Chương 24
Về sau, tất cả mọi người đều gọi ngày này là "Ngày thứ Năm đen tối". Trong số 291 máy bay ném bom của Mỹ cất cánh từ Anh, có 77 chiếc không quay trở lại, 121 chiếc bị hư hỏng nặng, chúng nó hoặc sẽ được gửi tới nhà máy để sửa chữa hoặc là bị loại bỏ ngay tại chỗ. Các căn cứ ở Đông Anglia choáng ngợp bởi việc thống kê số thương vong và người bị mất tích, trong khi một vài đội tàu đánh cá đã được phái ra biển để tìm kiếm những người chẳng ai biết còn sống sót thật không trong vô vọng.
Chuck không biết những chuyện này. Hắn mơ màng tỉnh giấc khi nghe thấy tiếng xe đẩy y tế đến gần, y tá đặt thứ gì đó lên đầu giường hắn rồi lại rời đi. Những tia nắng nhạt màu chiếu qua cửa sổ tròn thông khí, quạt gió đều đều chuyển hướng, hắn cứ nheo mắt nhìn bóng hình đung đưa kia, phải mất một lúc lâu mới nhận ra còn có ai đó đang ngồi bên mép giường, đờ đẫn quay sang. Một động tác đơn giản như vậy mà giờ đây trở nên quá đỗi khó khăn, Chuck không có sức làm gì, chỉ có thể chớp chớp mắt, người kia cúi xuống gần hơn, biểu cảm đầy lo lắng.
Louis. Chuck cố gắng gọi tên anh, mấp máy môi nhưng không thể phát ra bất cứ âm thanh nào.
"Charles, anh có nghe thấy em nói gì không?"
Nghe thấy, nhưng hắn đã kiệt sức, cơn buồn ngủ như một cục chì siết cổ hắn rồi kéo xuống nước đầy vô tình, Chuck cố gắng lắm mới có thể ngoi lên được một lúc. Louis cầm tay hắn, ngón cái xoa nhẹ trong lòng bàn tay. Chuck lại dần thiếp đi, vật lộn trong đầm lầy nhớp nháp bị bao phủ bởi bóng tối, những cơn đau và cái lạnh thấu xương quất vào da thịt. Hắn nhìn thấy buồng lái, cảm giác của cần điều khiển cực kỳ chân thật, thậm chí có thể sờ được những vết lồi lõm do bong tróc sơn. Chỉ có điều máy bay thì đã hoàn toàn mất kiểm soát, hắn thử mọi cách mà cũng không thể ngăn nó rơi tự do. Chuck mở cửa khoang để nhảy xuống, lúc kiểm tra dù mới phát hiện ra nó trống rỗng, sau lưng hắn chỉ là một túi vải không có gì rộng thùng thình trông thật lố bịch. Gió quất lên mặt hắn, mặt đất giờ đây đang ở ngay trước mắt.
Hắn chợt tỉnh giấc, hô hấp khó khăn, mồ hôi lạnh ướt đẫm gối.
"Không sao đâu, anh đang ở bệnh viện rồi." Một bàn tay nhẹ nhàng chạm vào mặt hắn, "Charles, nhìn em này."
Giường bệnh được quây lại bằng rèm vải, cho bọn họ sự riêng tư chỉ hạn chế trong không gian nhỏ này cùng với một chiếc đèn duy nhất chiếu sáng. Bầu trời ngoài kia nhìn qua ô cửa sổ thông khí đã tối đen như mực. Chuck nhìn chằm chằm Louis một lúc lâu, cuối cùng cũng thả lỏng người, thở hắt ra rồi lại nhìn lên trần nhà.
"Muốn uống nước không?" Louis hỏi.
Chuck gật đầu. Louis đỡ hắn dậy, kê gối đằng sau lưng hắn. Có người đã thay giúp hắn bộ đồ sọc bạc màu này, cổ tay áo đã sứt chỉ và phần đầu gối của quần đã sờn đến mức sắp rách.
Chuck đón lấy chiếc cốc mà Louis đưa cho, một hơi cạn sạch, cảm thấy cuối cùng mình cũng có thể phát ra âm thanh.
"Những người khác thì sao?"
Louis định nói rồi lại thôi, "Còn muốn uống nước không? Em rót cốc khác."
Chuck kéo tay áo Louis, "Nói cho tôi."
Louis lại ngồi xuống, hai tay anh nắm lấy bàn tay chằng chịt sẹo nhỏ của Chuck như thể đây chính là trái tim bị phanh ra cần được bảo vệ, "Lúc được đưa ra ngoài Trung sĩ Hoffman đã ngừng thở, người còn sống trên máy bay chỉ có anh và hoa tiêu."
