Chương : 11
Quả thật, dù rằng lúc này Hoắc Vĩ Triệt nói ra một câu như thế... có chút không hợp hoàn cảnh! Nhưng...anh nói đâu có sai?
Dáng người ba vòng của Trịnh Diệp đã đạt tiêu chuẩn của một siêu mẫu... Bộ cảnh phục của cô dù rằng không phải ôm chặt thân người, vạt áo ngắn đến hở rốn giống như Lệ Kiều Kiều... Tuy cũng ôm sát, nhưng đồ của Trịnh Diệp chỉ dừng lại ở mức tiêu chuẩn, vừa vặn tôn lên dáng người của cô, nhưng cũng dễ dàng, thoải mái hoạt động một cách tốt nhất! Hơn hết, làn da trắng mịn của Trịnh Diệp qua màu đen của bộ cảnh phục càng thể hiện rõ ràng hơn hết!
Bình thường, các cánh mày râu độc thân ở sở ai mà chẳng bị dáng vẻ của Trịnh Diệp mê hoặc... nhưng ngoài Thẩm Dinh với Mặc Phong thì chưa có người nào nói ra! Còn nữa, dù Thẩm Dinh cùng Mặc Phong đã từng khen ngợi Trịnh Diệp... nhưng cũng không có quá trực tiếp như Hoắc Vĩ Triệt bây giờ.
Ngược lại với dáng vẻ há hốc mồm của Thẩm Dinh, khuôn mặt vừa đơ vừa đỏ của Trịnh Diệp... Thì đương sự Hoắc Vĩ Triệt lại chẳng mảy may gì, ánh mắt càng không kiên đè mà dán lên người Trịnh Diệp!
Bầu không khí trong phòng lúc này chỉ có thể dùng hai từ để hình dung, đo chính là: quái dị!
Cũng may là vào đúng lúc này có một cô nhân viên mang nước vào... Thành công phá vỡ không khí quái dị trong phòng.
Trịnh Diệp dù sao có định lực vô cùng tốt, nên nhanh chóng ổn định lại tinh thần, nhớ tới vấn đề quan trọng đang cần xử lý. Cô nâng ly nước trên bàn lên uống một ngụm, hắng giọng:
- A...hưm... Hoắc tổng... chúng tôi cần ngài nghiêm túc hợp tác với chúng tôi một chút!
Mặc dù bên ngoài cố tỏ ra nghiêm túc, nhưng trong lòng Trịnh Diệp lại không hề được như vậy! Bởi người đàn ông trước mặt cho cô cảm giác rất nguy hiểm, dù rằng anh ta đang cười. Hơn hết, cô lại càng không rõ vì sao anh ta lại nói một câu như vậy? Giống như là đã từng thấy cô... nhưng rõ ràng đây là lần đầu tiên cô và anh ta gặp mặt!
Nhưng điều Trịnh Diệp không ngờ, chính là sau khi cô nói ra như vậy, sắc mặt Hoắc Vĩ Triệt đột nhiên trầm xuống, lạnh lùng nhìn về phía cô và Thẩm Dinh.
Trong lòng Trịnh Diệp một lần nữa lộp bộp, người ta nói tính khí phụ nữ khi mang thai là thất thường nhất! Nhưng theo cô thấy thì người đàn ông trước mặt này còn thất thường hơn, mới cười đây, mà chớp mắt sắc mặt đã như vậy... Lần này không đợi Trịnh Diệp lên tiếng, đã có một giọng khác vang lên:
- Hoắc tổng, chúng tôi biết thời gian của ngài là vô cùng quý giá... Nhưng ngài yên tâm, chỉ cần ngài nghiêm túc, sẽ không mất nhiều thời gian của ngài đâu!
Con người của Thẩm Dinh vốn thuộc dạng chính trực thẳng thắn, nên vẫn là không thể tiếp tục chịu được thái độ của Hoắc Vĩ Triệt, giọng điệu nói chuyện đã có phần...ách...
