Chương : 36
Trong bóng đêm, hai người nắm chặt tay, dựa vào nhau, cảm thụ nhiệt độ cơ thể đối phương.
Một màn nhìn thế nào cũng cảm thấy tràn ngập ôn nhu.
–Nhưng với điều kiện tiên quyết là xem nhẹ cái mộ bia kế bên hai người.
Tâm tình Tô Bắc như ngồi trên tàu lượn siêu tốc, lúc cao lúc thấp, cảm giác vô cùng kích thích.
Người đàn ông trầm mặc bên người cậu đột nhiên tắt đèn pin.
Tô Bắc nhất thời cảm thấy bóng đêm vô tận tràn về bao quanh cậu.
Hô hấp cậu ồ ồ, theo bản năng dùng sức nắm chặt tay biến thái.
Giờ khắc này, chỉ như vậy mới giảm bớt nỗi sợ hãi trong lòng cậu.
“Nè, anh tắt đèn làm gì?” Tô Bắc nhìn bóng dáng mơ hồ của biến thái trong bóng đêm, hỏi.
“Hà…” Biến thái cúi đầu thở dài một tiếng.
Tô Bắc bị anh doạ, sợ tới mức sắc mặt trắng bệch.
Tên biến thái này, không đem không khí khủng bố tô đậm tới mức tận cùng thì anh không cam lòng chắc!
Bàn tay biến thái trượt lên cách tay cậu, động tác hết sức dịu dàng, cũng hết sức thân thiết, dần dần xâm chiếm cậu.
Biến thái sáp lại gần, cả người kề sát Tô Bắc.
Dần dần, văn ti hợp phùng (?).
Biến thái giống như muốn dùng thân thể cảm thụ được từng tấc da thịt trên người Tô Bắc.
Tô Bắc bị vây trong vòng tay anh.
Cánh tay hữu lực, chặt chẽ vây quanh hông cậu.
Biến thái không nói gì, cũng không bảo Tô Bắc nói chuyện, cả hai chỉ nghe được tiếng hít thở nhẹ của nhau.
Anh cứ đứng ôm cậu như vậy, lâu đến mức làm chân Tô Bắc run lên.
Bóng đêm chung quanh dần dần phai nhạt, bầu trời hiện ra chút tia sáng.
Trời đã sáng… Tô Bắc mơ mơ màng màng nghĩ.
Đêm qua, cậu bất tri giác dựa vào biến thái ngủ quên, trong lúc nửa tỉnh nửa mê, cậu chỉ cảm thấy người bị mình dựa vào – biến thái vẫn không hề nhúc nhích, giống y như khối mộ bia trước mặt, chỉ khác nhau bởi độ ấm và độ cứng.
Ngủ một lúc, tinh thần tốt hơn nhiều lắm, Tô Bắc giật giật cổ, giật giật tay, giật giật chân.
Biến thái đối với động tác nhỏ này của cậu không có phản ứng.
Tô Bắc hết nhịn lại nhẫn, rốt cuộc không thể chịu được nữa, bởi vì cậu đang có việc cấp bách, cậu muốn đi WC a a a! Sắp nghẹn chết rồi có được hay không?
“… Anh rốt cuộc muốn sao? Mau buông!” Tô Bắc đè thấp thanh âm, nghiến răng nghiến lợi nói.
“Không.” Biến thái rõ ràng từ chối cậu.
“… Tôi muốn đi WC nha đại ca, xin anh mau buông để tôi đi WC trước đã.” Tô Bắc khóc không ra nước mắt.
Cậu cảm thấy mình nghẹn khuất đến mức sắp hộc máu.
Biến thái quả thực không phải người a.
Tô Bắc vì muốn trả thù biến thái, trong khoảng mấy tiếng bị ‘phạt đứng’, cậu cố ý đem toàn bộ trọng lượng cơ thể dựa vào người anh, nhưng dù vậy, biến thái tựa hồ không có chút cảm giác, chưa nói việc chân đã tê rần, chẳng lẽ anh còn không cần đi WC sao?
