Chương 72: Quyết định
Edit: Cua?
_
Trong đêm tối, Giang Dã chuẩn xác hôn lên môi Yến Hoa.
Hắn giữ chặt cằm Yến Hoa, không cho anh có cơ hội trốn thoát.
Giang Dã liếm cắn mấy cái rồi vội rời khi, thấy Yến Hoa không né tránh, hắn mừng rỡ khẳng định chắc nịch: “Anh không tránh.”
Yến Hoa đúng là không tránh, nhưng anh vẫn chưa sẵn sàng, Giang Dã lúc này còn chưa hoàn toàn nhận thức được, hãy thuyết phục Yến Hoa.
Trưởng thành không làm tăng thêm dũng khí của Yến Hoa, thậm chí còn khiến anh rụt rè hơn chín năm trước.
Vào sinh nhật thứ mười bảy của mình, anh có thể quyết định sống cùng Giang Dã mà không cần đắn đo.
Nhưng vào ngày sinh nhật thứ hai mươi sáu của mình, anh không có đủ dũng khí để bắt đầu một mối quan hệ mới với Giang Dã.
Trong bóng tối, Yến Hoa cúi đầu, thở dài một hơi, khẽ gọi: “Giang Dã.”
“Em ở đây, Kiều Kiều.” Giang Dã trả lời, nắm lấy tay Yến Hoa.
“Chúng ta không thể.” Yến Hoa ngập ngừng nói, cảm nhận được hơi ấm của Giang Dã truyền tới lòng bàn tay.
"Tại sao lại không thể? Chúng ta không nói cho ai biết, chỉ riêng đôi mình biết thôi có được không anh?" Giang Dã biết mình không thể đẩy Yến Hoa lại gần hơn nữa, nhưng hắn thực sự đã chờ đợi ngày này quá lâu rồi.
Hắn không biết mình đã yêu Yến Hoa từ khi nào, có lẽ là sớm hơn cả trước khi hắn nhận ra, cứ như vậy yêu anh trong nhiều năm.
Yến Hoa ngã xuống giường, dùng bàn tay không bị Giang Dã nắm che mắt, ngực phập phồng nhưng lại không nói được một lời.
Anh nghi ngờ bản thân chưa thực sự trưởng thành, có quá nhiều chuyện phải cân nhắc, anh rụt rè, không thể quyết định được nên chỉ có thể liên tục gọi tên Giang Dã.
Dường như cái tên này có thể xoa dịu được trái tim đang bối rối của anh.
"Em đây, Kiều Kiều." Giang Dã biết Yến Hoa đang nghĩ tới chuyện gì, hắn chỉ sợ Yến Hoa cân nhắc xong lại quyết định đẩy hắn ra xa.
Yến Hoa buông tay xuống, khó khăn nói: “Năm nay em mới hai mươi tuổi, tương lai còn có một chặng đường rất dài phải đi, hãy sống cuộc sống của mình thay vì dây dưa với anh.”
Giang Dã vô cùng buồn khổ, "Cuộc sống của riêng em là gì? Nếu không có anh, em cũng sẽ không thể sống tới tận bây giờ."
"Đây là năm thứ chín chúng ta bên nhau, chúng ta sẽ có năm thứ mười, năm thứ hai mươi, năm thứ ba mươi, cho đến ngày chúng ta chết."
"Quan hệ giữa chúng ta là cộng sinh và không thể tách rời."
Yến Hoa nhìn lên trần nhà tối đen như mực, đúng vậy, bọn họ cộng sinh và không thể tách rời, không ai có thể ngăn cản họ và cũng không thể chia cắt họ.
Giang Dã dừng một chút, sửa lại: “Còn có, chúng ta không dây dưa, chúng ta yêu nhau.”
Giang Dã yêu Yến Hoa, Yến Hoa cũng yêu Giang Dã.
Họ yêu nhau nhiều đến nỗi trên đời không ai yêu họ hơn đối phương cả.
Giang Dã đặt tay của hai lên ngực trái của mình, hy vọng Yến Hoa có thể cảm nhận được nhịp đập bên dưới.
“Em biết anh đang lo lắng điều gì.”
