Chương : 6
Ở công ty, việc che giấu bản thân dưới những bộ mặt khác nhau của nhân vật của tôi có phần dễ dàng hơn. Bộ mặt của một người đàn ông đau đớn cho phép tôi được im lặng, từ chối tham gia các cuộc họp, nhốt mình trong văn phòng và như thế có thể tránh được một số cuộc gặp gỡ và tình huống mà có lẽ tôi sẽ không chịu đựng nổi. Và nhất là tôi còn có thể vạch ra những kế hoạch, chuẩn bị cho hành động của mình.
Công việc của một doanh nhân cho phép tôi có các chuyến đi, các cuộc gặp gỡ. Tôi thậm chí vẫn còn có thể đóng vai một nhà quản lý quan tâm tới các dự án được giao cho. Tôi cần phải chứng tỏ rằng nỗi đau không ảnh hưởng tới năng lực của tôi. Để có thể hành động, tôi cần tới vị trí của mình và những phương tiện mà tôi có được nhờ vị trí đó.
Chính là tâm trí tôi gây ra cho tôi nhiều vấn đề nhất. Trong nó lần lượt trôi qua những hình ảnh khủng khiếp cùng với những kỷ niệm dịu dàng, những thoáng sự sống và hơi thở của cái chết, những tình cảm mãnh liệt vụt tắt nhanh chóng. Nó bị khuấy động bởi những cơn co thắt tạo ra sự lộn xộn và lo sợ bất chợt. Tôi đã trở nên loạn óc nếu như không còn một hòn đảo nhỏ của sự sáng suốt mà tôi cố đẩy mình lên đó để nghỉ ngơi và vạch ra kế hoạch hành động có thể giải thoát bản thân.
Nhưng đúng hơn, liệu hòn đảo ấy có phải là một rặng đá ngầm sắc nhọn mà lý trí của tôi mắc cạn ở đó
Liệu tôi đã bị điên hay chưa?
--- ---------
Hai năm sống trong căn nhà bỏ hoang đã củng cố mối liên hệ gắn tôi với những người bạn của mình. Ở bên nhau, chúng tôi đã trở thành những người đàn ông. Chúng tôi cùng chung một câu chuyện cuộc đời được làm nên từ những giai thoại, những khoảng lặng, những cú đánh mà chúng tôi nện người khác hoặc bị nện, những nụ cười và những khó nhọc, những đứa con gái mà chúng tôi cùng quan tâm. Chung cả một tương lai nữa, dù rằng cái tương lai ấy không có gì xa xôi hơn ngoài hai ba vụ trộm chúng tôi sắp thực hiện.
Chúng tôi là một gia đình.
Vitoo xác định những địa điểm mà chúng tôi sẽ tiến hành phi vụ của mình. Bởi chúng tôi đã nhanh chóng chuyển từ ăn cắp vặt sang lấy cắp đài radio gắn trên ô tô ở những con phố yên tĩnh của vùng ngoại ô Lyon.
Rémi, Vitto và Bartholo lái những chiếc xe máy đã được chúng tôi chế động cơ để có thể chạy từ 80 kilomet giờ. Bọn họ đứng đợi ở đầu một con phố trong khi Salomon và tôi cậy khoá cửa ô tô, nhờ một thứ dụng cụ bằng thép được uốn rất khéo, để tháo đi những chiếc đài radio. Sau đó chúng tôi quay lại, leo lên xe phóng về nhà, đây là công đoạn nguy hiểm nhất: các băng nhóm đi xe máy luôn nằm trong tầm ngắm của đội cảnh sát tuần tra trong các khu phố.
Một chiếc đài radio ô tô bán được 50 đến 150 franc, tuỳ từng mẫu, việc này dường như lại đủ lợi nhuận để chúng tôi có thể chi trả cho mọi nhu cầu và cho những cuộc vui chơi.
Vitto là người đầu tiên đề xuất một vụ đột nhập. Một ngôi nhà biệt lập, bị chủ nhân của nó bỏ không trong kỳ nghỉ. Ý tường này không làm chúng tôi ngạc nhiên. Động lực khiến chúng tôi thực hiện phi vụ này có logic của nó. Cần phải từ bỏ những vụ trộm cắp vặt vãnh vốn chỉ dành cho bọn oắt con để thử thực hiện một phi vụ nhiều rủi ro hơn nhưng cũng mang lại lợi nhuận cao hơn, và nó dành cho những người đàn ông trưởng thành. Bán cần sa và thuốc phiện thì phải làm việc cho kẻ khác, trong khi chúng tôi yêu sự độc lập của mình. Và hơn nữa các vụ đột nhập lại chiếm một vị trí danh dự trong thứ bậc của lũ lưu manh chúng tôi…
Vụ bẻ khoá ăn trộm đó càng khiến chúng tôi tin tưởng vào việc lựa chọn hướng đi mới này bởi vì nó có vẻ quá dễ dàng. Chỉ cần phá một lượt cửa chớp rồi đập vỡ một ô cửa kính là vào được nhà. Mặc đồ đen, mũ trùm đầu trùm kín mặt, chúng tôi cảm thấy một niềm hưng phấn mới mẻ, khoan khoái, khi được khám phá bên trong một ngôi nhà xa hoa và đầy vẻ chào mời, khi được rón rén đi trong những căn phòng của người khác.
Những đứa trẻ vẫn còn trong chúng tôi cảm nhận được niềm ngây ngất hân hoan khi tham gia vào một truy tìm kho báu, được chạy từ phòng này sang phòng khác, mở từng hộc tủ, từng ngăn kéo và gọi nhau để chỉ cho nhau thấy một khám phá. Chiến lược phẩm thu được gồm một vài món đồ nữ trang và một lượng lớn tiền mặt, cuối cùng đã thuyết phục được chúng tôi: chúng tôi sinh ra làm việc này.
--- ---------
Tôi cần phải đi. Quay lại Luân Đôn càng sớm càng tốt. Tiến gần tới mục tiêu của tôi. Chính tại đây tôi có thể tiếp tục kế hoạch hành động của mình. Hơn nữa, tôi sợ rằng ý chí của mình sẽ sụp đổ nếu tôi cứ kìm nén tình cảm và bóp méo chúng đi. Bầu không khí tại nhà trở nên không thể chịu đựng được nữa. Ở công ty cũng vậy.
