Chương 43: Trả lại
Edit: Cua?
_
Khi Giang Dã định mở cửa vào nhà, trái tim đột nhiên thắt chặt lại.
Hắn đặt tay lên nắm cửa, hít sâu vài hơi mới hoàn hồn, trên trán toát ra một lớp mồ hôi lạnh, trái tim vẫn đập liên hồi như muốn nhảy ra ngoài lồng ngực.
Hắn đột nhiên có dự cảm không lành, vội cất chìa khóa rồi quay lại tiệm sửa xe.
Hắn vội vã mở cửa văn phòng.
Nhưng Yến Hoa không còn ở đây nữa.
"Lục Cửu, anh trai tôi đâu?" Giang Dã hoảng sợ hỏi.
Lục Cửu ngơ ngác nói: “Thầy vừa mới đi ra ngoài.”
“Đi đâu?” Giang Dã cao giọng hỏi.
"Tôi không biết, thầy không có nói."
Giang Dã lo lắng lấy điện thoại di động ra, nhưng anh không bắt máy.
Hắn ngước mắt lên, nhìn thấy Bùi Thanh Ưng đang ở đứng đối diện quan sát, sải bước tới hỏi: "Anh trai tôi đâu?"
Bùi Thanh Ưng còn cho rằng Giang Dã đến đánh mình nên hơi giật mình một lát, sau đó cười mỉa mai: "Làm sao tôi biết được? Cậu với Tiểu Hoa không phải có quan hệ tốt lắm sao?"
"Chậc, cuối cùng không phải cũng giống nhau à?" Tâm trạng Bùi Thanh Ưng vô cùng tốt.
Giang Dã vẫn đang điên cuồng gọi điện thoại: “Tối hôm qua anh đã nói gì với anh trai tôi?”
"Nói gì đâu, chỉ nói cậu là gay và thích anh trai của mình thôi."
Gã nhướng mày đắc ý: “Mà chuyện tôi nói với Tiểu Hoa vừa rồi có lẽ chính cậu cũng đã quên từ lâu.”
Trong điện thoại không ngừng vang lên những hồi chuông, không có người nghe máy.
Bùi Thanh Ưng thoải mái nói: “Chuyện tôi vừa nói với Yến Hoa là...”
“Cuộc gặp gỡ mà em ấy luôn nghĩ là tình cờ thật ra chính là một cái bẫy do cậu tỉ mỉ thiết kế ra mà thôi.”
Ngón tay Giang Dã chợt dừng lại trên nút gọi điện, đáy mắt lộ ra sự hoảng sợ không khống chế được.
Bùi Thanh Ưng hả hê nhắc nhở: “Sống cùng Yến Hoa lâu rồi nên cũng quên luôn việc mình từng làm rồi à?”
“Năm đó vào Tết Nguyên đán, cậu đã làm gì để khiến Yến Hoa cứu cậu, thật sự quên rồi sao?"
Lời Bùi Thanh Ưng nói như gợi lại toàn bộ những ký ức hắn đã cố chôn vùi trong trái tim.
Lúc đó hắn và Yến Hoa không phải ngẫu nhiên gặp nhau, hắn đã đợi ở nhà Yến Hoa rất lâu, cuối cùng cũng nhìn thấy Yến Hoa trở về trước đêm giao thừa hai ngày.
Giang Dã bóp chặt khớp tay, chưa bao giờ muốn trực tiếp giết chết Bùi Thanh Ưng như bây giờ.
"Cậu không nhớ cũng không sao, Yến Hoa biết là được rồi." Nhìn thấy vẻ mặt đầy căm hận của Giang Dã, Bùi Thanh Ưng tiếp tục đổ thêm dầu vào lửa, "Mày cứ việc giết tao nếu muốn, tao không ngại tống mày vào tù đâu, chắc hẳn mày cũng không muốn Yến Hoa tới nhà tù thăm mình đâu nhỉ?"
Cái tên Yến Hoa khiến Giang Dã chợt tỉnh táo lại, nhớ lại những gì mình từng hứa với anh.
Giang Dã buông tay ra, ánh mắt lạnh lùng như rắn độc ẩn nấp trong bóng tối, hắn nhất định sẽ khiến tên khốn này phải trả một cái giá đắt nhất.
Hắn không muốn lãng phí thời gian ở đây nữa, kiên trì gọi điện cho Yến Hoa nhưng kết quả vẫn như cũ.
Hắn gọi vào số của Phong Tử.
"Anh trai em có ở chỗ anh không?" Giang Dã vội hỏi.
Phong Tử buồn ngủ đáp: "Không có, có chuyện gì thế?"
Giang Dã nhìn khắp nơi, luống cuống nói: "Em không biết anh trai đang ở đâu..."
"Là sao, rốt cuộc có chuyện gì?" Phong Tử ngồi bật dậy từ trên giường.
Cổ họng Giang Dã gần như nghẹn lại, run rẩy nói: "Nếu anh ấy đến chỗ anh... Nhất định phải nói cho em biết."
"Hai người xảy ra chuyện gì? Cãi nhau sao?" Phong Tử không ngừng hỏi trong điện thoại.