“Anh sợ mối quan hệ của chúng ta sẽ ảnh hưởng đến cuộc sống và tương lai của em.”
Yến Hoa chưa bao giờ quan tâm đến việc người khác nghĩ gì về mình, anh chỉ quan tâm đến cuộc sống của Giang Dã có thuận lợi và rộng mở hay không. Giang Dã dùng ngữ khí cực kỳ kiên định nói: "Em nhất định sẽ trở nên rất mạnh mẽ, đủ mạnh để bảo vệ anh, chúng ta sẽ không bị bất kỳ lời đồn thổi nào quấy rối."
"Cho nên Yến Hoa, em nghiêm túc khẩn cầu anh có thể cho em một cơ hội được không?"
Giờ phút này, Giang Dã không làm nũng, cũng không bày trò lừa gạt như thường ngày, hắn đang trịnh trọng và nghiêm túc với lời hứa hẹn cho tương lai của hắn và người hắn yêu.
Hắn biết lời hứa hiện tại của bản thân chưa đủ thuyết phục, nhưng hắn muốn dùng hành động để chứng minh mình có thể bảo vệ Yến Hoa, ý kiến của người ngoài sẽ không thể ảnh hưởng đến mạng sống của hắn.
Yến Hoa chỉ cần cho hắn một cơ hội, cho hắn một cơ hội để chứng minh.
Khi Giang Dã nói ra những lời này, đầu ngón tay hắn không ngừng run rẩy, chỉ khi nắm chặt lấy Yến Hoa mới có thể khiến hắn cảm thấy an tâm.
Trên lưng toát ra một lớp mồ hôi mỏng.
Trái cổ hắn khẽ cử động, cố gắng duy trì sự ổn định trong giọng nói của mình, “Nếu anh cảm thấy mối quan hệ của chúng ta sẽ khiến anh cảm thấy không thải mái hay khó chịu, hay anh nghĩ rằng em không đủ khả năng để bảo vệ anh hay khiến anh phải chịu nhiều uất ức..."
"Anh có thể dừng lại và có thể bảo em cút đi, anh có thể tước đi cơ hội của em bất cứ lúc nào."
"Nhưng ngay lúc này, anh có thể cho em xin một cơ hội được hay không?"
Giang Dã thẳng thắn nhìn thẳng vào mắt Yến Hoa, nghiêm túc nhấn mạnh từng chữ: “Chỉ một cơ hội thôi, được không?”
Trong bóng tối, Yến Hoa vẫn có thể nhìn rõ đôi mắt sáng ngời nhưng chất chứa nhiều nỗi lo của Giang Dã.
Có lẽ ánh mắt đó quá nóng bỏng và kiên quyết khiến Yến Hoa không thể bỏ qua.
Anh không thể thoát khỏi cảm xúc của Giang Dã được nữa.
Hắn ở ngay trước mặt anh, nắm tay anh, cầu xin anh cho hắn một cơ hội.
Hắn chỉ muốn một cơ hội mà thôi.
Dưới đầu ngón tay của Yến Hoa, trái tim Giang Dã đập rõ ràng và mạnh mẽ, nhịp tim nóng bỏng không thể xem nhẹ chạm đến đầu ngón tay, xuyên qua làn da, dọc theo kinh mạch trong cơ thể, chảy vào máu và tủy, thấm vào xương, chạm đến đáy lòng Yến Hoa.
Là điểm đến cuối cùng và là ngôi nhà duy nhất của Giang Dã.
Giang Dã im lặng chờ đợi phiên tòa xét xử, cầu nguyện vị thần duy nhất mà hắn tin tưởng sẽ thương xót hắn, một tín đồ hèn hạ nhưng trung thành.
Giang Dã đã mất đi khái niệm về thời gian, hắn không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, mỗi giây trôi qua đều giống như một sự dày vò và tra tấn, nhưng hắn lại thầm ước thời gian sẽ kéo dài thêm một chút để hắn không thể nghe thấy lời từ chối từ miệng đối phương.
Cho đến khi một âm tiết đơn giản vang lên trong không trung, trôi nổi giữa không khí rồi thản nhiên đáp xuống đáy lòng Giang Dã.
“Được.”
Giang Dã lại được cứu.