Từ lâu tôi dẵ xem xét những lý do mình có thể viện ra để tới thủ đô nước Anh. Một chuyến đi nghiên cứu thị trường từng giúp tôi xác định các doanh nghiệp tiềm năng đối với công ty. Vì biết rằng Sullivan luôn mơ ước phát triển thị trường châu Âu, tôi sẽ dựa vào những tham vọng đó để lý giải cho sự hâm mộ đột ngột của mình đối với nước Anh.
Sullivan vẫn bao bọc tôi bằng một mối quan tâm theo kiểu gia trưởng, tạo cho tôi cảm giác trong mối thịnh tình ấy có gì đó giả dối. Tôi quá hiểu con người nên chẳng khó khăn gì mà nhận ra ông ta mặc xác nỗi đau của tôi. Thảm hoạ xảy ra với tôi là một biến cố mà ông ta phải xử lý và nó cho phép ông ta có cơ hội thể hiện chiều kích nhân văn mà từ lâu ông ta không có dịp thể hiện giữa đám nhân viên trong công ty.
Các giá trị: ông ta chỉ có mỗi từ cửa miệng đó. Công ty lẽ ra nên có một bộ nguyên tắc đạo đức. “Cộng đồng định mệnh” gắn kết tất cả mọi người trong công ty hẳn là được nuôi dưỡng bằng tầm nhìn sáng suốt và đầy tính đạo đức về giới doanh nghiệp của công ty. Và vai trò kẻ tử vì đạo của tôi giúp ông ta phát huy được cái vị trí mới đó.
Tôi biết ông ta nói về tôi với tất cả những người ông ta biết, nêu gương lòng dũng cảm của tôi và khôn khéo lồng vào đó vai trò người an ủi mà ông ta tưởng rằng mình nắm giữ. Trở thành gương mặt biểu tượng cho Sullivan và Cộng sự, tôi thể hiện tất cả các giá trị mà ông ta muốn đưa vào bộ nguyên tắc đạo đức của công ty: lòng dũng cảm, ý chí, khả năng vượt qua thử thách, tham vọng…
Tôi còn được biết rằng trước khi rôi quay lại công ty, ông ta đã quyết định tặng một bài diễn văn cho tất cả các nhân viên của mình. Với những tiếng nức nở trong giọng nói, ông ta kêu gọi các nhân viên tạo thành một khối vững chắc xung quanh tôi, trở thành gia đình thứ hai của tôi, kề vai sát cánh cùng tôi. Ông ta thật đáng tin cậy, có vẻ thế. Không phải ông ta chân thành mà đơn giản chỉ là với kinh nghiệm của một người làm trong lĩnh vực marketing, ông ta đáp lại những mong mỏi về mặt cảm xúc từ ê kíp của mình.
Và tất cả họ sẵn sàng quên đi rằng Sullivan là một ông chủ không biết ngại ngùng nể nang ai cả nếu như ông ta có khả năng tặng cho họ một vị thế có lợi, có khả năng dẫn dắt họ trong việc khai thác sự việc mà họ cũng là chủ nhân, dù chỉ là được uỷ quyển để làm chủ, để rồi đến lượt họ cũng trở thành những thiên thần tốt bụng. Đúng, họ sẽ gắng hết sức mình giúp tôi thoát ra khỏi cơn khủng hoảng, họ ở bên tôi khi tôi suy sụp! Đúng, họ là gia đình thứ hai của tôi, một đội quân gồm toàn những người đàn ông và đàn bà thánh thiện luôn nôn nóng muốn thể hiện sự ân cần đối với tôi.
Nhưng lòng thương cảm là mặt mạ của sự vô cảm, là biểu hiện của việc không có khả năng phản ứng, khả năng làm người có ích và biểu hiện thái độ đạo đức giả của những con người thích lớn tiếng rao giảng về đoàn kết hơn là giúp đỡ thực sự.
Tôi hiểu điều đó, bởi vì cách đây không lâu tôi cũng đã từng như thế.
--- ---------
Với cuộc hẹn đầu tiên, tôi đã mất gần một tiếng đồng hồ để chuẩn bị, phát điên lên vì thấy mình sốt sắng trước việc lựa chọn quần áo như một đứa trẻ.
Tôi cố sự thuyết phục bản thân là hãy chân thật với chính mình và sẽ đi gặp cô ấy với quần bò, áo phông và áo khoác da. Nhưng tình yêu đã làm rối tung khả năng suy xét của tôi và tôi lưỡng lự trước việc có nên cải trang thành một gã cùng tầng lớp với cô ấy hay không. Vậy nên tôi chọn giải pháp thoả hiệp và xỏ vào một cái quần ống đứng cùng với một chiếc áo sơ mi cộc tay mà tôi cho là vừa đủ thoải mái.
Khi tôi gặp cô ấy ở quán Petit Paris, cô ấy diện quần jean, giày thể thao cùng với áo phông và chúng tôi đã cùng phá lên cười vì sự ngốc ngếch của cả hai.
Ngày đó chúng tôi trao nhau nụ hôn đầu. Nói chính xác hơn là cô ấy hôn tôi. Chúng tôi đi dạo trên phố Merciere. Tôi thật tự hào khi đi bên cạnh cô gái có dáng vẻ cao quý, nét mặt kiêu kỳ và vẻ đẹp rựa rỡ như thế. Cho tới lúc đó, những cô gái mà tôi đi cùng luôn mang một vẻ ngờ vực trong cái nhìn, sự hung hăng khiêu khích chất chứa trong thân xác khêu gợi. Tuy nhiên, chắc chắn là họ hợp với những tên lưu manh như tôi hơn. Nhưng bên cạnh Betty, tôi cảm thấy mình là con người khác. Tôi thuộc về thế giới bình thường.
Cô ấy đang hỏi về cuộc sống của tôi còn tôi thì cố né tránh những vấn đề có thể gây sốc cho cô ấy, thì bất chợt, không để tôi kịp đoán trước hành động của mình, cô ấy đẩy tôi vào tường và đặt nụ hôn lên môi tôi. Cứ như tôi chưa từng hôn cô gái nào trước đó vậy. Đó như là lời hứa hẹn cho cuộc đời mới. Tôi cảm nhận được hơi ấm thân thể cô trên người mình và không ngừng siết chặt lấy cô để cho sự ngây ngất của giây phút ấy thấm đẫm thân thể và tâm hồn tôi mãi mãi.
