Chương : 20
“Đợi ta đem đám côn trùng phía sau xử lý sạch rồi, sẽ ngươi đi xử lý vết thương.” Lâm Bình Chi dừng một chút, do hắn luyện Tịch Tà Kiếm Phổ, nên Bách Hợp biết lúc này hắn đã sớm vung đao tự cung, chiếu theo tình huống nội dung của thế giới này mà nói, người luyện môn võ công này có trở nên bất nam bất nữ, âm thanh lanh lảnh …cùng lúc đó cũng có bộ dáng tương tự nữ nhân, giọng nói của Lâm Bình Chi mang theo vài phần âm nhu, không nhanh không chậm khiến cho Bách Hợp có chút dựng tóc gáy lên đồng thời lại không biết nên nói cái gì cho phải.
Lúc này nhìn tình cảnh hai người chung đụng, mặc dù Lâm Bình Chi còn có nói mấy câu với nàng, nhưng giữa hai người không thân mật, có thể thấy được cho dù theo nội dung câu chuyện, nàng không phải đến vào lúc Nhạc Linh San chết, thì cũng là đến lúc nàng ta nhanh chóng chết thôi, theo lý mà nói nàng có hai lần kinh nghiệm làm nhiệm vụ, kiếp trước còn sống thời gian dài như vậy, lúc này mặc dù đối với nội dung câu chuyện hết sức giật mình, nhưng cũng không thể nói không ra lời mới đúng.
“Hôm nay, tại sao ngươi muốn cứu ta?” Bách Hợp yên tĩnh lại, ngược lại Lâm Bình Chi mở miệng đặt câu hỏi.
Nghe nói như thế, Bách Hợp không khỏi cười khổ hai tiếng, trong đầu của nàng, trí nhớ cuối cùng của Nhạc Linh San là nhìn thấy Lâm Bình Chi đấu cùng hai người Dư Thương Hải và Mộc Cao Phong, nhìn thấy phía sau lưng Mộc Cao Phong bị đâm rách, độc thủy phun về phía Lâm Bình Chi, theo bản năng liền nhào về phía hắn, sau khi đưa hắn đẩy ra liền trúng trận nọc độc này. Nhưng lúc này Lâm Bình Chi hỏi nàng tại sao muốn cứu hắn, Bách Hợp nghĩ đến nội dung câu chuyện, tình cảm mà Nhạc Linh San đối với Lâm Bình Chi liền mở miệng nói:
“Huynh là trượng phu của ta, cứu huynh chẳng lẽ còn cần nguyên nhân sao?” lúc nói nàng chuyện âm thanh đứt quãng , cơn đau do vết thương phía sau lưng cùng với vết thương lúc trước đánh nhau cùng Dư Thương Hải còn lưu lại trong trí nhớ, làm cho sắc mặt nàng vô cùng tái nhợt.
“Nói nghe thật hay.” Lâm Bình Chi ngó chừng một nửa gương mặt của nàng, vẻ mặt âm tình bất định, tay của hắn xiết bên hông Bách Hợp, Bách Hợp có thể cảm giác được ngón tay của hắn co rút lại, cuối cùng đỡ bên hông của nàng rồi bất động. Cũng chỉ trong nháy mắt này, lông măng phía sau lưng của Bách Hợp cũng đã dựng lên, trong nháy mắt đó nàng rõ ràng cảm nhận được một thứ gọi là sát ý.
“Cha ngươi là một ngụy quân tử, ban đầu. . . . . .” trên mặt Lâm Bình Chi lộ ra nụ cười âm trầm, hắn lớn lên vốn mặt trắng như ngọc, lúc này giữa lông mày tất cả đều là tàn nhẫn, lúc cười lên làm cho người ta có một loại cảm giác không rét mà run, tiếng nói của hắn lanh lảnh, vừa mới nói một nửa tròng mắt khẽ híp liền lộ ra sát khí , trở tay liền rút ra trường kiếm ở bên hông, hướng về phía bên phải cánh rừng chỉ tới: “Là vị bằng hữu nào, mau ra đây, nếu không đao kiếm của tại hạ sẽ không có mắt.”
Hắn nói xong câu này, trong bụi cỏ căn bản không có động tĩnh, Lâm Bình Chi lạnh lùng cười một tiếng, giật ngọc bội đeo bên hông mình liền hướng phương hướng hắn chỉ ném tới, sau tiếng động của kình phong chẳng được bao lâu thì một cô nương tướng mạo xinh đẹp từ trong bụi cỏ đi ra ngoài.
Trí nhớ của Bách Hợp quay một vòng, không tự chủ kêu lên: “Nhậm cô nương. . . . . .”
Vị này là nữ chính đại danh đỉnh đỉnh của Tiếu ngạo giang hồ Nhậm Doanh Doanh, chẳng biết lúc nào nàng đã đi theo phía sau hai người Lâm Bình Chi và Bách Hợp, chuyện hai người vừa mới nói không biết nàng ta đã nghe được bao nhiêu. Trong mắt Lâm Bình Chi lộ ra vẻ âm tàn, nhưng trong miệng lại nhỏ giọng nói: “Nhậm cô nương một đường đi theo phía sau, là có điều gì muốn chỉ giáo tại hạ sao?”
