Chương 70: Mờ mịt
Edit: Cua?
_
Trong lòng Yến Hoa có chút hoảng sợ, nhân lúc Giang Dã vẫn chưa phát hiện thì vội đẩy hắn ra, xoay lưng lại nói: "Không hôn nữa, đi ngủ đi."
Giang Dã nhìn đồng hồ trên điện thoại, quả thật cũng đã muộn.
Đã đến giờ phải đi ngủ thật rồi.
Giang Dã đặt một nụ hôn cuối cùng lên má Yến Hoa, có nghĩa là nụ hôn đêm nay đã kết thúc.
“Ngủ ngon, Kiều Kiều.”
Yến Hoa nhắc nhở: “Trở về giường em ngủ đi.”
Giang Dã vô thức phản bác: “Không.”
Hắn cũng đã hôn Yến Hoa lâu như vậy, chẳng lẽ không thuyết phục anh cho hắn ngủ chung giường được hay sao.
Chắc anh sẽ lại mềm lòng thôi.
"Giường của em lạnh lắm, phải nằm rất lâu mới nóng lên được, em thật sự sẽ không hôn anh nữa, cũng sẽ không làm gì cả, em ngủ ở đây được không?"
Yến Hoa lạnh lùng đứng dậy," Vậy em ngủ ở lại đây, anh qua giường em ngủ."
Đêm nay anh nhất định không thể ngủ cùng giường với Giang Dã.
Chiếc giường lạnh lẽo thích hợp để anh bình tĩnh lại.
"Được rồi, được rồi, em về là được rồi, anh ở lại đây ngủ đi." Giang Dã không muốn để Yến Hoa ngủ trên giường lạnh nên vội vàng trở về giường của mình, nhưng hắn lại không hề buồn ngủ chút nào.
Vừa rồi bọn họ hôn nhau vẫn còn khá tốt, nhưng đột nhiên anh lại đẩy hắn ra.
Chẳng lẽ hắn vô tình cắn đau anh sao?
Giang Dã ấn trán, cẩn thận nhớ lại xem mình đã làm gì khiến Yến Hoa không hài lòng.
Nhưng vừa nhớ tới cảnh tượng vừa rồi, yết hầu Giang Dã lại vô thức lăn lộn.
Hắn để lại vài dấu răng, nhưng có lẽ chúng sẽ biến mất vào ngày mai.
Hắn không dám để lại dấu vết quá sâu trên mặt, dấu vết trên người có thể che chắn được nhưng trên mặt thì không, nếu như có người nhìn thấy thì Yến Hoa sẽ vô cùng xấu hổ và tức giận, về sau cũng sẽ không cho hắn hôn anh nữa.
Lần sau bọn họ có thể tiếp tục hôn nhau không?
Hai người họ cũng đã hôn nhau rồi, tại sao anh ấy vẫn chưa muốn làm bạn trai của mình nhỉ?
Phải làm sao bây giờ?
Giang Dã nằm ngửa trên giường, tự hỏi hết câu này đến câu khác, thỉnh thoảng nhớ đến nụ hôn vừa rồi lại tỉnh như sáo.
Sau khi Giang Dã rời đi, Yến Hoa mới cảm thấy bình tĩnh lại, thân thể cũng khôi phục như bình thường.
Tối nay anh đang làm cái quái gì vậy?
Yến Hoa chui vào trong chăn để lẩn trốn, nhưng đầu óc vẫn vô thức nghĩ tới Giang Dã, lỗ tai nóng bừng.
Trước kia anh cho rằng dù Giang Dã có vượt rào tới mức nào thì chỉ cần kiên trì phủ định là được.
Nhưng bây giờ anh thậm chí còn không thể thuyết phục được cơ thể của mình.
Anh không có cách nào ngủ được, trước đó anh có thể thoát khỏi tầm mắt của Giang Dã bằng cách nhắm mắt lại.
Nhưng bây giờ mỗi khi nhắm mắt lại, anh lại nhớ lại cảnh tưởng bị Giang Dã đè xuống liếm mút, giọng nói nỉ non trầm khàn của hắn cứ vương vấn bên tai: “Em yêu Kiều Kiều.”
Khi mở mắt ra là Giang Dã, khi nhắm mắt lại vẫn là Giang Dã.
Anh không có chỗ nào để trốn.
Hai người cứ mở mắt cho đến tận bình minh với những suy nghĩ của riêng mình.
Một người hưng phấn.
Một người tuyệt vọng.
Sau khi từ trên giường đứng dậy, tinh thần của Giang Dã cực kỳ phấn chấn, vừa nhìn thấy Yến Hoa liền vui vẻ chào hỏi.
“Kiều Kiều.”
Yến Hoa liếc nhìn Giang Dã, vội vàng dời ánh mắt, lạnh nhạt ừ một tiếng.
