Chương : 13
Hồ Cơ vẫn không ra đòn, cứ liên tục tránh né nàng. Hắn không biết, vì cớ gì lại khiến nàng suy yếu trong suốt một tháng qua.
"Cẩu tử, không ra tay là vì khinh bản Thần?" - Hàn Ảnh dù biết bây giờ nàng không đủ sức để đối chọi với hắn. Nhưng nàng vẫn phải liều. Tăng thêm lực đạo vào chiêu thức. Tiêu Tư cứ như vậy mà chém đến.
Đang..
Tiếng kiếm rơi xuống, Hồ Cơ bắt lấy tay nàng. Đôi mày kiếm chau lại, thần thái hắn bỗng chốc hoảng hốt, nhìn nàng.
"Tại sao nàng lại trúng Tàn Chi?" - Lời hắn vừa dứt, chỉ thấy hàng lệ đang tuôn trên mi mắt nàng. Làm hắn có một chút không muốn.
"Ta bây giờ, hẳn là đáng thương nhỉ? Mới một tháng đã suy tàn như thế này." - Hàn Ảnh khóe mắt hiện lên chút bi thương, chỉ là không biết, vì sao lại khóc trước mặt tiểu tử này.
"Nàng lấy Linh Chuông là vì Tàn Chi?" - Hồ Cơ nghi hoặc, giọng điệu trầm xuống, vẫn chưa hẳn là tra hỏi nàng.
"Bỏ đi..." - Hàn Ảnh quay lưng, bóng hình nhỏ bé tiêu dao, khí chất vẫn như ngày nào.
"Khoan đã." - Hắn ngừng lại. - "Ta không muốn thấy nàng đau đớn, nàng đem nó đi đi."
Hàn Ảnh nhìn hắn, đầy hồ hoặc. Nàng chẳng tin hắn dễ dàng giao cho nàng đến vậy. Chỉ nhẹ nhàng mỉm cười, cầm lấy Linh Chuông, nàng rời đi.
"Xem như ngươi là ân nhân của ta." - Nàng nói lớn.
Hồ Cơ nhìn theo nàng - nhưng mà, ta lại chẳng muốn là ân nhân của nàng.
...
"Ngươi ở bên tỉ tỉ, có thấy hạnh phúc không?" - Một thiếu niên toàn thân mặc tố y, đứng đối diện với Hoa Nguyệt.
(Cho dễ gọi, nên ta gọi Hoa Nguyệt mười tám tuổi là Tiểu Hoa Hoa, còn người còn lại là Dạ Hoa Nguyệt nha.)
Hắn từ từ mở mắt nhìn người trước mặt. Vẫn còn trong thần thức của bản thân. Đôi mày nhíu lại, nhìn người trước mặt.
"Ta là ngươi lúc đầu thai trong suốt mười tám năm qua. Hai năm trưởng thành, ta đều là người bên cạnh tỉ ấy, khi ngươi bị phong bế ký ức trong ta."
Đôi mắt Tiểu Hoa Hoa trở nên bi thương, Dạ Hoa Nguyệt chẳng hiểu vì sao trong lòng tự dưng nỗi lên một cổ buồn đến đứt ruột. Hắn như hiểu ra gì đó.
"Lúc máu ta chạm vào cánh bỉ ngạn trên trán tỉ tỉ, ta thấy ngươi. Ta thán phục tình cảm ngươi dành cho tỉ ấy. Đến lúc tỉ ấy gọi tên ngươi, ta như ngộ ra, vì ta và ngươi giống nhau, à, không đúng, là vì chúng ta là một, nên ta cũng chỉ như thế thân của ngươi. Lần độc phát đầu tiên, khiến ta đau đến thấu tận tâm can, Tàn Chi có sức phản kháng mạnh mẽ khiến phong ấn ngươi trong ta bị cởi bỏ. Sẽ chẳng để ngươi thoát ra nếu ta..."
"Nếu ngươi không tình nguyện cởi ấn." - Dạ Hoa Nguyệt hắn giọng, trầm xuống. Đôi mắt như cảm nhận sự bất lực từ sâu thẳm trong lòng.
"Dù sao mười năm, ta chỉ bên nàng mười năm nữa mà thôi..." - Hắn lại tiếp.