Phải mất vài phút Chuck mới nhớ ra "Trung sĩ Hoffman" là ai. Dùng quân hàm để gọi Jody mang cảm giác tách biệt kỳ lạ, như thể người đã rời khỏi bọn họ là một người khác. Louis quan sát biểu cảm của Chuck, cau mày. Cửa phòng chung mở ra, anh lập tức buông tay, sau khi chắc chắn rằng tiếng bước chân không phải hướng về phía này thì mới nắm chặt tay Chuck một lần nữa.
"Leo thì sao?"
"Anh ấy ở phòng bên cạnh, tình huống có hơi phức tạp."
"Phức tạp là sao?"
Louis cắn môi, "Các bác sĩ không chắc anh ấy có thể sống tới ngày mai không, họ đang cân nhắc chuyển viện cho Trung sĩ Mayweather đến Luân Đôn, tuy nhiên do tình trạng không ổn định, di chuyển bằng xe lúc này không phải một ý kiến hay."
"Tôi muốn đi thăm ảnh."
"Nằm xuống." Louis không cao giọng, nhưng lại dùng ngữ khí không cho phép người ta chống đối, "Anh cần phải nghỉ ngơi, ngày mai hẵng đi."
"Tôi đã ngủ nhiều lắm rồi."
"Mai tính." Louis nhắc lại bằng giọng điệu của chỉ huy, "Đã hơn bốn giờ rồi, trời sẽ sáng ngay thôi. Ngủ nào."
Giấc ngủ giờ đây là một bẫy cát lún đầy gai mà Chuck không muốn nhảy vào, thế nhưng đây là chuyện nằm ngoài tầm kiểm soát của hắn, những gì hắn có thể làm chỉ là quay cuồng trong những cơn ác mộng khác nhau để tìm kiếm lối thoát. Khi y tá giao bữa sáng đánh thức hắn, Louis đã không còn ở đây, có lẽ anh còn có nhiệm vụ. Chuck ngồi trên giường bệnh một hồi, xé một mẩu bánh mì, bỏ vào mồm, uống nửa ly nước cam và rồi chỉ sau vài phút đã lại nôn hết ra. Cô y tá vội chạy tới, rót một cốc nước cho Chuck súc miệng sau đó lau sạch sàn nhà. Bác sĩ khám lại cho tay Trung sĩ thiếu kiên nhẫn này và dặn dò hắn chỉ được nằm yên trên giường, không được cử động mạnh, không được quá kích động. Thế nhưng ngay khi bác sĩ vừa rời đi, Chuck tụt xuống giường và trốn khỏi phòng bệnh. Đam Mỹ Hay
Bệnh viện không cấp giày cho hắn, dù sao cũng không ai nghĩ đến chuyện sẽ có bệnh nhân chạy lung tung khắp nơi. Chuck đi chân trần qua hành lang phủ vải sơn, rùng mình vì lạnh, toàn thân nhức nhối, đặc biệt là ở bên vai trái. Hắn dựa vào tường tạm nghỉ một lúc, cởi mấy cúc áo ra rồi từ từ thử chạm vào cơ thể mình trong bộ đồ ngủ: vai, ngực và bụng của hắn đều đã bị băng lại.
Các phòng bệnh chật kín người, mùi máu, phân và thịt thối bị át bởi mùi thuốc khử trùng nồng nặc. Chuck đi qua văn phòng bác sĩ, không có ai, thế là hắn quay về phòng, xem xét mình trong tấm gương ở bồn rửa. Hắn trông thật kinh khủng, râu ria che nửa khuôn mặt, hốc mắt trũng sâu, vết bầm tím lớn in trên gò má và da mặt như tờ giấy sáp nhàu nát. Chuck chạm vào bộ râu, tên đàn ông hoang dã trong gương cũng sờ vào cằm, vẻ mặt mờ mịt mông lung.
Hắn cố hết sức mà đi dọc theo hành lang, ngó nghiêng xem xét từng phòng một, nhòm vào, xin lỗi rồi lại bước ra, cuối cùng cũng tìm thấy mục tiêu ở trong căn phòng áp chót phía tây, nếu không có vợ của Leo ngồi đó thì Chuck có lẽ đã không nhận ra ảnh. Tay hoa tiêu trông như bị thu nhỏ lại do mất nước, cuốn trong mớ chăn gối đã ố vàng, Natalie đứng dậy, nhìn Chuck đầy hoài nghi, mất một lúc mới nhận ra hắn nên nhỏ giọng chào. Đôi mắt cô đỏ ngầu, đầu tóc trông như đã lâu không được chải lại, Chuck bảo cô cứ ngồi xuống và hỏi về tình hình của Leo.
