Chương : 1
Cô không có chú ý tới, ven đường một chiếc xe màu đen theo cô rời đi. Thật lâu sau cũng nhanh chóng cách rời….
Đáng ra bây giờ hẳn phải là ánh nắng tươi sáng sau giữa trưa chứ, thế mà lúc này đã bị mưa rền gió dữ bao trùm. Trời mưa thật lớn, giống như từ trên bầu trời khuynh đảo xuống dưới mặt đất, như bao nhiêu đường cong thẳng tắp hạ xuống. Lâu Lục Kiều đứng ở trong đại sảnh, cách tấm gương thủy tinh nhìn lại, bốn bề đều là những tấm thủy tính phất phơ nước, tầm nhìn đại khái chỉ còn ngắn ngủn có mấy thước mà thôi. Dự báo thời tiết có nói là sẽ có bão đổ bộ, nói khá rõ ràng là sau nửa đêm nay. Thế mà bây giờ còn đang là buổi chiều, thế nhưng đã mưa to gió lớn đến trình độ này.
Cô bất đắc dĩ thở dài một hơi, quả nhiên là người tính không bằng trời tình, sớm biết như thế thì buổi chiều đã ở lỳ trong văn phòng không đi ra nhưng mà cũng phải là cách khả quan, ai kêu cô có số khổ chứ. Người phụ nữ Tạ Tiểu San này, cái gì cũng đều ném đến chỗ cô. Người phụ nữ đó là một người chủ biên danh vọng, mỗi ngày ở trước mặt cô nhàn nhã lúc ẩn lúc hiện. Cô hận đến nghiến răng nghiến lợi, thật muốn đem cuốn tạp chí ném tới trên mặt người phụ nữ đó, phất tay mà nới lớn “Bản cô nương ta đây mặc kệ.”
Trên thực tế cô vẫn cứ trải qua như vậy nhưng Tạ Tiểu San chính là cười tủm tỉm đem cuốn tạp chí trên tay kia ném qua chỗ cô, một điệu bộ mèo khóc chuột “Tốt lắm, tớ biết cậu cũng đã vất vả.” Vừa nói vừa đến trước mắt cô lắc lắc qua cuốn tạp chí “Ngẫm lại khả năng của cậu mà lại làm ở một cuốn tạp chí như thế này thì khiến tớ cũng một phen kinh ngạc. Nhưng hiện thời tạp chí đã được đóng thành như thế này rồi, cậu còn không buông tha sao?OK, được rồi. Chỉ cần cậu nói một câu rằng cậu buông tay tớ lập tức đem xử lý cuốn tạp chí này. Tất nhiên sau đó chúng ta sẽ tính đến khoản tiền lương, từ đây về sau mỗi người một ngã, không còn liên lụy tới nhau nữa. Cậu có biết rằng tớ đây mỗi ngày nhìn đến cậu đều giống như nhìn thấy mặt mẹ kế Trương không? Giống như là tớ nợ cậu rất nhiều tiền vậy…”
Người phụ nữ này biết rõ ràng cô chỉ là nói thế nhưng mà còn trước mặt cô nói như vậy. Miệng lưỡi thật lưu loát, thao thao bất tuyệt.
Năm đó sau khi cô tốt nghiệp, ảm đạm về nước, trừ bỏ tấm thân cùng mấy bộ quần áo thì cái gì cũng không có. Mà Tạ Tiểu San cũng vừa từ nước Anh trở về, hai người ăn nhịp với nhau, quyết định đại diện cho một cuốn tạp chí thời thượng của nước ngoài ở trong nước này. Gây dựng sự nghiệp trong khi số tiền toàn bộ bỏ ra là của một mình Tạ Tiểu San mà thôi. Cô ấy lúc đó còn không có ý tốt gì luôn trêu ghẹo “Lâu Lục Kiều, cậu nên giao tính mạng cho tớ. Tớ đây như vậy sẽ chuẩn bị cho cậu chút của hồi môn cho cậu từ nhỏ đến lớn, không cần phải chuyển hết cho tớ đâu. Bằng không đến lúc nào đó tớ không thể gả đi, quan tài cũng không có đành phải cả đời quấn quít lấy cậu không tha. Cậu nên cẩn thận với tớ là tốt rồi.” Nói đúng với khuôn mặt ảm đạm của cô nhưng cô ấy vẫn một mặt tươi cười.
Thoáng môt cái thế mà thời gian trôi qua cũng đã vài năm. Những lời năm đó hết thảy còn rành rành trước mắt. Cô cùng với Tạ Tiểu San, hai người cùng bàn việc trong văn phòng, cái gì cũng tự mình chủ động làm lại làm rồi lại đánh, lại còn kiêm luôn người khuôn vác. Cứ như vậy thế nhưng mọi chuyện vẫn tốt đẹp.
Cô chống cái ô phiêu diêu ở trong mưa gió, thập phần chật vật vạn phần thê lương tránh ở nhà ga công cộng, cả người đã ướt đẫm. Rút cuộc dự báo cái gì mà ốc lậu kêu thiên phùng suốt đêm mưa chứ. Buổi chiều ngày hôm qua mới tiến đến nơi nào đó thế mà hiện tại đã đụng trúng phải bão. Xem ra cô cũng nên khẩn trương đi mua sổ xố, cô mà mua nhất định sẽ trúng, số tốt thì mua tốt trung cao mà.
Đã đứng vẫy taxi thật lâu mà không đón được một chiếc taxi nào. Taxi này nọ vào ngày thường khi mà cô không nghĩ tới việc đón xe thì cảm thấy có rất nhiều, rất nhiều xe trống ở trước mặt lắc lư dường như đang muốn chờ người đón taxi vậy. Thế mà giờ này nó cố tình đầy ngập khách. Cô suy sụp ngửa mặt lên trời thở dài, xem ra hôm nay vận khí của cô không tốt, đến nỗi bắt một chiếc taxi mà cũng không có.
Mọi cách đều rơi vào đường cùng, đành phải lấy điện thoại ra gọi cho Tạ Tiểu San “Này, mau tới đại học X đón tớ đi. Nếu tới chậm thì chờ mà nhặt xác của tớ đi.” Bất quá cũng cần phải tính thời gian Tạ Tiểu San chạy trong mưa to gió lớn đến đây ít nhất cũng phải cả giờ đi. Nhưng thật sự cũng không còn có cách nào khác, chờ đợi càng lâu thì càng lại không có xe.
Đại khái điều may mắn duy nhất chính là bản thân đang mặc chiếc áo màu đen cùng màu với khố đen của bút chì. Tuy rằng hiện tại đã ướt đẫm, chiếc áo ướt sũng gắt gao dính vào trên người như tầng da thịt thứ hai vậy. Tuy là rất khó chịu nhưng còn không có đến mức để cảnh xuân lộ hết ra ngoài, rất nguy hiểm.
Lại một trận cuồng phong không ngừng thổi tới, khiến thân thể ướt đẫm của cô cảm thấy vài phần lạnh ngắt, vội ôm chặt lấy bản thân chuẩn bị quay lại đại sảnh chờ Tạ Tiểu San tới đón. Cô vừa muốn xoay người, chợt nghe phía sau có tiếng còi xe kêu đến. Một chiếc xe màu đen hiệu Châu Âu danh giá tao nhã đang dừng lại bên cạnh chỗ cô đang đứng. Cô ngoảnh mặt nhìn lại chiếc xe vừa báo còi.
Cô nghi hoặc ngẩng đầu lên, người lái xe kia khuôn mặt thân quen nhưng cô có thể xác định là không biết, hẳn là không có kêu cô rồi. Xoay người rời đi, chỉ nghe được một giọng nói đã từng đã từng rất rất quen thuộc từ phía sau truyền tới, “Tiểu Kiều, là anh. Lên xe đi.”
Từng đã quen thuộc đến như vậy, cho dù giọng nói của người này đã hóa thành tro bụi từ lâu nhưng cô vẫn có thể nghe được. Thế giới quả thật là nhỏ, thành phố S này lại càng nhỏ hơn, như thế nào mà lại gặp phải anh ta. Tuy rằng đã cho rằng cả đời này sẽ không thể gặp lại anh, thế nhưng ở giữa cơn mưa lớn giàn giụa của bão tố, tại nơi nhà ga công cộng nho nhỏ này liền dễ dàng gặp lại như vậy.
Cô cũng không có quay đầu, cũng không có tạm dừng lại mà ngược lại bước chân càng nhanh hơn. Hắn đẩy cửa xe ra, nhanh chóng đuổi theo cô, một phen giữ lấy cánh tay của cô lại, “Tiểu Kiều, là anh… Tần Mộ Thiên.” Cô đương nhiên biết là anh, lại kêu tên cô như thế trên đời này ước chừng cũng chỉ có anh mà thôi. Nguyên nhân là vì anh nên cô sở dĩ mới phải đi. Cái này gọi là một ngày bị rắn cắn thì mười năm vẫn còn sợ.
Cô chậm rãi quay đầu, cách một lớp mưa bụi đang không ngừng rơi xuống, híp mắt nhìn hắn, bình tĩnh như nước, “Thực xin lỗi, tôi không biết anh. Anh nhận nhầm người rồi. Mời anh buông tay.” Con mắt đảo quanh, một mảnh thanh lãnh cùng hờ hững, giống như là nhìn một người xa lạ, cuối cùng kỳ quái như thế nào đi nữa thì cũng chỉ là người xa lạ mà thôi.
Hắn hơi ngạc nhiên đứng ở nơi đó nhưng nháy mắt liền đã hiểu được cô không nghĩ sẽ nhìn thấy hắn, giọng nói kia dần dần thấp xuống đến cuối cùng như muốn cầu xin “Mưa lớn như vậy, có cái gì nói thì chúng ta vào trong xe rồi nói sau.” Mưa lớn không ngừng đánh vào trên người hắn, làm ướt lỗ chỗ nơi bộ âu phục màu xám bạc trên người hắn.
Tay hắn vẫn như trước, vẫn rất dày và chân thực như vậy, lòng bàn tay vẫn như trước ấm áp và nóng rực là thế, giống như thật nhiều năm trước hắn nắm tay cô khiến cô có cảm giác ….đau đớn trong lòng dậy lên. Cô dùng sức gạt tay hắn, giống như có vi khuẩn vậy, mà cũng chưa từng nghĩ qua sẽ làm cho người ta trí mạng. Cô lại lạnh lùng thốt ra “Mời anh buông ra, tôi không biết anh.”
Nếu như năm đó cô không có yêu anh, không cùng anh có những kỷ niệm đẹp. Đúng vậy nếu tất cả chỉ là những lời nói đầu môi, cô tình nguyện cho tới bây giờ không quá yêu anh như vậy.
