Chương 4
Ngay khi Cố Hoài Du vừa bước chân vào cửa lớn Vương phủ, Triều Lộ liền nhanh chóng mang tin tức về Lan Uyển.
"Về rồi? Ngươi có thấy được dáng vẻ của nàng ta không?"
Lâm Tương đang chơi đùa với chim Bát ca mà Lâm Tu Duệ tặng cho nàng ta, con chim nhận được đồ ăn, liền lảnh lót mà kêu: "Tiên nữ! Tiên nữ!"
Triều Lộ cúi đầu: "Lâm quản gia dẫn người đi thẳng về phía Định Sơn Đường, nô tỳ không kịp nhìn rõ. Nhưng mà theo nô tỳ nấy, quần áo của nàng ta có chút nghèo túng, còn dơ, so ra còn thua xa Nhị đẳng nha hoàn trong phủ nữa."
Lâm Tương nhận được câu trả lời vừa lòng, phất tay nói: "Đi lấy bộ quần áo mấy ngày trước Tiên Vũ Các lấy ra đây, ta cũng nên đi thăm mẫu thân rồi."
Triều Lộ vâng lời, xoay người đi vào trong phòng, Triều Tịch đứng bên cạnh bưng dĩa đồ ăn cho chim, không hiểu mà hỏi: "Tiểu thư, trước đây sao không nghe nói có Nhị tiểu thư?"
"Ai biết được"
Trên mặt Lâm Tương mang theo nụ cười, vuốt ve sợi lông trên cánh chim Bát ca chơi đùa, ánh mắt là âm trầm vô tận.
Từ nhỏ nàng ta đã thường nghe thấy có người thì thầm sau lưng nàng ta, Vương gia Vương phi đều là mỹ nhân có một không hai, ngay cả Lâm Tu Duệ cũng được di truyền dáng vẻ từ họ, nhưng mà đích nữ như nàng thì lại giống như là bị tráo đổi vậy. Cho dù không nói tướng mạo ra sao, chỉ cần nhìn cặp mắt hàng mày, thì cũng không giống bất kỳ ai trong Vương phủ, giống như là... có chút giống với vú nuôi kia.
Trong lòng nàng ta bắt đầu nghi ngờ, cũng âm thầm hỏi qua ca ca, ca ca chỉ nói nàng ta giống với tổ phụ, bảo nàng đừng suy nghĩ linh tinh.
Nhưng những lời đàm tiếu của người bên cạnh giống như là một cây kim, cắm chặt trong lòng nàng ta. Ngày nào nàng ta cũng để ý, cuối cùng cũng vô tình nghe được cuộc nói chuyện giữa ca ca và mẫu thân, biết được mình không phải là con ruột của họ. Nhưng lúc đó tung tích của đứa con ruột không biết ở đâu, ca ca lại lập công, Hoàng thượng hạ chỉ ban thưởng cho chức vị quận chúa, Vương phủ bèn đã đâm lao thì phải theo lao, đành giấu chuyện này đi.
Nàng ta vừa lo sợ đứa con gái ruột kia đột nhiên trở về, vinh hoa phú quý của nàng ta sẽ không còn nữa, lại vừa cố gắng giành lấy sự thương yêu của người trong Vương phủ.
Chớp mắt đã hai năm qua đi, Cố Thị càng ngày càng thân mật với nàng ta, nhưng trượng phu của thị lại là một tên ăn chơi không hơn không kém, trai gái cờ bạc cái gì cũng có, mắt thấy Lâm Tương càng ngày càng được sủng ái, liền bắt đầu tính mưu.
Uy hiếp không thành, ông ta đem chuyện này nói ra sạch sẽ, chuyện mà nàng ta ngày đêm lo lắng cuối cùng cũng xảy ra, Vương phủ đã biết đến Cố Hoài Du!
Nghĩ đến đây, Lâm Tương nắm chặt lòng bàn tay, nàng ta hận Cố Thị! Cũng hận Cố Hoài Du! Nếu như đã bị tráo với nhau, thì còn đến Vương phủ làm gì? Nếu như thật sự là muốn tốt cho nàng ta, thì đã nên cao chạy xa bay từ lâu rồi.
Đúng là hai kẻ ngu mà!
Tuy rằng những người biết chuyện này đều đã bị giết sạch, nhưng bây giờ Cố Hoài Du vào cửa, cũng có nghĩa là thân phận giả mạo của nàng ta sẽ trở nên rất gượng gạo.
