Chương : 14
Đối với nguy hiểm đang rình rập, Tô Bắc không tính là phát hiện quá muộn.
Thậm chí có thể nói, dù không trải qua huấn luyện, nhưng trực giác của cậu lại vô cùng nhạy bén.
Lúc này, mông Tô Bắc giống như đang ngồi trên hàng trăm cái kim châm.
— Có người theo dõi cậu, nhưng lại không có cảm giác áp lực, chỉ có nguy hiểm.
Không phải biến thái, là một người khác.
Tô Bắc suy đoán, mồ hôi theo đường cong trên mặt chảy xuống, cậu hơi mím môi, một giọt len vào trong miệng cậu – đắng chát.
Cậu khắc chế xúc động muốn xoay đầu, khắc chế xúc động muốn bỏ chạy.
Tô Bắc một lần lại một lần nói với chính mình, không được, còn chưa đến lúc, phải kiên nhẫn chờ đợi thời cơ.
Cậu chậm rãi thay đổi lộ tuyến, ngừng lại ở một quán thịt nướng, mua hai xuyên mực xâu, thoải mái thong thả bước trên đường, Tô Bắc đem một miếng gặm trong miệng, ngẩng đầu lên, ánh mắt như vô tình liếc về mặt kính phía sau quán thịt…
Phải làm như thế nào đây? Cậu vắt óc suy nghĩ…
Những nơi Tô Bắc có thể đi cũng không nhiều, về nhà chắc chắn không phải là một lựa chọn tốt, những người này khẳng định biết địa chỉ nhà của cậu.
Tô Bắc nhanh nhẹn chen vào dòng người.
Cước bộ cậu ngày càng nhanh, cuối cùng giống như đang chạy bộ chậm.
Ở nơi này mở rất nhiều cửa hàng, bốn phương đều có đường đi, nếu muốn thoát khỏi truy lùng của bọn chúng, thì đây chính là nơi tốt nhất.
Tô Bắc chạy vào một một căn trong số đó, cầm lấy một cái áo khoác, nhanh chóng thanh toán tiền rồi rời đi.
Sau khi đi vào không biết bao nhiêu cái cửa hàng, quần áo trên người Tô Bắc đã hoàn toàn thay đổi.
Trên đầu cậu đeo một cái nón lưỡi trai màu xanh lam, mặc một cái áo phông rộng giá rẻ, ngay cả cái ba lô đeo phía sau cũng được thay đổi hoàn toàn.
Tô Bắc lấy di động ra, gọi tới số điện thoại bàn trong nhà, không có người bắt máy, lại gọi cho ba cậu, điện thoại đã khóa máy.
Cậu hít sâu một hơi, tình huống hiện giờ không được khả quan lắm.
Phải biết rằng ba cậu làm nghề buôn bán, điện thoại trong 24h đều phải mở nguồn.
Tô Bắc sắc mặt lạnh lùng, trong mắt lóe ra một tia âm ngoan.
Trực tiếp bỏ trốn? Cứ như vậy bỏ mặc hết mọi thứ?
Cậu chắc chắn không làm được!
Vậy bây giờ chỉ có thể cố gắng nghĩ ra biện pháp khác.
Nói thật, những chuyện Tô Bắc có thể làm không nhiều. Hiện tại, cậu chỉ còn cách nuốt xuống không cam tâm trong lòng.
Tô Bắc lắc lắc đầu, đây và chuyện về sau, cái chính hiện giờ là nên giải quyết như thế nào.
Cậu dùng hai tay vỗ vỗ mặt mình, ngay cả số người quen biết cậu cũng phải nói là rất ít, vậy càng đừng nói tới chuyện tìm kiếm sự giúp đỡ từ họ.
Tô Bắc lục lọi trong danh bạ, sau đó dừng lại ở một dãy số.
Đây là lần đầu tiên Tô Bắc gọi cho người này.
Điện thoại vang thật lâu, tại thời điểm sắp tắt, rốt cuộc có người bắt máy.
