Chương 4
Chuck tỉnh lại giữa tiếng nổ vang trời của pháo cao xạ.
Mặt đất rung chuyển giữa những tiếng nổ liên tiếp, lửa cháy bập bùng bốc lên ngút tầm mắt, khói đen tựa như tấm rèm nặng trịch bao phủ bầu trời vốn trong xanh, mặt trời trở nên méo mó, một màu xám tăm tối bao trùm thường thấy khi bão giông kéo đến. Bến cảng như một nồi canh sục sôi, những con tàu nghiêng ngả chìm dần mà chẳng thể vớt lên, những bóng người nhỏ bé đang vùng vẫy, vừa chạy vừa la hét.
Chuck chạm vào vết thương trên đầu, tay dính máu nhớp nháp. Hắn còn đang mắc kẹt trong kẽ hở giữa tấm bê tông đúc sẵn và bức tường, nếu bức tường gạch vỡ nát này không chịu được sức nặng của tấm bê tông thì hắn đã bị đè cho nát người từ lâu. Hắn dùng cả tứ chi mà bò ra tìm chỗ ẩn nấp. Đằng xa có một đội pháo cao xạ lấy bao cát lót lên làm tường, Chuck hít vài hơi thật sâu rồi chạy như điên về phía đó, bị một máy bay cường kích Mitsubishi ở tầm thấp phát hiện, sà xuống từ đằng sau, kèm theo đó là những phát đạn xả túi bụi từ súng máy ghim xuống nền bê tông. Chuck bổ nhào ra đằng sau bức tường dựng lên từ bao cát, máy bay cường kích nọ lao vút qua trên đầu, tìm kiếm con mồi khác.
Một xác chết rơi xuống trúng khẩu pháo cao xạ, nửa cái đầu bị mảnh đạn chém gọn, không thể nhìn rõ là ai. Chuck đẩy cái xác ra, cố gắng điều chỉnh góc bắn của nòng pháo nhưng trục súng đã bị nổ, không hề nhúc nhích. Hắn chửi một tiếng rồi đành lén quay lại.
Từ đây đến bãi đỗ máy bay còn khoảng hơn hai trăm mét, không có gì che chắn, chỉ có hai kho hàng bốc cháy ngùn ngụt đang tỏa ra khói đen đặc quánh. Chuck thoáng nhìn lên bầu trời, bóng hình những máy bay tiêm kích vẫn còn ở đó, nhưng chúng đều đã bay lên cao tránh đám khói dày đặc. Cát bụi rơi lả tả tựa màn tuyết đục ngầu đã nhuốm bẩn, Chuck trèo ra từ đống bao cát, chạy đi trong ánh lửa đỏ máu, dừng lại trong khoảnh khắc nhìn thấy đường băng.
Chẳng còn đội máy bay ném bom nào nữa, Flying Fortress và Liberator từng chiếc từng chiếc một đều chìm trong biển lửa, máy bay tiêm kích P-40 lật nghiêng ở cuối đường băng chỉ còn lại chiếc khung cháy đen. Kiến trúc duy nhất còn nguyên vẹn chính là kho đạn dược, nhưng ngay trước mắt Chuck khi đó, một máy bay ném bom đã cho nó nổ tung một cách chuẩn xác.
Ngọn lửa vút lên trời cao.
–
9:30 sáng mùng 7 tháng 12, tín hiệu kết thúc báo động vang vọng, the thé mà đằng đẵng tựa như hồi chuông báo tử, văng vẳng giữa làn khói đặc và đống đổ nát.
–
Tới tận khi chạng vạng Chuck mới tìm được Jody và Leo, cả hai người đều không bị thương, nhưng toàn thân bê bết đất cát hệt như hắn. Sau khi bị đánh thức bởi báo động phòng không, hai người họ kịp trốn vào boong ke¹ ngay gần đó, nhưng lại gặp phải một quả bom HE làm sập một đoạn đường nhỏ bên trong, đám lính đành dùng tay không đào đất hơn hai tiếng đồng hồ mới đào được một lối nhỏ, chui lên mặt đất cứ như chuột chũi.
Hầu hết mọi người đều ngủ trong hố bom được che phủ đêm đó, bởi vì các tòa nhà nếu không phải có nguy cơ sập thì cũng đã sập xuống rồi, đường dây điện thoại vừa được sửa một phần, còn việc cấp nước và cấp điện thì vẫn bị gián đoạn. Nhà kho chứa gỗ vẫn đang cháy, chẳng thể làm gì ngoại trừ ngăn lại, chờ nó cháy hết. Chuck dựa vào bức tường đổ bị cháy một nửa, ở đằng xa xa nhìn về phía ngọn lửa đỏ cam soi rọi bầu trời đêm. Có ai đó đang khóc thút thít trong bóng tối, hắn không biết đó là ai, cũng không muốn biết.
"Tôi muốn về nhà." Jody bỗng nhiên nói.
