Chương : 33
Hoa Nguyệt, đáy mắt chỉ toàn ma chướng, Thần Diêu Kiếm phát ra những tia sáng đỏ theo đường tay Hoa Nguyệt, thần tốc lao đến.
/Keng/
Hàn Ảnh xuất hiện, nàng dùng Tiêu Tư chặn Thần Diêu vào ngay cái khoảnh khắc Uy Diệp đã nhắm mắt chuẩn bị buông xuôi. Cực chẳng đã, Tiêu Tư dù ngăn được Thần Diêu cũng đã hóa thành cát bụi, chỉ còn chui kiếm rơi xuống trước mặt nàng và Hoa Nguyệt.
"Lại là ngươi?" - Hoa Nguyệt nổi cơn tức giận. Mối thù vạn năm vốn sắp có thể trả lại trở thành công cốc.
Hắn nhìn xuống phía dưới, đám hỗn loạn cũng trở nên yên ắng. Linh Nữ như con chim ưng phi thân mình đến bên cạnh hắn. Ánh mắt yêu mị đáng kinh đang gườm chặt nhìn về Hàn Ảnh.
"Ngươi luôn là kẻ phá đám." - Ả gằng giọng, vặn vẹo thân mình lao đến như mũi tên. Hai tay dùng chủy thủ đánh về phía Hàn Ảnh.
Còn Hàn Ảnh, chỉ như một nhành hoa đỏ rực thoắt ẩn thoắt hiện biến mình tránh né đòn. Từng chiêu nàng tung ra chỉ nhẹ nhàng như một điệu múa. Ánh mắt sắc lẹm cùng tròng mắt đã hóa đỏ đầy mê hoặc như phóng ra chất độc khiến tốc độ của Linh Nữ trở nên chậm dần đến mức nàng ta chỉ còn có thể đóng băng một chỗ.
Giải quyết xong Linh Nữ, nàng chỉ vội phất tay, dùng roi gai đánh về phía Hoa Nguyệt, giữ chặt hắn.
"Ngươi nghĩ roi này giữ được ta?" - Hoa Nguyệt gào lên, ánh mắt hắn trở nên cuồng dại. Thế nhưng, roi gai lại chỉ trở nên vô hình như một sợi dây đen mềm chẳng mềm cứng chẳng cứng, kẹp chặt hắn.
Hàn Ảnh, nàng vẫn chẳng nói gì. Chỉ nhìn hắn. Thực sự, nàng chẳng biết phải nói gì ngay lúc này. Nàng cảm thấy mọi lời nói đều như vô ích.
"Thần Diêu." - Hoa Nguyệt ra sức vẫy vùng không thoát được, hắn liền gọi đến Thần Diêu Kiếm.
Kiếm nhanh chóng bay đến. Không phải để gỡ trói. Mà là đánh với nàng.
"Hoa Nguyệt!" - Bấy giờ, nàng nhíu chặt mày nhìn hắn. Giọng nói lộ rõ sự thất vọng của bản thân.
Một tay nàng giữ roi, tay còn lại đáp đòn của kiếm.
Hoa Nguyệt nhanh chóng nhìn thấu điểm yếu của nàng, gọi kiếm chém một nhát vào tay nàng, khiến Hàn Ảnh dù đau vẫn cắn răng chịu đựng. Hắn điên cuồng chém.
/Phập/
Hàn Ảnh nhìn thấy cánh tay đang giữ roi của mình rơi xuống, hóa thành tro bụi. Ống tay áo bị chém đứt để cho máu tuôn xuống. Nàng ngước đôi mắt đỏ ngầu nhìn Hoa Nguyệt lạnh lùng tàn nhẫn ở trên cao.
Hoa Nguyệt cầm lấy Thần Diêu bay về phía Hàn Ảnh. Sát khí tỏa ra từ người hắn tạo thành vòng tròn ngăn cách bên ngoài.
"Hoa Nguyệt..."
...
"Không được..."
...