Phải nói là trong nháy mắt, Tô Bắc ngay lập tức hỏi:” Chu Phỉ Thạch, cậu có biết ba tôi ở đâu không?”
Đầu dây bên kia vô cùng yên lặng, nếu không phải còn có tiếng người hít thở, cậu sẽ nghi ngờ mình đang ‘độc thoại’ với không khí.
Thanh âm Chu Phỉ Thạch có chút khàn khàn: “Tô Bắc… anh còn dám gọi điện thoại cho tôi sao?”
Tô Bắc im lặng.
Cả hai người nhất thời đều lâm vào trầm mặc.
Cậu chỉ là không còn đường sống nào khác nên mới gọi cho y, câu này nói ra chắc không có người nào tin đi?
Người bình thường, có ai ‘tài giỏi, dũng cảm’ như vậy, ngay cả địa bàn mạng lưới thuốc phiện cũng dám tố cáo?
‘Im lặng, vờ như không biết’ mới là lựa chọn của hầu hết những người khác đi?
Đối với những chuyện này, hẳn là nên do cảnh sát lo mới phải? Sau này, lỡ như bị dụ dỗ hay vì ham muốn nhất thời mà hút đến nghiện, mặc kệ kết quả thảm hại ra sao, nhưng chỉ vì nó mà làm ra hành động này liệu có xứng đáng không?
Trong lòng Tô Bắc ít nhiều gì cũng nghĩ như vậy.
Hơn nữa, trước giờ đối với những chuyện không liên quan gì đến mình, cậu đều luôn rất lạnh nhạt.
“Phải làm gì? Tụi mày muốn tao làm gì mới chịu buông tha tao? Còn có… ông ta.” Tô Bắc nói thẳng vào trọng điểm.
Lòng lòng vòng vòng dài dòng như vậy, nếu có thể nói thẳng thì cứ nói, dù sao cũng không quan trọng, đối phương sớm đã đem mọi chuyện điều tra xong rồi mới hành động.
Chu Phỉ Thạch nói:”…Tô Bắc, điều này là không thể nào… Tôi đây… cũng không có biện pháp.”
Trong lòng Tô Bắc chợt lạnh, cậu hỏi dồn dập:” Cậu là có ý tứ gì?”
Chu Phỉ Thạch giống như đang thở dài, trả lời:” Ông ta hiện tại đang ở trong tay chúng tôi, anh tốt nhất là nên ‘ngoan ngoãn’ một chút”
Tô Bắc trực tiếp cắt đứt điện thoại.
Đây là tình huống gì? Vì sao tất cả mọi chuyện đều đồng thời dồn vào một lúc.
Cậu nên đứng đây đợi người tới bắt? Hay vẫn tiếp tục tìm biện pháp giãy dụa khác?
Tô Bắc hơi choáng.
Ngữ khí của Chu Phỉ Thạch lúc nãy tràn ngập ý tứ cảnh cáo.
Tô Bắc không hề nghi ngờ, nếu cậu dám làm chuyện gì, ba cậu khẳng định gặp tai ương.
Với lại bộ dáng Chu Phỉ Thạch nhìn sao cũng không giống sẽ chịu buông tha Tô Vận Thành.
Cho dù ông ta tốt cỡ nào, thậm chí cưng y hơn cả con ruột của mình.
Tô Bắc trên màn hình ấn ấn vài cái, gửi đi một cái tin nhắn, phi thường ngắn gọn:
–Tôi gặp phiền phức.
Người nhận là biến thái, cậu gửi sang số điện thoại mới nhất mà anh ta dùng để liên lạc với cậu.
Mặc kệ có hiệu quả hay không, đều phải sử dụng.
Ngồi chờ chết không phải là tính cách của cậu.
Tô Bắc đón một chiếc xe, đưa tiền, tùy tiện nói một nơi.
Xe thong dong chạy trên đường.
Di động của Tô Bắc không có phản ứng, tuy rằng cậu đang ôm hi vọng vạn nhất nó sẽ phát ra tin tức, nhưng qua một hồi lâu, khi hi vọng ngày càng tan đi, tâm tình của cậu càng thêm ác liệt.