Ánh mắt của hắn thâm thúy hắc trầm, sâu không thấy đáy, lúc này cư nhiên tràn đầy đều là thương tiếc cùng thiết tha, “Em muốn đi đâu? Anh đưa em….” Cô không hề để ý đến hắn, giống như cái danh hắn mang chỉ là một người xa lạ, liền xem một cái liếc mắt cũng là dư thừa. Cô xoay người, cũng không quay đầu lại, hướng đại sảnh mà đi tới. Động tác nhanh chóng giống như sau lưng có bầy sói đang đuổi theo vậy.
Hắn một mình lẳng lặng đứng ở nơi đó, tay vẫn duy trì trạng thái khi bị cô hất tay ra, vẫn nắm như vậy nhưng lại vô lực. Những giọt mưa càng không ngừng đánh trên người hắn, chỉ ngơ ngác đứng đó nhìn theo hướng cô đi.
Nguyên nhân tất cả đều vì hắn, hắn tạo nên cục diện như thế này, để cô rời khỏi hắn. Tất cả đều là hắn tạo thành, hắn xứng đáng như vậy. Phản ứng của cô đối với hắn ngày hôm nay như vậy đã là khách khí lắm rồi. Còn nhớ rõ khi hai người chia tay ngày đó, cô hung hắng đánh cho hắn mấy cái bạt tai, trong mắt tràn đầy lửa hận, “Tần Mộ Thiên, đời này tôi không muốn gặp lại anh …..”
Những giọt nước mưa càng rơi xuống giống như những hạt kim cương càng lộng lẫy, lóa mắt. Đó có lẽ là những ngày hạnh phúc nhất trong cuộc đời hắn. Cô đã từng kéo tay hắn, kiện đinh mà nói “Em mặc kệ. Tần Mộ Thiên, em muốn sống cùng với anh.” Ngay cả khi cha mẹ cô phản đối, anh trai cô phản đối, toàn thế giới này đều phản đối nhưng cô vẫn muốn sống cùng với hắn.
Hắn dừng lại thật lâu trên người cô, đôi mắt thâm thúy như bầu trời chứa đựng nhiều điểm tinh quang “Tiểu Kiều, em về sau sẽ hối hận.”
Cô cười, tràn đầy tự tin lắc đầu, đôi mắt híp lại giống như hoa hồng chưa từng khai bông, lóa mắt mà kiều mị “Không, Lâu Lục Kiều em cho tới bây giờ sẽ không hối hận. Em muốn sống cùng anh. Cả đời ở bên cạnh anh.” Cô tự nhiên biết hậu quả nếu mình làm như vậy, cha mẹ và anh trai nhất định sẽ cắt đứt viện trợ kinh tế vẫn đang duy trì này. Từ lúc biết cô cùng anh yêu nhau, cha mẹ liền lấy vấn đề kinh tế uy hiếp cô.
Cô lôi kéo hắn “Đi nào, Tần Mộ Thiên. Chúng ta đi mua nhẫn đi.” Hắn phản bác lại đem cô ôm vào trong lòng “Tiểu Kiều, anh không có nghĩ sẽ kết hôn với em bây giờ. Chờ chúng ta về nước, chờ anh thành công lấy điểm trước mặt gia đình em. Gia đình em chập nhận anh thì chúng ta hãy kết hôn. Anh hi vọng có thể cho em một cuộc sống hạnh phúc, ấm no.” Cô lấy khuỷu tay đánh hắn, giương mắt ngạo nghễ nhìn hắn “Tần Mộ Thiên, nếu em muốn một cuộc sống tốt chỉ khi cùng anh chung tay chia sẻ thì thế nào? Em cơ bản có cuộc sống không tốt sao? Làm gì phải đợi về sau chứ?”
Hắn thoạt không thể nói gì. Đúng vậy, nhà cô cũng dòng dõi thư hương lại giàu có, thân là con gái duy nhất trong nhà và lại rất đáng yêu. Cô từ nhỏ được nâng niu trong lòng bàn tay mà lớn lên. Không từ mà biệt, lại nói ở nơi đất khách này đi học nhưng vì cô không chịu ở biệt thự trên đảo nên cha cô đã sớm vì cô mà mua một phòng ở gần trường học của cô. Chính là vì hắn nên con gái bảo bối của họ không có thể hoàn thành xong chương trình học trong vài năm.
Nghĩ đến đây, ánh mắt hắn ảm đạm xuống. Người nhà cô nói không có sai, phương diện này hắn không có xứng với cô. Hắn đã không cho cô được một cuộc sống đầy đủ, hạnh phúc.
Hai tay cô ôm lấy thắt lưng hắn, như một lời thề kiên quyết, “Dù sao em cũng mặc kệ. Dù sao em nhất định muốn gả cho anh.” Hắn đem thân thể mềm mại của cô gắt gao mà ôm lấy, giống như một bảo vật hiếm có, sợ hãi nếu như buông lỏng thì cô sẽ tùy thời mà biến mất không thấy, “Em thực sự không hối hận?”
Cô trả lời cho hắn bằng một nụ cười rất tươi, rồi lại dùng hết lực gật đầu. Hắn hít sâu một hơi, hôn lên trán cô “Được, vậy chúng ta cùng đi mua nhẫn.”
Hai tay cô ôm lấy cánh tay hắn, vui vẻ hân hoan, miệng vừa cười vừa hát, “Hôm nay em muốn gả cho anh, hôm nay em muốn gả cho anh…. Hôm nay em muốn gả cho anh….” Sau khi hát ca từ cải biên, lại bày ra bộ dạng không cam tâm. Hắn cúi đầu nhìn thoáng qua, khóe miệng không tử chủ được mà cười lên, có cô ở bên người thật tốt. Thật sự tất cả đều rất tốt.
Một ngày nào đó của nhiều năm sau, trông lúc vô ý nghe lại đôi nam nữ hát lại bài này khiến hắn đau lòng đến không thể thở được. Bởi vì năm đó người con gái đó ở bên cạnh hắn tươi cười, hồn nhiên ca hát nhưng hắn rút cuộc vẫn không giữ lại được bên mình ….
Lâu Lục Kiều ngơ ngác đứng ở một góc của đại sảnh, tận lực đem bản thân thành một bóng dáng nho nhỏ. Nhìn bên ngoài mưa lớn đang đánh vào trên mặt thủy tinh trong suốt mà rơi xuống, từng giọt từng giọt, từng dòng từng dòng, giống như là nước mắt trong suốt càng không ngừng rơi xuống.
Đã bao lâu rồi? Đã bao lâu cô không có gặp anh. Đã bao lâu thế rồi nhưng cô thật không ngờ sẽ gặp lại anh. Cô cho rằng anh cũng đã quên cô. Dù sao thời gian là liều thuốc tốt nhất trên thế giới, đủ để cho mọi thứ phai nhạt tất cả.
Nhưng trong nháy mắt khi vừa mới nghe đến giọng kia của anh thì cô mới biết được, cô căn bản không có quên… Giọng nói của anh vẫn quen thuộc như thế, quen thuộc đến nỗi như một chất quyến rũ khởi nguồn cho tất cả những đau thương ẩn chứa trong lòng cô trỗi dậy.
6 năm 8 tháng rồi. 6 năm 8 tháng rồi. Là một khoảng thời gian không dài nhưng cũng không phải là ngắn, giống như là chưa làm được cái gì cho hoàn hảo những cũng không nghĩ ra cái gì để làm vậy.
Thế nhưng lại làm cho con người ta có cảm giác mơ hồ cả đời đều là lầm lỗi. Cô nhắm chặt mắt nhớ tới cái hình ảnh đau lòng kia, một chút ý chí còn sót lại trong đầu cho cô biết rằng quả nhiên nhiều năm như vậy nhưng cô vẫn cảm thấy không thể tin đươc, anh làm sao có thể đối với cô như vậy?
Anh đã từng nói qua “Tiểu Kiều, anh cũng yêu em.” Anh đã từng nói qua “Tiểu Kiều, anh sẽ chăm sóc em cả đời.” Anh đã từng nói qua “Tiểu Kiều, thực xin lỗi làm cho em chịu khổ rồi.” Anh cũng đã từng nói qua “Tiểu Kiều, chờ anh tốt nghiệp xong rồi về về nước gây dựng sự nghiệp thật tốt, nhất định anh sẽ cho em cuộc sống tốt nhất.” Anh đã từng nói qua …. Anh đã từng nói qua ….
Nước mắt cô chậm rãi chạy dọc theo hai gò má rơi xuống ….vì sao qua nhiều năm như vậy nhưng mỗi câu anh đã từng nói với cô thì vẫn luôn rõ ràng trong hồi tưởng của cô như vậy chứ? Cô cho rằng cô đã quên nhưng mà lúc này đây giống như chuyện đó đang phát sinh trước mắt cô vậy.
Đó là một ngày của năm đó, cô từ trong siêu thị bán hàng đi ra ôm theo mấy túi giấy lớn đứng ở góc đường chờ xe bus. Cô thấy anh ôm lấy một người phụ nữ, ngọt ngào cười nói mà bối cảnh phía sau bọn họ đi ra là một nhà nghỉ…
Ánh mặt trời sau giữa trưa, nóng rực mà chói mắt. Cô cho rằng bị ánh sáng chiếu vào nên hoa mắt, cho rằng chính là bị hoa mắt mà thôi. Nhắm mắt lại hồi lâu cô lại sợ hãi mở mắt ra … nhưng khoảng cách của anh cùng cô càng ngày càng gần, vẫn là không có biến mất, anh đang chậm rãi đi tới trước mặt cô…. Anh tự hồ lúc này mới nhìn thấy cô, cử chỉ thấy kinh cùng ánh mắt trốn tránh, lạnh như băng như muốn tố rằng những gì cô thấy đều là sự thật vậy.
Cô ngơ ngác đứng ở đầu đứng, đầu đường người qua người lại rất đông, nhốn nhạo rộn ràng. Mà cô chính là kinh ngạc, mờ mịt nhìn anh hỏi “Vì sao?”. Cô muốn hỏi vì sao thật nhiều. Vì sao lại ở cùng một chỗ với người phụ nữ này? Vì sao lại phản bội cô? Vì sao? Vì sao?
Không biết bắt đầu từ khi nào, BBS thường có một câu nói đang được lưu hành “Đàn ông mà đáng tin thì heo nái cũng biết leo cây.” Cô luôn cười nhạt cho rằng những người đàn ông khác cô không dám cam đoan nhưng anh nhất định sẽ không có bộ dạng như vậy. Cô biết anh yêu cô, sủng cô, luyến tiếc cô phải chịu ủy khuất.
