Chương : 21
Sáng hôm sau tôi tỉnh dậy, cả người phát ốm vì khiếp sợ. Chính xác thì tôi cảm thấy mình như một đứa trẻ 5 tuổi không muốn đến trường vậy. Một đứa trẻ năm tuổi với tàn tích của việc say rượu, vậy đấy.
"Tớ không thể đi được đâu," Tôi nói vào lúc 8h30. "Tớ không thể đối mặt với bọn họ được đâu."
"Có, cậu có thể," Liss động viên tôi, xốc cúc áo khoác của tôi lên. "Sẽ ổn thôi. Chỉ cần bồ ngẩng cằm lên."
"Nếu bọn họ kinh khiếp tớ thì sao?"
"Bọn họ sẽ không kinh khiếp bồ đâu. Bọn họ là bạn của bồ. Dầu sao thì, giờ bọn họ chắc chắn đã quên hết chuyện đó rồi."
"Không đâu! Liệu tớ có thể chỉ ở nhà với bồ được không?" Tôi nắm lấy tay cô ấy van nài. "Tớ sẽ cư xử thật tốt, tớ hứa đấy."
"Emma, tớ đã giải thích với bồ rồi," Lissy nhẫn nại nói. "Hôm nay tớ phải tới toà án."
Cô ấy cạy tay tôi ra khỏi tay cô ấy. "Nhưng tớ sẽ có mặt ở đây khi nào bồ về. Và bọn mình sẽ làm gì đó thật hay ho cho bữa tối. OK?"
"OK," Tôi lí nhí đáp. "Bọn mình có thể ăn kem sô cô la chứ?"
"Tất nhiên rồi," Lissy đáp, trong khi mở cửa căn hộ. "Giờ thì, đi đi. Bồ sẽ ổn thôi!"
Cảm thấy như một con chó bị xua đuổi, tôi đi xuống cầu thang và mở cửa toà nhà. Tôi chỉ vừa mới bước ra khỏi căn nhà thì một chiếc xe tải đỗ vào lề đường. Một người đàn ông mặc đồng phục màu xanh da trời ra khỏi xe, cầm theo một bó hoa to vĩ đại mà tôi chưa từng thấy bao giờ, được bó lại bằng ruy băng màu xanh lá cây đậm. Anh ta liếc nhìn số nhà của chúng tôi.
"Xin chào," anh ta nói. " Tôi đang tìm một cô Emma Corrigan. "
" Đó là tôi ! " Tôi đáp lại với vẻ ngạc nhiên.
" Aha ! " Anh ta mỉm cười, và đưa ra một cái bút và một bảng kẹp. "Tốt rồi, đây đúng là ngày may mắn của cô. Chỉ cần cô ký vào đây..."
Tôi kinh ngạc nhìn chằm chằm vào bó hoa. Hoa hồng, hoa lan nam phi, những bông hoa tím to đùng tuyệt đẹp... thứ gì đó như những cục len đỏ sậm tuyệt diệu... những lá dương xỉ xanh sậm... những cái gì đó màu lục nhạt nhìn như lá măng tây...
OK, có lẽ tôi không biết hết tên của chúng là gì. Nhưng tôi biết được một điều. Những bông hoa này rất đắt tiền.
Chỉ có một người mới có thể gửi chúng tới.
"Chờ đã," tôi nói mà không cầm lấy bút. "Tôi muốn kiểm tra xem ai gửi đến."
Tôi cầm lấy tấm thiệp, xé toạc mở nó ra, và nhìn lướt xuống cả lời nhắn dài dằng dặc, nhưng không đọc một chút nào trong đó, cho đến khi tôi tìm thấy cái tên ở phần dưới cùng.
Jack.
Tôi cảm thấy choáng váng cảm xúc. Sau tất cả những gì hắn đã làm, Jack nghĩ hắn có thể lừa bịp tôi với một bó hoa vớ vẩn nào đó sao?
Được rồi, bó hoa khổng lồ, sang trọng.
Nhưng đó không phải là vấn đề chính ở đây.
"Tôi không muốn chúng, cảm ơn nhé," tôi nói, hất cằm lên.
"Cô không muốn chúng sao?" Người giao hàng nhìn chằm chặp vào tôi.
"Không. Hãy bảo với người gửi là cảm ơn, nhưng không, cảm ơn."
"Có chuyện gì vậy?" Một giọng nói hổn hển vang lên bên cạnh tôi, và tôi nhìn lên và thấy Lissy đang trố mắt nhìn vào bó hoa. "Ôi Trời ơi. Jack gửi đó à?"
"Phải. Nhưng tớ không muốn nhận chúng," Tôi nói. "Làm ơn mang chúng đi đi."
"Chờ đã!" Lissy la lên, túm lấy cái giấy bóng kính. " Để tớ ngửi chúng chút thôi. " Cô ấy vùi mặt vào đám hoa và hít sâu. " Wow ! Thật sự không thể tin nổi ! Emma, bồ đã ngửi chúng chưa?"
"Chưa!" Tôi cáu kỉnh gắt. "Tớ không muốn ngửi chúng đâu."
"Tớ chưa bao giờ nhìn thấy những bông hoa tuyệt đẹp như thế này." Cô ấy nhìn vào người giao hàng. "Vậy việc gì sẽ xảy ra với chúng?"
"Hem bít." Anh ta nhún vai. "Họ sẽ vứt đi, tôi cho là vậy."
"Giời ơi." Cô ấy liếc sang tôi. "Điều đó có vẻ như là một sự hoang phí kinh khủng vậy..."
Gượm đã. Cô ấy không...
"Lissy, tớ không thể chấp nhận chúng!" Tôi kêu lên. "Tớ không thể! Hắn ta sẽ nghĩ là tớ đang nói rằng mọi chuyện giữa bọn tớ vẫn OK."
"Không, bồ nói đúng đó," Lissy miến cưỡng nói. "Bồ cần phải gửi trả chúng lại." Cô ấy chạm vào một cánh hồng nhung. "Đó là một sự hổ thẹn, dầu cho..."
"Gửi trả lại sao?" Một giọng nói lanh lảnh cất lên đằng sau tôi. "Bọn cậu đang đùa, không phải chứ?"
Ôi, vì Chúa. Giờ Jemima đã đi về, vẫn còn đương mặc bộ đầm trắng của cô ấy. "Cậu không được gửi trả lại!" cô ta kêu lên. "Tối mai tớ có một buổi tiệc. Chúng sẽ cực kỳ phù hợp." Cô ấy cầm lấy cái nhãn mác. "Smythe và Foxe! Cậu có biết chúng trị giá bao nhiêu tiền không?"
"Tớ không quan tâm chúng trị giá bao nhiêu!" Tôi kêu lên. " Là Jack gửi ! Tớ không thể giữ chúng được. "
"Tại sao không chứ?"
Cô ta thật không thể tin nổi.
"Bởi vì... bởi vì đó là chuyện nguyên tắc. Nếu tớ giữ chúng, về cơ bản tớ đang nói là, "Em tha thứ cho anh.""
"Chưa hẳn đã là vậy," Jemima vặc lại. "Cậu có thể đang nói "Tôi không tha thứ cho anh." Hoặc là "Tôi không buồn gửi trả những bông hoa ngu ngốc của anh, anh chẳng có chút xíu ý nghĩa gì với tôi như thế đấy."
Tất cả bọn tôi im lặng cân nhắc việc này.
Vấn đề là, chúng thực sự là những bông hoa tuyệt diệu.
"Vậy cô có muốn nhận chúng hay không?" anh chàng giao hàng hỏi.
"Tôi..." Ôi Trời, giờ tôi hoàn toàn rối rắm rồi.
"Emma, nếu cậu gửi trả chúng lại, cậu sẽ có vẻ yếu đuối," Jemima quả quyết nói. "Cậu có vẻ như thể cậu không thể chịu đựng được bất kỳ thứ gì gợi nhớ đến hắn ta trong căn nhà này. Nhưng nếu cậu giữ chúng, thì cậu đang nói rằng, "Tôi không thèm quan tâm đến anh!" Cậu mạnh mẽ! Cậu kiên quyết. Cậu...."
"Emma, nếu cậu gửi trả chúng lại, cậu sẽ có vẻ yếu đuối," Jemima quả quyết nói. "Cậu có vẻ như thể cậu không thể chịu đựng được bất kỳ thứ gì gợi nhớ đến hắn ta trong căn nhà này. Nhưng nếu cậu giữ chúng, thì cậu đang nói rằng, "Tôi không thèm quan tâm đến anh!" Cậu mạnh mẽ! Cậu kiên quyết. Cậu...."
"Ôi, Trời, OK!" Tôi nói, và tóm lấy cái bút từ anh chàng giao hàng. "Tôi sẽ ký nhận chúng. Nhưng anh có thể làm ơn bảo với anh ta rằng thế này không có nghĩa là tôi tha thứ cho anh ta, và rằng anh ta là một kẻ cay độc, không có trái tim, kẻ lợi dụng đáng khinh và hơn nữa, nếu Jemima không có một bữa tiệc, thì chúng sẽ bị vứt thẳng vào thùng rác rồi." Khi tôi ký xong, mặt tôi đỏ bừng và thở dốc nặng nề, và tôi giậm mắt, ngăn không cho nước mắt nhỏ xuống trang giấy. "Anh có thể nhớ hết điều đó được không?"
Anh chàng giao hàng trố mắt ngây ra nhìn tôi.
"Cưng ạ, tôi chỉ làm việc ở kho hàng mà thôi."
"Tớ biết rồi!" Lissy đột nhiên nói. Cô ấy giằng lấy cái bảng kẹp và ghi chữ in hoa rõ ràng dưới tên tôi KHÔNG CÓ GÌ TỔN HẠI.
"Nó có nghĩa gì vậy?" Tôi hỏi.
"Nó nghĩa là "Tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho anh, anh đúng là đồ con hoang... nhưng dầu sao tôi cũng sẽ giữ lại bó hoa."
"Và anh vẫn sắp bị trả thù rồi," Jemima thêm vào một cách quả quyết.
——— ——————-
Hôm nay là một trong những buổi sáng nắng ấm, sảng khoái đến không ngờ. Nó khiến bạn cảm thấy Luân Đôn là thành phố tươi đẹp nhất trên thế giới. Khi tôi bước đi trong bến tàu điện ngầm để đi làm, tinh thần tôi không thể không phấn chấn lên đôi chút.
Có lẽ Lissy nói đúng. Có lẽ mọi người ở cơ quan đã quên hết mọi chuyện rồi. Ý tôi là, việc này có chút hi vọng. Đó không phải là một việc to tát. Nó cũng không hay ho thú vị gì. Chắc hẳn một tin đồn nhảm nào khác sẽ thế vào trong lúc đấy thôi. Chắc chắn mọi người sẽ đang nói chuyện về... bóng đá. Hoặc chính trị hoặc gì đó. Chính xác là thế.