Giang Dã không biết trả lời thế nào, chỉ máy móc lặp lại: “Anh trai em tới chỗ anh thì gọi lại cho em.”
Yến Hoa không tới chỗ Phong Tử, người bạn duy nhất của mình.
Giang Dã không biết phải gọi cho ai bây giờ, hắn đứng ở đường Kiều Giang, hoàn toàn bị mất phương hướng.
Hai chữ “Đường Kiều Giang” dần dần mờ đi trong tầm mắt hắn, đầu óc hắn dần trì trệ, trong đầu đột nhiên nghĩ đến một nơi.
Con hẻm trên phố Cơ Khí.
Yến Hoa dựa người vào đầu ngõ, nhìn về phía cuối con hẻm tối tăm, ánh nắng ban mai chiếu lên người anh kéo cái bóng trải dài thật dài.
Giống buổi chiều mùa đông năm 2000 ấy.
Trong đầu anh vang lên một giọng nói trẻ con: “Nếu anh đánh tôi lần nữa, tôi sẽ gọi cho anh trai của tôi.”
Khóe miệng Yến Hoa vẽ lên một nụ cười mỉa mai, anh cứ tưởng mình đã tìm được người thân cho mình, nhưng lại không hề biết chính mình lại từng bước tiến vào cái lưới đang được giăng sẵn.
Khi đó Giang Dã đã nghĩ gì về anh?
Một kẻ đáng để lợi dụng? Một sự đảm bảo cho cuộc sống tương lai sau này?
Có lẽ vì thế mà sau khi trở về căn nhà cũ ở Giang Thành, hắn chỉ muốn nhanh chóng rũ bỏ cuộc sống nghèo khổ để bắt đầu một cuộc sống của một thiếu gia thực sự.
Một trăm ngàn tệ là trò đùa giữa anh và Giang Thành, hay là số tiền dùng để trang trải cho cuộc sống không lo cơm áo gạo tiền?
Vậy mà anh còn nghĩ Giang Dã ngu ngốc, bản thân hóa ra mới chính là kẻ ngu xuẩn.
Nếu ngay cả cuộc gặp gỡ là một trò lừa đảo, liệu tất cả những tình cảm sau đó có phải là sự thật không?
"Anh Kiều." Giang Dã run rẩy hét lên từ phía sau.
Yến Hoa quay đầu nhìn thiếu niên đã từng rất quen thuộc với mình, nhưng bây giờ lại cảm thấy vô cùng xa lạ.
Đây là lần đầu tiên Giang Dã nhìn thấy những giọt nước mắt của Yến Hoa.
Nước mắt làm ướt hàng mi dày của anh, đôi mắt thường sắc bén giờ bị bao phủ bởi một lớp sương mù, khiến anh trông vô cùng mong manh.
"Có thật không?"
Giang Dã không trả lời, Yến Hoa lại nghẹn ngào hỏi, "Những gì Bùi Thanh Ưng nói có phải là sự thật không?"
Anh có thể tìm Que Diêm để hỏi, nhưng anh lại muốn chính miệng Giang Dã nói, muốn nghe từ miệng người anh đã nuôi dưỡng bảy năm...
Có phải lúc đó hắn đã lừa dối anh không?
Khoảnh khắc nhìn thấy những giọt nước mắt của Yến Hoa, Giang Dã chỉ muốn chết.
Hắn muốn Yến Hoa lúc nào cũng vui vẻ, nhưng người khiến Yến Hoa buồn lại chính là mình.
Yến Hoa lặp lại: “Nói đi.”
Giang Dã cố gắng bào chữa: “Anh Kiều, em xin lỗi… em đã che giấu lý do bọn chúng đánh em....”
"Nhưng em không cố ý lừa dối anh, em thực sự không cố ý."
"Anh Kiều."
Cái cớ mà hắn đưa ra thực sự rất vụng về, nhưng hắn thực sự không biết phải giải thích làm sao, hắn thực sự rất rối bời.
Bản chất của hắn luôn xấu xa như vậy, nhưng hắn chưa bao giờ có ý định làm tổn thương anh.
Đúng như Bùi Thanh Ưng đã nói, anh Kiều đã đối xử tốt với hắn đến mức anh không chấp nhận nổi cuộc gặp gỡ giữa họ chỉ là một cái bẫy hèn hạ.
Ngoại trừ người mẹ đã khuất của hắn, chưa từng có ai đối xử tốt với hắn như vậy, thậm chí còn cưng chiều hắn hơn cả mẹ, khiến hắn trở nên đắc ý mà không biết điểm dừng.
Hắn đã quen với việc nhìn thấy Yến Hoa mỗi ngày.
Cho nên hắn không dám nghĩ đến một tương lai mà không có Yến Hoa bên cạnh.
Lúc này, nỗi sợ hãi của Giang Dã đã lên tới đỉnh điểm, hắn sợ bị Yến Hoa bỏ rơi, nhưng chuyện xấu năm đó hắn làm là thật, hắn hoàn toàn không có lý do để chối cãi.
