Chương 4
Dù bình thường Vương Nhất Bác thích trêu y nhưng hắn vẫn biết đúng mực, tuyệt đối không đùa những chuyện này. Nếu đã nói ra, hắn nhất định phải làm cho bằng được, mặc kệ việc này hoang đường đến mức nào. Quả nhiên, trời vừa tối đã nghe Tiểu Từ Tử đứng ngoài thông truyền có người đến.
Ban ngày bị Vương Nhất Bác giáo huấn, đã biết cố kỵ, Tiểu Từ Tử không trực tiếp tiến vào như trước, chỉ đứng ở cửa hỏi Tiêu Chiến đã ngủ chưa. Ngày thường giờ này Tiêu Chiến đã đi nghỉ, nhưng tối nay đoán Vương Nhất Bác sẽ đến, hơn nữa chân còn đang đau, nên vẫn chưa ngủ. Lúc Tiểu Từ Tử lên tiếng, y đang tựa vào đầu giường đọc sách, nghe vậy liền gấp lại, phản ứng đầu tiên chính là người đến không phải Vương Nhất Bác.
Nếu như là Vương Nhất Bác, Tiểu Từ Tử thông truyền sẽ không nói "Có người đến" —— cho thấy hắn không biết người này. Tiêu Chiến cất kỹ sách, đứng dậy choàng ngoại bào, kéo cửa ra, thấy một nam nhân đang đứng trong thính đường. Ước chừng trên dưới ba mươi, thân hình cao lớn, mặt mày đoan chính, không giống kẻ thường nói cười tùy tiện. Thấy y đi ra, hắn lập tức hành lễ.
"Kiến quá Tiêu phi nương nương."
Tiêu Chiến hơi nghiêng đầu.
Y cảm giác người này khá quen mắt, nghĩ một lúc lâu mới nhớ ra, dường như là thị vệ bên người Vương Nhất Bác, tên Lý hay Trần Uy, trước đây từng gặp. Nhìn quanh phòng không thấy ai khác, y hỏi: "Điện hạ không đến sao?"
"Điện hạ phái ta đưa nương nương đi." Lý Uy cung kính đáp.
Tiêu Chiến hỏi tiếp: "Điện hạ thì sao?"
"Điện hạ không tiện tự mình đến đây."
Hắn vừa nói xong, Tiêu Chiến liền hiểu ý.
Vương Nhất Bác quả nhiên tâm tư thâm trầm —— trước giờ hắn chỉ đến một mình vào đêm khuya, sau đó nhảy ra nhẹ nhàng, như vậy không có vấn đề gì, nhưng hiện giờ muốn đón Tiêu Chiến, mang thêm một người sẽ rất khó hành động, khó đảm bảo sẽ không bị phát hiện, đương nhiên không thể đích thân đến. Cẩn thận nghĩ lại sự chuẩn bị của hắn, nếu thật sự bị phát hiện thì còn có thể nghĩ cách thoát thân.
Dù sao cũng ngồi vững vị trí Thái tử điện hạ đã lâu, hắn hành sự rất chu đáo chặt chẽ.
Tiêu Chiến không nói gì, chỉ gật đầu.
Mặt không biểu cảm như vậy, Lý Uy cũng không biết y đang nghĩ gì. Tất cả đã an bài thỏa đáng, không còn việc gì cần bận tâm, chỗ này bình thường không ai đến, không cần lo sẽ bị phát hiện, thái giám Tiểu Từ Tử kia cũng dập đầu đảm bảo tuyệt không nói ra. Nhưng để phòng ngừa vạn nhất, những ngày tới sẽ phái thêm người canh gác nơi này, tránh tình huống bất ngờ.
Đã như vậy, tiếp theo cũng chỉ cần đưa Tiêu Chiến an toàn đến nơi.
"Thứ cho thuộc hạ mạo phạm..." Hắn xoay người lại, ngồi xổm xuống, "Thỉnh nương nương cho phép thuộc hạ cõng người đến đó."
Tiêu Chiến chần chừ một lát, thuận theo đi qua, nhẹ nhàng phủ lên lưng hắn.
Lý Uy cẩn thận tách chân bị thương của y ra, vác người lên, không nán lại nữa, đi vài bước ra cửa, mũi chân nhẹ thi triển khinh công nhảy lên tường vây ra ngoài, cẩn thận tránh thị vệ tuần tra, một khắc không ngừng chạy về hướng Đông cung.
Võ công hắn cao cường, tai nghe tứ phương, đi đường vô cùng thuận lợi, một lát sau chợt nghe Tiêu Chiến trên lưng nói: "Ta sắp ngã rồi."
Y nói thật. Nhưng vì thủ lễ, hai tay Lý Uy đặt sau lưng chỉ nâng nhẹ đầu gối y rồi bất động, hắn liên tục dùng khinh công bay tới nhảy lui, căn bản không cõng bao nhiêu, đều là Tiêu Chiến vịn chặt hắn. Tư thế này thực sự rất mệt, chốc lát sau tay lại mỏi nhừ, Tiêu Chiến đã định im lặng không lên tiếng nhưng rốt cuộc nhịn không nổi nữa.