"Mười năm? Là ngươi bên tỉ ấy hay tỉ ấy bên ngươi? " - Tiểu Hoa Hoa cười khổ. Hắn khiến Dạ Hoa Nguyệt bỗng dưng nhìn hắn chằm chằm.
"Ta biết ngươi nghĩ gì, nhưng ngươi không xem Tàn Chi trong người còn lại bao nhiêu sao? Những lần độc phát khoảng cách cách nhau bao nhiêu sao?"
Hoa Hoa nhỏ bé, trong giọng điệu hiện lên một tia xem thường, hắn nói tiếp:
"Ngươi không nghĩ Vô Song Tình Tán, đang giải độc giúp ngươi sao? Chuyển độc từ ngươi sang nàng. Ngươi từ bao giờ đã trở nên ngu ngốc như thế?"
Dạ Hoa Nguyệt thoáng chốc sững người, hắn chẳng thể nghĩ ra đến như vậy.
"Ta từng đọc tứ thư của tỉ tỉ, trong đó có bí tịch, chỉ ra công dụng khác của Vô Song, là cứu một người lại hại đến một người. Độc trong người ngươi, sau bảy ngày luyện pháp, tức bốn mươi chín lần luyện tâm lẫn kiếm, độc sẽ hoàn toàn xâm thẳng từ tâm ngươi đến ngũ căn của nàng. Hôm nay chính là ngày ngươi hoàn toàn được giải độc chú. Nhưng muốn nguyên căn không bị tổn hại do di chứng sau độc cộng thêm phản phệ của Vô Song, ngươi phải được vật dẫn mang Hồng Liên Khai hoàn toàn dung hòa Vô Song trong người. Mà vật dẫn đó, chính là người mang Tàn Chi." - Từng câu từng chữ, khiến Dạ Hoa Nguyệt trở nên hoảng loạn. Là hắn hại nàng. Chính hắn hại nàng. Hoa Nguyệt liên tục lắc mạnh đầu mình không tin. Nếu nàng trở thành vật dẫn nàng sẽ là tội nhân của cả Tam giới, chết đi sẽ mãi mãi không thể siêu sinh.
"Nhưng ngươi cũng có thể dùng Hồng Liên Khai trực tiếp giải độc rồi trở thành vật dẫn khai độc cho nàng. Tuy nhiên, nàng bây giờ, độc đang ngấm dần vào kinh mạch, một trăm ngày nữa, nếu không được giải, sẽ từ từ độc phát, thấm vào lục phủ ngũ tạng, nhập ma, đến đó, có là Hồng Liên Khai cũng không cứu được nàng." - Tiểu Hoa Hoa vẫn lãnh đạm, nói tiếp.
Hoa Nguyệt không thể tin những gì hắn đang nghe thấy. Có chăng Đá Tam Sinh, có chăng thiên mệnh đang trêu đùa hắn?
Bốn vạn năm trước, để hắn đau khổ, chết đi một lần. Rồi lại khiến hắn sống lại. Cho hắn gặp lại nàng sau bốn vạn năm ly biệt. Chỉ vừa trùng phùng đã sắp chia xa. Không lẽ nàng như hoa, hắn như lá của cành bỉ ngạn. Mãi mãi không thể gặp được nhau?
"Cảm ơn ngươi...đã chăm sóc cho nàng hai năm nay..."
Hoa Nguyệt bất lực, thê lương thốt ra hai từ cảm ơn. Hốc mắt hắn, chẳng biết vì sao đã ngập đầy nước tuôn thành hai dòng lệ đau thương.
Từ thần thức, hắn mơ hồ tỉnh lại, chỉ kịp nhìn thấy Tiểu Hoa Hoa mỉm cười, nụ cười chân thành trong suốt từ từ biến mất.
"Chỉ mong ngươi đừng làm tỉ tỉ đau khổ như bốn vạn năm trước mà thôi..."
...
Ảnh Nữ đứng trước Thiên Cung, ẩn đi ma khí. Bình thản bước đến trước hai vị quan binh, nhẹ giọng:
"Ta là trưởng công chúa Yêu tộc, Ảnh Nữ, có việc cần gặp Thiên Quân, mong hai vị hồi ngài."
Nàng rút ra thủy tinh tú - thạch sinh mệnh, chứng minh thân phận của bản thân.
