Chương 192
Nghĩ như vậy, Trương Nguyệt Chánh vốn đang muốn kéo tay Trương Dương đột nhiên rụt trở về. Trương Nguyệt Chánh ông lần trước đã mất mặt rất nhiều, lần này lại thua nữa, đúng là không còn mặt mũi gặp người. Trương Dương cũng đã đứng dậy, như vậy cứ để nó làm loạn, có khi lấy lại được thể diện. - Trương Dương, ngồi xuống đi. Trương Nguyệt Chánh làm bộ quát mắng Trương Dương. Nhưng Trương Dương đang giận dữ, Trương Nguyệt Chánh có gọi cũng chỉ gọi cho có, hoàn toàn không lôi kéo y trở về. Trương Dương tất nhiên là hiểu được dụng ý của sư phụ, lại càng ngẩng đầu cao hơn. Sắc mặt Hiệu trưởng Đào trên đài cũng có chút khó coi, nhìn xuống Trương Nguyệt Chánh. Ông thấy Trương Nguyệt Chánh có gọi đồ đệ của mình, nhưng không hề có động tác kéo y trở về, trong lòng thầm hận, nhưng cũng không còn cách nào khác. Nếu Trương Dương trước mặt bao nhiêu người nói y không phục, như vậy không thể không để ý đến, đành miễn cưỡng cười: - Bác sĩ Trương Dương, đây là kết quả do các bác sĩ ban đầu chấm qua, rồi lại được các lão giáo sư chấm lại, hoàn toàn không có vấn đề. - Hiệu trưởng Đào, vừa nãy ngài cũng có nói, thành tích của tôi và Giang Khương khó phân cao thấp. Vậy dựa vào cái gì mà quyết Giang Khương hạng nhất mà không phải là tôi? Rốt cuộc tôi thua kém Giang Khương chỗ nào? Trong lòng tôi không phục, nhất định phải hỏi cho rõ. Nếu Trương Dương đã đứng ra, sư phụ cũng không ngăn cản, vậy thì phải hỏi cho rõ ràng. Y tin rằng cuộc thi vừa rồi của mình hoàn toàn không xảy ra bất cứ vấn đề gì. Vì thế không có khả năng thua bởi Giang Khương. Y đã nhìn ra được Giang Khương có mối quan hệ thân thiết với Giám đốc sở Bạch. Hơn nữa y cũng đã mạnh miệng nói ra ngoài. Nếu không đánh thắng, y và sư phụ sẽ không còn cơ hội lấy lại thể diện. Sự sỉ nhục lần trước của sư phụ cũng không rửa được. Nhìn Trương Dương ngẩng cao đầu, bộ dạng chất vấn, Hiệu trưởng Đào cũng tức giận, nhìn các lão y sư dưới đài. Xem ra, nếu không nói cho rõ ràng, sau này sẽ rất khó mà ăn nói. Lập tức quay sang nhìn các lão giáo sư sắc mặt cũng có chút khó coi: - Các vị giáo sư, nếu bác sĩ Trương đã đưa ra câu hỏi, như vậy cũng đành làm phiền các vị đưa ra hai đáp án, một lần nữa tiến hành đối chiếu. Các vị lão giáo sư đều là nhân vật đức cao vọng trọng ngày xưa, nào có chuyện bị người ta nghi ngờ, liền liếc mắt nhìn nhau, sau đó nhất tề gật đầu. Một giáo sư tóc hoa râm lên tiếng: - Được, đã có người không phục quyết định của chúng tôi, vậy thì, vì danh dự của những lão già này, cũng chỉ có thể lấy ra đối chiếu lần nữa. Sau đó đứng dậy, trầm giọng nói với Trương Dương bên dưới: - Thành tích của hai người quả thật không tệ, đặc biệt trong cuộc thi thực tế như thế này lại càng khó phân cao thấp. Nhưng vì Giang Khương đã thắng trong cuộc thi lý luận, cho nên chúng tôi mới