Sau khi cô cùng anh kế hôn, hai người ở tại một phòng trọ thuê nhỏ. Tuy rằng nhà nhỏ nhưng cuộc sống vẫn luôn tốt đẹp, không kêu ca gì. Anh cho tới bây giờ không để cô đi làm kiếm tiền, cũng không để cô phải làm việc nhà quá nhiều. Một người như anh mà làm biết bao nhiêu công việc: học bổ túc, cùng bạn học thử làm trang web…”
Khi đó anh ôn nhu nhìn cô, ánh mắt kiên định nói “Anh sẽ chăm sóc em.” Cô cười duyên nghiễng chân, dùng cái mũi chạm vào mũi anh, qua lớp da mềm mại dụ anh nói ra kỳ hạn của lời thề “Cả đời.” Anh nhân cơ hội che lại cái miệng của cô, dây dưa một hồi lâu cuối cùng mới đối diện với cô, thốt ra lời thề ngàn vạn trân trọng “Cả đời.” Cô tươi cười đến ngọt ngào xán lạn… Cô biết anh sẽ không dễ dàng đồng ý thề như vậy.
Lúc đó ngay cả cơm cô cũng không thể nấu, nếu không sống thì cũng sẽ nhão choẹt mà thôi. Xào rau thì càng không cần phải nói. Cô học thật lâu cũng có thể làm được một món đó là chiên trứng. Cũng không phải là rất mặn hay rất nhạt, mà có đôi chỗ sống không ra sống mà chín không ra chín. Nhưng anh vẫn một hơi ăn hết sạch, đột nhiên sau đó giương mắt nhìn khuôn mặt ngượng ngùng của cô, an ủi dỗ cô “Vợ đại nhân à, anh không cần giàu sang phú quý chỉ cần ấm no là đủ rồi.”
Cô mỗi lần bị anh nói như vậy đều nở nụ cười. Nhưng anh luôn lo lắng cô bị thương, thường xuyên làm bộ như tức giận phụng phịu nói cô, “Lần sau không cần nấu, anh về sẽ nấu cho em ăn. Em đói bụng thì hãy ăn bánh. Ngoan.” Bản mặt hung hăng nhưng giọng điệu lại mang theo sự sủng nịnh vô cùng thân thiết.
Anh giỏi nhất là nấu ăn. Nhưng bởi vì nguyên liệu làm đồ ăn mua tương đối khó nên trong nhà thường xuyên có nhất chính là trứng gà cùng gạo trắng. Mỗi lần anh nấu cơm, đánh hai cái trứng, tất cả đều rất thuần thục. Sau đó hướng chảo đổ ít dầu, cái vá cơm đảo qua đảo lại, rải lên vài nắm hành thái xanh biếc, một mùi hương thơm xộc đến mũi của cơm rang trứng.
Cha mẹ cô từng nói “Kiều Kiều, con cùng hắn kết hôn thì không cần kêu chúng ta là cha mẹ nữa. Chúng ta không sinh ra cái loại con gái như thế này.” Anh trai cô cũng nói “Kiều Kiều, em sẽ hối hận.”
Bọn họ đều sai lầm rồi, cô làm sao có thể hối hận chứ? Cô được anh thương yêu như vậy, anh cũng yêu cô đến như thế thì sai lầm ở đâu? Ở nước ngoài có khi anh giống như là một đệ tử nghèo nhưng cũng có cung cách sống của bản thân, cũng có những khoái hoạt riêng. Có lẽ về vật chất là kém rất nhiều nhưng bọn họ vẫn có khả năng sẽ có một mảnh tương lai tốt đẹp. Anh là nghiên cứu sinh đã sắp tốt nghiệp mà cô cũng đã muốn tốt nghiệp. Hai người vô luận thế nào cũng không thể ở lại nước Mỹ mà vẫn phải về nước để có thể tìm được một nơi làm việc ổn đinh. Sỡ dĩ cô không có nửa điểm lo lắng về tương lai bởi vì tình yêu có, công danh sớm muộn gì cũng có không phải sao?
Đáng tiếc Lâu Lục Kiều cô không có cái mệnh kia, ngay khi anh sắp tốt nghiệp, cô cho rằng rút cuộc cũng có thể đối diện với mọi người, chứng minh cho cha mẹ và anh trai cô thấy. Thế nhưng cô thấy được anh ôm một người phụ nữ, thân mật như vậy, không coi ai ra gì như vậy, vừa thấy là đã biết được một đôi tình lữ ân ái triền miên…
Cô đứng ở đầu này đường mà anh đứng ở đầu kia. Cô nhìn anh, gằn từng tiếng hỏi “Vì sao?” Cô đến bây giờ kỳ thực vẫn có điểm bội phục bản thân, đối mặt với trường hợp như vậy cô thế nhưng vẫn có thể bình tĩnh tự nhiên mở miệng, một mực hỏi lại hắn. Giống như là những cảnh ở trong phim điện ảnh vậy. Thế cho nên những năm gần đây, nhìn đến những trường hợp tương tự trên phim cô luôn nghĩ đến hai khả năng. Một chỉ là do hư cấu, giống như nói hùa, chỉ là trùng hợp. Một cái khác nữa là chuyện xưa sắp thành hiện thực thôi.
Anh thất kinh nói, “Tiểu Kiều, em nghe anh giải thích… anh…. Anh….” Anh nói liền vài từ “anh” rồi nhưng cái gì cũng không có nói thêm, giống như là không cách nào có thể giải thích, cũng không thể giải thích. Tất cả đều đã dừng lại nơi hình ảnh…. Anh luôn ổn trọng hào phóng, cử chỉ quang minh lỗi lạc…. mà anh nay chật vật đến vô thố,đến nỗi chân tay để ở đâu cũng không biết. Rất giống với cảnh trên phim truyền hình nhiều tập, giống với biểu hiện của chồng bị vợ bắt quả tang thông dâm trên giường cùng với người khác…
Cô bỗng nhiên nở nụ cười, cười không ngừng giống như cô không phải là đương sự vậy. Cô giống như chỉ là người qua đường mà thôi, phát huy tính nhanh mồm nhanh miệng trong ngày thường vẫn xinh đẹp lung linh, “Giải thích cái gì? Anh muốn giải thích với em, anh chính là nhất thời xúc động? Em nghĩ anh sẽ nói, mỗi ngày ăn cơm rang trứng đến ngấy nên ngẫu nhiên muốn đổi sang hamburger thử xem sao, có phải không?” Anh đứng ở đầu kia cái gì cũng không nói chính là trầm mặc, chính là im lặng mà thôi.
Thanh âm nơi ngã tư đường vẫn ồn ào náo nhiệt nhưng trong thế giới của cô chỉ còn lại một mảnh tĩnh mịch. Cô khó nhịn chờ, chờ anh giải thích… nhưng là anh luôn luôn không có mở miệng nói chuyện.
Cô đứng ở đầu đường, nắm chặt tay, đem toàn bộ sức lực mà nắm. Đầu ngón tay cắm sâu vào lòng bàn tay, giống như chỉ có một tia đau đớn như thế để giúp cô có thể tỉnh táo lại. Anh không có phủ nhận, anh thế nhưng không có phủ nhận. Với cá tính của anh, như vậy chính là sự thật. Không chỉ có bối cảnh cái nhà nghỉ kia mà là nơi không nên phát sinh trường hợp… Ngày thường anh cùng cô ôm nhau triền miên thế mà lại ở nơi này ôm một người phụ nữ khác…
Cam chịu chẳng khác nào thừa nhận. Cô chỉ cảm thấy trong bụng có cái gì như muốn nôn ra. Thực ghê tởm. Cô không phải là một người con gái thuần thanh như nước gì cả, ở Mỹ tự nhiên có thể biết được cái gọi là hoan ái nam nữ. Cô có thể cảm nhận được phạm vi của anh ở cùng cô trước đây nhưng mà không phải là sau khi kết hôn…
Từng xem trên tivi, từng đọc trong các cuốn tiểu thuyết thường có một câu nói “Tình yêu là duy nhất, không có chỗ cho người thứ ba. Cô cũng chỉ có một tình yêu duy nhất, sỡ dĩ cũng như không thể có thêm người thứ ba.”
Cô xoay người bước đi, anh ở phía sau đuổi theo, ý đồ giữ chặt tay cô. Cô dùng sức bỏ ra, hung hăng tặng cho anh một cái tát, giọng nói lạnh lùng vừa hận “Tần Mộ Thiên, anh lại đi theo tôi thử xem.” Anh dừng lại bởi vì anh biết cô đang rất tức giận.
Cô một mình mở mịt đi ở trên đường, trên đường rất nhiều người đến cũng vội vàng mà đi cũng vội vàng. Bọn họ đều có một hướng đi nhất định, đều có một nơi để đến thế còn cô sẽ đi về đâu đây? Cô ngay cả một nơi để thu nhận cô cũng không còn nữa. Gia đình đã không còn, lúc nhỏ cô bị ủy khuất cái gì đều có thể trở về bên cha mẹ và anh trai khóc kể… mà lúc này, nơi đó làm sao cô còn mặt mà trở về. Cô không trở về được.
Khi cô nói cho cha mẹ rằng cô muốn cùng anh kết hôn thì ngày hôm sau cha mẹ cùng anh trai ngày hôm sau đã bay đến nước Mĩ. Ngồi trên ghế sô pha ở biệt thự, tận tình khuyên nhủ cô “Lục Kiều, hắn từ nhỏ đã có hoàn cảnh sinh sống bất đồng với con. Hắn không thể cho con một cuộc sống hạnh phúc. Không phải là cha mẹ có quan niệm cổ hủ nhưng thực sự hắn cùng với con chênh lệch quá lớn… “Cha nói thật hàm xúc, không có nói thẳng ra rằng nhà bọn họ rất nghèo nhưng đã biểu đạt rất rõ ràng ra như vậy.
Anh trai cô thì nói,“Lục Kiều, em điên rồi sao? Em không có lo lắng điều gì sao? Người như hắn anh đã gặp rất nhiều, hắn coi trọng gia đình chúng ta nhưng mà không coi trọng em.” Anh trai cô đã rất tức giận, từ nhỏ đến lớn chỉ khi tức giận với cô mới có thể kêu cô là Lục Kiều còn những thời điểm yêu thương sủng nịch khác đều kêu cô là Kiều Kiều.
Cô nhìn anh trai, kiên quyết nói “Em không tin. Anh ấy không phải người như thế. Anh ấy tuy rằng hiện tại rất nghèo nhưng anh ấy có khả năng chịu khó chịu khổ, về sau nhất định sẽ rất tốt.”
