Chương 2: Đi Thôi, Mang Cậu Đi Kiểm Tra
Tô Tử Dương vất vả lắm mới nôn xong, lần nữa trở lại bên trong xe thì ngay lập tức bị khói thuốc trong đó làm cho sặc đến ho khan. Anh hạ kính xe xuống rồi nói với Lăng Triển Dực: "Hút thuốc không tốt cho đứa bé..." Lăng Triển Dực rít một hơi cuối cùng, đem đầu lọc thuốc lá ấn vài gạt tàn thuốc liền nghe thấy Tô Tử Dương hỏi: "Ê, anh rốt cuộc là có ý gì? Nói một tiếng bộ khó lắm hả?" "Không có ý gì hết, tôi dẫn cậu đi bệnh viện". Lăng Triển Dực lần nữa khởi động xe, lái thẳng đến bệnh viện thành phố. "..." Đôi mắt xinh đẹp của Tô Tử Dương đột nhiên sáng lên, anh nhìn chằm chằm Lăng Triển Dực rồi hỏi: "Anh không tin lời tôi nói phải không?!" "Chẳng lẽ tôi nên tin sao?" Lăng Triển Dực hỏi ngược lại. Tô Tử Dương khựng lại, suy sụp dựa vào sau lưng ghế, gật đầu: "Không sai, việc này... Lúc vừa mới bắt đầu, ngay cả tôi còn không tin, huống chi là anh..." Lăng Triển Dực cười lạnh một tiếng, không để ý anh nữa. Tô Tử Dương trầm mặc một lúc, một lúc lâu sau mới từ từ nói: "Nhưng mà bác sĩ nói tôi thuộc loại thể chất song tính tiềm ẩn, tỷ lệ mang thai so với nữ giới là một phần ngàn. Họ cũng rất kinh ngạc, còn nói sau này phải lập cho tôi một tổ nghiên cứu chuyên sâu..." "Tôi thấy không chừng tôi còn có thể đạt một cái kỷ lục Guinness, ha ha, nam nhân thụ thai rồi sinh con..." Tô Tử Dương còn đang thao thao bất tuyệt thì xe đã dừng trước cửa bệnh viện. Lăng Triển Dực bước xuống xe trước, sau đó liếc mắt nhìn anh một cái, nói: "Đi thôi, mang cậu đi kiểm tra". Tô Tử Dương thở dài một hơi, ngoan ngoãn bước xuống xe. Kiểm tra thì kiểm tra, dù sao việc này cũng không có gì quá sức tưởng tượng, cho anh ta tận mắt nhìn thấy kết quả kiểm tra thì đến lúc đó hắn khỏi kiếm cớ nữa đi! Có trời biết, ba tháng mang thai này, mỗi ngày anh đều nôn đến mức không còn gì để nôn, căn bản không có cách nào kiếm tiền, số tiền ít ỏi anh tích lũy được cũng bị xài gần hết. Nếu không phải đến bước đường cùng, anh cũng không đi tìm tên kia chịu trách nhiệm. Hả? Bạn hỏi vì sao anh ta không tự đi phá thai hả? Dù sao cũng là cốt nhục trong bụng của mình, mà Tô Tử Dương từ trước đến nay rất dễ mềm lòng. Bảo anh tự quyết định giết chết một sinh mệnh bé nhỏ này, anh thật là không thể nào xuống tay được... Lăng Triển Dực sải chân đi ở phía trước, Tô Tử Dương thì vô cùng cẩn thận bước từng bước nhỏ đi theo ở phía sau hắn. Hai người cứ thế một trước một sau đi đến khoa phụ sản. Trước đó, chỗ Tô Tử Dương kiểm tra là bệnh viện Bình An, cách nhà anh không xa, cho nên người ở bệnh viện thành phố không ai nhận ra anh. Nếu không trường hợp đặc biệt như anh đã sớm bị người khác nhận ra rồi. "Hai vị có phải đi nhầm chỗ rồi không?" Người phụ trách là một bác gái khoảng bốn mươi mấy tuổi, bà đẩy mắt kính một cái, đánh giá hai người từ trên xuống dưới, một người cao lớn anh tuấn, một người cao gầy tuấn tú, nhìn kiểu nào cũng không giống phụ nữ a! "Không nhầm". Lăng Triển Dực lời ít ý nhiều, chỉ vào Tô Tử Dương nói: "Giúp cậu ta kiểm tra, xem coi cậu ta có mang thai hay không". "......" Bác gái hóa đá khoảng một phút, rất muốn đem bọn họ qua khoa tâm thần kiểm tra đầu óc coi có phải có vấn đề hay không. Mà thôi nghĩ lại, bọn họ muốn kiểm tra thì kiểm tra đi, dù sao việc này chỉ tốn có một cái que thử thai thôi mà! "Dùng cái này vào WC lấy nước tiểu, sau đó đem lại đây". Bác gái cầm một cái ly giấy nhỏ đưa cho Tô Tử Dương, bà đỡ mắt kính, ho nhẹ một tiếng để cố nén cười. "..." Tô Tử Dương hít sâu một hơi, nhận lấy cái ly giấy rồi đi ra ngoài. Lăng Triển Dực nhẹ nhàng chuyển bước chân, chặn lại trước mặt anh, ánh mắt sắc bén nói: "Không cần phiền phức như vậy, tiểu ngay chỗ này luôn đi!" ..........