Rồi cô ấy lùi lại một bước, cầm tay tôi và chúng tôi lại tiếp tục cuộc dạo chơi. Tôi nghe thấy tim mình hoảng hốt và nhịp đập của nó như giục tôi bước mau hơn, đến mức vừa chạy vừa hét lên như một đứa trẻ, về niềm hạnh phúc của tôi, cơn say ngây ngất của tôi. Nhưng tôi đành bằng lòng với việc mỉm cười với người qua lại.
Cô ấy muốn tỏ ra là người làm chủ tình thế, muốn thoát khỏi địa vị một cô gái con nhà quyền quý, cắt đức với mọi quy tắc ứng xử của cô ấy, làm tôi ngạc nhiên, tôi, người cô ấy coi là một kẻ ngang tàng và chán ngấy các cuộc chinh phục. Chúng tôi không nói lời nào, vẫn đang gặm nhấm cơn choáng váng mà cảm xúc gây ra. Sự bối rối tôi đọc được qua đôi gò má ửng hồng của cô và qua sự im lặng đã khiến tôi càng thêm phát điên lên vì cô ấy. Tôi cảm thấy cần phải nói, cần phải hành động để có thể làm chủ tình huống. Không tìm được gì khả dĩ để nói mà không phá vỡ khoảng khắc đó, tôi dẫn cô ấy vào một lối đi nhỏ, kéo cô ấy vào lòng và trả lại cho cô ấy một nụ hôn. Hành động của tôi đột ngột bởi vì tôi muốn trung thành với hình ảnh mà cô ấy xây dựng về tôi. Đoán rằng cô ấy đang run rẩy và chao đảo, tôi đẩy lợi thế của mình đi xa hơn nữa.
- Các cô gái như em sẽ bắt các chàng trai của mình đợi bao lâu trước khi trao thân cho họ? tôi thì thầm vào tai cô.
Câu hỏi của tôi như một thử thách. Cô ấy tìm câu trả lời trên môi tôi, dừng lại để thở và thì thầm:
- Theo lý thuyết là đến tận đám cưới.
Rồi Betty ngừng lại, hối hận vì câu đùa đó, sợ rằng tôi không hiểu.
- Nhưng anh biết lý thuyết rồi đấy, thời nay… cô ấy vội thêm ngay vào khi dừng lại để lấy hơi.
- Ừ, và dù sao đi nữa thì chúng ta sẽ cưới nhau, tôi đáp.
Và đó không phải là một câu nói đùa. Những từ đó vuột ra khỏi miệng tôi quá nhanh, vì tôi đã nghĩ về chúng.
- Chỉ còn cần gặp nhau để hiều ra rằng chúng ta sinh ra là để dành cho nhau, cô ấy tuyên bố với giọng bông đùa.
Hơi thở nóng bỏng của cô ấy nơi cổ tôi, đôi bàn tay cô đặt trên lưng tôi, cặp chân cô nép sát vào chân tôi, vị đôi môi cô, niềm khao khát thân thể cô: tôi thử cân nhắc mọi chuyện giữa cơn ngây ngất của thời điểm hiện tại và sự chân thành sâu sắc trong tình cảm của mình.
- Theo em, chúng mình sẽ có mấy đứa con? tôi hỏi cô ấy để có thể sử dụng nụ cười giễu cợt như thành trì cuối cùng cho lòng tự hào đã bị đánh gục quá sớm của mình.
- Ba đứa, cô ấy bình thản đáp, như thế vẫn đang chờ đợi câu hỏi đó.
Rồi cô ấy ôm chặt tôi, chặt hơn nữa.
Và có lẽ chúng tôi đã có đứa trẻ thứ ba ấy nếu như…
JEAN
Ngày mới đã lên ngay khi Jean còn chưa kịp có cảm giác là mình đã ngủ. Lagdar mang bữa sáng cho gã. Akim theo sau, vẻ nhạo báng. Con tin không đói, không khát mà chỉ muốn súc miệng vì cái vị đắng nghét ở cổ.
Akim đoán được được động tác của người tù nên hắn nhổ vào cái tách mà Lagdar chìa cho hắn.
Lagdar lắc đầu, chán ngán với sự độc ác của tên đồng đảng.
- Đấy, uống đi! Akim vừa nói vừa cười. Đừng nói với tao rẳng bãi nước bọt của tao làm mày buồn nôn. Mới cách đây vài ngày, mày còn đi bới đồ ăn trong thùng rác kia mà!
Jean không đáp lại lời khiêu khích ấy mà dồn hết lòng thù hận vào ánh mắt.
- Mày ghét tao, phải không? Kẻ quấy rối hỏi.
Jean cúi mặt xuống, cố tránh sự tấn công.
- Còn tao, tao ghét mày. Sự sa đoạ của con người là một sự lăng nhục Thượng đế.
- Akim, để hắn yên! Lagdar ra lệnh bằng một thứ giọng cố tỏ ra cứng rắn nhưng lại để lộ vẻ thiếu tự tin.
- Mày có nghĩ đến gia đình khi tự dìm mình vào đống thối nát này không? Mày có nghĩ đến việc họ sẽ nói gì khi nhìn thấy mày uống rượu, nôn mửa, người ngợm bẩn thỉu và bốc mùi không?
- Tao cấm mày nhắc đến gia đình tao, Jean gào lên trước khi kịp nuối tiếc vì đã để mình mắc bẫy tên kia.
- Cấm tao? Akim mỉa mai. Mày là ai mà có quyền cấm bất cứ điều gì. Để cấm được thì cần phải có phẩm giá, có nguyên tắc, có luật lệ. Mày đã gỉết một vị thánh, mày bỏ rơi gia đình mày, mày sống trên hè phố vớỉ vẻ ngoài của một con vật, vậy mà mày tự cho phép mình có quyền cấm tao ư?
Jean muốn đáp trả, nhưng tiếng vang vọng của những lời nói kia trong tâm trí gã đã tiêu diệt ngay ý định phản kháng mới thoáng qua trong đầu và Jean cảm thấy không còn chút sức tực nào.
--- ---------
Người dàn ông lái xe tải xuất hiện ở cửa. Hắn đội mũ trùm đầu, đang đứng quan sát cảnh tượng. Hắn hẳn đã đứng đó được một lúc rồi bởi hắn chìa cho Jean một tách cà phê.
Khi hắn xuất hiện hai tên kia liền im bặt, điều ấy cho thấy quyền lực của hắn.
Hắn đứng lại một lát, đối diện với người tù, quan sát gã rất tỉ mỉ bằng đôi mắt đen của mình, rồi bỏ đi không nói một lời. Như nhận được mệnh lệnh ngầm, Lagdar và Akim theo gót hắn.