"Ngươi nhích tay lên chút đi.... Ngươi thế này đâu gọi là cõng."
"...." Lý Uy: "Nương nương, thuộc hạ không dám."
"Nhích lên chút là được."
"Thuộc hạ không dám."
"Nhưng ta thật sự sắp ngã xuống."
Lý Uy vùi đầu chạy nhanh hơn.
"Sắp đến rồi, thỉnh nương nương kiên trì thêm chút nữa."
Không bao lâu, Lý Uy chuyển hướng vượt qua một vách tường. Tốc độ của hắn rất nhanh, vừa chớp mắt đã bay vút qua, Tiêu Chiến ở trên lưng hắn không nhìn rõ, chỉ thấy ánh đèn vàng và tường thành sơn đỏ, Lý Uy cõng thêm một đoạn, cuối cùng bay qua một ô cửa.
"Điện hạ."
Vừa đáp xuống đất, hắn lập tức buông tay thả Tiêu Chiến còn đang choáng váng ra, chắp tay cung kính với người ngồi trước án thư.
"Đã đưa Tiêu phi nương nương đến."
Động tĩnh cũng không nhỏ, Vương Nhất Bác mặt không đổi sắc, hất cằm nói: "Vất vả rồi."
Đây có lẽ là thư phòng của hắn. Gạch lát khảm hoa văn vàng kim, ba mặt tường dựng tủ sách chỉnh tề ngăn nắp, trên án thư có trà, bên cạnh đốt hương, khói xanh lượn lờ tỏa ra hương thơm ngọt ngào. Vương Nhất Bác đang viết. Tiêu Chiến chưa từng thấy bộ dạng hắn nghiêm túc làm việc, gương mặt không mang nét cười, tư thế ngồi đoan chính, không nói một lời, lạnh lùng xa cách, lộ ra cảm giác cao cao tại thượng vô cùng xa lạ.
Lý Uy tự giác lui ra, chỉ còn lại Tiêu Chiến. Y không phải người thường chủ động mở miệng, người khác không nói lời nào, y cũng sẽ không lên tiếng. Yên tĩnh như vậy được một lát, Vương Nhất Bác bên kia hạ bút, đứng dậy đến gần y.
"Sao không nói gì?" Hắn mặt đối mặt vây lấy Tiêu Chiến, ngữ khí vô cùng thân mật, "Chân còn đau không?"
Tiêu Chiến ngẩng lên nhìn theo hắn, nhìn thẳng người gần mình trong gang tấc.
Địa điểm thay đổi, bầu không khí cũng khác, ở đây không thể tự tại như ở tiểu viện, y cảm giác phải nói gì đó nhưng thật sự không biết nên nói gì, ngập ngừng một lúc, cuối cùng đáp: "Hơi đau."
Vương Nhất Bác nở nụ cười, cúi xuống bế bổng Tiêu Chiến lên.
"Đi cùng ta." Hắn nói.
Hắn cứ như thế ôm Tiêu Chiến ra khỏi phòng.
Tiêu Chiến nấp trong lồng ngực hắn thỉnh thoảng lại nhìn xung quanh, mặc dù biết Vương Nhất Bác dám ôm y đi ra nghĩa là không có ai nhìn thấy, nhưng vẫn rất bất an níu chặt y phục hắn, Vương Nhất Bác khẽ chạm trán y trấn an. Từ thư phòng đi ra, đến một hành lang gấp khúc hoa mỹ, Vương Nhất Bác ôm y, không bước lên hành lang mà chuyển hướng ra ngoài điện.
Ngoài điện là tầng tầng lớp lớp hoa và cây cảnh, lấy dãy núi giả làm bức bình phong.
Phía sau bình phong là suối nước nóng.
"Nơi này không ai dám vào, cả Lý Uy cũng không." Cảm giác người trong lòng cứng đờ, Vương Nhất Bác không khỏi buồn cười.
Đang nói chuyện mà lại đi đến suối nước nóng, Tiêu Chiến dù ngốc cũng biết hắn có ý gì, "Điện hạ...."
"Ừm."
Vương Nhất Bác thả người xuống để y ngồi lên tảng đá xanh trơn nhẵn bên suối, hắn ngồi đối diện kéo vạt áo y, nhìn thoáng qua mắt cá chân bị thương.
"Vẫn còn sưng như thế?"
Hắn nhíu mày.
"Đã khá hơn nhiều rồi." Tiêu Chiến nói.
Vương Nhất Bác thu tay lại, không nói gì nữa.
Trước khi đến đã biết ý nghĩa của việc này là thế nào, hiện tại nhăn nhó cự tuyệt khó tránh khỏi ra vẻ ta đây. Vương Nhất Bác vỗ nhẹ đầu gối ra hiệu cho y đến gần, Tiêu Chiến chớp mắt, thuận theo đứng dậy bước đến ngồi lên đùi hắn.