Hắn không chống đỡ được nữa, vui vẻ nằm xuống bên cạnh Yến Hoa.
Chỉ cần một chữ cũng có thể đầy trái tim Giang Dã.
Trên mặt mang theo nụ cười hài lòng, hắn liên tục lẩm bẩm: "Kiều Kiều."
Giọng hắn ngọt lịm như được lên men.
Giang Dã không khỏi bật cười, một đêm thăng trầm khiến hắn có chút lâng lâng.
Hắn chỉ biết mỉm cười thỏa mãn, tất cả những vinh quang cùng thành tích trước đó đều không đáng giá bằng giây phút hạnh phúc hiện tại.
Kiều Kiều đồng ý.
Yến Hoa đồng ý rồi.
Sự thật này khiến hắn muốn bay lên trời, nó đẹp đẽ như một giấc mơ.
Hắn thậm chí còn chưa từng mơ tới cảnh tượng này.
Khi Yến Hoa phát ra tiếng được ấy, dường như xiềng xích trên người anh cũng động loạt bị phá bỏ.
Anh không có cách nào từ chối Giang Dã, cũng như không có cách nào chối bỏ được trái tim chân thật của mình.
Anh yêu Giang Dã, luôn là như vậy, dù là loại tình yêu nào đi chăng nữa.
Yến Hoa chưa từng hối hận khi quyết định sống cùng Giang Dã vào chín năm trước, và anh hy vọng rằng chín năm sau, anh cũng sẽ không hối hận khi bắt đầu một mối quan hệ mới với Giang Dã ngày hôm nay.
"Kiều Kiều."
Từ khi nhận được đáp án khẳng định, Giang Dã tựa hồ chỉ có thể nói ra hai chữ này.
“Ừ.”
Bất kể Giang Dã có gọi bao nhiêu lần thì Yến Hoa đều sẽ kiên nhẫn đáp lại.
Giang Dã dựa vào người Yến Hoa nói: “Ngủ thôi, Kiều Kiều.”
“Ừm.” Yến Hoa vén chăn lên rồi nằm xuống.
“Tối nay em có thể ngủ với anh được không?” Mỗi khi cười, đôi mắt Giang Dã đều cong hình lưỡi liềm.
Yến Hoa nhìn Giang Dã đang yên vị bên cạnh: “Nếu anh nói không thì em có về giường của mình không?”
Giang Dã quả quyết nói: “Không.”
“Em ngủ với bạn trai mình có vấn đề gì sao?" Giọng nói của Giang Dã tràn ngập sự khoe khoang không thể che giấu.
Yến Hoa cũng cười: "Không thành vấn đề."
Chỉ cần hai chữ cũng có thể khiến Giang Dã vui mừng choáng váng, không thể phân biệt được nam bắc, chỉ có thể nghĩ tới Kiều Kiều của hắn.
Câu trả lời này càng khiến Giang Dã hài lòng hơn, hắn đắp chăn cho cả hai, hưng phấn không biết phải làm sao.
Việc bắn pháo vẫn chưa bị cấm ở Nam Giang, ngoài cửa sổ có thể nghe thấy tiếng pháo hoa mơ hồ, tiếng nổ sau lại to hơn tiếng nổ trước.
Thực sự bây giờ hắn không thể ngủ được.
Dù không có tiếng pháo thì cả hai cũng không thể ngủ được.
Giang Dã cười nói: "Kiều Kiều, anh còn nhớ năm đầu tiên chúng ta đi bán pháo bị ban quản lý đô thị truy đuổi không?"
"Nhớ kỹ." Yến Hoa nhớ kỹ mọi chuyện về Giang Dã.
Giang Dã ngọt ngào hỏi: “Sao lúc đó anh lại dẫn em đi cùng?”
Yến Hoa nhớ lại cảnh tượng lúc đó: “Nhìn thấy em ở nhà một mình thật đáng thương.”
“Mặc dù lúc đó em có thể đang giả vờ đáng thương." Yến Hoa nghiêng người nói, không thương tiếc liếc hắn một cái.
"Lúc đó em đáng thương thật đó, em thực sự sợ bị anh đuổi đi mà." Giang Dã vòng tay qua eo Yến Hoa, ngoan ngoãn dựa vào người anh.
