Chương 6
9.
Nhớ lại chuyện tôi tìm Trần Thâm tỏ tình, tôi liền thấy mình rất ngốc.
Chỉ vì Phương Phương nói rằng Trần Thâm đang lặng lẽ quan tâm đến mình, tôi lại đi tỏ tình.
Mỗi lần tôi đi ngang qua lớp học của Trần Thâm, anh đều ở bên ngoài hành lang.
Bởi vì Phương Phương thêm mắm dặm muối, tôi thức đêm mấy ngày liền, viết cho Trần Thâm một bức thư tỏ tình, nhờ Phương Phương giúp tôi giao thư.
Kết quả là một tuần sau, tôi biết rằng gia đình Trần Thâm đã đi ra nước ngoài.
Mối tình đầu không có mở mà đã kết.
Nhưng mười năm sau, tôi kết hôn với Trần Thâm.
Thật sự là có cuối không có đầu.
"Thưa phu nhân, có khách đến thăm."
Tôi nằm dài trên sô pha, ngoại trừ mỗi tuần Hoắc Vân sẽ đến kiểm tra thân thể cho tôi, còn có khách nào nữa?
Hay là tìm Trần Thâm?
Nhưng Trần Thâm sáng nay đã lên máy bay đi công tác ở nước ngoài rồi.
"Thiên Ca."
Âm thanh này hết đỗi quen thuộc.
Tôi ngồi dậy, kinh ngạc nhìn Phương Phương đi tới: "Nha đầu chết tiệt, cậu... cậu. Mười năm rồi, cậu một chút thay đổi cũng không có!"
Phương Phương lại đỏ mắt, ôm chầm lấy tôi.
"Thiên Ca, cậu đã tỉnh lại rồi, thật tốt."
Phương Phương gầy quá, gầy đến mức khiến tôi đau lòng, suốt mười năm qua rốt cuộc cậu đã phải trải qua những gì?
Chúng tôi ôm nhau vừa khóc vừa cười.
Một lúc lâu sau, Phương Phương và tôi mới bình tĩnh lại được tâm trạng.
"Đúng rồi, cậu vì sao lại tới đây?"
"Là Trần Thâm nhờ mình tới đây nói chuyện với cậu."
Phương Phương dừng lại một chút, có chút tự trách cúi đầu: "Sau khi cậu gặp chuyện không may, Trần Thâm không cho mình đến thăm cậu. Bởi vì Trần Thâm cho rằng mình là người hại cậu xảy ra tai nạn xe cộ...".
Sau ba lần dò hỏi, tôi cũng biết được chân tướng của sự việc.
Tôi chưa lập gia đình mà lại mang thai trước, không biết cha đứa bé là ai, bị người thân và hàng xóm chế giễu, cha mẹ cắt đứt quan hệ, vì vậy tôi trở nên trầm cảm.
Trong tháng thứ hai sau khi tôi sinh con, Trần Thâm đã trở về từ nước ngoài, anh ấy nhận trách nhiệm và kết hôn với tôi.
Ban đầu, cuộc sống của một gia đình ba người vô cùng hạnh phúc.
Cho đến một ngày, tôi và Phương Phương đang tụ tập ở quán cà phê bên ngoài, có người đột nhiên đưa cho tôi một phong bì, bên trong là một số hình ảnh mờ ám của Trần Thâm và Hoắc Vân!
Điều này làm cho tôi vốn đã bị trầm cảm còn nghi thần nghi quỷ, thần kinh căng thẳng đến đứt gãy.
Tôi liền cầm ảnh muốn đi tìm Trần Thâm nói chuyện rõ ràng.
Ngay khi băng qua đường, Phương Phương nhận được một cuộc điện thoại, tôi không biết tại sao lại lao ra khỏi đường lớn, bị một chiếc xe đâm!
Phương Phương bật khóc nức nở: "Thiên Ca, xin lỗi... Lúc ấy tâm tình của cậu kích động như vậy, mình nên chú ý cậu mới phải, nếu không cậu cũng đã không xảy ra chuyện!"
Thông tin đột ngột kéo đến quá nhiều khiến đầu tôi có chút đau, kèm theo từng đợt choáng váng.
Tôi hỏi: "Nói vậy nghĩa là, Hạo Hạo không phải con của Trần Thâm?”
10.
Phương Phương lau nước mắt, lắc đầu:
"Cái này mình thật sự không rõ lắm."
