Chương 11: Không phải anh có bạn gái rồi sao?
Câu hỏi của cô gái khiến cho nụ cười trên mặt của Giang Tống Kiệt chợt biến mất, thay vào đó là một sự khó chịu. Anh cúi xuống tiếp tục ăn, không có ý định trả lời cô ta. Cô ta vẫn tiếp tục hỏi:
- Cô ta rốt cuộc là ai? Anh mau nói đi!
Nhận thấy rằng nếu như mình không trả lời rõ ràng thì cô ta nhất định sẽ không bỏ qua. Anh đành phải nói:
- Cô ấy là du học sinh. Khi cô ấy mới đến trường, anh chỉ giúp cô ấy kéo vali thôi.
Cơ mặt cô gái dần giãn ra nhưng cô ta vẫn hỏi thêm:
- Nhưng sao em lại cảm thấy mối quan hệ giữa hai người không giống như những gì anh nói.
Tống Kiệt thản nhiên nói:
- Tùy em. Có tin lời anh nói hay không là chuyện của em, anh không quan tâm.
Cô gái có chút thất vọng vì câu nói của Tống Kiệt. Cô không ngờ chỉ vì một cô gái mới quen mà anh lại thờ ơ với cô như thế. Dù sao họ cũng đã quen biết nhiều năm như vậy. Hai người họ cũng được coi là thanh mai trúc mã, từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau. Cô ta tên là Lưu Sơ Ảnh, hiện nay đang là sinh viên năm thứ 3 của khoa Kỹ thuật máy tính. Cô gái có cái tên khá giống với nữ diễn viên nổi tiếng Trung Quốc Giang Sơ Ảnh này chỉ vì muốn theo đuổi Tống Kiệt mà đã quyết tâm thi vào chuyên ngành này mặc cho bố mẹ cô ra sức phản đối. Câu chuyện này đã được lan truyền khắp khoa. Ai nấy đều ngưỡng mộ tình cảm của bọn họ. Lưu Sơ Ảnh hầu như ngày nào cũng tìm anh ta để ăn trưa. Nếu như không bận phải viết luận văn hoặc nghiên cứu thì Tống Kiệt sẽ đi ăn cùng cô ta. Trưa nay anh không có việc bận gì cả. Mặc dù hôm nay là thứ hai nhưng vì thầy giáo hướng dẫn của anh đi công tác chưa về nên mấy ngày nay anh cũng rảnh rỗi hơn một chút.
Chợt nhớ ra điều gì Tống Kiệt quay sang nói với Lưu Sơ Ảnh:
- À đúng rồi, từ nay về sau buổi trưa em tự đi ăn một mình nhé, không cần phải đợi anh đâu.
Nghe thấy mấy lời này, cô ta không những không hờn dỗi, ngược lại còn tỏ ra là người vô cùng hiểu chuyện, nói:
- Vâng, em biết rồi.
Tống Kiệt lấy làm lạ, không hiểu sao cô ta lại thay đổi thái độ đột ngột như vậy nhưng anh cũng không nghĩ gì nhiều. Sau khi ăn xong cả hai ra về. Tống Kiệt lấy xe đạp chở cô ta về ký túc xá nữ, sau đó đi đến phòng tự học của khoa. Trên đường, dưới hàng cây liễu rủ, anh vừa đạp xe vừa nghĩ đến nụ cười rạng rỡ của Ninh Hạ, cả những lúc giận dỗi vô cùng đáng yêu của cô nữa. Vừa nghĩ anh ta vừa mỉm cười. Anh cảm thấy nhân duyên giữa hai người rất tốt. Họ đã vô tình gặp nhau ba lần rồi. Có vẻ như Tống Kiệt đã tìm thấy định mệnh của đời mình. Kể từ buổi tối hôm đó anh đã có ấn tượng khá tốt với cô gái này. Anh giúp cô kéo vali không đơn thuần chỉ là giúp đỡ thông thường, anh còn có ý tiếp cận cô. Tiếc là hôm đó anh chưa thể xin được Wechat của cô. Anh đã thấy hối hận về điều đó. Nhưng quả thật ông trời đã không để cho anh bỏ lỡ cô ấy. Lần thứ hai tình cờ nhìn thấy cô ở nhà ăn, anh đã hạ quyết tâm phải xin được Wechat của cô. Mặc dù đã kết bạn với nhau nhưng những lần hai người trò chuyện cũng không được bao nhiêu cả. Anh có cảm giác như cô gái này dường như không để ý đến mình nên những lần nói chuyện giữa hai người cậu vẫn còn khá khách khí. Nhưng sau lần gặp hôm nay anh cảm thấy có vẻ cô ấy cũng có vẻ có thiện cảm với mình. Điều đó khiến anh vui cả ngày.
