Chương : 27
Chuyển ngữ: Song Tử
Mùa đông bắt đầu bằng một trận tuyết rơi đầu mùa vô cùng lớn, toàn bộ kinh thành bị bao phủ bởi một màu trắng xóa. Thời tiết lạnh lẽo, gần đây Đại Trân không thích xuất môn, dù sao chuyện buôn bán của cửa hàng đã có hạ nhân đắc lực giúp nàng trông coi, nàng dứt khoát buông tay chưởng quỹ, bắt đầu ở nhà làm mèo ngủ đông. Hoàng thị thấy nàng suốt ngày ỉu xìu ngồi bên cạnh bếp lò sưởi ấm, đề nghị: “Nếu nhàn rỗi không có chuyện gì làm, thì con may cho cha và Thụy Hòa mấy bộ y phục đi, lần trước không phải đã nói là sẽ làm mấy bộ trung y sao, tại sao sau đó lại không thấy vậy?”
Đại Trân cẩn thận nhớ lại, cuối cùng nhớ ra mới may được một tay áo của bộ trung y, gương mặt không khỏi ửng hồng, nhỏ giọng phân phó Tiểu Đạo vào trong phòng mang quần áo ra ngoài.
“Con làm cho a cha là được rồi, Đại huynh thì thôi đi.” Đại Trân bĩu môi, “Huynh ấy khinh thường tài nấu nướng của con, không nói tới công lao, lại còn cười nhạo con nữa.”
“Vậy thì con càng phải cố gắng làm việc đó thật tốt, đến lúc đó cho dù Đại huynh muốn cười nhạo con cũng không được?”
“Chỉ là một bộ trung y thôi mà, mặc thoải mái là tốt rồi, cần đẹp đẽ làm gì, căn bản chính là lãng phí.” Đại Trân không hề có một chút hứng thú với nữ công, lớn như vậy rồi, nhiều lắm cũng chỉ là thi thoảng làm khăn, tự mình hạ bút vẽ vài bông hoa lên trên, sau đó để cho Tiểu Đạo thêu giùm, “Con thực sự không hiểu tất cả mọi người nghĩ cái gì, mất mười ngày nửa tháng mới có thể thêu xong một cái khăn tay, dùng xong giặt hai ba lần là phai màu cũng ngại mang ra dùng, việc này quá lãng phí! Sợ là thêu khăn từ sáng đến chiều cũng không đủ dùng.”
Hoàng thị không biết nói gì, “Con làm như ai cũng giống con, vừa cầm lấy kim khâu đã mệt rã rời, có cô nương nhà ai thêu một cái khăn mà mất mười ngày nửa tháng không?”
“Nhưng vậy cũng không có lời.” Đại Trân cau mày nói.
“Người phú quý không có so đo chuyện này đâu, mọi người còn e sợ là không đủ quý trọng đó. Chân chính so với bình dân bách chúng, có ai mua được lăng la tơ lụa.”
“Nếu có thể thêu ra một thứ thật đặc biệt thì tốt rồi.” Đại Trân nâng má vẻ mặt mong đợi nói: “Chờ a cha quay về con phải đi tìm người mới được, người nhất định sẽ có biện pháp.”
Hoàng thị cười nhạo nói: “Cha con đâu có hiểu mấy cái này, con cầu xin ông ấy còn không bằng đến cầu xin ta.”
“Ngài có chủ ý gì?” Đại Trân lập tức hưng phấn, trong đôi mắt to phát ra ánh sáng kích động.
Hoàng thị lại lắc đầu, “Đâu có dễ dàng như vậy. Nhưng mà, nếu ta là con, thay vì ngồi nghĩ ra công cụ thêu thùa, chi bằng đi làm ra máy móc kéo sợi dệt vải, so với thêu thùa thực dụng hơn nhiều. Nhiều người ở Đại Lương Triều của chúng ta ngay cả y phục cũng mặc không đủ ấm, làm gì có tinh thần ngồi thêu thùa.”
Đại Trân cảm thấy vô cùng có lý, gật đầu nói: “Ngài nói đúng, con lập tức đi làm.”
Hoàng thị thấy bộ dáng đương nhiên của nàng, không nhịn được nói: “Chậc chậc, hình như nghĩ bản thân thật sự có thể làm được điều đó? Mấy trăm năm qua cũng chưa gặp được người có thể cải tiến khung dệt, không phải con nói đổi là có thể đổi.”
Đại Trân có chút chần chừ, rất nhanh lại nghĩ ra chủ ý, “Con đi tìm Nhị lang hỗ trợ.”