"Anh ấy cứ sốt mãi." Đôi môi của Natalie run rẩy, "Bác sĩ nói tốt nhất nên đưa anh ấy đến Luân Đôn, nhưng Leo phải khỏe lại trước đã bởi bọn họ còn cân nhắc khả năng anh ấy sẽ không qua khỏi trên đường." Cô hắng giọng, bàn tay siết chặt, "Tôi không biết nữa-"
"Đừng lo, anh ấy sẽ khá lên thôi."
Natalie thở dài, đưa tay vuốt thẳng chiếc chăn đang đắp trên người Leo, không nói gì nữa. Chuck do dự, hít một hơi thật sâu: "Xin lỗi, là do tôi-"
"Không đâu." Natalie nhẹ nhàng nói, nhìn Leo, "Anh ấy cũng biết không phải do anh, là do đám người Đức."
Chuck khịt mũi, gật đầu, nhìn xuống bàn chân đỏ ửng lên vì lạnh của mình. "Khi nào anh ấy tỉnh dậy, tôi sẽ lại tới thăm."
"Cảm ơn anh, Trung sĩ Sinclair. Anh có chắc là mình không cần đôi dép không?"
Năm phút sau, Chuck đi đôi dép mượn được lén lút tìm đường trở lại giường bệnh, suýt chút nữa đã thành công nhưng vẫn bị cô y tá ở cửa phòng phát thuốc phát hiện. Cô gái lùn hơn hắn hai cái đầu này nghiêm khắc mà nói hắn một tràng, Chuck thì chỉ sợ cô ấy móc cuộn dây thừng ra từ đâu đó ra rồi trói hắn vào giường. Cuối cùng, dưới sự giám sát nghiêm ngặt, Trung sĩ đã trở lại giường, ăn một ít súp nóng rồi uống thuốc. Cô y tá viết vội gì đó vào cuốn sổ nhỏ, trừng mắt cảnh cáo Chuck lần cuối rồi quay người bước đi.
Ngay cả khi bệnh viện đã tắt đèn, Louis vẫn chưa đến. Chuck nằm thao thức, bên tai là những tiếng ồn ào trong phòng chung, tiếng ngáy, tiếng nói mớ, tiếng ai đó đi vệ sinh, ai đó trở mình rồi đau đớn rên rỉ, tiếng nức nở nhỏ trong góc phòng mãi không ngừng cho tới gần nửa đêm. Hắn mơ màng thiếp đi một lúc lại bị Louis đánh thức, Thiếu úy kéo rèm bao quanh ra, ngồi xuống bên giường. Chuck nương theo ánh ban mai yếu ớt chiếu vào từ cửa sổ, cố mở mắt nhìn gương mặt mờ mờ không rõ của anh.
"Các bác sĩ vừa chuyển Trung sĩ Mayweather đến Luân Đôn."
Cơn buồn ngủ còn sót lại đã ngay lập tức tan biến, Chuck bật dậy, do quá vội vàng nên đã chạm vào vết thương, hắn đau đến mức thở hổn hển, "Luân Đôn?"
"Ừm, anh ấy cần phải phẫu thuật, là phẫu thuật lần thứ hai."
"Đây là một tin tốt, phải không? Các bác sĩ cho rằng có hy vọng thì mới-"
"Đúng thế, Charles, đại loại là vậy. Nếu có tiến triển gì mới thì phía bên Luân Đôn sẽ gửi điện báo cho chúng ta."
Chuck thả người xuống chiếc gối bông và thở hắt ra.
"Mang cho anh mấy món quà nhỏ này," Louis nói, lúc bấy giờ Chuck chú ý đến chiếc túi dưới chân anh, Louis lấy ra chiếc áo khoác đã được gấp gọn, vài tờ báo nhàu nát, xà phòng và dao cạo râu, "Không phải là em không thích bộ râu của anh, chỉ là nếu như anh cứ tùy tiện để nó mọc thế nào thì mọc như vậy thì e rằng anh sẽ bị nhiễm nấm và các loại ký sinh mất."
Chuck ủ rũ gãi cằm: "Em có thể giúp tôi bỏ trốn ra ngoài không?"
Louis cau mày: "Sao phải vậy?"
"Tôi muốn đi thăm những người khác, những người đã không sống sót. Thăm Jody."
"Đây không phải một ý hay."
Chuck không trả lời, chỉ nhìn Louis, cho đến khi đối phương bất đắc dĩ thở dài, bỏ túi xuống đất: "Cạo râu trước đi. Em sẽ nói với bác sĩ rằng anh muốn tản bộ một chút."