Ngoại trừ nó, hắn chưa bao giờ tính kế Yến Hoa thêm lần nào.
Yến Hoa đã có được câu trả lời mà mình mong muốn.
Mặc dù kết quả này là thứ anh không muốn chấp nhận nhất.
Nhưng như thế là quá đủ đối với một kẻ thối nát như hắn.
Yến Hoa đi về phía sân nhà máy sản xuất máy móc, trước cổng nhà trồng vô số những bông hoa hướng dương vàng rực đẹp đẽ.
Anh và Giang Dã đã cùng nhau trồng nó trong nhiều năm.
Giờ đây, từng hàng hoa hướng dương đung đưa trong gió như đang cười nhạo sự ngu ngốc của anh.
Vì quá khao khát tình cảm gia đình nên anh đã dễ dàng rơi vào bẫy của hắn.
Phong Tử vội vàng chạy xuống lầu, thấy Yến Hoa quay lại thì vội vàng nói: "Anh đi đâu vậy? Tiểu Dã đã gọi em để tìm anh đấy."
Nhưng sau khi nhìn thấy sắc mặt của Yến Hoa lúc này, Phong Tử vô cùng sửng sốt, đã hơn 20 năm, kể từ khi có kí ức, cậu ta chưa từng nhìn thấy Yến Hoa khóc bao giờ.
Đôi mắt anh đã ngấn lệ đỏ hoe nhưng vẫn cố chấp không để nước mắt rơi xuống, nào còn dáng vẻ thờ ơ như mọi ngày.
“Sao vậy?” Phong Tử vô thức hạ thấp giọng.
Đối với câu hỏi của Phong Tử, Yến Hoa lựa chọn im lặng.
Anh vốn dĩ không nên mong đợi có được người thân.
Bởi vì anh đã giết mẹ nên cả đời đừng mong có được tình cảm gia đình.
Yến Hoa cúi đầu, bình tĩnh đi lên lầu.
Phong Tử chặn Giang Dã lại, lo lắng hỏi: "Có chuyện gì đã xảy ra?"
"Anh quen Tiểu Hoa hơn hai mươi năm, chưa từng thấy anh ấy khóc như bây giờ."
"Rốt cuộc em đã làm gì anh ấy?"
Trên đời này ngoài Giang Dã ra, còn ai có thể khiến Yến Hoa rơi vào tình trạng này?
Đối mặt với câu hỏi của Phong Tử, Giang Dã không thể trả lời được.
“Mau nói đi!” Phong Tử nóng nảy hét lên: “Yến Hoa xảy ra chuyện gì?”
“Em không biết.” Giang Dã chỉ có thể nói như vậy.
Phong Tử hất cánh tay hắn ra, vừa đi lên vừa lạnh giọng cảnh cáo: "Nếu em thực sự đã làm ra chuyện gì khiến Yến Hoa tổn thương, anh tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho em!"
Giang Dã lẳng lặng nhìn những bông hoa hướng dương tràn ngập trước cổng nhà, tuyệt vọng nghĩ, đúng vậy, anh ấy sẽ không bao giờ bỏ qua cho hắn.
Phong Tử vừa vào cửa đã thấy Yến Hoa đang lục lọi thứ gì đó trong ngăn kéo.
“Anh đang tìm gì vậy?”
“Hay là em giúp anh tìm nhé?”
Yến Hoa phớt lờ mọi âm thanh bên ngoài, anh mạnh bạo kéo ngăn tủ ra, lôi hết tất cả mọi thứ bên trong ra ngoài, anh nhìn thấy chiếc bùa hộ mệnh đã bị đứt dây của Giang Dã.
Cùng lúc đó, anh tháo chiếc bùa hộ mệnh còn lại trên cổ xuống, do dùng lực quá mạnh mà để lại một vết xước, nhưng không quan tâm, nắm cả hai chiếc bùa hộ mệnh đỏ trên lòng bàn tay, cùng lúc đó Giang Dã bước vào, Yến Hoa đau đớn hỏi: "Thứ này cũng là giả?"
Mẹ của Giang Dã đã thực sự đến chùa xin nó hay tất cả chỉ là lời nói dối của Giang Dã đây.
Giang Dã nhìn hai chiếc bùa trơ trọi trong tay Yến Hoa, run giọng nói: “Mẹ em thật sự đã xin chùa những thứ này.”
Có tổng cộng hai cái, một là của anh Kiều, một là của hắn.
Nhưng bây giờ Yến Hoa không biết liệu mình có thể tin tưởng lời nói của Giang Dã hay không, anh không thể nhìn thấu được con người đã sống chung với mình bảy năm được nữa.
“Lấy lại đi.”
Anh không muốn bất kỳ sự bình an nào nữa, cũng chẳng cần ai lo lắng cho sự an toàn của mình.
Giang Dã sợ Yến Hoa sẽ vứt hai sợi dây đi nên vội giơ tay nhận lấy, cảm thấy hai thứ này chưa bao giờ nặng nề tới vậy.