Nhìn thấy vẻ mệt mỏi trên mặt Yến Hoa, Giang Dã lại gần hỏi: “Anh ngủ không ngon sao?”
Nhưng nghĩ tới nghĩ lui, một giờ sáng anh mới ngủ được, bây giờ mới có sáu giờ sáng.
"Chúng ta ngủ thêm một lát đi, vẫn còn rất sớm." Giang Dã ân cần nói, hôm nay không có việc gì, cửa hàng cũng đóng cửa.
"Anh không muốn ngủ."
"Vậy đi ăn sáng nhé?"
"Sau bữa sáng chúng ta có thể đi mua đồ cho năm mới, nhưng trước đó em đã mua một ít rồi nên chúng ta có thể đi dạo."
Mặc dù cả đêm không ngủ nhưng Giang Dã giống như cắn phải thuốc kích thích, tinh thần hứng khởi lên kế hoạch cho hành trình hôm nay.
Yến Hoa im lặng nghe, tắm rửa xong thì cầm áo khoác đi ra ngoài.
“Anh đi ra ngoài à?” Giang Dã đi theo Yến Hoa hỏi: “Vậy anh đợi em một chút, em cũng muốn đi với anh.”
Yến Hoa thay giày ở cửa, cụp mắt không cho phép “Anh muốn đi một mình."
"Anh đi đâu vậy?" Giang Dã nhận thấy tâm trạng của Yến Hoa có gì đó không ổn, "Sao vậy, Kiều Kiều."
"Không có gì, anh có việc phải ra ngoài."
Giang Dã cũng theo ra cửa hỏi: "Là chuyện của Lục Cửu sao? Mấy ngày trước em đã đến gặp luật sư, không có vấn đề gì lớn, đối phương cũng đang xem xét hòa giải, chẳng lẽ xảy ra chuyện gì khác sao?"
Yến Hoa mở cửa bước ra ngoài, đồng thời đẩy Giang Dã vào nhà.
Yến Hoa chạy ra khỏi nhà, hít sâu vài hơi khí lạnh bên ngoài mới thấy dễ chịu hơn.
Trong nhà khắp nơi đều có dấu vết của Giang Dã, anh sẽ luôn nghĩ đến cảnh tượng tối qua và cảnh tượng trước đó khi tiếp xúc gần gũi với hắn.
Không thể quên được.
Kỳ thật anh cũng không biết mình đang đi đâu, nhưng anh nghĩ mình không thể tiếp tục ở nhà và ở cạnh Giang Dã.
Không thể để mối quan hệ giữa cả hai tiếp tục phạm thêm sai lầm.
Khi Tết Nguyên Đán đến gần, nhiều cửa hàng đã đóng cửa và chỉ còn một số cửa hàng bán đồ ăn sáng trên đường phố.
Yến Hoa vô tình đi đến trước cửa hàng hoành thánh, trước kia khi Giang Dã còn học cấp ba, vì buổi tự học kết thúc muộn nên cả hai đã đến đây ăn hoành thánh.
Có đôi khi Giang Dã rất kén ăn, suốt ngày cảm thấy đồ ăn trong bát không ngon nên nhất quyết muốn ăn thử của Yến Hoa.
Đối diện là một cửa hàng văn phòng phẩm còn chưa mở, anh cũng từng dẫn Giang Dã đi mua đồ dùng học tập ở đây.
Sữa đậu nành bán ở quán bánh mì đối diện có vị ngọt vừa phải, khi anh không muốn ăn sáng, Giang Dã thường tới đây mua cho anh một cốc sữa đậu nành.
Yến Hoa dừng lại, thu hồi tâm tư, không tiếp tục tiến về phía trước, con đường này là con đường duy nhất Giang Dã có thể đi học, ký ức giữa anh và Giang Dã có ở rất nhiều nơi, anh không thể ngừng nhớ tới hắn.
Anh quay người bước sang một con phố khác, cố gắng trốn thoát khỏi những chuyện liên quan đến Giang Dã.
Anh ngước mắt lên nhìn biển hiệu trạm xe buýt trước mặt, khi anh còn học việc ở đại lý ô tô xây dựng, sau mỗi giờ học, Giang Dã thường sẽ đứng đây đợi xe buýt vào mỗi thứ sáu, bắt chuyến xe 521 đến nơi làm việc tìm anh.
Yến Hoa lại đổi hướng, không nhìn phong cảnh bên đường nữa, cúi đầu đi về phía trước.
Anh không biết mình đã đi được bao lâu, cho đến khi ngẩng đầu và đi đến lối vào của một trung tâm mua sắm, trung tâm thương mại nay vẫn chưa mở cửa.
Nhưng Yến Hoa biết tầng bốn của nơi này là bể bơi, mỗi kỳ nghỉ hè đều sẽ đưa Giang Dã đến đây bơi lội.
Tầng hai còn có một nhà hàng Quảng Đông, anh rất thích món cháo cá phi lê ở đó, Giang Dã cũng đã học được cách làm, hương vị thậm chí không hề thua kém bên ngoài.