Mẹ cô trào phúng cười cười, nhàn nhạt nói “Về sau, về sau là bao lâu? 10 năm hay là 20 năm hoặc là 30 năm chẳng hạn? Hắn tới khi nào có tài năng để có thể cho con cuộc sống như trước mắt đây. Kiều Kiều, con còn trẻ chưa từng chịu khổ qua, không hiểu khổ là như thế nào. Nếu như gia đình không chu cấp cho con thì chỉ cần trong một tuần con đã không có cách nào sống sót nơi cái thành phố này.”
Lời nói của mẹ cô đã đâm bị thương lòng tự tôn của cô. Cô ngạo khí ngẩng cao đầu, “Con cũng có thể đi làm công. Người khác có thể đi làm thì con cũng có thể.” Cô cũng không phải so với người khác thiếu tay thiếu chân gì. Người khác có thể sống sót tại thành phố này, tại quốc gia này thì cô khẳng định cũng có thể.
Mẹ cô tức giận đến lông mày dựng thẳng “Nói như vậy, con là quyết tâm muốn sống cùng với hắn sao?” Cô không nói gì nếu không thì bọn họ sẽ buộc anh phải chia tay với cô. Cô cũng sẽ không thể cùng vội vã kết hôn cùng anh để chứng mình rằng anh cũng yêu cô.
Mộ Thiên là một người tốt, dựa vào học bổng tài năng toàn phần để có thể đến đây học. Tiền sinh hoạt hằng ngày đều dựa vào tiền đi làm công. Cũng có thể hiểu theo một cách khác chứng mình anh ấy thông minh, rất có năng lực sao?
Nhưng cha mẹ cùng anh trai cô vẫn là phản đối, không hỏi xanh đỏ đen trằng gì, chính là một mặt phản đối. Khi biết bọn họ yêu đương liền bắt đầu phản đối, anh trai thậm chí còn mấy lần tìm Tần Mộ Thiên, bức bách anh cùng cô chia tay. Vẫn là dùng thủ đoạn thông thường nhất vẫn hay thấy trên tivi. Nhưng Mộ Thiên không có nhận tiền, không có chia tay với cô không phải sao?
Cha mẹ và anh trai cuối cùng cũng bất đắc dĩ rời đi, cha cô chỉ lạnh lùng bỏ lại một câu “Nếu con nhất định muốn sống cùng với hắn, cha cũng coi như không sinh ra một đứa con gái như con vậy. Từ nay về sau chúng ta cùng con không còn quan hệ. Con về sau có chuyện gì cũng không có liên quan gì đến chúng ta.”
Cô thật không ngờ cha mẹ thế nhưng cũng kiến quyết đến vậy. Cô nhìn anh trai cầu xin, hi vọng hắn có thể thông cảm cho cô vì anh ấy mà nói vài lời. Nhưng anh trai cô cũng vậy, căn răng chỉ tiếc là không thể rèn sắt thành thép được mà thôi, “Kiều Kiều, em về sau nhất định sẽ hối hận.”
Anh trai cô đúng là quạ miệng đen. Vì sao lần gặp mặt cuối cùng đó còn nói một câu không dễ nghe như vậy. Nói cô nhất định sẽ hối hận. Đúng vậy, cô hiện tại đúng là hối hận, thực sự rất hối hận.
Cô hiện tại rất muốn bổ nhào vào trong lòng mẹ, giống như lúc còn nhỏ khi vi phạm lỗi sai cô cầu xin mẹ tha thứ vậy “Mẹ, Kiều Kiều biết sai rồi. Mẹ tha thứ cho con có được không?” Mẹ thường rất ôn như thay cô lau nước mắt, đêm cô ôm vào trong ngực. Bất kể cô làm sai cái gì, mẹ cuối cùng vẫn là tha thứ cho cô “Lần sau không thể tái phạm.”
Nhưng là cô hiện tại làm gì còn mặt mũi trở về cầu mẹ cô tha thứ chứ. Cô lúc ấy một mặt kiên quyết, ngoại khí tranh luận với bọn họ, mẹ cô ôm ngực tức giận đến cơ hồ muốn hôn mê rồi.
Cô luôn cho rằng cha mẹ cùng anh trai yêu cô như vậy, sủng cô như vậy thì nhật định sẽ nhượng bộ cho cô, nhất định sẽ chấp nhận anh. Nhưng thật không ngờ cha mẹ cũng kiên quyết như vậy.
Hiện tại cái gì đều đã chứng minh rồi, là cô sai lầm rồi. Sai rối tinh rối mù, nhưng sự chứng minh tàn khốc này làm cho cô mất đi tất cả, bao gồm cả tình yêu của cô cùng…
Toàn thân cô lạnh run, giống như chưa từng đi qua cũng giống như sự sợ hãi của ngày đó, thương tâm đến tuyệt vọng. Một hồi chuông di động quen thuộc vang lên, đưa cô trở về với hiện thực.
Cô sửng sốt một hồi lâu mới phản ứng lại, thì ra đây là tiếng chuông di động của chính mình. Thực là cô mơ hồ đến nghe tiếng chuông thân thuộc mà cô cũng không có thể nào nghe đến được.
Lấy đi động ra, trên di động hiện lên dãy số của Tạ Tiểu San, chắc là cô ấy đã đến. Mà cô như thế nhưng đã đứng trong này gần một giờ, tư thế như vậy nhưng lại bảo trì gần một giờ. Cô điên rồi sao? Còn suy nghĩ đến những vấn đề trước kia làm gì?
Cô lắc đầu mạnh một chút, đẩy xa những vấn đề kia. Ấn nút tiếp điện thoại, âm thanh của Tạ Tiểu San nộ khí đằng đằng truyền tới “Cậu… cái người phụ nữ đáng chết này, ở trong đại sảnh trú mua mà sao tớ mở loa kêu cậu cả nửa ngày mà ngay đến một phản ứng cũng không có hả?”
Cách lớp thủy tinh với những hạt mưa đang rớt xuống, cô làm sao có thể nghe thấy. Nhưng cũng do cô vừa mới quá sức đắm chìm trong hồi hức, căn bản không có chú ý đến mọi thứ xung quanh mình. Chiếc xe màu đỏ của Tạ Tiểu San vừa vặn đứng ở trước cửa đại sảnh chờ, cho dù tùy tiện đảo qua như thế nào cũng có thể thấy.
Cô vội tắt điện thoại, chạy ra ngoài. Tạ Tiểu San thấy bộ dáng ướt sũng của cô, có chút đau lòng nói “Cậu như thế nào mà đem bản thân biến thành cái bộ dáng này thế?” Cô nỗ lực cười trêu ghẹo,“Cậu là sợ tớ làm dơ xe của cậu sao? Dù sao cũng chậm quá rồi, tớ cũng đã lên xe cậu ngồi rồi.”
Anh đã rời khỏi cuộc sống của cô, cô tuyệt đối không để cho anh ảnh hưởng gì. Tuyệt đối không.
Tạ Tiểu San liếc mắt nhìn cô một cái “Ở trong lòng cậu, tớ không có nhân tính như vậy à?” Lâu Lục Kiều cười dùng sức gật đầu “Cậu hiện tại mới biết được sao? Đây là ấn tượng về cậu trong cảm nhận của tớ từ trước đến nay. Tốt thôi, hiện tại mới biết cũng không trễ. Lúc buổi tối ngủ mà nhớ được chắc chắn sẽ tỉnh lại cho mà xem.”
Tạ Tiểu San cười trách móc, “Cậu mà mở miệng, thật sự là thiên hạ vô địch thủ nha. Được, tớ cũng không có cãi với cậu. Đem cậu bỏ nơi ven đường là được, dù sao tớ ở trong lòng cậu cũng không có hình tượng gì đáng nói. Tớ cần gì phải cải trang làm người tốt chứ?”
Lâu Lục Kiều quay đầu, dựng lông mi cười cười nhìn Tạ Tiểu San, “Cậu có lá gan liền cho tớ xem thử xem?”
Người phụ nữ nói năng chua ngoa nhưng tâm lại rất thiện lương, nhưng cũng lại rất hợp với cô. Rõ ràng là quan tâm cô phải chết, cô vừa lên xe liền lập tức đưa cô khăn mặt lại nhanh chóng mở máy sưởi nhưng trên miệng lại tuyệt đối không nhận thua.
Xe rất nhanh chạy đến nơi ở của cô, trải qua vài năm dốc sức làm việc cô cũng có được một nơi để trú chân ở nơi thành phố này. Cô một bên cởi bỏ dây an toàn, một bên nói “Cậu tốt nhất cùng ông trời cầu nguyện cho tớ hôm nay không bị ốm đi, bằng không tớ ngày mai bắt đầu xin nghỉ nha.”
Lông mày của Tạ Tiểu San nhếch cao,“Cậu dám. Người phụ nữ đáng chết, tớ nói cho cậu biết, lập tức chỉnh sử lại bản thảo kỳ này của tạp chí đi. Bìa chủ đề cậu còn chưa có xác định, cậu dám ốm cho tớ thử xem. Lão nương tớ nói cho cậu biết, ngày mai cậu cho dù có ốm đến ngu ngốc thế nào cũng phải đến văn phòng báo danh đúng giờ cho tớ.”
Cô một bên mở cửa xe đi xuống, một bên quay đầu trách móc, “Cậu là ma cà rồng à, giết người không cần dao gì thế. Quả thức là tàn bạo. Bin laden còn đáng ghi tên còn cậu thì không để cho người ta sống nữa a.” Dứt lời, dùng sức vung trên cửa xem, trả hận thù cá nhân.
Ở trong xe Tạ Tiểu San cười không ngừng, ấn cửa số thủy tính của xe xuống “Cậu yên tâm, tinh thần của cậu hiện tại rất thoái mái nên bệnh cảm hay bệnh độc chỉ chạy vòng quanh cậu thôi. Làm sao dám đến gây chuyện với cậu chứ.” Dứt lời, cười nghênh ngang mà đi.
Cô xoay người nhìn bộ dạng của mình trên mặt tấm thủy tinh trước nhà, mái tóc quấn chặt chẽ cố định trên đầu đã loạn đến không chịu nổi, rất nhiều tóc hỗn độn tán xuống. Trên mặt phấn trang điểm cũng đã phai đi bớt khiến cho khuôn mặt có điểm giống như bảng pha màu. Quần áo lại nhăn nhúm lại, quả thực rất giống một bà điên.
Trách không được Tạ Tiểu San nói là người phụ nữ đáng chết, bệnh độc cũng muốn chạy vòng quanh mình bởi vì sẽ bị hù chế. Cô cười thè lưỡi, ấn mã số mở cửa thủy tinh, chuẩn bị ấn tháng máy đi lên.