Chuck không đáp lại.
Mùng 8 tháng 12, ban ngày vẫn bị bao phủ bởi khói mờ, nhiều xác chết ngổn ngang ở bến cảng còn chưa được xử lý, trôi nổi trong làn nước biển nhiễm dầu. Các kỹ sư đang bận rộn lấp đầy những hố bom trên đường băng để máy bay vận tải từ đất liền bay tới có thể hạ cánh. Chuck không kịp nghe bài phát biểu trước quốc hội của Roosevelt vì hắn và phi hành đoàn của mình nhận lệnh mang chiếc máy bay ném bom B-17² còn chưa cháy duy nhất cất cánh trở về đất liền vào buổi trưa. Ngoại trừ chú chim thép may mắn này, các máy bay ném bom hạng nặng trên O'ahu đều đã cháy sạch, chẳng đủ để thành lập một phi đoàn, nhưng để thực hiện lời hứa của Roosevelt về việc gửi tiếp viện cho Churchill sau nhiều tuần do dự, Liên đoàn Máy bay ném bom số 8³ mới đã được thành lập, đáp ứng yêu cầu gửi "một số" máy bay đến Vương Quốc Anh. Mùng 4 tháng 2 năm 1942, Chuck, Jody và Leo, với tư cách là thành viên đội bay của "một số" máy bay, đã lên tàu sân bay khởi hành từ Đại Tây Dương đến căn cứ Đồi Biggin.
Khi đường bờ biển xuất hiện ở bên trái phía trước, Jody rời tháp pháo ở đuôi tàu, tới khoang điều khiển nhìn quanh: "Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy nơi này, ý tôi là, chúng ta luôn biết hòn đảo này tồn tại, chỉ là không ngờ rằng mình sẽ đến đây bằng máy bay ném bom, hiểu ý tôi không?"
"Ông nói lắm ghê." Chuck không chút để ý mà trả lời.
"Tôi sinh ra ở đây." Leo nói.
Hai người nhìn chằm chằm vào ảnh, cuối cùng tay xạ thủ lớn tiếng hỏi, "Gì cơ?"
"Trước tuổi mười hai tôi vẫn luôn ở Luân Đôn, sau đó mẹ tôi tái hôn, tôi mới chuyển tới Mỹ cùng với bà. Cha tôi thì vẫn sống ở Luân Đôn, nhưng ông đã ra đi trong một cuộc không kích năm 1940. Vậy thôi, chẳng có gì đặc biệt."
"Không có gì đặc biệt?" Jody hỏi lại, "Này thật sự giống như một cuốn tiểu thuyết dài kỳ tên là "Con đường báo thù" hay gì đó."
"Làm ơn đừng hét vào tai tôi, Jody," Chuck nói, một lần nữa liếc mắt nhìn về phía bờ biển xa lạ, "Tôi rất tiếc, ông biết đấy, về cha của ông".
Leo khẽ gật đầu.
"Đây là lý do ông tòng quân à?"
Tay hoa tiêu nhún vai, không nói gì nữa.
Căn cứ Đồi Biggin ở phía đông nam của nước Anh mùa hè năm kia từng bị Không quân Đức Quốc xã ném bom đến mức hủy diệt hoàn toàn, những vết tích lưu lại khi bom nổ đến giờ vẫn còn rõ mồn một. Máy bay tiêm kích Hurricane cùng với Spitfire đỗ rải rác không theo thứ tự, cách nhau rất xa, một cách sắp xếp điển hình của thời chiến, để đề phòng chúng bị hủy diệt cùng lúc trong trường hợp bị tấn công bất ngờ. Khi máy bay ném bom B-17 hạ cánh ở đường băng gần nhà chứa máy bay nhất, một sĩ quan mặc quân phục màu xanh đậm của Không quân Hoàng gia Anh đã đứng đợi sẵn trên bãi cỏ. Jody đẩy Chuck về phía trước, gã thanh niên to lớn tới từ cánh đồng thuốc lá miền trung nước Mỹ thẳng lưng bước tới trước viên sĩ quan người Anh, giả bộ đầy thuần thục với mấy chuyện kiểu này.
"Chào buổi chiều", người Anh nói, trong khi quan sát quân phục Lục quân thô sơ và những chiếc huân chương mới toanh của Chuck. Anh ta thấp hơn Chuck một chút, lúc nói chuyện phải hơi ngẩng đầu lên, nhưng phong thái của anh ta hơn Chuck tới hai mươi xen-ti-mét. Đôi mắt của anh ánh lên màu xám xanh dưới cái nắng ẩm ướt của miền đông nam nước Anh. "E rằng tôi sẽ phải bắt đầu bằng lời xin lỗi thay cho Đại uý Milston, người đã tới Luân Đôn hôm nay, thành ra chỉ có mình tôi đón tiếp những người bạn từ Thế giới mới. Tôi là Louis Linden, rất hân hạnh được gặp các anh."