Sau khi trả lại bùa hộ mệnh về chỗ cũ, anh xoay lưng bước vào phòng, lấy sổ ngân hàng của Giang Dã từ trong ngăn kéo ra, đưa cho hắn bằng ánh mắt lạnh lùng.
Giang Dã sẽ không bao giờ quên ánh mắt này.
Khi ấy trong bệnh viện, Yến Hoa đã dùng chính ánh mắt bình tĩnh vô cảm nói ra mấy chữ "Đưa cậu ta đi."
Lần đó cũng thế và bây giờ vẫn vậy.
Yến Hoa cố gắng đè nén thanh âm của mình, khiến cho giọng điệu của mình nghe có vẻ bình thản.
“Lấy sổ tiết kiệm và tiền của cậu đi.”
Yến Hoa không muốn có bất kỳ anh em hay người thân nào nữa.
Giang Dã không lấy sổ ngân hàng, hắn đau lòng nhìn Yến Hoa, lồng ngực nghẹn ngào thắt lại, ngoài trừ hai tiếng anh Kiều ra, hắn không thể nói được bất kì cái gì nữa.
Nhưng lần này Yến Hoa không đáp lại hắn như thường lệ.
Tựa như tám năm trước khi hai người lần đầu gặp nhau ở trong bệnh viện, Yến Hoa lạnh nhạt nói: "Tôi không phải anh trai của cậu."
Sắc mặt Giang Dã tái nhợt, cổ họng nghẹn đắng, cảm giác như xương cốt trong người đã bị một con dao sắc bén mài mòn mềm nhũn, hắn nắm chặt hai chiếc bùa trong tay, cố gắng tìm kiếm sự an toàn từ chúng.
Nhưng sự thật đang ở ngay trước mắt, Yến Hoa thực sự không cần hắn nữa.
Thậm chí còn quyết đoán hơn cả tám năm trước.
Yến Hoa ném cuốn sổ ngân hàng vào người hắn rồi đi thẳng vào phòng ngủ.
“Ra khỏi đây đi.”
Nói xong những lời này, Yến Hoa tựa hồ đã mất hết sức lực, anh không cần phải lo lắng làm cách nào để chăm sóc cho Giang Dã nữa, bởi vì từ giờ về sau trong căn nhà này sẽ không còn bất kì người em trai nào cả.
Phong Tử bị cảnh tượng trước mắt làm cho khiếp sợ, cậu ta chưa từng nhìn thấy Yến Hoa đối xử với Giang Dã như thế này.
Tàn nhẫn và thô bạo, bảo hắn đi ra khỏi nhà.
Nhưng đây rõ ràng chính là Giang Dã, Yến Hoa luôn coi hắn không khác gì huyết mạch của mình.
Ánh mắt cậu ta đảo quanh hai người hồi lâu mà không nói một lời.
Phong Tử nhặt cuốn sổ ngân hàng trên mặt đất rồi nhét vào tay Giang Dã đang giàn dụa nước mắt, “Em cầm tiền rồi tạm thời ra ngoài mấy ngày đi.”
Nhìn thấy hai người vẫn còn đứng ở phòng khách, Yến Hoa tiếp tục lặp lại: "Ra khỏi đây."
Ra khỏi đây, biến mất trước mặt anh, để cho anh yên.
Phong Tử biết bây giờ không phải lúc nói chuyện với Yến Hoa nên đẩy Giang Dã ra khỏi cửa.
Bọn họ còn chưa kịp định thần thì đột nhiên nhìn thấy thứ gì đó bị ném vào cửa.
Giang Dã ngơ ngác nhìn xuống đất, đây là món quà đầu tiên Yến Hoa tặng cho hắn, con Pikachu may mắn luôn được hắn nâng niu đặt trên bàn học.
Nhưng vào lúc này, con Pikachu màu vàng đã bị Yến Hoa ném vỡ thành từng mảnh, các mảnh ghép rơi rụng trên mặt đất, không còn hình dạng nguyên vẹn như ban đầu.
Giang Dã bất lực ngồi xổm xuống, quỳ trên mặt đất nhặt từng mảnh vỡ của con Pikachu lên, hy vọng có thể ghép lại được món quà đã vỡ này.
Phong Tử ở bên cạnh khuyên nhủ: “Đừng nhặt nữa, sau này Yến Hoa nhìn thấy sẽ càng tức giận hơn.”
Nhưng Giang Dã vẫn cố chấp nhặt những mảnh vụn đang rơi khắp sàn nhà.
Sau khi Giang Dã và Phong Tử rời đi, Yến Hoa yên lặng ngồi trên ghế sofa, khung cảnh trong mắt trùng khớp với cái ngày sau khi tổ chức tang lễ cho Chu Lệ Vi vào cuối năm 1999.
Tám năm sau, anh lại tiếp tục ở trong nhà một mình.
_
Câu hỏi: Hai anh em sẽ xa nhau trong bao lâu?
A. 2 tuần
B. 2 tháng
C. 2 năm
D. 5 năm
E. Đáp án khác
Câu trả lời sẽ có vào ngày mai, dù xa bao lâu thì qua chương sau cũng chỉ như một cái chớp mắt ^^
_
Khi Giang Dã định mở cửa vào nhà, trái tim đột nhiên thắt chặt lại.
