Chương 16
Tôi lên xe, chú Tần hỏi tôi: “Hai người vừa nói gì với nhau thế? Tôi thấy cái người đó trông rất vui.”
Tôi còn đang rầu thúi ruột tính nghỉ việc đây nè, tạm thời không biết phải trả lời chú thế nào.
Chú Tần: “Tôi hiểu rồi, em không thích gã.”
Tôi suy nghĩ, kìm không nổi nên hỏi chú: “Em có bảo chú khỏi đón em rồi mà?"
Chú Tần cười cười: “Tôi lo cho em... Em không vui à?”
Tôi thở dài: “Đâu có.”
Chú Tần nhướn mày: “Em khó đoán thật đấy.”
Ồ quao.
Lần đầu tiên trong đời có người bảo tôi khó đoán!
Ba mẹ chê cái tính tôi thẳng như ruột ngựa, không nín được cái mõ hỗn, XX với đám bạn thì toàn nói tôi vô tâm, chẳng bao giờ để tâm tới chuyện gì.
Tôi hơi cảm động.
Đương nhiên rồi, một con người sâu sắc như tôi sao mà dễ đoán được!
Chú Tần hiển nhiên không hiểu tôi đang nghĩ gì, chú hỏi: “Mai tôi gọi cho em nhé?”
Tôi nghĩ ngợi.
Mai tôi phải đi theo ba, bác cả với anh họ nguyên cả ngày, nếu lỡ để cho họ biết chắc họ sẽ giã tôi nhừ tử mất.
Chú Tần thấy tôi im lặng thì bèn nghiêng người, quay xuống nhìn tôi với vẻ mặt đáng thương nài nỉ.
Tôi quen ngồi ghế sau rồi, chú vừa xoay lại nhìn tôi với mắt rầu rĩ là tôi thấy căng thẳng ngay.
Nhiêu đó tuổi rồi mà còn tỏ ra dễ thương cái gì chứ!
“Một cuộc thôi mà.” Chú hỏi “Không được sao?”
“Không được.” Tôi từ chối chú với gương mặt vô cảm, sau đó nhắm mắt lại để tránh nhìn mặt chú.
Những chuyện liên quan đến sống còn như thế này, tuyệt đối không thể khuất phục trước sắc đẹp!
Chú Tần im lặng.
Chú ấy giận à? Tôi có hơi rén.
Chắc chú dỗi tôi rồi.
Không đâu, có khi chú đang lừa tôi để mở mắt ra đấy, tôi không cần biết, tôi không mở đâu, mở ra là thua chắc!
Có tiếng sột soạt vang lên rồi dừng, tôi mở mắt ra.
Chú Tần rướn người qua ghế trước rồi cúi người hôn tôi.
Tôi tròn mắt nhìn chú, chú nhíu mày, chắc thấy tôi thế này phá không khí quá nên chú che mắt tôi luôn.
Uầy, hên là chú che kịp đấy, xém chút là tôi đã đồng ý với chú rồi!
Chú hôn tôi trong chốc lát, hơi thở thoáng trở nên dồn dập, thì thầm bên tai tôi: “Tận hai ngày không được gặp em, nếu em không cho tôi gọi điện vậy.. tôi có thể hôn em đúng không?"
Chú buông tay ra rồi lại khóa môi tôi, tôi nhắm mắt thêm lần nữa. Tôi vừa chìm đắm trong nụ hôn của chú, vừa suy nghĩ lung tung.
Nếu cứ hôn nhau thế này thì chắc chắn sẽ lao tới 'chơi xếp hình' trên xe luôn đó, trời ạ! Lần đầu 'chơi' trên xe căng thẳng quá, làm sao để giả bộ thường xuyên 'chơi' trên xe đây hả?! Gấp gấp!
Bỗng dưng chú Tần ngừng lại.
Tôi không nhịn được, mở mắt ra nhìn chú.
Chú cũng nhìn tôi, vẻ mặt hơi ngượng nghịu.
Tôi dò hỏi thật cẩn thận: “Sao vậy ạ?”
Chú Tần: “..... Tôi bị kẹt chân.”
Tôi: “……”
Chú ta xấu hổ: “Kẹt thiệt rồi.”
Tôi: “……”
……
Tôi thấy chú đang cố gắng rút cái chân ra, tôi tỏ ra thấu hiểu an ủi chú: “Thường thôi ấy mà, chú đừng ngại.”
Chú bơ tôi.
Tôi nói tiếp.
“Thằng bạn hồi đại học của em cũng từng bị kẹt.” Tôi vô cùng chân thành nói với chú “Nếu chú không tin thì cứ về hỏi XX đi, thật mà.”
Trông chú có dịu hơn đôi chút nhưng vẫn còn ngượng lắm.
Tôi không đành lòng nói cho chú là thằng bạn đó của tôi cao 1m74, nặng gần 120kg
Kẹt giữa mấy cái ghế thế này, làm tôi liên tưởng đến một bé Shiba Inu mặt bư bị níu chân ấy.
Nói tới Shiba, tôi nhìn cái chân kẹt của chú Tần, âm thầm hạ quyết tâm.
Sau khi về nhà, tôi nhất định sẽ ghi vô sổ nhật ký của mình rằng: Ai mà cao ráo chân dài thì đừng bao giờ rướn người từ ghế trước tới ghế sau nhe.
Bởi vì chân bạn rất có thể...