Nửa vầng trăng ẩn hiện chiếu sáng một vùng yên tĩnh, hoa mộc đá nước như đắm chìm trong ánh trăng, dịu dàng trong vắt. Tiêu Chiến mặt đối mặt ngồi trên đùi hắn, vạt áo lần nữa vung lên, vướng lại trên lưng, đôi chân thon dài trần trụi chuyển hướng, Vương Nhất Bác một tay ôm hông y giữ thăng bằng, tay kia thăm dò dưới lớp y phục, vuốt ve khích lệ. Tiêu Chiến choàng hai tay ôm vai hắn, cúi đầu cùng hắn đắm chìm trong nụ hôn sâu, tiếng mút mát vang lên rung động. Y phục phía trên cũng rơi một nửa, cổ áo Tiêu Chiến vướng lại nơi khuỷu tay, hoàn toàn không đủ vải che thân, da thịt trắng sứ mê người lộ ra dưới ánh trăng kiều diễm.
"Ưm..." Hạ thân bị đùa bỡn khiến Tiêu Chiến hô hấp không thông. Y ngẩng đầu hôn môi hắn, cánh môi đỏ thẫm lấp lánh ánh nước, đôi mắt ướt đẫm dưới ánh trăng trông hệt như lớp thủy tinh mong manh.
Y bị hôn đến mơ màng, ngón tay hắn làm loạn bên dưới càng khiến ý thức mơ hồ, y ngẩn ngơ vừa đối mặt với Vương Nhất Bác vừa nhẹ nhàng thở gấp.
Yết hầu Vương Nhất Bác khẽ trượt, hắn đứng dậy ấn y lên tảng đá bên suối.
Mật huyệt bị hai ba ngón tay khuếch trương, hơi thở nóng ấm phả lên cổ, nơi này lại còn lộ thiên, y run rẩy thẹn thùng, cả người nhũn ra không còn chút sức lực.
Lúc tiến vào vẫn rất đau, dương v*t Vương Nhất Bác quá lớn, dù huyệt mềm đã ướt đẫm mời gọi nhưng khi gậy th*t đâm vào, Tiêu Chiến vẫn giật mình ngước cổ lên, hai tay siết chặt.
Mỹ nhân dưới thân đầu tóc tán loạn, vài cây trâm bạc ẩn hiện giữa suối tóc, hai má bị tình ý hấp đỏ, nhũ hoa vừa rồi bị liếm mút còn đang sưng tấy, làn nước trong veo gợn sóng đẩy ánh trăng lên khắp người y, dáng vẻ thanh khiết lẫn kiều mị thắp lên ngọn lửa nơi bụng dưới hắn. Vương Nhất Bác cúi người đút thẳng vào giữa đùi y, bất động một lúc rồi đẩy đưa liên tục, có nước ra vào càng thêm trôi chảy, huyệt mềm trơn ướt hút chặt dương v*t thô to, nhễ nhại kịch liệt.
"Ưm, a..." Tiêu Chiến cắn môi không dám lớn tiếng, hai chân nâng đỡ eo gầy, ngón chân nhiều lần căng thẳng, bộ dạng bị đâm đến không đứng vững.
Nhưng giờ phút này chỉ mới bắt đầu.
"Nương nương", Vương Nhất Bác cắn cổ y, liếm nhẹ gân xanh, thở gấp liên tục, "Giam ngươi ở đây vĩnh viễn có được không?"
"Ưm... Ưm a..."
Tiêu Chiến mờ mịt hé mắt, không biết có nghe hay không, Vương Nhất Bác dùng sức đâm vào, tìm được một nơi mềm mại ẩn khuất lập tức không ngừng đẩy lên tận gốc, lắc lư đến hai chân Tiêu Chiến đau nhức.
"Ta sẽ cho người bẩm báo với Phụ hoàng, nói Tiêu phi nương nương biến mất rồi, không rõ tung tích..." Hắn ghé vào tai y thở dốc như đang thì thầm với tình nhân, "Ta sẽ giam ngươi ở đây, giam đến chết, giấu đi không cho bất kỳ kẻ nào nhìn, ai cũng không tìm được..."
"Đừng như vậy..." Tiêu Chiến lắc đầu, y bị làm đến thất thần, khóc nức nở, "Đừng nói nữa..."
Vương Nhất Bác vỗ về gương mặt y, đôi mắt đen kịt.
Tiêu Chiến tựa trên đá bị hắn bắn vào một lần, bất lực mềm nhũn, Vương Nhất Bác ôm y đắm mình vào suối nước.
"Ha..."
Hơi nóng bốc lên, dòng nước ấm áp gột sạch cơn uể oải, Tiêu Chiến mềm nhũn tựa vào vai hắn, rất nhanh đã bị áp lên bờ suối hôn môi, hạ thân bị tấn công dập dìu, nước suối nóng hổi theo động tác rút ra đâm vào không ngừng lấp đầy huyệt nhỏ mang đến cảm giác no căng chưa từng có, Tiêu Chiến không nhịn được, vừa rên rỉ đứt quãng đã bị môi Vương Nhất Bác nuốt trọn, hai luồng hơi thở gấp gáp quyện vào nhau, ý loạn tình mê, triền miên không dứt.