Đã quen với cuộc sống cẩm y ngọc thực, bây giờ con gái ruột về rồi, có phải là sẽ tiễn nàng ta đi không?
Nghĩ đến ngây người, Bát ca bị nàng ta bẻ cánh đau đến mức kêu thảm thiết, quay đầu lại mổ mạnh vào tay nàng ta một cái. Lâm Tương bị đau, trên mặt lóe lên tia độc ác. Nàng ta một tay nắm lấy cổ chim Bát ca, nhìn nó giãy giụa đến chết trong bàn tay nàng ta, sau đó nhổ sạch từng cái lông rực rở trên cánh nó, vứt vào ao bên hành lang.
Cố Hoài Du, ngươi đừng trách ta độc ác! Chỉ có giết chết ngươi, cả cái Vinh Xương Vương phủ mới có thể tốt đẹp lại như xưa!
Bên này, Cố Hoài Du vừa bước theo Diệu Ngôn ra cửa, lúc đi đến hoa viên, nhìn thấy hoa cỏ khắp nơi và núi giả chồng chất lên nhau, yên lặng chờ đợi. Nàng biết, Lâm Tương chắc chắn sẽ không bỏ qua cơ hội chà đạp nàng đâu.
Quả nhiên, vừa đi vòng qua đình nước, liền thấy được bóng dáng vàng nhạt từ xa.
Vẫn giống như kiếp trước, Lâm Tương vẫn mang dáng vẻ ngây thơ ngoan hiền như xưa. Nàng ta rất thông minh, lấy sở trường của mình để chèn ép sở đoản của người khác, dù dung mạo không bằng người khác, thì dứt khoát không làm một tài nữ yếu ớt để người khác bảo vệ mà lúc nào trên mặt cũng mang nụ cười, tính cách hoạt bát dễ thương. Ngược lại như vậy lại khiến cho dung mạo bình thường của nàng ta thêm sắc màu, dễ thương đáng yêu cũng là một kiểu đẹp khác.
"Diệu Ngôn tỷ tỷ, đây là nha hoàn mới đến sao? Sao lại phải làm phiền tỷ đích thân mang đến cho ta vậy?" Nàng ta thở dài một tiếng, ánh mắt rơi trên gấu váy của Cố Hoài Du, nhăn mày: "Sao lại dơ như vậy?"
Lâm Tương ăn mặc đẹp, liền đuổi người hầu đi chỗ khác còn mình thì nấp đi, ngay khi Cố Hoài Du vừa bước vào trong hoa viên thì sợi dây đàn trong lòng nàng ta càng căng chặt hơn, ngay cả thở cũng nhanh thêm vài phần.
Nàng ta biết Cố Thị cố ý ngược đãi nàng, có lúc còn không cho nàng ăn cơm, Trước khi thị thường hay lải nhải trước mặt nàng, nói là cái thứ lỗ vốn trong nhà kia vừa xấu vừa ngu, muốn xách dép cho nàng còn không xứng, lại thêm những lời nói khi nãy của Triều Lộ nữa.
Nàng ta cho rằng Cố Hoài Du cùng lắm chỉ là một con nhãi nhà quê thô lỗ xấu xí, chỉ cần nàng xuất hiện, chính nàng ta sẽ đè bẹp nàng, khiến cho nàng bất kể là cử chỉ hay tướng mạo đều không thể so sánh được với nàng ta.
Nhưng mà khi người thật xuất hiện, nàng ta mới biết, lỗi lầm của Cố Thị lớn biết bao nhiêu!
Cố Hoài Du tuy rằng cả người nghèo túng, còn có chút khó coi, nhưng dung mạo của nàng lại vượt qua mọi thứ, ngay cả vệt máu trên gấu váy cũng trở thành một nét điểm xuyến cho nàng.
Sự tôi luyện bao nhiêu năm qua của nàng ta, vậy mà lại bị nàng hủy sạch!
Có lẽ là do không được ra khỏi nhà, làn da của nàng trắng như tuyết, lại bởi vì dinh dưỡng không tốt mà trên môi anh đào chỉ có chút màu hồng nhạt, một đôi mắt hoa đào khẽ nhướn lên, cho dù cúi đầu cũng là một kiểu phong cách. Cả người từ trên xuống dưới không có chút trang sức nào, chỉ có một sợi dây buộc trên vòng eo nhỉ, nhưng lại càng làm hiện lên thân hình mảnh khảnh, trên mái tóc chỉ có vài cây trâm lưa thưa, rõ ràng là rất nghèo túng, nhưng lại khiến cho người khác cảm thấy sống động thoải mái.
Tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng Lâm Tương không thể không nói, trừ đi những trang sức y phục trên người đi, dung mạo của chính nàng ta không thể thắng nổi nàng.
Không muốn nhìn thêm lần nữa, nàng ta dằn sự bất cam trong lòng xuống, những lời nói chuẩn bị sẵn trong đầu cũng biến thành những lời nói chèn ép người khác.
Diệu Ngôn liếc nhìn Cố Hoài Du một cái, thái độ vừa rồi của Vương phi cũng có chút kỳ lạ. Diệu Ngôn không thể đoán được tương lai của vị cô nương này sẽ ra sao, nhưng cũng không dám đắc tội, chỉ có thể thấp giọng nói: "Tiểu thư hiểu lầm rồi, đây là Nhị tiểu thư."
Lâm Tương kinh ngạc mở to miệng, lại bày ra dáng vẻ áy náy, muốn bước lên trước nắm lấy tay Cố Hoài Du, nhưng sau khi nhìn thấy vết máu khô trong lòng bàn tay nàng thì dừng chân lại.
"Hóa ra là muội muội về rồi, khi nãy nếu có đắc tội, cũng mong muội muội tha thứ cho ta."
Cho dù đã chuẩn bị sẵn, nhưng khoảnh khắc nhìn thấy Lâm Tương kia, Cố Hoài Du vẫn phải nắm chặt bàn tay lại, cố gắng kiềm lại nỗi hận kéo đến như gió bão trong lòng, chọc mù mắt, chặt chân, bị người khác sỉ nhục, tất cả đều là nhờ nàng ta ban cho nàng.
Nàng nhắm mắt lại, khi mở mắt ra lần nữa thì đã là bình tĩnh không cảm xúc, miệng cười nói: "Quận chúa nói gì vậy chứ, không biết không có tội, muội muội làm sao dám để bụng chứ?"
Giọng nói của nàng dịu dàng, tuy là đang cười, nhưng Lâm Tương đột nhiên lại cảm thấy có một luồng khí lạnh chạy dọc theo sống lưng, nàng cố ý nhấn mạnh vào hai chữ Quận chúa, không phải là đã biết được gì rồi đó chứ?
"Vậy thì tốt rồi!" Ánh mắt Lâm Tương khẽ lóe lên chút hoảng loạn, sau đó lại bình tĩnh như cũ quay đầu nhìn Diệu Ngôn: "Đây là chuẩn bị đi đâu vậy?"
Diệu Ngôn không hiểu được những cơn sóng ngầm giữa hai người, cúi người nói: "Vương phi thấy trên người tiểu thư có chút bẩn, liền lệnh cho nô tỳ dẫn tiểu thư đi sửa soạn lại."
"Đã gặp mẫu thân rồi sao?" Lâm Tương ngây người, "Ta cũng phải qua đó mới được!"
Nhìn bóng lưng và bước chân có chút hoảng loạn của nàng ta, Cố Hoài Du cười cười, tia máu trong ánh mắt lóe lên rồi vụt tắt.
Trong Định Sơn Đường, lão phu nhân nhân Ngu Thị được nha hoàn dìu vào cửa, Trương Thị vội vàng đứng dậy, cung kính mà cúi người hành lễ.
"Đã gặp rồi?" Lão phu nhân thấp giọng hỏi, bước đến vị trí trên cùng ngồi xuống.
"Gặp rồi." Dưới ánh mắt dò hỏi của lão phu nhân, Trương Thị mở miệng nói: "Con thấy trên người nó có chút bẩn, nên bảo Diệu Ngôn dẫn đến Đường Lê Viện rồi."
Lão phu nhân cười lạnh, xoay xoay chuỗi vòng phật nạm vàng trong tay: "Ta thấy Sấu Ngọc Các bên cạnh Lan Uyển vẫn còn trống, sao lại sắp xếp qua Đường Lê Viện?"
Trương Thị đột nhiên nói không nên lời, trong đầu suy nghĩ lý do rồi mới nói: "Sấu Ngọc Các đó Nghi Lâm đã ở quen rồi, đồ đạc cũng nhiều lại phức tạp, nên con dâu tự làm chủ thu dọn một sân viện rộng hơn."
