Chương : 14
Nghe từng câu từng chữ từ miệng Trịnh lão gia nói ra Trịnh Diệp có cảm giác như tâm mình đang bị vài vết dao hung hăng đâm vào vậy... Tuy là thế, nhưng cô lại không biểu hiện cảm xúc thật của bản thân ra ngoài, ngược lại thì ra vẻ tươi cười tự tin:
- Ông nội nói đi đâu, cháu của ông tài năng, cẩn thận như thế nào, chẳng lẽ ông không biết sao? Có ai mà làm được gì Trịnh Diệp này chứ?
- Ừ, ông biết con giỏi... nhưng đời ai biết trước ngày mai chuyện gì sẽ đến, hôm nay còn vui vẻ, hạnh phúc bên nhau, ấy vậy mà chỉ ngày hôm sau đã Âm Dương cách biệt! Tiểu Diệp.. nghe lời ông, con rời nghành được không?
Thứ lỗi cho ông ích kỉ, nhưng ông già rồi, ông đã sống hơn nữa đời người rồi, cũng nhìn thấu không ít thói đời đen trắng! Quả thật, trước đây ông luôn có mong muốn cả tộc của ông đều sẽ cống hiến cho đất nước, cho người dân... Nhưng, ông không khỏi phải thay đổi ý muốn, cũng vì sự thật luôn rất tàn nhẫn!
Chính bản thân ông, đã cống hiến gần hết cuộc đời cho đất nước, cho người dân, nhưng đổi lại, thì có gì chứ? Là vinh dự, là ai ai cũng kính trọng, sợ hãi ông sao? Không, ông không cần những điều đó, cái ông cần chỉ là công bằng... công bằng cho gia tộc ông! Con trai ông, một lòng một dạ nghĩ cho người khác, không tiếc vấn thân vào hiểm cảnh, gian nguy, nhưng cuối cùng, đổi lại là hi sinh không rõ nguyên nhân! Còn vợ nó nữa...
Gia tộc ông, người thân ông, ai cũng nghĩ nguyên nhân của chuyện kia chính là những điều ngay trước mắt mà họ biết được... nhưng sự thật đáng sợ đằng sau, mấy ai hiểu thấu?
Còn ông, là người hiểu rõ, nhưng có thể làm được gì?
Nếu không phải tiểu Diệp cứ khăn khăn đòi theo nghiệp cha, chết sống không chịu thay đổi quyết định, thì ông đã không để con bé vào cái nghề sống này, chết mai này rồi!
- Ông nội, ông nói gì kì vậy, chẳng phải ông đã từng hứa để cho con làm mười năm sau, bây giờ mới có ba năm... Chẳng lẽ ông không giữ lời?
Cô đã từng hứa sẽ chỉ làm mười năm, nên ông nội mới chịu cho cô làm cảnh sát, nhưng cớ sao?
Mặt Trịnh lão đã có phần trở nên nghiêm nghị, cả giọng nói cũng thế:
- Tiểu Diệp, con nghe lời ông đi... ông chỉ muốn tốt cho con thôi!
- Con hiểu, con hiểu, tất cả là tốt cho con! Nhưng bây giờ con chưa muốn...ông cho con một thời gian nữa nhé?
Trịnh Diệp cẩn thận quan sát sắc mặt Trịnh lão gia, thấy ông lại muốn nói liền nhanh nhảu lên tiếng trước.
- Được rồi, được rồi... có nói sau nhé? Bây giờ con mệt quá, ông cho con đi ngủ được không?
Trịnh Diệp đem chiêu cuối ra, chính là bộ mặt cún con đáng thương. Và quả nhiên,trò cũ nhưng hiệu quả vẫn rất cao... Trịnh lão gia dù biết cháu gái dở trò, nhưng cũng không đành lòng, đành khoác tay:
- Thôi được rồi...con đi ngủ đi!
- Chụt...cảm ơn ông nội.
Hí hửng hôn chụt vào má Trịnh lão gia, Trịnh Diệp không chậm chạp chạy thẳng lên lầu.