–
Sau đó, "tản bộ" đã trở thành thói quen hàng ngày của họ. Louis sẽ tới sau bữa sáng, rõ ràng là ngủ không ngon. Sau thất bại của Ngày thứ năm đen tối, Không lực Lục quân Hoa Kỳ đã cho ngừng hoàn toàn mọi hoạt động, không hẹn ngày trở lại. Do vậy, Không quân Hoàng gia Anh sẽ tiếp nhận tất cả các nhiệm vụ không kích từ đây.
Lúc đầu, Chuck chỉ có sức đi vòng quanh các hành lang, sau đó phạm vi hoạt động của hắn mở rộng ra tới tiền sảnh, rồi tới khu vườn nhỏ nơi có các loại cây trồng rải rác đã khô héo, xa hơn nữa là tới cánh đồng hoang vu cằn cỗi gần căn cứ. Trời cuối thu đã mang hết đi sắc xanh của cỏ cây, chỉ để lại những màu vàng, xám và nâu loang lổ. Chuck cuộn mình trong chiếc áo khoác bông nặng trĩu, nhìn những đám mây xa xăm lướt nhanh qua bầu trời. Phần lớn thời gian Louis đều để Chuck chìm đắm trong không gian riêng, dù có đôi lần nói gì cũng chỉ toàn là mấy chuyện lông gà vỏ tỏi, Chuck thì cứ kể mãi về những năm tháng nông nổi thời niên thiếu, lại kể đến căn cứ huấn luyện Không quân ở Oklahoma, nơi có huấn luyện viên tên Trung sĩ Emerson với biệt danh "Thầy Dòng". Suy nghĩ của Chuck tựa như đã kẹt lại ở năm 1941, sau đó, chẳng có chuyện gì sau đó nữa.
Đầu tiên là một tin tốt từ Luân Đôn, theo ngay sau là một tin xấu khác. Ca phẫu thuật của Leo diễn ra tốt đẹp nhưng ảnh vẫn chưa có dấu hiệu hồi phục, Natalie cũng đã đến Luân Đôn, chỉ là đã qua mấy ngày rồi mà họ vẫn chưa nhận được bức điện tín nào. Tuần cuối cùng của tháng mười, bác sĩ đúng hẹn tháo chỉ cho Chuck, thông báo rằng vết thương đã lành, ngày mai hắn có thể xuất viện. Chuck thu dọn đồ đạc cá nhân, sáng sớm hôm sau liền trở về ký túc xá.
Tiểu thư Cúc áo không có ở đây, chắc ẻm còn đang mò tìm đám sâu bọ còn chưa bị diệt sạch bởi tiết cuối thu. Phòng ký túc xá còn nguyên như lúc bọn họ rời đi sáng sớm ngày 14 tháng 10, một chiếc giày của Jody nằm trơ trọi giữa phòng, cái chăn của nó lòng thòng như sắp rớt xuống đất cùng với vệt cà phê nhơ nhuốc trên gối. Giường của Leo có phần ngăn nắp hơn, đôi giày của ảnh còn được lau sạch sẽ, đặt gọn dưới gầm. Chuck ngồi xuống giường, thẫn thờ nhìn vào bức tường trống trước mặt như thể nếu như hắn cứ ngồi đợi mãi thế này thì đồng đội của mình đều sẽ quay trở lại.
Một tiếng đập cửa vang lên. Hắn giật mình, thì ra là một cô gái tóc đen từ bộ phận truyền tin tới để đưa cho hắn bức điện tín. Chuck đờ đẫn nhận lấy, chờ cho tới khi cô gái kia đi rồi mới mở ra xem. Trên tờ giấy chỉ có hai dòng ngắn ngủi, hắn đọc đi đọc lại rất nhiều lần, đọc xong lại tiếp tục nhìn chằm chằm vào tường.
Đến tận khi Louis bước vào phòng, Chuck vẫn giữ nguyên tư thế này. Trời xẩm tối, ánh sáng xanh xám mờ mờ bao trùm không gian. Anh nhẹ nhàng đóng cửa lại, lấy bức điện tín trong tay Chuck ra, đặt nó sang một bên, khi ấy Chuck mới nhận ra hắn đã vo tờ giấy tới mức không rõ hình dạng gì nữa.
"Em thật sự rất tiếc, em vừa mới biết tin."
Chuck bật dậy, ôm lấy Louis, làm anh loạng choạng lùi ra sau mấy bước mới có thể đứng vững. Hắn ghì chặt lấy anh, vùi mặt vào hõm cổ anh. Louis khẽ khàng vuốt tóc của Chuck, nghiêng đầu hôn lên tai hắn. Đôi vai của Chuck run lên, thế nhưng chẳng có bất kỳ âm thanh nào phát ra.