Cô không có chú ý tới ven đường có một chiếc xe màu đen theo cô rời đi. Thật lâu sau cũng nhanh chóng cách rời….
Đáng ra bây giờ hẳn phải là ánh nắng tươi sáng sau giữa trưa chứ, thế mà lúc này đã bị mưa rền gió dữ bao trùm. Trời mưa thật lớn, giống như từ trên bầu trời khuynh đảo xuống dưới mặt đất, như bao nhiêu đường cong thẳng tắp hạ xuống. Lâu Lục Kiều đứng ở trong đại sảnh, cách tấm gương thủy tinh nhìn lại, bốn bề đều là những tấm thủy tính phất phơ nước, tầm nhìn đại khái chỉ còn ngắn ngủn có mấy thước mà thôi. Dự báo thời tiết có nói là sẽ có bão đổ bộ, nói khá rõ ràng là sau nửa đêm nay. Thế mà bây giờ còn đang là buổi chiều, thế nhưng đã mưa to gió lớn đến trình độ này.
Cô bất đắc dĩ thở dài một hơi, quả nhiên là người tính không bằng trời tình, sớm biết như thế thì buổi chiều đã ở lỳ trong văn phòng không đi ra nhưng mà cũng phải là cách khả quan, ai kêu cô có số khổ chứ. Người phụ nữ Tạ Tiểu San này, cái gì cũng đều ném đến chỗ cô. Người phụ nữ đó là một người chủ biên danh vọng, mỗi ngày ở trước mặt cô nhàn nhã lúc ẩn lúc hiện. Cô hận đến nghiến răng nghiến lợi, thật muốn đem cuốn tạp chí ném tới trên mặt người phụ nữ đó, phất tay mà nới lớn “Bản cô nương ta đây mặc kệ.”
Trên thực tế cô vẫn cứ trải qua như vậy nhưng Tạ Tiểu San chính là cười tủm tỉm đem cuốn tạp chí trên tay kia ném qua chỗ cô, một điệu bộ mèo khóc chuột “Tốt lắm, tớ biết cậu cũng đã vất vả.” Vừa nói vừa đến trước mắt cô lắc lắc qua cuốn tạp chí “Ngẫm lại khả năng của cậu mà lại làm ở một cuốn tạp chí như thế này thì khiến tớ cũng một phen kinh ngạc. Nhưng hiện thời tạp chí đã được đóng thành như thế này rồi, cậu còn không buông tha sao?OK, được rồi. Chỉ cần cậu nói một câu rằng cậu buông tay tớ lập tức đem xử lý cuốn tạp chí này. Tất nhiên sau đó chúng ta sẽ tính đến khoản tiền lương, từ đây về sau mỗi người một ngã, không còn liên lụy tới nhau nữa. Cậu có biết rằng tớ đây mỗi ngày nhìn đến cậu đều giống như nhìn thấy mặt mẹ kế Trương không? Giống như là tớ nợ cậu rất nhiều tiền vậy…”
Người phụ nữ này biết rõ ràng cô chỉ là nói thế nhưng mà còn trước mặt cô nói như vậy. Miệng lưỡi thật lưu loát, thao thao bất tuyệt.
Năm đó sau khi cô tốt nghiệp, ảm đạm về nước, trừ bỏ tấm thân cùng mấy bộ quần áo thì cái gì cũng không có. Mà Tạ Tiểu San cũng vừa từ nước Anh trở về, hai người ăn nhịp với nhau, quyết định đại diện cho một cuốn tạp chí thời thượng của nước ngoài ở trong nước này. Gây dựng sự nghiệp trong khi số tiền toàn bộ bỏ ra là của một mình Tạ Tiểu San mà thôi. Cô ấy lúc đó còn không có ý tốt gì luôn trêu ghẹo “Lâu Lục Kiều, cậu nên giao tính mạng cho tớ. Tớ đây như vậy sẽ chuẩn bị cho cậu chút của hồi môn cho cậu từ nhỏ đến lớn, không cần phải chuyển hết cho tớ đâu. Bằng không đến lúc nào đó tớ không thể gả đi, quan tài cũng không có đành phải cả đời quấn quít lấy cậu không tha. Cậu nên cẩn thận với tớ là tốt rồi.” Nói đúng với khuôn mặt ảm đạm của cô nhưng cô ấy vẫn một mặt tươi cười.
Thoáng môt cái thế mà thời gian trôi qua cũng đã vài năm. Những lời năm đó hết thảy còn rành rành trước mắt. Cô cùng với Tạ Tiểu San, hai người cùng bàn việc trong văn phòng, cái gì cũng tự mình chủ động làm lại làm rồi lại đánh, lại còn kiêm luôn người khuôn vác. Cứ như vậy thế nhưng mọi chuyện vẫn tốt đẹp.
Cô chống cái ô phiêu diêu ở trong mưa gió, thập phần chật vật vạn phần thê lương tránh ở nhà ga công cộng, cả người đã ướt đẫm. Rút cuộc dự báo cái gì mà ốc lậu kêu thiên phùng suốt đêm mưa chứ. Buổi chiều ngày hôm qua mới tiến đến nơi nào đó thế mà hiện tại đã đụng trúng phải bão. Xem ra cô cũng nên khẩn trương đi mua sổ xố, cô mà mua nhất định sẽ trúng, số tốt thì mua tốt trung cao mà.
Đã đứng vẫy taxi thật lâu mà không đón được một chiếc taxi nào. Taxi này nọ vào ngày thường khi mà cô không nghĩ tới việc đón xe thì cảm thấy có rất nhiều, rất nhiều xe trống ở trước mặt lắc lư dường như đang muốn chờ người đón taxi vậy. Thế mà giờ này nó cố tình đầy ngập khách. Cô suy sụp ngửa mặt lên trời thở dài, xem ra hôm nay vận khí của cô không tốt, đến nỗi bắt một chiếc taxi mà cũng không có.
Mọi cách đều rơi vào đường cùng, đành phải lấy điện thoại ra gọi cho Tạ Tiểu San “Này, mau tới đại học X đón tớ đi. Nếu tới chậm thì chờ mà nhặt xác của tớ đi.” Bất quá cũng cần phải tính thời gian Tạ Tiểu San chạy trong mưa to gió lớn đến đây ít nhất cũng phải cả giờ đi. Nhưng thật sự cũng không còn có cách nào khác, chờ đợi càng lâu thì càng lại không có xe.
Đại khái điều may mắn duy nhất chính là bản thân đang mặc chiếc áo màu đen cùng màu với khố đen của bút chì. Tuy rằng hiện tại đã ướt đẫm, chiếc áo ướt sũng gắt gao dính vào trên người như tầng da thịt thứ hai vậy. Tuy là rất khó chịu nhưng còn không có đến mức để cảnh xuân lộ hết ra ngoài, rất nguy hiểm.
Lại một trận cuồng phong không ngừng thổi tới, khiến thân thể ướt đẫm của cô cảm thấy vài phần lạnh ngắt, vội ôm chặt lấy bản thân chuẩn bị quay lại đại sảnh chờ Tạ Tiểu San tới đón. Cô vừa muốn xoay người, chợt nghe phía sau có tiếng còi xe kêu đến. Một chiếc xe màu đen hiệu Châu Âu danh giá tao nhã đang dừng lại bên cạnh chỗ cô đang đứng. Cô ngoảnh mặt nhìn lại chiếc xe vừa báo còi.
Cô nghi hoặc ngẩng đầu lên, người lái xe kia khuôn mặt thân quen nhưng cô có thể xác định là không biết, hẳn là không có kêu cô rồi. Xoay người rời đi, chỉ nghe được một giọng nói đã từng đã từng rất rất quen thuộc từ phía sau truyền tới, “Tiểu Kiều, là anh. Lên xe đi.”
Từng đã quen thuộc đến như vậy, cho dù giọng nói của người này đã hóa thành tro bụi từ lâu nhưng cô vẫn có thể nghe được. Thế giới quả thật là nhỏ, thành phố S này lại càng nhỏ hơn, như thế nào mà lại gặp phải anh ta. Tuy rằng đã cho rằng cả đời này sẽ không thể gặp lại anh, thế nhưng ở giữa cơn mưa lớn giàn giụa của bão tố, tại nơi nhà ga công cộng nho nhỏ này liền dễ dàng gặp lại như vậy.
Cô cũng không có quay đầu, cũng không có tạm dừng lại mà ngược lại bước chân càng nhanh hơn. Hắn đẩy cửa xe ra, nhanh chóng đuổi theo cô, một phen giữ lấy cánh tay của cô lại, “Tiểu Kiều, là anh… Tần Mộ Thiên.” Cô đương nhiên biết là anh, lại kêu tên cô như thế trên đời này ước chừng cũng chỉ có anh mà thôi. Nguyên nhân là vì anh nên cô sở dĩ mới phải đi. Cái này gọi là một ngày bị rắn cắn thì mười năm vẫn còn sợ.
Cô chậm rãi quay đầu, cách một lớp mưa bụi đang không ngừng rơi xuống, híp mắt nhìn hắn, bình tĩnh như nước, “Thực xin lỗi, tôi không biết anh. Anh nhận nhầm người rồi. Mời anh buông tay.” Con mắt đảo quanh, một mảnh thanh lãnh cùng hờ hững, giống như là nhìn một người xa lạ, cuối cùng kỳ quái như thế nào đi nữa thì cũng chỉ là người xa lạ mà thôi.
Hắn hơi ngạc nhiên đứng ở nơi đó nhưng nháy mắt liền đã hiểu được cô không nghĩ sẽ nhìn thấy hắn, giọng nói kia dần dần thấp xuống đến cuối cùng như muốn cầu xin “Mưa lớn như vậy, có cái gì nói thì chúng ta vào trong xe rồi nói sau.” Mưa lớn không ngừng đánh vào trên người hắn, làm ướt lỗ chỗ nơi bộ âu phục màu xám bạc trên người hắn.
Tay hắn vẫn như trước, vẫn rất dày và chân thực như vậy, lòng bàn tay vẫn như trước ấm áp và nóng rực là thế, giống như thật nhiều năm trước hắn nắm tay cô khiến cô có cảm giác ….đau đớn trong lòng dậy lên. Cô dùng sức gạt tay hắn, giống như có vi khuẩn vậy, mà cũng chưa từng nghĩ qua sẽ làm cho người ta trí mạng. Cô lại lạnh lùng thốt ra “Mời anh buông ra, tôi không biết anh.”
Nếu như năm đó cô không có yêu anh, không cùng anh có những kỷ niệm đẹp. Đúng vậy nếu tất cả chỉ là những lời nói đầu môi, cô tình nguyện cho tới bây giờ không quá yêu anh như vậy.