Giang Dã có ở khắp mọi nơi.
Hai người đã cùng nhau đi dạo khắp đường phố Nam Giãng, hiện tại là năm thứ chín.
Vào ngày này chín năm trước, anh đã đưa Giang Dã về nhà.
Yến Hoa nhắm mắt lại, phải đối mặt với sự thật rằng dù ở nhà hay ra bên ngoài, anh đều không thể tránh khỏi Giang Dã, hầu hết những ký ức của anh đều có sự hiện diện của hắn.
Chín năm đủ để một cây non phát triển thành một cây to vững chắc, đủ để Giang Dã cắm rễ sâu vào trái tim Yến Hoa không thể di dời.
Anh biết rõ bản thân cũng yêu Giang Dã.
Nhưng anh luôn tự nhủ rằng tình yêu này chỉ gói gọn trong phạm vi tình cảm giữa những người thân, cho nên trước đó anh có thể rất thẳng thắn nói với Giang Dã rằng anh sẽ không có phản ứng gì với hắn, tự lừa dối mình rằng tình yêu của anh đối với Giang Dã không phải là loại tình yêu đó, cho nên anh sẽ không xúc động.
Nhưng đêm qua, lúc anh hôn Giang Dã...
Gió lạnh thổi qua Yến Hoa khiến đầu óc anh dần tỉnh táo, anh đột nhiên ý thức được vấn đề xảy ra tối hôm qua, anh và Giang Dã không thể hôn nhau.
Hôn nhau là hành động chỉ có thể được thực hiện giữa những người yêu nhau.
Anh thực sự đã đồng ý để Giang Dã hôn anh. Cho đến bây giờ, trên người anh vẫn còn mang theo dấu vết của Giang Dã, chỉ nghĩ đến thôi cũng đã khiến tim anh đập mạnh.
Không chỉ hôn, Yến Hoa còn chấp nhận rất nhiều hành động khác của Giang Dã.
Mọi thứ đã dần đi chệch khỏi đường ray.
Anh lại nghĩ tới lần trước Bùi Thanh Ưng chưa kịp nói hết lời đó với anh.
Anh biết chính xác Bùi Thanh Ưng muốn hỏi điều gì.
Và anh đã ngăn gã lại.
Anh vô thức trốn tránh bản thân, không muốn phải đối mặt và thừa nhận sự thật, tự an ủi rằng Giang Dã chỉ đang ỷ vào anh, mà anh cũng chỉ là nhất thời mất kiểm soát.
Anh không chỉ phủ nhận tình yêu của Giang Dã, anh còn phủ nhận tình yêu của chính mình.
Mặc dù biết rõ tâm tư của Giang Dã, nhưng anh vẫn thuận theo mọi hành động của hắn, giả vờ câm điếc, trốn tránh mọi thứ.
Anh bất đắc dĩ phải đẩy Giang Dã ra xa, anh không muốn hủy hoại tương lai của Giang Dã, anh cố gắng lừa mình dối người để giữ Giang Dã ở bên cạnh mình và ngược lại.
Một khi đã vượt qua ranh giới thì không thể quay đầu.
Tình yêu là một thứ rất mong manh, anh không thể để cả hai vướng vào một mối quan hệ có thể tan vỡ bất cứ lúc nào.
Gió lạnh gào thét trên đường phố đã đánh thức Yến Hoa.
Ngay lúc Yến Hoa quyết định, giọng nói của Giang Dã chợt vang lên từ đằng sau.
"Kiều Kiều." Giang Dã mỉm cười bước nhanh tới, "Anh tới đây làm gì thế?"
Yến Hoa sửng sốt một chút, nhịn không được hỏi: "Sao em biết anh ở đây?"
"Em thấy anh không đi xe nên đoán anh sẽ không đi xa, vì thế em đã đi loanh quanh vài con phố để thử, thế là tìm được anh." Trong mắt Giang Dã có một chút đắc ý:" Có phải em rất thông minh hay không?".
Chỉ thiếu nước viết mấy chữ "Em muốn được khen" lên mặt.
Yến Hoa biết Giang Dã muốn nghe điều gì, nhưng hiện tại anh không muốn nói ra, không thể để hắn muốn làm gì thì làm, cũng không cho phép bản thân muốn làm gì thì làm.
“Em tìm anh có việc gì?” Yến Hoa không nhìn hắn mà nhìn về phía trước, giọng điệu lạnh lùng như gió lạnh mùa đông.
Giang Dã đã lâu rồi không nghe thấy Yến Hoa dùng giọng điệu như vậy nói chuyện với mình, hắn ngơ ngác không biết chuyện gì đang xảy ra.
Lần cuối cùng là vào kỳ nghỉ hè năm thứ hai trung học.