"Charles Sinclair," Chuck báo cáo tên, do dự một chút mới bổ sung, "Thưa chỉ huy."
"Trung sĩ Sinclair. Trước đó tôi nhận định rằng những đồng minh hào hiệp của chúng ta đây sẽ gửi tới "một số" máy bay, số nhiều." Cả hai cùng lúc liếc qua chiếc máy bay B-17 lẻ loi đậu trên đường băng, "Phi đoàn máy bay ném bom của anh không phải tới cùng nhau sao?"
"Không có phi đoàn nào thưa chỉ huy, chỉ có chúng tôi."
"Tôi có thể biết lý do không?"
"Tôi không biết, thưa chỉ huy."
"Có lẽ cấp trên của anh không hiểu được tình hình cấp bách thế nào."
"Tôi không biết cấp trên nghĩ gì thưa chỉ huy, tôi chỉ tuân theo mệnh lệnh."
Người Anh không đáp lại, chỉ hơi nhướng mày. Chuck bắt đầu thấy ghét người này, từ bộ quân phục thẳng thớm đến vẻ ngạo mạn mơ hồ, tất thảy đều làm người khác khó chịu. Nếu phải kéo dài cuộc trò chuyện này, có lẽ Chuck sẽ khó kiềm chế nổi mà tuôn thẳng những suy nghĩ ấy ra. May mắn thay, sự chú ý của Thiếu uý chuyển sang Jody và Leo, anh lịch sự hỏi tên của họ, cảm ơn họ đã tham gia chi viện Không quân Hoàng gia Anh và đề nghị đưa bọn họ thăm quan xung quanh.
"Tôi thích ảnh," Một tiếng sau, Jody tuyên bố, tới sát cửa sổ nhìn Thiếu úy Linden đi về phía bộ chỉ huy, như một con chó nhỏ phấn khích, "Mấy ông nghe thấy cách ảnh nói chuyện không? Ảnh nói "rất hân hạnh được gặp các anh", không phải "rất vui", là "rất hân hạnh", hệt như lời thoại trong phim."
"Cho thấy anh ta là một tên đầu gỗ cổ lỗ sĩ." Chuck nói.
"Ông chỉ đang ghen tị."
Chuck cau mày, "Tôi ghen tị với cái gì?"
"Tôi cược là ông không biết đánh vần từ hân hạnh."
"Cái quỷ gì chứ, đương nhiên là tôi biết. Sao ông phải nói đỡ cho tay người Anh đó? Ông chỉ mới quen anh ta được một tiếng đồng hồ."
Họ nhìn Leo, muốn ông anh giải quyết tranh chấp giữa họ, nhưng tay hoa tiêu đã bò lên giường ngủ, quay lưng về phía cả hai, áo khoác cũng không thèm cởi. Chuck lắc đầu, lôi mấy bộ quân phục ra khỏi ba lô và nhét chúng vào ngăn tủ có mùi long não.
Thế giới này dường như đang cố tình gây khó dễ cho Chuck, mỗi ngày sau đấy hắn đều phải giáp mặt Linden. Do Bộ chỉ huy liên hợp Anh Mỹ nọ – theo cách nói của Jody – "dùng mông đưa ra quyết định", Chuck phải đảm nhiệm vai trò một phi công máy bay tiêm kích dự bị để hỗ trợ phi đội Spitfire thiếu người, mà chỉ huy đội tình cờ lại là vị Thiếu úy chẳng nói chẳng rằng kia, mỗi chiều đều cùng Chuck đến nhà chứa máy bay dự phòng xa xôi để dạy hắn lái máy bay tiêm kích Spitfire I trông đầy tàn tạ.
"Vì sao nó lại sơn màu hồng, thưa chỉ huy?"
"Màu ngụy trang, Trung sĩ, đây là máy bay trinh sát."
"Không có ý xúc phạm, thưa chỉ huy, nhưng nó trông như kiểu nên ở công viên thì hơn."
"Tôi sẽ trình bày ý kiến của anh với Bộ chỉ huy, biết đâu lần sau bọn họ lại dùng màu vàng kim đấy."
"Anh vừa đùa phải không, thưa chỉ huy? Tôi không nhận ra luôn đấy, bởi vì bất kể là đang nói về chuyện gì, vẻ mặt của anh đều như vậy."
Đối phương lắc đầu, nở nụ cười như có như không, Chuck không đoán được anh ta sẽ phản ứng như vậy, không khỏi nhìn chằm chằm anh nhìn một lúc. Louis vỗ thân máy bay làm bằng thép, ra hiệu cho hắn đóng cửa buồng lại: "Đối xử với nó tốt một chút, Trung sĩ Sinclair, đừng rơi xuống."