Nhìn theo bóng lưng cháu gái đang khuất dần, Trịnh lão gia ão não lắc đầu. Bình thường đứa cháu này rất nghe lời... nhưng hễ ông nhắc đến vấn đề này, nó lại rất cứng rắn, nói thế nào cũng không nghe!
Thôi thì, tới đâu, hay tới đó vậy!
Cạch...
Trịnh Diệp vừa vào trong phòng của cô, ngay lập tức liền phá trái cửa lại... Trên khuôn mặt của cô cũng không còn biểu hiện vui cười tự tin như khi này... mà thay vào đó là khuôn mặt buồn bã, ưu sầu.
Cũng không bật đèn phòng, Trịnh Diệp lững thững đi đến bên giường của cô, rồi ngồi xuống. Ánh mắt đảo sang chiếc bàn để đèn ngủ, rồi lấy bức ảnh để trên đó đưa tới trước mặt.
Từ ánh sáng vàng nhạt của đèn ngủ, có thể thấy được trên bức ảnh là hình ảnh của một gia đình bốn người.. Một người đàn ông tuấn tú nghiêm nghị vòng tay ôm chặt eo người phụ nữ, một cánh tay khác thì khoác lên vai của cậu con trai đứng trước mặt, người phụ nữ hạnh phúc dựa vào người đàn ông, đứng trước mặt cô là một bé gái xinh xắn nhe răng cười, khuôn mặt bầu bĩnh đáng yêu. Cả bốn người, trên mặt ai cũng mang tươi cười hạnh phúc, yêu thương lẫn nhau...
Trịnh Diệp đưa ngón tay lướt qua mặt của từng người trong hình, ánh mắt đợm buồn, đau thương:
- Ba mẹ, hai người có linh thiêng nhớ phù hộ, chỉ đường dẫn lối cho con... để con sớm ngày hoàn thành tâm nguyện!
Nỗi lo sợ của ông nội, cô làm sao không nhìn ra, làm sao không biết ông đang lo sợ cái gì? Nhưng cô lại không muốn biểu hiện ra ngoài, cứ thích giả vờ không hiểu trước mặt ông... Nhưng lòng cô cũng khó chịu lắm chứ!
Không riêng gì ông sợ, ngay chính cô, cô cũng rất sợ, sợ bản thân mình không biết ngày mai có còn sống sót trở về gặp mặt người thân hay không? Không phải cô nhát gan, tham sống sợ chết... Mà là, nếu thật sự cô bất ngờ rời xa thế giới này, những người ở lại sẽ như thế nào? Đôi khi chết đi, không phải là điều đáng sợ nhất, mà điều đáng sợ nhất... chính là cái chết của một người, lại gây ra đau thương cho không ít người, cô thật sự không mong muốn điều đó xảy ra! Thà là sinh lão bệnh tử, tự nhiên trải qua một đời người, như vậy sẽ ít đau khổ hơn.
Chuyển tầm mắt xuống người con trai trẻ tuổi trong hình, ánh mắt cô lại hiện lên vẻ án trách, lại có phần nhung nhớ, cô lầm bầm:
- Trịnh Thiên, tên khốn kiếp nhà anh, dám chốn đi lâu như vậy... Nếu để em bắt được, không còng tay anh lại, em không phải Trịnh Diệp!
...
" Hắc xì..."
- Này, đừng nói với tôi là cậu không chịu được thời tiết ở đó mà bị cảm rồi nha?
Hoắc Vĩ Triệt ngồi chéo chân trên ghế, dáng vẻ tùy tiện lười biếng, nhưng không giảm đi khí thế của anh... Một tay anh xoa cầm, một tay thì cầm điện thoại, nghe âm thanh khác thường ở đầu dây bên kia liền nghi hoặc hỏi.
Người bên kia khịt khịt vài cái, không được vui nói:
" Cậu nghĩ tôi yếu vậy sao, cả Bắc cực tôi còn sống được, thì thời tiết kikiểu này nhằm nhò gì? Chắc tại có em nào yêu thương nhung nhớ nhắc tới bổn thiếu đây thôi!"
Câu đầu là không vui, nhưng ngữ điệu của câu sau lại có vẻ tự đắc không ít.
