Chương : 71
Khi tiến vào bên trong, Khang Hi đang cùng các vị a ka đang thương nghị vụ việc "Kết án Giang Nam tổng đốc và tuần phủ". Trong lòng khẽ thở dài, lại là tham ô! Bây giờ đúng là tháng tháng có tham nhỏ, vài tháng có tham lớn!
Vì khoa thi hương tổ chức ở Giang Tô, phó chủ khảo Triệu Tấn thông đồng cấu kết trong ngoài, gian lận trắng trợn, đến mức khi công bố danh sách thi đậu thì sĩ tử Tô Châu nổi lên om sòm. Khang Hi lệnh cho tuần phủ Trương Bá Hành, tổng đốc Lưỡng Giang Cát Lễ cùng hộ bộ thượng thư Trương Bàng Cách, chỉ định tuần phủ Lương Thế Huân hội thẩm vụ án.Trong quá trình thẩm tra xử lí lại liên đới đến việc Cát Lễ nhận hối lộ năm mươi vạn lượng bạc, vụ án càng lúc càng rắc rối, phức tạp, thẩm tra xử lí hơn một tháng mà vẫn chưa đưa ra được kết luận gì. Trương Bá Hành tức giận tấu chương vạch tội Cát Lễ, Cát Lễ nghe thấy tin cũng lập tức dâng thư công kích Trương Bá Hành. Trong một lúc nhiều người cùng nói rối rắm, ai cũng có cái lý của mình.
Khang Hi rơi vào đường cùng lại phái Mục Hòa Luân, Trương Đình Xu thăm dò ý kiến, nhưng bọn họ vì kiêng dè quyền thế Cát Lễ mà cho đến giờ vẫn không quyết đoán. Cát Lễ xuất thân hiển quý, là hậu duệ thứ tư của Ôn Thuận Công Hà Hòa Lý,con rể của Thái Tổ Nỗ Nhĩ Cáp Xích,thuộc tộc Đống Ngạc Thị ,nằm trong Mãn Châu Chính Hồng Kỳ,bản thân quyền cao chức trọng,là Tổng đốc Lưỡng Giang tướng soái đại quan chức danh lừng lẫy, đó cũng chính là quan nhất phẩm. Điều quan trọng nhất Cát Lễ vẫn luôn rất được vua coi trọng ân sủng.
Khang Hi hỏi Tứ a ka phải làm cách nào, Tứ a ka cung kính trả lời: "Khi hoàng a mã đi tuần sát phía Nam từng tán dương hành động của Trương Bá Hành "Giang Nam đệ nhất thanh quan", hắn trong dân gian cũng để lại không ít tiếng thơm. Khi hoàng a mã thân chinh đánh Cát Nhĩ Đan, Cát Lễ tham gia lập được công lớn, lúc đó đạo quân bị vây khắp đại thảo nguyên, duy chỉ có Cát Lễ mạo hiểm chỉ huy vận chuyển binh lương tiến thẳng vào giữa chiến trận, từ trước đến nay đối với hoàng a mã luôn trung thành và tận tâm. Giờ đây hai người ấy lại công kích lẫn nhau, quả thật có khiến cho người ta cảm thấy đáng tiếc! Ý nhi thần vẫn là cần phải điều tra rõ ràng, không xử oan uổng bất cứ người nào."
Ta một mặt cúi xuống dâng trà, một mặt hé miệng cười, hay cho cái gọi là "mạt hi nê" *(ba phải), nói hay chưa nói cũng có khác gì nhau, có điều khi phải tiếp lời hắn lại không còn cách nào khác, ý định ban đầu của hắn khẳng định chính là nghiêm trừng kẻ tham ô, nhưng lần trước vụ án hộ bộ làm hao hụt ngân lượng mua thảo đậu, vì đưa ra chính kiến của mình không hợp ý với Khang Hi mà phải chịu trách mắng, lần này lại liên quan đến sủng thần Cát Lễ của Khang Hi, không có khả năng xác định trước tâm ý của Khang Hi, nếu không muốn làm Khang Hi mất vui, hắn chỉ có thể "đạo quang ẩn hối, ẩn tàng chính kiến" ( đại loại: làm cho mọi thứ trở nên mờ mịt, giấu đi chính kiến).