Hai tên lính gác, gọi là quan binh kia, thấy tinh tú của nàng, liền giật mình cung kính, rút ngọn giáo, trở thành hai pho tượng hai bên. Một vị cung nga một thân lam y, xuất hiện, tiến đến, cung kính dẫn đường cho nàng.
...
Hàn Ảnh, cao lãnh, che đi sự nhợt nhạt do độc phát. Nàng hạ thân từ trên trời cao xuống. Môi mỉm cười, ánh mắt long lanh khi nhìn thấy Hoa Nguyệt đang ngồi tấu đàn đợi nàng. Ánh mắt nhu tình như nước, nhìn nàng với cái tình cảm gì đó, như muốn đốt nóng trái tim nàng.
"Nguyệt..."
Cánh bỉ ngạn không lay động trong cơn gió nhẹ mang mùi hương tóc nàng.
Hoa Nguyệt trên tay cầm bình rượu. Thân ảnh phiêu lãng bên cầm tranh cổ của nàng.
"Ảnh, múa một điệu đi, ta muốn xem nàng múa."
Giọng hắn không nhanh không chậm, từ từ mà ngọt ngào, ấm áp. Dù chẳng hiểu vì sao hắn lại muốn xem mình múa, Hàn Ảnh vẫn mỉm cười gật đầu. Tay uyển chuyển theo từng nhịp đàn. Những ngón tay mảnh khảnh của hắn, chầm chậm gảy khúc Hàn Sương Ngọc, khúc nhạc lần đầu hắn và nàng tình cờ gặp mặt, giữa đồng hoa Bỉ Ngạn nơi Thanh Khâu. Nơi này, chỉ là vì hắn si tình nên nhớ nhung mà trồng nên. Chẳng ngờ, lúc trùng phùng, cũng là nơi Bỉ Ngạn nở.
"Ta là tiểu tử nhỏ, lạc vào vườn đào nhà nàng
Nàng là tiểu hồ ly tiên tử, nhỏ nhỏ trắng trắng,
Ta ngốc quá lạc vào chẳng tìm được lối ra
Hỏi nàng, đào hoa đã trải cùng ai, nàng không nói
Ta không dám tiếp. Si tình. Nhớ nhung.
Ta hỏi bỉ ngạn à, bỉ ngạn ơi,
Bao giờ, đào hoa của nàng có chỗ cho ta..."
Hắn hát khúc hát. Không phải là tương tư nhớ nhung của bốn vạn năm. Mà là câu hát có nàng có hắn, có cả kiếp đào hoa của nàng, của hắn.
Hàn Ảnh mỉm cười, dưới ngọn gió xuyên qua kẽ nắng, nụ cười nàng long lanh tựa sương mai. Hoa Nguyệt vừa đàn, vừa nhìn nàng, ánh mắt như khắc sâu hình ảnh nàng vào tim. Ánh mắt dấy lên chút bi thương. Như thể lại sắp biệt ly.
Bỗng chốc, Hàn Ảnh cảm thấy trời đất đều choáng váng, trước mắt tối đen, chỉ kịp đưa tay, nhíu mày định hỏi liền gục xuống, chìm vào hôn mê.
"Cô ra được rồi." - Hoa Nguyệt, giọng lạc đi, buồn bã. Ảnh Nữ từ từ xuất hiện sau kết giới. Nàng nhìn Hoa Nguyệt đang bế Hàn Ảnh, lòng có chút chua xót cho người phụ nữ trước mắt.
"Ngươi tránh ra, để ta thi pháp." - Ảnh Nữ đứng trước giường nàng, tay đưa ấn, từ trong người lấy ra viên thủy tinh tú ( là thạch chỉ mệnh ta đã chú thích rồi). Viên đá nhỏ bay đến trên đỉnh đầu Hàn Ảnh.
"Nàng...có thai rồi..." - Ảnh Nữ bỗng dừng động tác. Giọng nói ngạc nhiên khiến Hoa Nguyệt trợn tròn mắt. Là con của hắn. Là hài tử của hắn.
Trong đôi mắt hắn, trào lên niềm xúc động, nhưng chỉ thoáng chốc đã phủ đặc sương mù.
"Xin lỗi, ngươi cứ tiếp tục đi..." - Hắn cúi mặt, là ta phụ nàng rồi...