Nào ngờ, Hoắc Vĩ Triệt vốn đã lạnh mặt, sau khi thấy Thẩm Dinh lên tiếng, mặt càng lạnh hơn.
Trịnh Diệp sợ Thẩm Dinh lại vô tình trọc giận người đàn ông này, cô ra hiệu cho anh ta không được nói nữa. Bản thân thì hít sâu một hơi, dùng giọng điệu nhẹ nhàng nhất có thể:
- Được rồi, Hoắc tổng... bây giờ anh muốn thế nào mới chịu hợp tác với chúng tôi? Anh nói ra, nếu phù hợp chúng tôi sẽ chấp nhận!
Phải nhịn, đối với những kẻ ăn trên ngồi trước này, nếu muốn khai thác thông tin từ họ, thì phải có kiên nhẫn, không được nóng vội.
- Muốn tôi hợp tác cũng dễ thôi... Nhưng tôi chỉ muốn hợp tác với em, không có kẻ thứ ba!
Ngụ ý: không có mặt của Thẩm Dinh
Thái độ của Hoắc Vĩ Triệt cũng hòa hoãn lại đôi chút, nhưng vẫn là không để Thẩm Dinh vào mắt... Khi nói chuyện, ánh mắt vẫn đặt trên người Trịnh Diệp.
Hừ hừ...một câu "chúng ta", hai câu" chúng ta", anh chính là nghe không thuận tai hai từ này đó... Lại còn dám dùng giọng điệu như thẩm tra tù nhân mà nói với anh. Cái quan trọng là, anh không thích có một người khác giới nào gần gũi tiểu Diệp của anh! Nhất là cái ánh mắt của tên này khi nhìn tiểu Diệp...anh cảm thấy vô cùng chướng mắt!
Không người tới là tiểu Diệp, còn lâu anh mới có nhã hứng gặp gỡ tốn thời gian với cảnh sát nhé!
- Anh đừng...
...có quá đáng!
Bà chữ cuối cùng Thẩm Dinh vẫn chưa kịp nói ra, đã bị cái nhìn của Trịnh Diệp làm cho ngậm miệng lại.
- Hoắc tổng, tôi đồng ý yêu cầu của ngài! Thẩm Dinh...anh xuống dưới đợi tôi...
Câu đầu là Trịnh Diệp nói với Hoắc Vĩ Triệt, câu sau là cho Thẩm Dinh. Bây giờ cô cũng hiểu, vì sao các đồng nghiệp kia không ai dám đưa ra đề nghị đến cái Hoắc thị này rồi... Bởi vì có đến, cũng chưa chắc có được sự hợp tác từ Hoắc Vĩ Triệt!
- Nhưng mà...
- Không có nhưng nhị gì hết, đây là lệnh!
- Thôi được rồi, nhưng cô cũng phải cẩn thận đó!
Mặc dù không cam tâm, nhưng Thẩm Dinh cũng không thể làm gì khác được, anh ta đành bỏ lại một câu với Trịnh Diệp, rồi cũng phải ra khỏi phòng.
Còn ngữ điệu dặn dò kia, chẳng khác gì là Trịnh Diệp sắp lâm trận, ra chiến trường vậy...
Thẩm Dinh đi rồi, trong phòng chỉ còn lại Trịnh Diệp cùng Hoắc Vĩ Triệt... Trịnh Diệp toả ra bình tĩnh, cô cầm một bản ghi chép lên, mắt hướng Hoắc Vĩ Triệt.
- Hoắc tổng...chúng ta bắt đầu được rồi chứ?
Đây là là cực điểm nhẫn nại của cô rồi, nếu anh ta còn không chịu nghiêm túc hợp tác, thì cô sẽ không tiếp tục hỏi nữa. Không có lời khai của anh ta thì sao, cô cũng có thể tự tìm kiếm manh mối... dù hơi tốn thời gian một chút!