Hầu hết những chiếc máy bay trinh sát có màu sơn đặc biệt đều được cất giữ trong nhà chứa máy bay dự phòng, ngoài ra còn có hai máy bay tiêm kích Boulton Paul Defiant đã cũ. Chuck tò mò thò đầu nhìn vào bên trong buồng lái đầy bụi bặm, giống như mấy năm rồi chưa ai động đến. Louis không ngăn cản hắn khám phá, chỉ đứng tựa vào cửa, thi thoảng mới trả lời những câu hỏi của Chuck, dành đa số thời gian để lơ đễnh nhìn ngắm khung cảnh mùa đông hoang vu đầy tẻ nhạt, như thể đang tìm kiếm thứ gì đấy mà Chuck không thể thấy. Cách nhà chứa máy bay không xa là một con dốc nhỏ với hai hàng thánh giá dựng trên, Chuck thuận miệng hỏi đây có phải là nghĩa trang của ngôi làng nào gần đây không, nhưng Louis không trả lời.
"Ở đây không giống như những gì tôi tưởng tượng." Chuck nói, trên đường về căn cứ, phá vỡ sự im lặng kéo dài nãy giờ.
"Anh tưởng tượng cái gì?"
"Bay đi ném bom căn cứ tàu ngầm của Đức. Nhưng tôi đã ở đây gần hai tuần, thưa chỉ huy, và chưa từng đi đâu xa hơn đường tới nhà ăn."
"Chúng tôi cần ít nhất hai mươi máy bay ném bom B-17, cộng với lượng máy bay hộ tống gấp ba lần, Trung sĩ Sinclair." Người Anh nhẹ nhàng trả lời, ánh hoàng hôn lay lắt soi rõ sườn mặt anh, phản chiếu trong đôi mắt anh một dải màu xám xanh thẫm, màu của eo biển những mùa mưa bão, "Tôi tin chắc anh là một phi công giỏi, nhưng nếu chỉ có một chiếc máy bay Flying Fortress, anh sẽ là một mục tiêu lý tưởng trên biển."
"Một suy nghĩ thật bi quan, thưa chỉ huy."
"Một suy nghĩ theo hướng thực tế."
"Anh có thể gọi tôi là Chuck."
"Tôi sẽ không gọi anh như vậy, Trung sĩ Sinclair." Louis nói, với giọng điệu theo kiểu chuyện nào ra chuyện đấy, tựa như khi mọi người nói về cơn mưa không ngớt.
"Chỉ là muốn tỏ thái độ hữu hảo với anh thôi, thưa chỉ huy."
"Nơi này là căn cứ Không quân, không phải câu lạc bộ bi-a."
"Ở chỗ của chúng tôi-"
"Anh không ở "chỗ của chúng tôi", hãy làm quen với điều đó càng sớm càng tốt, Trung sĩ."
"Tôi có thể nói một lời thật lòng không, thưa chỉ huy?"
"Có lẽ tôi không ngăn được anh nói."
"Anh chỉ là một con thú máu lạnh ngạo mạn."
Louis dừng chân, nhìn Chuck đăm chiêu, cũng không tỏ ra bực tức, chỉ tò mò, giống như khi con người kiểm tra một loài mới chưa từng thấy trước đây. Chuck trừng mắt nhìn lại, quyết tâm không ở thế yếu. Cuối cùng, Louis dời mắt đi trước.
"Anh muốn nghe một lời khuyên không, Trung sĩ?"
"Có lẽ tôi cũng không ngăn được anh nói."
"Ở nơi này, làm một con thú máu lạnh thì cuộc sống sẽ dễ thở hơn."
Chuck muốn hỏi anh lời này nghĩa là gì, nhưng cả hai đã đến trạm radar, nơi họ luôn tách nhau ra, và hôm nay cũng không ngoại lệ. Không ai trong số họ nói lời tạm biệt, Chuck sải bước về phía ký túc xá một hồi, không kiềm chế được, quay đầu nhìn lại, nhưng Thiếu uý đã đi mất dạng. Phi đội gồm ba máy bay tiêm kích Hurricane thực hiện nhiệm vụ tuần tra hôm đó vừa trở về, động cơ gầm rú, bóng hình nó kéo dài, hạ cánh trong ánh hoàng hôn.
–
Chú thích của người dịch (Translator's Note):
1. Gốc: 掩体, tiếng Anh: Bunker, tiếng Việt: Boong ke. Boong ke được thiết kế để bảo vệ người và đồ vật bên trong trước bom hoặc các dạng tấn công khác.
2. Gốc: B-17. Boeing B-17 là tên gọi khác của máy bay ném bom Flying Fortress.
3. Gốc: 第八轰炸机大队, dựa trên Bộ tư lệnh ném bom số 8 (VIII Bomber Command). Là tiền thân của Không lực 8 (Không lực mang số) sau này, thành lập vào tháng 2 năm 1942, thuyên chuyển tới Anh cũng trong tháng đó, chỉ hai năm sau đã trở thành Lực lượng Không quân vĩ đại nhất trong lịch sử.