Ánh mắt của hắn thâm thúy hắc trầm, sâu không thấy đáy, lúc này cư nhiên tràn đầy đều là thương tiếc cùng thiết tha, “Em muốn đi đâu? Anh đưa em….” Cô không hề để ý đến hắn, giống như cái danh hắn mang chỉ là một người xa lạ, liền xem một cái liếc mắt cũng là dư thừa. Cô xoay người, cũng không quay đầu lại, hướng đại sảnh mà đi tới. Động tác nhanh chóng giống như sau lưng có bầy sói đang đuổi theo vậy.
Hắn một mình lẳng lặng đứng ở nơi đó, tay vẫn duy trì trạng thái khi bị cô hất tay ra, vẫn nắm như vậy nhưng lại vô lực. Những giọt mưa càng không ngừng đánh trên người hắn, chỉ ngơ ngác đứng đó nhìn theo hướng cô đi.
Nguyên nhân tất cả đều vì hắn, hắn tạo nên cục diện như thế này, để cô rời khỏi hắn. Tất cả đều là hắn tạo thành, hắn xứng đáng như vậy. Phản ứng của cô đối với hắn ngày hôm nay như vậy đã là khách khí lắm rồi. Còn nhớ rõ khi hai người chia tay ngày đó, cô hung hắng đánh cho hắn mấy cái bạt tai, trong mắt tràn đầy lửa hận, “Tần Mộ Thiên, đời này tôi không muốn gặp lại anh …..”
Những giọt nước mưa càng rơi xuống giống như những hạt kim cương càng lộng lẫy, lóa mắt. Đó có lẽ là những ngày hạnh phúc nhất trong cuộc đời hắn. Cô đã từng kéo tay hắn, kiện đinh mà nói “Em mặc kệ. Tần Mộ Thiên, em muốn sống cùng với anh.” Ngay cả khi cha mẹ cô phản đối, anh trai cô phản đối, toàn thế giới này đều phản đối nhưng cô vẫn muốn sống cùng với hắn.
Hắn dừng lại thật lâu trên người cô, đôi mắt thâm thúy như bầu trời chứa đựng nhiều điểm tinh quang “Tiểu Kiều, em về sau sẽ hối hận.”
Cô cười, tràn đầy tự tin lắc đầu, đôi mắt híp lại giống như hoa hồng chưa từng khai bông, lóa mắt mà kiều mị “Không, Lâu Lục Kiều em cho tới bây giờ sẽ không hối hận. Em muốn sống cùng anh. Cả đời ở bên cạnh anh.” Cô tự nhiên biết hậu quả nếu mình làm như vậy, cha mẹ và anh trai nhất định sẽ cắt đứt viện trợ kinh tế vẫn đang duy trì này. Từ lúc biết cô cùng anh yêu nhau, cha mẹ liền lấy vấn đề kinh tế uy hiếp cô.
Cô lôi kéo hắn “Đi nào, Tần Mộ Thiên. Chúng ta đi mua nhẫn đi.” Hắn phản bác lại đem cô ôm vào trong lòng “Tiểu Kiều, anh không có nghĩ sẽ kết hôn với em bây giờ. Chờ chúng ta về nước, chờ anh thành công lấy điểm trước mặt gia đình em. Gia đình em chập nhận anh thì chúng ta hãy kết hôn. Anh hi vọng có thể cho em một cuộc sống hạnh phúc, ấm no.” Cô lấy khuỷu tay đánh hắn, giương mắt ngạo nghễ nhìn hắn “Tần Mộ Thiên, nếu em muốn một cuộc sống tốt chỉ khi cùng anh chung tay chia sẻ thì thế nào? Em cơ bản có cuộc sống không tốt sao? Làm gì phải đợi về sau chứ?”
Hắn thoạt không thể nói gì. Đúng vậy, nhà cô cũng dòng dõi thư hương lại giàu có, thân là con gái duy nhất trong nhà và lại rất đáng yêu. Cô từ nhỏ được nâng niu trong lòng bàn tay mà lớn lên. Không từ mà biệt, lại nói ở nơi đất khách này đi học nhưng vì cô không chịu ở biệt thự trên đảo nên cha cô đã sớm vì cô mà mua một phòng ở gần trường học của cô. Chính là vì hắn nên con gái bảo bối của họ không có thể hoàn thành xong chương trình học trong vài năm.
Nghĩ đến đây, ánh mắt hắn ảm đạm xuống. Người nhà cô nói không có sai, phương diện này hắn không có xứng với cô. Hắn đã không cho cô được một cuộc sống đầy đủ, hạnh phúc.
Hai tay cô ôm lấy thắt lưng hắn, như một lời thề kiên quyết, “Dù sao em cũng mặc kệ. Dù sao em nhất định muốn gả cho anh.” Hắn đem thân thể mềm mại của cô gắt gao mà ôm lấy, giống như một bảo vật hiếm có, sợ hãi nếu như buông lỏng thì cô sẽ tùy thời mà biến mất không thấy, “Em thực sự không hối hận?”
Cô trả lời cho hắn bằng một nụ cười rất tươi, rồi lại dùng hết lực gật đầu. Hắn hít sâu một hơi, hôn lên trán cô “Được, vậy chúng ta cùng đi mua nhẫn.”
Hai tay cô ôm lấy cánh tay hắn, vui vẻ hân hoan, miệng vừa cười vừa hát, “Hôm nay em muốn gả cho anh, hôm nay em muốn gả cho anh…. Hôm nay em muốn gả cho anh….” Sau khi hát ca từ cải biên, lại bày ra bộ dạng không cam tâm. Hắn cúi đầu nhìn thoáng qua, khóe miệng không tử chủ được mà cười lên, có cô ở bên người thật tốt. Thật sự tất cả đều rất tốt.
Một ngày nào đó của nhiều năm sau, trông lúc vô ý nghe lại đôi nam nữ hát lại bài này khiến hắn đau lòng đến không thể thở được. Bởi vì năm đó người con gái đó ở bên cạnh hắn tươi cười, hồn nhiên ca hát nhưng hắn rút cuộc vẫn không giữ lại được bên mình ….
Lâu Lục Kiều ngơ ngác đứng ở một góc của đại sảnh, tận lực đem bản thân thành một bóng dáng nho nhỏ. Nhìn bên ngoài mưa lớn đang đánh vào trên mặt thủy tinh trong suốt mà rơi xuống, từng giọt từng giọt, từng dòng từng dòng, giống như là nước mắt trong suốt càng không ngừng rơi xuống.
Đã bao lâu rồi? Đã bao lâu cô không có gặp anh. Đã bao lâu thế rồi nhưng cô thật không ngờ sẽ gặp lại anh. Cô cho rằng anh cũng đã quên cô. Dù sao thời gian là liều thuốc tốt nhất trên thế giới, đủ để cho mọi thứ phai nhạt tất cả.
Nhưng trong nháy mắt khi vừa mới nghe đến giọng kia của anh thì cô mới biết được, cô căn bản không có quên… Giọng nói của anh vẫn quen thuộc như thế, quen thuộc đến nỗi như một chất quyến rũ khởi nguồn cho tất cả những đau thương ẩn chứa trong lòng cô trỗi dậy.
6 năm 8 tháng rồi. 6 năm 8 tháng rồi. Là một khoảng thời gian không dài nhưng cũng không phải là ngắn, giống như là chưa làm được cái gì cho hoàn hảo những cũng không nghĩ ra cái gì để làm vậy.
Thế nhưng lại làm cho con người ta có cảm giác mơ hồ cả đời đều là lầm lỗi. Cô nhắm chặt mắt nhớ tới cái hình ảnh đau lòng kia, một chút ý chí còn sót lại trong đầu cho cô biết rằng quả nhiên nhiều năm như vậy nhưng cô vẫn cảm thấy không thể tin đươc, anh làm sao có thể đối với cô như vậy?
Anh đã từng nói qua “Tiểu Kiều, anh cũng yêu em.” Anh đã từng nói qua “Tiểu Kiều, anh sẽ chăm sóc em cả đời.” Anh đã từng nói qua “Tiểu Kiều, thực xin lỗi làm cho em chịu khổ rồi.” Anh cũng đã từng nói qua “Tiểu Kiều, chờ anh tốt nghiệp xong rồi về về nước gây dựng sự nghiệp thật tốt, nhất định anh sẽ cho em cuộc sống tốt nhất.” Anh đã từng nói qua …. Anh đã từng nói qua ….
Nước mắt cô chậm rãi chạy dọc theo hai gò má rơi xuống ….vì sao qua nhiều năm như vậy nhưng mỗi câu anh đã từng nói với cô thì vẫn luôn rõ ràng trong hồi tưởng của cô như vậy chứ? Cô cho rằng cô đã quên nhưng mà lúc này đây giống như chuyện đó đang phát sinh trước mắt cô vậy.
Đó là một ngày của năm đó, cô từ trong siêu thị bán hàng đi ra ôm theo mấy túi giấy lớn đứng ở góc đường chờ xe bus. Cô thấy anh ôm lấy một người phụ nữ, ngọt ngào cười nói mà bối cảnh phía sau bọn họ đi ra là một nhà nghỉ…
Ánh mặt trời sau giữa trưa, nóng rực mà chói mắt. Cô cho rằng bị ánh sáng chiếu vào nên hoa mắt, cho rằng chính là bị hoa mắt mà thôi. Nhắm mắt lại hồi lâu cô lại sợ hãi mở mắt ra … nhưng khoảng cách của anh cùng cô càng ngày càng gần, vẫn là không có biến mất, anh đang chậm rãi đi tới trước mặt cô…. Anh tự hồ lúc này mới nhìn thấy cô, cử chỉ thấy kinh cùng ánh mắt trốn tránh, lạnh như băng như muốn tố rằng những gì cô thấy đều là sự thật vậy.
Cô ngơ ngác đứng ở đầu đứng, đầu đường người qua người lại rất đông, nhốn nhạo rộn ràng. Mà cô chính là kinh ngạc, mờ mịt nhìn anh hỏi “Vì sao?”. Cô muốn hỏi vì sao thật nhiều. Vì sao lại ở cùng một chỗ với người phụ nữ này? Vì sao lại phản bội cô? Vì sao? Vì sao?
Không biết bắt đầu từ khi nào, BBS thường có một câu nói đang được lưu hành “Đàn ông mà đáng tin thì heo nái cũng biết leo cây.” Cô luôn cười nhạt cho rằng những người đàn ông khác cô không dám cam đoan nhưng anh nhất định sẽ không có bộ dạng như vậy. Cô biết anh yêu cô, sủng cô, luyến tiếc cô phải chịu ủy khuất.