Sau khi Thẩm Dinh đi rồi, Hoắc Vĩ Triệt cũng thoải mái không ít, nhận thấy người đối diện đang cố kiềm chế, anh cũng không kì kèo mặt cả nữa:
- Muốn hỏi gì thì em hỏi đi, tôi sẽ biết gì nói đó!
- Vậy thì...
Tiếp theo đó, cứ Trịnh Diệp hỏi câu nào, thì Hoắc Vĩ Triệt sẽ" nghiêm túc" trả lời câu đó...
...
- Cảm ơn anh đã hợp tác... có gì tôi sẽ đến tìm anh sao! Chào anh...
Cuối cùng cũng có được những thứ cô cần, Trịnh Diệp nhìn sơ lược lại nội dung vừa ghi chép, thấy không có gì sai sót, cô mới đóng lại... Đưa tay ra bắt tay với anh...
Nhưng...
Bắt tay thì Hoắc Vĩ Triệt bắt, có điều nắm mà không có ý định buông ra...
- Hoắc tổng...
- Mau sẽ sớm nhất có thể được gặp lại em!
Nắm bàn tay mềm mại của cô, làm Hoắc Vĩ Triệt yêu thích không muốn buông, nhưng để tránh gây ác cảm, anh cũng phải luyến tiếc buông ra.
Nhưng Hoắc Vĩ Triệt nào biết, vốn dĩ, dù anh không nhanh chóng buông tay... thì Trịnh Diệp cũng có đã cái nhìn" không mấy tốt" về anh!
Và hơn hết, trong lòng cô đang kêu rào rằng không muốn gặp lại anh ta một chút nào...
...
Sở cảnh sát, phòng họp...
Lục Thành đứng ở đầu bàn, nhìn một lượt những người có mặt, anh ta nói:
- Mọi người đều đã có mặt đầy đủ, vậy chúng ta bắt đầu cuộc họp! Vụ án...
- Cái gì mà đầy đủ... các người không thấy là còn thiếu tôi sao? Không có tôi thì mấy người trừng nào mới phá được án chứ?
Cửa phòng họp một lần nữa mở ra, một giọng nói ngang ngược, hống hách truyền vào... Hình như là Lệ Kiều Kiều rất thích mấy kiểu xuất hiện khiến người ghét...sau khi tiếng cô ta vừa dứt, lập tức cũng có mấy ánh mắt không mấy thiện cảm.
- Nhìn cái gì, còn không bắt đầu cuộc họp đi!
Lệ Kiều Kiều, cô ta uỷ lại người thân, lúc nào muốn làm, thì làm, muốn nghĩ thì nghĩ, chẳng thèm xem ai ra gì... Lúc đầu, Lục Thành không chấp nhận được báo lên cấp trên mấy lần, nhưng cấp trên lại bảo anh ta không cần bận tâm! Cứ thế nhiều lần, Lục Thành cũng không thèm để ý tới...cô ta muốn nghĩ thì nghĩ, dù sao trong đội có cô ta hay không cũng vậy, không có còn để rắc rối, chướng mắt!
Ngày hôm qua khi đi điều tra hiện trường vụ án, cô ta không có mặt... nên mới không có những trò hề xảy ra.
- Được rồi, bởi vì Kiều Kiều hôm qua nghĩ, không nắm được tình hình của vụ án, nên tôi sẽ sơ lượt lại một lần!
Dừng lại... khẽ đảo mắt một chút, Lục Thành mới nghiêm túc, anh ta điều chỉnh hình ảnh trên mấy chiếu cho hiện lên hình ảnh Hạ Tẫn nằm trên sàn nhà trong nhà hàng:
- Nạn nhân trong vụ an này là Hạ Tẫn, 47 tuổi, là tổng tài của tập đoàn Hạ Kình... Nguyên nhân cái chết là do bị một viên đạn xuyên đầu, chết ngay lập tức! Hiện trường nằm ở nhà hàng Đức Essen Himmel...