Bất kể hắn đáng thương thật hay giả vờ đáng thương, Yến Hoa đều mềm lòng.
Hai người ở trên giường trò chuyện, bàn tay đặt trên eo Yến Hoa lại bắt đầu không yên phận.
“Kiều Kiều.” Giang Dã đưa tay vào, “Dù sao bây giờ em cũng không ngủ được.”
“Em muốn làm gì?” Yến Hoa cũng không ngăn cản động tác của Giang Dã.
“Muốn hôn anh.” Giang Dã cúi đầu cắn lên môi Yến Hoa.
Yến Hoa nhìn đồng hồ trên điện thoại nói: “Muộn rồi.”
“Nhưng tiếng pháo bên ngoài ồn ào quá, em không ngủ được, Kiều Kiều cũng không ngủ được."
“Dù sao cũng không ngủ được, thơm thơm chút thôi." Giang Dã nũng nịu cọ loạn.
Giọng nói của hắn vô cùng ngọt, có lẽ là do ăn đường mà lớn lên, ngọt ngào lấp đầu nội tâm anh, anh cũng rất thích loại ngọt ngào này.
Yến Hoa không nói gì, ngầm chấp nhận yêu cầu của Giang Dã.
Anh và Giang Dã là hai thái cực trên giường.
Anh không thích nói quá nhiều, chỉ thỉnh thoảng thì thầm tên Giang Dã.
Nhưng Giang Dã thì người lại, chỉ cần rời khỏi môi Yến Hoa thì hắn sẽ nói không ngừng, hắn nói yêu Kiều Kiều, không chỉ một lần mà rất nhiều lần, đủ để Yến Hoa nghe thấy những lời bày tỏ đó trong mơ.
Một lúc sau, giọng nói của Giang Dã đã biến mất vì hắn đang thưởng thức đôi môi của Yến Hoa.
Bạn trai của hắn.
Hắn hôn bạn trai của mình một cách công khai.
Yến Hoa đột nhiên liếc nhìn Giang Dã.
Giang Dã giải thích: “Không làm.”
Bị hắn chạm vào, Yến Hoa vẫn không thể giữ được bình tĩnh.
Giang Dã thở dốc nói: “Kiều Kiều cũng thích em.”
Yến Hoa dùng mu bàn tay che mắt, ngơ ngác gọi: “Giang Dã.”
Giang Dã không nói thêm nữa, bởi vì Yến Hoa sẽ ngượng ngùng.
“Như lần trước có được không?”
Yến Hoa cự tuyệt, “Không.”
“Tại sao? Lần trước không thoải mái sao?” Giang Dã hỏi.
Yến Hoa trầm mặc mấy giây, Giang Dã đột nhiên tới gần hỏi: "Muốn hôn à?"
"Ừm." Thanh âm Yến Hoa nhẹ nhàng như bông.
Đáy lòng Giang Dã mềm nhũm, hai người cứ thế bám lấy nhau.
Lần này Yến Hoa không uống thuốc.
Giang Dã phát hiện Yến Hoa rất thích hôn môi, so với những nơi khác, anh thích cảm giác môi lưỡi hòa quyện hơn.
Hôn nhau khiến Yến Hoa không tự chủ được mà có phản ứng thành thật nhất.
Hai người có thể hôn nhau rất lâu, Giang Dã luôn khiến anh cảm thấy thoải mái.
Yến Hoa thực sự cần Giang Dã nắm tay, ôm, hôn hay làm bất kỳ cử chỉ thân mật nào.
Anh cần một người yêu anh, và người đó chỉ có thể là Giang Dã.
Yến Hoa không biết mình đã ngủ lúc nào, hai người tựa hồ hôn nhau rất muộn, hôn rất lâu, thậm chí còn lâu hơn cả lần trước.
Nhưng không ai nói dừng lại.
Nhưng sau khi Yến Hoa ngủ say, Giang Dã chợt nhớ ra mình còn chưa tặng quà sinh nhật cho anh.
_
Tác giả có điều muốn nói:
Hôm nay chúng ta tụ tập ở đây để chúc mừng Yến Hoa và Giang Dã chính thức ở bên nhau! (mặc dù trước đó họ đang yêu thầm).