Tôi đẩy cánh cửa kính dẫn vào trong sảnh với một cố gắng lạc quan nho nhỏ, và bước vào trong, đầu ngẩng cao.
"... một tấm trải giường Barbie!" Bỗng nhiên tôi nghe thấy giọng nói vọng tới từ phía bên kia. Một gã bên Kế toán đang nói chuyện với một phụ nữ đeo thẻ "Khách", chị ta đang say sưa lắng nghe.
"... dan díu với Jack Harper ngay từ đầu sao?" một giọng nói bên trên tôi vọng tới, tôi nhìn lên và thấy một nhóm các cô gái đang đi lên cầu thang.
"Chính Connor là người tôi cảm thấy lấy làm tiếc," một cô gái đáp lại. "Anh chàng tội nghiệp đó..."
"... giả vờ là cô ta thích nhạc jazz, " một người nào đó khác đang nói chuyện khi bọn họ bước ra khỏi thang máy. " Ý tôi là, việc quái gì mà phải làm như vậy cơ chứ ? "
OK. Vậy là... bọn họ không quên.
Mọi hưng phấn lạc quan của tôi đã tan biến, và trong một chốc, tôi cân nhắc định chạy trốn và dành cả đời còn lại giấu mình dưới cái chăn lông.
Nhưng tôi không thể làm như thế.
Bởi vì trước tiên, sau một tuần tôi chắc chắn sẽ thấy chán ngắt.
Và thứ hai là... tôi phải đối mặt với bọn họ. Tôi phải làm việc này.
Siết chặt nắm tay hai bên hông, tôi chậm rãi đi lên cầu thang và đi hết dọc hành lang. Tất cả mọi người mà tôi đi qua nếu không lộ liễu nhìn tôi chằm chặp, thì cũng là giả bộ như họ không đương nhìn trong khi họ có, và ít nhất năm cuộc hội thoại đã vội ngưng bặt lại khi tôi tới gần.
Khi tôi tới ngưỡng cửa vào bộ phận marketing, tôi hít một hơi thở sâu, rồi bước vào trong, cố gắng nhìn trông vô tư lự nhất có thể.
" Xin chào mọi người, " Tôi nói, cởi áo vét ra và treo nó lên ghế ngồi của mình.
" Emma ! " Artemis la lên với giọng vui thích giễu cợt. "Ừm không ngờ đấy!"
"Buổi sáng tốt lành, Emma," Paul nói vọng ra từ trong văn phòng của ông ta và nhìn tôi một cách đánh giá. "Cô OK chứ?"
"Khoẻ lắm, cảm ơn nha."
"Cô muốn... nói gì không?" Đáp lại sự ngạc nhiên của tôi, ông ta nhìn như thể ông ta thành thật có ý như vậy.
Nhưng thật lòng thì. Ông ta nghĩ gì chứ ? Rằng tôi sắp đi vào đó và khóc thổn thức trên vai ông ta, " Đồ con hoang Jack Harper đó đã lợi dụng tôi " sao ?
Tôi sẽ chỉ làm như thế nếu tôi thực sự, thực sự tuyệt vọng.
" Không, " Tôi nói, mặt râm ran ngứa ngáy. " Cảm ơn nhé, nhưng tôi OK mà. "
" Tốt lắm. " Ông ta dừng lại, rồi nói theo giọng công sở hơn. " Giờ, tôi đang có giả thiết là lý do hôm qua cô biến mất là bởi cô đã quyết định làm việc ở nhà. "
" Ờ.. vâng. " Tôi hắng giọng. "Đúng vậy."
"Không nghi ngờ gì là cô đã làm xong cả đống việc hữu ích?"
"Ờ... vâng. Rất nhiều."
"Xuất sắc. Đúng như tôi đã nghĩ. Được rồi, tiếp tục đi. Còn mọi người còn lại." Paul nhìn quanh văn phòng một cách răn đe. "Hãy nhớ những gì tôi đã nói."
"Tất nhiên rồi," Artemis nói ngay lập tức. "Tất cả chúng tôi đều nhớ!"
Paul lại biến mất vào trong văn phòng của ông ta, còn tôi nhìn chằm chằm một cách cứng nhắc vào màn hình máy tính của mình khi nó bật lên. Mọi chuyện sẽ ổn thôi, tôi tự nhủ mình. Tôi sẽ chỉ tập trung vào công việc của mình, hoàn toàn chôn vùi bản thân...
Đột nhiên tôi nhận thấy ai đó đang ngâm nga khá to một giai điêu. Nó là một thứ gì đó tôi có biết. Nó là...
Đó là the Carpenters (CT: là một ban nhạc nổi tiếng với bản Close to you và nhiều bản nhạc khác trên thế giới, thập niên 70.)
Và giờ một vài người quanh phòng đang tham gia vào dàn hợp xướng.
"Close to yoooou..."
"Ổn cả chứ, Emma?" Nick hỏi, khi tôi ngẩng phắt đầu lên một cách nghi ngờ. "Cô có muốn một chiếc khăn mùi soa không?"
"Close to yoooou..." Mọi người hợp xướng luyến láy lần nữa, và tôi nghe thấy tiếng cười bị bóp nghẹt lại.
Tôi sẽ không phản ứng lại. Tôi sẽ không cho họ được đắc ý.
Bình tĩnh nhất có thể, tôi nhấn vào hòm thư của mình, và hơi há hốc kinh ngạc choáng váng. Bình thường tôi có khoảng 10 email mỗi sáng. Hôm nay thì tôi có tới 95 cái.
Ba: Ba thực sự muốn nói chuyện...
Carol: Tôi đã kiếm được thêm 2 người nữa cho Câu lạc bộ Barbie của chúng ta!
Moira: Tôi biết chỗ cô có thể mua được những chiếc quần lót lọt khe thực sự thoải mái...
Sharon: Vậy chuyện này đã diễn ra được bao lâu rồi?!!
Fiona: Trả lời: Cửa hàng quần áo phù hợp với cơ thể.
Tôi kéo xuống phía cuối danh sách và đột nhiên cảm thấy tim nhói lên.
Có ba cái từ Jack.
Tôi nên làm gì đây?
Tôi có nên đọc chúng không?
Tay tôi do dự không chắc chắn, lửng lơ đặt trên chuột. Liệu anh ta có xứng đáng có một cơ hội tối thiểu để giải thích hay không?
"Ồ Emma này," Artemis nói một cách vô tội, chị ta đi đến chỗ bàn tôi với một cái túi đồ. "Chị đã mua bộ jumper (áo liền quần) này, chị muốn biết em có thích nó hay không. Nó hơi nhỏ so với chị một chút, nhưng nó rất xinh. Và nó chắc sẽ vừa với em, bởi vì..." chị ta dừng lại, và bắt gặp cái nhìn của Caroline – "nó cỡ 8."
Ngay lập tức cả hai bọn họ bật lên tràng cười rúc rích cuồng loạn.
"Cảm ơn, Artemis," Tôi nói ngắn gọn. "Chị thực sự tốt quá."
"Tôi nghỉ đi uống một tách cà phê đây," Fergus nói và đứng lên. "Có ai muốn uống gì không?"
"Hãy lấy cho tôi một cốc Harvey's Bristol Cream," Nick tươi cười nói.
"Ha ha," tôi khẽ nói nhỏ.
"Ồ Emma, ý tôi là," Nick nói thêm, thơ thẩn đi ra chỗ bàn tôi. "Cô thư ký mới bên Quản lý. Cô đã thấy cô ta chưa? Cô ta khá được, phải không?"
Anh ta nháy mắt với tôi và tôi ngây người trố mắt ra nhìn anh ta một lúc, không hiểu gì cả.
"Mái tóc ngắn cắt tỉa xinh xắn," anh ta nói tiếp. "Quần yếm kiểu dungarees dễ thương." (CT: loại quần yếm màu xanh, kiểu công nhân hay mặc.)
"Im đi!" Tôi giận dữ hét lên, mặt đỏ phừng phừng. "Tôi không phải là... Tôi không phải... Chỉ là, mẹ kiếp tất cả các người ! "
Tay tôi run lên vì giận dữ, ngay lập tức tôi xoá tất cả email của Jack đi. Hắn ta không xứng đáng được gì hết. Không cơ hội. Không gì cả.
Tôi đứng lên và sải bước nhanh ra khỏi phòng, hít thở nặng nề khó khăn. Tôi cắm đầu đi tới phòng vệ sinh nữ, đóng sầm cửa lại sau lưng, và áp trán lên tấm gương. Nỗi căm hờn Jack Harper đang sôi sục trong tôi như dung nham. Liệu hắn ta có biết tôi đang phải trải qua chuyện gì không? Liệu hắn có biết hắn đã gây ra cho tôi chuyện gì không?
"Emma!" Một giọng nói cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi và tôi giật nảy mình. Ngay lập tức tôi cảm thấy nảy lên sợ hãi.
Katie đã vào trong phòng vệ sinh nữ mà tôi không hay biết. Cô ấy đang đứng ngay sau lưng tôi, tay cầm túi trang điểm của cô ấy. Gương mặt cô ấy phản chiếu trên tấm gương bên cạnh tấm gương của tôi... và cô ấy không mỉm cười. Chỉ giống như "Sự quyến rũ chết người" (CT: Fatal Attraction – Tên 1 bộ phim tâm lý xã hội căng thẳng nổi tiếng nhất ở thập niên 80, 90 với cặp diễn viên Micheal Douglas và Glenn Close.)
"Vậy ra," cô ấy nói với một giọng lạ lùng. "Cậu không thích đồ len móc."
Ôi Trời. Ôi Trời ơi. Tôi đã làm gì thế này? Tôi đã giải thoát khía cạnh "đun-thỏ" của Katie mà trước đây chưa ai từng nhìn thấy. Tôi nhận thấy mình đang điên khùng nghĩ lung tung rằng có lẽ cô ấy sẽ xiên tôi với một cái que đan mất. (CT: "đun-thỏ" – "bunny-boiler" là một thuật ngữ xấu để chỉ những người bị ám ảnh và nguy hiểm, nó đến từ 1 cảnh trong phim "Sự quyến rũ chết người", trong cảnh đó người phụ nữ đã để con thỏ yêu quý của con gái nhân tình cũ vào nồi nước sôi khi anh ta không có ở nhà.)
"Katie," Tôi nói, tim đập thình thịch nặng nhọc. " Katie, làm ơn nghe này. Tớ không bao giờ có ý... Tớ chưa từng nói... "
Emma, đừng có cố nữa." Cô ấy giơ tay lên. "Không có gì để nói hết. Cả hai chúng ta đều biết sự thực."