Tiếng nước vang vọng khắp suối. Tiêu Chiến bị hắn chỉnh đủ loại tư thế, lúc thì mặt đối mặt nâng mông làm, lúc lại tựa lên bờ đưa lưng về phía hắn, lúc lại nằm hẳn trên bờ, toàn thân không ngừng lắc lư, không ngừng bị cọ rửa, nước trong huyệt nhỏ tràn vào tuôn ra, cuối cùng ý thức hôn mê, đến sức lực nói chuyện cũng không còn.
Tiêu Chiến tựa vào bờ, mắt không động đậy. Y được tẩy rửa từ trong ra ngoài, cả quá trình thiêm thiếp mơ màng, một ngón tay cũng không nhúc nhích nổi. Vương Nhất Bác kéo người ôm vào lòng từ phía sau, hơi nóng bốc lên xung quanh khiến gương mặt hắn càng thêm dịu dàng.
"Mệt?"
"Ừm..." Tiêu Chiến ưm nhẹ bằng giọng mũi. Y nhích người tìm một tư thế thoải mái, lười biếng nhắm mắt lại hệt như mèo con.
Có lẽ vì bầu không khí dịu dàng này nên Tiêu Chiến cũng thở chậm hơn chút, đột nhiên gọi: "Điện hạ."
Hắn đáp lời rất nhanh, Tiêu Chiến lại chần chừ, một lúc lâu vẫn chưa nói tiếp.
Vương Nhất Bác sốt ruột chờ y, khóe môi cong cong, "Thế nào, có việc muốn nhờ ta?"
"Ưm." Tiêu Chiến nằm trong ngực hắn ngẩng mặt lên, mặt nhỏ kề sát cằm hắn, mềm mại yếu ớt, "Không bao lâu nữa Phụ vương ta sẽ đến..."
"Ta có thể xuất cung không?"
"Ngươi nói với ta việc này làm gì." Vương Nhất Bác bật cười, "Đi thỉnh Phụ hoàng."
Tiêu Chiến không nói, chỉ dụi nhẹ vào lồng ngực hắn, vừa giống làm nũng vừa giống cầu xin, chốc lát sau, Vương Nhất Bác hỏi: "Xuất cung làm gì? Phụ vương ngươi đến với việc ngươi xuất cung có gì liên quan?"
"Muốn chuẩn bị một phần lễ vật cho Phụ vương, đã hai năm không gặp rồi." Tiêu Chiến nói, "Muốn ra ngoài nhìn xem."
"Trong cung không thiếu kỳ trân dị bảo, lại muốn ra ngoài." Vương Nhất Bác nhàn nhạt nói, "Muốn cái gì ta cho ngươi, ngươi đem đi đưa Phụ vương là được."
"Không được."
"Sao lại không được?"
"Chỉ là không được."
Tiêu Chiến giống như có chuyện không vui, nhưng từ trước đến nay y luôn ngoan ngoãn, dù giận dỗi cũng không giãy khỏi vòng tay Vương Nhất Bác, vẫn để hắn ôm, lần này cũng vậy, chỉ dám nhấn người sâu vào làn nước, không nói gì nữa.
"Dám giận dỗi rồi." Vương Nhất Bác nở nụ cười, "Có bản lĩnh nhỉ, Chiến Chiến."
Nói vậy nhưng hắn thật sự không giận, trái lại cảm thấy bộ dạng giận dỗi này của Tiêu Chiến thật mới mẻ, xoa nắn mặt y, đè nén tâm tình, nói: "Lễ vật sao, bản Thái tử có rất nhiều thư họa cổ, tùy ngươi chọn."
Tiêu Chiến vẫn không nói như vậy được hay không, chính là không muốn nhắc đến chuyện này nữa. Vương Nhất Bác cũng không hỏi thêm, y không nói xem như đồng ý. Ngâm nước xong, hắn dọn dẹp một chút, ôm Tiêu Chiến trở về tẩm điện bên cạnh thư phòng.
Vương Nhất Bác không thích sinh hoạt rườm rà, bên ngoài hoa mỹ nhưng tẩm điện lại được bố trí rất đơn giản, vừa lớn vừa trống trải. Tiêu Chiến được thả lên giường, y mơ màng muốn ngủ từ lâu, nằm xuống gối không bao lâu đã ngủ mất, y nghiêng người cuộn tròn trong chăn, gương mặt khi ngủ mệt mỏi lẫn ngọt ngào thoạt nhìn rất thư thái.
Vương Nhất Bác nhìn thêm một lát mới đứng dậy ra khỏi tẩm điện.
"Lý Uy."
Người được gọi nhanh chóng xuất hiện.
"Có thuộc hạ."