"Em hiểu mà." Louis thì thầm, khi những tia sáng cuối cùng ngoài kia nhanh chóng biến mất, cả căn phòng chìm vào bóng tối, "Không sao đâu, Charles, có em ở đây."
–
Chuck không biết những chuyện này. Hắn mơ màng tỉnh giấc khi nghe thấy tiếng xe đẩy y tế đến gần, y tá đặt thứ gì đó lên đầu giường hắn rồi lại rời đi. Những tia nắng nhạt màu chiếu qua cửa sổ tròn thông khí, quạt gió đều đều chuyển hướng, hắn cứ nheo mắt nhìn bóng hình đung đưa kia, phải mất một lúc lâu mới nhận ra còn có ai đó đang ngồi bên mép giường, đờ đẫn quay sang. Một động tác đơn giản như vậy mà giờ đây trở nên quá đỗi khó khăn, Chuck không có sức làm gì, chỉ có thể chớp chớp mắt, người kia cúi xuống gần hơn, biểu cảm đầy lo lắng.
Louis. Chuck cố gắng gọi tên anh, mấp máy môi nhưng không thể phát ra bất cứ âm thanh nào.
"Charles, anh có nghe thấy em nói gì không?"
Nghe thấy, nhưng hắn đã kiệt sức, cơn buồn ngủ như một cục chì siết cổ hắn rồi kéo xuống nước đầy vô tình, Chuck cố gắng lắm mới có thể ngoi lên được một lúc. Louis cầm tay hắn, ngón cái xoa nhẹ trong lòng bàn tay. Chuck lại dần thiếp đi, vật lộn trong đầm lầy nhớp nháp bị bao phủ bởi bóng tối, những cơn đau và cái lạnh thấu xương quất vào da thịt. Hắn nhìn thấy buồng lái, cảm giác của cần điều khiển cực kỳ chân thật, thậm chí có thể sờ được những vết lồi lõm do bong tróc sơn. Chỉ có điều máy bay thì đã hoàn toàn mất kiểm soát, hắn thử mọi cách mà cũng không thể ngăn nó rơi tự do. Chuck mở cửa khoang để nhảy xuống, lúc kiểm tra dù mới phát hiện ra nó trống rỗng, sau lưng hắn chỉ là một túi vải không có gì rộng thùng thình trông thật lố bịch. Gió quất lên mặt hắn, mặt đất giờ đây đang ở ngay trước mắt.
Hắn chợt tỉnh giấc, hô hấp khó khăn, mồ hôi lạnh ướt đẫm gối.
"Không sao đâu, anh đang ở bệnh viện rồi." Một bàn tay nhẹ nhàng chạm vào mặt hắn, "Charles, nhìn em này."
Giường bệnh được quây lại bằng rèm vải, cho bọn họ sự riêng tư chỉ hạn chế trong không gian nhỏ này cùng với một chiếc đèn duy nhất chiếu sáng. Bầu trời ngoài kia nhìn qua ô cửa sổ thông khí đã tối đen như mực. Chuck nhìn chằm chằm Louis một lúc lâu, cuối cùng cũng thả lỏng người, thở hắt ra rồi lại nhìn lên trần nhà.
"Muốn uống nước không?" Louis hỏi.
Chuck gật đầu. Louis đỡ hắn dậy, kê gối đằng sau lưng hắn. Có người đã thay giúp hắn bộ đồ sọc bạc màu này, cổ tay áo đã sứt chỉ và phần đầu gối của quần đã sờn đến mức sắp rách.
Chuck đón lấy chiếc cốc mà Louis đưa cho, một hơi cạn sạch, cảm thấy cuối cùng mình cũng có thể phát ra âm thanh.
"Những người khác thì sao?"
Louis định nói rồi lại thôi, "Còn muốn uống nước không? Em rót cốc khác."
Chuck kéo tay áo Louis, "Nói cho tôi."
Louis lại ngồi xuống, hai tay anh nắm lấy bàn tay chằng chịt sẹo nhỏ của Chuck như thể đây chính là trái tim bị phanh ra cần được bảo vệ, "Lúc được đưa ra ngoài Trung sĩ Hoffman đã ngừng thở, người còn sống trên máy bay chỉ có anh và hoa tiêu."
Phải mất vài phút Chuck mới nhớ ra "Trung sĩ Hoffman" là ai. Dùng quân hàm để gọi Jody mang cảm giác tách biệt kỳ lạ, như thể người đã rời khỏi bọn họ là một người khác. Louis quan sát biểu cảm của Chuck, cau mày. Cửa phòng chung mở ra, anh lập tức buông tay, sau khi chắc chắn rằng tiếng bước chân không phải hướng về phía này thì mới nắm chặt tay Chuck một lần nữa.