"Anh ta đã nhầm rồi ! " Tôi vội nói. " Anh ta đã lẫn lộn ! Ý tớ là tớ không thích... ừm... nhà bè. Cậu biết đấy, khắp nơi toàn là bọn trẻ con... " (CT : " nhà bè " trong tiếng anh là " crèche " , nghe hơi hơi giống từ " len móc " – " crochet ".)
" Cậu biết đấy, hôm qua tớ đã thực sự khó chịu, " Katie ngắt lời tôi với một nụ cười sợ sệt kỳ quái. " Nhưng sau khi đi làm tớ đã về thẳng nhà, và tớ đã gọi cho má tớ. Và cậu biết bà ấy đã nói gì với mình không ? "
" Gì cơ ? " Tôi lo lắng hỏi.
" Bà ấy nói... bà ấy cũng không thích đồ len móc. "
" Cái gì ? " Tôi xoay lại và há hốc nhìn cô ấy.
" Và bà tớ cũng thế. " Mặt cô ấy đỏ bừng lên, và giờ cô ấy lại nhìn giống như cô Katie trước kia. " Hoặc bất kỳ ai tớ quen. Tất cả bọn họ đều đã giả vờ nhiều năm rồi, cũng đúng như cậu đó. Giờ mọi chuyện đã được sáng tỏ rồi !: Giọng cô ấy vút lên vì xúc động. " Cậu biết không, tớ đã làm cho bà tớ cả một tấm phủ ghế sofa vào đợt Giáng sinh năm ngoái, và bà ấy đã bảo tớ rằng bọn kẻ trộm đã ăn cắp nó rồi. Nhưng ý tớ là, loại kẻ trộm nào lại đi ăn cắp một tấm phủ sofa bằng len móc cơ chứ ? "
" Katie, tớ không biết phải nói gì nữa... "
" Emma, tại sao trước đây cậu lại có thể không kể cho mình được chứ ? Lúc nào cũng làm những món quà ngu ngốc mà mọi người chẳng hề muốn nhận. "
" Ôi Trời, Katie, tớ xin lỗi ! " Tôi nói, tràn ngập sự hối hận. " Tớ rất xin lỗi, tớ chỉ... không muốn làm cậu tổn thương thôi. "
" Tớ biết cậu đã cố gắng tỏ ra tử tế. Nhưng giờ tớ cảm thấy thực sự ngu ngốc. "
" Phải, được rồi. Cả hai bọn mình đều thế, " Tôi nói, hơi rầu rĩ.
Cánh cửa mở ra, và Wendy bên Kế toán bước vào. Cô ta hơi chững lại nhìn chằm chằm vào cả hai bọn tôi, miệng mở ra rồi lại khép lại, sau đó cô ta biến mất vào một trong những gian buồng.
" Vậy, cậu OK chứ ? " Katie nhỏ giọng xuống hỏi.
" Tớ ổn, " Tôi đáp lại với một cái khẽ rùn vai. " Cậu biết đấy... "
Ừ. Tôi rất ổn, tôi thà náu mình trong phòng vệ sinh còn hơn là đối mặt với các đồng nghiệp.
" Cậu có nói chuyện với Jack không ? " cô ấy ngập ngừng hỏi dò.
" Không. Anh ta gửi cho tớ đám hoa ngớ ngẩn. Có vẻ vậy, Ồ, thế cũng OK thôi. Anh ta chắc hẳn thậm chí còn chẳng tự mình đặt hàng đâu, chắc anh ta đã bảo Sven làm việc đó."
Có tiếng giật nước, và Wendy lại đi ra khỏi buồng vệ sinh.
"Ừm... đây là cái mascara mà tớ đã nói," Katie vội nói, dúi vào tay tôi một tuýp.
"Cảm ơn nhé," Tôi nói. "Cậu nói nó... ừm... làm dầy và kéo dài mi sao?"
Wendy đảo tròn mắt.
"OK mà," cô ta nói. " Tôi không có nghe đâu ! " Cô ta rửa tay, sấy khô, rồi nhìn tôi một cách thèm khát. " Vậy ra Emma, cô đang đi chơi với Jack Harper sao ? "
" Không, " Tôi nói cộc lốc. " Hắn đã lợi dụng và phản bội tôi, và thành thật thì, tôi ước gì cả đời này mình chưa từng gặp lại hắn ta. "
" Ồ phải đấy ! " cô ta tươi cười nói. " Tôi chỉ thấy ngạc nhiên thôi. Nếu cô có nói chuyện với anh ta lần nữa, liệu cô có thể đề cập đến chuyện tôi thực sự muốn chuyển sang bên PR được không ? "
" Cái gì ? " Tôi ngờ người nhìn chằm chằm vào cô ta.
" Nếu như cô có thể tình cờ rơi vào trường hợp đó. Hãy bảo rằng tôi có kỹ năng giao tiếp tốt và tôi nghĩ rằng tôi thực sự phù hợp với PR. "
Tình cờ rơi vào trường hợp đó sao ? Gì cơ, như kiểu, " Tôi không bao giờ muốn nhìn thấy anh nữa, Jack ạ, và nhân tiện thì, Wendy nghĩ rằng cô ta sẽ làm tốt bên PR ? "
" Tôi không chắc lắm, " cuối cùng tôi nói. " Tôi chỉ... nghĩ đó không phải là việc tôi có thể làm được. "
" Được rồi, tôi nghĩ là cô thực sự ích kỷ đó, Emma ạ, " Wendy nói, nhìn có vẻ mếch lòng khó chịu. " Tất cả những gì tôi nhờ cô chỉ là, nếu đến chủ đề đó, thì hãy đề cập đến chuyện tôi muốn chuyển sang bên PR. Chỉ đề cập đến thôi. Ý tôi là, chuyện đó thì có khó khăn gì chứ ? "
" Wendy, phắn đi ! " Katie lên tiếng. "Hãy để Emma yên."
"Tôi chỉ đang hỏi nhờ thôi!" Wendy nói. "Tôi cho là giờ cô nghĩ mình đứng trên bọn tôi, phải không ? "
" Không phải ! " Tôi kêu lên với sự kinh ngạc. "Không phải là thế..." Nhưng Wendy đã vội đi khỏi rồi.
"Tuyệt lắm," Tôi nói, giọng đột nhiên run run. "Đúng là tuyệt! Giờ tất cả mọi người sắp sửa ghét bỏ tôi rồi, cũng tuyệt như mọi chuyện khác."
Tôi thốt ra gay gắt và nhìn chằm chằm vào hình ảnh phản chiếu của mình. Tôi vẫn không thể tin nổi tại sao mọi thứ lại trở nên đảo ngược lại đúng như vậy chứ. Mọi thứ mà tôi tin tưởng đã trở thành giả tạo. Người đàn ông hoàn hảo của tôi là một kẻ lợi dụng cay độc. Giấc mơ lãng mạn của tôi hoàn toàn là một chuyện bịa đặt. Tôi chưa từng hạnh phúc hơn thế trong cuộc đời mình. Và giờ tôi chỉ là một kẻ ngu ngốc, nhục nhã, đáng buồn cười.
Ôi Trời. Mắt tôi lại đang nhói lên nữa.
"Cậu có OK không, Emma?" Katie hỏi, nhìn chằm chằm vào tôi một cách lo lắng. "Đây, khăn giấy đây." Cô ấy lục lọi trong túi trang điểm. "Và ít gel bôi mắt nữa."
"Cảm ơn," Tôi đáp, nặng nề nuốt nghẹn. Tôi chấm nhẹ gel bôi mắt lên mắt mình và ép mình phải hít thở sâu hơn cho đến khi tôi hoàn toàn bình tĩnh trở lại.
"Tớ nghĩ cậu thực sự rất can đảm," Katie nói, quan sát tôi. "Thực ra, tớ thấy kinh ngạc là cậu thậm chí tới đây hôm nay. Tớ chắc sẽ phải quá mức ngượng chết mất."
"Katie," Tôi nói, quay sang đối mặt với cô ấy. Hôm qua, mọi bí mật riêng tư, cá nhân nhất của tớ đã lên tivi." Tôi giang rộng tay ra. "Làm sao có gì có thể còn ngượng hơn thế nữa?"
"Cô ấy đây rồi!" một giọng nói vọng tới từ sau lưng chúng tôi, và Caroline đột ngột xuất hiện trong phòng vệ sinh nữ. "Emma, bố mẹ cô đang ở đây để gặp cô!"
Không. Tôi không tin nổi chuyện này. Tôi không tin nổi.
Bố mẹ tôi đang đứng cạnh bàn làm việc của tôi. Ba đang mặc một bộ comlê bảnh bao màu xám, còn Má đang bận một chiếc áo vét trắng với chân váy xanh navy (*màu xanh hải quân), và bọn họ đại loại đang ôm một bó hoa ở giữa. Và cả văn phòng đang nhìn chằm chằm vào họ, như thể họ là loại tạo vật hiếm có nào đó.
Quỷ thật. Cả văn phòng giờ đã quay đầu lại cốt để nhìn chằm chằm vào tôi.
"Chào Má!" Tôi nói với chất giọng đột nhiên trở nên khàn hơn. "Chào Ba."
Bọn họ đang làm gì ở đây chứ?
"Emma!" Ba nói, đang cố gắng lấy giọng nói vui vẻ bình thường của ông. "Chúng ta chỉ định... tạt vào thăm con."
"Được rồi," tôi đáp, gật đầu sửng sốt. Như thể đây là một sự kiện hoàn toàn thông thường.
"Chúng ta đã mua cho con một món quà nhỏ," Má tươi cười nói. "Vài bông hoa cho bàn làm việc của con." Bà hạ bó hoa xuống một cách lúng túng. "Nhìn bàn làm việc của Emma này, Brian. Không trang nhã sao! Nhìn... cái máy tính này!"
"Tuyệt đẹp!" Ba đáp, vỗ nhẹ vào nó. "Cái bàn rất... rất đẹp, thực vậy."
"Và đây là những người bạn của con à ? " Má hỏi, mỉm cười quanh phòng.
" Đại loại thế, " Tôi đáp, quắc mắt lên cau có khi Artemis rạng rỡ tươi cười đáp lại bà.
" Hôm trước, chuyện chúng ta đang nói tới là, " Má nói tiếp, " Con nên tự hào với chính mình làm sao, Emma ạ. " Làm việc cho một công ty lớn như này. Mẹ chắc chắn là rất nhiều cô gái sẽ rất ghen tị với sự nghiệp của con. Anh có đồng ý không, Brian ? "
" Nhất định rồi ! " Ba đáp. "Con đã làm được rất tốt cho bản thân, Emma ạ,"
Tôi quá đỗi ngạc nhiên, thậm chí tôi còn không thể mở miệng ra được. Tôi bắt gặp cái nhìn của Ba, và ông khẽ nở một nụ cười lạ lẫm, ngượng nghịu với tôi. Còn hai tay của Má thì đang khẽ run lên khi hạ bó hoa xuống.