Sau khi cô cùng anh kế hôn, hai người ở tại một phòng trọ thuê nhỏ. Tuy rằng nhà nhỏ nhưng cuộc sống vẫn luôn tốt đẹp, không kêu ca gì. Anh cho tới bây giờ không để cô đi làm kiếm tiền, cũng không để cô phải làm việc nhà quá nhiều. Một người như anh mà làm biết bao nhiêu công việc: học bổ túc, cùng bạn học thử làm trang web…”
Khi đó anh ôn nhu nhìn cô, ánh mắt kiên định nói “Anh sẽ chăm sóc em.” Cô cười duyên nghiễng chân, dùng cái mũi chạm vào mũi anh, qua lớp da mềm mại dụ anh nói ra kỳ hạn của lời thề “Cả đời.” Anh nhân cơ hội che lại cái miệng của cô, dây dưa một hồi lâu cuối cùng mới đối diện với cô, thốt ra lời thề ngàn vạn trân trọng “Cả đời.” Cô tươi cười đến ngọt ngào xán lạn… Cô biết anh sẽ không dễ dàng đồng ý thề như vậy.
Lúc đó ngay cả cơm cô cũng không thể nấu, nếu không sống thì cũng sẽ nhão choẹt mà thôi. Xào rau thì càng không cần phải nói. Cô học thật lâu cũng có thể làm được một món đó là chiên trứng. Cũng không phải là rất mặn hay rất nhạt, mà có đôi chỗ sống không ra sống mà chín không ra chín. Nhưng anh vẫn một hơi ăn hết sạch, đột nhiên sau đó giương mắt nhìn khuôn mặt ngượng ngùng của cô, an ủi dỗ cô “Vợ đại nhân à, anh không cần giàu sang phú quý chỉ cần ấm no là đủ rồi.”
Cô mỗi lần bị anh nói như vậy đều nở nụ cười. Nhưng anh luôn lo lắng cô bị thương, thường xuyên làm bộ như tức giận phụng phịu nói cô, “Lần sau không cần nấu, anh về sẽ nấu cho em ăn. Em đói bụng thì hãy ăn bánh. Ngoan.” Bản mặt hung hăng nhưng giọng điệu lại mang theo sự sủng nịnh vô cùng thân thiết.
Anh giỏi nhất là nấu ăn. Nhưng bởi vì nguyên liệu làm đồ ăn mua tương đối khó nên trong nhà thường xuyên có nhất chính là trứng gà cùng gạo trắng. Mỗi lần anh nấu cơm, đánh hai cái trứng, tất cả đều rất thuần thục. Sau đó hướng chảo đổ ít dầu, cái vá cơm đảo qua đảo lại, rải lên vài nắm hành thái xanh biếc, một mùi hương thơm xộc đến mũi của cơm rang trứng.
Cha mẹ cô từng nói “Kiều Kiều, con cùng hắn kết hôn thì không cần kêu chúng ta là cha mẹ nữa. Chúng ta không sinh ra cái loại con gái như thế này.” Anh trai cô cũng nói “Kiều Kiều, em sẽ hối hận.”
Bọn họ đều sai lầm rồi, cô làm sao có thể hối hận chứ? Cô được anh thương yêu như vậy, anh cũng yêu cô đến như thế thì sai lầm ở đâu? Ở nước ngoài có khi anh giống như là một đệ tử nghèo nhưng cũng có cung cách sống của bản thân, cũng có những khoái hoạt riêng. Có lẽ về vật chất là kém rất nhiều nhưng bọn họ vẫn có khả năng sẽ có một mảnh tương lai tốt đẹp. Anh là nghiên cứu sinh đã sắp tốt nghiệp mà cô cũng đã muốn tốt nghiệp. Hai người vô luận thế nào cũng không thể ở lại nước Mỹ mà vẫn phải về nước để có thể tìm được một nơi làm việc ổn đinh. Sỡ dĩ cô không có nửa điểm lo lắng về tương lai bởi vì tình yêu có, công danh sớm muộn gì cũng có không phải sao?
Đáng tiếc Lâu Lục Kiều cô không có cái mệnh kia, ngay khi anh sắp tốt nghiệp, cô cho rằng rút cuộc cũng có thể đối diện với mọi người, chứng minh cho cha mẹ và anh trai cô thấy. Thế nhưng cô thấy được anh ôm một người phụ nữ, thân mật như vậy, không coi ai ra gì như vậy, vừa thấy là đã biết được một đôi tình lữ ân ái triền miên…
Cô đứng ở đầu này đường mà anh đứng ở đầu kia. Cô nhìn anh, gằn từng tiếng hỏi “Vì sao?” Cô đến bây giờ kỳ thực vẫn có điểm bội phục bản thân, đối mặt với trường hợp như vậy cô thế nhưng vẫn có thể bình tĩnh tự nhiên mở miệng, một mực hỏi lại hắn. Giống như là những cảnh ở trong phim điện ảnh vậy. Thế cho nên những năm gần đây, nhìn đến những trường hợp tương tự trên phim cô luôn nghĩ đến hai khả năng. Một chỉ là do hư cấu, giống như nói hùa, chỉ là trùng hợp. Một cái khác nữa là chuyện xưa sắp thành hiện thực thôi.
Anh thất kinh nói, “Tiểu Kiều, em nghe anh giải thích… anh…. Anh….” Anh nói liền vài từ “anh” rồi nhưng cái gì cũng không có nói thêm, giống như là không cách nào có thể giải thích, cũng không thể giải thích. Tất cả đều đã dừng lại nơi hình ảnh…. Anh luôn ổn trọng hào phóng, cử chỉ quang minh lỗi lạc…. mà anh nay chật vật đến vô thố,đến nỗi chân tay để ở đâu cũng không biết. Rất giống với cảnh trên phim truyền hình nhiều tập, giống với biểu hiện của chồng bị vợ bắt quả tang thông dâm trên giường cùng với người khác…
Cô bỗng nhiên nở nụ cười, cười không ngừng giống như cô không phải là đương sự vậy. Cô giống như chỉ là người qua đường mà thôi, phát huy tính nhanh mồm nhanh miệng trong ngày thường vẫn xinh đẹp lung linh, “Giải thích cái gì? Anh muốn giải thích với em, anh chính là nhất thời xúc động? Em nghĩ anh sẽ nói, mỗi ngày ăn cơm rang trứng đến ngấy nên ngẫu nhiên muốn đổi sang hamburger thử xem sao, có phải không?” Anh đứng ở đầu kia cái gì cũng không nói chính là trầm mặc, chính là im lặng mà thôi.
Thanh âm nơi ngã tư đường vẫn ồn ào náo nhiệt nhưng trong thế giới của cô chỉ còn lại một mảnh tĩnh mịch. Cô khó nhịn chờ, chờ anh giải thích… nhưng là anh luôn luôn không có mở miệng nói chuyện.
Cô đứng ở đầu đường, nắm chặt tay, đem toàn bộ sức lực mà nắm. Đầu ngón tay cắm sâu vào lòng bàn tay, giống như chỉ có một tia đau đớn như thế để giúp cô có thể tỉnh táo lại. Anh không có phủ nhận, anh thế nhưng không có phủ nhận. Với cá tính của anh, như vậy chính là sự thật. Không chỉ có bối cảnh cái nhà nghỉ kia mà là nơi không nên phát sinh trường hợp… Ngày thường anh cùng cô ôm nhau triền miên thế mà lại ở nơi này ôm một người phụ nữ khác…
Cam chịu chẳng khác nào thừa nhận. Cô chỉ cảm thấy trong bụng có cái gì như muốn nôn ra. Thực ghê tởm. Cô không phải là một người con gái thuần thanh như nước gì cả, ở Mỹ tự nhiên có thể biết được cái gọi là hoan ái nam nữ. Cô có thể cảm nhận được phạm vi của anh ở cùng cô trước đây nhưng mà không phải là sau khi kết hôn…
Từng xem trên tivi, từng đọc trong các cuốn tiểu thuyết thường có một câu nói “Tình yêu là duy nhất, không có chỗ cho người thứ ba. Cô cũng chỉ có một tình yêu duy nhất, sỡ dĩ cũng như không thể có thêm người thứ ba.”
Cô xoay người bước đi, anh ở phía sau đuổi theo, ý đồ giữ chặt tay cô. Cô dùng sức bỏ ra, hung hăng tặng cho anh một cái tát, giọng nói lạnh lùng vừa hận “Tần Mộ Thiên, anh lại đi theo tôi thử xem.” Anh dừng lại bởi vì anh biết cô đang rất tức giận.
Cô một mình mở mịt đi ở trên đường, trên đường rất nhiều người đến cũng vội vàng mà đi cũng vội vàng. Bọn họ đều có một hướng đi nhất định, đều có một nơi để đến thế còn cô sẽ đi về đâu đây? Cô ngay cả một nơi để thu nhận cô cũng không còn nữa. Gia đình đã không còn, lúc nhỏ cô bị ủy khuất cái gì đều có thể trở về bên cha mẹ và anh trai khóc kể… mà lúc này, nơi đó làm sao cô còn mặt mà trở về. Cô không trở về được.
Khi cô nói cho cha mẹ rằng cô muốn cùng anh kết hôn thì ngày hôm sau cha mẹ cùng anh trai ngày hôm sau đã bay đến nước Mĩ. Ngồi trên ghế sô pha ở biệt thự, tận tình khuyên nhủ cô “Lục Kiều, hắn từ nhỏ đã có hoàn cảnh sinh sống bất đồng với con. Hắn không thể cho con một cuộc sống hạnh phúc. Không phải là cha mẹ có quan niệm cổ hủ nhưng thực sự hắn cùng với con chênh lệch quá lớn… “Cha nói thật hàm xúc, không có nói thẳng ra rằng nhà bọn họ rất nghèo nhưng đã biểu đạt rất rõ ràng ra như vậy.
Anh trai cô thì nói,“Lục Kiều, em điên rồi sao? Em không có lo lắng điều gì sao? Người như hắn anh đã gặp rất nhiều, hắn coi trọng gia đình chúng ta nhưng mà không coi trọng em.” Anh trai cô đã rất tức giận, từ nhỏ đến lớn chỉ khi tức giận với cô mới có thể kêu cô là Lục Kiều còn những thời điểm yêu thương sủng nịch khác đều kêu cô là Kiều Kiều.
Cô nhìn anh trai, kiên quyết nói “Em không tin. Anh ấy không phải người như thế. Anh ấy tuy rằng hiện tại rất nghèo nhưng anh ấy có khả năng chịu khó chịu khổ, về sau nhất định sẽ rất tốt.”