Còn lại một mình, Jean vừa uống cà phê vừa tự hỏi liệu bọn bắt cóc đã thực sự quyết định hạ gã chưa. Chúng cỏn chờ đợi một mệnh lệnh? Từ ai? Nếu như Jean biết chắc rằng việc mình phải chết là không thể tránh khỏi thì việc bị kẹt giữa ý nghĩ rằng nó sắp xảy ra và việc không chắc chắn về thời điểm nó xảy ra khiến gã khó chịu.
DANIEL
Tôi ở Luân Đôn được một tuần. Tôi sắp xếp để được nhận nhiệm vụ chinh phục hãng Sparks. Tôi tuyển một trợ lý làm việc tự do đi cùng tôi đến các cuộc gặp gỡ đối tác, làm công việc tổng hợp và chuẩn bị cho các cuộc họp. Còn tôi, tôi cần thời gian tìm hiểu tên thủ lĩnh của bọn chúng và vạch ra kế hoạch giúp tôi tiếp cận hắn.
Tôi lý giải cho việc tuyển dụng một người cộng tác bằng cách chỉ ra tầm quan trọng và sự cần thiết phải có một cố vấn thông thạo hai thứ tiếng để không bỏ sót bất cứ thông tin mà ban giám đốc của Sparks đưa ra. Tôi chọn Keith là vì năng lực chuyên môn của anh ta, nhưng cũng còn vì thái độ thận trọng của anh ta nữa. Kiên quyết mà kín đáo, anh ta không hề ngạc nhiên trước hành vi của tôi, hoặc giả vờ như không nhận thấy điều gì cả.
Thực sự là tôi sợ những đợt mất tự chủ của mình. Chúng xuất hiện ngày càng mau hơn. Thỉnh thoảng ngay giữa ban ngày mà tôi thấy như mình đang trong cơn ác mộng, không phân biệt nổi thực tại với ảo tưởng, chìm trong những bối rối đau đớn và lo lắng. Sức khoẻ tinh thần của tôi đang bị nguy hiểm. Dĩ nhiên, nó đã sa sút đi mất rồi. Do đó tôi cần phải thận trọng, không làm dấy lên những nghi ngờ. không được đi chệch hướng, để đạt được mục tiêu của mình.
Chuyến đi của tôi kéo dài một tháng. Tôi không biết liệu như thế có đủ không, nhưng nếu cần thêm thời gian, tôi biết cách có được nó.
Tôi tìm được một khách sạn nằm trong cùng khu phố với nhà tên thủ lĩnh của Faycal. Từ cửa sổ phòng tôi có thể quan sát được cửa ra vào ngôi nhà hắn. Tôi đã lên kế hoạch sao cho tất cả các cuộc họp và các buổi làm việc đều diễn ra vào buổi sáng trong tuần đầu tiên và buổi chiều trong tuần thứ hai. Điều đó giúp tôi có thể nghiên cứu việc di chuyển của mục tiêu.
Ngồi trước cửa sổ, rèm cửa hé mở vừa đủ với tiêu cự ống nhóm, thỉnh thoảng tôi có cảm tưởng mình là một viên gián điệp hay một tên chuyên giết thuê bước ra từ một câu chuyện trinh thám rẻ tiền. Tất nhiên, đó chính là thứ mà tôi đang trở thành.
--- ---------
Tôi thấy hắn lần đầu tiên vào sáng hôm qua. Hắn ngập ngừng bước ra khỏi nhà cùng với đám vệ sĩ. Hắn lướt cái nhìn u tối ra phố, như thể những ý nghĩ chết chóc đã ám vào hắn, rồi lao nhanh vào trong một chiếc xe hơi sang trọng.
Ngạc nhiên thay, tôi vẫn bình tĩnh.
Tôi tưởng rẳng cuộc chạm trán bằng mắt đầu tiên với kẻ đã giết hại con trai mình sẽ khơi dậy trong tôi lòng thù hận mà tôi phải kìm nén để tránh hành động một cách dại dột rồi dẫn đến nguy cơ thất bại. Tôi nhầm. Do vậy, tôi thích gắn thái độ thản nhiên ấy với cái gì đó giống như sự bình thản của người lính ý thức được rõ nhiệm vụ của mình. Một kiểu phản ứng “chuyên nghiệp”. Phản ứng của một tên sát nhân thực thụ có khả năng giữ vững tập trung để không làm cùn đi đầu óc sáng suốt.
Sau đó, tôi hiểu ra rằng qua khung cửa sổ, hắn hiện lên với tôi giống như xuất hiện trên màn hình vô tuyến và thoát ra khỏi thực tế của tôi. Hắn hoàn toàn phù hợp với những hình ảnh mà tôi đã thấy đi thấy lại nhiều lần và trong tư tưởng, sự hung hãn của tôi đã ngầm quen với hình ảnh đó. Tôi nhiều lần tưởng tượng ra hắn ở gần mình đến mức, tôi có thể đoán ra màu mắt của hắn, cảm thấy hơi thở nóng rẫy của hắn, nhận thấy mùi lạnh lẽo toát ra từ hắn. Vì thế, việc nhìn thấy hắn từ xa như thế này, từ bên kia đường, cho tôi cảm giác rằng nó ít thực tế hơn những gì tôi đã quen.
Đến lần thứ hai khi hắn ra ngoài, vào buổi chiều cùng ngày tôi mới suy sụp. Hắn đứng trên bậc thềm cùng với đám bạn và cười đùa. Cái cười đó đã gây ra sự giằng xé trong óc tôi. Hắn biểu hiện như một con người trong khi tôi chờ đợi hiện lên nơi hắn một con quỷ. Và, trái khoáy thay, bằng việc cho tôi thấy chiều con người có trong hắn, phần con người trở nên còn ti tiện hơn cả quỷ dữ.
Tâm trí tôi chìm trong cơn giận dữ và tôi rơi vào một cơn mê sảng không thế nào ngăn lại được. Hắn vẫn còn thích thú vì vụ khủng bố đã giết chết con trai tôi, tôi nghĩ. Hắn đang cười nhạo chúng tôi, cười nhạo nước mắt của chúng tôi! Tôi còn tưởng như đã nghe hắn nhắc tên mình, rồi đến tên Jérôme. Lảo đảo, tôi tựa vào một chiếc ghế và gào lên.