Sẽ bị kẹt ha ha ha ha ha ha ha ha ha!!!
Tôi còn đang rầu thúi ruột tính nghỉ việc đây nè, tạm thời không biết phải trả lời chú thế nào.
Chú Tần: “Tôi hiểu rồi, em không thích gã.”
Tôi suy nghĩ, kìm không nổi nên hỏi chú: “Em có bảo chú khỏi đón em rồi mà?"
Chú Tần cười cười: “Tôi lo cho em... Em không vui à?”
Tôi thở dài: “Đâu có.”
Chú Tần nhướn mày: “Em khó đoán thật đấy.”
Ồ quao.
Lần đầu tiên trong đời có người bảo tôi khó đoán!
Ba mẹ chê cái tính tôi thẳng như ruột ngựa, không nín được cái mõ hỗn, XX với đám bạn thì toàn nói tôi vô tâm, chẳng bao giờ để tâm tới chuyện gì.
Tôi hơi cảm động.
Đương nhiên rồi, một con người sâu sắc như tôi sao mà dễ đoán được!
Chú Tần hiển nhiên không hiểu tôi đang nghĩ gì, chú hỏi: “Mai tôi gọi cho em nhé?”
Tôi nghĩ ngợi.
Mai tôi phải đi theo ba, bác cả với anh họ nguyên cả ngày, nếu lỡ để cho họ biết chắc họ sẽ giã tôi nhừ tử mất.
Chú Tần thấy tôi im lặng thì bèn nghiêng người, quay xuống nhìn tôi với vẻ mặt đáng thương nài nỉ.
Tôi quen ngồi ghế sau rồi, chú vừa xoay lại nhìn tôi với mắt rầu rĩ là tôi thấy căng thẳng ngay.
Nhiêu đó tuổi rồi mà còn tỏ ra dễ thương cái gì chứ!
“Một cuộc thôi mà.” Chú hỏi “Không được sao?”
“Không được.” Tôi từ chối chú với gương mặt vô cảm, sau đó nhắm mắt lại để tránh nhìn mặt chú.
Những chuyện liên quan đến sống còn như thế này, tuyệt đối không thể khuất phục trước sắc đẹp!
Chú Tần im lặng.
Chú ấy giận à? Tôi có hơi rén.
Chắc chú dỗi tôi rồi.
Không đâu, có khi chú đang lừa tôi để mở mắt ra đấy, tôi không cần biết, tôi không mở đâu, mở ra là thua chắc!
Có tiếng sột soạt vang lên rồi dừng, tôi mở mắt ra.
Chú Tần rướn người qua ghế trước rồi cúi người hôn tôi.
Tôi tròn mắt nhìn chú, chú nhíu mày, chắc thấy tôi thế này phá không khí quá nên chú che mắt tôi luôn.
Uầy, hên là chú che kịp đấy, xém chút là tôi đã đồng ý với chú rồi!
Chú hôn tôi trong chốc lát, hơi thở thoáng trở nên dồn dập, thì thầm bên tai tôi: “Tận hai ngày không được gặp em, nếu em không cho tôi gọi điện vậy.. tôi có thể hôn em đúng không?"
Chú buông tay ra rồi lại khóa môi tôi, tôi nhắm mắt thêm lần nữa. Tôi vừa chìm đắm trong nụ hôn của chú, vừa suy nghĩ lung tung.
Nếu cứ hôn nhau thế này thì chắc chắn sẽ lao tới 'chơi xếp hình' trên xe luôn đó, trời ạ! Lần đầu 'chơi' trên xe căng thẳng quá, làm sao để giả bộ thường xuyên 'chơi' trên xe đây hả?! Gấp gấp!
Bỗng dưng chú Tần ngừng lại.
Tôi không nhịn được, mở mắt ra nhìn chú.
Chú cũng nhìn tôi, vẻ mặt hơi ngượng nghịu.
Tôi dò hỏi thật cẩn thận: “Sao vậy ạ?”
Chú Tần: “..... Tôi bị kẹt chân.”
Tôi: “……”
Chú ta xấu hổ: “Kẹt thiệt rồi.”
Tôi: “……”
……
Tôi thấy chú đang cố gắng rút cái chân ra, tôi tỏ ra thấu hiểu an ủi chú: “Thường thôi ấy mà, chú đừng ngại.”
Chú bơ tôi.
Tôi nói tiếp.
“Thằng bạn hồi đại học của em cũng từng bị kẹt.” Tôi vô cùng chân thành nói với chú “Nếu chú không tin thì cứ về hỏi XX đi, thật mà.”
Trông chú có dịu hơn đôi chút nhưng vẫn còn ngượng lắm.
Tôi không đành lòng nói cho chú là thằng bạn đó của tôi cao 1m74, nặng gần 120kg
Kẹt giữa mấy cái ghế thế này, làm tôi liên tưởng đến một bé Shiba Inu mặt bư bị níu chân ấy.
Nói tới Shiba, tôi nhìn cái chân kẹt của chú Tần, âm thầm hạ quyết tâm.
Sau khi về nhà, tôi nhất định sẽ ghi vô sổ nhật ký của mình rằng: Ai mà cao ráo chân dài thì đừng bao giờ rướn người từ ghế trước tới ghế sau nhe.
Bởi vì chân bạn rất có thể...
Sẽ bị kẹt ha ha ha ha ha ha ha ha ha!!!