Vẻ mặt của hắn có chút mờ mịt, nhưng rất nhanh nở nụ cười nói: “Em muốn gặp anh vì em nhớ Kiều Kiều.”
Tim Yến Hoa bỗng đập nhanh hơn vì lời này, nhưng trên mặt lại không có biểu cảm gì.
Anh sửa lại: “Em nên gọi anh là anh Kiều, không phải Kiều Kiều.”
“Anh Kiều cũng là anh mà Kiều Kiều cũng là anh, có gì khác nhau đâu.” Khi nói chuyện với Yến Hoa, Giang Dã luôn thích làm nũng, nhưng hắn nhận ra ngày hôm nay anh có vẻ không ổn.
"Em không thể gọi anh là Kiều Kiều, chỉ có thể gọi anh Kiều."
Bọn họ nên phân biệt rõ ràng mối quan hệ bằng tên gọi.
"Tại sao?" Giang Dã chăm chú nhìn Yến Hoa, trong giọng nói có chút bất bình.
"Sao em không thể gọi anh là Kiều Kiều? Trước đây em vẫn gọi anh như vậy mà."
Từ đầu đến cuối Yến Hoa chưa bao giờ nhìn Giang Dã, bởi vì anh biết chỉ cần nhìn hắn thì anh sẽ mềm lòng.
"Không tại sao cả, chỉ là em không được gọi nữa." Yến Hoa ngang ngược nói.
"Em đã làm gì sai sao? Anh Kiều, nói cho em biết đi, em sẽ thay đổi, đừng làm như vậy với em." Giang Dã vừa hỏi vừa kéo tay áo Yến Hoa.
Hắn biết nhất định mình đã làm Yến Hoa không vui, nhưng lại không biết là ở chỗ nào.
Rõ ràng đêm qua vẫn còn rất tốt, thậm chí anh còn để hắn hôn rất lâu, mãi sau mới đẩy ra.
Thế nhưng sáng hôm sau anh lại không nhìn hắn lấy một lần.
Yến Hoa không thể chịu được việc Giang Dã nói chuyện với anh như thế này.
Anh sẽ mềm lòng.
“Em không làm gì sai cả.”
Yến Hoa vốn không nên có phản ứng với Giang Dã.
"Nhưng anh đang tức giận, anh cũng không thèm nhìn em, anh nói chuyện lạnh nhạt với em." Giang Dã nghiêng đầu cố gắng nhìn Yến Hoa, hắn chưa từng nhìn thấy anh có thái độ thế này bao giờ.
Trông anh không có vẻ giận dữ mà lãnh đạm hơn bình thường.
Giống như đang giận chính mình.
"Anh không cố ý làm tổn thương em." Yến Hoa giải thích.
Anh không muốn giận Giang Dã, chỉ là anh quá phiền muộn mà thôi.
Anh không thể đối mặt với cảm xúc của mình, cũng không thể đối mặt với Giang Dã.
"Vậy chúng ta đi ăn sáng nhé? Đã gần bảy giờ rồi, nếu không ăn dạ dày sẽ khó chịu."
"Em đi ăn đi, anh không có khẩu vị." Yến Hoa bước nhanh về phía trước, tránh phải đối mặt với Giang Dã.
Giang Dã ngơ ngác nhìn bóng lưng Yến Hoa, chậm rãi bước sau lưng anh, suy nghĩ về chuyện tối qua.
Trước khi kết thúc nụ hôn mọi thứ vẫn suôn sẻ.
Nhưng đột nhiên anh lại đẩy hắn ra và không muốn hôn nữa.
Lúc đó hắn còn tưởng Yến Hoa buồn ngủ, nhưng có vẻ như không phải như vậy, nhất định hắn đã khiến Yến Hoa không vui ở đâu đó.
Chẳng lẽ hắn đã cắn đau Yến Hoa?
Nhưng nếu thấy đau Yến Hoa sẽ gọi tên hắn.
Sau đó hắn sẽ nhẹ nhàng lại.
Giang Dã không thể bình tĩnh suy nghĩ chuyện tối hôm qua, mỗi khi nhớ lại, trong lòng hắn dễ dàng có những ý định điên cuồng hơn.
Chỉ cần nghĩ đến những hình ảnh này cũng khiến tâm hồn Giang Dã run rẩy.
Vì thế hắn không thể hiểu được điều gì đã xảy ra.
Chẳng lẽ Yến Hoa không thích bị hắn hôn sao?
Nhưng hôn đã lâu, nếu không thích thì nên bảo hắn ngay từ đầu.
Chẳng lẽ anh vốn không thích cho nên mới cố gắng chịu đựng, cuối cùng không nhịn được mới đuổi hắn về giường sao?
Điều này không giống tính cách của Yến Hoa.
Nội tâm Giang Dã như vỡ vụn, một nửa đang suy nghĩ tại sao Yến Hoa lại tức giận, nửa còn lại cứ ngẩn ngơ nghĩ về ký ức khó quên đêm qua.