Khi Lưu Sơ Ảnh ra đời, Tống Kiệt đã là một học sinh lớp 1. Khoảng cách tuổi tác khiến anh chỉ coi đây như là một cô em gái hàng xóm. Vì thế từ nhỏ anh luôn chiều chuộng, nhường nhịn cô ta. Nhưng càng lớn cô ta càng khiến anh cảm thấy khó chịu. Trừ những lúc cô ta đi học, ăn cơm, vệ sinh cá nhân cô ta đều ở nhà anh. Bố mẹ anh vì từ lâu đã luôn cho rằng Lưu Sơ Ảnh lớn lên sẽ là vợ của con trai mình nên vô cùng thương yêu cô ta nên mỗi lần cô ta sang chơi bố mẹ của cậu rất chào đón. Vì vậy trong suốt những năm học đại học anh chỉ về thăm nhà vào những dịp nghỉ lễ quan trọng. Anh luôn viện cớ bận học để không phải về nhà. Bởi vì anh biết nếu về thì sẽ phải gặp cô ta. Sau này khi bố mẹ Giang Sơ Ảnh chuyển nhà lên thành phố để tiện cho cô ta học đại học thì cô ta không còn sang nhà anh nữa. Cậu cũng tốt nghiệp đại học, rồi đi làm, bận rộn cũng khiến anh quên mất câu chuyện về Lưu Sơ Ảnh.
Đến mùa thu năm ngoái anh quay lại trường học thạc sỹ, không biết vô tình hay cố ý mà anh gặp lại cô ta. Sau khi trò chuyện mới biết cô ta đang học năm thứ hai chuyên ngành Kỹ thuật máy tính. Mặc dù cô ta không nói anh cũng đoán được lý do cô ta lựa chọn ngành này. Anh cố ý phớt lờ không để ý đến cô ta nhưng cô ta luôn kiếm cớ để tiếp cận anh, khi thì hỏi về các vấn đề trong học tập, lúc thì rủ anh đi ăn. Trưa hôm nay cũng như vậy. Lúc anh vừa bước vào nhà ăn đã gặp cô ta đứng chờ ở đó. Thế là anh đành phải đi ăn cùng cô ta. Nhiều lần anh cố ý tỏ ra không thích trước mặt cô ta thì ngày hôm sau anh sẽ nhận được điện thoại của mẹ. Nội dung chủ yếu chỉ để nhắc anh quan tâm nhiều hơn đến cô ta. Vì không muốn mẹ ngày nào cũng gọi điện nhắc nhở mình nên anh đành phải vui vẻ chiều theo ý của cô ta. Nhưng bây giờ anh đã tìm được lý do để kiên quyết từ chối những yêu cầu vô lý từ mẹ mình và Giang Sơ Ảnh.
Đến tối, vừa về đến ký túc xá sau khi đã đi ăn ở nhà ăn, Giang Tống Kiệt đi tắm. Sau đó anh ngồi vào bàn học để tìm hiểu một vài hướng nghiên cứu mới cho luận văn của mình. Sau một lúc nhìn lên đồng hồ đã là 9 rưỡi, anh vội lấy điện thoại nhắn tin cho Ninh Hạ:
- Ngày đầu tiên đi học cảm thấy thế nào?
Phải một lúc lâu sau Ninh Hạ mới trả lời:
- Uhm, tôi cảm thấy cũng ok!
Không hiểu vì lý do gì mà anh lại nhắn lại cho cô một câu mà chính anh sau này cũng không hiểu vì sao lúc đó mình lại có thể có dũng khí nhắn được như vậy:
- Em có thể làm bạn gái của tôi không?