"Đi tra xem độ khoảng bao nhiêu ngày nữa Lâu Lan Vương đến kinh thành."
_______________
Tác giả: Tiểu ca Lý Uy phụng mệnh canh giữ bên ngoài chờ Thái tử ăn no.
Ban ngày bị Vương Nhất Bác giáo huấn, đã biết cố kỵ, Tiểu Từ Tử không trực tiếp tiến vào như trước, chỉ đứng ở cửa hỏi Tiêu Chiến đã ngủ chưa. Ngày thường giờ này Tiêu Chiến đã đi nghỉ, nhưng tối nay đoán Vương Nhất Bác sẽ đến, hơn nữa chân còn đang đau, nên vẫn chưa ngủ. Lúc Tiểu Từ Tử lên tiếng, y đang tựa vào đầu giường đọc sách, nghe vậy liền gấp lại, phản ứng đầu tiên chính là người đến không phải Vương Nhất Bác.
Nếu như là Vương Nhất Bác, Tiểu Từ Tử thông truyền sẽ không nói "Có người đến" —— cho thấy hắn không biết người này. Tiêu Chiến cất kỹ sách, đứng dậy choàng ngoại bào, kéo cửa ra, thấy một nam nhân đang đứng trong thính đường. Ước chừng trên dưới ba mươi, thân hình cao lớn, mặt mày đoan chính, không giống kẻ thường nói cười tùy tiện. Thấy y đi ra, hắn lập tức hành lễ.
"Kiến quá Tiêu phi nương nương."
Tiêu Chiến hơi nghiêng đầu.
Y cảm giác người này khá quen mắt, nghĩ một lúc lâu mới nhớ ra, dường như là thị vệ bên người Vương Nhất Bác, tên Lý hay Trần Uy, trước đây từng gặp. Nhìn quanh phòng không thấy ai khác, y hỏi: "Điện hạ không đến sao?"
"Điện hạ phái ta đưa nương nương đi." Lý Uy cung kính đáp.
Tiêu Chiến hỏi tiếp: "Điện hạ thì sao?"
"Điện hạ không tiện tự mình đến đây."
Hắn vừa nói xong, Tiêu Chiến liền hiểu ý.
Vương Nhất Bác quả nhiên tâm tư thâm trầm —— trước giờ hắn chỉ đến một mình vào đêm khuya, sau đó nhảy ra nhẹ nhàng, như vậy không có vấn đề gì, nhưng hiện giờ muốn đón Tiêu Chiến, mang thêm một người sẽ rất khó hành động, khó đảm bảo sẽ không bị phát hiện, đương nhiên không thể đích thân đến. Cẩn thận nghĩ lại sự chuẩn bị của hắn, nếu thật sự bị phát hiện thì còn có thể nghĩ cách thoát thân.
Dù sao cũng ngồi vững vị trí Thái tử điện hạ đã lâu, hắn hành sự rất chu đáo chặt chẽ.
Tiêu Chiến không nói gì, chỉ gật đầu.
Mặt không biểu cảm như vậy, Lý Uy cũng không biết y đang nghĩ gì. Tất cả đã an bài thỏa đáng, không còn việc gì cần bận tâm, chỗ này bình thường không ai đến, không cần lo sẽ bị phát hiện, thái giám Tiểu Từ Tử kia cũng dập đầu đảm bảo tuyệt không nói ra. Nhưng để phòng ngừa vạn nhất, những ngày tới sẽ phái thêm người canh gác nơi này, tránh tình huống bất ngờ.
Đã như vậy, tiếp theo cũng chỉ cần đưa Tiêu Chiến an toàn đến nơi.
"Thứ cho thuộc hạ mạo phạm..." Hắn xoay người lại, ngồi xổm xuống, "Thỉnh nương nương cho phép thuộc hạ cõng người đến đó."
Tiêu Chiến chần chừ một lát, thuận theo đi qua, nhẹ nhàng phủ lên lưng hắn.
Lý Uy cẩn thận tách chân bị thương của y ra, vác người lên, không nán lại nữa, đi vài bước ra cửa, mũi chân nhẹ thi triển khinh công nhảy lên tường vây ra ngoài, cẩn thận tránh thị vệ tuần tra, một khắc không ngừng chạy về hướng Đông cung.
Võ công hắn cao cường, tai nghe tứ phương, đi đường vô cùng thuận lợi, một lát sau chợt nghe Tiêu Chiến trên lưng nói: "Ta sắp ngã rồi."
Y nói thật. Nhưng vì thủ lễ, hai tay Lý Uy đặt sau lưng chỉ nâng nhẹ đầu gối y rồi bất động, hắn liên tục dùng khinh công bay tới nhảy lui, căn bản không cõng bao nhiêu, đều là Tiêu Chiến vịn chặt hắn. Tư thế này thực sự rất mệt, chốc lát sau tay lại mỏi nhừ, Tiêu Chiến đã định im lặng không lên tiếng nhưng rốt cuộc nhịn không nổi nữa.