Liệu người ta có thể giết người rồi vẫn cười? Liệu người ta có thể ám sát người khác rồi vẫn có bạn bè?
Tôi không thể tin vào điều đó.
Bằng chứng là, tôi không còn bạn cũng như nụ cười nữa.
Tôi đoán trước như vậy.
Công việc của một doanh nhân cho phép tôi có các chuyến đi, các cuộc gặp gỡ. Tôi thậm chí vẫn còn có thể đóng vai một nhà quản lý quan tâm tới các dự án được giao cho. Tôi cần phải chứng tỏ rằng nỗi đau không ảnh hưởng tới năng lực của tôi. Để có thể hành động, tôi cần tới vị trí của mình và những phương tiện mà tôi có được nhờ vị trí đó.
Chính là tâm trí tôi gây ra cho tôi nhiều vấn đề nhất. Trong nó lần lượt trôi qua những hình ảnh khủng khiếp cùng với những kỷ niệm dịu dàng, những thoáng sự sống và hơi thở của cái chết, những tình cảm mãnh liệt vụt tắt nhanh chóng. Nó bị khuấy động bởi những cơn co thắt tạo ra sự lộn xộn và lo sợ bất chợt. Tôi đã trở nên loạn óc nếu như không còn một hòn đảo nhỏ của sự sáng suốt mà tôi cố đẩy mình lên đó để nghỉ ngơi và vạch ra kế hoạch hành động có thể giải thoát bản thân.
Nhưng đúng hơn, liệu hòn đảo ấy có phải là một rặng đá ngầm sắc nhọn mà lý trí của tôi mắc cạn ở đó
Liệu tôi đã bị điên hay chưa?
--- ---------
Hai năm sống trong căn nhà bỏ hoang đã củng cố mối liên hệ gắn tôi với những người bạn của mình. Ở bên nhau, chúng tôi đã trở thành những người đàn ông. Chúng tôi cùng chung một câu chuyện cuộc đời được làm nên từ những giai thoại, những khoảng lặng, những cú đánh mà chúng tôi nện người khác hoặc bị nện, những nụ cười và những khó nhọc, những đứa con gái mà chúng tôi cùng quan tâm. Chung cả một tương lai nữa, dù rằng cái tương lai ấy không có gì xa xôi hơn ngoài hai ba vụ trộm chúng tôi sắp thực hiện.
Chúng tôi là một gia đình.
Vitoo xác định những địa điểm mà chúng tôi sẽ tiến hành phi vụ của mình. Bởi chúng tôi đã nhanh chóng chuyển từ ăn cắp vặt sang lấy cắp đài radio gắn trên ô tô ở những con phố yên tĩnh của vùng ngoại ô Lyon.
Rémi, Vitto và Bartholo lái những chiếc xe máy đã được chúng tôi chế động cơ để có thể chạy từ 80 kilomet giờ. Bọn họ đứng đợi ở đầu một con phố trong khi Salomon và tôi cậy khoá cửa ô tô, nhờ một thứ dụng cụ bằng thép được uốn rất khéo, để tháo đi những chiếc đài radio. Sau đó chúng tôi quay lại, leo lên xe phóng về nhà, đây là công đoạn nguy hiểm nhất: các băng nhóm đi xe máy luôn nằm trong tầm ngắm của đội cảnh sát tuần tra trong các khu phố.
Một chiếc đài radio ô tô bán được 50 đến 150 franc, tuỳ từng mẫu, việc này dường như lại đủ lợi nhuận để chúng tôi có thể chi trả cho mọi nhu cầu và cho những cuộc vui chơi.
Vitto là người đầu tiên đề xuất một vụ đột nhập. Một ngôi nhà biệt lập, bị chủ nhân của nó bỏ không trong kỳ nghỉ. Ý tường này không làm chúng tôi ngạc nhiên. Động lực khiến chúng tôi thực hiện phi vụ này có logic của nó. Cần phải từ bỏ những vụ trộm cắp vặt vãnh vốn chỉ dành cho bọn oắt con để thử thực hiện một phi vụ nhiều rủi ro hơn nhưng cũng mang lại lợi nhuận cao hơn, và nó dành cho những người đàn ông trưởng thành. Bán cần sa và thuốc phiện thì phải làm việc cho kẻ khác, trong khi chúng tôi yêu sự độc lập của mình. Và hơn nữa các vụ đột nhập lại chiếm một vị trí danh dự trong thứ bậc của lũ lưu manh chúng tôi…
Vụ bẻ khoá ăn trộm đó càng khiến chúng tôi tin tưởng vào việc lựa chọn hướng đi mới này bởi vì nó có vẻ quá dễ dàng. Chỉ cần phá một lượt cửa chớp rồi đập vỡ một ô cửa kính là vào được nhà. Mặc đồ đen, mũ trùm đầu trùm kín mặt, chúng tôi cảm thấy một niềm hưng phấn mới mẻ, khoan khoái, khi được khám phá bên trong một ngôi nhà xa hoa và đầy vẻ chào mời, khi được rón rén đi trong những căn phòng của người khác.
Những đứa trẻ vẫn còn trong chúng tôi cảm nhận được niềm ngây ngất hân hoan khi tham gia vào một truy tìm kho báu, được chạy từ phòng này sang phòng khác, mở từng hộc tủ, từng ngăn kéo và gọi nhau để chỉ cho nhau thấy một khám phá. Chiến lược phẩm thu được gồm một vài món đồ nữ trang và một lượng lớn tiền mặt, cuối cùng đã thuyết phục được chúng tôi: chúng tôi sinh ra làm việc này.
--- ---------
Tôi cần phải đi. Quay lại Luân Đôn càng sớm càng tốt. Tiến gần tới mục tiêu của tôi. Chính tại đây tôi có thể tiếp tục kế hoạch hành động của mình. Hơn nữa, tôi sợ rằng ý chí của mình sẽ sụp đổ nếu tôi cứ kìm nén tình cảm và bóp méo chúng đi. Bầu không khí tại nhà trở nên không thể chịu đựng được nữa. Ở công ty cũng vậy.
Từ lâu tôi dẵ xem xét những lý do mình có thể viện ra để tới thủ đô nước Anh. Một chuyến đi nghiên cứu thị trường từng giúp tôi xác định các doanh nghiệp tiềm năng đối với công ty. Vì biết rằng Sullivan luôn mơ ước phát triển thị trường châu Âu, tôi sẽ dựa vào những tham vọng đó để lý giải cho sự hâm mộ đột ngột của mình đối với nước Anh.