Bọn họ đang bồn chồn, tôi nhận ra và giật mình choáng váng. Cả hai bọn họ đều đang bồn chồn.
Tôi chỉ đang cố để đầu mình quanh quẩn chuyện này thì Paul xuất hiện ở cửa phòng làm việc của ông ta.
"Vậy là Emma," ông ta nhướng mày nói. "Tôi đoán, cô có khách à?"
"Ờ... vâng," Tôi đáp. "Paul, đây là... ừm... cha mẹ tôi, Brian và Rachel..."
" Hân hạnh, " Paul lịch sự nói.
" Chúng tôi không muốn làm phiền gì cả, " Má vội nói.
" Không hề phiền hà gì cả đâu, " Paul đáp, và ban cho mẹ tôi một nụ cười quyến rũ. " Đáng tiếc là phòng chúng tôi thường dùng để họp gia đình đang được trang trí lại. "
" Ồ ! " Má nói, không chắc ông ta có đang nói nghiêm túc hay không. "Than ôi!"
"Vậy nên có lẽ, Emma, cô có muốn dẫn bố mẹ mình ra ngoài để – chúng ta có thể gọi đó là một bữa trưa sớm không?"
Tôi nhìn lên đồng hồ. Bây giờ là 10 giờ 15.
"Cảm ơn, Paul," Tôi nói với vẻ biết ơn.
Việc này phi thực tế. Hoàn toàn phi thực tế.
Đang là giữa buổi sáng. Tôi nên ở chỗ làm. Và thay vào đó, tôi đang bước xuống phố với cha mẹ, tự hỏi chúng tôi sẽ nói cái quái gì với nhau đây. Tôi thậm chí còn không nhớ nổi lần cuối cùng chỉ có cha mẹ và tôi nữa. Chỉ ba người chúng tôi, không có Ngoại, không Kerry, không Nev. Cứ như thể chúng tôi quay trở lại 15 năm trước, hay gì đó vậy.
" Chúng ta có lẽ nên vào đây, " tôi nói khi chúng tôi đi tới một quán cà phê Ý.
" Ý kiến hay ! " Ba nói một cách nồng nhiệt, và đẩy cửa mở ra. "Bọn ta đã thấy Jack Harper bạn con trên tivi ngày hôm qua," ông tình cờ nói thêm.
"Ạnh ta không phải là bạn con," tôi đáp lại cụt lủn, và Ba Má liếc nhìn nhau.
Chúng tôi ngồi xuống một cái bàn fỗ và một người phục vụ mang đến cho chúng tôi một cái thực đơn, và rồi là sự im lặng.
Ôi Trời. Giờ tôi đang cảm thấy bồn chồn.
"Vậy..." Tôi mở lời, rồi dừng lại. Tôi muốn nói gì chứ, Tại sao ba má lại ở đây sao? Nhưng có lẽ nó nghe có vẻ hơi khiếm nhã. "Việc gì... khiến ba má tới Luân Đôn vậy?" Thay vào đó, tôi nói.
"Chúng ta chỉ nghĩ muốn tới thăm con thôi," Má trả lời, mắt đang nhìn vào thực đơn qua cặp kính đọc sách của bà. "Giờ, liệu tôi có thể uống một tách trà... hay cái gì đây? Frappe-latte?" (CT: đây là một loại cà phê có lớp kem đánh bông trên bề mặt)
" Tôi muốn một tách cà phê bình thường, " Ba nói, cau mày ngó vào thực đơn. " Bọn họ có làm một thứ như thế chứ ? "
" Nếu họ không làm, tất cả chúng ta sẽ phải uống một tách cappuccino và bỏ lớp bọt ra, " Má nói. " Hoặc một tách cà phê hoà tan và chỉ yêu cầu họ thêm nước nóng. "
Tôi không tin nổi. Bọn họ đã lái 200 dặm. Và họ chỉ tới đây ngồi và nói về đồ uống nóng cả ngày sao ?
" Ồ, và điều đó nhắc ta là, " má nói một cách tình cờ. " Chúng ta có mua cho con một thứ nho nhỏ, Emma ạ. Phải không, Brian ? "
" Ồ... vâng, " Tôi ngạc nhiên nói. " Là cái gì đấy ạ ? "
" Đó là một chiếc xe, " Má nói, và nhìn lên người phục vụ đang xuất hiện ở bàn chúng tôi. " Xin chào ! Tôi muốn một tách cappuccino, chồng tôi muốn một tách cà phê phin nếu có thể, còn Emma thì muốn... "
" Một chiếc xe ? " Tôi lặp lại, không thể tin nổi.
" Xe, " phục vụ người Ý lặp lại, và nhìn tôi ngờ vực. " Cô muốn uống cà phê chứ ? "
" Tôi... Tôi muốn một tách cappuccino, làm ơn, " Tôi điên cuồng nói.
" Và một loạt bánh nhé, " Má nói thêm. " Grazie ! " (Tiếng Ý : Cảm ơn)
" Má... " Tôi đặt một tay lên đầu khi người phục vụ biến mất. " ý má muốn nói là gì chứ, má đã mua cho con một chiếc xe sao ? "
" Chỉ là một cái chạy loanh quanh nho nhỏ thôi. Con cần phải có một chiếc xe. Không an toàn khi con cứ đi toàn bằng xe buýt như thế. Ngoại nói rất phải. "
" Nhưng... nhưng con không thể có đủ sức mua một chiếc xe, " tôi nói một cách ngu ngốc. " Thậm chí con còn không thể... tiền con nợ ba má thì sao ? Còn chuyện... "
" Quên chuyện tiền bạc đi, " Ba nói. " Chúng ta sẽ xoá sạch mọi trách nhiệm. "
" Cái gì ? " Tôi nhìn ông ấy chằm chằm, ngơ ngác hơn bao giờ hết. "Nhưng chúng ta không thể làm thế được! Con vẫn nợ ba..."
"Quên chuyện tiền nong đi," Ba nói, giọng đột nhiên cáu gắt. "Ba muốn con quên hết chuyện đó đi, Emma ạ. Con không nợ chúng ta gì cả. Không gì hết."
Thực lòng tôi không thể hiểu nổi mọi chuyện này. Tôi bối rối nhìn từ Ba sang Má. Rồi lại quay lại Ba. Rồi, rất chậm rãi, quay sang nhìn Má lần nữa.
Việc này thực kỳ lạ. Nhưng hầu như cảm giác như thể sau nhiều năm, lần đầu tiên chúng tôi đang nhìn nhau một cách chính thức. Như thể chúng tôi đang nhìn lẫn nhau và nói xin chào và đại loại... là bắt đầu lại.
"Chúng ta đang tự hỏi con sẽ nghĩ gì về việc đi nghỉ mát một chút vào năm sau," Má hỏi. "Với chúng ta."
"Chỉ... chúng ta thôi sao?" Tôi hỏi, nhìn quanh bàn.
"Chỉ ba người chúng ta, ta nghĩ vậy. " Bà ấy mỉm cười ướm thử với tôi. " Nó có lẽ sẽ vui vẻ lắm ! Con không cần phải tham gia, tất nhiên rồi, nếu con đã có những kế hoạch khác. "
" Không ! Con muốn tham gia ! " Tôi vội nói. "Thực sự con sẽ tham gia. Nhưng.. nhưng còn về..."
Tôi thậm chí còn không bắt mình nói ra tên của Kerry nổi.
Một sự im lặng nho nhỏ kéo dài khi Ba Má nhìn nhau, và rồi lại chấm dứt.
"Kerry gửi tình yêu của cô ấy, tất nhiên rồi!" Má nói rạng rỡ, như thể bà đang hoàn toàn thay đổi chủ đề. Bà hắng giọng. "Con biết không, nó nghĩ có lẽ năm sau nó sẽ đi du lịch Hồng Kông. Thăm cha con bé. Nó đã không gặp ông ấy ít nhất năm năm rồi, và có lẽ giờ là lúc họ... có chút thời gian bên nhau."
"Phải rồi," Tôi nói ngạc nhiên. "Ý kiến hay."
Tôi không thể tin nổi chuyện này. Mọi thứ đã thay đổi. Nó như thể toàn bộ cả gia đình bị ném lên cao trên không khí và rơi xuống những vị trí khác, và trước đây không có gì như thế này cả.
"Emma, chúng ta cảm thấy, " Ba nói, và dừng lại. "Chúng ta cảm thấy rằng... có lẽ chúng ra đã không... có lẽ chúng ta đã luôn luôn không nhận ra..." Ông ấy dừng lại đột ngột và quệt mạnh mũi.
"Cappu-ccino," người phục vụ nói, đặt một chiếc tách trước mặt tôi. "Cà phê phin, cappu-ccino... bánh cà phê... bánh chanh... sôcôla..."
"Cảm ơn!" Má cắt lời. "Cảm ơn rất nhiều. Tôi nghĩ từ giờ chúng tôi có thể xoay xở được." Người phục vụ lại biến mất, và má nhìn tôi. "Emma, cái chúng ta muốn nói là... chúng ta rất tự hào về con."
Ôi Trời. Ôi Trời, tôi nghĩ tôi sắp khóc mất.
"Vâng," Tôi xoay xở nói.
"Và chúng ta..." Ba mở lời. " Phải nói là, cả hai chúng ta – mẹ con và ba... " Ông hắng giọng. " Chúng ta luôn... và luôn luôn sẽ... cả hai chúng ta... "
Ông ngừng lại, thở nặng nhọc hơn. Tôi không dám nói gì hết.
" Cái ba đang cố nói là, Emma ạ, " ông ấy lại bắt đầu lại. " Ba chắc là con... Ba chắc là tất cả chúng ta... phải nói là... "
Ông lại ngừng lại, và lấy khăn lau mặt đang ướt đẫm mồ hôi.
" Sự thật của chuyện này là... là... "
" Ồ, chỉ là nói với con gái anh là anh yêu nó, Brian, chỉ một lần trong cuộc đời chết tiệt của anh ! " Má kêu lên.
" Ba...Ba... yêu con, Emma ! " Ba nói với giọng tắc nghẹt. : Ôi Jesus." Ông chà mắt dữ dội.
"Con cũng yêu ba, Ba ạ," Tôi nói, cổ họng chặt khít lại. "Và má, Má ạ."
"Anh thấy chứ!" Má nói, chậm nhẹ mắt. "Em biết tới đây không phải là một sai lầm mà!" Bà chộp nắm tay tôi, và tôi chộp lấy tay Ba, và chúng tôi đại loại lúng túng ôm nhau tập thể một lúc.
"Ba má biết đấy... tất cả chúng ta đều là những mắt xích thần thánh trong vòng tuần hoàn bất diệt của cuộc đời," Tôi nói với niềm cảm động bất chợt dâng lên.
"Gì cơ?" Cả hai ba má ngây ra nhìn tôi.
"Ờ, đừng bận tâm. Không sao đâu." Tôi bỏ tay ra, nhấp một ngụm cappuccino, và nhìn lên.