Mấy hài tử của Tân gia từ khi vỡ lòng đã theo Tân Nhất Lai bắt đầu học tập kiến thức truy nguyên (truy tìm nguồn gốc (của sự vật)), trong ba đứa nhỏ đứa học tốt nhất không phải là Thụy Hòa, cũng không phải là Đại Trân, mà là Thụy Xương thoạt nhìn có chút cổ hủ khô khan. Hoàng thị vẫn gọi cậu là học bá(*), từ nhỏ cậu đã thể hiện năng lực trời cho có một không hai, xưa nay đã học bài là đọc đến đâu nhớ đến đấy, ngay cả Thụy Hòa cũng không thể không cam bái hạ phong.
(*)Học Bá: “Học Bá”, từ này vốn dĩ để chỉ những nhân vật rất có ảnh hưởng trong giới học thuật, ví dụ như nhà khoa học Albert Einstein. “Bá” trong tiếng Trung mang nghĩa là “rất có quyền lực” Bây giờ, “Học Bá” là một từ trên mạng, dùng để chỉ người vừa thông minh, vừa chăm chỉ và có thành tích học tập vô cùng xuất sắc.
Sau Đông chí, Quốc tử giám cho nghỉ học, Thụy Xương vẫn ở nhà không bước chân ra khỏi cửa. Mặc dù cậu đầy bụng thi thư, nhưng rốt cuộc tuổi vẫn còn nhỏ, Tân thái phó áp chế cậu không cho phép cậu tham gia thi Hương, Thụy Xương vô cùng nhụt chí, trong lòng cực kỳ không thoải mái, thi thư ngày thường thích xem đều vứt sang một bên, cho đến khi Đại Trân đến mời cậu chế tạo khung dệt, rốt cuộc cậu mới có chút ít tinh thần.
“Thật sự là không hiểu nổi tỷ, một tiểu cô nương, tại sao suốt ngày luôn suy nghĩ làm ra những món đồ này vậy.” Tuy trong miệng nói lời oán hận, nhưng đôi mắt của Thụy Xương lại phát ra ánh sáng, vừa nói chuyện vừa hưng phấn mà chà xát hai tay, “Được rồi trước tiên lấy khung dệt đến đây, phá hủy nó một lần mới biết phải làm gì.”
“Còn cần đệ phân phó sao? Ta sớm bảo Tiểu Đạo cho người đi mua rồi.” Kỳ thật điền trang của Tân gia cũng có món đồ này, có điều điền trang kia cách khá xa, tính tình Đại Trân nôn nóng không đợi được.
Chỉ chốc lát sau, Tiểu Đạo đã dẫn bốn hạ nhân mang một khung dệt vào sân nhỏ, Đại Trân vội vàng nghênh đón, vừa nói: “Nhị Lang đệ phải cố sức tiến lên, ta đã vỗ ngực cam đoan trước mặt mẫu thnâ. Nếu chuyện này không thành, rất là mất mặt nha.”
Thụy Xương mất hứng khuôn mặt nhỏ nhắn phồng lên, “Tỷ khoe khoang khoác lác ở trước mặt mẫu thân lại gọi ta tới đây để làm việc, thật sự là giảo hoạt, có người nào làm tỷ tỷ như ngươi không? Ta mặc kệ, nếu thật sự thất bại, người mất mặt cũng là ngươi.”
Đại Trân nịnh nọt muốn cậu thuận theo, “Quan hệ của hai chúng ta như thế nào hả, cũng đừng so đo chuyện này với tỷ tỷ. Nếu làm thành công món đồ này, ta sẽ cho đệ… Uhm ba phần tiền lãi.”
Thụy Xương liếc nàng một cái, “Tỷ cho rằng ai cũng tham tiền như tỷ sao?”
Đại Trân ra vẻ người lớn vỗ vai cậu, “Thật là một thiếu niên đơn thuần, nghĩ rằng xem tiền tài như cặn bã là thể hiện bản thân thanh cao, thật sự là vô cùng sai lầm mà. Có thể chân chính hoàn toàn không quan tâm đến tiền bạc chỉ có người không thiếu tiền, nếu đệ sinh ra trong gia đình bình thường, miễn cưỡng mới ấm no, cũng đừng nói đến đọc sách. Nếu sung túc một chút, cả nhà muốn chu cấp cho người đọc sách cũng phải thắt chặt dây lưng quần, cũng không dám tùy ý luyện chữ, nhất định phải nghĩ kỹ rồi mới bằng lòng hạ bút, chỉ sợ lãng phí tờ giấy, đâu có giống như đệ còn ghét bỏ loại giấy khô cứng tầm thường bán trong cửa hàng, viết xong nhìn không ra chữ.”