Sau đó Ninh Hạ gửi lại một icon kinh ngạc kèm theo tin nhắn:
- Hả? Anh đang đùa sao? Không phải anh có bạn gái rồi sao?
- Cô ta rốt cuộc là ai? Anh mau nói đi!
Nhận thấy rằng nếu như mình không trả lời rõ ràng thì cô ta nhất định sẽ không bỏ qua. Anh đành phải nói:
- Cô ấy là du học sinh. Khi cô ấy mới đến trường, anh chỉ giúp cô ấy kéo vali thôi.
Cơ mặt cô gái dần giãn ra nhưng cô ta vẫn hỏi thêm:
- Nhưng sao em lại cảm thấy mối quan hệ giữa hai người không giống như những gì anh nói.
Tống Kiệt thản nhiên nói:
- Tùy em. Có tin lời anh nói hay không là chuyện của em, anh không quan tâm.
Cô gái có chút thất vọng vì câu nói của Tống Kiệt. Cô không ngờ chỉ vì một cô gái mới quen mà anh lại thờ ơ với cô như thế. Dù sao họ cũng đã quen biết nhiều năm như vậy. Hai người họ cũng được coi là thanh mai trúc mã, từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau. Cô ta tên là Lưu Sơ Ảnh, hiện nay đang là sinh viên năm thứ 3 của khoa Kỹ thuật máy tính. Cô gái có cái tên khá giống với nữ diễn viên nổi tiếng Trung Quốc Giang Sơ Ảnh này chỉ vì muốn theo đuổi Tống Kiệt mà đã quyết tâm thi vào chuyên ngành này mặc cho bố mẹ cô ra sức phản đối. Câu chuyện này đã được lan truyền khắp khoa. Ai nấy đều ngưỡng mộ tình cảm của bọn họ. Lưu Sơ Ảnh hầu như ngày nào cũng tìm anh ta để ăn trưa. Nếu như không bận phải viết luận văn hoặc nghiên cứu thì Tống Kiệt sẽ đi ăn cùng cô ta. Trưa nay anh không có việc bận gì cả. Mặc dù hôm nay là thứ hai nhưng vì thầy giáo hướng dẫn của anh đi công tác chưa về nên mấy ngày nay anh cũng rảnh rỗi hơn một chút.
Chợt nhớ ra điều gì Tống Kiệt quay sang nói với Lưu Sơ Ảnh:
- À đúng rồi, từ nay về sau buổi trưa em tự đi ăn một mình nhé, không cần phải đợi anh đâu.
Nghe thấy mấy lời này, cô ta không những không hờn dỗi, ngược lại còn tỏ ra là người vô cùng hiểu chuyện, nói:
- Vâng, em biết rồi.
Tống Kiệt lấy làm lạ, không hiểu sao cô ta lại thay đổi thái độ đột ngột như vậy nhưng anh cũng không nghĩ gì nhiều. Sau khi ăn xong cả hai ra về. Tống Kiệt lấy xe đạp chở cô ta về ký túc xá nữ, sau đó đi đến phòng tự học của khoa. Trên đường, dưới hàng cây liễu rủ, anh vừa đạp xe vừa nghĩ đến nụ cười rạng rỡ của Ninh Hạ, cả những lúc giận dỗi vô cùng đáng yêu của cô nữa. Vừa nghĩ anh ta vừa mỉm cười. Anh cảm thấy nhân duyên giữa hai người rất tốt. Họ đã vô tình gặp nhau ba lần rồi. Có vẻ như Tống Kiệt đã tìm thấy định mệnh của đời mình. Kể từ buổi tối hôm đó anh đã có ấn tượng khá tốt với cô gái này. Anh giúp cô kéo vali không đơn thuần chỉ là giúp đỡ thông thường, anh còn có ý tiếp cận cô. Tiếc là hôm đó anh chưa thể xin được Wechat của cô. Anh đã thấy hối hận về điều đó. Nhưng quả thật ông trời đã không để cho anh bỏ lỡ cô ấy. Lần thứ hai tình cờ nhìn thấy cô ở nhà ăn, anh đã hạ quyết tâm phải xin được Wechat của cô. Mặc dù đã kết bạn với nhau nhưng những lần hai người trò chuyện cũng không được bao nhiêu cả. Anh có cảm giác như cô gái này dường như không để ý đến mình nên những lần nói chuyện giữa hai người cậu vẫn còn khá khách khí. Nhưng sau lần gặp hôm nay anh cảm thấy có vẻ cô ấy cũng có vẻ có thiện cảm với mình. Điều đó khiến anh vui cả ngày.