Hoa Nguyệt nghe thấy những tiếng nói vọng lên trong đầu hắn. Trong một khoảnh khắc, hắn nhìn thấy nàng đứng bên cây đào anh, môi hé nở nụ cười, bàn tay trắng trẻo bồng một tiểu hài tử nhoẻn cái miệng chưa mọc răng cười tít mắt với hắn.
"Hoa Nguyệt, A Đan chờ chàng lâu lắm rồi..."
Hoa Nguyệt mở to mắt. Hắn nhận ra điều gì đó. Nhận ra điều rất quen thuộc với trái tim. Hắn nhận ra người trước mặt rất thân quen. Cái khung cảnh đó. Đứa bé đó. Cả nàng ấy.
Một tia ý nghĩ chạy qua đầu hắn. Là nàng.
"Nàng chính là..."
"Nàng..."
"Hàn Ảnh.""
Tiếng mảnh vỡ từng mảng ký ức. Đôi mắt Hoa Nguyệt trở nên bình thường, không còn màu đục ngầu của tham vọng, của ma chướng.
Hắn định rút lại thanh kiếm. Thế nhưng...
Máu đang chảy xuống. Thanh kiếm đã không còn nhẹ bẫng như trước. Nó. Đang cắm vào tim Hàn Ảnh.
Hoa Nguyệt trợn mắt. Đôi tay hắn trở nên run rẩy. Cả người Hàn Ảnh như muốn ngã xuống. Nàng ngã xuống trong lòng Hoa Nguyệt.
"Chàng...vừa gọi tên ta..." - Hàn Ảnh mìm cười, nụ cười mãn nguyện.
Từng cái đuôi xuất hiện. Chỉ có tám cái đuôi, đang dần biến mất.
"Ta xin lỗi. Ta xin lỗi. Ta không muốn giết nàng, ta không muốn. Ảnh. Ảnh nàng đừng chết. Ảnh." - Đáy mắt Hoa Nguyệt trở về màu đen. Những giọt nước mắt từ trong hốc mắt hắn rơi xuống. Thấm đẫm vị mặn trên môi nàng.
Hàn Ảnh đưa cánh tay run rẩy còn lại, sờ lên khuôn mặt của hắn. Giọng nàng đầy nỗi sợ hãi. Đôi mắt nàng cũng ngập đầy nước mắt.
"Ta...nhớ chàng..." - Nàng ngừng một chút, nhìn xuống dưới ngực mình, Thần Diêu đã hóa bụi biến mất chỉ để lại một lỗ trống đỏ ngòm ngọm. Nàng biết, khi những cái đuôi biến mất, sẽ là lúc nàng chính thức rời xa hắn. Rời xa A Đan. Và rời xa cả thế giới nàng từng cho là gánh nặng trên vai mình.
Đột nhiên, nàng dơ hai ngón tay đâm thẳng vào mắt mình. Máu tuôn thành lệ nơi hốc mắt. Nàng lấy tay mình đặt lên hốc mắt Hoa Nguyệt. Chẳng mấy chốc, hắn đã nhìn thấy được hình dáng của nàng.
"Ta trả cho chàng đôi mắt...cánh tay bị mất này cũng là đền cho chàng...những gì nợ chàng, ta biết chẳng bao giờ trả đủ..." - Hàn Ảnh nuốt khan xuống, cố ngăn ngụm máu đang muốn trào lên. - "...Chỉ xin...xin chàng...hãy bảo vệ A Đan...bảo vệ con của chúng ta..."
Hàn Ảnh đã chẳng còn có thể thấy bộ dạng của Hoa Nguyệt bây giờ như thể nào nữa, chỉ đành nở nụ cười, nụ cười đẹp nhất của mình.
"...Cũng...cầu xin chàng...đừng...đừng chết cùng ta..." - Nàng lấy hết sức nói ra lời cầu xin cuối cùng của bản thân.
Nàng không thể thấy Hoa Nguyệt khóc. Không thể thấy được ánh mắt hắn trở nên tuyệt vọng, lắc đầu không chấp nhận.