Thụy Xương bị nàng nói đến nóng ran cả mặt, vội vàng đầu hàng, thái độ đặc biệt thành khẩn, “Là là… Là do ta không đúng, a tỷ, tỷ nói rất có đạo lý. Chỉ có ba phần tiền lãi thôi sao, quá ít, ít nhất phải là năm phần.”
“Nghĩ hay quá nhỉ!” Đại Trân hừ nói: “Trước tiên nghiên cứu xong món đồ kia rồi hãy nói, xong việc rồi chúng ta mới suy nghĩ đến chuyện khác.”
“Chuyện này không phải do tỷ đề ra trước sao?”
“Ta chỉ thuận miệng nói thôi, đệ còn nghĩ là thật.”
Thụy Xương sắp tức chết rồi, “Đừng có quá đáng nha Tân Đại Trân, lúc thì thế này, lúc thì thế khác, rốt cuộc tỷ muốn làm gì? Đừng ỷ vào mình lớn hơn mà bắt nạt người ta, cẩn thận ta cáo trạng với mẫu thân.”
Đại Trân căn bản không quan tâm tiểu thiếu niên này đang tức giận, “Đệ không sợ mất mặt thì cứ đi cáo trạng đi, nói ta là tỷ tỷ mà không trung thực, không chịu phân cho đệ năm phần tiền lời, để mẫu thân làm chủ thay đệ. Đến lúc đó mẫu thân sẽ hỏi, vì sao phải phân cho đệ tiền lãi, đệ đã làm cái gì, ta xem đệ trả lời như thế nào?”
Thụy Xương lập tức nhụt chí, hung hăng trừng mắt nhìn Đại Trân một cái, cắn răng nói: “Chờ ta làm được khung dệt sẽ quay lại tranh luận với tỷ một lần nữa, tỷ cứ chờ đi.”
Đại Trân vẫy khăn tay nhỏ đắc ý cười, “Mau đi, mau đi.”
Thụy Xương lại cố ý chống đối với nàng, đặt mông ngồi dưới mái hiên vô cùng ủy khuất, “Ta nói này Đại Trân tỷ, rốt cuộc ta đã đắc tội gì với tỷ, tại sao tỷ luôn khi dễ ta chứ? Có bản lĩnh thì tìm đại huynh gây phiền toái đi, nếu tỷ dám nói với huynh ấy như vậy, ta sẽ coi như tỷ có bản lĩnh thật sự.”
“Ta cũng không ngốc, tại sao phải gây khó dễ cho bản thân?” Đại Trân đặc biệt nghiêm túc nói: “Một đại nam nhân, đừng bàn lộng thị phi(*).”
(*)Bàn lộng thị phi: Đâm bị thóc, chọc bị gạo; xúi giục; gây xích mích; đâm chọt; đâm thọc; gây bất hoà; làm trái phải lẫn lộn.
Thụy Xương đã vô lực, giơ hai tay lên nói: “Đúng, ta sai rồi.”
Đại Trân buồn cười, “Thực xin lỗi, là ta cố ý đùa giỡn đệ. Nhìn gương mặt đệ suốt ngày cau có giống như ông cụ non, tuổi còn trẻ, nên nói chuyện nhiều hơn, cười nhiều hơn một chút. Về sau thành thân, cũng đỡ khiến cho vợ của đệ ghét bỏ vì đệ không có tình thú.”
Thụy Xương dứt khoát im lặng, “Tỷ lo lắng hơi xa rồi đấy. Mẫu thân cũng không quan tâm đến mấy chuyên này, vậy mà tỷ đã nghĩ đến.”
“Ai bảo ta là tỷ tỷ của đệ chứ.” Đại Trân không nói nữa mà kéo Thụy Xương đi vào trong nhà, “Bên ngoài lạnh lẽo, đừng để bị cảm lạnh, chúng ta vào trong nhà nói chuyện. Hmm… Chúng ta tháo khung dệt ra xem trước, sau đó nhìn xem rốt cuộc món đồ này vận hành như thế nào. Tiểu Đạo ngươi biết dệt vải không?”