Lão phu nhân nghe vậy thì có chút không vui, lại càng không yêu thích gì Nghi Lâm mà Trương Thị đang nhắc đến kia. Nhà mẹ đẻ Trương Thị là một gia đình đã bị suy thoái, có thể gả vào Vương phủ cũng coi như là trèo cao rồi. Sau khi cha nương Trương Thị mất, chỉ để lại bà ta và huynh trưởng, Trương Nghi Lâm này chính là cháu gái bên nhà mẹ đẻ của bà ta.
Bình thường cứ hai ba ngày lại chạy đến Vương phủ, đương nhiên là một đứa ưa vòi tiền, nhưng Trương Thị lại không thấy được, nghiễm nhiên xem mình là một nửa chủ tử của Vương phủ. Thậm chí còn muốn học theo di mẫu của mình, muốn gả vào nhà cao cửa rộng, lão phu nhân hai năm nay không thèm để ý đến, vậy mà nàng ta lại tính đến trên đầu cháu trai của bà.
Cũng may thân thể bà còn tốt, còn có thể làm chủ cái nhà này, nếu không thì với cái thói không tính toán kỹ của Trương Thị, còn không biết sẽ náo loạn đến mức nào nữa.
Nghĩ đến đây, bàn tay của lão phu nhân khẽ ngừng lại, nhíu mày nói: "Khiếu Nhi đâu?"
Trương Thị thấy lão phu nhân chuyển chủ đề, trong lòng cũng thở ra một hơi, bà ta không dám nói là sợ Cố Hoài Du về phủ thì hoàn cảnh của Tương Nhi trở nên gượng gạo hơn, nên mới cố ý sắp cho Cố Hoài Du ở xa một chút.
"Mới sáng sớm đã ra ngoài, có lẽ là sắp về rồi."
Lão phu nhân lại thở dài một hơi, cái đứa con trai kém cỏi này!
Cũng may còn có Lâm Tu Duệ, chống đỡ cho cái Vinh Xương Vương phủ này. Nếu không, Khiếu Nhi suốt ngày đá gà, đấu gà không lo việc chính gì như vậy, Vương phủ e là sớm muộn gì cũng lụi bại so với các thế gia xung quanh mà thôi.
"Về rồi? Ngươi có thấy được dáng vẻ của nàng ta không?"
Lâm Tương đang chơi đùa với chim Bát ca mà Lâm Tu Duệ tặng cho nàng ta, con chim nhận được đồ ăn, liền lảnh lót mà kêu: "Tiên nữ! Tiên nữ!"
Triều Lộ cúi đầu: "Lâm quản gia dẫn người đi thẳng về phía Định Sơn Đường, nô tỳ không kịp nhìn rõ. Nhưng mà theo nô tỳ nấy, quần áo của nàng ta có chút nghèo túng, còn dơ, so ra còn thua xa Nhị đẳng nha hoàn trong phủ nữa."
Lâm Tương nhận được câu trả lời vừa lòng, phất tay nói: "Đi lấy bộ quần áo mấy ngày trước Tiên Vũ Các lấy ra đây, ta cũng nên đi thăm mẫu thân rồi."
Triều Lộ vâng lời, xoay người đi vào trong phòng, Triều Tịch đứng bên cạnh bưng dĩa đồ ăn cho chim, không hiểu mà hỏi: "Tiểu thư, trước đây sao không nghe nói có Nhị tiểu thư?"
"Ai biết được"
Trên mặt Lâm Tương mang theo nụ cười, vuốt ve sợi lông trên cánh chim Bát ca chơi đùa, ánh mắt là âm trầm vô tận.
Từ nhỏ nàng ta đã thường nghe thấy có người thì thầm sau lưng nàng ta, Vương gia Vương phi đều là mỹ nhân có một không hai, ngay cả Lâm Tu Duệ cũng được di truyền dáng vẻ từ họ, nhưng mà đích nữ như nàng thì lại giống như là bị tráo đổi vậy. Cho dù không nói tướng mạo ra sao, chỉ cần nhìn cặp mắt hàng mày, thì cũng không giống bất kỳ ai trong Vương phủ, giống như là... có chút giống với vú nuôi kia.
Trong lòng nàng ta bắt đầu nghi ngờ, cũng âm thầm hỏi qua ca ca, ca ca chỉ nói nàng ta giống với tổ phụ, bảo nàng đừng suy nghĩ linh tinh.