_
Trong lòng Yến Hoa có chút hoảng sợ, nhân lúc Giang Dã vẫn chưa phát hiện thì vội đẩy hắn ra, xoay lưng lại nói: "Không hôn nữa, đi ngủ đi."
Giang Dã nhìn đồng hồ trên điện thoại, quả thật cũng đã muộn.
Đã đến giờ phải đi ngủ thật rồi.
Giang Dã đặt một nụ hôn cuối cùng lên má Yến Hoa, có nghĩa là nụ hôn đêm nay đã kết thúc.
“Ngủ ngon, Kiều Kiều.”
Yến Hoa nhắc nhở: “Trở về giường em ngủ đi.”
Giang Dã vô thức phản bác: “Không.”
Hắn cũng đã hôn Yến Hoa lâu như vậy, chẳng lẽ không thuyết phục anh cho hắn ngủ chung giường được hay sao.
Chắc anh sẽ lại mềm lòng thôi.
"Giường của em lạnh lắm, phải nằm rất lâu mới nóng lên được, em thật sự sẽ không hôn anh nữa, cũng sẽ không làm gì cả, em ngủ ở đây được không?"
Yến Hoa lạnh lùng đứng dậy," Vậy em ngủ ở lại đây, anh qua giường em ngủ."
Đêm nay anh nhất định không thể ngủ cùng giường với Giang Dã.
Chiếc giường lạnh lẽo thích hợp để anh bình tĩnh lại.
"Được rồi, được rồi, em về là được rồi, anh ở lại đây ngủ đi." Giang Dã không muốn để Yến Hoa ngủ trên giường lạnh nên vội vàng trở về giường của mình, nhưng hắn lại không hề buồn ngủ chút nào.
Vừa rồi bọn họ hôn nhau vẫn còn khá tốt, nhưng đột nhiên anh lại đẩy hắn ra.
Chẳng lẽ hắn vô tình cắn đau anh sao?
Giang Dã ấn trán, cẩn thận nhớ lại xem mình đã làm gì khiến Yến Hoa không hài lòng.
Nhưng vừa nhớ tới cảnh tượng vừa rồi, yết hầu Giang Dã lại vô thức lăn lộn.
Hắn để lại vài dấu răng, nhưng có lẽ chúng sẽ biến mất vào ngày mai.
Hắn không dám để lại dấu vết quá sâu trên mặt, dấu vết trên người có thể che chắn được nhưng trên mặt thì không, nếu như có người nhìn thấy thì Yến Hoa sẽ vô cùng xấu hổ và tức giận, về sau cũng sẽ không cho hắn hôn anh nữa.
Lần sau bọn họ có thể tiếp tục hôn nhau không?
Hai người họ cũng đã hôn nhau rồi, tại sao anh ấy vẫn chưa muốn làm bạn trai của mình nhỉ?
Phải làm sao bây giờ?
Giang Dã nằm ngửa trên giường, tự hỏi hết câu này đến câu khác, thỉnh thoảng nhớ đến nụ hôn vừa rồi lại tỉnh như sáo.
Sau khi Giang Dã rời đi, Yến Hoa mới cảm thấy bình tĩnh lại, thân thể cũng khôi phục như bình thường.
Tối nay anh đang làm cái quái gì vậy?
Yến Hoa chui vào trong chăn để lẩn trốn, nhưng đầu óc vẫn vô thức nghĩ tới Giang Dã, lỗ tai nóng bừng.
Trước kia anh cho rằng dù Giang Dã có vượt rào tới mức nào thì chỉ cần kiên trì phủ định là được.
Nhưng bây giờ anh thậm chí còn không thể thuyết phục được cơ thể của mình.
Anh không có cách nào ngủ được, trước đó anh có thể thoát khỏi tầm mắt của Giang Dã bằng cách nhắm mắt lại.
Nhưng bây giờ mỗi khi nhắm mắt lại, anh lại nhớ lại cảnh tưởng bị Giang Dã đè xuống liếm mút, giọng nói nỉ non trầm khàn của hắn cứ vương vấn bên tai: “Em yêu Kiều Kiều.”
Khi mở mắt ra là Giang Dã, khi nhắm mắt lại vẫn là Giang Dã.
Anh không có chỗ nào để trốn.
Hai người cứ mở mắt cho đến tận bình minh với những suy nghĩ của riêng mình.
Một người hưng phấn.
Một người tuyệt vọng.
Sau khi từ trên giường đứng dậy, tinh thần của Giang Dã cực kỳ phấn chấn, vừa nhìn thấy Yến Hoa liền vui vẻ chào hỏi.
“Kiều Kiều.”
Yến Hoa liếc nhìn Giang Dã, vội vàng dời ánh mắt, lạnh nhạt ừ một tiếng.
Nhìn thấy vẻ mệt mỏi trên mặt Yến Hoa, Giang Dã lại gần hỏi: “Anh ngủ không ngon sao?”