Tiếp theo đó Lục Thành tóm lượt đầy đủ lại một số kết quả điều tra...
Đợi Lục Thành nói xong, Trịnh Diệp liền nghiêm túc, cô phân cho những người trong phòng mỗi người một tập hồ sơ, tiếp lời:
- Theo những gì mà Hoắc tổng, tức Hoắc Vĩ Triệt, người có liên quan mật thiết với vụ án này thì... Anh ta quả thật là có tới hiện trường, là để kí họp đồng với Hạ Tẫn, đến khi thỏa thuận xong rồi, chuẩn bị kí tên thì Hạ Tẫn đột ngột bị bắt chết! Còn anh ta thì bởi vì ngay sau đó tập đoàn có cuộc họp gấp, nên mới không ở lại để đợi cảnh sát đến lấy lời khai được!
- Rõ ràng là viện cớ, lúc chúng ta tới, anh ta cũng không hề có thái độ tốt muốn hợp tác!
Thẩm Dinh vẫn còn vô cùng khó chịu về thái độ không để anh ta vào mắt của Hoắc Vĩ Triệt. Anh ta mạnh tay gấp lại tập hồ sơ ghi chép lời khai của Hoắc Vĩ Triệt, giọng điệu không được tốt lên tiếng.
Trịnh Diệp định lên tiếng trấn an lại tâm tình của Thẩm Dinh, nhưng lại có một người thích nói lên tiếng trước:
- Hừ...còn không phải là không có năng lực sao, chỉ biết đổ tội cho người khác!
Vẫn là cái giọng điệu khinh người đặc chưng đó, Lệ Kiều Kiều liếc ngang Thẩm Dinh một cái...
- Này...
- Vân Thi, bỏ đi!
Vân Thi trước sau vẫn luôn là người thích đối đầu trực tiếp với Lệ Kiều Kiều, càng không chịu nổi giọng điệu của cô ta, nhưng bây giờ đã có người cô bé thần tượng, có thể kiềm chế được cô bé!
Dáng người ba vòng của Trịnh Diệp đã đạt tiêu chuẩn của một siêu mẫu... Bộ cảnh phục của cô dù rằng không phải ôm chặt thân người, vạt áo ngắn đến hở rốn giống như Lệ Kiều Kiều... Tuy cũng ôm sát, nhưng đồ của Trịnh Diệp chỉ dừng lại ở mức tiêu chuẩn, vừa vặn tôn lên dáng người của cô, nhưng cũng dễ dàng, thoải mái hoạt động một cách tốt nhất! Hơn hết, làn da trắng mịn của Trịnh Diệp qua màu đen của bộ cảnh phục càng thể hiện rõ ràng hơn hết!
Bình thường, các cánh mày râu độc thân ở sở ai mà chẳng bị dáng vẻ của Trịnh Diệp mê hoặc... nhưng ngoài Thẩm Dinh với Mặc Phong thì chưa có người nào nói ra! Còn nữa, dù Thẩm Dinh cùng Mặc Phong đã từng khen ngợi Trịnh Diệp... nhưng cũng không có quá trực tiếp như Hoắc Vĩ Triệt bây giờ.
Ngược lại với dáng vẻ há hốc mồm của Thẩm Dinh, khuôn mặt vừa đơ vừa đỏ của Trịnh Diệp... Thì đương sự Hoắc Vĩ Triệt lại chẳng mảy may gì, ánh mắt càng không kiên đè mà dán lên người Trịnh Diệp!
Bầu không khí trong phòng lúc này chỉ có thể dùng hai từ để hình dung, đo chính là: quái dị!
Cũng may là vào đúng lúc này có một cô nhân viên mang nước vào... Thành công phá vỡ không khí quái dị trong phòng.