Hắn đặt tay lên nắm cửa, hít sâu vài hơi mới hoàn hồn, trên trán toát ra một lớp mồ hôi lạnh, trái tim vẫn đập liên hồi như muốn nhảy ra ngoài lồng ngực.
Hắn đột nhiên có dự cảm không lành, vội cất chìa khóa rồi quay lại tiệm sửa xe.
Hắn vội vã mở cửa văn phòng.
Nhưng Yến Hoa không còn ở đây nữa.
"Lục Cửu, anh trai tôi đâu?" Giang Dã hoảng sợ hỏi.
Lục Cửu ngơ ngác nói: “Thầy vừa mới đi ra ngoài.”
“Đi đâu?” Giang Dã cao giọng hỏi.
"Tôi không biết, thầy không có nói."
Giang Dã lo lắng lấy điện thoại di động ra, nhưng anh không bắt máy.
Hắn ngước mắt lên, nhìn thấy Bùi Thanh Ưng đang ở đứng đối diện quan sát, sải bước tới hỏi: "Anh trai tôi đâu?"
Bùi Thanh Ưng còn cho rằng Giang Dã đến đánh mình nên hơi giật mình một lát, sau đó cười mỉa mai: "Làm sao tôi biết được? Cậu với Tiểu Hoa không phải có quan hệ tốt lắm sao?"
"Chậc, cuối cùng không phải cũng giống nhau à?" Tâm trạng Bùi Thanh Ưng vô cùng tốt.
Giang Dã vẫn đang điên cuồng gọi điện thoại: “Tối hôm qua anh đã nói gì với anh trai tôi?”
"Nói gì đâu, chỉ nói cậu là gay và thích anh trai của mình thôi."
Gã nhướng mày đắc ý: “Mà chuyện tôi nói với Tiểu Hoa vừa rồi có lẽ chính cậu cũng đã quên từ lâu.”
Trong điện thoại không ngừng vang lên những hồi chuông, không có người nghe máy.
Bùi Thanh Ưng thoải mái nói: “Chuyện tôi vừa nói với Yến Hoa là...”
“Cuộc gặp gỡ mà em ấy luôn nghĩ là tình cờ thật ra chính là một cái bẫy do cậu tỉ mỉ thiết kế ra mà thôi.”
Ngón tay Giang Dã chợt dừng lại trên nút gọi điện, đáy mắt lộ ra sự hoảng sợ không khống chế được.
Bùi Thanh Ưng hả hê nhắc nhở: “Sống cùng Yến Hoa lâu rồi nên cũng quên luôn việc mình từng làm rồi à?”
“Năm đó vào Tết Nguyên đán, cậu đã làm gì để khiến Yến Hoa cứu cậu, thật sự quên rồi sao?"
Lời Bùi Thanh Ưng nói như gợi lại toàn bộ những ký ức hắn đã cố chôn vùi trong trái tim.
Lúc đó hắn và Yến Hoa không phải ngẫu nhiên gặp nhau, hắn đã đợi ở nhà Yến Hoa rất lâu, cuối cùng cũng nhìn thấy Yến Hoa trở về trước đêm giao thừa hai ngày.
Giang Dã bóp chặt khớp tay, chưa bao giờ muốn trực tiếp giết chết Bùi Thanh Ưng như bây giờ.
"Cậu không nhớ cũng không sao, Yến Hoa biết là được rồi." Nhìn thấy vẻ mặt đầy căm hận của Giang Dã, Bùi Thanh Ưng tiếp tục đổ thêm dầu vào lửa, "Mày cứ việc giết tao nếu muốn, tao không ngại tống mày vào tù đâu, chắc hẳn mày cũng không muốn Yến Hoa tới nhà tù thăm mình đâu nhỉ?"
Cái tên Yến Hoa khiến Giang Dã chợt tỉnh táo lại, nhớ lại những gì mình từng hứa với anh.
Giang Dã buông tay ra, ánh mắt lạnh lùng như rắn độc ẩn nấp trong bóng tối, hắn nhất định sẽ khiến tên khốn này phải trả một cái giá đắt nhất.
Hắn không muốn lãng phí thời gian ở đây nữa, kiên trì gọi điện cho Yến Hoa nhưng kết quả vẫn như cũ.
Hắn gọi vào số của Phong Tử.
"Anh trai em có ở chỗ anh không?" Giang Dã vội hỏi.
Phong Tử buồn ngủ đáp: "Không có, có chuyện gì thế?"
Giang Dã nhìn khắp nơi, luống cuống nói: "Em không biết anh trai đang ở đâu..."
"Là sao, rốt cuộc có chuyện gì?" Phong Tử ngồi bật dậy từ trên giường.
Cổ họng Giang Dã gần như nghẹn lại, run rẩy nói: "Nếu anh ấy đến chỗ anh... Nhất định phải nói cho em biết."
"Hai người xảy ra chuyện gì? Cãi nhau sao?" Phong Tử không ngừng hỏi trong điện thoại.