Và trái tim tôi gần như ngừng đập.
Jack đang đứng ở cửa quán cà phê.
"Tớ không thể đi được đâu," Tôi nói vào lúc 8h30. "Tớ không thể đối mặt với bọn họ được đâu."
"Có, cậu có thể," Liss động viên tôi, xốc cúc áo khoác của tôi lên. "Sẽ ổn thôi. Chỉ cần bồ ngẩng cằm lên."
"Nếu bọn họ kinh khiếp tớ thì sao?"
"Bọn họ sẽ không kinh khiếp bồ đâu. Bọn họ là bạn của bồ. Dầu sao thì, giờ bọn họ chắc chắn đã quên hết chuyện đó rồi."
"Không đâu! Liệu tớ có thể chỉ ở nhà với bồ được không?" Tôi nắm lấy tay cô ấy van nài. "Tớ sẽ cư xử thật tốt, tớ hứa đấy."
"Emma, tớ đã giải thích với bồ rồi," Lissy nhẫn nại nói. "Hôm nay tớ phải tới toà án."
Cô ấy cạy tay tôi ra khỏi tay cô ấy. "Nhưng tớ sẽ có mặt ở đây khi nào bồ về. Và bọn mình sẽ làm gì đó thật hay ho cho bữa tối. OK?"
"OK," Tôi lí nhí đáp. "Bọn mình có thể ăn kem sô cô la chứ?"
"Tất nhiên rồi," Lissy đáp, trong khi mở cửa căn hộ. "Giờ thì, đi đi. Bồ sẽ ổn thôi!"
Cảm thấy như một con chó bị xua đuổi, tôi đi xuống cầu thang và mở cửa toà nhà. Tôi chỉ vừa mới bước ra khỏi căn nhà thì một chiếc xe tải đỗ vào lề đường. Một người đàn ông mặc đồng phục màu xanh da trời ra khỏi xe, cầm theo một bó hoa to vĩ đại mà tôi chưa từng thấy bao giờ, được bó lại bằng ruy băng màu xanh lá cây đậm. Anh ta liếc nhìn số nhà của chúng tôi.
"Xin chào," anh ta nói. " Tôi đang tìm một cô Emma Corrigan. "
" Đó là tôi ! " Tôi đáp lại với vẻ ngạc nhiên.
" Aha ! " Anh ta mỉm cười, và đưa ra một cái bút và một bảng kẹp. "Tốt rồi, đây đúng là ngày may mắn của cô. Chỉ cần cô ký vào đây..."
Tôi kinh ngạc nhìn chằm chằm vào bó hoa. Hoa hồng, hoa lan nam phi, những bông hoa tím to đùng tuyệt đẹp... thứ gì đó như những cục len đỏ sậm tuyệt diệu... những lá dương xỉ xanh sậm... những cái gì đó màu lục nhạt nhìn như lá măng tây...
OK, có lẽ tôi không biết hết tên của chúng là gì. Nhưng tôi biết được một điều. Những bông hoa này rất đắt tiền.
Chỉ có một người mới có thể gửi chúng tới.
"Chờ đã," tôi nói mà không cầm lấy bút. "Tôi muốn kiểm tra xem ai gửi đến."
Tôi cầm lấy tấm thiệp, xé toạc mở nó ra, và nhìn lướt xuống cả lời nhắn dài dằng dặc, nhưng không đọc một chút nào trong đó, cho đến khi tôi tìm thấy cái tên ở phần dưới cùng.
Jack.
Tôi cảm thấy choáng váng cảm xúc. Sau tất cả những gì hắn đã làm, Jack nghĩ hắn có thể lừa bịp tôi với một bó hoa vớ vẩn nào đó sao?
Được rồi, bó hoa khổng lồ, sang trọng.
Nhưng đó không phải là vấn đề chính ở đây.
"Tôi không muốn chúng, cảm ơn nhé," tôi nói, hất cằm lên.
"Cô không muốn chúng sao?" Người giao hàng nhìn chằm chặp vào tôi.
"Không. Hãy bảo với người gửi là cảm ơn, nhưng không, cảm ơn."
"Có chuyện gì vậy?" Một giọng nói hổn hển vang lên bên cạnh tôi, và tôi nhìn lên và thấy Lissy đang trố mắt nhìn vào bó hoa. "Ôi Trời ơi. Jack gửi đó à?"
"Phải. Nhưng tớ không muốn nhận chúng," Tôi nói. "Làm ơn mang chúng đi đi."
"Chờ đã!" Lissy la lên, túm lấy cái giấy bóng kính. " Để tớ ngửi chúng chút thôi. " Cô ấy vùi mặt vào đám hoa và hít sâu. " Wow ! Thật sự không thể tin nổi ! Emma, bồ đã ngửi chúng chưa?"
"Chưa!" Tôi cáu kỉnh gắt. "Tớ không muốn ngửi chúng đâu."
"Tớ chưa bao giờ nhìn thấy những bông hoa tuyệt đẹp như thế này." Cô ấy nhìn vào người giao hàng. "Vậy việc gì sẽ xảy ra với chúng?"
"Hem bít." Anh ta nhún vai. "Họ sẽ vứt đi, tôi cho là vậy."
"Giời ơi." Cô ấy liếc sang tôi. "Điều đó có vẻ như là một sự hoang phí kinh khủng vậy..."
Gượm đã. Cô ấy không...
"Lissy, tớ không thể chấp nhận chúng!" Tôi kêu lên. "Tớ không thể! Hắn ta sẽ nghĩ là tớ đang nói rằng mọi chuyện giữa bọn tớ vẫn OK."
"Không, bồ nói đúng đó," Lissy miến cưỡng nói. "Bồ cần phải gửi trả chúng lại." Cô ấy chạm vào một cánh hồng nhung. "Đó là một sự hổ thẹn, dầu cho..."
"Gửi trả lại sao?" Một giọng nói lanh lảnh cất lên đằng sau tôi. "Bọn cậu đang đùa, không phải chứ?"
Ôi, vì Chúa. Giờ Jemima đã đi về, vẫn còn đương mặc bộ đầm trắng của cô ấy. "Cậu không được gửi trả lại!" cô ta kêu lên. "Tối mai tớ có một buổi tiệc. Chúng sẽ cực kỳ phù hợp." Cô ấy cầm lấy cái nhãn mác. "Smythe và Foxe! Cậu có biết chúng trị giá bao nhiêu tiền không?"
"Tớ không quan tâm chúng trị giá bao nhiêu!" Tôi kêu lên. " Là Jack gửi ! Tớ không thể giữ chúng được. "
"Tại sao không chứ?"
Cô ta thật không thể tin nổi.
"Bởi vì... bởi vì đó là chuyện nguyên tắc. Nếu tớ giữ chúng, về cơ bản tớ đang nói là, "Em tha thứ cho anh.""
"Chưa hẳn đã là vậy," Jemima vặc lại. "Cậu có thể đang nói "Tôi không tha thứ cho anh." Hoặc là "Tôi không buồn gửi trả những bông hoa ngu ngốc của anh, anh chẳng có chút xíu ý nghĩa gì với tôi như thế đấy."
Tất cả bọn tôi im lặng cân nhắc việc này.
Vấn đề là, chúng thực sự là những bông hoa tuyệt diệu.
"Vậy cô có muốn nhận chúng hay không?" anh chàng giao hàng hỏi.
"Tôi..." Ôi Trời, giờ tôi hoàn toàn rối rắm rồi.
"Emma, nếu cậu gửi trả chúng lại, cậu sẽ có vẻ yếu đuối," Jemima quả quyết nói. "Cậu có vẻ như thể cậu không thể chịu đựng được bất kỳ thứ gì gợi nhớ đến hắn ta trong căn nhà này. Nhưng nếu cậu giữ chúng, thì cậu đang nói rằng, "Tôi không thèm quan tâm đến anh!" Cậu mạnh mẽ! Cậu kiên quyết. Cậu...."
"Emma, nếu cậu gửi trả chúng lại, cậu sẽ có vẻ yếu đuối," Jemima quả quyết nói. "Cậu có vẻ như thể cậu không thể chịu đựng được bất kỳ thứ gì gợi nhớ đến hắn ta trong căn nhà này. Nhưng nếu cậu giữ chúng, thì cậu đang nói rằng, "Tôi không thèm quan tâm đến anh!" Cậu mạnh mẽ! Cậu kiên quyết. Cậu...."
"Ôi, Trời, OK!" Tôi nói, và tóm lấy cái bút từ anh chàng giao hàng. "Tôi sẽ ký nhận chúng. Nhưng anh có thể làm ơn bảo với anh ta rằng thế này không có nghĩa là tôi tha thứ cho anh ta, và rằng anh ta là một kẻ cay độc, không có trái tim, kẻ lợi dụng đáng khinh và hơn nữa, nếu Jemima không có một bữa tiệc, thì chúng sẽ bị vứt thẳng vào thùng rác rồi." Khi tôi ký xong, mặt tôi đỏ bừng và thở dốc nặng nề, và tôi giậm mắt, ngăn không cho nước mắt nhỏ xuống trang giấy. "Anh có thể nhớ hết điều đó được không?"
Anh chàng giao hàng trố mắt ngây ra nhìn tôi.
"Cưng ạ, tôi chỉ làm việc ở kho hàng mà thôi."
"Tớ biết rồi!" Lissy đột nhiên nói. Cô ấy giằng lấy cái bảng kẹp và ghi chữ in hoa rõ ràng dưới tên tôi KHÔNG CÓ GÌ TỔN HẠI.
"Nó có nghĩa gì vậy?" Tôi hỏi.
"Nó nghĩa là "Tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho anh, anh đúng là đồ con hoang... nhưng dầu sao tôi cũng sẽ giữ lại bó hoa."
"Và anh vẫn sắp bị trả thù rồi," Jemima thêm vào một cách quả quyết.
——— ——————-
Hôm nay là một trong những buổi sáng nắng ấm, sảng khoái đến không ngờ. Nó khiến bạn cảm thấy Luân Đôn là thành phố tươi đẹp nhất trên thế giới. Khi tôi bước đi trong bến tàu điện ngầm để đi làm, tinh thần tôi không thể không phấn chấn lên đôi chút.
Có lẽ Lissy nói đúng. Có lẽ mọi người ở cơ quan đã quên hết mọi chuyện rồi. Ý tôi là, việc này có chút hi vọng. Đó không phải là một việc to tát. Nó cũng không hay ho thú vị gì. Chắc hẳn một tin đồn nhảm nào khác sẽ thế vào trong lúc đấy thôi. Chắc chắn mọi người sẽ đang nói chuyện về... bóng đá. Hoặc chính trị hoặc gì đó. Chính xác là thế.
Tôi đẩy cánh cửa kính dẫn vào trong sảnh với một cố gắng lạc quan nho nhỏ, và bước vào trong, đầu ngẩng cao.