Khang Hi lại hỏi ý kiến Bát a ka, Bát a ka trả lời: "Ý nhi thần cũng giống với ý của Tứ ca, tức là phải điều tra kỹ càng, vật uổng vật túng (không sai lệch,không bỏ sót)"
Ta lại tiếp tục thầm cười trong bụng, đây cũng coi như một lẽ trót lọt, có quan điểm cũng như không có quan điểm. Đợi sau khi dâng trà xong, ta cúi đầu rời đi.
Ngọc Đàn thấy ta cau mày bụm lấy một bên hông, đứng bên cạnh ta đang nửa ngồi nửa đứng hỏi: "Đau không?" Ta gật đầu nói: "Sơ sơ thôi,cũng tạm ổn!" Ngọc Đàn nói : "Đến tối muội giúp tỷ dùng rượu trắng, bột mì và lòng trắng trứng đắp vào chỗ bị thương. Chỉ vài ngày sẽ chóng lành." Ta hướng về phía nàng cười cảm kích, gật đầu.
Trong lòng hốt nhiên sợ hãi, nghĩ ngay cả Ngọc Đàn không có ở đấy mà vẫn nghe nói Thập a ka gây náo loạn, Khang Hi sao có thể không biết được.
Qua hơn nửa buổi, Vương Hỉ đi vào nói: "Vạn tuế gia cho gọi tỷ tỷ!". Ta đứng dậy đi theo hắn. Mấy vị a ka cũng đang bước ra ngoài, ta và Vương Hỉ vội cúi người đứng một bên đợi cho bọn họ đi hết, ta mới tiến vào trong.
Khang Hi hỏi: "Lúc nãy đã xảy ra chuyện gì?Dận Thị Ngã náo loạn cái gì? Nào là đuổi người, nào là hất vỡ cốc chén."
Ta quỳ trên mặt đất, nghĩ chung quy cũng không thể lừa gạt được. Cúi đầu nói: "Thập a ka và Thập phúc tấn cãi nhau, nhất thời tức giận chạy đến tìm hoàng thượng phân xử đúng sai. Sau đó được khuyên vài câu, thì lại trở về rồi ạ."
Khang Hi nói: "Những việc này trẫm đều biết rồi, nhưng vì sao mà ầm ĩ, vì sao mà khuyên hắn trở về?" Giọng điệu mặc dù ôn hòa nhưng lại mơ hồ ẩn chứa vẻ uy nghiêm áp bức. Trong lòng ta run rẩy, dập đầu một cái nói : "Thập a ka và Thập phúc tấn cãi nhau xét đến cùng nguyên nhân là vì những lời đồn đại vô căn cứ nhiều năm về trước. Cho nên cũng coi như nguyên nhân là do nô tỳ gây ra.Đúng là nô tỳ đã bạo gan khuyên nhủ." Năm ấy chuyện ta và Thập a ka có tình ý, toàn bộ Tử Cấm Thành đều truyền tụng xôn xao, Khang Hi không có lý gì lại không biết.
Ta đem chuyện về chiếc đèn lồng khiến nảy sinh cãi vã, từ đầu tới đến đuôi thuật hết một lần, những chuyện đã nói với Thập a ka cũng đại khái lập lại hết một lần.
Sau khi nói xong, đầu dán trên mặt đất, trong lòng chỉ cảm thấy rất khó chịu, từng chuyện, từng chuyện một, không biết Khang Hi sau cùng sẽ xét xử ta như thế nào đây. Chợt cảm giác tất cả mọi thứ đều không nghĩa lý gì, ta cả ngày nơm nớp lo sợ, nhìn trước ngó sau, nhưng chỉ cần một chỗ sơ suất, sống chết đều nằm trong tay kẻ khác, cho dù là Khang Hi hay a ka, bất luận nói với ai đều có thể trong nháy mắt đẩy ta xuống địa ngục. Chán chường vô hạn, mệt mỏi vô hạn.Chợt nghĩ nếu như ông ta từ đây đem ta gả cho Thập a ka, ta cũng sẽ chấp nhận, không muốn tranh cãi nữa, không muốn kháng cự nữa.