… …
Động tác của Tiểu Đạo cũng không thành thạo, nhưng nhờ thế mà hai tỷ đệ Đại Trân nhìn càng rõ ràng hơn. Thụy Xương nhìn chăm chú tỉ mỉ một hồi lâu, lại lật lên lật xuống nhìn khung dệt rất nhiều lần, sau đó bắt đầu tháo dỡ, Đại Trân thấy thế cũng đến hỗ trợ. Từ nhỏ hai tỷ đệ bọn họ đã thích quậy phá, trong nhà có không biết bao nhiêu thứ đã bị phá hủy, một số món đồ còn có thể sửa được, một số khác thì khó nói, nhưng ở phương diện này phu thê Tân Nhất Lai rất sáng suốt, không những không ngăn cản, mà trái lại còn thường xuyên khích lệ, điều này cũng làm cho hai tỷ đệ càng không kiêng nể gì cả, vì chuyện này, Thụy Hòa vô cùng đau đầu.
Hôm nay Thụy Hòa không có ở đây, hai người bọn họ tháo đồ càng không hề cố kỵ gì, chỉ chốc lát sau đã tháo khung dệt thành một đống lớn các bộ phận lẻ tẻ.
Đại Trân rất là tỉ mỉ, thời điểm Thụy Xương tháo rời các bộ phận nàng ở một bên chăm chú nhìn, cẩn thận tưng li từng tí vẽ phác họa, phân tích kỹ lưỡng chức năng của từng bộ phận.
“Thế nào?” Thấy Thụy Xương nhìn hồi lâu, Đại Trân có chút khẩn trương hỏi.
Thụy Xương sắp khóc, “Nếu nhìn qua loa vài lần là có thể cải tạo được món đồ này, ta đã là thành thần tiên rồi.”
Đại Trân cười xấu hổ, “Vậy thôi, đệ từ từ nhìn đi, ta đi tìm nương trò chuyện, vẫn luôn cảm thấy hình như bà ấy biết điều gì đó. Nếu không, vẫn nên viết một phong thư hỏi a cha, xem ông ấy có chủ ý gì không?”
Ánh mắt của Thụy Xương vẫn gắt gao nhìn chằm chằm linh kiện trong tay, hoàn toàn rơi vào trầm tư, dường như hoàn toàn không nghe thấy lời nói của Đại Trân.
Đại Trân thấy thế, cũng không quấy rầy nữa cậu, cầm lấy bản vẽ trong tay đi tìm Hoàng thị nói lời khách sáo.
Câu trả lời của Hoàng thị lại làm cho Đại Trân rất là thất vọng, “Ta không biết.” Bà nói: ” Ngay cả khung dệt ta còn chưa bao giờ nhìn thấy, nào có biết sửa chữa món đồ này.”
“Không phải lúc đó người nói người biết món đồ này sao?”
“Chọc con chơi đó.”
“Vậy a cha biết không?”
“Có thể ông ấy biết… cũng có thể ông ấy không biết.” Hoàng thị thấy khuôn mặt Đại Trân lộ vẻ vẻ thất vọng, không khỏi có chút hối hận kích động nàng làm loại chuyện phiền toái này, ôn nhu đề nghị: “Nếu con quyết định muốn làm khung dệt, chỉ có hai người là Thụy Xương và con nhất định sẽ không đủ. Không bằng chờ đến khai xuân, để a cha của con sai người đến Tùng Giang tìm công tượng(*) có kinh nghiệm phong phú đến đây, các con nói suy nghĩ của mình cho bọn họ biết, để cho bọn họ cải tiến còn đáng tin cậy hơn.”
(*)Công tượng: thợ thủ công, công nhân thủ công nghệ.
“Phải đợi đến đầu mùa xuân sao? Vậy là còn phải đến mấy tháng nữa.”
Hoàng thị phiền muộn nói: “Cái tính nóng vội này của con rốt cuộc là giống ai, lo lắng sốt ruột đến nỗi có mấy tháng cũng không thể chờ. Nếu thật sự để cho hai đứa làm đi làm lại, nói không chừng mấy năm nữa cũng không có thành quả gì. Còn có, chuyện cửa hàng con cũng không quản sao? Lúc trước để tâm như vậy, hận không thể từ sáng đến tối đều ngồi xổm ở trong cửa hàng, chỉ chớp mắt một cái đã không quan tâm nữa. Gian hàng lớn như vậy, không sợ xảy ra sự cố gì sao?”
Đại Trân vẻ mặt vô tội nhìn bà, “Không phải trước kia là nương đã dạy ta, không nên bất cứ chuyện gì cũng tự mình làm. Mấy cửa hàng kia khai trương rất tốt, quản sự cũng có năng lực, con chỉ cần ngồi chờ đếm tiền thôi, cần gì suốt ngày nhìn chằm chằm, vừa tốn thời gian vừa phí sức, thứ hai là chưởng quỹ trong cửa hàng sẽ cảm thấy bó tay bó chân.”
Hoàng thị bị nàng làm nghẹn lời không biết nên trả lời như thế nào.