Nhìn biểu hiện của hắn, Ảnh Nữ dù có ngạc nhiên vẫn kiềm lại, thực hiện điều hắn nhờ vả
"Cẩu tử, không ra tay là vì khinh bản Thần?" - Hàn Ảnh dù biết bây giờ nàng không đủ sức để đối chọi với hắn. Nhưng nàng vẫn phải liều. Tăng thêm lực đạo vào chiêu thức. Tiêu Tư cứ như vậy mà chém đến.
Đang..
Tiếng kiếm rơi xuống, Hồ Cơ bắt lấy tay nàng. Đôi mày kiếm chau lại, thần thái hắn bỗng chốc hoảng hốt, nhìn nàng.
"Tại sao nàng lại trúng Tàn Chi?" - Lời hắn vừa dứt, chỉ thấy hàng lệ đang tuôn trên mi mắt nàng. Làm hắn có một chút không muốn.
"Ta bây giờ, hẳn là đáng thương nhỉ? Mới một tháng đã suy tàn như thế này." - Hàn Ảnh khóe mắt hiện lên chút bi thương, chỉ là không biết, vì sao lại khóc trước mặt tiểu tử này.
"Nàng lấy Linh Chuông là vì Tàn Chi?" - Hồ Cơ nghi hoặc, giọng điệu trầm xuống, vẫn chưa hẳn là tra hỏi nàng.
"Bỏ đi..." - Hàn Ảnh quay lưng, bóng hình nhỏ bé tiêu dao, khí chất vẫn như ngày nào.
"Khoan đã." - Hắn ngừng lại. - "Ta không muốn thấy nàng đau đớn, nàng đem nó đi đi."
Hàn Ảnh nhìn hắn, đầy hồ hoặc. Nàng chẳng tin hắn dễ dàng giao cho nàng đến vậy. Chỉ nhẹ nhàng mỉm cười, cầm lấy Linh Chuông, nàng rời đi.
"Xem như ngươi là ân nhân của ta." - Nàng nói lớn.
Hồ Cơ nhìn theo nàng - nhưng mà, ta lại chẳng muốn là ân nhân của nàng.
...
"Ngươi ở bên tỉ tỉ, có thấy hạnh phúc không?" - Một thiếu niên toàn thân mặc tố y, đứng đối diện với Hoa Nguyệt.
(Cho dễ gọi, nên ta gọi Hoa Nguyệt mười tám tuổi là Tiểu Hoa Hoa, còn người còn lại là Dạ Hoa Nguyệt nha.)
Hắn từ từ mở mắt nhìn người trước mặt. Vẫn còn trong thần thức của bản thân. Đôi mày nhíu lại, nhìn người trước mặt.
"Ta là ngươi lúc đầu thai trong suốt mười tám năm qua. Hai năm trưởng thành, ta đều là người bên cạnh tỉ ấy, khi ngươi bị phong bế ký ức trong ta."
Đôi mắt Tiểu Hoa Hoa trở nên bi thương, Dạ Hoa Nguyệt chẳng hiểu vì sao trong lòng tự dưng nỗi lên một cổ buồn đến đứt ruột. Hắn như hiểu ra gì đó.
"Lúc máu ta chạm vào cánh bỉ ngạn trên trán tỉ tỉ, ta thấy ngươi. Ta thán phục tình cảm ngươi dành cho tỉ ấy. Đến lúc tỉ ấy gọi tên ngươi, ta như ngộ ra, vì ta và ngươi giống nhau, à, không đúng, là vì chúng ta là một, nên ta cũng chỉ như thế thân của ngươi. Lần độc phát đầu tiên, khiến ta đau đến thấu tận tâm can, Tàn Chi có sức phản kháng mạnh mẽ khiến phong ấn ngươi trong ta bị cởi bỏ. Sẽ chẳng để ngươi thoát ra nếu ta..."
"Nếu ngươi không tình nguyện cởi ấn." - Dạ Hoa Nguyệt hắn giọng, trầm xuống. Đôi mắt như cảm nhận sự bất lực từ sâu thẳm trong lòng.
"Dù sao mười năm, ta chỉ bên nàng mười năm nữa mà thôi..." - Hắn lại tiếp.
"Mười năm? Là ngươi bên tỉ ấy hay tỉ ấy bên ngươi? " - Tiểu Hoa Hoa cười khổ. Hắn khiến Dạ Hoa Nguyệt bỗng dưng nhìn hắn chằm chằm.