Trịnh Diệp dù sao có định lực vô cùng tốt, nên nhanh chóng ổn định lại tinh thần, nhớ tới vấn đề quan trọng đang cần xử lý. Cô nâng ly nước trên bàn lên uống một ngụm, hắng giọng:
- A...hưm... Hoắc tổng... chúng tôi cần ngài nghiêm túc hợp tác với chúng tôi một chút!
Mặc dù bên ngoài cố tỏ ra nghiêm túc, nhưng trong lòng Trịnh Diệp lại không hề được như vậy! Bởi người đàn ông trước mặt cho cô cảm giác rất nguy hiểm, dù rằng anh ta đang cười. Hơn hết, cô lại càng không rõ vì sao anh ta lại nói một câu như vậy? Giống như là đã từng thấy cô... nhưng rõ ràng đây là lần đầu tiên cô và anh ta gặp mặt!
Nhưng điều Trịnh Diệp không ngờ, chính là sau khi cô nói ra như vậy, sắc mặt Hoắc Vĩ Triệt đột nhiên trầm xuống, lạnh lùng nhìn về phía cô và Thẩm Dinh.
Trong lòng Trịnh Diệp một lần nữa lộp bộp, người ta nói tính khí phụ nữ khi mang thai là thất thường nhất! Nhưng theo cô thấy thì người đàn ông trước mặt này còn thất thường hơn, mới cười đây, mà chớp mắt sắc mặt đã như vậy... Lần này không đợi Trịnh Diệp lên tiếng, đã có một giọng khác vang lên:
- Hoắc tổng, chúng tôi biết thời gian của ngài là vô cùng quý giá... Nhưng ngài yên tâm, chỉ cần ngài nghiêm túc, sẽ không mất nhiều thời gian của ngài đâu!
Con người của Thẩm Dinh vốn thuộc dạng chính trực thẳng thắn, nên vẫn là không thể tiếp tục chịu được thái độ của Hoắc Vĩ Triệt, giọng điệu nói chuyện đã có phần...ách...
Nào ngờ, Hoắc Vĩ Triệt vốn đã lạnh mặt, sau khi thấy Thẩm Dinh lên tiếng, mặt càng lạnh hơn.
Trịnh Diệp sợ Thẩm Dinh lại vô tình trọc giận người đàn ông này, cô ra hiệu cho anh ta không được nói nữa. Bản thân thì hít sâu một hơi, dùng giọng điệu nhẹ nhàng nhất có thể:
- Được rồi, Hoắc tổng... bây giờ anh muốn thế nào mới chịu hợp tác với chúng tôi? Anh nói ra, nếu phù hợp chúng tôi sẽ chấp nhận!
Phải nhịn, đối với những kẻ ăn trên ngồi trước này, nếu muốn khai thác thông tin từ họ, thì phải có kiên nhẫn, không được nóng vội.
- Muốn tôi hợp tác cũng dễ thôi... Nhưng tôi chỉ muốn hợp tác với em, không có kẻ thứ ba!
Ngụ ý: không có mặt của Thẩm Dinh
Thái độ của Hoắc Vĩ Triệt cũng hòa hoãn lại đôi chút, nhưng vẫn là không để Thẩm Dinh vào mắt... Khi nói chuyện, ánh mắt vẫn đặt trên người Trịnh Diệp.
Hừ hừ...một câu "chúng ta", hai câu" chúng ta", anh chính là nghe không thuận tai hai từ này đó... Lại còn dám dùng giọng điệu như thẩm tra tù nhân mà nói với anh. Cái quan trọng là, anh không thích có một người khác giới nào gần gũi tiểu Diệp của anh! Nhất là cái ánh mắt của tên này khi nhìn tiểu Diệp...anh cảm thấy vô cùng chướng mắt!
Không người tới là tiểu Diệp, còn lâu anh mới có nhã hứng gặp gỡ tốn thời gian với cảnh sát nhé!
- Anh đừng...
...có quá đáng!