Nhưng những lời đàm tiếu của người bên cạnh giống như là một cây kim, cắm chặt trong lòng nàng ta. Ngày nào nàng ta cũng để ý, cuối cùng cũng vô tình nghe được cuộc nói chuyện giữa ca ca và mẫu thân, biết được mình không phải là con ruột của họ. Nhưng lúc đó tung tích của đứa con ruột không biết ở đâu, ca ca lại lập công, Hoàng thượng hạ chỉ ban thưởng cho chức vị quận chúa, Vương phủ bèn đã đâm lao thì phải theo lao, đành giấu chuyện này đi.
Nàng ta vừa lo sợ đứa con gái ruột kia đột nhiên trở về, vinh hoa phú quý của nàng ta sẽ không còn nữa, lại vừa cố gắng giành lấy sự thương yêu của người trong Vương phủ.
Chớp mắt đã hai năm qua đi, Cố Thị càng ngày càng thân mật với nàng ta, nhưng trượng phu của thị lại là một tên ăn chơi không hơn không kém, trai gái cờ bạc cái gì cũng có, mắt thấy Lâm Tương càng ngày càng được sủng ái, liền bắt đầu tính mưu.
Uy hiếp không thành, ông ta đem chuyện này nói ra sạch sẽ, chuyện mà nàng ta ngày đêm lo lắng cuối cùng cũng xảy ra, Vương phủ đã biết đến Cố Hoài Du!
Nghĩ đến đây, Lâm Tương nắm chặt lòng bàn tay, nàng ta hận Cố Thị! Cũng hận Cố Hoài Du! Nếu như đã bị tráo với nhau, thì còn đến Vương phủ làm gì? Nếu như thật sự là muốn tốt cho nàng ta, thì đã nên cao chạy xa bay từ lâu rồi.
Đúng là hai kẻ ngu mà!
Tuy rằng những người biết chuyện này đều đã bị giết sạch, nhưng bây giờ Cố Hoài Du vào cửa, cũng có nghĩa là thân phận giả mạo của nàng ta sẽ trở nên rất gượng gạo.
Đã quen với cuộc sống cẩm y ngọc thực, bây giờ con gái ruột về rồi, có phải là sẽ tiễn nàng ta đi không?
Nghĩ đến ngây người, Bát ca bị nàng ta bẻ cánh đau đến mức kêu thảm thiết, quay đầu lại mổ mạnh vào tay nàng ta một cái. Lâm Tương bị đau, trên mặt lóe lên tia độc ác. Nàng ta một tay nắm lấy cổ chim Bát ca, nhìn nó giãy giụa đến chết trong bàn tay nàng ta, sau đó nhổ sạch từng cái lông rực rở trên cánh nó, vứt vào ao bên hành lang.
Cố Hoài Du, ngươi đừng trách ta độc ác! Chỉ có giết chết ngươi, cả cái Vinh Xương Vương phủ mới có thể tốt đẹp lại như xưa!
Bên này, Cố Hoài Du vừa bước theo Diệu Ngôn ra cửa, lúc đi đến hoa viên, nhìn thấy hoa cỏ khắp nơi và núi giả chồng chất lên nhau, yên lặng chờ đợi. Nàng biết, Lâm Tương chắc chắn sẽ không bỏ qua cơ hội chà đạp nàng đâu.
Quả nhiên, vừa đi vòng qua đình nước, liền thấy được bóng dáng vàng nhạt từ xa.
Vẫn giống như kiếp trước, Lâm Tương vẫn mang dáng vẻ ngây thơ ngoan hiền như xưa. Nàng ta rất thông minh, lấy sở trường của mình để chèn ép sở đoản của người khác, dù dung mạo không bằng người khác, thì dứt khoát không làm một tài nữ yếu ớt để người khác bảo vệ mà lúc nào trên mặt cũng mang nụ cười, tính cách hoạt bát dễ thương. Ngược lại như vậy lại khiến cho dung mạo bình thường của nàng ta thêm sắc màu, dễ thương đáng yêu cũng là một kiểu đẹp khác.
"Diệu Ngôn tỷ tỷ, đây là nha hoàn mới đến sao? Sao lại phải làm phiền tỷ đích thân mang đến cho ta vậy?" Nàng ta thở dài một tiếng, ánh mắt rơi trên gấu váy của Cố Hoài Du, nhăn mày: "Sao lại dơ như vậy?"