"Leo thì sao?"
"Anh ấy ở phòng bên cạnh, tình huống có hơi phức tạp."
"Phức tạp là sao?"
Louis cắn môi, "Các bác sĩ không chắc anh ấy có thể sống tới ngày mai không, họ đang cân nhắc chuyển viện cho Trung sĩ Mayweather đến Luân Đôn, tuy nhiên do tình trạng không ổn định, di chuyển bằng xe lúc này không phải một ý kiến hay."
"Tôi muốn đi thăm ảnh."
"Nằm xuống." Louis không cao giọng, nhưng lại dùng ngữ khí không cho phép người ta chống đối, "Anh cần phải nghỉ ngơi, ngày mai hẵng đi."
"Tôi đã ngủ nhiều lắm rồi."
"Mai tính." Louis nhắc lại bằng giọng điệu của chỉ huy, "Đã hơn bốn giờ rồi, trời sẽ sáng ngay thôi. Ngủ nào."
Giấc ngủ giờ đây là một bẫy cát lún đầy gai mà Chuck không muốn nhảy vào, thế nhưng đây là chuyện nằm ngoài tầm kiểm soát của hắn, những gì hắn có thể làm chỉ là quay cuồng trong những cơn ác mộng khác nhau để tìm kiếm lối thoát. Khi y tá giao bữa sáng đánh thức hắn, Louis đã không còn ở đây, có lẽ anh còn có nhiệm vụ. Chuck ngồi trên giường bệnh một hồi, xé một mẩu bánh mì, bỏ vào mồm, uống nửa ly nước cam và rồi chỉ sau vài phút đã lại nôn hết ra. Cô y tá vội chạy tới, rót một cốc nước cho Chuck súc miệng sau đó lau sạch sàn nhà. Bác sĩ khám lại cho tay Trung sĩ thiếu kiên nhẫn này và dặn dò hắn chỉ được nằm yên trên giường, không được cử động mạnh, không được quá kích động. Thế nhưng ngay khi bác sĩ vừa rời đi, Chuck tụt xuống giường và trốn khỏi phòng bệnh. Đam Mỹ Hay
Bệnh viện không cấp giày cho hắn, dù sao cũng không ai nghĩ đến chuyện sẽ có bệnh nhân chạy lung tung khắp nơi. Chuck đi chân trần qua hành lang phủ vải sơn, rùng mình vì lạnh, toàn thân nhức nhối, đặc biệt là ở bên vai trái. Hắn dựa vào tường tạm nghỉ một lúc, cởi mấy cúc áo ra rồi từ từ thử chạm vào cơ thể mình trong bộ đồ ngủ: vai, ngực và bụng của hắn đều đã bị băng lại.
Các phòng bệnh chật kín người, mùi máu, phân và thịt thối bị át bởi mùi thuốc khử trùng nồng nặc. Chuck đi qua văn phòng bác sĩ, không có ai, thế là hắn quay về phòng, xem xét mình trong tấm gương ở bồn rửa. Hắn trông thật kinh khủng, râu ria che nửa khuôn mặt, hốc mắt trũng sâu, vết bầm tím lớn in trên gò má và da mặt như tờ giấy sáp nhàu nát. Chuck chạm vào bộ râu, tên đàn ông hoang dã trong gương cũng sờ vào cằm, vẻ mặt mờ mịt mông lung.
Hắn cố hết sức mà đi dọc theo hành lang, ngó nghiêng xem xét từng phòng một, nhòm vào, xin lỗi rồi lại bước ra, cuối cùng cũng tìm thấy mục tiêu ở trong căn phòng áp chót phía tây, nếu không có vợ của Leo ngồi đó thì Chuck có lẽ đã không nhận ra ảnh. Tay hoa tiêu trông như bị thu nhỏ lại do mất nước, cuốn trong mớ chăn gối đã ố vàng, Natalie đứng dậy, nhìn Chuck đầy hoài nghi, mất một lúc mới nhận ra hắn nên nhỏ giọng chào. Đôi mắt cô đỏ ngầu, đầu tóc trông như đã lâu không được chải lại, Chuck bảo cô cứ ngồi xuống và hỏi về tình hình của Leo.
"Anh ấy cứ sốt mãi." Đôi môi của Natalie run rẩy, "Bác sĩ nói tốt nhất nên đưa anh ấy đến Luân Đôn, nhưng Leo phải khỏe lại trước đã bởi bọn họ còn cân nhắc khả năng anh ấy sẽ không qua khỏi trên đường." Cô hắng giọng, bàn tay siết chặt, "Tôi không biết nữa-"
"Đừng lo, anh ấy sẽ khá lên thôi."