"Mình chỉ nhớ rõ cậu từng nói qua, vào đêm tụ tập bạn học, cậu bị một học trưởng chuốc rượu, còn bị hắn mang đi. Liệu có phải của hắn hay không?"
Tôi căn bản cũng không có ký ức gần mười năm, làm sao biết được.
"Nhưng Hạo Hạo và Trần Thâm rất giống nhau a!"
"Không bằng, cậu dẫn Hạo Hạo đi giám định quan hệ cha con?"
Khi tôi đang còn do dự, có người lên tiếng chen vào: "Khi Hạo Hạo vừa chào đời không bao lâu, Trần Thâm đã dẫn Hạo Hạo đi giám định quan hệ cha con."
"Hạo Hạo không phải con của Trần Thâm nhưng anh ấy vẫn lựa chọn giả bộ không biết. Bởi vì tình trạng tinh thần lúc ấy của cô vô cùng yếu kém, Trần Thâm không muốn kích thích cô thêm nữa."
Người tiến vào là Hoắc Vân.
Lúc này tôi mới nhớ ra, hôm nay Hoắc Vân phải kiểm tra thường xuyên cho tôi.
Những lời của cô ta vừa cất lên làm cho tôi rơi xuống hầm băng.
"Thiên Ca, cậu đừng nghe lời cô ta." Phương Phương gắt gao trừng mắt nhìn Hoắc Vân.
Hoắc Vân không hề bị lung lay, nhún vai: "Tôi cần gì phải nói dối? Chờ Trần Thâm đi công tác trở về, cô có thể trực tiếp hỏi anh ấy."
Nói xong, cô ta tới kiểm tra cho tôi.
Tôi bực bội hất tay cô ta ra, lạnh lùng nói: “Tôi không có bệnh, cô về đi sau này không cần đến nhà tôi nữa.”
"Quản gia, tiễn khách!"
Hoắc Vân lại đỏ mắt: "Nếu không phải vì cô, tôi đã có một gia đình rất hạnh phúc với Trần Thâm."
Tôi không quay đầu, trực tiếp đi lên lầu.
Tôi nghiến răng nghiến lợi đáp: "Nếu Trần Thâm muốn ly hôn, cô cứ bảo anh ấy đến nói chuyện trực tiếp với tôi."
"Nếu không, đời này cô coi như một tiểu tam không thể nhìn thấy ánh sáng, sống giống như chuột dơ bẩn dưới mé mương, cả đời bị thiên hạ phỉ nhổ!"
Phương Phương lo lắng nhanh chóng đuổi theo lên lầu.
Tôi không mở cửa, đành để Phương Phương trở về trước. Lúc này, tôi cần thời gian để bình tĩnh.
Kể từ hôm ấy, mỗi đêm tôi đều bị mất ngủ.
May mắn thay có tiểu thiên sứ Hạo Hạo bầu bạn bên cạnh, làm niềm an ủi trong những ngày gian nan của tôi, làm động lực để tôi tiếp tục tiến lên phía trước.
Nhưng chẳng được bao lâu, mọi thứ trở nên mất kiểm soát.
Khi tôi thức dậy, cảm thấy đầu đau như búa bổ.
Hạo Hạo rất hiểu chuyện, lập tức bưng nước và thuốc đến cho tôi.
Nếu như không phải do đau đầu khó nhịn, tôi thật sự không muốn uống thuốc Hoắc Vân mới kê cho tôi.
Uống thuốc xong, tôi liền cảm thấy tốt hơn nhiều nhưng tâm trạng lại không hiểu sao nóng nảy. Nhìn cái gì cũng không vừa mắt, rất muốn tìm một bao cát hung hăng phát tiết một trận.
Choang!
Tiếng động đột ngột làm tôi giật mình.
Tôi quay lại.
Hạo Hạo yếu ớt bất lực đứng ở đó, trên mặt đất là những mảnh chén vỡ vụn.
"Mẹ, con xin lỗi..."
Hạo Hạo vội vàng ngồi xổm xuống để nhặt các mảnh vỡ.
Tôi hốt hoảng bước tới, nhưng đầu đột nhiên lại đau. Tôi loạng choạng quỳ xuống đất, cố ngăn cản Hạo Hạo nhặt mảnh vỡ.
Vô tình lại đẩy thằng bé.
"A!"
Hạo Hảo ngã xuống đất, sợ hãi kêu lên.
Tim tôi chệch một nhịp, vết máu trên lòng bàn tay thằng bé làm tôi bàng hoàng!
Tôi đã làm Hạo Hạo bị trầy xước.