Giang Dã không biết trả lời thế nào, chỉ máy móc lặp lại: “Anh trai em tới chỗ anh thì gọi lại cho em.”
Yến Hoa không tới chỗ Phong Tử, người bạn duy nhất của mình.
Giang Dã không biết phải gọi cho ai bây giờ, hắn đứng ở đường Kiều Giang, hoàn toàn bị mất phương hướng.
Hai chữ “Đường Kiều Giang” dần dần mờ đi trong tầm mắt hắn, đầu óc hắn dần trì trệ, trong đầu đột nhiên nghĩ đến một nơi.
Con hẻm trên phố Cơ Khí.
Yến Hoa dựa người vào đầu ngõ, nhìn về phía cuối con hẻm tối tăm, ánh nắng ban mai chiếu lên người anh kéo cái bóng trải dài thật dài.
Giống buổi chiều mùa đông năm 2000 ấy.
Trong đầu anh vang lên một giọng nói trẻ con: “Nếu anh đánh tôi lần nữa, tôi sẽ gọi cho anh trai của tôi.”
Khóe miệng Yến Hoa vẽ lên một nụ cười mỉa mai, anh cứ tưởng mình đã tìm được người thân cho mình, nhưng lại không hề biết chính mình lại từng bước tiến vào cái lưới đang được giăng sẵn.
Khi đó Giang Dã đã nghĩ gì về anh?
Một kẻ đáng để lợi dụng? Một sự đảm bảo cho cuộc sống tương lai sau này?
Có lẽ vì thế mà sau khi trở về căn nhà cũ ở Giang Thành, hắn chỉ muốn nhanh chóng rũ bỏ cuộc sống nghèo khổ để bắt đầu một cuộc sống của một thiếu gia thực sự.
Một trăm ngàn tệ là trò đùa giữa anh và Giang Thành, hay là số tiền dùng để trang trải cho cuộc sống không lo cơm áo gạo tiền?
Vậy mà anh còn nghĩ Giang Dã ngu ngốc, bản thân hóa ra mới chính là kẻ ngu xuẩn.
Nếu ngay cả cuộc gặp gỡ là một trò lừa đảo, liệu tất cả những tình cảm sau đó có phải là sự thật không?
"Anh Kiều." Giang Dã run rẩy hét lên từ phía sau.
Yến Hoa quay đầu nhìn thiếu niên đã từng rất quen thuộc với mình, nhưng bây giờ lại cảm thấy vô cùng xa lạ.
Đây là lần đầu tiên Giang Dã nhìn thấy những giọt nước mắt của Yến Hoa.
Nước mắt làm ướt hàng mi dày của anh, đôi mắt thường sắc bén giờ bị bao phủ bởi một lớp sương mù, khiến anh trông vô cùng mong manh.
"Có thật không?"
Giang Dã không trả lời, Yến Hoa lại nghẹn ngào hỏi, "Những gì Bùi Thanh Ưng nói có phải là sự thật không?"
Anh có thể tìm Que Diêm để hỏi, nhưng anh lại muốn chính miệng Giang Dã nói, muốn nghe từ miệng người anh đã nuôi dưỡng bảy năm...
Có phải lúc đó hắn đã lừa dối anh không?
Khoảnh khắc nhìn thấy những giọt nước mắt của Yến Hoa, Giang Dã chỉ muốn chết.
Hắn muốn Yến Hoa lúc nào cũng vui vẻ, nhưng người khiến Yến Hoa buồn lại chính là mình.
Yến Hoa lặp lại: “Nói đi.”
Giang Dã cố gắng bào chữa: “Anh Kiều, em xin lỗi… em đã che giấu lý do bọn chúng đánh em....”
"Nhưng em không cố ý lừa dối anh, em thực sự không cố ý."
"Anh Kiều."
Cái cớ mà hắn đưa ra thực sự rất vụng về, nhưng hắn thực sự không biết phải giải thích làm sao, hắn thực sự rất rối bời.
Bản chất của hắn luôn xấu xa như vậy, nhưng hắn chưa bao giờ có ý định làm tổn thương anh.
Đúng như Bùi Thanh Ưng đã nói, anh Kiều đã đối xử tốt với hắn đến mức anh không chấp nhận nổi cuộc gặp gỡ giữa họ chỉ là một cái bẫy hèn hạ.
Ngoại trừ người mẹ đã khuất của hắn, chưa từng có ai đối xử tốt với hắn như vậy, thậm chí còn cưng chiều hắn hơn cả mẹ, khiến hắn trở nên đắc ý mà không biết điểm dừng.
Hắn đã quen với việc nhìn thấy Yến Hoa mỗi ngày.
Cho nên hắn không dám nghĩ đến một tương lai mà không có Yến Hoa bên cạnh.
Lúc này, nỗi sợ hãi của Giang Dã đã lên tới đỉnh điểm, hắn sợ bị Yến Hoa bỏ rơi, nhưng chuyện xấu năm đó hắn làm là thật, hắn hoàn toàn không có lý do để chối cãi.