Nghe được những lời này, biến thái rốt cuộc nổi lòng từ bi buông tha Tô Bắc.
Tô Bắc hoạt động tại chỗ đến khi hết tê, sau đó hướng tới một chỗ cách đó không xa.
Cậu thật sự rất gấp, không kịp kiếm WC công cộng trong nghĩa trang, chỉ có thể tìm nơi hẻo lánh xử lý tại chỗ.
Thật thoải mái, Tô Bắc thở dài một tiếng.
Cậu kéo khóa lên, xoay ngời muốn rời đi, lại bị người đứng sau dọa lui vài bước.
Không biết từ khi nào, biến thái xuất hiện phía sau cậu.
Biến thái đưa tay tới trước mặt Tô Bắc, Tô Bắc nhìn ngón tay thon dài của anh, bàn tay trắng nõn, sau lại ngẩng đầu nhìn mặt biến thái.
Trong lúc tảng sáng*, khuôn mặt nguyên bản không gọi quá xuất sắc, dường như trở nên dễ nhìn hơn nhiều.
(*) trời vừa mới sáng, bắt đầu sáng.
Anh mỉm cười với Tô Bắc, nụ cười có vẻ tái nhợt, mang theo nhè nhẹ phiền muộn, cùng với vẻ mê mang dễ nắm bắt
Giống như đứa trẻ lạc đường.
Dưới ánh mắt không ai quan tâm cũng không ai cần, Tô Bắc giống như bị mê hoặc. (X)
Biến thái… hình như luôn chờ đợi một người vươn tay với anh.
Đợi mãi, đợi mãi, đợi đến khi ngay cả anh cũng không biết mình đang chờ đợi điều gì.
Tình cảm tràn đầy như vậy, giống như biển lúc thủy triều, dâng thật cao.
Không ai có thể chống cự.
Nếu người anh đang chờ là mình thì tốt rồi, dù biết rõ người đó không phải mình, đối mặt với anh, cậu không đành lòng cự tuyệt. (X)
Tô Bắc hạ mi, ngón tay run rẩy.
Trong nháy mắt, cậu nắm chặt tay mình, cảm tình không kìm chế được khiến lòng Tô Bắc giống như bị ma quỷ quấy phá.
Người biến thái muốn không phải cậu, người cậu muốn cũng không phải biến thái.
Vào giờ phút này, dù đưa ra quyết định gì cũng là việc là việc lỗ mãng, không thực tế.
Sinh cùng ngươi, chết cùng ngươi, loại cảm giác sống chết nằm trong tay người khác, thật sự rất sốt ruột.
Môi Tô Bắc giật giật: “Anh…”
Tô Bắc đưa tay nắm lấy tay biến thái.
Ngay thời điểm chạm vào nhau, biến thái cơ hồ lập tức nắm chặt tay tay cậu.
“Đi.” Biến thái nhẹ giọng nói.
Hai người sóng vai, quay trở lại chỗ chiếc xe màu đen.
Sau khi tiến vào nội thành, biến thái cho Tô Bắc xuống xe ở một nhà ga công cộng cách đó không xa.
Tô Bắc nhìn chiếc xe màu đen chạy đi, không tiến động nhập vào dòng xe cộ.
Cậu xoay người gọi một chiếc taxi, đem thân thể suy yếu dựa vào ghế ngồi, sau khi đọc địa chỉ, cả người mới trầm tĩnh lại.
Năm giờ sáng, cậu về tới nhà.
Vừa mở cửa ra, liền thấy Chu Phỉ Thạch khoanh tay đứng sau cánh cửa chờ cậu.
“Đã xảy ra chuyện gì, từ hôm qua đến giờ vẫn không liên lạc được với anh, người trong công ty cũng bảo không thấy anh.” Chu Phỉ Thạch đặt câu hỏi dồn dập khiến đầu Tô Bắc choáng váng.