"Xin nàng...ta sẽ cứu nàng...xin đừng..." - Hoa Nguyệt bỗng nhiên chẳng thể nói tiếp. Hàn Ảnh cũng chẳng thể nghe thấy. Nàng đưa bàn tay nhỏ bé, đặt giữa trán hắn.
"Hoa Nguyệt...ta lấy danh là Thần Nữ, nguyện hy sinh chính mình để bảo vệ thái bình, nguyện không tồn tại để chàng không phải nhận lấy kết cục ngày hôm nay...chỉ xin nguyền rằng sẽ chẳng còn ai, kể cả chàng nhớ đến ta...cũng nguyền rằng sẽ chẳng còn ai có thể làm tổn thương đến chàng..." - Hàn Ảnh cố chịu đau đớn mà nói trọn câu.
Tai nàng đã chẳng thể nghe. Mắt nàng đã chẳng thể thấy. Nàng dường như không muốn buông tay. Thế nhưng ông trời bắt nàng phải từ bỏ. Số mệnh cũng bắt nàng từ bỏ.
Cả một đời nàng oanh oanh liệt liệt. Chiến thắng không biết bao nhiêu trận, cuối cùng lại bại dưới tay chàng. Nàng đã thua một cách thảm hại dưới tay chàng.
Nàng cố gắng cảm nhận cảnh vật xung quanh, cố gắng lưu luyến từng chút một. Nhưng cũng đến lúc nàng phải đặt xuống tất cả.
"Hoa Hoa...cuối cùng...kiếp nhân sinh của ta là chi..."
Nàng nở nụ cười cuối cùng. Một nụ cười không còn chút sinh khí như thuở nào. Nàng giống như đã chìm vào một giấc mộng. Một giấc mộng mà nơi đó, có hắn, có A Đan, đang vẫy tay, đợi nàng đến.
"Ta chưa bao giờ hối hận vì đã yêu chàng...Hoa Hoa..."
Giấc mộng nàng đang mơ, có lẽ sẽ chẳng bao giờ biến mất. Sẽ chẳng bao giờ biến mất...
/Keng/
Hàn Ảnh xuất hiện, nàng dùng Tiêu Tư chặn Thần Diêu vào ngay cái khoảnh khắc Uy Diệp đã nhắm mắt chuẩn bị buông xuôi. Cực chẳng đã, Tiêu Tư dù ngăn được Thần Diêu cũng đã hóa thành cát bụi, chỉ còn chui kiếm rơi xuống trước mặt nàng và Hoa Nguyệt.
"Lại là ngươi?" - Hoa Nguyệt nổi cơn tức giận. Mối thù vạn năm vốn sắp có thể trả lại trở thành công cốc.
Hắn nhìn xuống phía dưới, đám hỗn loạn cũng trở nên yên ắng. Linh Nữ như con chim ưng phi thân mình đến bên cạnh hắn. Ánh mắt yêu mị đáng kinh đang gườm chặt nhìn về Hàn Ảnh.
"Ngươi luôn là kẻ phá đám." - Ả gằng giọng, vặn vẹo thân mình lao đến như mũi tên. Hai tay dùng chủy thủ đánh về phía Hàn Ảnh.
Còn Hàn Ảnh, chỉ như một nhành hoa đỏ rực thoắt ẩn thoắt hiện biến mình tránh né đòn. Từng chiêu nàng tung ra chỉ nhẹ nhàng như một điệu múa. Ánh mắt sắc lẹm cùng tròng mắt đã hóa đỏ đầy mê hoặc như phóng ra chất độc khiến tốc độ của Linh Nữ trở nên chậm dần đến mức nàng ta chỉ còn có thể đóng băng một chỗ.
Giải quyết xong Linh Nữ, nàng chỉ vội phất tay, dùng roi gai đánh về phía Hoa Nguyệt, giữ chặt hắn.