Mặt đất rung chuyển giữa những tiếng nổ liên tiếp, lửa cháy bập bùng bốc lên ngút tầm mắt, khói đen tựa như tấm rèm nặng trịch bao phủ bầu trời vốn trong xanh, mặt trời trở nên méo mó, một màu xám tăm tối bao trùm thường thấy khi bão giông kéo đến. Bến cảng như một nồi canh sục sôi, những con tàu nghiêng ngả chìm dần mà chẳng thể vớt lên, những bóng người nhỏ bé đang vùng vẫy, vừa chạy vừa la hét.
Chuck chạm vào vết thương trên đầu, tay dính máu nhớp nháp. Hắn còn đang mắc kẹt trong kẽ hở giữa tấm bê tông đúc sẵn và bức tường, nếu bức tường gạch vỡ nát này không chịu được sức nặng của tấm bê tông thì hắn đã bị đè cho nát người từ lâu. Hắn dùng cả tứ chi mà bò ra tìm chỗ ẩn nấp. Đằng xa có một đội pháo cao xạ lấy bao cát lót lên làm tường, Chuck hít vài hơi thật sâu rồi chạy như điên về phía đó, bị một máy bay cường kích Mitsubishi ở tầm thấp phát hiện, sà xuống từ đằng sau, kèm theo đó là những phát đạn xả túi bụi từ súng máy ghim xuống nền bê tông. Chuck bổ nhào ra đằng sau bức tường dựng lên từ bao cát, máy bay cường kích nọ lao vút qua trên đầu, tìm kiếm con mồi khác.
Một xác chết rơi xuống trúng khẩu pháo cao xạ, nửa cái đầu bị mảnh đạn chém gọn, không thể nhìn rõ là ai. Chuck đẩy cái xác ra, cố gắng điều chỉnh góc bắn của nòng pháo nhưng trục súng đã bị nổ, không hề nhúc nhích. Hắn chửi một tiếng rồi đành lén quay lại.
Từ đây đến bãi đỗ máy bay còn khoảng hơn hai trăm mét, không có gì che chắn, chỉ có hai kho hàng bốc cháy ngùn ngụt đang tỏa ra khói đen đặc quánh. Chuck thoáng nhìn lên bầu trời, bóng hình những máy bay tiêm kích vẫn còn ở đó, nhưng chúng đều đã bay lên cao tránh đám khói dày đặc. Cát bụi rơi lả tả tựa màn tuyết đục ngầu đã nhuốm bẩn, Chuck trèo ra từ đống bao cát, chạy đi trong ánh lửa đỏ máu, dừng lại trong khoảnh khắc nhìn thấy đường băng.
Chẳng còn đội máy bay ném bom nào nữa, Flying Fortress và Liberator từng chiếc từng chiếc một đều chìm trong biển lửa, máy bay tiêm kích P-40 lật nghiêng ở cuối đường băng chỉ còn lại chiếc khung cháy đen. Kiến trúc duy nhất còn nguyên vẹn chính là kho đạn dược, nhưng ngay trước mắt Chuck khi đó, một máy bay ném bom đã cho nó nổ tung một cách chuẩn xác.
Ngọn lửa vút lên trời cao.
–
9:30 sáng mùng 7 tháng 12, tín hiệu kết thúc báo động vang vọng, the thé mà đằng đẵng tựa như hồi chuông báo tử, văng vẳng giữa làn khói đặc và đống đổ nát.
–
Tới tận khi chạng vạng Chuck mới tìm được Jody và Leo, cả hai người đều không bị thương, nhưng toàn thân bê bết đất cát hệt như hắn. Sau khi bị đánh thức bởi báo động phòng không, hai người họ kịp trốn vào boong ke¹ ngay gần đó, nhưng lại gặp phải một quả bom HE làm sập một đoạn đường nhỏ bên trong, đám lính đành dùng tay không đào đất hơn hai tiếng đồng hồ mới đào được một lối nhỏ, chui lên mặt đất cứ như chuột chũi.
Hầu hết mọi người đều ngủ trong hố bom được che phủ đêm đó, bởi vì các tòa nhà nếu không phải có nguy cơ sập thì cũng đã sập xuống rồi, đường dây điện thoại vừa được sửa một phần, còn việc cấp nước và cấp điện thì vẫn bị gián đoạn. Nhà kho chứa gỗ vẫn đang cháy, chẳng thể làm gì ngoại trừ ngăn lại, chờ nó cháy hết. Chuck dựa vào bức tường đổ bị cháy một nửa, ở đằng xa xa nhìn về phía ngọn lửa đỏ cam soi rọi bầu trời đêm. Có ai đó đang khóc thút thít trong bóng tối, hắn không biết đó là ai, cũng không muốn biết.
"Tôi muốn về nhà." Jody bỗng nhiên nói.
Chuck không đáp lại.