Nhớ lại chuyện tôi tìm Trần Thâm tỏ tình, tôi liền thấy mình rất ngốc.
Chỉ vì Phương Phương nói rằng Trần Thâm đang lặng lẽ quan tâm đến mình, tôi lại đi tỏ tình.
Mỗi lần tôi đi ngang qua lớp học của Trần Thâm, anh đều ở bên ngoài hành lang.
Bởi vì Phương Phương thêm mắm dặm muối, tôi thức đêm mấy ngày liền, viết cho Trần Thâm một bức thư tỏ tình, nhờ Phương Phương giúp tôi giao thư.
Kết quả là một tuần sau, tôi biết rằng gia đình Trần Thâm đã đi ra nước ngoài.
Mối tình đầu không có mở mà đã kết.
Nhưng mười năm sau, tôi kết hôn với Trần Thâm.
Thật sự là có cuối không có đầu.
"Thưa phu nhân, có khách đến thăm."
Tôi nằm dài trên sô pha, ngoại trừ mỗi tuần Hoắc Vân sẽ đến kiểm tra thân thể cho tôi, còn có khách nào nữa?
Hay là tìm Trần Thâm?
Nhưng Trần Thâm sáng nay đã lên máy bay đi công tác ở nước ngoài rồi.
"Thiên Ca."
Âm thanh này hết đỗi quen thuộc.
Tôi ngồi dậy, kinh ngạc nhìn Phương Phương đi tới: "Nha đầu chết tiệt, cậu... cậu. Mười năm rồi, cậu một chút thay đổi cũng không có!"
Phương Phương lại đỏ mắt, ôm chầm lấy tôi.
"Thiên Ca, cậu đã tỉnh lại rồi, thật tốt."
Phương Phương gầy quá, gầy đến mức khiến tôi đau lòng, suốt mười năm qua rốt cuộc cậu đã phải trải qua những gì?
Chúng tôi ôm nhau vừa khóc vừa cười.
Một lúc lâu sau, Phương Phương và tôi mới bình tĩnh lại được tâm trạng.
"Đúng rồi, cậu vì sao lại tới đây?"
"Là Trần Thâm nhờ mình tới đây nói chuyện với cậu."
Phương Phương dừng lại một chút, có chút tự trách cúi đầu: "Sau khi cậu gặp chuyện không may, Trần Thâm không cho mình đến thăm cậu. Bởi vì Trần Thâm cho rằng mình là người hại cậu xảy ra tai nạn xe cộ...".
Sau ba lần dò hỏi, tôi cũng biết được chân tướng của sự việc.
Tôi chưa lập gia đình mà lại mang thai trước, không biết cha đứa bé là ai, bị người thân và hàng xóm chế giễu, cha mẹ cắt đứt quan hệ, vì vậy tôi trở nên trầm cảm.
Trong tháng thứ hai sau khi tôi sinh con, Trần Thâm đã trở về từ nước ngoài, anh ấy nhận trách nhiệm và kết hôn với tôi.
Ban đầu, cuộc sống của một gia đình ba người vô cùng hạnh phúc.
Cho đến một ngày, tôi và Phương Phương đang tụ tập ở quán cà phê bên ngoài, có người đột nhiên đưa cho tôi một phong bì, bên trong là một số hình ảnh mờ ám của Trần Thâm và Hoắc Vân!
Điều này làm cho tôi vốn đã bị trầm cảm còn nghi thần nghi quỷ, thần kinh căng thẳng đến đứt gãy.
Tôi liền cầm ảnh muốn đi tìm Trần Thâm nói chuyện rõ ràng.
Ngay khi băng qua đường, Phương Phương nhận được một cuộc điện thoại, tôi không biết tại sao lại lao ra khỏi đường lớn, bị một chiếc xe đâm!
Phương Phương bật khóc nức nở: "Thiên Ca, xin lỗi... Lúc ấy tâm tình của cậu kích động như vậy, mình nên chú ý cậu mới phải, nếu không cậu cũng đã không xảy ra chuyện!"
Thông tin đột ngột kéo đến quá nhiều khiến đầu tôi có chút đau, kèm theo từng đợt choáng váng.
Tôi hỏi: "Nói vậy nghĩa là, Hạo Hạo không phải con của Trần Thâm?”
10.
Phương Phương lau nước mắt, lắc đầu:
"Cái này mình thật sự không rõ lắm."