Lâm Tương ăn mặc đẹp, liền đuổi người hầu đi chỗ khác còn mình thì nấp đi, ngay khi Cố Hoài Du vừa bước vào trong hoa viên thì sợi dây đàn trong lòng nàng ta càng căng chặt hơn, ngay cả thở cũng nhanh thêm vài phần.
Nàng ta biết Cố Thị cố ý ngược đãi nàng, có lúc còn không cho nàng ăn cơm, Trước khi thị thường hay lải nhải trước mặt nàng, nói là cái thứ lỗ vốn trong nhà kia vừa xấu vừa ngu, muốn xách dép cho nàng còn không xứng, lại thêm những lời nói khi nãy của Triều Lộ nữa.
Nàng ta cho rằng Cố Hoài Du cùng lắm chỉ là một con nhãi nhà quê thô lỗ xấu xí, chỉ cần nàng xuất hiện, chính nàng ta sẽ đè bẹp nàng, khiến cho nàng bất kể là cử chỉ hay tướng mạo đều không thể so sánh được với nàng ta.
Nhưng mà khi người thật xuất hiện, nàng ta mới biết, lỗi lầm của Cố Thị lớn biết bao nhiêu!
Cố Hoài Du tuy rằng cả người nghèo túng, còn có chút khó coi, nhưng dung mạo của nàng lại vượt qua mọi thứ, ngay cả vệt máu trên gấu váy cũng trở thành một nét điểm xuyến cho nàng.
Sự tôi luyện bao nhiêu năm qua của nàng ta, vậy mà lại bị nàng hủy sạch!
Có lẽ là do không được ra khỏi nhà, làn da của nàng trắng như tuyết, lại bởi vì dinh dưỡng không tốt mà trên môi anh đào chỉ có chút màu hồng nhạt, một đôi mắt hoa đào khẽ nhướn lên, cho dù cúi đầu cũng là một kiểu phong cách. Cả người từ trên xuống dưới không có chút trang sức nào, chỉ có một sợi dây buộc trên vòng eo nhỉ, nhưng lại càng làm hiện lên thân hình mảnh khảnh, trên mái tóc chỉ có vài cây trâm lưa thưa, rõ ràng là rất nghèo túng, nhưng lại khiến cho người khác cảm thấy sống động thoải mái.
Tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng Lâm Tương không thể không nói, trừ đi những trang sức y phục trên người đi, dung mạo của chính nàng ta không thể thắng nổi nàng.
Không muốn nhìn thêm lần nữa, nàng ta dằn sự bất cam trong lòng xuống, những lời nói chuẩn bị sẵn trong đầu cũng biến thành những lời nói chèn ép người khác.
Diệu Ngôn liếc nhìn Cố Hoài Du một cái, thái độ vừa rồi của Vương phi cũng có chút kỳ lạ. Diệu Ngôn không thể đoán được tương lai của vị cô nương này sẽ ra sao, nhưng cũng không dám đắc tội, chỉ có thể thấp giọng nói: "Tiểu thư hiểu lầm rồi, đây là Nhị tiểu thư."
Lâm Tương kinh ngạc mở to miệng, lại bày ra dáng vẻ áy náy, muốn bước lên trước nắm lấy tay Cố Hoài Du, nhưng sau khi nhìn thấy vết máu khô trong lòng bàn tay nàng thì dừng chân lại.
"Hóa ra là muội muội về rồi, khi nãy nếu có đắc tội, cũng mong muội muội tha thứ cho ta."
Cho dù đã chuẩn bị sẵn, nhưng khoảnh khắc nhìn thấy Lâm Tương kia, Cố Hoài Du vẫn phải nắm chặt bàn tay lại, cố gắng kiềm lại nỗi hận kéo đến như gió bão trong lòng, chọc mù mắt, chặt chân, bị người khác sỉ nhục, tất cả đều là nhờ nàng ta ban cho nàng.
Nàng nhắm mắt lại, khi mở mắt ra lần nữa thì đã là bình tĩnh không cảm xúc, miệng cười nói: "Quận chúa nói gì vậy chứ, không biết không có tội, muội muội làm sao dám để bụng chứ?"
Giọng nói của nàng dịu dàng, tuy là đang cười, nhưng Lâm Tương đột nhiên lại cảm thấy có một luồng khí lạnh chạy dọc theo sống lưng, nàng cố ý nhấn mạnh vào hai chữ Quận chúa, không phải là đã biết được gì rồi đó chứ?
