Chương 183
Trương lão y sư Trương Nguyệt Chánh một thân trang phục màu sậm, hai tay chắp sau mông, sắc mặt hơi trầm xuống, biểu hiện giống như ai nợ tiền của ông, sáng sớm đã chậm rãi bước vào phòng hội nghị của bệnh viện Trung y, trực thuộc đại học Y Dược tỉnh Sở Nam. Một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi đi đằng sau, hai người tìm vị trí hàng trước ngồi xuống. - Lão Trương, đến sớm nhỉ? Mặc dù Trương Nguyệt Chánh đã bày ra bộ dạng người lạ chớ gần, người quen cũng chớ gần, nhưng vẫn có người chào hỏi ông. - Lão Lý, ông đến cũng không muộn mà. Mặc dù Trương Nguyệt Chánh đã cố ý đến sớm, cũng không muốn chào hỏi người khác, nhưng bây giờ không chào thì không được. Đành phải đứng dậy mỉm cười bắt tay với đối phương, sau đó nói với người đàn ông bên cạnh: - Trương Dương, đây là Vương Nhạc Văn lão sư. - Xin chào Vương lão sư. Người đàn ông tên Trương Dương liền cúi người bắt tay Vương lão. Rất nhanh, người càng lúc càng nhiều trong phòng hội nghị. Lúc này Giang Khương cũng theo Hồ lão chậm rãi bước vào. So với Trương lão, Hồ lão thật ra đến muộn hơn rất nhiều. Đương nhiên, đây không phải là do ông muốn làm cao, chủ yếu là khi ông và Giang Khương đến, trong phòng hội nghị đã có không ít người. Tham dự cuộc họp hôm nay, đa số là người từ tỉnh khác đến. Rất nhiều người được sở Y tế tỉnh an bài nghỉ tại khách sạn một đêm. Cho nên họ đến cũng sớm hơn. Hồ lão là người địa phương, hiển nhiên không cần đến sớm. Sáng nay, sau khi khám xong cho vài bệnh nhân, ông mới dẫn theo Giang Khương đến đây. Không sớm cũng không muộn. - Lão Hồ, ông là người địa phương, nhưng xem ra còn muộn hơn cả chúng tôi. - Haha, lão La, các người rảnh rỗi nghỉ ngơi ở khách sạn, còn tôi thì sáng nay phải khám cho mấy người bệnh nữa mới đến được, nào được thoải mái như mọi người chứ. Hồ lão đáp lại. La lão đứng nhìn Giang Khương đằng sau lưng Hồ lão, ánh mắt hiện lên ý cười: - Đây là Giang Khương? Nghe La lão hỏi, gương mặt Hồ lão hiện lên sự đắc ý, sau đó quay sang nói với Giang Khương: - Nào, Giang Khương, mau đến đây chào La Nghị Nguyên lão sư đi. - Xin chào La lão sư. Giang Khương mỉm cười gật đầu, khách khí bắt tay đối phương. - Haha, Tiểu Giang, không tồi đấy. Tôi có nghe về chuyện của cậu. Không tệ, không tệ. Trương Du Chánh lúc nào cũng da trâu hò hét, cậu làm không sai. Gương mặt La lão tràn đầy tán thưởng. Giang Khương nghe qua, liền đoán ra quan hệ giữa La lão và Trương lão không tốt. Người thanh niên đi đằng sau La lão tò mò nhìn Giang Khương, ánh mắt tràn đầy kinh ngạc. Đợi La lão và Hồ lão chào hỏi xong, liền nhiệt tình bắt tay Giang Khương: - Xin chào Giang Khương, tôi là Từ Ngang. - Xin chào anh Từ Ngang. Giang Khương cũng bắt tay đối phương. - Giang Khương, tôi ngưỡng mộ cậu đã lâu, nhưng không nghĩ đến cậu còn trẻ đến như vậy, hẳn là còn nhỏ hơn cả tôi. Từ Ngang mỉm cười nói với Giang Khương. Giang Khương cười nói: - Năm nay tôi mới 21. - 21? Nhỏ vậy sao? Nghe Giang