Ngoại trừ nó, hắn chưa bao giờ tính kế Yến Hoa thêm lần nào.
Yến Hoa đã có được câu trả lời mà mình mong muốn.
Mặc dù kết quả này là thứ anh không muốn chấp nhận nhất.
Nhưng như thế là quá đủ đối với một kẻ thối nát như hắn.
Yến Hoa đi về phía sân nhà máy sản xuất máy móc, trước cổng nhà trồng vô số những bông hoa hướng dương vàng rực đẹp đẽ.
Anh và Giang Dã đã cùng nhau trồng nó trong nhiều năm.
Giờ đây, từng hàng hoa hướng dương đung đưa trong gió như đang cười nhạo sự ngu ngốc của anh.
Vì quá khao khát tình cảm gia đình nên anh đã dễ dàng rơi vào bẫy của hắn.
Phong Tử vội vàng chạy xuống lầu, thấy Yến Hoa quay lại thì vội vàng nói: "Anh đi đâu vậy? Tiểu Dã đã gọi em để tìm anh đấy."
Nhưng sau khi nhìn thấy sắc mặt của Yến Hoa lúc này, Phong Tử vô cùng sửng sốt, đã hơn 20 năm, kể từ khi có kí ức, cậu ta chưa từng nhìn thấy Yến Hoa khóc bao giờ.
Đôi mắt anh đã ngấn lệ đỏ hoe nhưng vẫn cố chấp không để nước mắt rơi xuống, nào còn dáng vẻ thờ ơ như mọi ngày.
“Sao vậy?” Phong Tử vô thức hạ thấp giọng.
Đối với câu hỏi của Phong Tử, Yến Hoa lựa chọn im lặng.
Anh vốn dĩ không nên mong đợi có được người thân.
Bởi vì anh đã giết mẹ nên cả đời đừng mong có được tình cảm gia đình.
Yến Hoa cúi đầu, bình tĩnh đi lên lầu.
Phong Tử chặn Giang Dã lại, lo lắng hỏi: "Có chuyện gì đã xảy ra?"
"Anh quen Tiểu Hoa hơn hai mươi năm, chưa từng thấy anh ấy khóc như bây giờ."
"Rốt cuộc em đã làm gì anh ấy?"
Trên đời này ngoài Giang Dã ra, còn ai có thể khiến Yến Hoa rơi vào tình trạng này?
Đối mặt với câu hỏi của Phong Tử, Giang Dã không thể trả lời được.
“Mau nói đi!” Phong Tử nóng nảy hét lên: “Yến Hoa xảy ra chuyện gì?”
“Em không biết.” Giang Dã chỉ có thể nói như vậy.
Phong Tử hất cánh tay hắn ra, vừa đi lên vừa lạnh giọng cảnh cáo: "Nếu em thực sự đã làm ra chuyện gì khiến Yến Hoa tổn thương, anh tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho em!"
Giang Dã lẳng lặng nhìn những bông hoa hướng dương tràn ngập trước cổng nhà, tuyệt vọng nghĩ, đúng vậy, anh ấy sẽ không bao giờ bỏ qua cho hắn.
Phong Tử vừa vào cửa đã thấy Yến Hoa đang lục lọi thứ gì đó trong ngăn kéo.
“Anh đang tìm gì vậy?”
“Hay là em giúp anh tìm nhé?”
Yến Hoa phớt lờ mọi âm thanh bên ngoài, anh mạnh bạo kéo ngăn tủ ra, lôi hết tất cả mọi thứ bên trong ra ngoài, anh nhìn thấy chiếc bùa hộ mệnh đã bị đứt dây của Giang Dã.
Cùng lúc đó, anh tháo chiếc bùa hộ mệnh còn lại trên cổ xuống, do dùng lực quá mạnh mà để lại một vết xước, nhưng không quan tâm, nắm cả hai chiếc bùa hộ mệnh đỏ trên lòng bàn tay, cùng lúc đó Giang Dã bước vào, Yến Hoa đau đớn hỏi: "Thứ này cũng là giả?"
Mẹ của Giang Dã đã thực sự đến chùa xin nó hay tất cả chỉ là lời nói dối của Giang Dã đây.
Giang Dã nhìn hai chiếc bùa trơ trọi trong tay Yến Hoa, run giọng nói: “Mẹ em thật sự đã xin chùa những thứ này.”
Có tổng cộng hai cái, một là của anh Kiều, một là của hắn.
Nhưng bây giờ Yến Hoa không biết liệu mình có thể tin tưởng lời nói của Giang Dã hay không, anh không thể nhìn thấu được con người đã sống chung với mình bảy năm được nữa.
“Lấy lại đi.”
Anh không muốn bất kỳ sự bình an nào nữa, cũng chẳng cần ai lo lắng cho sự an toàn của mình.
Giang Dã sợ Yến Hoa sẽ vứt hai sợi dây đi nên vội giơ tay nhận lấy, cảm thấy hai thứ này chưa bao giờ nặng nề tới vậy.