Mùa đông bắt đầu bằng một trận tuyết rơi đầu mùa vô cùng lớn, toàn bộ kinh thành bị bao phủ bởi một màu trắng xóa. Thời tiết lạnh lẽo, gần đây Đại Trân không thích xuất môn, dù sao chuyện buôn bán của cửa hàng đã có hạ nhân đắc lực giúp nàng trông coi, nàng dứt khoát buông tay chưởng quỹ, bắt đầu ở nhà làm mèo ngủ đông. Hoàng thị thấy nàng suốt ngày ỉu xìu ngồi bên cạnh bếp lò sưởi ấm, đề nghị: “Nếu nhàn rỗi không có chuyện gì làm, thì con may cho cha và Thụy Hòa mấy bộ y phục đi, lần trước không phải đã nói là sẽ làm mấy bộ trung y sao, tại sao sau đó lại không thấy vậy?”
Đại Trân cẩn thận nhớ lại, cuối cùng nhớ ra mới may được một tay áo của bộ trung y, gương mặt không khỏi ửng hồng, nhỏ giọng phân phó Tiểu Đạo vào trong phòng mang quần áo ra ngoài.
“Con làm cho a cha là được rồi, Đại huynh thì thôi đi.” Đại Trân bĩu môi, “Huynh ấy khinh thường tài nấu nướng của con, không nói tới công lao, lại còn cười nhạo con nữa.”
“Vậy thì con càng phải cố gắng làm việc đó thật tốt, đến lúc đó cho dù Đại huynh muốn cười nhạo con cũng không được?”
“Chỉ là một bộ trung y thôi mà, mặc thoải mái là tốt rồi, cần đẹp đẽ làm gì, căn bản chính là lãng phí.” Đại Trân không hề có một chút hứng thú với nữ công, lớn như vậy rồi, nhiều lắm cũng chỉ là thi thoảng làm khăn, tự mình hạ bút vẽ vài bông hoa lên trên, sau đó để cho Tiểu Đạo thêu giùm, “Con thực sự không hiểu tất cả mọi người nghĩ cái gì, mất mười ngày nửa tháng mới có thể thêu xong một cái khăn tay, dùng xong giặt hai ba lần là phai màu cũng ngại mang ra dùng, việc này quá lãng phí! Sợ là thêu khăn từ sáng đến chiều cũng không đủ dùng.”
Hoàng thị không biết nói gì, “Con làm như ai cũng giống con, vừa cầm lấy kim khâu đã mệt rã rời, có cô nương nhà ai thêu một cái khăn mà mất mười ngày nửa tháng không?”
“Nhưng vậy cũng không có lời.” Đại Trân cau mày nói.
“Người phú quý không có so đo chuyện này đâu, mọi người còn e sợ là không đủ quý trọng đó. Chân chính so với bình dân bách chúng, có ai mua được lăng la tơ lụa.”
“Nếu có thể thêu ra một thứ thật đặc biệt thì tốt rồi.” Đại Trân nâng má vẻ mặt mong đợi nói: “Chờ a cha quay về con phải đi tìm người mới được, người nhất định sẽ có biện pháp.”
Hoàng thị cười nhạo nói: “Cha con đâu có hiểu mấy cái này, con cầu xin ông ấy còn không bằng đến cầu xin ta.”
“Ngài có chủ ý gì?” Đại Trân lập tức hưng phấn, trong đôi mắt to phát ra ánh sáng kích động.
Hoàng thị lại lắc đầu, “Đâu có dễ dàng như vậy. Nhưng mà, nếu ta là con, thay vì ngồi nghĩ ra công cụ thêu thùa, chi bằng đi làm ra máy móc kéo sợi dệt vải, so với thêu thùa thực dụng hơn nhiều. Nhiều người ở Đại Lương Triều của chúng ta ngay cả y phục cũng mặc không đủ ấm, làm gì có tinh thần ngồi thêu thùa.”
Đại Trân cảm thấy vô cùng có lý, gật đầu nói: “Ngài nói đúng, con lập tức đi làm.”
Hoàng thị thấy bộ dáng đương nhiên của nàng, không nhịn được nói: “Chậc chậc, hình như nghĩ bản thân thật sự có thể làm được điều đó? Mấy trăm năm qua cũng chưa gặp được người có thể cải tiến khung dệt, không phải con nói đổi là có thể đổi.”
Đại Trân có chút chần chừ, rất nhanh lại nghĩ ra chủ ý, “Con đi tìm Nhị lang hỗ trợ.”