"... một tấm trải giường Barbie!" Bỗng nhiên tôi nghe thấy giọng nói vọng tới từ phía bên kia. Một gã bên Kế toán đang nói chuyện với một phụ nữ đeo thẻ "Khách", chị ta đang say sưa lắng nghe.
"... dan díu với Jack Harper ngay từ đầu sao?" một giọng nói bên trên tôi vọng tới, tôi nhìn lên và thấy một nhóm các cô gái đang đi lên cầu thang.
"Chính Connor là người tôi cảm thấy lấy làm tiếc," một cô gái đáp lại. "Anh chàng tội nghiệp đó..."
"... giả vờ là cô ta thích nhạc jazz, " một người nào đó khác đang nói chuyện khi bọn họ bước ra khỏi thang máy. " Ý tôi là, việc quái gì mà phải làm như vậy cơ chứ ? "
OK. Vậy là... bọn họ không quên.
Mọi hưng phấn lạc quan của tôi đã tan biến, và trong một chốc, tôi cân nhắc định chạy trốn và dành cả đời còn lại giấu mình dưới cái chăn lông.
Nhưng tôi không thể làm như thế.
Bởi vì trước tiên, sau một tuần tôi chắc chắn sẽ thấy chán ngắt.
Và thứ hai là... tôi phải đối mặt với bọn họ. Tôi phải làm việc này.
Siết chặt nắm tay hai bên hông, tôi chậm rãi đi lên cầu thang và đi hết dọc hành lang. Tất cả mọi người mà tôi đi qua nếu không lộ liễu nhìn tôi chằm chặp, thì cũng là giả bộ như họ không đương nhìn trong khi họ có, và ít nhất năm cuộc hội thoại đã vội ngưng bặt lại khi tôi tới gần.
Khi tôi tới ngưỡng cửa vào bộ phận marketing, tôi hít một hơi thở sâu, rồi bước vào trong, cố gắng nhìn trông vô tư lự nhất có thể.
" Xin chào mọi người, " Tôi nói, cởi áo vét ra và treo nó lên ghế ngồi của mình.
" Emma ! " Artemis la lên với giọng vui thích giễu cợt. "Ừm không ngờ đấy!"
"Buổi sáng tốt lành, Emma," Paul nói vọng ra từ trong văn phòng của ông ta và nhìn tôi một cách đánh giá. "Cô OK chứ?"
"Khoẻ lắm, cảm ơn nha."
"Cô muốn... nói gì không?" Đáp lại sự ngạc nhiên của tôi, ông ta nhìn như thể ông ta thành thật có ý như vậy.
Nhưng thật lòng thì. Ông ta nghĩ gì chứ ? Rằng tôi sắp đi vào đó và khóc thổn thức trên vai ông ta, " Đồ con hoang Jack Harper đó đã lợi dụng tôi " sao ?
Tôi sẽ chỉ làm như thế nếu tôi thực sự, thực sự tuyệt vọng.
" Không, " Tôi nói, mặt râm ran ngứa ngáy. " Cảm ơn nhé, nhưng tôi OK mà. "
" Tốt lắm. " Ông ta dừng lại, rồi nói theo giọng công sở hơn. " Giờ, tôi đang có giả thiết là lý do hôm qua cô biến mất là bởi cô đã quyết định làm việc ở nhà. "
" Ờ.. vâng. " Tôi hắng giọng. "Đúng vậy."
"Không nghi ngờ gì là cô đã làm xong cả đống việc hữu ích?"
"Ờ... vâng. Rất nhiều."
"Xuất sắc. Đúng như tôi đã nghĩ. Được rồi, tiếp tục đi. Còn mọi người còn lại." Paul nhìn quanh văn phòng một cách răn đe. "Hãy nhớ những gì tôi đã nói."
"Tất nhiên rồi," Artemis nói ngay lập tức. "Tất cả chúng tôi đều nhớ!"
Paul lại biến mất vào trong văn phòng của ông ta, còn tôi nhìn chằm chằm một cách cứng nhắc vào màn hình máy tính của mình khi nó bật lên. Mọi chuyện sẽ ổn thôi, tôi tự nhủ mình. Tôi sẽ chỉ tập trung vào công việc của mình, hoàn toàn chôn vùi bản thân...
Đột nhiên tôi nhận thấy ai đó đang ngâm nga khá to một giai điêu. Nó là một thứ gì đó tôi có biết. Nó là...
Đó là the Carpenters (CT: là một ban nhạc nổi tiếng với bản Close to you và nhiều bản nhạc khác trên thế giới, thập niên 70.)
Và giờ một vài người quanh phòng đang tham gia vào dàn hợp xướng.
"Close to yoooou..."
"Ổn cả chứ, Emma?" Nick hỏi, khi tôi ngẩng phắt đầu lên một cách nghi ngờ. "Cô có muốn một chiếc khăn mùi soa không?"
"Close to yoooou..." Mọi người hợp xướng luyến láy lần nữa, và tôi nghe thấy tiếng cười bị bóp nghẹt lại.
Tôi sẽ không phản ứng lại. Tôi sẽ không cho họ được đắc ý.
Bình tĩnh nhất có thể, tôi nhấn vào hòm thư của mình, và hơi há hốc kinh ngạc choáng váng. Bình thường tôi có khoảng 10 email mỗi sáng. Hôm nay thì tôi có tới 95 cái.
Ba: Ba thực sự muốn nói chuyện...
Carol: Tôi đã kiếm được thêm 2 người nữa cho Câu lạc bộ Barbie của chúng ta!
Moira: Tôi biết chỗ cô có thể mua được những chiếc quần lót lọt khe thực sự thoải mái...
Sharon: Vậy chuyện này đã diễn ra được bao lâu rồi?!!
Fiona: Trả lời: Cửa hàng quần áo phù hợp với cơ thể.
Tôi kéo xuống phía cuối danh sách và đột nhiên cảm thấy tim nhói lên.
Có ba cái từ Jack.
Tôi nên làm gì đây?
Tôi có nên đọc chúng không?
Tay tôi do dự không chắc chắn, lửng lơ đặt trên chuột. Liệu anh ta có xứng đáng có một cơ hội tối thiểu để giải thích hay không?
"Ồ Emma này," Artemis nói một cách vô tội, chị ta đi đến chỗ bàn tôi với một cái túi đồ. "Chị đã mua bộ jumper (áo liền quần) này, chị muốn biết em có thích nó hay không. Nó hơi nhỏ so với chị một chút, nhưng nó rất xinh. Và nó chắc sẽ vừa với em, bởi vì..." chị ta dừng lại, và bắt gặp cái nhìn của Caroline – "nó cỡ 8."
Ngay lập tức cả hai bọn họ bật lên tràng cười rúc rích cuồng loạn.
"Cảm ơn, Artemis," Tôi nói ngắn gọn. "Chị thực sự tốt quá."
"Tôi nghỉ đi uống một tách cà phê đây," Fergus nói và đứng lên. "Có ai muốn uống gì không?"
"Hãy lấy cho tôi một cốc Harvey's Bristol Cream," Nick tươi cười nói.
"Ha ha," tôi khẽ nói nhỏ.
"Ồ Emma, ý tôi là," Nick nói thêm, thơ thẩn đi ra chỗ bàn tôi. "Cô thư ký mới bên Quản lý. Cô đã thấy cô ta chưa? Cô ta khá được, phải không?"
Anh ta nháy mắt với tôi và tôi ngây người trố mắt ra nhìn anh ta một lúc, không hiểu gì cả.
"Mái tóc ngắn cắt tỉa xinh xắn," anh ta nói tiếp. "Quần yếm kiểu dungarees dễ thương." (CT: loại quần yếm màu xanh, kiểu công nhân hay mặc.)
"Im đi!" Tôi giận dữ hét lên, mặt đỏ phừng phừng. "Tôi không phải là... Tôi không phải... Chỉ là, mẹ kiếp tất cả các người ! "
Tay tôi run lên vì giận dữ, ngay lập tức tôi xoá tất cả email của Jack đi. Hắn ta không xứng đáng được gì hết. Không cơ hội. Không gì cả.
Tôi đứng lên và sải bước nhanh ra khỏi phòng, hít thở nặng nề khó khăn. Tôi cắm đầu đi tới phòng vệ sinh nữ, đóng sầm cửa lại sau lưng, và áp trán lên tấm gương. Nỗi căm hờn Jack Harper đang sôi sục trong tôi như dung nham. Liệu hắn ta có biết tôi đang phải trải qua chuyện gì không? Liệu hắn có biết hắn đã gây ra cho tôi chuyện gì không?
"Emma!" Một giọng nói cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi và tôi giật nảy mình. Ngay lập tức tôi cảm thấy nảy lên sợ hãi.
Katie đã vào trong phòng vệ sinh nữ mà tôi không hay biết. Cô ấy đang đứng ngay sau lưng tôi, tay cầm túi trang điểm của cô ấy. Gương mặt cô ấy phản chiếu trên tấm gương bên cạnh tấm gương của tôi... và cô ấy không mỉm cười. Chỉ giống như "Sự quyến rũ chết người" (CT: Fatal Attraction – Tên 1 bộ phim tâm lý xã hội căng thẳng nổi tiếng nhất ở thập niên 80, 90 với cặp diễn viên Micheal Douglas và Glenn Close.)
"Vậy ra," cô ấy nói với một giọng lạ lùng. "Cậu không thích đồ len móc."
Ôi Trời. Ôi Trời ơi. Tôi đã làm gì thế này? Tôi đã giải thoát khía cạnh "đun-thỏ" của Katie mà trước đây chưa ai từng nhìn thấy. Tôi nhận thấy mình đang điên khùng nghĩ lung tung rằng có lẽ cô ấy sẽ xiên tôi với một cái que đan mất. (CT: "đun-thỏ" – "bunny-boiler" là một thuật ngữ xấu để chỉ những người bị ám ảnh và nguy hiểm, nó đến từ 1 cảnh trong phim "Sự quyến rũ chết người", trong cảnh đó người phụ nữ đã để con thỏ yêu quý của con gái nhân tình cũ vào nồi nước sôi khi anh ta không có ở nhà.)
"Katie," Tôi nói, tim đập thình thịch nặng nhọc. " Katie, làm ơn nghe này. Tớ không bao giờ có ý... Tớ chưa từng nói... "
Emma, đừng có cố nữa." Cô ấy giơ tay lên. "Không có gì để nói hết. Cả hai chúng ta đều biết sự thực."
"Anh ta đã nhầm rồi ! " Tôi vội nói. " Anh ta đã lẫn lộn ! Ý tớ là tớ không thích... ừm... nhà bè. Cậu biết đấy, khắp nơi toàn là bọn trẻ con... " (CT : " nhà bè " trong tiếng anh là " crèche " , nghe hơi hơi giống từ " len móc " – " crochet ".)
