Chương : 2
Sáng hôm sau, Trịnh Diệp cầm chìa khóa xe thông thả đi xuống lầu.
Nhìn trước nhìn sau không thấy ông bà cô đâu...liền biết có lẽ là họ đang ăn sáng nên Trịnh Diệp liền đi vào...
- Ông nội, bà nội!
Trịnh Diệp mỉm cười chào Trịnh lão gia và Trịnh lão phu nhân.
- Ừ, mau qua đây ăn sáng rồi muốn đi đâu rồi đi!
Nhìn thấy Trịnh Diệp mặc đồ đen từ đầu tới chân, Trịnh lão phu nhân liền biết cháu bà muốn đi đâu... Cũng không nhắc tới chủ đề tối hôm qua, bà mỉm cười phúc hậu nói.
Trịnh Diệp cũng không ngồi xuống bàn ăn mà nhẹ nhàng lắc đầu.
- Không cần đâu ạ, con ra ngoài ăn cũng được... Thôi con đi đây, chúc ông bà ngon miệng!
Nói xong thì Trịnh Diệp cũng cất bước đi ra ngoài.
Cùng nhìn theo bóng lưng cháu gái, Trịnh lão gia và Trịnh lão phu nhân thâm ý nhìn nhau một cái rồi tiếp tục dùng bữa sáng.
Trịnh Diệp lái xe ra ngoài, dừng lại trước một cửa hàng bán hoa, cô mua hai bó hoa hồng trắng...
Đậu xe lại trước nghĩa trang, ôm hai đóa hoa hồng trắng, quen đường thuộc lối, cô đi vào một con đường mòn.
Cô dừng lại trước hai ngôi mộ, một ngôi mộ là hình một người đàn ông có khuôn mặt nghiêm nghị, chính trực... Ngôi mộ kế bên là hình một người phụ nữ đang mỉm cười dịu dàng.
Hai người đều có vẻ ngoài rất nổi bật, nam tuấn tú, nữ xinh đẹp... Nhìn Trịnh Diệp, có thể thấy được cô chính là phiên bản kết hợp của hai người họ!
Đúng vậy, hai người này chính là cha mẹ của cô, Trịnh Hàn và Lạc Tuyết.
Mười bốn năm trước, cha cô lúc đó đang giữ chức phó giám đốc sở cảnh sát thủ đô, trong một lần phá án đã gặp chuyện qua đời.
Mẹ cô vì nghe tin chồng mất quá đột ngột, trong lúc điên cuồng lái xe trở về đã mất lái, đâm vào xe tải... Rồi bà cũng đi theo chồng bà...
- Cha, mẹ...tiểu Diệp đến thăm hai người đây! Hai người có nhớ con không?
Đặt hai bó hoa xuống trước hai ngôi mộ, Trịnh Diệp nhỏ giọng nói. Nhưng đáp lại cô ngoài tiếng lá cây xào xạc đung đưa theo gió thì chẳng còn âm thanh gì khác.
- Con thì nhớ hai người lắm... Cha mẹ có biết không?
Đáp lại cô cũng chỉ là tiếng lá cây xào xạc. Cô lại nói tiếp:
- Nhưng cha mẹ cứ yên tâm, không có hai người tiểu Diệp vẫn sống rất tốt! Cha mẹ xem, con gái của hai người hiện giờ đã khôn lớn và rất xinh đẹp đúng không?
- Cha à, con bây giờ cũng không có kém cha ngày xưa đâu nha... Một thời gian nữa nhất định con sẽ vượt qua người cho mà xem! Bây giờ không còn bận việc nữa, cha nhất định phải dành thật nhiều thời gian cho mẹ, phải chăm sóc mẹ cho thật tốt... Hừ, nếu cha không làm được con sẽ cho cha biết tay!
Ngồi dựa vào mộ của mẹ cô, như một thói quen, cô cười hì hì...
- Cha à, cho con mượn mẹ dựa một lát nhé!...À, hai người có biết không? Tối hôm qua con vừa về đã nghe bà nội lãi nhãi, bà bắt con phải tìm bạn trai, một bài ca con ca cũ rích a~...
Trưng ra khuôn mặt nhăn nhó, Trịnh Diệp tiếp lời:
- Còn ông nội nữa, mọi khi ông đều đứng về phía con, vậy mà lần này ông lại cùng ý với bà nội luôn... Tiểu Diệp mới không muốn, con thích như thế này cơ...một mình, tự do tự tại không tốt hơn sao?