Sullivan vẫn bao bọc tôi bằng một mối quan tâm theo kiểu gia trưởng, tạo cho tôi cảm giác trong mối thịnh tình ấy có gì đó giả dối. Tôi quá hiểu con người nên chẳng khó khăn gì mà nhận ra ông ta mặc xác nỗi đau của tôi. Thảm hoạ xảy ra với tôi là một biến cố mà ông ta phải xử lý và nó cho phép ông ta có cơ hội thể hiện chiều kích nhân văn mà từ lâu ông ta không có dịp thể hiện giữa đám nhân viên trong công ty.
Các giá trị: ông ta chỉ có mỗi từ cửa miệng đó. Công ty lẽ ra nên có một bộ nguyên tắc đạo đức. “Cộng đồng định mệnh” gắn kết tất cả mọi người trong công ty hẳn là được nuôi dưỡng bằng tầm nhìn sáng suốt và đầy tính đạo đức về giới doanh nghiệp của công ty. Và vai trò kẻ tử vì đạo của tôi giúp ông ta phát huy được cái vị trí mới đó.
Tôi biết ông ta nói về tôi với tất cả những người ông ta biết, nêu gương lòng dũng cảm của tôi và khôn khéo lồng vào đó vai trò người an ủi mà ông ta tưởng rằng mình nắm giữ. Trở thành gương mặt biểu tượng cho Sullivan và Cộng sự, tôi thể hiện tất cả các giá trị mà ông ta muốn đưa vào bộ nguyên tắc đạo đức của công ty: lòng dũng cảm, ý chí, khả năng vượt qua thử thách, tham vọng…
Tôi còn được biết rằng trước khi rôi quay lại công ty, ông ta đã quyết định tặng một bài diễn văn cho tất cả các nhân viên của mình. Với những tiếng nức nở trong giọng nói, ông ta kêu gọi các nhân viên tạo thành một khối vững chắc xung quanh tôi, trở thành gia đình thứ hai của tôi, kề vai sát cánh cùng tôi. Ông ta thật đáng tin cậy, có vẻ thế. Không phải ông ta chân thành mà đơn giản chỉ là với kinh nghiệm của một người làm trong lĩnh vực marketing, ông ta đáp lại những mong mỏi về mặt cảm xúc từ ê kíp của mình.
Và tất cả họ sẵn sàng quên đi rằng Sullivan là một ông chủ không biết ngại ngùng nể nang ai cả nếu như ông ta có khả năng tặng cho họ một vị thế có lợi, có khả năng dẫn dắt họ trong việc khai thác sự việc mà họ cũng là chủ nhân, dù chỉ là được uỷ quyển để làm chủ, để rồi đến lượt họ cũng trở thành những thiên thần tốt bụng. Đúng, họ sẽ gắng hết sức mình giúp tôi thoát ra khỏi cơn khủng hoảng, họ ở bên tôi khi tôi suy sụp! Đúng, họ là gia đình thứ hai của tôi, một đội quân gồm toàn những người đàn ông và đàn bà thánh thiện luôn nôn nóng muốn thể hiện sự ân cần đối với tôi.
Nhưng lòng thương cảm là mặt mạ của sự vô cảm, là biểu hiện của việc không có khả năng phản ứng, khả năng làm người có ích và biểu hiện thái độ đạo đức giả của những con người thích lớn tiếng rao giảng về đoàn kết hơn là giúp đỡ thực sự.
Tôi hiểu điều đó, bởi vì cách đây không lâu tôi cũng đã từng như thế.
--- ---------
Với cuộc hẹn đầu tiên, tôi đã mất gần một tiếng đồng hồ để chuẩn bị, phát điên lên vì thấy mình sốt sắng trước việc lựa chọn quần áo như một đứa trẻ.
Tôi cố sự thuyết phục bản thân là hãy chân thật với chính mình và sẽ đi gặp cô ấy với quần bò, áo phông và áo khoác da. Nhưng tình yêu đã làm rối tung khả năng suy xét của tôi và tôi lưỡng lự trước việc có nên cải trang thành một gã cùng tầng lớp với cô ấy hay không. Vậy nên tôi chọn giải pháp thoả hiệp và xỏ vào một cái quần ống đứng cùng với một chiếc áo sơ mi cộc tay mà tôi cho là vừa đủ thoải mái.
Khi tôi gặp cô ấy ở quán Petit Paris, cô ấy diện quần jean, giày thể thao cùng với áo phông và chúng tôi đã cùng phá lên cười vì sự ngốc ngếch của cả hai.
Ngày đó chúng tôi trao nhau nụ hôn đầu. Nói chính xác hơn là cô ấy hôn tôi. Chúng tôi đi dạo trên phố Merciere. Tôi thật tự hào khi đi bên cạnh cô gái có dáng vẻ cao quý, nét mặt kiêu kỳ và vẻ đẹp rựa rỡ như thế. Cho tới lúc đó, những cô gái mà tôi đi cùng luôn mang một vẻ ngờ vực trong cái nhìn, sự hung hăng khiêu khích chất chứa trong thân xác khêu gợi. Tuy nhiên, chắc chắn là họ hợp với những tên lưu manh như tôi hơn. Nhưng bên cạnh Betty, tôi cảm thấy mình là con người khác. Tôi thuộc về thế giới bình thường.
Cô ấy đang hỏi về cuộc sống của tôi còn tôi thì cố né tránh những vấn đề có thể gây sốc cho cô ấy, thì bất chợt, không để tôi kịp đoán trước hành động của mình, cô ấy đẩy tôi vào tường và đặt nụ hôn lên môi tôi. Cứ như tôi chưa từng hôn cô gái nào trước đó vậy. Đó như là lời hứa hẹn cho cuộc đời mới. Tôi cảm nhận được hơi ấm thân thể cô trên người mình và không ngừng siết chặt lấy cô để cho sự ngây ngất của giây phút ấy thấm đẫm thân thể và tâm hồn tôi mãi mãi.
Rồi cô ấy lùi lại một bước, cầm tay tôi và chúng tôi lại tiếp tục cuộc dạo chơi. Tôi nghe thấy tim mình hoảng hốt và nhịp đập của nó như giục tôi bước mau hơn, đến mức vừa chạy vừa hét lên như một đứa trẻ, về niềm hạnh phúc của tôi, cơn say ngây ngất của tôi. Nhưng tôi đành bằng lòng với việc mỉm cười với người qua lại.