- Ừ yêu thương nhung nhớ, không chừng là người ta nhắc tới là đòi phanh thây, xẻ thịt cậu thì có!
Hoắc Vĩ Triệt vô cùng không có tâm, chẳng nể nang gì mà thẳng tay tạt một gáo nước lạnh. Nhưng mà...anh nói cũng rằng đúng ra phết!
" Này này, cậu không thể để tôi có khoản khắc tốt đẹp một chút được sao?
Giọng nói bên kia thể hiện sự bất mãn rất rõ ràng. Nhưng Hoắc Vĩ Triệt chẳng hề nhượng bộ, còn bồi thêm một câu:
- Không, tôi chỉ nói sự thật!
" Cậu... thôi thôi, không so đo với cậu nữa! Chuyện đó, cậu có điều tra thêm được chút gì nữa không?"
Giọng nói của Hoắc Vĩ Triệt không còn âm điệu đùa bỡn, mà nghiêm túc khác thường:
- Có, phức tạp hơn chúng ta nghĩ nhiều... Trịnh Thiên, cậu nhớ khi làm việc thì cẩn thận vào, rất có khả năng, cậu cũng nằm trong tầm ngắm của bọn chúng!
Mặc dù không chắc chắn lần đó đối phương có phải thật sự muốn lấy mạng anh không, và nếu là như vậy, thì lý do là gì? Nhưng trước hết, phòng bệnh hơn chữa bệnh... Vẫn nên nhắc nhở cậu ta một tiếng!
" Tôi biết, cậu không cần lo! Mà Vĩ Triệt...em gái tôi tính tình quá mức ngay thẳng, rất dễ chuốt hoạ... Cậu giúp tôi bảo vệ cho nó! Được chứ?
- Được thôi, cậu cứ yên tâm!
Hoắc Vĩ Triệt không chần chừ liền quả quyết, nói thêm vài câu với người đầu dây bên kia, rồi cũng cúp máy.
Để điện thoại lên bàn, ánh mắt của Hoắc Vĩ Triệt ánh lên ý cười, trong đầu không khỏi nhớ đến một bóng dáng nào đó... Trên thực tế, không cần Trịnh Thiên nhờ vả, anh cũng sẽ không để cho cô ấy xảy ra chuyện gì, không để cô mất một sợi lông sợi tóc nào!
- Ông nội nói đi đâu, cháu của ông tài năng, cẩn thận như thế nào, chẳng lẽ ông không biết sao? Có ai mà làm được gì Trịnh Diệp này chứ?
- Ừ, ông biết con giỏi... nhưng đời ai biết trước ngày mai chuyện gì sẽ đến, hôm nay còn vui vẻ, hạnh phúc bên nhau, ấy vậy mà chỉ ngày hôm sau đã Âm Dương cách biệt! Tiểu Diệp.. nghe lời ông, con rời nghành được không?
Thứ lỗi cho ông ích kỉ, nhưng ông già rồi, ông đã sống hơn nữa đời người rồi, cũng nhìn thấu không ít thói đời đen trắng! Quả thật, trước đây ông luôn có mong muốn cả tộc của ông đều sẽ cống hiến cho đất nước, cho người dân... Nhưng, ông không khỏi phải thay đổi ý muốn, cũng vì sự thật luôn rất tàn nhẫn!
Chính bản thân ông, đã cống hiến gần hết cuộc đời cho đất nước, cho người dân, nhưng đổi lại, thì có gì chứ? Là vinh dự, là ai ai cũng kính trọng, sợ hãi ông sao? Không, ông không cần những điều đó, cái ông cần chỉ là công bằng... công bằng cho gia tộc ông! Con trai ông, một lòng một dạ nghĩ cho người khác, không tiếc vấn thân vào hiểm cảnh, gian nguy, nhưng cuối cùng, đổi lại là hi sinh không rõ nguyên nhân! Còn vợ nó nữa...
Gia tộc ông, người thân ông, ai cũng nghĩ nguyên nhân của chuyện kia chính là những điều ngay trước mắt mà họ biết được... nhưng sự thật đáng sợ đằng sau, mấy ai hiểu thấu?
Còn ông, là người hiểu rõ, nhưng có thể làm được gì?