Cậu nhu nhu thái dương của mình.
“Để tôi vào trước đã.” Toi Bắc hơi bất đắc dĩ nói.
Chu Phỉ Thạch nhìn vẻ mặt cậu mệt mỏi, bộ dáng thanh hắc (?), chỉ đành nghiêng người qua một bên.
Tô Bắc lướt qua người y.
Cậu đầu tiên đi tới nhà bếp, lấy vài miếng bánh mì nướng, sau đó bỏ bánh mì và tô sữa vào lò vi sóng hâm nóng.
Tiếp, cậu mang bữa sáng đơn giản vừa hoàn thành trở lại phòng khách.
Tô Bắc thuần thục xử lý đồ ăn, đánh một cái ợ đầy thỏa mãn, lúc này mới nhớ tới Chu Phỉ Thạch.
“Cậu có tới công ty không?” Tô Bắc hỏi.
Xảy ra chuyện lớn như vậy, chẳng lẽ Chu Phỉ Thạch không hề hay biết? Không lẽ anh trai y giữ bí mật kín đến vậy?
Chưa kể lúc ấy khoảng mười mấy thành viên bên Long Hổ Đường bị bắt, có thể bị kết án tử, chuyện như vậy bốn phía khẳng định đưa tin, Chu Phỉ Thạch ít nhiều gì cũng nghe được chút lời đồn.
“Anh trai tôi động anh?” Mặt Chu Phỉ Thạch luôn mang vẻ trào phúng lần đầu tiên biến đen.
Động cậu? Lòng Tô Bắc nhịn không được thoáng trừu.
Không thể trách cậu nghĩ nhiều, cậu tại công ty Chu thị coi như ngây người một thời gian, nên cũng biết một số loại tiếng lóng thô tục…
Nếu như đàn ông và phụ nữ nói về chuyện này, nội dung trong đó chính là “Muốn làm a động a thượng a thao a” linh tinh…
“Cậu nói xem?” Tô Bắc cúi đầu nhìn thoáng qua ‘tấm thân’ chật vật của mình, “Anh trai cậu, tôi thực sự không thể trêu chọc.”
Tô Bắc không tình nguyện đem chuyện Chu Bàn Thạch vẫn tiếp tục làm giao dịch thuốc phiện kể cho Chu Phỉ Thạch nghe.
Chu Phỉ Thạch không thích giao dịch thuốc phiện.
Những người giao dịch thuốc phiện đi chuyến này, tất cả đều vì một lợi ích, họ lúc nào cũng có thể bị thương hoặc mất mạng, cuộc sống luôn hung tàn đến cực điểm.
Cái người có chút tiếng tăm trong giới hắc đạo – ba của anh em Chu thị, tuy trong tay chiếm được một phần tư địa bàn ở H thị, nhưng cuối cùng cũng bỏ mạng tại chính nơi này.
Cho nên Chu Phỉ Thạch rất bài xích giao dịch thuốc phiện.
Ba y năm đó vì tiền, cơ hồ đem mạng lưới giao dịch thuốc phiện trải khắp toàn bộ Bắc thành, thẩm thấu tới rất nhiều nơi.
Trong đó có vài trường học, tỷ như A trung.
Chu Phỉ Thạch được đưa vào học tại A trung, đây là do ba y muốn huấn luyện năng lực cho con mình, vì vậy ông đem mạng lưới thuốc phiện ở đây giao cho y quản lý, y thì không muốn phản kháng ba mình, cho nên chỉ đành tiếp nhận, sau khi ba y chết, điều trước tiên y muốn làm là bỏ quyền quản lý mạng lưới thuốc phiện.
Cảnh sát tham gia, đối với Chu Phỉ Thạch là một cơ hội.
Như vậy không riêng gì anh trai y, cả đám đàn em đều sẽ tạm tránh sóng gió bên ngoài, hạn chế làm việc.