Natalie thở dài, đưa tay vuốt thẳng chiếc chăn đang đắp trên người Leo, không nói gì nữa. Chuck do dự, hít một hơi thật sâu: "Xin lỗi, là do tôi-"
"Không đâu." Natalie nhẹ nhàng nói, nhìn Leo, "Anh ấy cũng biết không phải do anh, là do đám người Đức."
Chuck khịt mũi, gật đầu, nhìn xuống bàn chân đỏ ửng lên vì lạnh của mình. "Khi nào anh ấy tỉnh dậy, tôi sẽ lại tới thăm."
"Cảm ơn anh, Trung sĩ Sinclair. Anh có chắc là mình không cần đôi dép không?"
Năm phút sau, Chuck đi đôi dép mượn được lén lút tìm đường trở lại giường bệnh, suýt chút nữa đã thành công nhưng vẫn bị cô y tá ở cửa phòng phát thuốc phát hiện. Cô gái lùn hơn hắn hai cái đầu này nghiêm khắc mà nói hắn một tràng, Chuck thì chỉ sợ cô ấy móc cuộn dây thừng ra từ đâu đó ra rồi trói hắn vào giường. Cuối cùng, dưới sự giám sát nghiêm ngặt, Trung sĩ đã trở lại giường, ăn một ít súp nóng rồi uống thuốc. Cô y tá viết vội gì đó vào cuốn sổ nhỏ, trừng mắt cảnh cáo Chuck lần cuối rồi quay người bước đi.
Ngay cả khi bệnh viện đã tắt đèn, Louis vẫn chưa đến. Chuck nằm thao thức, bên tai là những tiếng ồn ào trong phòng chung, tiếng ngáy, tiếng nói mớ, tiếng ai đó đi vệ sinh, ai đó trở mình rồi đau đớn rên rỉ, tiếng nức nở nhỏ trong góc phòng mãi không ngừng cho tới gần nửa đêm. Hắn mơ màng thiếp đi một lúc lại bị Louis đánh thức, Thiếu úy kéo rèm bao quanh ra, ngồi xuống bên giường. Chuck nương theo ánh ban mai yếu ớt chiếu vào từ cửa sổ, cố mở mắt nhìn gương mặt mờ mờ không rõ của anh.
"Các bác sĩ vừa chuyển Trung sĩ Mayweather đến Luân Đôn."
Cơn buồn ngủ còn sót lại đã ngay lập tức tan biến, Chuck bật dậy, do quá vội vàng nên đã chạm vào vết thương, hắn đau đến mức thở hổn hển, "Luân Đôn?"
"Ừm, anh ấy cần phải phẫu thuật, là phẫu thuật lần thứ hai."
"Đây là một tin tốt, phải không? Các bác sĩ cho rằng có hy vọng thì mới-"
"Đúng thế, Charles, đại loại là vậy. Nếu có tiến triển gì mới thì phía bên Luân Đôn sẽ gửi điện báo cho chúng ta."
Chuck thả người xuống chiếc gối bông và thở hắt ra.
"Mang cho anh mấy món quà nhỏ này," Louis nói, lúc bấy giờ Chuck chú ý đến chiếc túi dưới chân anh, Louis lấy ra chiếc áo khoác đã được gấp gọn, vài tờ báo nhàu nát, xà phòng và dao cạo râu, "Không phải là em không thích bộ râu của anh, chỉ là nếu như anh cứ tùy tiện để nó mọc thế nào thì mọc như vậy thì e rằng anh sẽ bị nhiễm nấm và các loại ký sinh mất."
Chuck ủ rũ gãi cằm: "Em có thể giúp tôi bỏ trốn ra ngoài không?"
Louis cau mày: "Sao phải vậy?"
"Tôi muốn đi thăm những người khác, những người đã không sống sót. Thăm Jody."
"Đây không phải một ý hay."
Chuck không trả lời, chỉ nhìn Louis, cho đến khi đối phương bất đắc dĩ thở dài, bỏ túi xuống đất: "Cạo râu trước đi. Em sẽ nói với bác sĩ rằng anh muốn tản bộ một chút."
–
Sau đó, "tản bộ" đã trở thành thói quen hàng ngày của họ. Louis sẽ tới sau bữa sáng, rõ ràng là ngủ không ngon. Sau thất bại của Ngày thứ năm đen tối, Không lực Lục quân Hoa Kỳ đã cho ngừng hoàn toàn mọi hoạt động, không hẹn ngày trở lại. Do vậy, Không quân Hoàng gia Anh sẽ tiếp nhận tất cả các nhiệm vụ không kích từ đây.