Nếu không phải tiểu Diệp cứ khăn khăn đòi theo nghiệp cha, chết sống không chịu thay đổi quyết định, thì ông đã không để con bé vào cái nghề sống này, chết mai này rồi!
- Ông nội, ông nói gì kì vậy, chẳng phải ông đã từng hứa để cho con làm mười năm sau, bây giờ mới có ba năm... Chẳng lẽ ông không giữ lời?
Cô đã từng hứa sẽ chỉ làm mười năm, nên ông nội mới chịu cho cô làm cảnh sát, nhưng cớ sao?
Mặt Trịnh lão đã có phần trở nên nghiêm nghị, cả giọng nói cũng thế:
- Tiểu Diệp, con nghe lời ông đi... ông chỉ muốn tốt cho con thôi!
- Con hiểu, con hiểu, tất cả là tốt cho con! Nhưng bây giờ con chưa muốn...ông cho con một thời gian nữa nhé?
Trịnh Diệp cẩn thận quan sát sắc mặt Trịnh lão gia, thấy ông lại muốn nói liền nhanh nhảu lên tiếng trước.
- Được rồi, được rồi... có nói sau nhé? Bây giờ con mệt quá, ông cho con đi ngủ được không?
Trịnh Diệp đem chiêu cuối ra, chính là bộ mặt cún con đáng thương. Và quả nhiên,trò cũ nhưng hiệu quả vẫn rất cao... Trịnh lão gia dù biết cháu gái dở trò, nhưng cũng không đành lòng, đành khoác tay:
- Thôi được rồi...con đi ngủ đi!
- Chụt...cảm ơn ông nội.
Hí hửng hôn chụt vào má Trịnh lão gia, Trịnh Diệp không chậm chạp chạy thẳng lên lầu.
Nhìn theo bóng lưng cháu gái đang khuất dần, Trịnh lão gia ão não lắc đầu. Bình thường đứa cháu này rất nghe lời... nhưng hễ ông nhắc đến vấn đề này, nó lại rất cứng rắn, nói thế nào cũng không nghe!
Thôi thì, tới đâu, hay tới đó vậy!
Cạch...
Trịnh Diệp vừa vào trong phòng của cô, ngay lập tức liền phá trái cửa lại... Trên khuôn mặt của cô cũng không còn biểu hiện vui cười tự tin như khi này... mà thay vào đó là khuôn mặt buồn bã, ưu sầu.
Cũng không bật đèn phòng, Trịnh Diệp lững thững đi đến bên giường của cô, rồi ngồi xuống. Ánh mắt đảo sang chiếc bàn để đèn ngủ, rồi lấy bức ảnh để trên đó đưa tới trước mặt.
Từ ánh sáng vàng nhạt của đèn ngủ, có thể thấy được trên bức ảnh là hình ảnh của một gia đình bốn người.. Một người đàn ông tuấn tú nghiêm nghị vòng tay ôm chặt eo người phụ nữ, một cánh tay khác thì khoác lên vai của cậu con trai đứng trước mặt, người phụ nữ hạnh phúc dựa vào người đàn ông, đứng trước mặt cô là một bé gái xinh xắn nhe răng cười, khuôn mặt bầu bĩnh đáng yêu. Cả bốn người, trên mặt ai cũng mang tươi cười hạnh phúc, yêu thương lẫn nhau...
Trịnh Diệp đưa ngón tay lướt qua mặt của từng người trong hình, ánh mắt đợm buồn, đau thương:
- Ba mẹ, hai người có linh thiêng nhớ phù hộ, chỉ đường dẫn lối cho con... để con sớm ngày hoàn thành tâm nguyện!
Nỗi lo sợ của ông nội, cô làm sao không nhìn ra, làm sao không biết ông đang lo sợ cái gì? Nhưng cô lại không muốn biểu hiện ra ngoài, cứ thích giả vờ không hiểu trước mặt ông... Nhưng lòng cô cũng khó chịu lắm chứ!