"Ngươi nhích tay lên chút đi.... Ngươi thế này đâu gọi là cõng."
"...." Lý Uy: "Nương nương, thuộc hạ không dám."
"Nhích lên chút là được."
"Thuộc hạ không dám."
"Nhưng ta thật sự sắp ngã xuống."
Lý Uy vùi đầu chạy nhanh hơn.
"Sắp đến rồi, thỉnh nương nương kiên trì thêm chút nữa."
Không bao lâu, Lý Uy chuyển hướng vượt qua một vách tường. Tốc độ của hắn rất nhanh, vừa chớp mắt đã bay vút qua, Tiêu Chiến ở trên lưng hắn không nhìn rõ, chỉ thấy ánh đèn vàng và tường thành sơn đỏ, Lý Uy cõng thêm một đoạn, cuối cùng bay qua một ô cửa.
"Điện hạ."
Vừa đáp xuống đất, hắn lập tức buông tay thả Tiêu Chiến còn đang choáng váng ra, chắp tay cung kính với người ngồi trước án thư.
"Đã đưa Tiêu phi nương nương đến."
Động tĩnh cũng không nhỏ, Vương Nhất Bác mặt không đổi sắc, hất cằm nói: "Vất vả rồi."
Đây có lẽ là thư phòng của hắn. Gạch lát khảm hoa văn vàng kim, ba mặt tường dựng tủ sách chỉnh tề ngăn nắp, trên án thư có trà, bên cạnh đốt hương, khói xanh lượn lờ tỏa ra hương thơm ngọt ngào. Vương Nhất Bác đang viết. Tiêu Chiến chưa từng thấy bộ dạng hắn nghiêm túc làm việc, gương mặt không mang nét cười, tư thế ngồi đoan chính, không nói một lời, lạnh lùng xa cách, lộ ra cảm giác cao cao tại thượng vô cùng xa lạ.
Lý Uy tự giác lui ra, chỉ còn lại Tiêu Chiến. Y không phải người thường chủ động mở miệng, người khác không nói lời nào, y cũng sẽ không lên tiếng. Yên tĩnh như vậy được một lát, Vương Nhất Bác bên kia hạ bút, đứng dậy đến gần y.
"Sao không nói gì?" Hắn mặt đối mặt vây lấy Tiêu Chiến, ngữ khí vô cùng thân mật, "Chân còn đau không?"
Tiêu Chiến ngẩng lên nhìn theo hắn, nhìn thẳng người gần mình trong gang tấc.
Địa điểm thay đổi, bầu không khí cũng khác, ở đây không thể tự tại như ở tiểu viện, y cảm giác phải nói gì đó nhưng thật sự không biết nên nói gì, ngập ngừng một lúc, cuối cùng đáp: "Hơi đau."
Vương Nhất Bác nở nụ cười, cúi xuống bế bổng Tiêu Chiến lên.
"Đi cùng ta." Hắn nói.
Hắn cứ như thế ôm Tiêu Chiến ra khỏi phòng.
Tiêu Chiến nấp trong lồng ngực hắn thỉnh thoảng lại nhìn xung quanh, mặc dù biết Vương Nhất Bác dám ôm y đi ra nghĩa là không có ai nhìn thấy, nhưng vẫn rất bất an níu chặt y phục hắn, Vương Nhất Bác khẽ chạm trán y trấn an. Từ thư phòng đi ra, đến một hành lang gấp khúc hoa mỹ, Vương Nhất Bác ôm y, không bước lên hành lang mà chuyển hướng ra ngoài điện.
Ngoài điện là tầng tầng lớp lớp hoa và cây cảnh, lấy dãy núi giả làm bức bình phong.
Phía sau bình phong là suối nước nóng.
"Nơi này không ai dám vào, cả Lý Uy cũng không." Cảm giác người trong lòng cứng đờ, Vương Nhất Bác không khỏi buồn cười.
Đang nói chuyện mà lại đi đến suối nước nóng, Tiêu Chiến dù ngốc cũng biết hắn có ý gì, "Điện hạ...."
"Ừm."
Vương Nhất Bác thả người xuống để y ngồi lên tảng đá xanh trơn nhẵn bên suối, hắn ngồi đối diện kéo vạt áo y, nhìn thoáng qua mắt cá chân bị thương.
"Vẫn còn sưng như thế?"
Hắn nhíu mày.
"Đã khá hơn nhiều rồi." Tiêu Chiến nói.
Vương Nhất Bác thu tay lại, không nói gì nữa.
Trước khi đến đã biết ý nghĩa của việc này là thế nào, hiện tại nhăn nhó cự tuyệt khó tránh khỏi ra vẻ ta đây. Vương Nhất Bác vỗ nhẹ đầu gối ra hiệu cho y đến gần, Tiêu Chiến chớp mắt, thuận theo đứng dậy bước đến ngồi lên đùi hắn.
