều người biết đến nỗi sợ mà ông cảm thấy ở đây, bây giờ? Bao nhiêu người thậm chí còn không kịp có thời gian để cầu Chúa trước khi những tên cuồng tín cắt cổ họ?
Hắn ngừng lại một giây. Có thể hắn muốn trả lời tôi, nhưng hắn đổi ý và tiếp tục những lời cầu nguyện của mình.
Tôi lên đạn. Hắn nheo mắt lại như để tránh viên đạn và bắt đầu khóc lóc mà vẫn không ngừng cầu nguyện.
Tôi lùi lại vài bước, tin chắc vào động tác của mình, rồi bóp cò. Tiếng nổ chấm dứt lời thì thầm của hắn.