Chu chu môi trong rất đáng yêu, cô bất mãn:
- Anh hai nữa, anh ấy thật xấu tính...nói đi là đi. Đi một cái là biết bao năm, đến bây giờ còn không chịu trở về... Con mà bắt được anh ấy nhất định sẽ dùng còng số tám, còng tay anh ấy lại để không thể đi được nữa...
Lúc nào cũng vậy, cứ một thời gian Trịnh Diệp sẽ đi viếng mộ ba mẹ một lần. Mà mỗi lần cô đều ngồi lại vài giờ, lúc thì sẽ dựa vào mộ ba cô, lúc thì lại dựa vào mộ mẹ cô... Cô sẽ ngồi lại đó, kể lại những chuyện đã xảy ra trong một thời gian cho cha mẹ cô nghe... Mặc dù là cô biết chắc rằng họ sẽ chẳng bao giờ nghe được nữa. Nhưng cô vẫn nói, vẫn vô cùng kiên nhẫn suốt mười bốn năm qua.
Và tuyệt nhiên, những lúc thế này cô cười có, nhăn nhó có...tất cả mỗi cảm xúc đều có... Nhưng...không bao giờ cô khóc.
Bởi...có lẽ nước mắt của cô đã cạn vào lúc đó, lúc mà một cô bé mười một tuổi phải cùng lúc mất cả cha...cùng mẹ!
Trịnh Diệp nói hơn một lúc lâu, khi đã cảm thấy đủ, cô mới đứng lại trước hai ngôi mộ mỉm cười nói:
- Vậy nhé, con phải đi đây, khi nào rảnh còn lại đến thăm cha mẹ!
Kính cẩn cúi đầu chào, sau đó cô men theo con đường mòn củ đi ra ngoài...
Ra khỏi nghĩa trang, Trịnh Diệp lái xe tới nơi mà hôm nay cô nhất định phải tới... Đó chính là nhà ngoại cô- Lạc gia!
Trong gia tộc bên nội của Trịnh Diệp có người làm trong quân đội, có người làm cảnh sát, lại có cả doanh nhân thành đạt... Thì Lạc gia là gia tộc bên ngoại thì lại rất đồng nhất là tất cả đều theo ngành luật.
Và tiếng tâm trong giới luật của họ lại vô cùng vang dội cùng với tập đoàn Luật quốc tế- Lạc Thành.
Khác với Trịnh gia nằm ở phía Đông thành phố, lại là nằm trong khu vực yên bình, tĩnh lặng... Thì Lạc gia lại nằm tại trung tâm phồn hoa nhất của thành phố.
Quen đường thuộc lối, Trịnh Diệp trực tiếp không thông qua mấy anh bảo vệ ngoài cổng mà tự vọt vào nhà.
Khi vào phòng khách thì thấy có hai người đàn ông đứng tuổi đang cùng nhau đánh cờ, đạo trà...
- Ha ha... Lão Lạc, tôi lại thắng ông rồi!
Dương Tuân Dương lão gia, cũng là người mặc áo sơ mi xám... Sau khi ông ấy đặt một quân cười xuống bàn cờ liền rung đùi đắc ý, cười không ngớt...
Lạc Thanh, Lạc lão gia, cũng chính là ông ngoại của Trịnh Diệp, nhìn cục diện trước mắt...liền thở dài ảo não...
- Haizz...phải chi có tiểu Diệp ở đây, con bé nhất định sẽ thay tôi đánh bại ông!
Dương lão nghe Lạc lão gia nói vậy...liền còn cười dữ hơn, vui sướng lên tiếng:
- Vậy sao...vậy sao...nhưng đáng tiếc tiểu nha đầu đó hiện tại còn mải mê bất cướp ở thành phố A nha... Ha... ha... ha...
- Sao kì vậy ta... Sao mình còn đang bắt cướp mà bản thân lại không biết ta? Thật là kì lạ...quá mức kì lạ...
Khi Dương lão vừa dứt lời, từ phía sau lưng hai người liền vang lên một câu tự hỏi, còn liên tiếp nói kì lạ... Nhưng nghe kĩ, trong đó mang ý đùa bỡn rõ ràng!
Tươi cười trên mặt Dương lão cứng lại, trợn mắt không thể tin nhìn khuôn mặt tươi cười ngay thơ trước mắt... Mà ông lại cảm thấy trái tim như muốn lọt ra ngoài!
- Này này, quỷ nha đầu, con từ đâu chui ra vậy?