Nửa vầng trăng ẩn hiện chiếu sáng một vùng yên tĩnh, hoa mộc đá nước như đắm chìm trong ánh trăng, dịu dàng trong vắt. Tiêu Chiến mặt đối mặt ngồi trên đùi hắn, vạt áo lần nữa vung lên, vướng lại trên lưng, đôi chân thon dài trần trụi chuyển hướng, Vương Nhất Bác một tay ôm hông y giữ thăng bằng, tay kia thăm dò dưới lớp y phục, vuốt ve khích lệ. Tiêu Chiến choàng hai tay ôm vai hắn, cúi đầu cùng hắn đắm chìm trong nụ hôn sâu, tiếng mút mát vang lên rung động. Y phục phía trên cũng rơi một nửa, cổ áo Tiêu Chiến vướng lại nơi khuỷu tay, hoàn toàn không đủ vải che thân, da thịt trắng sứ mê người lộ ra dưới ánh trăng kiều diễm.
"Ưm..." Hạ thân bị đùa bỡn khiến Tiêu Chiến hô hấp không thông. Y ngẩng đầu hôn môi hắn, cánh môi đỏ thẫm lấp lánh ánh nước, đôi mắt ướt đẫm dưới ánh trăng trông hệt như lớp thủy tinh mong manh.
Y bị hôn đến mơ màng, ngón tay hắn làm loạn bên dưới càng khiến ý thức mơ hồ, y ngẩn ngơ vừa đối mặt với Vương Nhất Bác vừa nhẹ nhàng thở gấp.
Yết hầu Vương Nhất Bác khẽ trượt, hắn đứng dậy ấn y lên tảng đá bên suối.
Mật huyệt bị hai ba ngón tay khuếch trương, hơi thở nóng ấm phả lên cổ, nơi này lại còn lộ thiên, y run rẩy thẹn thùng, cả người nhũn ra không còn chút sức lực.
Lúc tiến vào vẫn rất đau, dương v*t Vương Nhất Bác quá lớn, dù huyệt mềm đã ướt đẫm mời gọi nhưng khi gậy th*t đâm vào, Tiêu Chiến vẫn giật mình ngước cổ lên, hai tay siết chặt.
Mỹ nhân dưới thân đầu tóc tán loạn, vài cây trâm bạc ẩn hiện giữa suối tóc, hai má bị tình ý hấp đỏ, nhũ hoa vừa rồi bị liếm mút còn đang sưng tấy, làn nước trong veo gợn sóng đẩy ánh trăng lên khắp người y, dáng vẻ thanh khiết lẫn kiều mị thắp lên ngọn lửa nơi bụng dưới hắn. Vương Nhất Bác cúi người đút thẳng vào giữa đùi y, bất động một lúc rồi đẩy đưa liên tục, có nước ra vào càng thêm trôi chảy, huyệt mềm trơn ướt hút chặt dương v*t thô to, nhễ nhại kịch liệt.
"Ưm, a..." Tiêu Chiến cắn môi không dám lớn tiếng, hai chân nâng đỡ eo gầy, ngón chân nhiều lần căng thẳng, bộ dạng bị đâm đến không đứng vững.
Nhưng giờ phút này chỉ mới bắt đầu.
"Nương nương", Vương Nhất Bác cắn cổ y, liếm nhẹ gân xanh, thở gấp liên tục, "Giam ngươi ở đây vĩnh viễn có được không?"
"Ưm... Ưm a..."
Tiêu Chiến mờ mịt hé mắt, không biết có nghe hay không, Vương Nhất Bác dùng sức đâm vào, tìm được một nơi mềm mại ẩn khuất lập tức không ngừng đẩy lên tận gốc, lắc lư đến hai chân Tiêu Chiến đau nhức.
"Ta sẽ cho người bẩm báo với Phụ hoàng, nói Tiêu phi nương nương biến mất rồi, không rõ tung tích..." Hắn ghé vào tai y thở dốc như đang thì thầm với tình nhân, "Ta sẽ giam ngươi ở đây, giam đến chết, giấu đi không cho bất kỳ kẻ nào nhìn, ai cũng không tìm được..."
"Đừng như vậy..." Tiêu Chiến lắc đầu, y bị làm đến thất thần, khóc nức nở, "Đừng nói nữa..."
Vương Nhất Bác vỗ về gương mặt y, đôi mắt đen kịt.
Tiêu Chiến tựa trên đá bị hắn bắn vào một lần, bất lực mềm nhũn, Vương Nhất Bác ôm y đắm mình vào suối nước.
"Ha..."
Hơi nóng bốc lên, dòng nước ấm áp gột sạch cơn uể oải, Tiêu Chiến mềm nhũn tựa vào vai hắn, rất nhanh đã bị áp lên bờ suối hôn môi, hạ thân bị tấn công dập dìu, nước suối nóng hổi theo động tác rút ra đâm vào không ngừng lấp đầy huyệt nhỏ mang đến cảm giác no căng chưa từng có, Tiêu Chiến không nhịn được, vừa rên rỉ đứt quãng đã bị môi Vương Nhất Bác nuốt trọn, hai luồng hơi thở gấp gáp quyện vào nhau, ý loạn tình mê, triền miên không dứt.