Bà chữ cuối cùng Thẩm Dinh vẫn chưa kịp nói ra, đã bị cái nhìn của Trịnh Diệp làm cho ngậm miệng lại.
- Hoắc tổng, tôi đồng ý yêu cầu của ngài! Thẩm Dinh...anh xuống dưới đợi tôi...
Câu đầu là Trịnh Diệp nói với Hoắc Vĩ Triệt, câu sau là cho Thẩm Dinh. Bây giờ cô cũng hiểu, vì sao các đồng nghiệp kia không ai dám đưa ra đề nghị đến cái Hoắc thị này rồi... Bởi vì có đến, cũng chưa chắc có được sự hợp tác từ Hoắc Vĩ Triệt!
- Nhưng mà...
- Không có nhưng nhị gì hết, đây là lệnh!
- Thôi được rồi, nhưng cô cũng phải cẩn thận đó!
Mặc dù không cam tâm, nhưng Thẩm Dinh cũng không thể làm gì khác được, anh ta đành bỏ lại một câu với Trịnh Diệp, rồi cũng phải ra khỏi phòng.
Còn ngữ điệu dặn dò kia, chẳng khác gì là Trịnh Diệp sắp lâm trận, ra chiến trường vậy...
Thẩm Dinh đi rồi, trong phòng chỉ còn lại Trịnh Diệp cùng Hoắc Vĩ Triệt... Trịnh Diệp toả ra bình tĩnh, cô cầm một bản ghi chép lên, mắt hướng Hoắc Vĩ Triệt.
- Hoắc tổng...chúng ta bắt đầu được rồi chứ?
Đây là là cực điểm nhẫn nại của cô rồi, nếu anh ta còn không chịu nghiêm túc hợp tác, thì cô sẽ không tiếp tục hỏi nữa. Không có lời khai của anh ta thì sao, cô cũng có thể tự tìm kiếm manh mối... dù hơi tốn thời gian một chút!
Sau khi Thẩm Dinh đi rồi, Hoắc Vĩ Triệt cũng thoải mái không ít, nhận thấy người đối diện đang cố kiềm chế, anh cũng không kì kèo mặt cả nữa:
- Muốn hỏi gì thì em hỏi đi, tôi sẽ biết gì nói đó!
- Vậy thì...
Tiếp theo đó, cứ Trịnh Diệp hỏi câu nào, thì Hoắc Vĩ Triệt sẽ" nghiêm túc" trả lời câu đó...
...
- Cảm ơn anh đã hợp tác... có gì tôi sẽ đến tìm anh sao! Chào anh...
Cuối cùng cũng có được những thứ cô cần, Trịnh Diệp nhìn sơ lược lại nội dung vừa ghi chép, thấy không có gì sai sót, cô mới đóng lại... Đưa tay ra bắt tay với anh...
Nhưng...
Bắt tay thì Hoắc Vĩ Triệt bắt, có điều nắm mà không có ý định buông ra...
- Hoắc tổng...
- Mau sẽ sớm nhất có thể được gặp lại em!
Nắm bàn tay mềm mại của cô, làm Hoắc Vĩ Triệt yêu thích không muốn buông, nhưng để tránh gây ác cảm, anh cũng phải luyến tiếc buông ra.
Nhưng Hoắc Vĩ Triệt nào biết, vốn dĩ, dù anh không nhanh chóng buông tay... thì Trịnh Diệp cũng có đã cái nhìn" không mấy tốt" về anh!
Và hơn hết, trong lòng cô đang kêu rào rằng không muốn gặp lại anh ta một chút nào...
...
Sở cảnh sát, phòng họp...
Lục Thành đứng ở đầu bàn, nhìn một lượt những người có mặt, anh ta nói:
- Mọi người đều đã có mặt đầy đủ, vậy chúng ta bắt đầu cuộc họp! Vụ án...
- Cái gì mà đầy đủ... các người không thấy là còn thiếu tôi sao? Không có tôi thì mấy người trừng nào mới phá được án chứ?