Khương trả lời, mặc dù Từ Ngang đã sớm chuẩn bị nhưng vẫn bị kinh hãi: - Còn nhỏ hơn tôi năm tuổi, thật không nhìn ra được. Xem ra tôi không thể so sánh với cậu được rồi. - Nào có, nào có. Anh Từ khiêm tốn quá rồi. Thấy đối phương phản ứng như vậy, Giang Khương cũng không có cảm giác ngoài ý muốn. Ít nhất hắn nhìn chung quanh vài lần, phát hiện ở đây người trẻ nhất cũng đã hơn hai lăm, hai sáu tuổi. Thậm chí còn có người ba bốn, ba lăm. Trẻ như hắn thật đúng là không có mấy người. Sau khi nói vài câu, hai thầy trò tìm chỗ ngồi xuống. Hồ lão thấp giọng cười: - La Nghị Nguyên và Trương Nguyệt Chánh không hợp nhau. Sau chuyện lần trước, La Nghị Nguyên cố ý gọi cho ta hỏi việc này. Nghe nói đêm hôm đó, lão gia hỏa này vui quá uống say bí tỉ. - Khó trách. Giang Khương bừng tỉnh. Khó trách La lão lại khách sáo như vậy. - Lão Hồ, đã lâu không gặp. Hai thầy trò đang thì thầm, chợt nghe có tiếng chào hỏi bên cạnh. - Lão Trương, đã lâu không gặp. Hồ lão vội vàng đứng dậy bắt tay đối phương. - Lão Hồ, lần này anh vẻ vang rồi, có một đồ đệ thật tốt. - Nào có, nào có. Đồ đệ tôi chỉ là ứng biến linh hoạt một chút thôi. - Haha, ông quá khiêm tốn rồi đấy. Nhưng người ta hay nói một lần khiêm tốn bằng bốn lần tự cao. Trong lúc tất cả mọi người đang trò chuyện, có mấy vị lãnh đạo từ bên ngoài bước vào. Vừa đi vừa mỉm cười chào mọi người. Giang Khương nhận ra người dẫn đầu chính là Giám đốc Sở Y tế tỉnh Bạch Minh Nghĩa. Nhưng không thấy Tỉnh trưởng La chủ quản y tế giáo dục tỉnh xuất hiện, Giang Khương đúng là có chút tò mò. Vốn trong cuộc thi như thế này, Phó tỉnh trưởng La sẽ có mặt, nhưng Phó tỉnh trưởng La lại không đến. Đúng là có chút quái lạ. - Nào các vị tiền bối, các vị đồng nghiệp, vốn Tỉnh trưởng La hôm nay cũng muốn đến tham gia nghi thức khai mạc đại hội thi đấu lần này. Nhưng Tỉnh trưởng La có việc quan trọng phải đến thủ đô, cho nên ngài ấy cố ý nhắc nhở tôi gửi lời xin lỗi đến các vị lão tiền bối, hy vọng thông qua những cuộc thi như thế này, có thể khai quật được nhiều nhân tài cho chúng ta hơn. Đồng thời cầu chúc cho cuộc thi được thành công viên mãn. Nghe Giám đốc sở Bạch nói xong, tiếng vỗ tay liền vang lên. Lúc này Giang Khương mới hiểu được lý do tại sao Tỉnh trưởng La lại không xuất hiện. Nghe Tỉnh trưởng La đến thủ đô, Giang Khương cũng có chút sửng sốt, sau đó mỉm cười, đại khái đoán được Tỉnh trưởng La đến thủ đô để làm gì. Nếu không có gì bất ngờ, mấy ngày nữa có thể hắn cũng sẽ đến thủ đô. Đến Yên Kinh, Giang Khương thật ra cũng có chút chờ mong. Dù sao, khi đến Yên Kinh, có lẽ hắn sẽ biết được chân tướng mà hắn cần biết. Hội nghị bắt đầu từ lúc 10h, trên cơ bản cũng không có gì mới lạ, chỉ là các lãnh đạo lên tiếng phát biểu, giới thiệu quy trình cuộc thi, sau đó đại diện các lão trung y, thế hệ trung y trẻ phát biểu. Lão trung y và thế hệ trẻ đều tốt nghiệp đại học Y Dược. Bọn họ mới chính thức là đại diện cho học thuật trung y của Sở Nam hàng thật