Mẹ cô trào phúng cười cười, nhàn nhạt nói “Về sau, về sau là bao lâu? 10 năm hay là 20 năm hoặc là 30 năm chẳng hạn? Hắn tới khi nào có tài năng để có thể cho con cuộc sống như trước mắt đây. Kiều Kiều, con còn trẻ chưa từng chịu khổ qua, không hiểu khổ là như thế nào. Nếu như gia đình không chu cấp cho con thì chỉ cần trong một tuần con đã không có cách nào sống sót nơi cái thành phố này.”
Lời nói của mẹ cô đã đâm bị thương lòng tự tôn của cô. Cô ngạo khí ngẩng cao đầu, “Con cũng có thể đi làm công. Người khác có thể đi làm thì con cũng có thể.” Cô cũng không phải so với người khác thiếu tay thiếu chân gì. Người khác có thể sống sót tại thành phố này, tại quốc gia này thì cô khẳng định cũng có thể.
Mẹ cô tức giận đến lông mày dựng thẳng “Nói như vậy, con là quyết tâm muốn sống cùng với hắn sao?” Cô không nói gì nếu không thì bọn họ sẽ buộc anh phải chia tay với cô. Cô cũng sẽ không thể cùng vội vã kết hôn cùng anh để chứng mình rằng anh cũng yêu cô.
Mộ Thiên là một người tốt, dựa vào học bổng tài năng toàn phần để có thể đến đây học. Tiền sinh hoạt hằng ngày đều dựa vào tiền đi làm công. Cũng có thể hiểu theo một cách khác chứng mình anh ấy thông minh, rất có năng lực sao?
Nhưng cha mẹ cùng anh trai cô vẫn là phản đối, không hỏi xanh đỏ đen trằng gì, chính là một mặt phản đối. Khi biết bọn họ yêu đương liền bắt đầu phản đối, anh trai thậm chí còn mấy lần tìm Tần Mộ Thiên, bức bách anh cùng cô chia tay. Vẫn là dùng thủ đoạn thông thường nhất vẫn hay thấy trên tivi. Nhưng Mộ Thiên không có nhận tiền, không có chia tay với cô không phải sao?
Cha mẹ và anh trai cuối cùng cũng bất đắc dĩ rời đi, cha cô chỉ lạnh lùng bỏ lại một câu “Nếu con nhất định muốn sống cùng với hắn, cha cũng coi như không sinh ra một đứa con gái như con vậy. Từ nay về sau chúng ta cùng con không còn quan hệ. Con về sau có chuyện gì cũng không có liên quan gì đến chúng ta.”
Cô thật không ngờ cha mẹ thế nhưng cũng kiến quyết đến vậy. Cô nhìn anh trai cầu xin, hi vọng hắn có thể thông cảm cho cô vì anh ấy mà nói vài lời. Nhưng anh trai cô cũng vậy, căn răng chỉ tiếc là không thể rèn sắt thành thép được mà thôi, “Kiều Kiều, em về sau nhất định sẽ hối hận.”
Anh trai cô đúng là quạ miệng đen. Vì sao lần gặp mặt cuối cùng đó còn nói một câu không dễ nghe như vậy. Nói cô nhất định sẽ hối hận. Đúng vậy, cô hiện tại đúng là hối hận, thực sự rất hối hận.
Cô hiện tại rất muốn bổ nhào vào trong lòng mẹ, giống như lúc còn nhỏ khi vi phạm lỗi sai cô cầu xin mẹ tha thứ vậy “Mẹ, Kiều Kiều biết sai rồi. Mẹ tha thứ cho con có được không?” Mẹ thường rất ôn như thay cô lau nước mắt, đêm cô ôm vào trong ngực. Bất kể cô làm sai cái gì, mẹ cuối cùng vẫn là tha thứ cho cô “Lần sau không thể tái phạm.”
Nhưng là cô hiện tại làm gì còn mặt mũi trở về cầu mẹ cô tha thứ chứ. Cô lúc ấy một mặt kiên quyết, ngoại khí tranh luận với bọn họ, mẹ cô ôm ngực tức giận đến cơ hồ muốn hôn mê rồi.
Cô luôn cho rằng cha mẹ cùng anh trai yêu cô như vậy, sủng cô như vậy thì nhật định sẽ nhượng bộ cho cô, nhất định sẽ chấp nhận anh. Nhưng thật không ngờ cha mẹ cũng kiên quyết như vậy.
Hiện tại cái gì đều đã chứng minh rồi, là cô sai lầm rồi. Sai rối tinh rối mù, nhưng sự chứng minh tàn khốc này làm cho cô mất đi tất cả, bao gồm cả tình yêu của cô cùng…
Toàn thân cô lạnh run, giống như chưa từng đi qua cũng giống như sự sợ hãi của ngày đó, thương tâm đến tuyệt vọng. Một hồi chuông di động quen thuộc vang lên, đưa cô trở về với hiện thực.
Cô sửng sốt một hồi lâu mới phản ứng lại, thì ra đây là tiếng chuông di động của chính mình. Thực là cô mơ hồ đến nghe tiếng chuông thân thuộc mà cô cũng không có thể nào nghe đến được.
Lấy đi động ra, trên di động hiện lên dãy số của Tạ Tiểu San, chắc là cô ấy đã đến. Mà cô như thế nhưng đã đứng trong này gần một giờ, tư thế như vậy nhưng lại bảo trì gần một giờ. Cô điên rồi sao? Còn suy nghĩ đến những vấn đề trước kia làm gì?
Cô lắc đầu mạnh một chút, đẩy xa những vấn đề kia. Ấn nút tiếp điện thoại, âm thanh của Tạ Tiểu San nộ khí đằng đằng truyền tới “Cậu… cái người phụ nữ đáng chết này, ở trong đại sảnh trú mua mà sao tớ mở loa kêu cậu cả nửa ngày mà ngay đến một phản ứng cũng không có hả?”
Cách lớp thủy tinh với những hạt mưa đang rớt xuống, cô làm sao có thể nghe thấy. Nhưng cũng do cô vừa mới quá sức đắm chìm trong hồi hức, căn bản không có chú ý đến mọi thứ xung quanh mình. Chiếc xe màu đỏ của Tạ Tiểu San vừa vặn đứng ở trước cửa đại sảnh chờ, cho dù tùy tiện đảo qua như thế nào cũng có thể thấy.
Cô vội tắt điện thoại, chạy ra ngoài. Tạ Tiểu San thấy bộ dáng ướt sũng của cô, có chút đau lòng nói “Cậu như thế nào mà đem bản thân biến thành cái bộ dáng này thế?” Cô nỗ lực cười trêu ghẹo,“Cậu là sợ tớ làm dơ xe của cậu sao? Dù sao cũng chậm quá rồi, tớ cũng đã lên xe cậu ngồi rồi.”
Anh đã rời khỏi cuộc sống của cô, cô tuyệt đối không để cho anh ảnh hưởng gì. Tuyệt đối không.
Tạ Tiểu San liếc mắt nhìn cô một cái “Ở trong lòng cậu, tớ không có nhân tính như vậy à?” Lâu Lục Kiều cười dùng sức gật đầu “Cậu hiện tại mới biết được sao? Đây là ấn tượng về cậu trong cảm nhận của tớ từ trước đến nay. Tốt thôi, hiện tại mới biết cũng không trễ. Lúc buổi tối ngủ mà nhớ được chắc chắn sẽ tỉnh lại cho mà xem.”
Tạ Tiểu San cười trách móc, “Cậu mà mở miệng, thật sự là thiên hạ vô địch thủ nha. Được, tớ cũng không có cãi với cậu. Đem cậu bỏ nơi ven đường là được, dù sao tớ ở trong lòng cậu cũng không có hình tượng gì đáng nói. Tớ cần gì phải cải trang làm người tốt chứ?”
Lâu Lục Kiều quay đầu, dựng lông mi cười cười nhìn Tạ Tiểu San, “Cậu có lá gan liền cho tớ xem thử xem?”
Người phụ nữ nói năng chua ngoa nhưng tâm lại rất thiện lương, nhưng cũng lại rất hợp với cô. Rõ ràng là quan tâm cô phải chết, cô vừa lên xe liền lập tức đưa cô khăn mặt lại nhanh chóng mở máy sưởi nhưng trên miệng lại tuyệt đối không nhận thua.
Xe rất nhanh chạy đến nơi ở của cô, trải qua vài năm dốc sức làm việc cô cũng có được một nơi để trú chân ở nơi thành phố này. Cô một bên cởi bỏ dây an toàn, một bên nói “Cậu tốt nhất cùng ông trời cầu nguyện cho tớ hôm nay không bị ốm đi, bằng không tớ ngày mai bắt đầu xin nghỉ nha.”
Lông mày của Tạ Tiểu San nhếch cao,“Cậu dám. Người phụ nữ đáng chết, tớ nói cho cậu biết, lập tức chỉnh sử lại bản thảo kỳ này của tạp chí đi. Bìa chủ đề cậu còn chưa có xác định, cậu dám ốm cho tớ thử xem. Lão nương tớ nói cho cậu biết, ngày mai cậu cho dù có ốm đến ngu ngốc thế nào cũng phải đến văn phòng báo danh đúng giờ cho tớ.”
Cô một bên mở cửa xe đi xuống, một bên quay đầu trách móc, “Cậu là ma cà rồng à, giết người không cần dao gì thế. Quả thức là tàn bạo. Bin laden còn đáng ghi tên còn cậu thì không để cho người ta sống nữa a.” Dứt lời, dùng sức vung trên cửa xem, trả hận thù cá nhân.
Ở trong xe Tạ Tiểu San cười không ngừng, ấn cửa số thủy tính của xe xuống “Cậu yên tâm, tinh thần của cậu hiện tại rất thoái mái nên bệnh cảm hay bệnh độc chỉ chạy vòng quanh cậu thôi. Làm sao dám đến gây chuyện với cậu chứ.” Dứt lời, cười nghênh ngang mà đi.
Cô xoay người nhìn bộ dạng của mình trên mặt tấm thủy tinh trước nhà, mái tóc quấn chặt chẽ cố định trên đầu đã loạn đến không chịu nổi, rất nhiều tóc hỗn độn tán xuống. Trên mặt phấn trang điểm cũng đã phai đi bớt khiến cho khuôn mặt có điểm giống như bảng pha màu. Quần áo lại nhăn nhúm lại, quả thực rất giống một bà điên.
Trách không được Tạ Tiểu San nói là người phụ nữ đáng chết, bệnh độc cũng muốn chạy vòng quanh mình bởi vì sẽ bị hù chế. Cô cười thè lưỡi, ấn mã số mở cửa thủy tinh, chuẩn bị ấn tháng máy đi lên.
Cô không có chú ý tới ven đường có một chiếc xe màu đen theo cô rời đi. Thật lâu sau cũng nhanh chóng cách rời….