Mấy hài tử của Tân gia từ khi vỡ lòng đã theo Tân Nhất Lai bắt đầu học tập kiến thức truy nguyên (truy tìm nguồn gốc (của sự vật)), trong ba đứa nhỏ đứa học tốt nhất không phải là Thụy Hòa, cũng không phải là Đại Trân, mà là Thụy Xương thoạt nhìn có chút cổ hủ khô khan. Hoàng thị vẫn gọi cậu là học bá(*), từ nhỏ cậu đã thể hiện năng lực trời cho có một không hai, xưa nay đã học bài là đọc đến đâu nhớ đến đấy, ngay cả Thụy Hòa cũng không thể không cam bái hạ phong.
(*)Học Bá: “Học Bá”, từ này vốn dĩ để chỉ những nhân vật rất có ảnh hưởng trong giới học thuật, ví dụ như nhà khoa học Albert Einstein. “Bá” trong tiếng Trung mang nghĩa là “rất có quyền lực” Bây giờ, “Học Bá” là một từ trên mạng, dùng để chỉ người vừa thông minh, vừa chăm chỉ và có thành tích học tập vô cùng xuất sắc.
Sau Đông chí, Quốc tử giám cho nghỉ học, Thụy Xương vẫn ở nhà không bước chân ra khỏi cửa. Mặc dù cậu đầy bụng thi thư, nhưng rốt cuộc tuổi vẫn còn nhỏ, Tân thái phó áp chế cậu không cho phép cậu tham gia thi Hương, Thụy Xương vô cùng nhụt chí, trong lòng cực kỳ không thoải mái, thi thư ngày thường thích xem đều vứt sang một bên, cho đến khi Đại Trân đến mời cậu chế tạo khung dệt, rốt cuộc cậu mới có chút ít tinh thần.
“Thật sự là không hiểu nổi tỷ, một tiểu cô nương, tại sao suốt ngày luôn suy nghĩ làm ra những món đồ này vậy.” Tuy trong miệng nói lời oán hận, nhưng đôi mắt của Thụy Xương lại phát ra ánh sáng, vừa nói chuyện vừa hưng phấn mà chà xát hai tay, “Được rồi trước tiên lấy khung dệt đến đây, phá hủy nó một lần mới biết phải làm gì.”
“Còn cần đệ phân phó sao? Ta sớm bảo Tiểu Đạo cho người đi mua rồi.” Kỳ thật điền trang của Tân gia cũng có món đồ này, có điều điền trang kia cách khá xa, tính tình Đại Trân nôn nóng không đợi được.
Chỉ chốc lát sau, Tiểu Đạo đã dẫn bốn hạ nhân mang một khung dệt vào sân nhỏ, Đại Trân vội vàng nghênh đón, vừa nói: “Nhị Lang đệ phải cố sức tiến lên, ta đã vỗ ngực cam đoan trước mặt mẫu thnâ. Nếu chuyện này không thành, rất là mất mặt nha.”
Thụy Xương mất hứng khuôn mặt nhỏ nhắn phồng lên, “Tỷ khoe khoang khoác lác ở trước mặt mẫu thân lại gọi ta tới đây để làm việc, thật sự là giảo hoạt, có người nào làm tỷ tỷ như ngươi không? Ta mặc kệ, nếu thật sự thất bại, người mất mặt cũng là ngươi.”
Đại Trân nịnh nọt muốn cậu thuận theo, “Quan hệ của hai chúng ta như thế nào hả, cũng đừng so đo chuyện này với tỷ tỷ. Nếu làm thành công món đồ này, ta sẽ cho đệ… Uhm ba phần tiền lãi.”
Thụy Xương liếc nàng một cái, “Tỷ cho rằng ai cũng tham tiền như tỷ sao?”
Đại Trân ra vẻ người lớn vỗ vai cậu, “Thật là một thiếu niên đơn thuần, nghĩ rằng xem tiền tài như cặn bã là thể hiện bản thân thanh cao, thật sự là vô cùng sai lầm mà. Có thể chân chính hoàn toàn không quan tâm đến tiền bạc chỉ có người không thiếu tiền, nếu đệ sinh ra trong gia đình bình thường, miễn cưỡng mới ấm no, cũng đừng nói đến đọc sách. Nếu sung túc một chút, cả nhà muốn chu cấp cho người đọc sách cũng phải thắt chặt dây lưng quần, cũng không dám tùy ý luyện chữ, nhất định phải nghĩ kỹ rồi mới bằng lòng hạ bút, chỉ sợ lãng phí tờ giấy, đâu có giống như đệ còn ghét bỏ loại giấy khô cứng tầm thường bán trong cửa hàng, viết xong nhìn không ra chữ.”