Nhưng nghĩ tới nghĩ lui, một giờ sáng anh mới ngủ được, bây giờ mới có sáu giờ sáng.
"Chúng ta ngủ thêm một lát đi, vẫn còn rất sớm." Giang Dã ân cần nói, hôm nay không có việc gì, cửa hàng cũng đóng cửa.
"Anh không muốn ngủ."
"Vậy đi ăn sáng nhé?"
"Sau bữa sáng chúng ta có thể đi mua đồ cho năm mới, nhưng trước đó em đã mua một ít rồi nên chúng ta có thể đi dạo."
Mặc dù cả đêm không ngủ nhưng Giang Dã giống như cắn phải thuốc kích thích, tinh thần hứng khởi lên kế hoạch cho hành trình hôm nay.
Yến Hoa im lặng nghe, tắm rửa xong thì cầm áo khoác đi ra ngoài.
“Anh đi ra ngoài à?” Giang Dã đi theo Yến Hoa hỏi: “Vậy anh đợi em một chút, em cũng muốn đi với anh.”
Yến Hoa thay giày ở cửa, cụp mắt không cho phép “Anh muốn đi một mình."
"Anh đi đâu vậy?" Giang Dã nhận thấy tâm trạng của Yến Hoa có gì đó không ổn, "Sao vậy, Kiều Kiều."
"Không có gì, anh có việc phải ra ngoài."
Giang Dã cũng theo ra cửa hỏi: "Là chuyện của Lục Cửu sao? Mấy ngày trước em đã đến gặp luật sư, không có vấn đề gì lớn, đối phương cũng đang xem xét hòa giải, chẳng lẽ xảy ra chuyện gì khác sao?"
Yến Hoa mở cửa bước ra ngoài, đồng thời đẩy Giang Dã vào nhà.
Yến Hoa chạy ra khỏi nhà, hít sâu vài hơi khí lạnh bên ngoài mới thấy dễ chịu hơn.
Trong nhà khắp nơi đều có dấu vết của Giang Dã, anh sẽ luôn nghĩ đến cảnh tượng tối qua và cảnh tượng trước đó khi tiếp xúc gần gũi với hắn.
Không thể quên được.
Kỳ thật anh cũng không biết mình đang đi đâu, nhưng anh nghĩ mình không thể tiếp tục ở nhà và ở cạnh Giang Dã.
Không thể để mối quan hệ giữa cả hai tiếp tục phạm thêm sai lầm.
Khi Tết Nguyên Đán đến gần, nhiều cửa hàng đã đóng cửa và chỉ còn một số cửa hàng bán đồ ăn sáng trên đường phố.
Yến Hoa vô tình đi đến trước cửa hàng hoành thánh, trước kia khi Giang Dã còn học cấp ba, vì buổi tự học kết thúc muộn nên cả hai đã đến đây ăn hoành thánh.
Có đôi khi Giang Dã rất kén ăn, suốt ngày cảm thấy đồ ăn trong bát không ngon nên nhất quyết muốn ăn thử của Yến Hoa.
Đối diện là một cửa hàng văn phòng phẩm còn chưa mở, anh cũng từng dẫn Giang Dã đi mua đồ dùng học tập ở đây.
Sữa đậu nành bán ở quán bánh mì đối diện có vị ngọt vừa phải, khi anh không muốn ăn sáng, Giang Dã thường tới đây mua cho anh một cốc sữa đậu nành.
Yến Hoa dừng lại, thu hồi tâm tư, không tiếp tục tiến về phía trước, con đường này là con đường duy nhất Giang Dã có thể đi học, ký ức giữa anh và Giang Dã có ở rất nhiều nơi, anh không thể ngừng nhớ tới hắn.
Anh quay người bước sang một con phố khác, cố gắng trốn thoát khỏi những chuyện liên quan đến Giang Dã.
Anh ngước mắt lên nhìn biển hiệu trạm xe buýt trước mặt, khi anh còn học việc ở đại lý ô tô xây dựng, sau mỗi giờ học, Giang Dã thường sẽ đứng đây đợi xe buýt vào mỗi thứ sáu, bắt chuyến xe 521 đến nơi làm việc tìm anh.
Yến Hoa lại đổi hướng, không nhìn phong cảnh bên đường nữa, cúi đầu đi về phía trước.
Anh không biết mình đã đi được bao lâu, cho đến khi ngẩng đầu và đi đến lối vào của một trung tâm mua sắm, trung tâm thương mại nay vẫn chưa mở cửa.
Nhưng Yến Hoa biết tầng bốn của nơi này là bể bơi, mỗi kỳ nghỉ hè đều sẽ đưa Giang Dã đến đây bơi lội.
Tầng hai còn có một nhà hàng Quảng Đông, anh rất thích món cháo cá phi lê ở đó, Giang Dã cũng đã học được cách làm, hương vị thậm chí không hề thua kém bên ngoài.