" Cậu biết đấy, hôm qua tớ đã thực sự khó chịu, " Katie ngắt lời tôi với một nụ cười sợ sệt kỳ quái. " Nhưng sau khi đi làm tớ đã về thẳng nhà, và tớ đã gọi cho má tớ. Và cậu biết bà ấy đã nói gì với mình không ? "
" Gì cơ ? " Tôi lo lắng hỏi.
" Bà ấy nói... bà ấy cũng không thích đồ len móc. "
" Cái gì ? " Tôi xoay lại và há hốc nhìn cô ấy.
" Và bà tớ cũng thế. " Mặt cô ấy đỏ bừng lên, và giờ cô ấy lại nhìn giống như cô Katie trước kia. " Hoặc bất kỳ ai tớ quen. Tất cả bọn họ đều đã giả vờ nhiều năm rồi, cũng đúng như cậu đó. Giờ mọi chuyện đã được sáng tỏ rồi !: Giọng cô ấy vút lên vì xúc động. " Cậu biết không, tớ đã làm cho bà tớ cả một tấm phủ ghế sofa vào đợt Giáng sinh năm ngoái, và bà ấy đã bảo tớ rằng bọn kẻ trộm đã ăn cắp nó rồi. Nhưng ý tớ là, loại kẻ trộm nào lại đi ăn cắp một tấm phủ sofa bằng len móc cơ chứ ? "
" Katie, tớ không biết phải nói gì nữa... "
" Emma, tại sao trước đây cậu lại có thể không kể cho mình được chứ ? Lúc nào cũng làm những món quà ngu ngốc mà mọi người chẳng hề muốn nhận. "
" Ôi Trời, Katie, tớ xin lỗi ! " Tôi nói, tràn ngập sự hối hận. " Tớ rất xin lỗi, tớ chỉ... không muốn làm cậu tổn thương thôi. "
" Tớ biết cậu đã cố gắng tỏ ra tử tế. Nhưng giờ tớ cảm thấy thực sự ngu ngốc. "
" Phải, được rồi. Cả hai bọn mình đều thế, " Tôi nói, hơi rầu rĩ.
Cánh cửa mở ra, và Wendy bên Kế toán bước vào. Cô ta hơi chững lại nhìn chằm chằm vào cả hai bọn tôi, miệng mở ra rồi lại khép lại, sau đó cô ta biến mất vào một trong những gian buồng.
" Vậy, cậu OK chứ ? " Katie nhỏ giọng xuống hỏi.
" Tớ ổn, " Tôi đáp lại với một cái khẽ rùn vai. " Cậu biết đấy... "
Ừ. Tôi rất ổn, tôi thà náu mình trong phòng vệ sinh còn hơn là đối mặt với các đồng nghiệp.
" Cậu có nói chuyện với Jack không ? " cô ấy ngập ngừng hỏi dò.
" Không. Anh ta gửi cho tớ đám hoa ngớ ngẩn. Có vẻ vậy, Ồ, thế cũng OK thôi. Anh ta chắc hẳn thậm chí còn chẳng tự mình đặt hàng đâu, chắc anh ta đã bảo Sven làm việc đó."
Có tiếng giật nước, và Wendy lại đi ra khỏi buồng vệ sinh.
"Ừm... đây là cái mascara mà tớ đã nói," Katie vội nói, dúi vào tay tôi một tuýp.
"Cảm ơn nhé," Tôi nói. "Cậu nói nó... ừm... làm dầy và kéo dài mi sao?"
Wendy đảo tròn mắt.
"OK mà," cô ta nói. " Tôi không có nghe đâu ! " Cô ta rửa tay, sấy khô, rồi nhìn tôi một cách thèm khát. " Vậy ra Emma, cô đang đi chơi với Jack Harper sao ? "
" Không, " Tôi nói cộc lốc. " Hắn đã lợi dụng và phản bội tôi, và thành thật thì, tôi ước gì cả đời này mình chưa từng gặp lại hắn ta. "
" Ồ phải đấy ! " cô ta tươi cười nói. " Tôi chỉ thấy ngạc nhiên thôi. Nếu cô có nói chuyện với anh ta lần nữa, liệu cô có thể đề cập đến chuyện tôi thực sự muốn chuyển sang bên PR được không ? "
" Cái gì ? " Tôi ngờ người nhìn chằm chằm vào cô ta.
" Nếu như cô có thể tình cờ rơi vào trường hợp đó. Hãy bảo rằng tôi có kỹ năng giao tiếp tốt và tôi nghĩ rằng tôi thực sự phù hợp với PR. "
Tình cờ rơi vào trường hợp đó sao ? Gì cơ, như kiểu, " Tôi không bao giờ muốn nhìn thấy anh nữa, Jack ạ, và nhân tiện thì, Wendy nghĩ rằng cô ta sẽ làm tốt bên PR ? "
" Tôi không chắc lắm, " cuối cùng tôi nói. " Tôi chỉ... nghĩ đó không phải là việc tôi có thể làm được. "
" Được rồi, tôi nghĩ là cô thực sự ích kỷ đó, Emma ạ, " Wendy nói, nhìn có vẻ mếch lòng khó chịu. " Tất cả những gì tôi nhờ cô chỉ là, nếu đến chủ đề đó, thì hãy đề cập đến chuyện tôi muốn chuyển sang bên PR. Chỉ đề cập đến thôi. Ý tôi là, chuyện đó thì có khó khăn gì chứ ? "
" Wendy, phắn đi ! " Katie lên tiếng. "Hãy để Emma yên."
"Tôi chỉ đang hỏi nhờ thôi!" Wendy nói. "Tôi cho là giờ cô nghĩ mình đứng trên bọn tôi, phải không ? "
" Không phải ! " Tôi kêu lên với sự kinh ngạc. "Không phải là thế..." Nhưng Wendy đã vội đi khỏi rồi.
"Tuyệt lắm," Tôi nói, giọng đột nhiên run run. "Đúng là tuyệt! Giờ tất cả mọi người sắp sửa ghét bỏ tôi rồi, cũng tuyệt như mọi chuyện khác."
Tôi thốt ra gay gắt và nhìn chằm chằm vào hình ảnh phản chiếu của mình. Tôi vẫn không thể tin nổi tại sao mọi thứ lại trở nên đảo ngược lại đúng như vậy chứ. Mọi thứ mà tôi tin tưởng đã trở thành giả tạo. Người đàn ông hoàn hảo của tôi là một kẻ lợi dụng cay độc. Giấc mơ lãng mạn của tôi hoàn toàn là một chuyện bịa đặt. Tôi chưa từng hạnh phúc hơn thế trong cuộc đời mình. Và giờ tôi chỉ là một kẻ ngu ngốc, nhục nhã, đáng buồn cười.
Ôi Trời. Mắt tôi lại đang nhói lên nữa.
"Cậu có OK không, Emma?" Katie hỏi, nhìn chằm chằm vào tôi một cách lo lắng. "Đây, khăn giấy đây." Cô ấy lục lọi trong túi trang điểm. "Và ít gel bôi mắt nữa."
"Cảm ơn," Tôi đáp, nặng nề nuốt nghẹn. Tôi chấm nhẹ gel bôi mắt lên mắt mình và ép mình phải hít thở sâu hơn cho đến khi tôi hoàn toàn bình tĩnh trở lại.
"Tớ nghĩ cậu thực sự rất can đảm," Katie nói, quan sát tôi. "Thực ra, tớ thấy kinh ngạc là cậu thậm chí tới đây hôm nay. Tớ chắc sẽ phải quá mức ngượng chết mất."
"Katie," Tôi nói, quay sang đối mặt với cô ấy. Hôm qua, mọi bí mật riêng tư, cá nhân nhất của tớ đã lên tivi." Tôi giang rộng tay ra. "Làm sao có gì có thể còn ngượng hơn thế nữa?"
"Cô ấy đây rồi!" một giọng nói vọng tới từ sau lưng chúng tôi, và Caroline đột ngột xuất hiện trong phòng vệ sinh nữ. "Emma, bố mẹ cô đang ở đây để gặp cô!"
Không. Tôi không tin nổi chuyện này. Tôi không tin nổi.
Bố mẹ tôi đang đứng cạnh bàn làm việc của tôi. Ba đang mặc một bộ comlê bảnh bao màu xám, còn Má đang bận một chiếc áo vét trắng với chân váy xanh navy (*màu xanh hải quân), và bọn họ đại loại đang ôm một bó hoa ở giữa. Và cả văn phòng đang nhìn chằm chằm vào họ, như thể họ là loại tạo vật hiếm có nào đó.
Quỷ thật. Cả văn phòng giờ đã quay đầu lại cốt để nhìn chằm chằm vào tôi.
"Chào Má!" Tôi nói với chất giọng đột nhiên trở nên khàn hơn. "Chào Ba."
Bọn họ đang làm gì ở đây chứ?
"Emma!" Ba nói, đang cố gắng lấy giọng nói vui vẻ bình thường của ông. "Chúng ta chỉ định... tạt vào thăm con."
"Được rồi," tôi đáp, gật đầu sửng sốt. Như thể đây là một sự kiện hoàn toàn thông thường.
"Chúng ta đã mua cho con một món quà nhỏ," Má tươi cười nói. "Vài bông hoa cho bàn làm việc của con." Bà hạ bó hoa xuống một cách lúng túng. "Nhìn bàn làm việc của Emma này, Brian. Không trang nhã sao! Nhìn... cái máy tính này!"
"Tuyệt đẹp!" Ba đáp, vỗ nhẹ vào nó. "Cái bàn rất... rất đẹp, thực vậy."
"Và đây là những người bạn của con à ? " Má hỏi, mỉm cười quanh phòng.
" Đại loại thế, " Tôi đáp, quắc mắt lên cau có khi Artemis rạng rỡ tươi cười đáp lại bà.
" Hôm trước, chuyện chúng ta đang nói tới là, " Má nói tiếp, " Con nên tự hào với chính mình làm sao, Emma ạ. " Làm việc cho một công ty lớn như này. Mẹ chắc chắn là rất nhiều cô gái sẽ rất ghen tị với sự nghiệp của con. Anh có đồng ý không, Brian ? "
" Nhất định rồi ! " Ba đáp. "Con đã làm được rất tốt cho bản thân, Emma ạ,"
Tôi quá đỗi ngạc nhiên, thậm chí tôi còn không thể mở miệng ra được. Tôi bắt gặp cái nhìn của Ba, và ông khẽ nở một nụ cười lạ lẫm, ngượng nghịu với tôi. Còn hai tay của Má thì đang khẽ run lên khi hạ bó hoa xuống.
Bọn họ đang bồn chồn, tôi nhận ra và giật mình choáng váng. Cả hai bọn họ đều đang bồn chồn.
Tôi chỉ đang cố để đầu mình quanh quẩn chuyện này thì Paul xuất hiện ở cửa phòng làm việc của ông ta.