“Chỉ giáo thì không phải dám nhận, chẳng qua Nhạc cô nương là thê tử của ngươi, lại vì cứu ngươi bị thương, sao ngươi lại bạc đãi nàng ấy như thế. . . .? ” Hiện tại động tĩnh của mình đã bị người ta phát hiện, Nhậm Doanh Doanh cũng không có ý giấu diếm nữa, ngược lại chân thành đi ra: “Nếu ngươi đã không có ý với Nhạc cô nương, tại sao ban đầu lại cưới nàng, làm lỡ chung thân của nàng ấy?”
Mắt của Lâm Bình Chi lộ ra sát ý, cũng cười nói: “Thê tử của ta, không cần ngươi tới nhiều chuyện, chỉ sợ là phía sau ngươi có người sai sử đúng không?
Hắn nói xong lời này, Bách Hợp nhạy cảm cảm giác được trong mắt của hắn lại sinh ra sát khí , không khỏi nổi lên tức giận đối với việc Nhậm Doanh Doanh ra mặt.
Không biết cô nương này đã đi theo phía sau nghe lén bao lâu, võ công của nàng cao hơn nữa tâm tư lại bén nhạy, còn một lòng vì Lệnh Hồ Xung nên đối với tình địch Nhạc Linh San không khỏi chú ý thêm vài phần, lúc này cho dù Bách Hợp không phải là nguyên chủ, nhưng lúc nhìn thấy Nhậm Doanh Doanh bản năng của thân thể sinh ra mấy phần lúng túng .
“Ngươi đang nói bậy bạ gì đó?” Nhậm Doanh Doanh tức giận trợn mắt nhìn Lâm Bình Chi một cái, từ sau khi nàng nhìn thấy Lâm Bình Chi đã cảm thấy người này có cái gì đó không đúng, không chỉ là thủ pháp võ công, ngay cả nói chuyện diễn xuất cũng có mấy phần tương tự Đông Phương Bất Bại đã bị đám người mình đích thân giết chết, sau đó lại nhìn thấy hắn đối với mình thê tử tân hôn Nhạc Linh San nhạt nhẽo bạc tình, trong lòng đã có mấy phần hoài nghi, đáng tiếc lúc trước lại không nghe được tin tức hữu dụng gì, lúc này lại nghe thấy Lâm Bình Chi đối với Lệnh Hồ Xung ý hữu sở chỉ (lời nói hoặc hành động biểu đạt những gì ẩn sâu trong nội tâm người khác), liền thốt nói ra:
“Một mình ngươi trong lòng có quỷ, liền hoài nghi người người đều giống ngươi.”
Bởi vì hôm nay Bách Hợp nhập vào thân Nhạc Linh San khi đang nhào về phía trước trong lúc biến mất, nên đem người bị thương vốn là Lâm Bình Chi đổi sang mình, lúc này hắn không hề có bộ dáng giống với nguyên tác là hai mắt bị mù cần người chiếu cố, vừa nghe thấy Nhậm Doanh Doanh nói trúng ý đồ của mình…, trong lòng giận dữ, cười lạnh đem kiếm cầm trong tay nhắm phía Nhậm Doanh Doanh.
Tình cảnh Lâm Bình Chi đại chiến đám người Dư Thương Hải, Nhậm Doanh Doanh cũng nhìn thấy, lúc này nhìn thấy hắn tức giận, trong lòng không khỏi sinh ra e sợ, Tịch Tà Kiếm Phổ này của Lâm gia quả thật có mấy phần bất thường, có mấy phần tương tự với võ công ban đầu của Đông Phương Bất Bại, nhớ đến hôm nay Lâm Bình Chi ăn mặc cùng với khẩu khí nói chuyện, không khỏi tương tự với Đông Phương Bất Bại, trong lòng lạnh run, sắc mặt liền thay đổi theo.
“Nhậm cô nương, tính tình của ta cũng không được tốt, nếu ngươi nói thêm một câu nữa, có tin ta cắt đầu lưỡi của ngươi, dùng để nhắm rượu hay không?” tiếng nói của hắn chói tai, giữa lông mày lại có mấy phần lệ khí, lúc này cười mở miệng nói chuyện mà làm cho người ta run rẫy cả người, Nhậm Doanh Doanh nhìn sát khí trong mắt, không tự chủ được nghiêng người tránh qua.
Lúc này Lâm Bình Chi mới cười một tiếng, trường kiếm trong tay vỗ một cái lên trên mông ngựa thượng, cũng không để ý Nhậm Doanh Doanh có tránh ra không, khiến nàng ăn một đám cát bụi phía sau, mang theo Bách Hợp nghênh ngang rời đi.
Đây là một hung thần, tuy nói bởi vì trí nhớ ảnh hưởng, Bách Hợp đối với Nhậm Doanh Doanh cũng không có ấn tượng đặc biệt tốt, nhưng lúc này vừa nhìn thấy nàng ấy đã không có trước mắt, mình lại cùng Lâm Bình Chi chung đụng, không khỏi hơi sợ . Trong nguyên tác Lâm Bình Chi hận Nhạc Bất Quần tận xương , hận ý của hắn thậm chí còn hơn kẻ thù lúc trước đã tàn sát cả nhà hắn, chính bởi vì như thế, hắn đối với người vợ mới cưới vào cửa là Nhạc Linh San không có thiện cảm gì, càng về sau lại càng đích thân giết chết Nhạc Linh San.