Có cần linh như vậy? Vừa nhắc tới đã thấy người! Lại còn đột ngột như vậy...đúng là...đúng là...
Trịnh Diệp vẫn giữ nét mặt ngây thơ, tay chỉ chỉ cửa lớn:
- Con đi từ cửa vào a~~~
Là do hai người quay lưng lại không chú ý thôi nên mới không thấy đó thôi!
Dương lão im lặng...đúng hơn là không biết nói gì nữa!
- Ha ha.. Tiểu Diệp, mau qua đây cho ông xem con một chút!
Trái với Dương lão, Lạc lão gia lại cực kì vui sướng, giơ tay kéo lấy Trịnh Diệp...
Gì chứ cháu gái bảo bối của ông có mặt thật là đúng lúc... Vừa vặn có thể trả thù lão Dương...
Phải chi lần nào nhắc cũng thấy tiểu Diệp tới ngay thì hay quá!
- Ông ngoại...tiểu Diệp nhớ ông lắm nha!
Trịnh Diệp làm nũng, cọ cọ đầu vào lòng ông cô, làm cho Lạc lão gia cười càng vui vẻ...
- Mà khoan...nha đầu, con lại leo cổng vào phải không?
Lạc lão gia chợt nhớ đế một điều... Nhìn chằm chằm cô cháu gái!
Dù ông có lơ đãng, không để ý xung quanh thế nào... Thì khi cánh cỏng rào sắt bên ngoài mở ra, cũng sẽ tạo ra tiếng động. Vậy mà ông chẳng nghe thấy tiếng động gì...thì chỉ có một nguyên nhân thôi!
Trịnh Diệp đảo mắt nhìn trời, vu vơ nói:
- Trèo không phải nhanh hơn đợi cho cái cửa kia mở ra hay sao?
Cô đúng là không kiên nhẫn đợi mở cửa đó được không?!
- Con đó...con gái gì mà...
- Ông ngoại...không phải ông vừa ước có con ở đây để thay ông đánh bại ông ấy đó sao?
Trịnh Diệp sợ phải nghe thêm một bài thuyết trình từ ông ngoại kính mến... Nhanh chóng ngắt lời ông, lảng sang chuyện khác.
Lạc lão gia hừ hừ hai tiếng... Vẫn là bị vấn đề Trịnh Diệp mới nhắc tới thu hút hơn... Ông sáng mắt nhìn Dương lão, mang theo khiêu khích:
- Lão Dương, có dám đánh một ván với tiểu Diệp không?
Trong lòng Dương lão âm thầm mắng Lạc lão gia là lão già vô sĩ, mặt dày... Nhưng lại không dám nói ra vì sợ một lần nữa bị hai ông cháu họ chỉnh. Chỉ trừng mắt...
- Đúng a... Dương gia gia... Nghe ngữ điệu khi nãy của ông, rõ ràng là hình như rất mong chờ a nha...
Trịnh Diệp xoa tay...trực tiếp ngồi xuống chiếc ghế ông ngoại cô vừa ngồi, nhìn Dương lão vô tội nói.
- Đánh thì đánh...chẳng lẽ lão già này lại có thể sợ nha đầu quỷ nhà ngươi sao?!
Dương lão hùng hổ nói...rồi kí lên đầu Trịnh Diệp một cái...
- A...đau... Vậy tiểu nữ đây cung kính không bằng tuân mệnh. Cầu mong Dương gia gia chỉ giáo thêm...
Sờ sờ chỗ vừa bị đánh... Sau đó Trịnh Diệp cười như hồ ly hướng Dương lão. Tay thì ung dung sấp lại bàn cờ...
Da đầu Dương lão không khỏi run lên khi thấy nụ cười của người con gái đối diện! Ông có cảm giác...bản thân đã lỡ leo lên lưng cọp rồi!
...
Lạc Thanh và Dương Tuân, hai cái tên này, trong giới luật, hầu như rất ít người không biết bọn họ!
Thời còn trẻ, hai người đã từng không ngừng làm mưa làm gió trên Pháp đình...
Có câu" không đánh không quen biết", nói đến mối quan hệ hiện tại của hai người họ thì không thể không nhắc đến chuyện khi xưa... Khi cả hai còn có những cuộc ác chiến quyết liệt trên Pháp đình. Phải... nói ác liệt cũng không sai chút nào cả!
Dần dần, sau nhiều phen đối chọi trên Pháp đình, hai người kết thân rồi thành hai người bạn già như bây giờ!