"Vậy là Emma," ông ta nhướng mày nói. "Tôi đoán, cô có khách à?"
"Ờ... vâng," Tôi đáp. "Paul, đây là... ừm... cha mẹ tôi, Brian và Rachel..."
" Hân hạnh, " Paul lịch sự nói.
" Chúng tôi không muốn làm phiền gì cả, " Má vội nói.
" Không hề phiền hà gì cả đâu, " Paul đáp, và ban cho mẹ tôi một nụ cười quyến rũ. " Đáng tiếc là phòng chúng tôi thường dùng để họp gia đình đang được trang trí lại. "
" Ồ ! " Má nói, không chắc ông ta có đang nói nghiêm túc hay không. "Than ôi!"
"Vậy nên có lẽ, Emma, cô có muốn dẫn bố mẹ mình ra ngoài để – chúng ta có thể gọi đó là một bữa trưa sớm không?"
Tôi nhìn lên đồng hồ. Bây giờ là 10 giờ 15.
"Cảm ơn, Paul," Tôi nói với vẻ biết ơn.
Việc này phi thực tế. Hoàn toàn phi thực tế.
Đang là giữa buổi sáng. Tôi nên ở chỗ làm. Và thay vào đó, tôi đang bước xuống phố với cha mẹ, tự hỏi chúng tôi sẽ nói cái quái gì với nhau đây. Tôi thậm chí còn không nhớ nổi lần cuối cùng chỉ có cha mẹ và tôi nữa. Chỉ ba người chúng tôi, không có Ngoại, không Kerry, không Nev. Cứ như thể chúng tôi quay trở lại 15 năm trước, hay gì đó vậy.
" Chúng ta có lẽ nên vào đây, " tôi nói khi chúng tôi đi tới một quán cà phê Ý.
" Ý kiến hay ! " Ba nói một cách nồng nhiệt, và đẩy cửa mở ra. "Bọn ta đã thấy Jack Harper bạn con trên tivi ngày hôm qua," ông tình cờ nói thêm.
"Ạnh ta không phải là bạn con," tôi đáp lại cụt lủn, và Ba Má liếc nhìn nhau.
Chúng tôi ngồi xuống một cái bàn fỗ và một người phục vụ mang đến cho chúng tôi một cái thực đơn, và rồi là sự im lặng.
Ôi Trời. Giờ tôi đang cảm thấy bồn chồn.
"Vậy..." Tôi mở lời, rồi dừng lại. Tôi muốn nói gì chứ, Tại sao ba má lại ở đây sao? Nhưng có lẽ nó nghe có vẻ hơi khiếm nhã. "Việc gì... khiến ba má tới Luân Đôn vậy?" Thay vào đó, tôi nói.
"Chúng ta chỉ nghĩ muốn tới thăm con thôi," Má trả lời, mắt đang nhìn vào thực đơn qua cặp kính đọc sách của bà. "Giờ, liệu tôi có thể uống một tách trà... hay cái gì đây? Frappe-latte?" (CT: đây là một loại cà phê có lớp kem đánh bông trên bề mặt)
" Tôi muốn một tách cà phê bình thường, " Ba nói, cau mày ngó vào thực đơn. " Bọn họ có làm một thứ như thế chứ ? "
" Nếu họ không làm, tất cả chúng ta sẽ phải uống một tách cappuccino và bỏ lớp bọt ra, " Má nói. " Hoặc một tách cà phê hoà tan và chỉ yêu cầu họ thêm nước nóng. "
Tôi không tin nổi. Bọn họ đã lái 200 dặm. Và họ chỉ tới đây ngồi và nói về đồ uống nóng cả ngày sao ?
" Ồ, và điều đó nhắc ta là, " má nói một cách tình cờ. " Chúng ta có mua cho con một thứ nho nhỏ, Emma ạ. Phải không, Brian ? "
" Ồ... vâng, " Tôi ngạc nhiên nói. " Là cái gì đấy ạ ? "
" Đó là một chiếc xe, " Má nói, và nhìn lên người phục vụ đang xuất hiện ở bàn chúng tôi. " Xin chào ! Tôi muốn một tách cappuccino, chồng tôi muốn một tách cà phê phin nếu có thể, còn Emma thì muốn... "
" Một chiếc xe ? " Tôi lặp lại, không thể tin nổi.
" Xe, " phục vụ người Ý lặp lại, và nhìn tôi ngờ vực. " Cô muốn uống cà phê chứ ? "
" Tôi... Tôi muốn một tách cappuccino, làm ơn, " Tôi điên cuồng nói.
" Và một loạt bánh nhé, " Má nói thêm. " Grazie ! " (Tiếng Ý : Cảm ơn)
" Má... " Tôi đặt một tay lên đầu khi người phục vụ biến mất. " ý má muốn nói là gì chứ, má đã mua cho con một chiếc xe sao ? "
" Chỉ là một cái chạy loanh quanh nho nhỏ thôi. Con cần phải có một chiếc xe. Không an toàn khi con cứ đi toàn bằng xe buýt như thế. Ngoại nói rất phải. "
" Nhưng... nhưng con không thể có đủ sức mua một chiếc xe, " tôi nói một cách ngu ngốc. " Thậm chí con còn không thể... tiền con nợ ba má thì sao ? Còn chuyện... "
" Quên chuyện tiền bạc đi, " Ba nói. " Chúng ta sẽ xoá sạch mọi trách nhiệm. "
" Cái gì ? " Tôi nhìn ông ấy chằm chằm, ngơ ngác hơn bao giờ hết. "Nhưng chúng ta không thể làm thế được! Con vẫn nợ ba..."
"Quên chuyện tiền nong đi," Ba nói, giọng đột nhiên cáu gắt. "Ba muốn con quên hết chuyện đó đi, Emma ạ. Con không nợ chúng ta gì cả. Không gì hết."
Thực lòng tôi không thể hiểu nổi mọi chuyện này. Tôi bối rối nhìn từ Ba sang Má. Rồi lại quay lại Ba. Rồi, rất chậm rãi, quay sang nhìn Má lần nữa.
Việc này thực kỳ lạ. Nhưng hầu như cảm giác như thể sau nhiều năm, lần đầu tiên chúng tôi đang nhìn nhau một cách chính thức. Như thể chúng tôi đang nhìn lẫn nhau và nói xin chào và đại loại... là bắt đầu lại.
"Chúng ta đang tự hỏi con sẽ nghĩ gì về việc đi nghỉ mát một chút vào năm sau," Má hỏi. "Với chúng ta."
"Chỉ... chúng ta thôi sao?" Tôi hỏi, nhìn quanh bàn.
"Chỉ ba người chúng ta, ta nghĩ vậy. " Bà ấy mỉm cười ướm thử với tôi. " Nó có lẽ sẽ vui vẻ lắm ! Con không cần phải tham gia, tất nhiên rồi, nếu con đã có những kế hoạch khác. "
" Không ! Con muốn tham gia ! " Tôi vội nói. "Thực sự con sẽ tham gia. Nhưng.. nhưng còn về..."
Tôi thậm chí còn không bắt mình nói ra tên của Kerry nổi.
Một sự im lặng nho nhỏ kéo dài khi Ba Má nhìn nhau, và rồi lại chấm dứt.
"Kerry gửi tình yêu của cô ấy, tất nhiên rồi!" Má nói rạng rỡ, như thể bà đang hoàn toàn thay đổi chủ đề. Bà hắng giọng. "Con biết không, nó nghĩ có lẽ năm sau nó sẽ đi du lịch Hồng Kông. Thăm cha con bé. Nó đã không gặp ông ấy ít nhất năm năm rồi, và có lẽ giờ là lúc họ... có chút thời gian bên nhau."
"Phải rồi," Tôi nói ngạc nhiên. "Ý kiến hay."
Tôi không thể tin nổi chuyện này. Mọi thứ đã thay đổi. Nó như thể toàn bộ cả gia đình bị ném lên cao trên không khí và rơi xuống những vị trí khác, và trước đây không có gì như thế này cả.
"Emma, chúng ta cảm thấy, " Ba nói, và dừng lại. "Chúng ta cảm thấy rằng... có lẽ chúng ra đã không... có lẽ chúng ta đã luôn luôn không nhận ra..." Ông ấy dừng lại đột ngột và quệt mạnh mũi.
"Cappu-ccino," người phục vụ nói, đặt một chiếc tách trước mặt tôi. "Cà phê phin, cappu-ccino... bánh cà phê... bánh chanh... sôcôla..."
"Cảm ơn!" Má cắt lời. "Cảm ơn rất nhiều. Tôi nghĩ từ giờ chúng tôi có thể xoay xở được." Người phục vụ lại biến mất, và má nhìn tôi. "Emma, cái chúng ta muốn nói là... chúng ta rất tự hào về con."
Ôi Trời. Ôi Trời, tôi nghĩ tôi sắp khóc mất.
"Vâng," Tôi xoay xở nói.
"Và chúng ta..." Ba mở lời. " Phải nói là, cả hai chúng ta – mẹ con và ba... " Ông hắng giọng. " Chúng ta luôn... và luôn luôn sẽ... cả hai chúng ta... "
Ông ngừng lại, thở nặng nhọc hơn. Tôi không dám nói gì hết.
" Cái ba đang cố nói là, Emma ạ, " ông ấy lại bắt đầu lại. " Ba chắc là con... Ba chắc là tất cả chúng ta... phải nói là... "
Ông lại ngừng lại, và lấy khăn lau mặt đang ướt đẫm mồ hôi.
" Sự thật của chuyện này là... là... "
" Ồ, chỉ là nói với con gái anh là anh yêu nó, Brian, chỉ một lần trong cuộc đời chết tiệt của anh ! " Má kêu lên.
" Ba...Ba... yêu con, Emma ! " Ba nói với giọng tắc nghẹt. : Ôi Jesus." Ông chà mắt dữ dội.
"Con cũng yêu ba, Ba ạ," Tôi nói, cổ họng chặt khít lại. "Và má, Má ạ."
"Anh thấy chứ!" Má nói, chậm nhẹ mắt. "Em biết tới đây không phải là một sai lầm mà!" Bà chộp nắm tay tôi, và tôi chộp lấy tay Ba, và chúng tôi đại loại lúng túng ôm nhau tập thể một lúc.
"Ba má biết đấy... tất cả chúng ta đều là những mắt xích thần thánh trong vòng tuần hoàn bất diệt của cuộc đời," Tôi nói với niềm cảm động bất chợt dâng lên.
"Gì cơ?" Cả hai ba má ngây ra nhìn tôi.
"Ờ, đừng bận tâm. Không sao đâu." Tôi bỏ tay ra, nhấp một ngụm cappuccino, và nhìn lên.
Và trái tim tôi gần như ngừng đập.
Jack đang đứng ở cửa quán cà phê.