Chương 156
Thấy Chủ nhiệm Tôn cũng nói như vậy, Tỉnh trưởng Bạch liền quay sang nhìn Giang Khương, gật đầu cảm khái: - Quả nhiên là anh hùng xuất thiếu niên. Nghĩ không ra, bác sĩ Giang còn trẻ như vậy lại có thể thông thạo cả Trung Tây y, hơn nữa còn lợi hại như vậy. Hậu sinh khả úy, hậu sinh khả úy. Nói đến đây, Tỉnh trưởng Bạch quay sang nhìn những người khác, nói: - Nhớ năm đó tôi bằng tuổi bác sĩ Giang, cũng vừa mới tham gia công việc, cái gì cũng không hiểu. Còn lớp trẻ bây giờ thì không đơn giản. - Đúng vậy, Tỉnh trưởng, bây giờ nhìn thấy bác sĩ Giang, đột nhiên tôi cảm thấy mình đã già. Haha. Viện trưởng Chu cũng lên tiếng. - Trước kia tôi cũng có uống thuốc trung y, nhưng cảm giác không hiệu quả nhanh bằng tây y, chỉ thích hợp cho việc điều dưỡng. Nhưng bây giờ, trung y có thể dùng trong cả giải phẫu. Tỉnh trưởng Bạch cảm thán nhìn Giang Khương, sau đó hỏi: - Bác sĩ Giang, lần này cậu đã giúp tôi. Mẹ tôi làm phẫu thuật lớn như vậy, hơn nữa cũng mất khá nhiều máu, cậu cảm thấy có thể dùng trung y để điều dưỡng hay không? - Đương nhiên. Tác dụng điều dưỡng của trung y, tây y hoàn toàn không thể sánh bằng. Giang Khương thản nhiên nói: - Mặc dù giải phẫu lần này có truyền máu, nhưng thể chất của lão thái thái vẫn bị suy yếu không ít. Cho nên phải cần một thời gian dài điều dưỡng mới có thể làm cho lão thái thái chậm rãi khôi phục. Chất lượng sinh hoạt cộng với tuổi tác quyết định tình huống khôi phục của bà. - Là như vậy sao? Vừa lúc tôi cũng không quen bác sĩ Trung y nào. Mấy ngày nữa, phiền bác sĩ Giang và Hồ lão y sư đến khám và kê đơn giùm cho mẹ của tôi. Lúc này, Tỉnh trưởng Bạch đã hoàn toàn tin tưởng kỹ thuật của Giang Khương, lập tức đưa ra lời yêu cầu. - Đây là vinh hạnh của chúng tôi. Đối với yêu cầu của Tỉnh trưởng Bạch, Giang Khương tất nhiên là không từ chối, lập tức gật đầu đồng ý. Sau đó Tỉnh trưởng Bạch lưu lại số điện thoại của Giang Khương, tỏ vẻ mấy ngày nữa sẽ mời Giang Khương và Hồ lão đến hỗ trợ điều dưỡng. Sau khi Tỉnh trưởng Bạch lưu lại số điện thoại xong, Giang Khương cũng không ở lại phòng làm việc quá lâu, liền đứng dậy cười nói” - Tỉnh trưởng Bạch, Viện trưởng Chu, Chủ nhiệm Tôn, phòng khám còn có việc, tôi xin phép về trước. Nếu có việc gì thì cứ gọi điện thoại cho tôi. - Được, bác sĩ Giang vất vả rồi. Tỉnh trưởng Bạch cũng khách sáo đứng lên, nắm tay Giang Khương cười nói: - Phí hỗ trợ phẫu thuật của bác sĩ Giang, tôi sẽ bảo thư ký mang đến. - Haha, Tỉnh trưởng khách sáo quá rồi. Tôi chỉ đến góp vui mà thôi, ngài nói như vậy, khiến tôi áy náy quá. Giang Khương vội vàng cười nói, thầm nghĩ trong bụng: - Ai mà dám nhận tiền của ngài chứ? Ngay cả tiền thuốc tôi cũng miễn phí cho ngài luôn. Mặc dù không lấy tiền, trong lòng Giang Khương có chút tiếc nuối. Tuy nói lần này chỉ dùng có nửa phần Sơn Tham, nhưng cũng là nửa phần Sơn Tham ba chục năm. Sư phụ còn chưa cầm nóng tay đã bị hắn lấy ra ngoài dùng. Nhưng trí nhớ của Tỉnh trưởng Bạch không tệ, còn nhớ Giang Khương mang theo thuốc trung y đến. Hơn nữa nhìn bộ dạng của Chủ nhiệm Tôn, thuốc đó không thể miễn phí được, tất