Khi Lưu Sơ Ảnh ra đời, Tống Kiệt đã là một học sinh lớp 1. Khoảng cách tuổi tác khiến anh chỉ coi đây như là một cô em gái hàng xóm. Vì thế từ nhỏ anh luôn chiều chuộng, nhường nhịn cô ta. Nhưng càng lớn cô ta càng khiến anh cảm thấy khó chịu. Trừ những lúc cô ta đi học, ăn cơm, vệ sinh cá nhân cô ta đều ở nhà anh. Bố mẹ anh vì từ lâu đã luôn cho rằng Lưu Sơ Ảnh lớn lên sẽ là vợ của con trai mình nên vô cùng thương yêu cô ta nên mỗi lần cô ta sang chơi bố mẹ của cậu rất chào đón. Vì vậy trong suốt những năm học đại học anh chỉ về thăm nhà vào những dịp nghỉ lễ quan trọng. Anh luôn viện cớ bận học để không phải về nhà. Bởi vì anh biết nếu về thì sẽ phải gặp cô ta. Sau này khi bố mẹ Giang Sơ Ảnh chuyển nhà lên thành phố để tiện cho cô ta học đại học thì cô ta không còn sang nhà anh nữa. Cậu cũng tốt nghiệp đại học, rồi đi làm, bận rộn cũng khiến anh quên mất câu chuyện về Lưu Sơ Ảnh.
Đến mùa thu năm ngoái anh quay lại trường học thạc sỹ, không biết vô tình hay cố ý mà anh gặp lại cô ta. Sau khi trò chuyện mới biết cô ta đang học năm thứ hai chuyên ngành Kỹ thuật máy tính. Mặc dù cô ta không nói anh cũng đoán được lý do cô ta lựa chọn ngành này. Anh cố ý phớt lờ không để ý đến cô ta nhưng cô ta luôn kiếm cớ để tiếp cận anh, khi thì hỏi về các vấn đề trong học tập, lúc thì rủ anh đi ăn. Trưa hôm nay cũng như vậy. Lúc anh vừa bước vào nhà ăn đã gặp cô ta đứng chờ ở đó. Thế là anh đành phải đi ăn cùng cô ta. Nhiều lần anh cố ý tỏ ra không thích trước mặt cô ta thì ngày hôm sau anh sẽ nhận được điện thoại của mẹ. Nội dung chủ yếu chỉ để nhắc anh quan tâm nhiều hơn đến cô ta. Vì không muốn mẹ ngày nào cũng gọi điện nhắc nhở mình nên anh đành phải vui vẻ chiều theo ý của cô ta. Nhưng bây giờ anh đã tìm được lý do để kiên quyết từ chối những yêu cầu vô lý từ mẹ mình và Giang Sơ Ảnh.
Đến tối, vừa về đến ký túc xá sau khi đã đi ăn ở nhà ăn, Giang Tống Kiệt đi tắm. Sau đó anh ngồi vào bàn học để tìm hiểu một vài hướng nghiên cứu mới cho luận văn của mình. Sau một lúc nhìn lên đồng hồ đã là 9 rưỡi, anh vội lấy điện thoại nhắn tin cho Ninh Hạ:
- Ngày đầu tiên đi học cảm thấy thế nào?
Phải một lúc lâu sau Ninh Hạ mới trả lời:
- Uhm, tôi cảm thấy cũng ok!
Không hiểu vì lý do gì mà anh lại nhắn lại cho cô một câu mà chính anh sau này cũng không hiểu vì sao lúc đó mình lại có thể có dũng khí nhắn được như vậy:
- Em có thể làm bạn gái của tôi không?
Sau đó Ninh Hạ gửi lại một icon kinh ngạc kèm theo tin nhắn:
- Hả? Anh đang đùa sao? Không phải anh có bạn gái rồi sao?