Biến thái quăng cho cậu một cái phiền toái lớn như vậy, bây giờ lại muốn trơ mắt nhìn cậu ‘tự sinh tự diệt’.
Ánh mắt Tô Bắc lạnh lẽo nhìn di động.
Được thôi, muốn cậu tìm đường chết, cậu cũng phải tha đệm lưng.
Tô Bắc bảo lái xe đưa cậu tới đồn cảnh sát.
Cậu tìm Lôi Thiên.
Tô Bắc nhắm mắt, dựa lưng vào ghế ngồi, cảm giác bất lực này thật khó tiếp thu.
Suy nghĩ của cậu vẫn còn đang trong hỗn loạn, bỗng cảm giác được xe taxi thắng gấp.
Trong lòng Tô Bắc cả kinh, mở mắt nhìn ra ngoài, cậu thấy có rất nhiều chiếc xe màu đen đang bao vây xung quanh mình.
Người lái xe thất kinh dừng lại.
Tô Bắc ban đầu có hơi kích động, nhưng cậu dần lấy lại bình tĩnh.
Con phố này khá hẻo lánh, thời điểm xe lái ở gần lộ, Tô Bắc nhắm mắt chú tâm suy nghĩ nên không để ý tình huống bên ngoài, thế nên kết quả cuối cùng là như vậy.
Tô Bắc mở cửa, trực tiếp xuống xe.
Cậu vừa mới đặt chân dưới đất, còn chưa đứng vững, người lái taxi đã phóng như bay.
Vài người đàn ông hùng hổ, thong dong bước tới gần.
Tô Bắc không sợ đánh nhau, cậu liếm liếm môi, âm ngoan nhìn đám đàn ông.
Những người không thèm để Tô Bắc vào mắt, cậu sẽ làm cho họ nếm mùi vị hối hận.
Tô Bắc hít sâu một hơi, đi lên phía trước, dừng lại trước một người đàn ông gần nhất, sau đó dùng sức ‘quét ngang’.
Bất ngờ không kịp đề phòng, người đàn ông kia ngã xuống, lăn xa mấy thước.
Người đàn ông bị cậu đánh lén thành công, ôm bụng đứng lên, vẻ mặt hung ác nhìn cậu.
Năm người, kết thành một hình ngũ giác, đem cậu bao vây chặt chẽ ở chính giữa.
Bên ngoài ngẫu nhiên có xe chạy qua, nhưng không ai dừng lại.
Tô Bắc giống một con sói giảo hoạt, dùng ánh mắt đề phòng cùng lạnh lẽo, gắt gao nhìn chằm chằm bọn họ.
Một đấu một, Tô Bắc còn có một chút nắm chắc.
Nhưng trước mặt mình lại là ‘một đội ngũ năm người’, Tô Bắc dần dần bị vây vào hoàn cảnh xấu.
Trên người cậu bị người đấm, đá vài cái, đau đến toàn thân phát run.
Thân thủ của đám đàn ông đó cũng rất khá, mới giao thủ trong chốc lát, một tên đàn ông đặc biệt cao lớn trong đó hung hăng tấu một quyền lên bụng Tô Bắc.
Tô Bắc ngay cả tiếng hừ cũng chưa kịp la, thân thể liền nghiêng lệch ngã xuống.
Cảm giác đau nhức khiến trán cậu ướt đẫm mồ hôi.
Tô Bắc bị người đàn ông thô bạo quăng vào trong xe.
Mơ mơ hồ hồ, cậu nghe được tiếng còi cảnh sát, quả nhiên vẫn có người còn chút lương tâm báo nguy.
Đáng tiếc là không kịp rồi, trước lúc ý thức chìm vào trong bóng tối, trong đầu cậu lóe lên một câu như vậy.
Thời điểm Tô Bắc tỉnh lại, cậu đang ở trong một gian tầng hầm.