Nhìn trước nhìn sau không thấy ông bà cô đâu...liền biết có lẽ là họ đang ăn sáng nên Trịnh Diệp liền đi vào...
- Ông nội, bà nội!
Trịnh Diệp mỉm cười chào Trịnh lão gia và Trịnh lão phu nhân.
- Ừ, mau qua đây ăn sáng rồi muốn đi đâu rồi đi!
Nhìn thấy Trịnh Diệp mặc đồ đen từ đầu tới chân, Trịnh lão phu nhân liền biết cháu bà muốn đi đâu... Cũng không nhắc tới chủ đề tối hôm qua, bà mỉm cười phúc hậu nói.
Trịnh Diệp cũng không ngồi xuống bàn ăn mà nhẹ nhàng lắc đầu.
- Không cần đâu ạ, con ra ngoài ăn cũng được... Thôi con đi đây, chúc ông bà ngon miệng!
Nói xong thì Trịnh Diệp cũng cất bước đi ra ngoài.
Cùng nhìn theo bóng lưng cháu gái, Trịnh lão gia và Trịnh lão phu nhân thâm ý nhìn nhau một cái rồi tiếp tục dùng bữa sáng.
Trịnh Diệp lái xe ra ngoài, dừng lại trước một cửa hàng bán hoa, cô mua hai bó hoa hồng trắng...
Đậu xe lại trước nghĩa trang, ôm hai đóa hoa hồng trắng, quen đường thuộc lối, cô đi vào một con đường mòn.
Cô dừng lại trước hai ngôi mộ, một ngôi mộ là hình một người đàn ông có khuôn mặt nghiêm nghị, chính trực... Ngôi mộ kế bên là hình một người phụ nữ đang mỉm cười dịu dàng.
Hai người đều có vẻ ngoài rất nổi bật, nam tuấn tú, nữ xinh đẹp... Nhìn Trịnh Diệp, có thể thấy được cô chính là phiên bản kết hợp của hai người họ!
Đúng vậy, hai người này chính là cha mẹ của cô, Trịnh Hàn và Lạc Tuyết.
Mười bốn năm trước, cha cô lúc đó đang giữ chức phó giám đốc sở cảnh sát thủ đô, trong một lần phá án đã gặp chuyện qua đời.
Mẹ cô vì nghe tin chồng mất quá đột ngột, trong lúc điên cuồng lái xe trở về đã mất lái, đâm vào xe tải... Rồi bà cũng đi theo chồng bà...
- Cha, mẹ...tiểu Diệp đến thăm hai người đây! Hai người có nhớ con không?
Đặt hai bó hoa xuống trước hai ngôi mộ, Trịnh Diệp nhỏ giọng nói. Nhưng đáp lại cô ngoài tiếng lá cây xào xạc đung đưa theo gió thì chẳng còn âm thanh gì khác.
- Con thì nhớ hai người lắm... Cha mẹ có biết không?
Đáp lại cô cũng chỉ là tiếng lá cây xào xạc. Cô lại nói tiếp:
- Nhưng cha mẹ cứ yên tâm, không có hai người tiểu Diệp vẫn sống rất tốt! Cha mẹ xem, con gái của hai người hiện giờ đã khôn lớn và rất xinh đẹp đúng không?
- Cha à, con bây giờ cũng không có kém cha ngày xưa đâu nha... Một thời gian nữa nhất định con sẽ vượt qua người cho mà xem! Bây giờ không còn bận việc nữa, cha nhất định phải dành thật nhiều thời gian cho mẹ, phải chăm sóc mẹ cho thật tốt... Hừ, nếu cha không làm được con sẽ cho cha biết tay!
Ngồi dựa vào mộ của mẹ cô, như một thói quen, cô cười hì hì...
- Cha à, cho con mượn mẹ dựa một lát nhé!...À, hai người có biết không? Tối hôm qua con vừa về đã nghe bà nội lãi nhãi, bà bắt con phải tìm bạn trai, một bài ca con ca cũ rích a~...
Trưng ra khuôn mặt nhăn nhó, Trịnh Diệp tiếp lời:
- Còn ông nội nữa, mọi khi ông đều đứng về phía con, vậy mà lần này ông lại cùng ý với bà nội luôn... Tiểu Diệp mới không muốn, con thích như thế này cơ...một mình, tự do tự tại không tốt hơn sao?