"Vậy thì tốt rồi!" Ánh mắt Lâm Tương khẽ lóe lên chút hoảng loạn, sau đó lại bình tĩnh như cũ quay đầu nhìn Diệu Ngôn: "Đây là chuẩn bị đi đâu vậy?"
Diệu Ngôn không hiểu được những cơn sóng ngầm giữa hai người, cúi người nói: "Vương phi thấy trên người tiểu thư có chút bẩn, liền lệnh cho nô tỳ dẫn tiểu thư đi sửa soạn lại."
"Đã gặp mẫu thân rồi sao?" Lâm Tương ngây người, "Ta cũng phải qua đó mới được!"
Nhìn bóng lưng và bước chân có chút hoảng loạn của nàng ta, Cố Hoài Du cười cười, tia máu trong ánh mắt lóe lên rồi vụt tắt.
Trong Định Sơn Đường, lão phu nhân nhân Ngu Thị được nha hoàn dìu vào cửa, Trương Thị vội vàng đứng dậy, cung kính mà cúi người hành lễ.
"Đã gặp rồi?" Lão phu nhân thấp giọng hỏi, bước đến vị trí trên cùng ngồi xuống.
"Gặp rồi." Dưới ánh mắt dò hỏi của lão phu nhân, Trương Thị mở miệng nói: "Con thấy trên người nó có chút bẩn, nên bảo Diệu Ngôn dẫn đến Đường Lê Viện rồi."
Lão phu nhân cười lạnh, xoay xoay chuỗi vòng phật nạm vàng trong tay: "Ta thấy Sấu Ngọc Các bên cạnh Lan Uyển vẫn còn trống, sao lại sắp xếp qua Đường Lê Viện?"
Trương Thị đột nhiên nói không nên lời, trong đầu suy nghĩ lý do rồi mới nói: "Sấu Ngọc Các đó Nghi Lâm đã ở quen rồi, đồ đạc cũng nhiều lại phức tạp, nên con dâu tự làm chủ thu dọn một sân viện rộng hơn."
Lão phu nhân nghe vậy thì có chút không vui, lại càng không yêu thích gì Nghi Lâm mà Trương Thị đang nhắc đến kia. Nhà mẹ đẻ Trương Thị là một gia đình đã bị suy thoái, có thể gả vào Vương phủ cũng coi như là trèo cao rồi. Sau khi cha nương Trương Thị mất, chỉ để lại bà ta và huynh trưởng, Trương Nghi Lâm này chính là cháu gái bên nhà mẹ đẻ của bà ta.
Bình thường cứ hai ba ngày lại chạy đến Vương phủ, đương nhiên là một đứa ưa vòi tiền, nhưng Trương Thị lại không thấy được, nghiễm nhiên xem mình là một nửa chủ tử của Vương phủ. Thậm chí còn muốn học theo di mẫu của mình, muốn gả vào nhà cao cửa rộng, lão phu nhân hai năm nay không thèm để ý đến, vậy mà nàng ta lại tính đến trên đầu cháu trai của bà.
Cũng may thân thể bà còn tốt, còn có thể làm chủ cái nhà này, nếu không thì với cái thói không tính toán kỹ của Trương Thị, còn không biết sẽ náo loạn đến mức nào nữa.
Nghĩ đến đây, bàn tay của lão phu nhân khẽ ngừng lại, nhíu mày nói: "Khiếu Nhi đâu?"
Trương Thị thấy lão phu nhân chuyển chủ đề, trong lòng cũng thở ra một hơi, bà ta không dám nói là sợ Cố Hoài Du về phủ thì hoàn cảnh của Tương Nhi trở nên gượng gạo hơn, nên mới cố ý sắp cho Cố Hoài Du ở xa một chút.
"Mới sáng sớm đã ra ngoài, có lẽ là sắp về rồi."
Lão phu nhân lại thở dài một hơi, cái đứa con trai kém cỏi này!
Cũng may còn có Lâm Tu Duệ, chống đỡ cho cái Vinh Xương Vương phủ này. Nếu không, Khiếu Nhi suốt ngày đá gà, đấu gà không lo việc chính gì như vậy, Vương phủ e là sớm muộn gì cũng lụi bại so với các thế gia xung quanh mà thôi.