_
Trong đêm tối, Giang Dã chuẩn xác hôn lên môi Yến Hoa.
Hắn giữ chặt cằm Yến Hoa, không cho anh có cơ hội trốn thoát.
Giang Dã liếm cắn mấy cái rồi vội rời khi, thấy Yến Hoa không né tránh, hắn mừng rỡ khẳng định chắc nịch: “Anh không tránh.”
Yến Hoa đúng là không tránh, nhưng anh vẫn chưa sẵn sàng, Giang Dã lúc này còn chưa hoàn toàn nhận thức được, hãy thuyết phục Yến Hoa.
Trưởng thành không làm tăng thêm dũng khí của Yến Hoa, thậm chí còn khiến anh rụt rè hơn chín năm trước.
Vào sinh nhật thứ mười bảy của mình, anh có thể quyết định sống cùng Giang Dã mà không cần đắn đo.
Nhưng vào ngày sinh nhật thứ hai mươi sáu của mình, anh không có đủ dũng khí để bắt đầu một mối quan hệ mới với Giang Dã.
Trong bóng tối, Yến Hoa cúi đầu, thở dài một hơi, khẽ gọi: “Giang Dã.”
“Em ở đây, Kiều Kiều.” Giang Dã trả lời, nắm lấy tay Yến Hoa.
“Chúng ta không thể.” Yến Hoa ngập ngừng nói, cảm nhận được hơi ấm của Giang Dã truyền tới lòng bàn tay.
"Tại sao lại không thể? Chúng ta không nói cho ai biết, chỉ riêng đôi mình biết thôi có được không anh?" Giang Dã biết mình không thể đẩy Yến Hoa lại gần hơn nữa, nhưng hắn thực sự đã chờ đợi ngày này quá lâu rồi.
Hắn không biết mình đã yêu Yến Hoa từ khi nào, có lẽ là sớm hơn cả trước khi hắn nhận ra, cứ như vậy yêu anh trong nhiều năm.
Yến Hoa ngã xuống giường, dùng bàn tay không bị Giang Dã nắm che mắt, ngực phập phồng nhưng lại không nói được một lời.
Anh nghi ngờ bản thân chưa thực sự trưởng thành, có quá nhiều chuyện phải cân nhắc, anh rụt rè, không thể quyết định được nên chỉ có thể liên tục gọi tên Giang Dã.
Dường như cái tên này có thể xoa dịu được trái tim đang bối rối của anh.
"Em đây, Kiều Kiều." Giang Dã biết Yến Hoa đang nghĩ tới chuyện gì, hắn chỉ sợ Yến Hoa cân nhắc xong lại quyết định đẩy hắn ra xa.
Yến Hoa buông tay xuống, khó khăn nói: “Năm nay em mới hai mươi tuổi, tương lai còn có một chặng đường rất dài phải đi, hãy sống cuộc sống của mình thay vì dây dưa với anh.”
Giang Dã vô cùng buồn khổ, "Cuộc sống của riêng em là gì? Nếu không có anh, em cũng sẽ không thể sống tới tận bây giờ."
"Đây là năm thứ chín chúng ta bên nhau, chúng ta sẽ có năm thứ mười, năm thứ hai mươi, năm thứ ba mươi, cho đến ngày chúng ta chết."
"Quan hệ giữa chúng ta là cộng sinh và không thể tách rời."
Yến Hoa nhìn lên trần nhà tối đen như mực, đúng vậy, bọn họ cộng sinh và không thể tách rời, không ai có thể ngăn cản họ và cũng không thể chia cắt họ.
Giang Dã dừng một chút, sửa lại: “Còn có, chúng ta không dây dưa, chúng ta yêu nhau.”
Giang Dã yêu Yến Hoa, Yến Hoa cũng yêu Giang Dã.
Họ yêu nhau nhiều đến nỗi trên đời không ai yêu họ hơn đối phương cả.
Giang Dã đặt tay của hai lên ngực trái của mình, hy vọng Yến Hoa có thể cảm nhận được nhịp đập bên dưới.
“Em biết anh đang lo lắng điều gì.”
“Anh sợ mối quan hệ của chúng ta sẽ ảnh hưởng đến cuộc sống và tương lai của em.”