Cửa phòng họp một lần nữa mở ra, một giọng nói ngang ngược, hống hách truyền vào... Hình như là Lệ Kiều Kiều rất thích mấy kiểu xuất hiện khiến người ghét...sau khi tiếng cô ta vừa dứt, lập tức cũng có mấy ánh mắt không mấy thiện cảm.
- Nhìn cái gì, còn không bắt đầu cuộc họp đi!
Lệ Kiều Kiều, cô ta uỷ lại người thân, lúc nào muốn làm, thì làm, muốn nghĩ thì nghĩ, chẳng thèm xem ai ra gì... Lúc đầu, Lục Thành không chấp nhận được báo lên cấp trên mấy lần, nhưng cấp trên lại bảo anh ta không cần bận tâm! Cứ thế nhiều lần, Lục Thành cũng không thèm để ý tới...cô ta muốn nghĩ thì nghĩ, dù sao trong đội có cô ta hay không cũng vậy, không có còn để rắc rối, chướng mắt!
Ngày hôm qua khi đi điều tra hiện trường vụ án, cô ta không có mặt... nên mới không có những trò hề xảy ra.
- Được rồi, bởi vì Kiều Kiều hôm qua nghĩ, không nắm được tình hình của vụ án, nên tôi sẽ sơ lượt lại một lần!
Dừng lại... khẽ đảo mắt một chút, Lục Thành mới nghiêm túc, anh ta điều chỉnh hình ảnh trên mấy chiếu cho hiện lên hình ảnh Hạ Tẫn nằm trên sàn nhà trong nhà hàng:
- Nạn nhân trong vụ an này là Hạ Tẫn, 47 tuổi, là tổng tài của tập đoàn Hạ Kình... Nguyên nhân cái chết là do bị một viên đạn xuyên đầu, chết ngay lập tức! Hiện trường nằm ở nhà hàng Đức Essen Himmel...
Tiếp theo đó Lục Thành tóm lượt đầy đủ lại một số kết quả điều tra...
Đợi Lục Thành nói xong, Trịnh Diệp liền nghiêm túc, cô phân cho những người trong phòng mỗi người một tập hồ sơ, tiếp lời:
- Theo những gì mà Hoắc tổng, tức Hoắc Vĩ Triệt, người có liên quan mật thiết với vụ án này thì... Anh ta quả thật là có tới hiện trường, là để kí họp đồng với Hạ Tẫn, đến khi thỏa thuận xong rồi, chuẩn bị kí tên thì Hạ Tẫn đột ngột bị bắt chết! Còn anh ta thì bởi vì ngay sau đó tập đoàn có cuộc họp gấp, nên mới không ở lại để đợi cảnh sát đến lấy lời khai được!
- Rõ ràng là viện cớ, lúc chúng ta tới, anh ta cũng không hề có thái độ tốt muốn hợp tác!
Thẩm Dinh vẫn còn vô cùng khó chịu về thái độ không để anh ta vào mắt của Hoắc Vĩ Triệt. Anh ta mạnh tay gấp lại tập hồ sơ ghi chép lời khai của Hoắc Vĩ Triệt, giọng điệu không được tốt lên tiếng.
Trịnh Diệp định lên tiếng trấn an lại tâm tình của Thẩm Dinh, nhưng lại có một người thích nói lên tiếng trước:
- Hừ...còn không phải là không có năng lực sao, chỉ biết đổ tội cho người khác!
Vẫn là cái giọng điệu khinh người đặc chưng đó, Lệ Kiều Kiều liếc ngang Thẩm Dinh một cái...
- Này...
- Vân Thi, bỏ đi!
Vân Thi trước sau vẫn luôn là người thích đối đầu trực tiếp với Lệ Kiều Kiều, càng không chịu nổi giọng điệu của cô ta, nhưng bây giờ đã có người cô bé thần tượng, có thể kiềm chế được cô bé!