Mùng 8 tháng 12, ban ngày vẫn bị bao phủ bởi khói mờ, nhiều xác chết ngổn ngang ở bến cảng còn chưa được xử lý, trôi nổi trong làn nước biển nhiễm dầu. Các kỹ sư đang bận rộn lấp đầy những hố bom trên đường băng để máy bay vận tải từ đất liền bay tới có thể hạ cánh. Chuck không kịp nghe bài phát biểu trước quốc hội của Roosevelt vì hắn và phi hành đoàn của mình nhận lệnh mang chiếc máy bay ném bom B-17² còn chưa cháy duy nhất cất cánh trở về đất liền vào buổi trưa. Ngoại trừ chú chim thép may mắn này, các máy bay ném bom hạng nặng trên O'ahu đều đã cháy sạch, chẳng đủ để thành lập một phi đoàn, nhưng để thực hiện lời hứa của Roosevelt về việc gửi tiếp viện cho Churchill sau nhiều tuần do dự, Liên đoàn Máy bay ném bom số 8³ mới đã được thành lập, đáp ứng yêu cầu gửi "một số" máy bay đến Vương Quốc Anh. Mùng 4 tháng 2 năm 1942, Chuck, Jody và Leo, với tư cách là thành viên đội bay của "một số" máy bay, đã lên tàu sân bay khởi hành từ Đại Tây Dương đến căn cứ Đồi Biggin.
Khi đường bờ biển xuất hiện ở bên trái phía trước, Jody rời tháp pháo ở đuôi tàu, tới khoang điều khiển nhìn quanh: "Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy nơi này, ý tôi là, chúng ta luôn biết hòn đảo này tồn tại, chỉ là không ngờ rằng mình sẽ đến đây bằng máy bay ném bom, hiểu ý tôi không?"
"Ông nói lắm ghê." Chuck không chút để ý mà trả lời.
"Tôi sinh ra ở đây." Leo nói.
Hai người nhìn chằm chằm vào ảnh, cuối cùng tay xạ thủ lớn tiếng hỏi, "Gì cơ?"
"Trước tuổi mười hai tôi vẫn luôn ở Luân Đôn, sau đó mẹ tôi tái hôn, tôi mới chuyển tới Mỹ cùng với bà. Cha tôi thì vẫn sống ở Luân Đôn, nhưng ông đã ra đi trong một cuộc không kích năm 1940. Vậy thôi, chẳng có gì đặc biệt."
"Không có gì đặc biệt?" Jody hỏi lại, "Này thật sự giống như một cuốn tiểu thuyết dài kỳ tên là "Con đường báo thù" hay gì đó."
"Làm ơn đừng hét vào tai tôi, Jody," Chuck nói, một lần nữa liếc mắt nhìn về phía bờ biển xa lạ, "Tôi rất tiếc, ông biết đấy, về cha của ông".
Leo khẽ gật đầu.
"Đây là lý do ông tòng quân à?"
Tay hoa tiêu nhún vai, không nói gì nữa.
Căn cứ Đồi Biggin ở phía đông nam của nước Anh mùa hè năm kia từng bị Không quân Đức Quốc xã ném bom đến mức hủy diệt hoàn toàn, những vết tích lưu lại khi bom nổ đến giờ vẫn còn rõ mồn một. Máy bay tiêm kích Hurricane cùng với Spitfire đỗ rải rác không theo thứ tự, cách nhau rất xa, một cách sắp xếp điển hình của thời chiến, để đề phòng chúng bị hủy diệt cùng lúc trong trường hợp bị tấn công bất ngờ. Khi máy bay ném bom B-17 hạ cánh ở đường băng gần nhà chứa máy bay nhất, một sĩ quan mặc quân phục màu xanh đậm của Không quân Hoàng gia Anh đã đứng đợi sẵn trên bãi cỏ. Jody đẩy Chuck về phía trước, gã thanh niên to lớn tới từ cánh đồng thuốc lá miền trung nước Mỹ thẳng lưng bước tới trước viên sĩ quan người Anh, giả bộ đầy thuần thục với mấy chuyện kiểu này.
"Chào buổi chiều", người Anh nói, trong khi quan sát quân phục Lục quân thô sơ và những chiếc huân chương mới toanh của Chuck. Anh ta thấp hơn Chuck một chút, lúc nói chuyện phải hơi ngẩng đầu lên, nhưng phong thái của anh ta hơn Chuck tới hai mươi xen-ti-mét. Đôi mắt của anh ánh lên màu xám xanh dưới cái nắng ẩm ướt của miền đông nam nước Anh. "E rằng tôi sẽ phải bắt đầu bằng lời xin lỗi thay cho Đại uý Milston, người đã tới Luân Đôn hôm nay, thành ra chỉ có mình tôi đón tiếp những người bạn từ Thế giới mới. Tôi là Louis Linden, rất hân hạnh được gặp các anh."