Y có thể tranh thủ một ít thời gian, đi thanh lý vài tiệm phụ thân để lại.
Ánh mắt Chu Phỉ Thạch chớp chớp như có điều suy nghĩ.
Y đương nhiên hiểu, chuyện không đơn giản như vậy.
Giao dịch thuốc phiện là nghề nghiệp đầu tiên của Long Hổ Đường, nếu như y đề xuất buông bỏ thứ này, nhất định sẽ khiến đám người kia tạo phản.
Đám lão già này thật khó hầu hạ.
Nếu không phải anh trai y đi theo ba nhiều năm, có danh tiếng Long Hổ Đường, cũng có chút tiếng nói, thì chuyện này thật không dễ dàng chút nào, cho dù ba đã y chỉ định người thừa kế là y đi chăng nữa.
Chu Phỉ Thạch mới mười bảy tuổi, trong mắt những người từng trãi chỉ là một thằng nhóc chưa đủ lông đủ cánh, có tài cáng gì dám trước mặt họ khoa tay múa chân làm trò?
Nửa đêm không bị tha ra chôn sống mới là lạ.
Nhưng cũng nhờ có Chu Bàn Thạch khuyến khích y kiên trì.
Chu Phỉ Thạch nhắm chặt mắt, y thực sự không muốn nghi ngờ anh mình, nhưng theo tin tức hiện tại, thì anh trai luôn lừa y.
“Anh không cần tới công ty.” Chu Bàn Thạch nhìn Tô Bắc nói.
“Đã biết.” Tô Bắc trả lời đầy vang dội.
Yêu cầu này, cậu cam tâm tình nguyện nghe, tâm hoa nộ phóng (*).
(*) chỉ sự vui vẻ tột cùng.
Dưới tình huống này, bảo cậu tới Chu thị, chẳng khác nào bắt cậu tự đi vào đầm rồng hang hổ, có đi không có về.
Tô Bắc ăn uống no đủ, cơn buồn ngủ nổi lên, cậu ngáp một cái, nhu nhu mắt, thanh âm mệt mỏi nói: “Tôi lên phòng ngủ.”
“Khoan đã, tôi mang anh tới một nơi.” Chu Phỉ Thạch đứng lên, gọi cậu lại.
Mang cậu tới một nơi…
Mấy chữ quen thuộc làm mặt Tô Bắc tái xanh, vừa định mở miệng quả quyết từ chối, sau câu nói này tuyệt đối không phải chuyện tốt, thì nghe Chu Phỉ Thạch bổ sung thêm một câu: “Anh tôi sẽ không tha cho anh.”
Được rồi, y nói có lý.
Tô Bắc không thể không thừa nhận điều này, nhớ tới khuôn mặt tinh xảo ẩn ẩn lệ khí, kí ức của cậu về hắn vẫn còn rất mới mẻ.
Vì sao mấy ngày nay cậu luôn phải mệt mỏi như vậy, cứ phải theo một người xa lạ đi tới nơi xa lạ.
Tô Bắc rất phiền vì cái cảm giác thân bất do kỷ (*) này.
(*) hành động không thể do mình định.
Cậu muốn đoạt quyền khống chế, tuy rằng phải đối mặt với những người này và các thế lực chung quanh có điểm khó.
Căn cứ vào looại tâm lý này, Tô Bắc không chút do dự nói: “Tôi sẽ tự mình tìm nơi trốn.”
Chu Phỉ Thạch lạnh lùng cười nhạo một tiếng, khôi phục khuôn mặt chọc người chán ghét.
“Anh cảm thấy mình trốn được anh tôi?” Trong thanh âm Chu Phỉ Thạch đầy khinh thường, nói.
Tô Bắc cũng học Chu Phỉ Thạch lạnh lùng cười nhạo một tiếng:
“Tránh không thoát thì sao, cũng phải thử xem , ai biết cậu và người anh của mình muốn làm chuyện quỷ gì?”