Cô ấy muốn tỏ ra là người làm chủ tình thế, muốn thoát khỏi địa vị một cô gái con nhà quyền quý, cắt đức với mọi quy tắc ứng xử của cô ấy, làm tôi ngạc nhiên, tôi, người cô ấy coi là một kẻ ngang tàng và chán ngấy các cuộc chinh phục. Chúng tôi không nói lời nào, vẫn đang gặm nhấm cơn choáng váng mà cảm xúc gây ra. Sự bối rối tôi đọc được qua đôi gò má ửng hồng của cô và qua sự im lặng đã khiến tôi càng thêm phát điên lên vì cô ấy. Tôi cảm thấy cần phải nói, cần phải hành động để có thể làm chủ tình huống. Không tìm được gì khả dĩ để nói mà không phá vỡ khoảng khắc đó, tôi dẫn cô ấy vào một lối đi nhỏ, kéo cô ấy vào lòng và trả lại cho cô ấy một nụ hôn. Hành động của tôi đột ngột bởi vì tôi muốn trung thành với hình ảnh mà cô ấy xây dựng về tôi. Đoán rằng cô ấy đang run rẩy và chao đảo, tôi đẩy lợi thế của mình đi xa hơn nữa.
- Các cô gái như em sẽ bắt các chàng trai của mình đợi bao lâu trước khi trao thân cho họ? tôi thì thầm vào tai cô.
Câu hỏi của tôi như một thử thách. Cô ấy tìm câu trả lời trên môi tôi, dừng lại để thở và thì thầm:
- Theo lý thuyết là đến tận đám cưới.
Rồi Betty ngừng lại, hối hận vì câu đùa đó, sợ rằng tôi không hiểu.
- Nhưng anh biết lý thuyết rồi đấy, thời nay… cô ấy vội thêm ngay vào khi dừng lại để lấy hơi.
- Ừ, và dù sao đi nữa thì chúng ta sẽ cưới nhau, tôi đáp.
Và đó không phải là một câu nói đùa. Những từ đó vuột ra khỏi miệng tôi quá nhanh, vì tôi đã nghĩ về chúng.
- Chỉ còn cần gặp nhau để hiều ra rằng chúng ta sinh ra là để dành cho nhau, cô ấy tuyên bố với giọng bông đùa.
Hơi thở nóng bỏng của cô ấy nơi cổ tôi, đôi bàn tay cô đặt trên lưng tôi, cặp chân cô nép sát vào chân tôi, vị đôi môi cô, niềm khao khát thân thể cô: tôi thử cân nhắc mọi chuyện giữa cơn ngây ngất của thời điểm hiện tại và sự chân thành sâu sắc trong tình cảm của mình.
- Theo em, chúng mình sẽ có mấy đứa con? tôi hỏi cô ấy để có thể sử dụng nụ cười giễu cợt như thành trì cuối cùng cho lòng tự hào đã bị đánh gục quá sớm của mình.
- Ba đứa, cô ấy bình thản đáp, như thế vẫn đang chờ đợi câu hỏi đó.
Rồi cô ấy ôm chặt tôi, chặt hơn nữa.
Và có lẽ chúng tôi đã có đứa trẻ thứ ba ấy nếu như…
JEAN
Ngày mới đã lên ngay khi Jean còn chưa kịp có cảm giác là mình đã ngủ. Lagdar mang bữa sáng cho gã. Akim theo sau, vẻ nhạo báng. Con tin không đói, không khát mà chỉ muốn súc miệng vì cái vị đắng nghét ở cổ.
Akim đoán được được động tác của người tù nên hắn nhổ vào cái tách mà Lagdar chìa cho hắn.
Lagdar lắc đầu, chán ngán với sự độc ác của tên đồng đảng.
- Đấy, uống đi! Akim vừa nói vừa cười. Đừng nói với tao rẳng bãi nước bọt của tao làm mày buồn nôn. Mới cách đây vài ngày, mày còn đi bới đồ ăn trong thùng rác kia mà!
Jean không đáp lại lời khiêu khích ấy mà dồn hết lòng thù hận vào ánh mắt.
- Mày ghét tao, phải không? Kẻ quấy rối hỏi.
Jean cúi mặt xuống, cố tránh sự tấn công.
- Còn tao, tao ghét mày. Sự sa đoạ của con người là một sự lăng nhục Thượng đế.
- Akim, để hắn yên! Lagdar ra lệnh bằng một thứ giọng cố tỏ ra cứng rắn nhưng lại để lộ vẻ thiếu tự tin.
- Mày có nghĩ đến gia đình khi tự dìm mình vào đống thối nát này không? Mày có nghĩ đến việc họ sẽ nói gì khi nhìn thấy mày uống rượu, nôn mửa, người ngợm bẩn thỉu và bốc mùi không?
- Tao cấm mày nhắc đến gia đình tao, Jean gào lên trước khi kịp nuối tiếc vì đã để mình mắc bẫy tên kia.
- Cấm tao? Akim mỉa mai. Mày là ai mà có quyền cấm bất cứ điều gì. Để cấm được thì cần phải có phẩm giá, có nguyên tắc, có luật lệ. Mày đã gỉết một vị thánh, mày bỏ rơi gia đình mày, mày sống trên hè phố vớỉ vẻ ngoài của một con vật, vậy mà mày tự cho phép mình có quyền cấm tao ư?
Jean muốn đáp trả, nhưng tiếng vang vọng của những lời nói kia trong tâm trí gã đã tiêu diệt ngay ý định phản kháng mới thoáng qua trong đầu và Jean cảm thấy không còn chút sức tực nào.
--- ---------
Người dàn ông lái xe tải xuất hiện ở cửa. Hắn đội mũ trùm đầu, đang đứng quan sát cảnh tượng. Hắn hẳn đã đứng đó được một lúc rồi bởi hắn chìa cho Jean một tách cà phê.
Khi hắn xuất hiện hai tên kia liền im bặt, điều ấy cho thấy quyền lực của hắn.
Hắn đứng lại một lát, đối diện với người tù, quan sát gã rất tỉ mỉ bằng đôi mắt đen của mình, rồi bỏ đi không nói một lời. Như nhận được mệnh lệnh ngầm, Lagdar và Akim theo gót hắn.