nhiên là không thể tham chút đồ đó của Giang Khương: - Bác sĩ Giang, cậu dùng thuốc gì vậy? Nếu không có việc gì, xế chiều tôi bảo thư ký đến phòng khám của cậu tính tiền. Lúc đó cậu cũng đừng cố ý không lấy đấy nhé. Tỉnh trưởng Bạch lắc đầu nói. Thấy Tỉnh trưởng Bạch kiên trì như vậy, Giang Khương cũng không tiện cự tuyệt. làm đến chức này rồi, danh tiếng là rất quan trọng, cũng không để ý đến chút tiền nhỏ nhoi. Như vậy không nhận là không được, lập tức mỉm cười gật đầu: - Cảm ơn Tỉnh trưởng, tôi xin được phép nhận. Thấy Giang Khương thẳng thắn như vậy, cũng không tỏ vẻ, Tỉnh trưởng Bạch âm thầm gật đầu. Sau khi bước ra khỏi phòng làm việc, Giang Khương mới thở phào nhẹ nhõm. Hắn tất nhiên biết được vị Tỉnh trưởng Bạch này là lão đại của tỉnh Sở Nam, không phải là Phó như Tỉnh trưởng La, là một trong bốn mươi vị lãnh đạo trong cả nước. Đương nhiên, có thể tạo được mối quan hệ với vị lãnh đạo này, Giang Khương thật sự rất mong muốn. Chỉ có thể tạo nên những mối quan hệ với cán bộ lãnh đạo cấp cao, hắn mới có cơ hội từng bước một truy tìm chân tướng. Mặc dù giới quân sự và chính trị không liên quan với nhau, nhưng Tỉnh trưởng Bạch đã đến địa vị như ngày hôm nay, cơ hội tiếp xúc với giới quân sự cũng rất nhiều. Có lẽ Giang Khương sẽ thông qua khả năng này sẽ điều tra dấu vết. Giang Khương ngẩng đầu hít nhẹ một hơi, sau đó nhìn lên bầu trời, cắn chặt môi dưới, thầm nói: - Đội trưởng, tôi nhất định sẽ cố gắng, tuyệt đối sẽ không để cho mọi người phải thất vọng, sẽ không để mọi người phải hy sinh vô ích. Trở lại phòng khám thì đã hơn 1h chiều. Thấy Giang Khương đã trở về, Hồ lão liền hỏi: - Ăn cơm chưa? Ta có bảo nhà bếp để lại thức ăn cho con. - Cảm ơn sư phụ. Nhìn Hồ lão quan tâm đến mình, Giang Khương vô cùng cảm động, sau đó bước vào nhà bếp. Cũng may Hồ lão để lại thức ăn cho hắn cũng khá nhiều, bụng đã sớm kêu vang, Giang Khương ăn liên tiếp ba bốn chén cơm mới xem như đã ổn. Lúc này không còn người bệnh, Hồ lão nhìn Giang Khương, tò mò hỏi: - Giang Khương, là người bệnh nào vậy? Tại sao lại nhờ con đến hỗ trợ? Giang Khương cười nói: - Sư phụ, bệnh nhân bị xuất huyết nhiều điểm trong khoang bụng. Bởi vì tốc độ xuất huyết quá nhiều, bọn họ lại tìm không được điểm xuất huyết, nên con đến giúp bọn họ. Hôm nay lại còn lấy đi của sư phụ ít Sơn Tham. - Có gì đáng tiếc đâu chứ? Thuốc có thể cứu người mới là thuốc tốt. Cất mà không dùng cũng chẳng có tác dụng. Hồ lão về phương diện này cũng khá hào phóng, cười nói: - Được rồi, Tỉnh trưởng La nói chiều nay muốn con và ta đến đó. Bảo khi nào con về thì gọi cho Chủ nhiệm Lý, để anh ta chuẩn bị xe đến đón. Để ta chờ đến 2h rồi hãy gọi. - Tỉnh trưởng La sao? Giang Khương có chút chần chừ, sau đó hỏi: - Sư phụ, người đã gọi điện thoại cho bọn họ chưa? - Đương nhiên là chưa rồi. Làm sao vậy? Hồ lão tò mò nhìn Giang Khương, nói: - Có chuyện gì à? Giang Khương cười khổ, nói: - Sư phụ, chiều nay sẽ có người đến tìm chúng ta, sư phụ hãy để đến tối rồi gọi cho Chủ nhiệm Lý. - Chiều nay có người đến tìm chúng ta? Hồ lão có chút tò mò nhìn Giang Khương. Giang Khương gãi đầu: - Sáng nay con giúp phẫu thuật cho một bệnh nhân, con của bà ấy nói sẽ phái người đến đưa tiền thuốc và phí phẫu thuật cho chúng ta. - Vậy à? Hồ lão thật ra lại không để ý lắm, thoáng trầm ngâm rồi nói: - Không sao đâu. Để ta nói lão Hoàng bảo cậu ấy ở lại nhận giùm cũng được. - Sư phụ, lần này không được đâu. Ông ấy đã dặn con không được đi đâu. Nếu mà đi thì sẽ không tốt lắm. Giang Khương cười khổ lắc đầu. Nhìn biểu hiện kỳ lạ của Giang Khương, Hồ lão có chút ngạc nhiên. Có thể làm cho Giang Khương phải sợ như vậy, chỉ sợ đối phương không phải người bình thường. Nếu không, Giang Khương sẽ không khăng khăng đòi ở nhà chờ. Lập tức Hồ lão dường như ý thức được điều gì, mỉm cười nói với Giang Khương: - Người nhà của bệnh nhân không phải là lãnh đạo nào chứ? Chẳng lẽ còn quan trọng hơn cả Tỉnh trưởng La? - Vâng. Nhìn gương mặt tò mò của sư phụ, Giang Khương bất đắc dĩ nói: - Là Tỉnh trưởng Bạch. - Cái gì? Tỉnh trưởng Bạch? Hồ lão sững sờ, còn Trương Nhạc bên cạnh thì kinh hô lên. Y nhìn Giang Khương, tròng mắt đỏ lên. Giang Khương rốt cuộc là vận khí gì vậy? Chẳng những được Tỉnh trưởng La yêu quý, lần này còn tạo được quan hệ với Tỉnh trưởng Bạch. Hồ lão kinh nghi nhìn Giang Khương: - Thật là tỉnh trưởng Bạch Nghi Tân sao? - Vâng, là Tỉnh trưởng Bạch. Giang Khương gật đầu, sau đó cười khổ giải thích cho Hồ lão: - Bởi vì mẹ của ông ấy phải phẫu thuật, mà các chuyên gia được triệu tập lại không có biện pháp cầm máu. Cho nên mới mời con đến giúp. Nếu không, vì sao họ dám để cho một đứa không có nổi cái chứng chỉ hành nghề như con giúp bọn họ phẫu thuật chứ? - Tỉnh trưởng Bạch còn nói, chờ mấy ngày nữa bệnh tình của lão thái thái ổn định một chút sẽ mời người đến khai thuốc điều dưỡng cho bà ấy. Giang Khương cười nói. Nghe Giang Khương giải thích, Hồ lão ngẩn ra một lúc lâu, mới nhìn Giang Khương cười nói: - Tiểu tử này, vận khí của con đúng là không tệ. Người bình thường cả đời cũng chưa chắc gặp được hai đại nhân vật, còn con thì gặp cả hai, lại còn khiến cho hai người bọn họ phải nhận ân tình của con. Ta cũng khó mà nói cái gì. - Giang Khương, cậu đúng là quá lợi hại. Trương Nhạc bên cạnh cũng cảm thán nhìn Giang Khương, hâm mộ nói. - Đúng rồi, cũng là do con có năng lực. Nếu không, cho dù có cơ hội cũng không có biện pháp làm quen với hai người này. Hồ lão cũng than thở, sau đó nói: - Vậy chúng ta sẽ chờ. Con đã đồng ý với người ta sẽ chờ ở phòng khám. Như vậy thì chờ thôi. Chỉ cần Chủ nhiệm Lý không gọi điện thoại đến, tối nay chúng ta gọi lại cũng không thành vấn đề. Hồ lão hiển nhiên là biết phân biệt nặng nhẹ. Tỉnh trưởng Bạch còn nói muốn mời ông và Giang Khương đến kê thuốc điều dưỡng cho lão thái thái, việc này có thể tạo nên cơ hội kết quan hệ với Tỉnh trưởng Bạch, Hồ lão đương nhiên là cũng không muốn buông tha. Dù sao ông không phải là người cổ hủ. biết rõ trong xã hội bây giờ, quan hệ là rất quan trọng. Có thể tạo được mối quan hệ với Tỉnh trưởng Bạch, để Tỉnh trưởng La chờ một chút cũng không thành vấn đề. Nếu Tỉnh trưởng La biết Tỉnh trưởng Bạch muốn Giang Khương chờ, hẳn cũng không có ý kiến.