Giang Dã có ở khắp mọi nơi.
Hai người đã cùng nhau đi dạo khắp đường phố Nam Giãng, hiện tại là năm thứ chín.
Vào ngày này chín năm trước, anh đã đưa Giang Dã về nhà.
Yến Hoa nhắm mắt lại, phải đối mặt với sự thật rằng dù ở nhà hay ra bên ngoài, anh đều không thể tránh khỏi Giang Dã, hầu hết những ký ức của anh đều có sự hiện diện của hắn.
Chín năm đủ để một cây non phát triển thành một cây to vững chắc, đủ để Giang Dã cắm rễ sâu vào trái tim Yến Hoa không thể di dời.
Anh biết rõ bản thân cũng yêu Giang Dã.
Nhưng anh luôn tự nhủ rằng tình yêu này chỉ gói gọn trong phạm vi tình cảm giữa những người thân, cho nên trước đó anh có thể rất thẳng thắn nói với Giang Dã rằng anh sẽ không có phản ứng gì với hắn, tự lừa dối mình rằng tình yêu của anh đối với Giang Dã không phải là loại tình yêu đó, cho nên anh sẽ không xúc động.
Nhưng đêm qua, lúc anh hôn Giang Dã...
Gió lạnh thổi qua Yến Hoa khiến đầu óc anh dần tỉnh táo, anh đột nhiên ý thức được vấn đề xảy ra tối hôm qua, anh và Giang Dã không thể hôn nhau.
Hôn nhau là hành động chỉ có thể được thực hiện giữa những người yêu nhau.
Anh thực sự đã đồng ý để Giang Dã hôn anh. Cho đến bây giờ, trên người anh vẫn còn mang theo dấu vết của Giang Dã, chỉ nghĩ đến thôi cũng đã khiến tim anh đập mạnh.
Không chỉ hôn, Yến Hoa còn chấp nhận rất nhiều hành động khác của Giang Dã.
Mọi thứ đã dần đi chệch khỏi đường ray.
Anh lại nghĩ tới lần trước Bùi Thanh Ưng chưa kịp nói hết lời đó với anh.
Anh biết chính xác Bùi Thanh Ưng muốn hỏi điều gì.
Và anh đã ngăn gã lại.
Anh vô thức trốn tránh bản thân, không muốn phải đối mặt và thừa nhận sự thật, tự an ủi rằng Giang Dã chỉ đang ỷ vào anh, mà anh cũng chỉ là nhất thời mất kiểm soát.
Anh không chỉ phủ nhận tình yêu của Giang Dã, anh còn phủ nhận tình yêu của chính mình.
Mặc dù biết rõ tâm tư của Giang Dã, nhưng anh vẫn thuận theo mọi hành động của hắn, giả vờ câm điếc, trốn tránh mọi thứ.
Anh bất đắc dĩ phải đẩy Giang Dã ra xa, anh không muốn hủy hoại tương lai của Giang Dã, anh cố gắng lừa mình dối người để giữ Giang Dã ở bên cạnh mình và ngược lại.
Một khi đã vượt qua ranh giới thì không thể quay đầu.
Tình yêu là một thứ rất mong manh, anh không thể để cả hai vướng vào một mối quan hệ có thể tan vỡ bất cứ lúc nào.
Gió lạnh gào thét trên đường phố đã đánh thức Yến Hoa.
Ngay lúc Yến Hoa quyết định, giọng nói của Giang Dã chợt vang lên từ đằng sau.
"Kiều Kiều." Giang Dã mỉm cười bước nhanh tới, "Anh tới đây làm gì thế?"
Yến Hoa sửng sốt một chút, nhịn không được hỏi: "Sao em biết anh ở đây?"
"Em thấy anh không đi xe nên đoán anh sẽ không đi xa, vì thế em đã đi loanh quanh vài con phố để thử, thế là tìm được anh." Trong mắt Giang Dã có một chút đắc ý:" Có phải em rất thông minh hay không?".
Chỉ thiếu nước viết mấy chữ "Em muốn được khen" lên mặt.
Yến Hoa biết Giang Dã muốn nghe điều gì, nhưng hiện tại anh không muốn nói ra, không thể để hắn muốn làm gì thì làm, cũng không cho phép bản thân muốn làm gì thì làm.
“Em tìm anh có việc gì?” Yến Hoa không nhìn hắn mà nhìn về phía trước, giọng điệu lạnh lùng như gió lạnh mùa đông.
Giang Dã đã lâu rồi không nghe thấy Yến Hoa dùng giọng điệu như vậy nói chuyện với mình, hắn ngơ ngác không biết chuyện gì đang xảy ra.
Lần cuối cùng là vào kỳ nghỉ hè năm thứ hai trung học.
Vẻ mặt của hắn có chút mờ mịt, nhưng rất nhanh nở nụ cười nói: “Em muốn gặp anh vì em nhớ Kiều Kiều.”