"Charles Sinclair," Chuck báo cáo tên, do dự một chút mới bổ sung, "Thưa chỉ huy."
"Trung sĩ Sinclair. Trước đó tôi nhận định rằng những đồng minh hào hiệp của chúng ta đây sẽ gửi tới "một số" máy bay, số nhiều." Cả hai cùng lúc liếc qua chiếc máy bay B-17 lẻ loi đậu trên đường băng, "Phi đoàn máy bay ném bom của anh không phải tới cùng nhau sao?"
"Không có phi đoàn nào thưa chỉ huy, chỉ có chúng tôi."
"Tôi có thể biết lý do không?"
"Tôi không biết, thưa chỉ huy."
"Có lẽ cấp trên của anh không hiểu được tình hình cấp bách thế nào."
"Tôi không biết cấp trên nghĩ gì thưa chỉ huy, tôi chỉ tuân theo mệnh lệnh."
Người Anh không đáp lại, chỉ hơi nhướng mày. Chuck bắt đầu thấy ghét người này, từ bộ quân phục thẳng thớm đến vẻ ngạo mạn mơ hồ, tất thảy đều làm người khác khó chịu. Nếu phải kéo dài cuộc trò chuyện này, có lẽ Chuck sẽ khó kiềm chế nổi mà tuôn thẳng những suy nghĩ ấy ra. May mắn thay, sự chú ý của Thiếu uý chuyển sang Jody và Leo, anh lịch sự hỏi tên của họ, cảm ơn họ đã tham gia chi viện Không quân Hoàng gia Anh và đề nghị đưa bọn họ thăm quan xung quanh.
"Tôi thích ảnh," Một tiếng sau, Jody tuyên bố, tới sát cửa sổ nhìn Thiếu úy Linden đi về phía bộ chỉ huy, như một con chó nhỏ phấn khích, "Mấy ông nghe thấy cách ảnh nói chuyện không? Ảnh nói "rất hân hạnh được gặp các anh", không phải "rất vui", là "rất hân hạnh", hệt như lời thoại trong phim."
"Cho thấy anh ta là một tên đầu gỗ cổ lỗ sĩ." Chuck nói.
"Ông chỉ đang ghen tị."
Chuck cau mày, "Tôi ghen tị với cái gì?"
"Tôi cược là ông không biết đánh vần từ hân hạnh."
"Cái quỷ gì chứ, đương nhiên là tôi biết. Sao ông phải nói đỡ cho tay người Anh đó? Ông chỉ mới quen anh ta được một tiếng đồng hồ."
Họ nhìn Leo, muốn ông anh giải quyết tranh chấp giữa họ, nhưng tay hoa tiêu đã bò lên giường ngủ, quay lưng về phía cả hai, áo khoác cũng không thèm cởi. Chuck lắc đầu, lôi mấy bộ quân phục ra khỏi ba lô và nhét chúng vào ngăn tủ có mùi long não.
Thế giới này dường như đang cố tình gây khó dễ cho Chuck, mỗi ngày sau đấy hắn đều phải giáp mặt Linden. Do Bộ chỉ huy liên hợp Anh Mỹ nọ – theo cách nói của Jody – "dùng mông đưa ra quyết định", Chuck phải đảm nhiệm vai trò một phi công máy bay tiêm kích dự bị để hỗ trợ phi đội Spitfire thiếu người, mà chỉ huy đội tình cờ lại là vị Thiếu úy chẳng nói chẳng rằng kia, mỗi chiều đều cùng Chuck đến nhà chứa máy bay dự phòng xa xôi để dạy hắn lái máy bay tiêm kích Spitfire I trông đầy tàn tạ.
"Vì sao nó lại sơn màu hồng, thưa chỉ huy?"
"Màu ngụy trang, Trung sĩ, đây là máy bay trinh sát."
"Không có ý xúc phạm, thưa chỉ huy, nhưng nó trông như kiểu nên ở công viên thì hơn."
"Tôi sẽ trình bày ý kiến của anh với Bộ chỉ huy, biết đâu lần sau bọn họ lại dùng màu vàng kim đấy."
"Anh vừa đùa phải không, thưa chỉ huy? Tôi không nhận ra luôn đấy, bởi vì bất kể là đang nói về chuyện gì, vẻ mặt của anh đều như vậy."
Đối phương lắc đầu, nở nụ cười như có như không, Chuck không đoán được anh ta sẽ phản ứng như vậy, không khỏi nhìn chằm chằm anh nhìn một lúc. Louis vỗ thân máy bay làm bằng thép, ra hiệu cho hắn đóng cửa buồng lại: "Đối xử với nó tốt một chút, Trung sĩ Sinclair, đừng rơi xuống."