"Mình chỉ nhớ rõ cậu từng nói qua, vào đêm tụ tập bạn học, cậu bị một học trưởng chuốc rượu, còn bị hắn mang đi. Liệu có phải của hắn hay không?"
Tôi căn bản cũng không có ký ức gần mười năm, làm sao biết được.
"Nhưng Hạo Hạo và Trần Thâm rất giống nhau a!"
"Không bằng, cậu dẫn Hạo Hạo đi giám định quan hệ cha con?"
Khi tôi đang còn do dự, có người lên tiếng chen vào: "Khi Hạo Hạo vừa chào đời không bao lâu, Trần Thâm đã dẫn Hạo Hạo đi giám định quan hệ cha con."
"Hạo Hạo không phải con của Trần Thâm nhưng anh ấy vẫn lựa chọn giả bộ không biết. Bởi vì tình trạng tinh thần lúc ấy của cô vô cùng yếu kém, Trần Thâm không muốn kích thích cô thêm nữa."
Người tiến vào là Hoắc Vân.
Lúc này tôi mới nhớ ra, hôm nay Hoắc Vân phải kiểm tra thường xuyên cho tôi.
Những lời của cô ta vừa cất lên làm cho tôi rơi xuống hầm băng.
"Thiên Ca, cậu đừng nghe lời cô ta." Phương Phương gắt gao trừng mắt nhìn Hoắc Vân.
Hoắc Vân không hề bị lung lay, nhún vai: "Tôi cần gì phải nói dối? Chờ Trần Thâm đi công tác trở về, cô có thể trực tiếp hỏi anh ấy."
Nói xong, cô ta tới kiểm tra cho tôi.
Tôi bực bội hất tay cô ta ra, lạnh lùng nói: “Tôi không có bệnh, cô về đi sau này không cần đến nhà tôi nữa.”
"Quản gia, tiễn khách!"
Hoắc Vân lại đỏ mắt: "Nếu không phải vì cô, tôi đã có một gia đình rất hạnh phúc với Trần Thâm."
Tôi không quay đầu, trực tiếp đi lên lầu.
Tôi nghiến răng nghiến lợi đáp: "Nếu Trần Thâm muốn ly hôn, cô cứ bảo anh ấy đến nói chuyện trực tiếp với tôi."
"Nếu không, đời này cô coi như một tiểu tam không thể nhìn thấy ánh sáng, sống giống như chuột dơ bẩn dưới mé mương, cả đời bị thiên hạ phỉ nhổ!"
Phương Phương lo lắng nhanh chóng đuổi theo lên lầu.
Tôi không mở cửa, đành để Phương Phương trở về trước. Lúc này, tôi cần thời gian để bình tĩnh.
Kể từ hôm ấy, mỗi đêm tôi đều bị mất ngủ.
May mắn thay có tiểu thiên sứ Hạo Hạo bầu bạn bên cạnh, làm niềm an ủi trong những ngày gian nan của tôi, làm động lực để tôi tiếp tục tiến lên phía trước.
Nhưng chẳng được bao lâu, mọi thứ trở nên mất kiểm soát.
Khi tôi thức dậy, cảm thấy đầu đau như búa bổ.
Hạo Hạo rất hiểu chuyện, lập tức bưng nước và thuốc đến cho tôi.
Nếu như không phải do đau đầu khó nhịn, tôi thật sự không muốn uống thuốc Hoắc Vân mới kê cho tôi.
Uống thuốc xong, tôi liền cảm thấy tốt hơn nhiều nhưng tâm trạng lại không hiểu sao nóng nảy. Nhìn cái gì cũng không vừa mắt, rất muốn tìm một bao cát hung hăng phát tiết một trận.
Choang!
Tiếng động đột ngột làm tôi giật mình.
Tôi quay lại.
Hạo Hạo yếu ớt bất lực đứng ở đó, trên mặt đất là những mảnh chén vỡ vụn.
"Mẹ, con xin lỗi..."
Hạo Hạo vội vàng ngồi xổm xuống để nhặt các mảnh vỡ.
Tôi hốt hoảng bước tới, nhưng đầu đột nhiên lại đau. Tôi loạng choạng quỳ xuống đất, cố ngăn cản Hạo Hạo nhặt mảnh vỡ.
Vô tình lại đẩy thằng bé.
"A!"
Hạo Hảo ngã xuống đất, sợ hãi kêu lên.
Tim tôi chệch một nhịp, vết máu trên lòng bàn tay thằng bé làm tôi bàng hoàng!
Tôi đã làm Hạo Hạo bị trầy xước.