giá thật. Đương nhiên thực lực cũng không nói trước được. Các lãnh đạo phát biểu gần một tiếng, các đại diện phát biểu gần một tiếng nữa cũng đến giữa trưa. Đợi các đại diện phát biểu xong hết, tất cả mới giải tán, chuẩn bị đến khách sạn dùng cơm. Giám đốc Sở Bạch dưới sự bao vây của các vị lãnh đạo sở Y tế và các lãnh đạo trường đại học Y Dược vừa cười vừa bước ra ngoài. Hồ lão tất nhiên là không có khả năng đi trước Giám đốc sở Bạch. Thấy Giám đốc sở Bạch bước đến, liền vươn tay, cười nói: - Lãnh đạo, lần thi đấu này, nhất định ngài phải cực khổ hơn rồi. - Haha, Hồ lão, anh quá khách sáo rồi. Thấy Hồ lão, Giám đốc sở Bạch liền bắt tay, cười nói: - Lão đồng chí hiến dâng cả đời mình cho sự nghiệp trung y, đó mới được xem là khổ cực. Tất cả nghe được lời này, đều cười ha hả. Giám đốc sở Bạch và Hồ lão nói chuyện với nhau vài câu, đang muốn cùng nhau rời đi, chợt nhìn thấy Giang Khương đằng sau Hồ lão, có chút sửng sốt, sau đó cười nói: - Là bác sĩ Tiểu Giang sao? Đã lâu không gặp. Thấy Giám đốc sở Bạch đưa tay về phía mình, Giang Khương sửng sốt, thật không nghĩ đến Giám đốc sở Bạch chỉ gặp hắn có một lần, nhưng vẫn nhớ rõ mặt hắn, còn cố ý bắt tay của hắn. Nhưng hắn cũng biết, Giám đốc sở Bạch hiển nhiên là đã nghe được chút gì đó, lập tức bắt tay, khom người khiêm tốn nói: - Giám đốc sở Bạch, đã lâu không gặp, không nghĩ đến ngài còn nhớ tôi. - Haha, bác sĩ Tiểu Giang tuổi còn rất trẻ, tôi như thế nào lại không nhớ rõ chứ. Lần này tham gia thi đấu, nhất định phải cố gắng, đừng để xảy ra sơ suất gì. Nếu bị thua, như vậy xấu hổ lắm. Giám đốc sở Bạch nói. - Tôi nhất định ghi nhớ lời dạy bảo của Giám đốc Sở, dốc hết toàn lực của mình. Giang Khương gật đầu đáp. - Được, được, không tệ, không tệ. Tuổi còn trẻ nhưng lại có dũng khí tiến lên như thế. Giám đốc sở Bạch nắm tay, nhẹ nhàng cười nói. Dứt lời liền dẫn đầu mọi người rời đi. Giang Khương trong ánh mắt tò mò và kinh ngạc của mọi người, đi theo Hồ lão đi đằng sau Giám đốc sở Bạch. Trong đoàn người này, chỉ có hắn là trẻ nhất. Những người đi đằng sau, nhìn theo bóng lưng của chàng thanh niên trẻ tuổi, đều cảm thán không thôi. Người biết Giang Khương đều cảm thấy hắn không đơn giản. Tuổi còn trẻ nhưng đã có quan hệ không cạn với các lãnh đạo. Sau này quả nhiên là tiền đồ vô lượng. Chỉ là không biết rốt cuộc hắn có được bối cảnh như thế nào. Còn những người không biết thì đều hâm mộ vô cùng. Chỉ có Trương Nguyệt Chánh và đồ đệ của mình, nhìn Giang Khương đi đằng sau Giám đốc sở Bạch, sắc mặt đen thui. Đồ đệ của ông nhìn theo bóng lưng của Giang Khương, cúi đầu khẽ hừ một tiếng, sau đó thấp giọng hỏi: - Sư phụ, người này là ai? Trương Nguyệt Chánh cũng hừ lạnh, nói: - Là Giang Khương, đối thủ chính thức của con lần này. Lần này con đừng làm sư phụ mất mặt, nhất định phải lấy lại mặt mũi cho sư phụ. - Thì ra hắn chính là Giang Khương. Hừ, sư phụ yên tâm, đến lúc đó con nhất định sẽ thắng được hắn. Người đàn ông hừ lạnh.