Thụy Xương bị nàng nói đến nóng ran cả mặt, vội vàng đầu hàng, thái độ đặc biệt thành khẩn, “Là là… Là do ta không đúng, a tỷ, tỷ nói rất có đạo lý. Chỉ có ba phần tiền lãi thôi sao, quá ít, ít nhất phải là năm phần.”
“Nghĩ hay quá nhỉ!” Đại Trân hừ nói: “Trước tiên nghiên cứu xong món đồ kia rồi hãy nói, xong việc rồi chúng ta mới suy nghĩ đến chuyện khác.”
“Chuyện này không phải do tỷ đề ra trước sao?”
“Ta chỉ thuận miệng nói thôi, đệ còn nghĩ là thật.”
Thụy Xương sắp tức chết rồi, “Đừng có quá đáng nha Tân Đại Trân, lúc thì thế này, lúc thì thế khác, rốt cuộc tỷ muốn làm gì? Đừng ỷ vào mình lớn hơn mà bắt nạt người ta, cẩn thận ta cáo trạng với mẫu thân.”
Đại Trân căn bản không quan tâm tiểu thiếu niên này đang tức giận, “Đệ không sợ mất mặt thì cứ đi cáo trạng đi, nói ta là tỷ tỷ mà không trung thực, không chịu phân cho đệ năm phần tiền lời, để mẫu thân làm chủ thay đệ. Đến lúc đó mẫu thân sẽ hỏi, vì sao phải phân cho đệ tiền lãi, đệ đã làm cái gì, ta xem đệ trả lời như thế nào?”
Thụy Xương lập tức nhụt chí, hung hăng trừng mắt nhìn Đại Trân một cái, cắn răng nói: “Chờ ta làm được khung dệt sẽ quay lại tranh luận với tỷ một lần nữa, tỷ cứ chờ đi.”
Đại Trân vẫy khăn tay nhỏ đắc ý cười, “Mau đi, mau đi.”
Thụy Xương lại cố ý chống đối với nàng, đặt mông ngồi dưới mái hiên vô cùng ủy khuất, “Ta nói này Đại Trân tỷ, rốt cuộc ta đã đắc tội gì với tỷ, tại sao tỷ luôn khi dễ ta chứ? Có bản lĩnh thì tìm đại huynh gây phiền toái đi, nếu tỷ dám nói với huynh ấy như vậy, ta sẽ coi như tỷ có bản lĩnh thật sự.”
“Ta cũng không ngốc, tại sao phải gây khó dễ cho bản thân?” Đại Trân đặc biệt nghiêm túc nói: “Một đại nam nhân, đừng bàn lộng thị phi(*).”
(*)Bàn lộng thị phi: Đâm bị thóc, chọc bị gạo; xúi giục; gây xích mích; đâm chọt; đâm thọc; gây bất hoà; làm trái phải lẫn lộn.
Thụy Xương đã vô lực, giơ hai tay lên nói: “Đúng, ta sai rồi.”
Đại Trân buồn cười, “Thực xin lỗi, là ta cố ý đùa giỡn đệ. Nhìn gương mặt đệ suốt ngày cau có giống như ông cụ non, tuổi còn trẻ, nên nói chuyện nhiều hơn, cười nhiều hơn một chút. Về sau thành thân, cũng đỡ khiến cho vợ của đệ ghét bỏ vì đệ không có tình thú.”
Thụy Xương dứt khoát im lặng, “Tỷ lo lắng hơi xa rồi đấy. Mẫu thân cũng không quan tâm đến mấy chuyên này, vậy mà tỷ đã nghĩ đến.”
“Ai bảo ta là tỷ tỷ của đệ chứ.” Đại Trân không nói nữa mà kéo Thụy Xương đi vào trong nhà, “Bên ngoài lạnh lẽo, đừng để bị cảm lạnh, chúng ta vào trong nhà nói chuyện. Hmm… Chúng ta tháo khung dệt ra xem trước, sau đó nhìn xem rốt cuộc món đồ này vận hành như thế nào. Tiểu Đạo ngươi biết dệt vải không?”