Khang Hi vẫn không nói một câu, không khí giống như vẻ chết chóc quạnh vắng đang ngưng đọng, ta đờ đẫn chờ Khang Hi xử lý, sau một lúc thật lâu, Khang Hi nói: "Đứng lên đi!" Ta dập đầu đứng dậy. Khang Hi dừng mắt ở ta, ôn hòa hỏi: "Đạo lý mà ngươi nói rõ ràng minh bạch như thế, tương lai đến một ngày nào đó chính mình có thể làm được không? Quên đi những thứ không có được, trân quý những gì đang có?"
Ta bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Khang Hi, đối diện với ánh mắt như nhìn thấu mọi thứ của ông ta, lại vội vàng cúi xuống. Lặng im một hồi, mới trả lời: "Nô tỳ không biết!"
Khang Hi khẽ thở dài, ôn nhu nói: "Lui ra đi!"
Ta khó hiểu lui đi, trong đầu vọng lại lời nói của Khang Hi "Quên đi những thứ không có được, trân quý những gì đang có?", ông ta có thể cho rằng cái gì ta không có được, cái gì ta có được đây?
Trong lòng khó chịu, lững thững đi dạo bên ngoài hành lang, trông lên bốn phía tường cao,trời đất cũng bị chúng rào quanh bức bối chập hẹp. Lại ngửa đầu nhìn về phía bầu trời xanh lam, sáng trong khoáng đạt, vô biên vô hạn. Chúng cách ta dường như rất gần, tựa hồ với tay một chút là có thể chạm tới. Bị mê hoặc mà đưa tay ra nắm lấy, nhưng không có gì, chỉ có gió nhẹ đang lả lướt qua những kẽ hở bàn tay nắm lại trong vô vọng.
"Nhược Hi!" Ta thẫn thờ nhìn bóng dáng mong manh sương khói của Bát a ka, ngây người cả buổi, mới biết được là đang gọi ta. Hướng về hắn mỉm cười nói: "Cái gì cũng không có, chỉ có gió." Vẻ mặt Bát a ka ngẩn ra.
Thập Tứ kinh ngạc hỏi: "Nhược Hi, ngươi bị sao vậy?" Ta còn chưa kịp trả lời, hắn và Bát a ka hướng về phía sau ta cúi người hành lễ, Bát a ka cười nói: "Tứ ca còn chưa xuất cung à?" Ta nghiêng người quay đầu lại ổn định nhìn Tứ a ka và Thập Tam a ka đang chậm rãi đi tới.
Thập Tam a ka cười cười nhìn về phía Bát a ka hành lễ, vừa nói: "Đệ và tứ ca muốn đi thỉnh an Đức Phi nương nương, rồi mới trở về. Bát ca vì sao cũng chưa xuất cung?" Bát a ka cười nói: "Bỗng nhiên nhớ tới Nhược Lan có một số việc muốn ta hỏi Nhược Hi , nên có nán lại một chút." Nói xong nhìn ta ôn nhu nói: "Nhược Hi, càng ngày càng không phép tắc, an cũng không thỉnh sao?"
Trong lòng còn đang buồn bực, hướng về phía Tứ a ka và Thập Tam a ka thỉnh an, một mặt nói: "Nô tỳ ở đây cũng đã lâu, còn phải quay trở lại phiên trực."
Lẳng lặng nhún người đứng một hồi lâu, nhưng không có người nào nói gì, ta ngẩng đầu dùng ánh mắt khẩn cầu nhìn Tứ a ka, hắn thần sắc không đổi, tùy ý phất tay nói: "Đi đi!". Ta vội vã bước nhanh đi, nghe phía sau tiếng Thập Tam cũng đang xin cáo lui với Bát a ka.