chọn cậu ấy cho vị trí thứ nhất lần này. - Thưa giáo sư, tôi cho rằng thành tích thực tế của tôi cao hơn Giang Khương rất nhiều. Tôi yêu cầu tiến hành đối chiếu. Nếu thành tích của cậu ấy cao hơn tôi, tôi xin phục. Trương Dương vẫn tự tin như cũ, ngẩng cao đầu yêu cầu vị lão giáo sư tiến hành so sánh lại. Thấy Trương Dương vẫn kiên trì như cũ, sắc mặt vị lão giáo sư trầm xuống, sau đó nhìn Hiệu trưởng Đào, gật đầu. - Được. Thấy vị lão giáo sư đã đồng ý, sắc mặt Hiệu trưởng Đào hơi chút hòa hoãn, quay đầu nhìn một nhân viên kỹ thuật, nói: - Mau mang đáp án của hai người ra đây. Sau đó dùng máy chiếu chiếu lên, để mọi người tiến hành so sánh. Rất nhanh, nhân viên kỹ thuật tiến lên lấy hai đáp án của hai người, đặt vào máy chiếu. Lúc này Trương Dương cũng đã ngồi xuống. Sắc mặt hai thầy trò đều rất căng thẳng, không ai lên tiếng. Nhưng Trương Dương vẫn rất tự tin như cũ. Những lão y sư xung quanh đều biết, hai thầy trò này như nỏ đã lên dây, chuẩn bị bắn một phát cuối cùng. Nếu thắng, mặt mũi xem như lấy lại được, lại còn hung hăng đánh vào mặt Hồ lão một cái. Nhưng nếu thua… Nghĩ đến đây, trong lòng mọi người đều có chút lo lắng cho hai thầy trò Trương lão. Nếu thua, thể diện chẳng những không còn mà còn đắc tội với Hiệu trưởng Đào và những lão giáo sư. Không nhịn được mà quay sang nhìn hai thầy trò Hồ lão. Bọn họ thấy, biểu hiện của hai thầy trò Hồ lão thoải mái hơn hai thầy trò Trương lão rất nhiều. Đặc biệt là Giang Khương, sắc mặt vẫn lạnh nhạt, khóe miệng vểnh lên, nụ cười như có như không, hoàn toàn không thèm để ý. Lão Hồ bên cạnh hắn, mặc dù có chút khó coi, nhưng vẫn bình tĩnh hơn Trương lão. So sánh với nhau, mọi người không khỏi thở dài. So khí thế, hai thầy trò lão Trương đã thua vài phần. Rất nhanh, nhân viên kỹ thuật đã chiếu hai đáp án lên màn hình lớn trên đài. Lúc này, vị lão giáo sư cũng đứng dậy lần nữa, tiếp nhận bút laser trong tay nhân viên kỹ thuật, bắt đầu giảng giải sự đối lập giữa hai đáp án. Càng nghe, mọi người lại càng cảm thán. Tuy nói cách sử dụng thuốc của hai người có chút khác nhau, nhưng đều có điểm đặc biệt trong đó. Quả thật rất tương xứng. Khi đến chứng bệnh cuối cùng, hai đáp án mới có chút khác biệt. Khác biệt chính là, một tờ thì viết rất ít, còn tờ kia thì đến mấy trăm chữ. - Mặc dù đáp án câu hỏi này của Giang Khương đơn giản, nhưng lại chỉ đúng hướng, thủ pháp trị liệu cũng chân thực. Còn đáp án của Trương Dương, viết rất chi tiết. Cho nên, chúng tôi cũng cho rằng cả hai không sai biệt lắm. Khi vị lão giáo sư nói đến đây, những lão y sư dưới đài đều hoài nghi. Giang Khương chỉ viết ra phương pháp trị liệu rất đơn giản, chí ít thì không sai trong điều trị nội khoa Trung y, nhưng cụ thể trị liệu như thế nào thì lại không rõ ràng. Còn đáp án của Trương Dương lại cực kỳ chi tiết, khiến