"Ngươi nghĩ roi này giữ được ta?" - Hoa Nguyệt gào lên, ánh mắt hắn trở nên cuồng dại. Thế nhưng, roi gai lại chỉ trở nên vô hình như một sợi dây đen mềm chẳng mềm cứng chẳng cứng, kẹp chặt hắn.
Hàn Ảnh, nàng vẫn chẳng nói gì. Chỉ nhìn hắn. Thực sự, nàng chẳng biết phải nói gì ngay lúc này. Nàng cảm thấy mọi lời nói đều như vô ích.
"Thần Diêu." - Hoa Nguyệt ra sức vẫy vùng không thoát được, hắn liền gọi đến Thần Diêu Kiếm.
Kiếm nhanh chóng bay đến. Không phải để gỡ trói. Mà là đánh với nàng.
"Hoa Nguyệt!" - Bấy giờ, nàng nhíu chặt mày nhìn hắn. Giọng nói lộ rõ sự thất vọng của bản thân.
Một tay nàng giữ roi, tay còn lại đáp đòn của kiếm.
Hoa Nguyệt nhanh chóng nhìn thấu điểm yếu của nàng, gọi kiếm chém một nhát vào tay nàng, khiến Hàn Ảnh dù đau vẫn cắn răng chịu đựng. Hắn điên cuồng chém.
/Phập/
Hàn Ảnh nhìn thấy cánh tay đang giữ roi của mình rơi xuống, hóa thành tro bụi. Ống tay áo bị chém đứt để cho máu tuôn xuống. Nàng ngước đôi mắt đỏ ngầu nhìn Hoa Nguyệt lạnh lùng tàn nhẫn ở trên cao.
Hoa Nguyệt cầm lấy Thần Diêu bay về phía Hàn Ảnh. Sát khí tỏa ra từ người hắn tạo thành vòng tròn ngăn cách bên ngoài.
"Hoa Nguyệt..."
...
"Không được..."
...
Hoa Nguyệt nghe thấy những tiếng nói vọng lên trong đầu hắn. Trong một khoảnh khắc, hắn nhìn thấy nàng đứng bên cây đào anh, môi hé nở nụ cười, bàn tay trắng trẻo bồng một tiểu hài tử nhoẻn cái miệng chưa mọc răng cười tít mắt với hắn.
"Hoa Nguyệt, A Đan chờ chàng lâu lắm rồi..."
Hoa Nguyệt mở to mắt. Hắn nhận ra điều gì đó. Nhận ra điều rất quen thuộc với trái tim. Hắn nhận ra người trước mặt rất thân quen. Cái khung cảnh đó. Đứa bé đó. Cả nàng ấy.
Một tia ý nghĩ chạy qua đầu hắn. Là nàng.
"Nàng chính là..."
"Nàng..."
"Hàn Ảnh.""
Tiếng mảnh vỡ từng mảng ký ức. Đôi mắt Hoa Nguyệt trở nên bình thường, không còn màu đục ngầu của tham vọng, của ma chướng.
Hắn định rút lại thanh kiếm. Thế nhưng...
Máu đang chảy xuống. Thanh kiếm đã không còn nhẹ bẫng như trước. Nó. Đang cắm vào tim Hàn Ảnh.
Hoa Nguyệt trợn mắt. Đôi tay hắn trở nên run rẩy. Cả người Hàn Ảnh như muốn ngã xuống. Nàng ngã xuống trong lòng Hoa Nguyệt.
"Chàng...vừa gọi tên ta..." - Hàn Ảnh mìm cười, nụ cười mãn nguyện.
Từng cái đuôi xuất hiện. Chỉ có tám cái đuôi, đang dần biến mất.
"Ta xin lỗi. Ta xin lỗi. Ta không muốn giết nàng, ta không muốn. Ảnh. Ảnh nàng đừng chết. Ảnh." - Đáy mắt Hoa Nguyệt trở về màu đen. Những giọt nước mắt từ trong hốc mắt hắn rơi xuống. Thấm đẫm vị mặn trên môi nàng.