Tim Yến Hoa bỗng đập nhanh hơn vì lời này, nhưng trên mặt lại không có biểu cảm gì.
Anh sửa lại: “Em nên gọi anh là anh Kiều, không phải Kiều Kiều.”
“Anh Kiều cũng là anh mà Kiều Kiều cũng là anh, có gì khác nhau đâu.” Khi nói chuyện với Yến Hoa, Giang Dã luôn thích làm nũng, nhưng hắn nhận ra ngày hôm nay anh có vẻ không ổn.
"Em không thể gọi anh là Kiều Kiều, chỉ có thể gọi anh Kiều."
Bọn họ nên phân biệt rõ ràng mối quan hệ bằng tên gọi.
"Tại sao?" Giang Dã chăm chú nhìn Yến Hoa, trong giọng nói có chút bất bình.
"Sao em không thể gọi anh là Kiều Kiều? Trước đây em vẫn gọi anh như vậy mà."
Từ đầu đến cuối Yến Hoa chưa bao giờ nhìn Giang Dã, bởi vì anh biết chỉ cần nhìn hắn thì anh sẽ mềm lòng.
"Không tại sao cả, chỉ là em không được gọi nữa." Yến Hoa ngang ngược nói.
"Em đã làm gì sai sao? Anh Kiều, nói cho em biết đi, em sẽ thay đổi, đừng làm như vậy với em." Giang Dã vừa hỏi vừa kéo tay áo Yến Hoa.
Hắn biết nhất định mình đã làm Yến Hoa không vui, nhưng lại không biết là ở chỗ nào.
Rõ ràng đêm qua vẫn còn rất tốt, thậm chí anh còn để hắn hôn rất lâu, mãi sau mới đẩy ra.
Thế nhưng sáng hôm sau anh lại không nhìn hắn lấy một lần.
Yến Hoa không thể chịu được việc Giang Dã nói chuyện với anh như thế này.
Anh sẽ mềm lòng.
“Em không làm gì sai cả.”
Yến Hoa vốn không nên có phản ứng với Giang Dã.
"Nhưng anh đang tức giận, anh cũng không thèm nhìn em, anh nói chuyện lạnh nhạt với em." Giang Dã nghiêng đầu cố gắng nhìn Yến Hoa, hắn chưa từng nhìn thấy anh có thái độ thế này bao giờ.
Trông anh không có vẻ giận dữ mà lãnh đạm hơn bình thường.
Giống như đang giận chính mình.
"Anh không cố ý làm tổn thương em." Yến Hoa giải thích.
Anh không muốn giận Giang Dã, chỉ là anh quá phiền muộn mà thôi.
Anh không thể đối mặt với cảm xúc của mình, cũng không thể đối mặt với Giang Dã.
"Vậy chúng ta đi ăn sáng nhé? Đã gần bảy giờ rồi, nếu không ăn dạ dày sẽ khó chịu."
"Em đi ăn đi, anh không có khẩu vị." Yến Hoa bước nhanh về phía trước, tránh phải đối mặt với Giang Dã.
Giang Dã ngơ ngác nhìn bóng lưng Yến Hoa, chậm rãi bước sau lưng anh, suy nghĩ về chuyện tối qua.
Trước khi kết thúc nụ hôn mọi thứ vẫn suôn sẻ.
Nhưng đột nhiên anh lại đẩy hắn ra và không muốn hôn nữa.
Lúc đó hắn còn tưởng Yến Hoa buồn ngủ, nhưng có vẻ như không phải như vậy, nhất định hắn đã khiến Yến Hoa không vui ở đâu đó.
Chẳng lẽ hắn đã cắn đau Yến Hoa?
Nhưng nếu thấy đau Yến Hoa sẽ gọi tên hắn.
Sau đó hắn sẽ nhẹ nhàng lại.
Giang Dã không thể bình tĩnh suy nghĩ chuyện tối hôm qua, mỗi khi nhớ lại, trong lòng hắn dễ dàng có những ý định điên cuồng hơn.
Chỉ cần nghĩ đến những hình ảnh này cũng khiến tâm hồn Giang Dã run rẩy.
Vì thế hắn không thể hiểu được điều gì đã xảy ra.
Chẳng lẽ Yến Hoa không thích bị hắn hôn sao?
Nhưng hôn đã lâu, nếu không thích thì nên bảo hắn ngay từ đầu.
Chẳng lẽ anh vốn không thích cho nên mới cố gắng chịu đựng, cuối cùng không nhịn được mới đuổi hắn về giường sao?
Điều này không giống tính cách của Yến Hoa.
Nội tâm Giang Dã như vỡ vụn, một nửa đang suy nghĩ tại sao Yến Hoa lại tức giận, nửa còn lại cứ ngẩn ngơ nghĩ về ký ức khó quên đêm qua.