Yến Hoa chưa bao giờ quan tâm đến việc người khác nghĩ gì về mình, anh chỉ quan tâm đến cuộc sống của Giang Dã có thuận lợi và rộng mở hay không. Giang Dã dùng ngữ khí cực kỳ kiên định nói: "Em nhất định sẽ trở nên rất mạnh mẽ, đủ mạnh để bảo vệ anh, chúng ta sẽ không bị bất kỳ lời đồn thổi nào quấy rối."
"Cho nên Yến Hoa, em nghiêm túc khẩn cầu anh có thể cho em một cơ hội được không?"
Giờ phút này, Giang Dã không làm nũng, cũng không bày trò lừa gạt như thường ngày, hắn đang trịnh trọng và nghiêm túc với lời hứa hẹn cho tương lai của hắn và người hắn yêu.
Hắn biết lời hứa hiện tại của bản thân chưa đủ thuyết phục, nhưng hắn muốn dùng hành động để chứng minh mình có thể bảo vệ Yến Hoa, ý kiến của người ngoài sẽ không thể ảnh hưởng đến mạng sống của hắn.
Yến Hoa chỉ cần cho hắn một cơ hội, cho hắn một cơ hội để chứng minh.
Khi Giang Dã nói ra những lời này, đầu ngón tay hắn không ngừng run rẩy, chỉ khi nắm chặt lấy Yến Hoa mới có thể khiến hắn cảm thấy an tâm.
Trên lưng toát ra một lớp mồ hôi mỏng.
Trái cổ hắn khẽ cử động, cố gắng duy trì sự ổn định trong giọng nói của mình, “Nếu anh cảm thấy mối quan hệ của chúng ta sẽ khiến anh cảm thấy không thải mái hay khó chịu, hay anh nghĩ rằng em không đủ khả năng để bảo vệ anh hay khiến anh phải chịu nhiều uất ức..."
"Anh có thể dừng lại và có thể bảo em cút đi, anh có thể tước đi cơ hội của em bất cứ lúc nào."
"Nhưng ngay lúc này, anh có thể cho em xin một cơ hội được hay không?"
Giang Dã thẳng thắn nhìn thẳng vào mắt Yến Hoa, nghiêm túc nhấn mạnh từng chữ: “Chỉ một cơ hội thôi, được không?”
Trong bóng tối, Yến Hoa vẫn có thể nhìn rõ đôi mắt sáng ngời nhưng chất chứa nhiều nỗi lo của Giang Dã.
Có lẽ ánh mắt đó quá nóng bỏng và kiên quyết khiến Yến Hoa không thể bỏ qua.
Anh không thể thoát khỏi cảm xúc của Giang Dã được nữa.
Hắn ở ngay trước mặt anh, nắm tay anh, cầu xin anh cho hắn một cơ hội.
Hắn chỉ muốn một cơ hội mà thôi.
Dưới đầu ngón tay của Yến Hoa, trái tim Giang Dã đập rõ ràng và mạnh mẽ, nhịp tim nóng bỏng không thể xem nhẹ chạm đến đầu ngón tay, xuyên qua làn da, dọc theo kinh mạch trong cơ thể, chảy vào máu và tủy, thấm vào xương, chạm đến đáy lòng Yến Hoa.
Là điểm đến cuối cùng và là ngôi nhà duy nhất của Giang Dã.
Giang Dã im lặng chờ đợi phiên tòa xét xử, cầu nguyện vị thần duy nhất mà hắn tin tưởng sẽ thương xót hắn, một tín đồ hèn hạ nhưng trung thành.
Giang Dã đã mất đi khái niệm về thời gian, hắn không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, mỗi giây trôi qua đều giống như một sự dày vò và tra tấn, nhưng hắn lại thầm ước thời gian sẽ kéo dài thêm một chút để hắn không thể nghe thấy lời từ chối từ miệng đối phương.
Cho đến khi một âm tiết đơn giản vang lên trong không trung, trôi nổi giữa không khí rồi thản nhiên đáp xuống đáy lòng Giang Dã.
“Được.”
Giang Dã lại được cứu.
Hắn không chống đỡ được nữa, vui vẻ nằm xuống bên cạnh Yến Hoa.