"Ta biết ngươi nghĩ gì, nhưng ngươi không xem Tàn Chi trong người còn lại bao nhiêu sao? Những lần độc phát khoảng cách cách nhau bao nhiêu sao?"
Hoa Hoa nhỏ bé, trong giọng điệu hiện lên một tia xem thường, hắn nói tiếp:
"Ngươi không nghĩ Vô Song Tình Tán, đang giải độc giúp ngươi sao? Chuyển độc từ ngươi sang nàng. Ngươi từ bao giờ đã trở nên ngu ngốc như thế?"
Dạ Hoa Nguyệt thoáng chốc sững người, hắn chẳng thể nghĩ ra đến như vậy.
"Ta từng đọc tứ thư của tỉ tỉ, trong đó có bí tịch, chỉ ra công dụng khác của Vô Song, là cứu một người lại hại đến một người. Độc trong người ngươi, sau bảy ngày luyện pháp, tức bốn mươi chín lần luyện tâm lẫn kiếm, độc sẽ hoàn toàn xâm thẳng từ tâm ngươi đến ngũ căn của nàng. Hôm nay chính là ngày ngươi hoàn toàn được giải độc chú. Nhưng muốn nguyên căn không bị tổn hại do di chứng sau độc cộng thêm phản phệ của Vô Song, ngươi phải được vật dẫn mang Hồng Liên Khai hoàn toàn dung hòa Vô Song trong người. Mà vật dẫn đó, chính là người mang Tàn Chi." - Từng câu từng chữ, khiến Dạ Hoa Nguyệt trở nên hoảng loạn. Là hắn hại nàng. Chính hắn hại nàng. Hoa Nguyệt liên tục lắc mạnh đầu mình không tin. Nếu nàng trở thành vật dẫn nàng sẽ là tội nhân của cả Tam giới, chết đi sẽ mãi mãi không thể siêu sinh.
"Nhưng ngươi cũng có thể dùng Hồng Liên Khai trực tiếp giải độc rồi trở thành vật dẫn khai độc cho nàng. Tuy nhiên, nàng bây giờ, độc đang ngấm dần vào kinh mạch, một trăm ngày nữa, nếu không được giải, sẽ từ từ độc phát, thấm vào lục phủ ngũ tạng, nhập ma, đến đó, có là Hồng Liên Khai cũng không cứu được nàng." - Tiểu Hoa Hoa vẫn lãnh đạm, nói tiếp.
Hoa Nguyệt không thể tin những gì hắn đang nghe thấy. Có chăng Đá Tam Sinh, có chăng thiên mệnh đang trêu đùa hắn?
Bốn vạn năm trước, để hắn đau khổ, chết đi một lần. Rồi lại khiến hắn sống lại. Cho hắn gặp lại nàng sau bốn vạn năm ly biệt. Chỉ vừa trùng phùng đã sắp chia xa. Không lẽ nàng như hoa, hắn như lá của cành bỉ ngạn. Mãi mãi không thể gặp được nhau?
"Cảm ơn ngươi...đã chăm sóc cho nàng hai năm nay..."
Hoa Nguyệt bất lực, thê lương thốt ra hai từ cảm ơn. Hốc mắt hắn, chẳng biết vì sao đã ngập đầy nước tuôn thành hai dòng lệ đau thương.
Từ thần thức, hắn mơ hồ tỉnh lại, chỉ kịp nhìn thấy Tiểu Hoa Hoa mỉm cười, nụ cười chân thành trong suốt từ từ biến mất.
"Chỉ mong ngươi đừng làm tỉ tỉ đau khổ như bốn vạn năm trước mà thôi..."
...
Ảnh Nữ đứng trước Thiên Cung, ẩn đi ma khí. Bình thản bước đến trước hai vị quan binh, nhẹ giọng:
"Ta là trưởng công chúa Yêu tộc, Ảnh Nữ, có việc cần gặp Thiên Quân, mong hai vị hồi ngài."
Nàng rút ra thủy tinh tú - thạch sinh mệnh, chứng minh thân phận của bản thân.
Hai tên lính gác, gọi là quan binh kia, thấy tinh tú của nàng, liền giật mình cung kính, rút ngọn giáo, trở thành hai pho tượng hai bên. Một vị cung nga một thân lam y, xuất hiện, tiến đến, cung kính dẫn đường cho nàng.