Chu chu môi trong rất đáng yêu, cô bất mãn:
- Anh hai nữa, anh ấy thật xấu tính...nói đi là đi. Đi một cái là biết bao năm, đến bây giờ còn không chịu trở về... Con mà bắt được anh ấy nhất định sẽ dùng còng số tám, còng tay anh ấy lại để không thể đi được nữa...
Lúc nào cũng vậy, cứ một thời gian Trịnh Diệp sẽ đi viếng mộ ba mẹ một lần. Mà mỗi lần cô đều ngồi lại vài giờ, lúc thì sẽ dựa vào mộ ba cô, lúc thì lại dựa vào mộ mẹ cô... Cô sẽ ngồi lại đó, kể lại những chuyện đã xảy ra trong một thời gian cho cha mẹ cô nghe... Mặc dù là cô biết chắc rằng họ sẽ chẳng bao giờ nghe được nữa. Nhưng cô vẫn nói, vẫn vô cùng kiên nhẫn suốt mười bốn năm qua.
Và tuyệt nhiên, những lúc thế này cô cười có, nhăn nhó có...tất cả mỗi cảm xúc đều có... Nhưng...không bao giờ cô khóc.
Bởi...có lẽ nước mắt của cô đã cạn vào lúc đó, lúc mà một cô bé mười một tuổi phải cùng lúc mất cả cha...cùng mẹ!
Trịnh Diệp nói hơn một lúc lâu, khi đã cảm thấy đủ, cô mới đứng lại trước hai ngôi mộ mỉm cười nói:
- Vậy nhé, con phải đi đây, khi nào rảnh còn lại đến thăm cha mẹ!
Kính cẩn cúi đầu chào, sau đó cô men theo con đường mòn củ đi ra ngoài...
Ra khỏi nghĩa trang, Trịnh Diệp lái xe tới nơi mà hôm nay cô nhất định phải tới... Đó chính là nhà ngoại cô- Lạc gia!
Trong gia tộc bên nội của Trịnh Diệp có người làm trong quân đội, có người làm cảnh sát, lại có cả doanh nhân thành đạt... Thì Lạc gia là gia tộc bên ngoại thì lại rất đồng nhất là tất cả đều theo ngành luật.
Và tiếng tâm trong giới luật của họ lại vô cùng vang dội cùng với tập đoàn Luật quốc tế- Lạc Thành.
Khác với Trịnh gia nằm ở phía Đông thành phố, lại là nằm trong khu vực yên bình, tĩnh lặng... Thì Lạc gia lại nằm tại trung tâm phồn hoa nhất của thành phố.
Quen đường thuộc lối, Trịnh Diệp trực tiếp không thông qua mấy anh bảo vệ ngoài cổng mà tự vọt vào nhà.
Khi vào phòng khách thì thấy có hai người đàn ông đứng tuổi đang cùng nhau đánh cờ, đạo trà...
- Ha ha... Lão Lạc, tôi lại thắng ông rồi!
Dương Tuân Dương lão gia, cũng là người mặc áo sơ mi xám... Sau khi ông ấy đặt một quân cười xuống bàn cờ liền rung đùi đắc ý, cười không ngớt...
Lạc Thanh, Lạc lão gia, cũng chính là ông ngoại của Trịnh Diệp, nhìn cục diện trước mắt...liền thở dài ảo não...
- Haizz...phải chi có tiểu Diệp ở đây, con bé nhất định sẽ thay tôi đánh bại ông!
Dương lão nghe Lạc lão gia nói vậy...liền còn cười dữ hơn, vui sướng lên tiếng:
- Vậy sao...vậy sao...nhưng đáng tiếc tiểu nha đầu đó hiện tại còn mải mê bất cướp ở thành phố A nha... Ha... ha... ha...
- Sao kì vậy ta... Sao mình còn đang bắt cướp mà bản thân lại không biết ta? Thật là kì lạ...quá mức kì lạ...
Khi Dương lão vừa dứt lời, từ phía sau lưng hai người liền vang lên một câu tự hỏi, còn liên tiếp nói kì lạ... Nhưng nghe kĩ, trong đó mang ý đùa bỡn rõ ràng!
Tươi cười trên mặt Dương lão cứng lại, trợn mắt không thể tin nhìn khuôn mặt tươi cười ngay thơ trước mắt... Mà ông lại cảm thấy trái tim như muốn lọt ra ngoài!
- Này này, quỷ nha đầu, con từ đâu chui ra vậy?