Chỉ cần một chữ cũng có thể đầy trái tim Giang Dã.
Trên mặt mang theo nụ cười hài lòng, hắn liên tục lẩm bẩm: "Kiều Kiều."
Giọng hắn ngọt lịm như được lên men.
Giang Dã không khỏi bật cười, một đêm thăng trầm khiến hắn có chút lâng lâng.
Hắn chỉ biết mỉm cười thỏa mãn, tất cả những vinh quang cùng thành tích trước đó đều không đáng giá bằng giây phút hạnh phúc hiện tại.
Kiều Kiều đồng ý.
Yến Hoa đồng ý rồi.
Sự thật này khiến hắn muốn bay lên trời, nó đẹp đẽ như một giấc mơ.
Hắn thậm chí còn chưa từng mơ tới cảnh tượng này.
Khi Yến Hoa phát ra tiếng được ấy, dường như xiềng xích trên người anh cũng động loạt bị phá bỏ.
Anh không có cách nào từ chối Giang Dã, cũng như không có cách nào chối bỏ được trái tim chân thật của mình.
Anh yêu Giang Dã, luôn là như vậy, dù là loại tình yêu nào đi chăng nữa.
Yến Hoa chưa từng hối hận khi quyết định sống cùng Giang Dã vào chín năm trước, và anh hy vọng rằng chín năm sau, anh cũng sẽ không hối hận khi bắt đầu một mối quan hệ mới với Giang Dã ngày hôm nay.
"Kiều Kiều."
Từ khi nhận được đáp án khẳng định, Giang Dã tựa hồ chỉ có thể nói ra hai chữ này.
“Ừ.”
Bất kể Giang Dã có gọi bao nhiêu lần thì Yến Hoa đều sẽ kiên nhẫn đáp lại.
Giang Dã dựa vào người Yến Hoa nói: “Ngủ thôi, Kiều Kiều.”
“Ừm.” Yến Hoa vén chăn lên rồi nằm xuống.
“Tối nay em có thể ngủ với anh được không?” Mỗi khi cười, đôi mắt Giang Dã đều cong hình lưỡi liềm.
Yến Hoa nhìn Giang Dã đang yên vị bên cạnh: “Nếu anh nói không thì em có về giường của mình không?”
Giang Dã quả quyết nói: “Không.”
“Em ngủ với bạn trai mình có vấn đề gì sao?" Giọng nói của Giang Dã tràn ngập sự khoe khoang không thể che giấu.
Yến Hoa cũng cười: "Không thành vấn đề."
Chỉ cần hai chữ cũng có thể khiến Giang Dã vui mừng choáng váng, không thể phân biệt được nam bắc, chỉ có thể nghĩ tới Kiều Kiều của hắn.
Câu trả lời này càng khiến Giang Dã hài lòng hơn, hắn đắp chăn cho cả hai, hưng phấn không biết phải làm sao.
Việc bắn pháo vẫn chưa bị cấm ở Nam Giang, ngoài cửa sổ có thể nghe thấy tiếng pháo hoa mơ hồ, tiếng nổ sau lại to hơn tiếng nổ trước.
Thực sự bây giờ hắn không thể ngủ được.
Dù không có tiếng pháo thì cả hai cũng không thể ngủ được.
Giang Dã cười nói: "Kiều Kiều, anh còn nhớ năm đầu tiên chúng ta đi bán pháo bị ban quản lý đô thị truy đuổi không?"
"Nhớ kỹ." Yến Hoa nhớ kỹ mọi chuyện về Giang Dã.
Giang Dã ngọt ngào hỏi: “Sao lúc đó anh lại dẫn em đi cùng?”
Yến Hoa nhớ lại cảnh tượng lúc đó: “Nhìn thấy em ở nhà một mình thật đáng thương.”
“Mặc dù lúc đó em có thể đang giả vờ đáng thương." Yến Hoa nghiêng người nói, không thương tiếc liếc hắn một cái.
"Lúc đó em đáng thương thật đó, em thực sự sợ bị anh đuổi đi mà." Giang Dã vòng tay qua eo Yến Hoa, ngoan ngoãn dựa vào người anh.