Còn lại một mình, Jean vừa uống cà phê vừa tự hỏi liệu bọn bắt cóc đã thực sự quyết định hạ gã chưa. Chúng cỏn chờ đợi một mệnh lệnh? Từ ai? Nếu như Jean biết chắc rằng việc mình phải chết là không thể tránh khỏi thì việc bị kẹt giữa ý nghĩ rằng nó sắp xảy ra và việc không chắc chắn về thời điểm nó xảy ra khiến gã khó chịu.
DANIEL
Tôi ở Luân Đôn được một tuần. Tôi sắp xếp để được nhận nhiệm vụ chinh phục hãng Sparks. Tôi tuyển một trợ lý làm việc tự do đi cùng tôi đến các cuộc gặp gỡ đối tác, làm công việc tổng hợp và chuẩn bị cho các cuộc họp. Còn tôi, tôi cần thời gian tìm hiểu tên thủ lĩnh của bọn chúng và vạch ra kế hoạch giúp tôi tiếp cận hắn.
Tôi lý giải cho việc tuyển dụng một người cộng tác bằng cách chỉ ra tầm quan trọng và sự cần thiết phải có một cố vấn thông thạo hai thứ tiếng để không bỏ sót bất cứ thông tin mà ban giám đốc của Sparks đưa ra. Tôi chọn Keith là vì năng lực chuyên môn của anh ta, nhưng cũng còn vì thái độ thận trọng của anh ta nữa. Kiên quyết mà kín đáo, anh ta không hề ngạc nhiên trước hành vi của tôi, hoặc giả vờ như không nhận thấy điều gì cả.
Thực sự là tôi sợ những đợt mất tự chủ của mình. Chúng xuất hiện ngày càng mau hơn. Thỉnh thoảng ngay giữa ban ngày mà tôi thấy như mình đang trong cơn ác mộng, không phân biệt nổi thực tại với ảo tưởng, chìm trong những bối rối đau đớn và lo lắng. Sức khoẻ tinh thần của tôi đang bị nguy hiểm. Dĩ nhiên, nó đã sa sút đi mất rồi. Do đó tôi cần phải thận trọng, không làm dấy lên những nghi ngờ. không được đi chệch hướng, để đạt được mục tiêu của mình.
Chuyến đi của tôi kéo dài một tháng. Tôi không biết liệu như thế có đủ không, nhưng nếu cần thêm thời gian, tôi biết cách có được nó.
Tôi tìm được một khách sạn nằm trong cùng khu phố với nhà tên thủ lĩnh của Faycal. Từ cửa sổ phòng tôi có thể quan sát được cửa ra vào ngôi nhà hắn. Tôi đã lên kế hoạch sao cho tất cả các cuộc họp và các buổi làm việc đều diễn ra vào buổi sáng trong tuần đầu tiên và buổi chiều trong tuần thứ hai. Điều đó giúp tôi có thể nghiên cứu việc di chuyển của mục tiêu.
Ngồi trước cửa sổ, rèm cửa hé mở vừa đủ với tiêu cự ống nhóm, thỉnh thoảng tôi có cảm tưởng mình là một viên gián điệp hay một tên chuyên giết thuê bước ra từ một câu chuyện trinh thám rẻ tiền. Tất nhiên, đó chính là thứ mà tôi đang trở thành.
--- ---------
Tôi thấy hắn lần đầu tiên vào sáng hôm qua. Hắn ngập ngừng bước ra khỏi nhà cùng với đám vệ sĩ. Hắn lướt cái nhìn u tối ra phố, như thể những ý nghĩ chết chóc đã ám vào hắn, rồi lao nhanh vào trong một chiếc xe hơi sang trọng.
Ngạc nhiên thay, tôi vẫn bình tĩnh.
Tôi tưởng rẳng cuộc chạm trán bằng mắt đầu tiên với kẻ đã giết hại con trai mình sẽ khơi dậy trong tôi lòng thù hận mà tôi phải kìm nén để tránh hành động một cách dại dột rồi dẫn đến nguy cơ thất bại. Tôi nhầm. Do vậy, tôi thích gắn thái độ thản nhiên ấy với cái gì đó giống như sự bình thản của người lính ý thức được rõ nhiệm vụ của mình. Một kiểu phản ứng “chuyên nghiệp”. Phản ứng của một tên sát nhân thực thụ có khả năng giữ vững tập trung để không làm cùn đi đầu óc sáng suốt.
Sau đó, tôi hiểu ra rằng qua khung cửa sổ, hắn hiện lên với tôi giống như xuất hiện trên màn hình vô tuyến và thoát ra khỏi thực tế của tôi. Hắn hoàn toàn phù hợp với những hình ảnh mà tôi đã thấy đi thấy lại nhiều lần và trong tư tưởng, sự hung hãn của tôi đã ngầm quen với hình ảnh đó. Tôi nhiều lần tưởng tượng ra hắn ở gần mình đến mức, tôi có thể đoán ra màu mắt của hắn, cảm thấy hơi thở nóng rẫy của hắn, nhận thấy mùi lạnh lẽo toát ra từ hắn. Vì thế, việc nhìn thấy hắn từ xa như thế này, từ bên kia đường, cho tôi cảm giác rằng nó ít thực tế hơn những gì tôi đã quen.
Đến lần thứ hai khi hắn ra ngoài, vào buổi chiều cùng ngày tôi mới suy sụp. Hắn đứng trên bậc thềm cùng với đám bạn và cười đùa. Cái cười đó đã gây ra sự giằng xé trong óc tôi. Hắn biểu hiện như một con người trong khi tôi chờ đợi hiện lên nơi hắn một con quỷ. Và, trái khoáy thay, bằng việc cho tôi thấy chiều con người có trong hắn, phần con người trở nên còn ti tiện hơn cả quỷ dữ.
Tâm trí tôi chìm trong cơn giận dữ và tôi rơi vào một cơn mê sảng không thế nào ngăn lại được. Hắn vẫn còn thích thú vì vụ khủng bố đã giết chết con trai tôi, tôi nghĩ. Hắn đang cười nhạo chúng tôi, cười nhạo nước mắt của chúng tôi! Tôi còn tưởng như đã nghe hắn nhắc tên mình, rồi đến tên Jérôme. Lảo đảo, tôi tựa vào một chiếc ghế và gào lên.
Liệu người ta có thể giết người rồi vẫn cười? Liệu người ta có thể ám sát người khác rồi vẫn có bạn bè?
Tôi không thể tin vào điều đó.
Bằng chứng là, tôi không còn bạn cũng như nụ cười nữa.
Tôi đoán trước như vậy.