Không riêng gì ông sợ, ngay chính cô, cô cũng rất sợ, sợ bản thân mình không biết ngày mai có còn sống sót trở về gặp mặt người thân hay không? Không phải cô nhát gan, tham sống sợ chết... Mà là, nếu thật sự cô bất ngờ rời xa thế giới này, những người ở lại sẽ như thế nào? Đôi khi chết đi, không phải là điều đáng sợ nhất, mà điều đáng sợ nhất... chính là cái chết của một người, lại gây ra đau thương cho không ít người, cô thật sự không mong muốn điều đó xảy ra! Thà là sinh lão bệnh tử, tự nhiên trải qua một đời người, như vậy sẽ ít đau khổ hơn.
Chuyển tầm mắt xuống người con trai trẻ tuổi trong hình, ánh mắt cô lại hiện lên vẻ án trách, lại có phần nhung nhớ, cô lầm bầm:
- Trịnh Thiên, tên khốn kiếp nhà anh, dám chốn đi lâu như vậy... Nếu để em bắt được, không còng tay anh lại, em không phải Trịnh Diệp!
...
" Hắc xì..."
- Này, đừng nói với tôi là cậu không chịu được thời tiết ở đó mà bị cảm rồi nha?
Hoắc Vĩ Triệt ngồi chéo chân trên ghế, dáng vẻ tùy tiện lười biếng, nhưng không giảm đi khí thế của anh... Một tay anh xoa cầm, một tay thì cầm điện thoại, nghe âm thanh khác thường ở đầu dây bên kia liền nghi hoặc hỏi.
Người bên kia khịt khịt vài cái, không được vui nói:
" Cậu nghĩ tôi yếu vậy sao, cả Bắc cực tôi còn sống được, thì thời tiết kikiểu này nhằm nhò gì? Chắc tại có em nào yêu thương nhung nhớ nhắc tới bổn thiếu đây thôi!"
Câu đầu là không vui, nhưng ngữ điệu của câu sau lại có vẻ tự đắc không ít.
- Ừ yêu thương nhung nhớ, không chừng là người ta nhắc tới là đòi phanh thây, xẻ thịt cậu thì có!
Hoắc Vĩ Triệt vô cùng không có tâm, chẳng nể nang gì mà thẳng tay tạt một gáo nước lạnh. Nhưng mà...anh nói cũng rằng đúng ra phết!
" Này này, cậu không thể để tôi có khoản khắc tốt đẹp một chút được sao?
Giọng nói bên kia thể hiện sự bất mãn rất rõ ràng. Nhưng Hoắc Vĩ Triệt chẳng hề nhượng bộ, còn bồi thêm một câu:
- Không, tôi chỉ nói sự thật!
" Cậu... thôi thôi, không so đo với cậu nữa! Chuyện đó, cậu có điều tra thêm được chút gì nữa không?"
Giọng nói của Hoắc Vĩ Triệt không còn âm điệu đùa bỡn, mà nghiêm túc khác thường:
- Có, phức tạp hơn chúng ta nghĩ nhiều... Trịnh Thiên, cậu nhớ khi làm việc thì cẩn thận vào, rất có khả năng, cậu cũng nằm trong tầm ngắm của bọn chúng!
Mặc dù không chắc chắn lần đó đối phương có phải thật sự muốn lấy mạng anh không, và nếu là như vậy, thì lý do là gì? Nhưng trước hết, phòng bệnh hơn chữa bệnh... Vẫn nên nhắc nhở cậu ta một tiếng!
" Tôi biết, cậu không cần lo! Mà Vĩ Triệt...em gái tôi tính tình quá mức ngay thẳng, rất dễ chuốt hoạ... Cậu giúp tôi bảo vệ cho nó! Được chứ?
- Được thôi, cậu cứ yên tâm!
Hoắc Vĩ Triệt không chần chừ liền quả quyết, nói thêm vài câu với người đầu dây bên kia, rồi cũng cúp máy.
Để điện thoại lên bàn, ánh mắt của Hoắc Vĩ Triệt ánh lên ý cười, trong đầu không khỏi nhớ đến một bóng dáng nào đó... Trên thực tế, không cần Trịnh Thiên nhờ vả, anh cũng sẽ không để cho cô ấy xảy ra chuyện gì, không để cô mất một sợi lông sợi tóc nào!