Bất kể hắn đáng thương thật hay giả vờ đáng thương, Yến Hoa đều mềm lòng.
Hai người ở trên giường trò chuyện, bàn tay đặt trên eo Yến Hoa lại bắt đầu không yên phận.
“Kiều Kiều.” Giang Dã đưa tay vào, “Dù sao bây giờ em cũng không ngủ được.”
“Em muốn làm gì?” Yến Hoa cũng không ngăn cản động tác của Giang Dã.
“Muốn hôn anh.” Giang Dã cúi đầu cắn lên môi Yến Hoa.
Yến Hoa nhìn đồng hồ trên điện thoại nói: “Muộn rồi.”
“Nhưng tiếng pháo bên ngoài ồn ào quá, em không ngủ được, Kiều Kiều cũng không ngủ được."
“Dù sao cũng không ngủ được, thơm thơm chút thôi." Giang Dã nũng nịu cọ loạn.
Giọng nói của hắn vô cùng ngọt, có lẽ là do ăn đường mà lớn lên, ngọt ngào lấp đầu nội tâm anh, anh cũng rất thích loại ngọt ngào này.
Yến Hoa không nói gì, ngầm chấp nhận yêu cầu của Giang Dã.
Anh và Giang Dã là hai thái cực trên giường.
Anh không thích nói quá nhiều, chỉ thỉnh thoảng thì thầm tên Giang Dã.
Nhưng Giang Dã thì người lại, chỉ cần rời khỏi môi Yến Hoa thì hắn sẽ nói không ngừng, hắn nói yêu Kiều Kiều, không chỉ một lần mà rất nhiều lần, đủ để Yến Hoa nghe thấy những lời bày tỏ đó trong mơ.
Một lúc sau, giọng nói của Giang Dã đã biến mất vì hắn đang thưởng thức đôi môi của Yến Hoa.
Bạn trai của hắn.
Hắn hôn bạn trai của mình một cách công khai.
Yến Hoa đột nhiên liếc nhìn Giang Dã.
Giang Dã giải thích: “Không làm.”
Bị hắn chạm vào, Yến Hoa vẫn không thể giữ được bình tĩnh.
Giang Dã thở dốc nói: “Kiều Kiều cũng thích em.”
Yến Hoa dùng mu bàn tay che mắt, ngơ ngác gọi: “Giang Dã.”
Giang Dã không nói thêm nữa, bởi vì Yến Hoa sẽ ngượng ngùng.
“Như lần trước có được không?”
Yến Hoa cự tuyệt, “Không.”
“Tại sao? Lần trước không thoải mái sao?” Giang Dã hỏi.
Yến Hoa trầm mặc mấy giây, Giang Dã đột nhiên tới gần hỏi: "Muốn hôn à?"
"Ừm." Thanh âm Yến Hoa nhẹ nhàng như bông.
Đáy lòng Giang Dã mềm nhũm, hai người cứ thế bám lấy nhau.
Lần này Yến Hoa không uống thuốc.
Giang Dã phát hiện Yến Hoa rất thích hôn môi, so với những nơi khác, anh thích cảm giác môi lưỡi hòa quyện hơn.
Hôn nhau khiến Yến Hoa không tự chủ được mà có phản ứng thành thật nhất.
Hai người có thể hôn nhau rất lâu, Giang Dã luôn khiến anh cảm thấy thoải mái.
Yến Hoa thực sự cần Giang Dã nắm tay, ôm, hôn hay làm bất kỳ cử chỉ thân mật nào.
Anh cần một người yêu anh, và người đó chỉ có thể là Giang Dã.
Yến Hoa không biết mình đã ngủ lúc nào, hai người tựa hồ hôn nhau rất muộn, hôn rất lâu, thậm chí còn lâu hơn cả lần trước.
Nhưng không ai nói dừng lại.
Nhưng sau khi Yến Hoa ngủ say, Giang Dã chợt nhớ ra mình còn chưa tặng quà sinh nhật cho anh.
_
Tác giả có điều muốn nói:
Hôm nay chúng ta tụ tập ở đây để chúc mừng Yến Hoa và Giang Dã chính thức ở bên nhau! (mặc dù trước đó họ đang yêu thầm).