cho người ta vừa đọc là hiểu ngay. Sự chênh lệch này, khi Trương Nguyệt Chánh nhìn thấy, hai mắt liền sáng lên. Trương Dương đứng dậy, trầm giọng nói: - Đối với chứng bệnh này, rõ ràng thì đáp án của tôi chi tiết hơn Giang Khương. Giang Khương chỉ nói đến thủ pháp đơn giản, nhưng ai biết được có thể áp dụng vào thực tế hay không. Như vậy, thành tích của tôi là cao hơn cậu ta. Nghe Trương Dương nói, các lão y sư nội khoa Trung y đều âm thầm gật đầu. Lúc này, hai mắt của Trương Nguyệt Chánh lại càng sáng hơn. Đồ đệ của ông nói không sai. Chính vì điểm này, ai cũng sẽ cho rằng đối phương đã thiên vị cho người nào đó. Quả nhiên, vị lão giáo sư trên đài liền sững người, sau đó lên tiếng: - Đáp án của bác sĩ Giang Khương, mặc dù hơi đơn giản, nhưng đối với các bác sĩ khoa xương cốt, người nào cũng có thể hiểu được ý tứ và thủ pháp biểu đạt của cậu ấy. - Có thể đạt đến tình trạng đó đều là những bác sĩ đã tương đối quen thuộc với xương cốt. Cho nên, đây cũng chính là nguyên nhân chúng tôi chọn cậu ấy. - Nhưng cậu ấy rõ ràng không có viết ra, mà chỉ viết đơn giản, ai biết được cậu ấy có thể hay không muốn lừa gạt mà qua được bài kiểm tra. Còn tôi thì lại viết rất rõ ràng, như vậy thành tích của tôi tốt hơn cậu ta. Dựa vào cái gì mà cậu ta có thể đạt được giải nhất? Trương Dương bắt được điểm này, một chút cũng không buông. Nghe Trương Dương nói năng hùng hồn, không ít lão y sư dưới đài đều gật đầu liên tục. Trương Dương nói thật ra không sai. Nhìn Trương Dương không phục, còn nói năng rất hợp lý, sắc mặt vị lão giáo sư rốt cuộc cũng cứng lại. Những bác sĩ khoa xương cốt đều có thể nhìn ra trong đó không có gì khác biệt quá lớn, nhưng hết lần này đến lần khác lại bị người ta lấy ra làm đề tài bắt bẻ. Nhìn bác sĩ Trương trẻ tuổi dưới đài, vẻ mặt tự đắc, lúc này vị lão giáo sư thiếu điều muốn giận sôi lên. Nếu để cho tên này chiếm lý, danh dự mấy chục năm của mấy lão già này thật sự đã bị y làm hỏng. Nhưng ông lại không thể phản bác lại đối phương. Nhìn vẻ mặt ngày càng đắc ý của Trương Dương, vị lão giáo sư trên đài thiếu chút nữa tức đến hộc máu. Trong lúc ông đang tức giận đến mắt mở to, bên dưới vang lên một giọng nói. - Anh cho rằng tôi định lừa gạt mọi người nên mới ghi đơn giản như vậy, còn anh thì viết rất chi tiết? Như vậy, tôi muốn hỏi anh một chút, đây là cuộc thi thực tế, mặc dù anh viết rất chi tiết, nhưng anh có thể tiến hành định vị lại như cũ cho bệnh nhân không? Nếu anh có thể làm được, tôi nhất định sẽ không tranh giành giải nhất với anh. Nghe xong, tất cả đều sửng sốt, sau đó nhất tề quay sang chàng thanh niên đang mỉm cười. Nhìn bác sĩ Tiểu Giang vẫn rất bình tĩnh khi bị người ta chỉ trích, vị lão giáo sư liền gật đầu tỏ vẻ cảm ơn, sau đó lạnh lùng quay sang nhìn người nào đó, ánh mắt mang theo sự trào phúng.