...
Hàn Ảnh, cao lãnh, che đi sự nhợt nhạt do độc phát. Nàng hạ thân từ trên trời cao xuống. Môi mỉm cười, ánh mắt long lanh khi nhìn thấy Hoa Nguyệt đang ngồi tấu đàn đợi nàng. Ánh mắt nhu tình như nước, nhìn nàng với cái tình cảm gì đó, như muốn đốt nóng trái tim nàng.
"Nguyệt..."
Cánh bỉ ngạn không lay động trong cơn gió nhẹ mang mùi hương tóc nàng.
Hoa Nguyệt trên tay cầm bình rượu. Thân ảnh phiêu lãng bên cầm tranh cổ của nàng.
"Ảnh, múa một điệu đi, ta muốn xem nàng múa."
Giọng hắn không nhanh không chậm, từ từ mà ngọt ngào, ấm áp. Dù chẳng hiểu vì sao hắn lại muốn xem mình múa, Hàn Ảnh vẫn mỉm cười gật đầu. Tay uyển chuyển theo từng nhịp đàn. Những ngón tay mảnh khảnh của hắn, chầm chậm gảy khúc Hàn Sương Ngọc, khúc nhạc lần đầu hắn và nàng tình cờ gặp mặt, giữa đồng hoa Bỉ Ngạn nơi Thanh Khâu. Nơi này, chỉ là vì hắn si tình nên nhớ nhung mà trồng nên. Chẳng ngờ, lúc trùng phùng, cũng là nơi Bỉ Ngạn nở.
"Ta là tiểu tử nhỏ, lạc vào vườn đào nhà nàng
Nàng là tiểu hồ ly tiên tử, nhỏ nhỏ trắng trắng,
Ta ngốc quá lạc vào chẳng tìm được lối ra
Hỏi nàng, đào hoa đã trải cùng ai, nàng không nói
Ta không dám tiếp. Si tình. Nhớ nhung.
Ta hỏi bỉ ngạn à, bỉ ngạn ơi,
Bao giờ, đào hoa của nàng có chỗ cho ta..."
Hắn hát khúc hát. Không phải là tương tư nhớ nhung của bốn vạn năm. Mà là câu hát có nàng có hắn, có cả kiếp đào hoa của nàng, của hắn.
Hàn Ảnh mỉm cười, dưới ngọn gió xuyên qua kẽ nắng, nụ cười nàng long lanh tựa sương mai. Hoa Nguyệt vừa đàn, vừa nhìn nàng, ánh mắt như khắc sâu hình ảnh nàng vào tim. Ánh mắt dấy lên chút bi thương. Như thể lại sắp biệt ly.
Bỗng chốc, Hàn Ảnh cảm thấy trời đất đều choáng váng, trước mắt tối đen, chỉ kịp đưa tay, nhíu mày định hỏi liền gục xuống, chìm vào hôn mê.
"Cô ra được rồi." - Hoa Nguyệt, giọng lạc đi, buồn bã. Ảnh Nữ từ từ xuất hiện sau kết giới. Nàng nhìn Hoa Nguyệt đang bế Hàn Ảnh, lòng có chút chua xót cho người phụ nữ trước mắt.
"Ngươi tránh ra, để ta thi pháp." - Ảnh Nữ đứng trước giường nàng, tay đưa ấn, từ trong người lấy ra viên thủy tinh tú ( là thạch chỉ mệnh ta đã chú thích rồi). Viên đá nhỏ bay đến trên đỉnh đầu Hàn Ảnh.
"Nàng...có thai rồi..." - Ảnh Nữ bỗng dừng động tác. Giọng nói ngạc nhiên khiến Hoa Nguyệt trợn tròn mắt. Là con của hắn. Là hài tử của hắn.
Trong đôi mắt hắn, trào lên niềm xúc động, nhưng chỉ thoáng chốc đã phủ đặc sương mù.
"Xin lỗi, ngươi cứ tiếp tục đi..." - Hắn cúi mặt, là ta phụ nàng rồi...
Nhìn biểu hiện của hắn, Ảnh Nữ dù có ngạc nhiên vẫn kiềm lại, thực hiện điều hắn nhờ vả