Hai tay bị người trói ra sau lưng, tùy tiện để cậu nằm một góc, Tô Bắc dựa vào tường, gượng làm thân thể ngồi dậy, ánh mắt cậu nhanh chóng lướt khắp tầng hầm đánh giá một lần, những thứ sau đó làm cậu không rét mà run.
Trên tường, khắp nơi đều treo đầy những bộ hình cụ*, mặt trên còn loang lổ những vết máu.
(*) bộ dụng cụ SM.
Cả gian hầm tỏa ra một mùi hôi thối nồng nặc.
Là mùi hủ bại cùng với hương vị máu trộn lẫn.
Da đầu Tô Bắc run lên.
Cậu sợ đau, sợ chết, cậu không phải là người ‘anh hùng da sắt’ gì cả, cậu chỉ là một học sinh trung học bình thường.
Tô Bắc nơm nớp lo sợ, hướng góc hẻo lánh xê dịch tới, tận lực tránh xa khỏi khí lạnh, những bộ hình cụ đáng sợ, cậu nhích rồi lại nhích một chút.
Bọn người đó, cũng không lập tức tra tấn Tô Bắc.
Họ chỉ là đem Tô Bắc ném vào tầng hầm này, không tra hỏi, giống như đã quên chính mình đã từng bắt về một người.
Ba ngày, suốt ba ngày, không nước, không đồ ăn.
Người bình thường, không ăn bảy ngày sẽ chết, không uống ba ngày cũng sẽ chết.
Tô Bắc không thể kiên trì bao lâu, ý thức của cậu đã có chút mơ hồ, rất khát, cậu đang rất khát, muốn uống nước.
Thân thể cậu ngày càng yếu đuối vô lực, những người đó hẳn muốn cho cậu chết khát chết đói đi?
Tô Bắc nhìn cổ tay gầy yếu của mình, trên đó có một vết thương dài màu đỏ sậm.
Cậu cắn vảy trên miệng vết thương ra, vị máu tràn ngập mùi rỉ sét tràn vào trong miệng, Tô Bắc tham lam liếm, chỉ cần sống sót, cho dù phải ăn thịt chính mình, uống máu của chính mình, cậu đều sẽ làm, cậu nhất định phải sống!
Tận lực làm mình sống lâu một chút.
Lâu hơn nữa.
Đây là ý niệm duy nhất đang tồn tại trong đầu cậu.
Ngay cả bản thân Tô Bắc cũng không hiểu lí do kiên trì của mình là gì.
Cậu đối với thế giới này vô cùng lạnh nhạt, cũng không đặc biệt yêu thương luyến tiếc ai, còn có điều gì làm cậu không bỏ xuống được?
Sự liều lĩnh kiên trì này chẳng lẽ chính là bản năng sinh tồn sao?
Tô Bắc lần nữa cắn vào miệng vết thương.
Da thịt rách ra, máu theo đó chảy xuống.
Mấy ngày nay, máu ở phần vết thương này ngày càng ít, cậu đành phải đổi địa phương cắn xé.
Tô Bắc nhìn vết thương bị cắn nát, trên mặt không có một tia biểu tình, ánh mắt lạnh lẽo nhưng có phần dại ra.
Cổ họng cậu khô khan, thong dong cắn miệng vết thương của mình, máu cùng một chút thịt bị xé rách được cậu nuốt vào miệng.
Tô Bắc ‘tận hưởng’ khí lực ít ỏi còn sót lại của mình.
Cậu sắp không được.
Tô Bắc híp mặt nhìn cánh cửa đang dần mở ra.
Ánh sáng chói mắt len vào bên trong phòng.
Một dáng người cao lớn đứng trước cửa, mông lung, Tô Bắc hoảng hốt nhìn chằm chằm.
Tựa hồ có chút quen mắt, nhưng lại không nghĩ ra được là ai.
Hoàn chương 14.
Thần: Chương này khá ngắn nhỉ?
Đây là Quà của nàng thotranglongden, cảm ơn vì đã ủng hộ ta :))
Nhiệt liệt chào mừng!!!
P/s: Salies mất tích đâu rồi T^T~ Beta giùm ta đi a~~~