Hàn Ảnh đưa cánh tay run rẩy còn lại, sờ lên khuôn mặt của hắn. Giọng nàng đầy nỗi sợ hãi. Đôi mắt nàng cũng ngập đầy nước mắt.
"Ta...nhớ chàng..." - Nàng ngừng một chút, nhìn xuống dưới ngực mình, Thần Diêu đã hóa bụi biến mất chỉ để lại một lỗ trống đỏ ngòm ngọm. Nàng biết, khi những cái đuôi biến mất, sẽ là lúc nàng chính thức rời xa hắn. Rời xa A Đan. Và rời xa cả thế giới nàng từng cho là gánh nặng trên vai mình.
Đột nhiên, nàng dơ hai ngón tay đâm thẳng vào mắt mình. Máu tuôn thành lệ nơi hốc mắt. Nàng lấy tay mình đặt lên hốc mắt Hoa Nguyệt. Chẳng mấy chốc, hắn đã nhìn thấy được hình dáng của nàng.
"Ta trả cho chàng đôi mắt...cánh tay bị mất này cũng là đền cho chàng...những gì nợ chàng, ta biết chẳng bao giờ trả đủ..." - Hàn Ảnh nuốt khan xuống, cố ngăn ngụm máu đang muốn trào lên. - "...Chỉ xin...xin chàng...hãy bảo vệ A Đan...bảo vệ con của chúng ta..."
Hàn Ảnh đã chẳng còn có thể thấy bộ dạng của Hoa Nguyệt bây giờ như thể nào nữa, chỉ đành nở nụ cười, nụ cười đẹp nhất của mình.
"...Cũng...cầu xin chàng...đừng...đừng chết cùng ta..." - Nàng lấy hết sức nói ra lời cầu xin cuối cùng của bản thân.
Nàng không thể thấy Hoa Nguyệt khóc. Không thể thấy được ánh mắt hắn trở nên tuyệt vọng, lắc đầu không chấp nhận.
"Xin nàng...ta sẽ cứu nàng...xin đừng..." - Hoa Nguyệt bỗng nhiên chẳng thể nói tiếp. Hàn Ảnh cũng chẳng thể nghe thấy. Nàng đưa bàn tay nhỏ bé, đặt giữa trán hắn.
"Hoa Nguyệt...ta lấy danh là Thần Nữ, nguyện hy sinh chính mình để bảo vệ thái bình, nguyện không tồn tại để chàng không phải nhận lấy kết cục ngày hôm nay...chỉ xin nguyền rằng sẽ chẳng còn ai, kể cả chàng nhớ đến ta...cũng nguyền rằng sẽ chẳng còn ai có thể làm tổn thương đến chàng..." - Hàn Ảnh cố chịu đau đớn mà nói trọn câu.
Tai nàng đã chẳng thể nghe. Mắt nàng đã chẳng thể thấy. Nàng dường như không muốn buông tay. Thế nhưng ông trời bắt nàng phải từ bỏ. Số mệnh cũng bắt nàng từ bỏ.
Cả một đời nàng oanh oanh liệt liệt. Chiến thắng không biết bao nhiêu trận, cuối cùng lại bại dưới tay chàng. Nàng đã thua một cách thảm hại dưới tay chàng.
Nàng cố gắng cảm nhận cảnh vật xung quanh, cố gắng lưu luyến từng chút một. Nhưng cũng đến lúc nàng phải đặt xuống tất cả.
"Hoa Hoa...cuối cùng...kiếp nhân sinh của ta là chi..."
Nàng nở nụ cười cuối cùng. Một nụ cười không còn chút sinh khí như thuở nào. Nàng giống như đã chìm vào một giấc mộng. Một giấc mộng mà nơi đó, có hắn, có A Đan, đang vẫy tay, đợi nàng đến.
"Ta chưa bao giờ hối hận vì đã yêu chàng...Hoa Hoa..."
Giấc mộng nàng đang mơ, có lẽ sẽ chẳng bao giờ biến mất. Sẽ chẳng bao giờ biến mất...