… …
Động tác của Tiểu Đạo cũng không thành thạo, nhưng nhờ thế mà hai tỷ đệ Đại Trân nhìn càng rõ ràng hơn. Thụy Xương nhìn chăm chú tỉ mỉ một hồi lâu, lại lật lên lật xuống nhìn khung dệt rất nhiều lần, sau đó bắt đầu tháo dỡ, Đại Trân thấy thế cũng đến hỗ trợ. Từ nhỏ hai tỷ đệ bọn họ đã thích quậy phá, trong nhà có không biết bao nhiêu thứ đã bị phá hủy, một số món đồ còn có thể sửa được, một số khác thì khó nói, nhưng ở phương diện này phu thê Tân Nhất Lai rất sáng suốt, không những không ngăn cản, mà trái lại còn thường xuyên khích lệ, điều này cũng làm cho hai tỷ đệ càng không kiêng nể gì cả, vì chuyện này, Thụy Hòa vô cùng đau đầu.
Hôm nay Thụy Hòa không có ở đây, hai người bọn họ tháo đồ càng không hề cố kỵ gì, chỉ chốc lát sau đã tháo khung dệt thành một đống lớn các bộ phận lẻ tẻ.
Đại Trân rất là tỉ mỉ, thời điểm Thụy Xương tháo rời các bộ phận nàng ở một bên chăm chú nhìn, cẩn thận tưng li từng tí vẽ phác họa, phân tích kỹ lưỡng chức năng của từng bộ phận.
“Thế nào?” Thấy Thụy Xương nhìn hồi lâu, Đại Trân có chút khẩn trương hỏi.
Thụy Xương sắp khóc, “Nếu nhìn qua loa vài lần là có thể cải tạo được món đồ này, ta đã là thành thần tiên rồi.”
Đại Trân cười xấu hổ, “Vậy thôi, đệ từ từ nhìn đi, ta đi tìm nương trò chuyện, vẫn luôn cảm thấy hình như bà ấy biết điều gì đó. Nếu không, vẫn nên viết một phong thư hỏi a cha, xem ông ấy có chủ ý gì không?”
Ánh mắt của Thụy Xương vẫn gắt gao nhìn chằm chằm linh kiện trong tay, hoàn toàn rơi vào trầm tư, dường như hoàn toàn không nghe thấy lời nói của Đại Trân.
Đại Trân thấy thế, cũng không quấy rầy nữa cậu, cầm lấy bản vẽ trong tay đi tìm Hoàng thị nói lời khách sáo.
Câu trả lời của Hoàng thị lại làm cho Đại Trân rất là thất vọng, “Ta không biết.” Bà nói: ” Ngay cả khung dệt ta còn chưa bao giờ nhìn thấy, nào có biết sửa chữa món đồ này.”
“Không phải lúc đó người nói người biết món đồ này sao?”
“Chọc con chơi đó.”
“Vậy a cha biết không?”
“Có thể ông ấy biết… cũng có thể ông ấy không biết.” Hoàng thị thấy khuôn mặt Đại Trân lộ vẻ vẻ thất vọng, không khỏi có chút hối hận kích động nàng làm loại chuyện phiền toái này, ôn nhu đề nghị: “Nếu con quyết định muốn làm khung dệt, chỉ có hai người là Thụy Xương và con nhất định sẽ không đủ. Không bằng chờ đến khai xuân, để a cha của con sai người đến Tùng Giang tìm công tượng(*) có kinh nghiệm phong phú đến đây, các con nói suy nghĩ của mình cho bọn họ biết, để cho bọn họ cải tiến còn đáng tin cậy hơn.”
(*)Công tượng: thợ thủ công, công nhân thủ công nghệ.
“Phải đợi đến đầu mùa xuân sao? Vậy là còn phải đến mấy tháng nữa.”
Hoàng thị phiền muộn nói: “Cái tính nóng vội này của con rốt cuộc là giống ai, lo lắng sốt ruột đến nỗi có mấy tháng cũng không thể chờ. Nếu thật sự để cho hai đứa làm đi làm lại, nói không chừng mấy năm nữa cũng không có thành quả gì. Còn có, chuyện cửa hàng con cũng không quản sao? Lúc trước để tâm như vậy, hận không thể từ sáng đến tối đều ngồi xổm ở trong cửa hàng, chỉ chớp mắt một cái đã không quan tâm nữa. Gian hàng lớn như vậy, không sợ xảy ra sự cố gì sao?”
Đại Trân vẻ mặt vô tội nhìn bà, “Không phải trước kia là nương đã dạy ta, không nên bất cứ chuyện gì cũng tự mình làm. Mấy cửa hàng kia khai trương rất tốt, quản sự cũng có năng lực, con chỉ cần ngồi chờ đếm tiền thôi, cần gì suốt ngày nhìn chằm chằm, vừa tốn thời gian vừa phí sức, thứ hai là chưởng quỹ trong cửa hàng sẽ cảm thấy bó tay bó chân.”
Hoàng thị bị nàng làm nghẹn lời không biết nên trả lời như thế nào.