Lúc đầu, Chuck chỉ có sức đi vòng quanh các hành lang, sau đó phạm vi hoạt động của hắn mở rộng ra tới tiền sảnh, rồi tới khu vườn nhỏ nơi có các loại cây trồng rải rác đã khô héo, xa hơn nữa là tới cánh đồng hoang vu cằn cỗi gần căn cứ. Trời cuối thu đã mang hết đi sắc xanh của cỏ cây, chỉ để lại những màu vàng, xám và nâu loang lổ. Chuck cuộn mình trong chiếc áo khoác bông nặng trĩu, nhìn những đám mây xa xăm lướt nhanh qua bầu trời. Phần lớn thời gian Louis đều để Chuck chìm đắm trong không gian riêng, dù có đôi lần nói gì cũng chỉ toàn là mấy chuyện lông gà vỏ tỏi, Chuck thì cứ kể mãi về những năm tháng nông nổi thời niên thiếu, lại kể đến căn cứ huấn luyện Không quân ở Oklahoma, nơi có huấn luyện viên tên Trung sĩ Emerson với biệt danh "Thầy Dòng". Suy nghĩ của Chuck tựa như đã kẹt lại ở năm 1941, sau đó, chẳng có chuyện gì sau đó nữa.
Đầu tiên là một tin tốt từ Luân Đôn, theo ngay sau là một tin xấu khác. Ca phẫu thuật của Leo diễn ra tốt đẹp nhưng ảnh vẫn chưa có dấu hiệu hồi phục, Natalie cũng đã đến Luân Đôn, chỉ là đã qua mấy ngày rồi mà họ vẫn chưa nhận được bức điện tín nào. Tuần cuối cùng của tháng mười, bác sĩ đúng hẹn tháo chỉ cho Chuck, thông báo rằng vết thương đã lành, ngày mai hắn có thể xuất viện. Chuck thu dọn đồ đạc cá nhân, sáng sớm hôm sau liền trở về ký túc xá.
Tiểu thư Cúc áo không có ở đây, chắc ẻm còn đang mò tìm đám sâu bọ còn chưa bị diệt sạch bởi tiết cuối thu. Phòng ký túc xá còn nguyên như lúc bọn họ rời đi sáng sớm ngày 14 tháng 10, một chiếc giày của Jody nằm trơ trọi giữa phòng, cái chăn của nó lòng thòng như sắp rớt xuống đất cùng với vệt cà phê nhơ nhuốc trên gối. Giường của Leo có phần ngăn nắp hơn, đôi giày của ảnh còn được lau sạch sẽ, đặt gọn dưới gầm. Chuck ngồi xuống giường, thẫn thờ nhìn vào bức tường trống trước mặt như thể nếu như hắn cứ ngồi đợi mãi thế này thì đồng đội của mình đều sẽ quay trở lại.
Một tiếng đập cửa vang lên. Hắn giật mình, thì ra là một cô gái tóc đen từ bộ phận truyền tin tới để đưa cho hắn bức điện tín. Chuck đờ đẫn nhận lấy, chờ cho tới khi cô gái kia đi rồi mới mở ra xem. Trên tờ giấy chỉ có hai dòng ngắn ngủi, hắn đọc đi đọc lại rất nhiều lần, đọc xong lại tiếp tục nhìn chằm chằm vào tường.
Đến tận khi Louis bước vào phòng, Chuck vẫn giữ nguyên tư thế này. Trời xẩm tối, ánh sáng xanh xám mờ mờ bao trùm không gian. Anh nhẹ nhàng đóng cửa lại, lấy bức điện tín trong tay Chuck ra, đặt nó sang một bên, khi ấy Chuck mới nhận ra hắn đã vo tờ giấy tới mức không rõ hình dạng gì nữa.
"Em thật sự rất tiếc, em vừa mới biết tin."
Chuck bật dậy, ôm lấy Louis, làm anh loạng choạng lùi ra sau mấy bước mới có thể đứng vững. Hắn ghì chặt lấy anh, vùi mặt vào hõm cổ anh. Louis khẽ khàng vuốt tóc của Chuck, nghiêng đầu hôn lên tai hắn. Đôi vai của Chuck run lên, thế nhưng chẳng có bất kỳ âm thanh nào phát ra.
"Em hiểu mà." Louis thì thầm, khi những tia sáng cuối cùng ngoài kia nhanh chóng biến mất, cả căn phòng chìm vào bóng tối, "Không sao đâu, Charles, có em ở đây."
–