Có cần linh như vậy? Vừa nhắc tới đã thấy người! Lại còn đột ngột như vậy...đúng là...đúng là...
Trịnh Diệp vẫn giữ nét mặt ngây thơ, tay chỉ chỉ cửa lớn:
- Con đi từ cửa vào a~~~
Là do hai người quay lưng lại không chú ý thôi nên mới không thấy đó thôi!
Dương lão im lặng...đúng hơn là không biết nói gì nữa!
- Ha ha.. Tiểu Diệp, mau qua đây cho ông xem con một chút!
Trái với Dương lão, Lạc lão gia lại cực kì vui sướng, giơ tay kéo lấy Trịnh Diệp...
Gì chứ cháu gái bảo bối của ông có mặt thật là đúng lúc... Vừa vặn có thể trả thù lão Dương...
Phải chi lần nào nhắc cũng thấy tiểu Diệp tới ngay thì hay quá!
- Ông ngoại...tiểu Diệp nhớ ông lắm nha!
Trịnh Diệp làm nũng, cọ cọ đầu vào lòng ông cô, làm cho Lạc lão gia cười càng vui vẻ...
- Mà khoan...nha đầu, con lại leo cổng vào phải không?
Lạc lão gia chợt nhớ đế một điều... Nhìn chằm chằm cô cháu gái!
Dù ông có lơ đãng, không để ý xung quanh thế nào... Thì khi cánh cỏng rào sắt bên ngoài mở ra, cũng sẽ tạo ra tiếng động. Vậy mà ông chẳng nghe thấy tiếng động gì...thì chỉ có một nguyên nhân thôi!
Trịnh Diệp đảo mắt nhìn trời, vu vơ nói:
- Trèo không phải nhanh hơn đợi cho cái cửa kia mở ra hay sao?
Cô đúng là không kiên nhẫn đợi mở cửa đó được không?!
- Con đó...con gái gì mà...
- Ông ngoại...không phải ông vừa ước có con ở đây để thay ông đánh bại ông ấy đó sao?
Trịnh Diệp sợ phải nghe thêm một bài thuyết trình từ ông ngoại kính mến... Nhanh chóng ngắt lời ông, lảng sang chuyện khác.
Lạc lão gia hừ hừ hai tiếng... Vẫn là bị vấn đề Trịnh Diệp mới nhắc tới thu hút hơn... Ông sáng mắt nhìn Dương lão, mang theo khiêu khích:
- Lão Dương, có dám đánh một ván với tiểu Diệp không?
Trong lòng Dương lão âm thầm mắng Lạc lão gia là lão già vô sĩ, mặt dày... Nhưng lại không dám nói ra vì sợ một lần nữa bị hai ông cháu họ chỉnh. Chỉ trừng mắt...
- Đúng a... Dương gia gia... Nghe ngữ điệu khi nãy của ông, rõ ràng là hình như rất mong chờ a nha...
Trịnh Diệp xoa tay...trực tiếp ngồi xuống chiếc ghế ông ngoại cô vừa ngồi, nhìn Dương lão vô tội nói.
- Đánh thì đánh...chẳng lẽ lão già này lại có thể sợ nha đầu quỷ nhà ngươi sao?!
Dương lão hùng hổ nói...rồi kí lên đầu Trịnh Diệp một cái...
- A...đau... Vậy tiểu nữ đây cung kính không bằng tuân mệnh. Cầu mong Dương gia gia chỉ giáo thêm...
Sờ sờ chỗ vừa bị đánh... Sau đó Trịnh Diệp cười như hồ ly hướng Dương lão. Tay thì ung dung sấp lại bàn cờ...
Da đầu Dương lão không khỏi run lên khi thấy nụ cười của người con gái đối diện! Ông có cảm giác...bản thân đã lỡ leo lên lưng cọp rồi!
...
Lạc Thanh và Dương Tuân, hai cái tên này, trong giới luật, hầu như rất ít người không biết bọn họ!
Thời còn trẻ, hai người đã từng không ngừng làm mưa làm gió trên Pháp đình...
Có câu" không đánh không quen biết", nói đến mối quan hệ hiện tại của hai người họ thì không thể không nhắc đến chuyện khi xưa... Khi cả hai còn có những cuộc ác chiến quyết liệt trên Pháp đình. Phải... nói ác liệt cũng không sai chút nào cả!
Dần dần, sau nhiều phen đối chọi trên Pháp đình, hai người kết thân rồi thành hai người bạn già như bây giờ!