Sau khi trả lại bùa hộ mệnh về chỗ cũ, anh xoay lưng bước vào phòng, lấy sổ ngân hàng của Giang Dã từ trong ngăn kéo ra, đưa cho hắn bằng ánh mắt lạnh lùng.
Giang Dã sẽ không bao giờ quên ánh mắt này.
Khi ấy trong bệnh viện, Yến Hoa đã dùng chính ánh mắt bình tĩnh vô cảm nói ra mấy chữ "Đưa cậu ta đi."
Lần đó cũng thế và bây giờ vẫn vậy.
Yến Hoa cố gắng đè nén thanh âm của mình, khiến cho giọng điệu của mình nghe có vẻ bình thản.
“Lấy sổ tiết kiệm và tiền của cậu đi.”
Yến Hoa không muốn có bất kỳ anh em hay người thân nào nữa.
Giang Dã không lấy sổ ngân hàng, hắn đau lòng nhìn Yến Hoa, lồng ngực nghẹn ngào thắt lại, ngoài trừ hai tiếng anh Kiều ra, hắn không thể nói được bất kì cái gì nữa.
Nhưng lần này Yến Hoa không đáp lại hắn như thường lệ.
Tựa như tám năm trước khi hai người lần đầu gặp nhau ở trong bệnh viện, Yến Hoa lạnh nhạt nói: "Tôi không phải anh trai của cậu."
Sắc mặt Giang Dã tái nhợt, cổ họng nghẹn đắng, cảm giác như xương cốt trong người đã bị một con dao sắc bén mài mòn mềm nhũn, hắn nắm chặt hai chiếc bùa trong tay, cố gắng tìm kiếm sự an toàn từ chúng.
Nhưng sự thật đang ở ngay trước mắt, Yến Hoa thực sự không cần hắn nữa.
Thậm chí còn quyết đoán hơn cả tám năm trước.
Yến Hoa ném cuốn sổ ngân hàng vào người hắn rồi đi thẳng vào phòng ngủ.
“Ra khỏi đây đi.”
Nói xong những lời này, Yến Hoa tựa hồ đã mất hết sức lực, anh không cần phải lo lắng làm cách nào để chăm sóc cho Giang Dã nữa, bởi vì từ giờ về sau trong căn nhà này sẽ không còn bất kì người em trai nào cả.
Phong Tử bị cảnh tượng trước mắt làm cho khiếp sợ, cậu ta chưa từng nhìn thấy Yến Hoa đối xử với Giang Dã như thế này.
Tàn nhẫn và thô bạo, bảo hắn đi ra khỏi nhà.
Nhưng đây rõ ràng chính là Giang Dã, Yến Hoa luôn coi hắn không khác gì huyết mạch của mình.
Ánh mắt cậu ta đảo quanh hai người hồi lâu mà không nói một lời.
Phong Tử nhặt cuốn sổ ngân hàng trên mặt đất rồi nhét vào tay Giang Dã đang giàn dụa nước mắt, “Em cầm tiền rồi tạm thời ra ngoài mấy ngày đi.”
Nhìn thấy hai người vẫn còn đứng ở phòng khách, Yến Hoa tiếp tục lặp lại: "Ra khỏi đây."
Ra khỏi đây, biến mất trước mặt anh, để cho anh yên.
Phong Tử biết bây giờ không phải lúc nói chuyện với Yến Hoa nên đẩy Giang Dã ra khỏi cửa.
Bọn họ còn chưa kịp định thần thì đột nhiên nhìn thấy thứ gì đó bị ném vào cửa.
Giang Dã ngơ ngác nhìn xuống đất, đây là món quà đầu tiên Yến Hoa tặng cho hắn, con Pikachu may mắn luôn được hắn nâng niu đặt trên bàn học.
Nhưng vào lúc này, con Pikachu màu vàng đã bị Yến Hoa ném vỡ thành từng mảnh, các mảnh ghép rơi rụng trên mặt đất, không còn hình dạng nguyên vẹn như ban đầu.
Giang Dã bất lực ngồi xổm xuống, quỳ trên mặt đất nhặt từng mảnh vỡ của con Pikachu lên, hy vọng có thể ghép lại được món quà đã vỡ này.
Phong Tử ở bên cạnh khuyên nhủ: “Đừng nhặt nữa, sau này Yến Hoa nhìn thấy sẽ càng tức giận hơn.”
Nhưng Giang Dã vẫn cố chấp nhặt những mảnh vụn đang rơi khắp sàn nhà.
Sau khi Giang Dã và Phong Tử rời đi, Yến Hoa yên lặng ngồi trên ghế sofa, khung cảnh trong mắt trùng khớp với cái ngày sau khi tổ chức tang lễ cho Chu Lệ Vi vào cuối năm 1999.
Tám năm sau, anh lại tiếp tục ở trong nhà một mình.
_
Câu hỏi: Hai anh em sẽ xa nhau trong bao lâu?
A. 2 tuần
B. 2 tháng
C. 2 năm
D. 5 năm
E. Đáp án khác
Câu trả lời sẽ có vào ngày mai, dù xa bao lâu thì qua chương sau cũng chỉ như một cái chớp mắt ^^