Tiếng nước vang vọng khắp suối. Tiêu Chiến bị hắn chỉnh đủ loại tư thế, lúc thì mặt đối mặt nâng mông làm, lúc lại tựa lên bờ đưa lưng về phía hắn, lúc lại nằm hẳn trên bờ, toàn thân không ngừng lắc lư, không ngừng bị cọ rửa, nước trong huyệt nhỏ tràn vào tuôn ra, cuối cùng ý thức hôn mê, đến sức lực nói chuyện cũng không còn.
Tiêu Chiến tựa vào bờ, mắt không động đậy. Y được tẩy rửa từ trong ra ngoài, cả quá trình thiêm thiếp mơ màng, một ngón tay cũng không nhúc nhích nổi. Vương Nhất Bác kéo người ôm vào lòng từ phía sau, hơi nóng bốc lên xung quanh khiến gương mặt hắn càng thêm dịu dàng.
"Mệt?"
"Ừm..." Tiêu Chiến ưm nhẹ bằng giọng mũi. Y nhích người tìm một tư thế thoải mái, lười biếng nhắm mắt lại hệt như mèo con.
Có lẽ vì bầu không khí dịu dàng này nên Tiêu Chiến cũng thở chậm hơn chút, đột nhiên gọi: "Điện hạ."
Hắn đáp lời rất nhanh, Tiêu Chiến lại chần chừ, một lúc lâu vẫn chưa nói tiếp.
Vương Nhất Bác sốt ruột chờ y, khóe môi cong cong, "Thế nào, có việc muốn nhờ ta?"
"Ưm." Tiêu Chiến nằm trong ngực hắn ngẩng mặt lên, mặt nhỏ kề sát cằm hắn, mềm mại yếu ớt, "Không bao lâu nữa Phụ vương ta sẽ đến..."
"Ta có thể xuất cung không?"
"Ngươi nói với ta việc này làm gì." Vương Nhất Bác bật cười, "Đi thỉnh Phụ hoàng."
Tiêu Chiến không nói, chỉ dụi nhẹ vào lồng ngực hắn, vừa giống làm nũng vừa giống cầu xin, chốc lát sau, Vương Nhất Bác hỏi: "Xuất cung làm gì? Phụ vương ngươi đến với việc ngươi xuất cung có gì liên quan?"
"Muốn chuẩn bị một phần lễ vật cho Phụ vương, đã hai năm không gặp rồi." Tiêu Chiến nói, "Muốn ra ngoài nhìn xem."
"Trong cung không thiếu kỳ trân dị bảo, lại muốn ra ngoài." Vương Nhất Bác nhàn nhạt nói, "Muốn cái gì ta cho ngươi, ngươi đem đi đưa Phụ vương là được."
"Không được."
"Sao lại không được?"
"Chỉ là không được."
Tiêu Chiến giống như có chuyện không vui, nhưng từ trước đến nay y luôn ngoan ngoãn, dù giận dỗi cũng không giãy khỏi vòng tay Vương Nhất Bác, vẫn để hắn ôm, lần này cũng vậy, chỉ dám nhấn người sâu vào làn nước, không nói gì nữa.
"Dám giận dỗi rồi." Vương Nhất Bác nở nụ cười, "Có bản lĩnh nhỉ, Chiến Chiến."
Nói vậy nhưng hắn thật sự không giận, trái lại cảm thấy bộ dạng giận dỗi này của Tiêu Chiến thật mới mẻ, xoa nắn mặt y, đè nén tâm tình, nói: "Lễ vật sao, bản Thái tử có rất nhiều thư họa cổ, tùy ngươi chọn."
Tiêu Chiến vẫn không nói như vậy được hay không, chính là không muốn nhắc đến chuyện này nữa. Vương Nhất Bác cũng không hỏi thêm, y không nói xem như đồng ý. Ngâm nước xong, hắn dọn dẹp một chút, ôm Tiêu Chiến trở về tẩm điện bên cạnh thư phòng.
Vương Nhất Bác không thích sinh hoạt rườm rà, bên ngoài hoa mỹ nhưng tẩm điện lại được bố trí rất đơn giản, vừa lớn vừa trống trải. Tiêu Chiến được thả lên giường, y mơ màng muốn ngủ từ lâu, nằm xuống gối không bao lâu đã ngủ mất, y nghiêng người cuộn tròn trong chăn, gương mặt khi ngủ mệt mỏi lẫn ngọt ngào thoạt nhìn rất thư thái.
Vương Nhất Bác nhìn thêm một lát mới đứng dậy ra khỏi tẩm điện.
"Lý Uy."
Người được gọi nhanh chóng xuất hiện.
"Có thuộc hạ."
"Đi tra xem độ khoảng bao nhiêu ngày nữa Lâu Lan Vương đến kinh thành."
_______________
Tác giả: Tiểu ca Lý Uy phụng mệnh canh giữ bên ngoài chờ Thái tử ăn no.