Hầu hết những chiếc máy bay trinh sát có màu sơn đặc biệt đều được cất giữ trong nhà chứa máy bay dự phòng, ngoài ra còn có hai máy bay tiêm kích Boulton Paul Defiant đã cũ. Chuck tò mò thò đầu nhìn vào bên trong buồng lái đầy bụi bặm, giống như mấy năm rồi chưa ai động đến. Louis không ngăn cản hắn khám phá, chỉ đứng tựa vào cửa, thi thoảng mới trả lời những câu hỏi của Chuck, dành đa số thời gian để lơ đễnh nhìn ngắm khung cảnh mùa đông hoang vu đầy tẻ nhạt, như thể đang tìm kiếm thứ gì đấy mà Chuck không thể thấy. Cách nhà chứa máy bay không xa là một con dốc nhỏ với hai hàng thánh giá dựng trên, Chuck thuận miệng hỏi đây có phải là nghĩa trang của ngôi làng nào gần đây không, nhưng Louis không trả lời.
"Ở đây không giống như những gì tôi tưởng tượng." Chuck nói, trên đường về căn cứ, phá vỡ sự im lặng kéo dài nãy giờ.
"Anh tưởng tượng cái gì?"
"Bay đi ném bom căn cứ tàu ngầm của Đức. Nhưng tôi đã ở đây gần hai tuần, thưa chỉ huy, và chưa từng đi đâu xa hơn đường tới nhà ăn."
"Chúng tôi cần ít nhất hai mươi máy bay ném bom B-17, cộng với lượng máy bay hộ tống gấp ba lần, Trung sĩ Sinclair." Người Anh nhẹ nhàng trả lời, ánh hoàng hôn lay lắt soi rõ sườn mặt anh, phản chiếu trong đôi mắt anh một dải màu xám xanh thẫm, màu của eo biển những mùa mưa bão, "Tôi tin chắc anh là một phi công giỏi, nhưng nếu chỉ có một chiếc máy bay Flying Fortress, anh sẽ là một mục tiêu lý tưởng trên biển."
"Một suy nghĩ thật bi quan, thưa chỉ huy."
"Một suy nghĩ theo hướng thực tế."
"Anh có thể gọi tôi là Chuck."
"Tôi sẽ không gọi anh như vậy, Trung sĩ Sinclair." Louis nói, với giọng điệu theo kiểu chuyện nào ra chuyện đấy, tựa như khi mọi người nói về cơn mưa không ngớt.
"Chỉ là muốn tỏ thái độ hữu hảo với anh thôi, thưa chỉ huy."
"Nơi này là căn cứ Không quân, không phải câu lạc bộ bi-a."
"Ở chỗ của chúng tôi-"
"Anh không ở "chỗ của chúng tôi", hãy làm quen với điều đó càng sớm càng tốt, Trung sĩ."
"Tôi có thể nói một lời thật lòng không, thưa chỉ huy?"
"Có lẽ tôi không ngăn được anh nói."
"Anh chỉ là một con thú máu lạnh ngạo mạn."
Louis dừng chân, nhìn Chuck đăm chiêu, cũng không tỏ ra bực tức, chỉ tò mò, giống như khi con người kiểm tra một loài mới chưa từng thấy trước đây. Chuck trừng mắt nhìn lại, quyết tâm không ở thế yếu. Cuối cùng, Louis dời mắt đi trước.
"Anh muốn nghe một lời khuyên không, Trung sĩ?"
"Có lẽ tôi cũng không ngăn được anh nói."
"Ở nơi này, làm một con thú máu lạnh thì cuộc sống sẽ dễ thở hơn."
Chuck muốn hỏi anh lời này nghĩa là gì, nhưng cả hai đã đến trạm radar, nơi họ luôn tách nhau ra, và hôm nay cũng không ngoại lệ. Không ai trong số họ nói lời tạm biệt, Chuck sải bước về phía ký túc xá một hồi, không kiềm chế được, quay đầu nhìn lại, nhưng Thiếu uý đã đi mất dạng. Phi đội gồm ba máy bay tiêm kích Hurricane thực hiện nhiệm vụ tuần tra hôm đó vừa trở về, động cơ gầm rú, bóng hình nó kéo dài, hạ cánh trong ánh hoàng hôn.
–
Chú thích của người dịch (Translator's Note):
1. Gốc: 掩体, tiếng Anh: Bunker, tiếng Việt: Boong ke. Boong ke được thiết kế để bảo vệ người và đồ vật bên trong trước bom hoặc các dạng tấn công khác.
2. Gốc: B-17. Boeing B-17 là tên gọi khác của máy bay ném bom Flying Fortress.
3. Gốc: 第八轰炸机大队, dựa trên Bộ tư lệnh ném bom số 8 (VIII Bomber Command). Là tiền thân của Không lực 8 (Không lực mang số) sau này, thành lập vào tháng 2 năm 1942, thuyên chuyển tới Anh cũng trong tháng đó, chỉ hai năm sau đã trở thành Lực lượng Không quân vĩ đại nhất trong lịch sử.