Chương 13: Lúc có cơ hội nhưng tâm không muốn rời
Phong Dực làm bạn giải sầu với Công Tôn Dạ Uý, hai người uống liên miên, đặc biệt là Phong Dực. Người có nỗi buồn trong lòng là Công Tôn Dạ Uý mà hầu như người tự chuốc rượu vào thân là Phong Dực, mãi đến lúc trời tối Bạch Vận không nhìn nổi Thiếu gia nhà mình uống nữa mới cả gan ngăn cản hai kẻ ma men kia lại.
Bạch Vận gọi điện cho trợ lý Phong Dực đến đưa anh ta về còn bản thân anh đưa Công Tôn Dạ Uý về Bạch Kim Uyển.
Bạch Vận ngồi ghế lái xe mà lòng không tài nào tịnh, suốt cả buổi luôn nuốt khan nước bọt, cũng có chút lời muốn nói thì nhìn bộ dạng hắn như vậy kì thực là không dám nói. Tay nắm chặt vô lăng, kính cẩn liếc nhìn kính chiếu hậu trong xe, thấy hắn ngồi tựa lưng ra ghế, nhắm hờ mắt trông tiều tụy thấy rõ.
Khuôn mặt lạnh lùng không chút biểu tình, cảm giác nhạy bén đã nhìn thấy được biểu hiện của Bạch Vận, liếc nhìn Bạch Vận nói:"Chuyện gì cứ nói đi, sợ cái gì?"
Bạch Vận lắc đầu, thấp mi mắt ngẫm nghĩ, "Không có gì ạ."
"Nghĩ cậu giấu được tôi?"
"Tôi không, thưa Thiếu gia."
"..."
Hắn im lặng, nếu Bạch Vận không muốn mở lời thì hắn chẳng lẽ đi ép buộc?
Sau mấy phút trầm mặc, Công Tôn Dạ Uý cất giọng trào phúng:" Thiếu phu nhân của các cậu, ngoại tình..."
Anh nghe hiểu, lời này là chính thức, ban nãy anh chỉ nghe qua loáng thoáng từ lời nói của Chúc Tùy Sơ và Phong Dực. Anh cũng đã đoán chắc được từ lúc đó nhưng tâm lạnh nên không buồn để ý, Thiếu gia của anh sẽ quyết định anh không cần bận tâm.
"Chuyện này, nếu là lý thường thì người ta sẽ ly hôn, nhưng mà cậu nói xem...tại sao tôi có chút không muốn."
Bạch Vận có phần không hiểu, chuyện tình cảm anh ta cũng không biết gì cả. Thật tâm nghiêm túc suy nghĩ, sau đó nói:"Thiếu gia, tôi nghĩ là anh... thực sự có chút rung cảm với Thiếu phu nhân rồi."
Công Tôn Dạ Uý nở nụ cười gượng phủ nhận, hắn lại không nghĩ như thế. Con người hắn trước nay mà biết rung động, rung cảm với một cô gái ư? Thực là khó tin đấy. Nếu là có cảm giác lưu luyến không nỡ rời cô ấy thì tại sao lúc trước không như vậy đi? Cớ sao hai năm qua hắn phũ phàng với cô và cô cũng thế, phải khó sống hai năm như vậy rồi có cảm giác? Là một câu chuyện cười hắn thấy nhạt nhẽo nhất.
Thoáng chốc trong khoang xe chẳng còn gì ngoài tĩnh lặng, chiếc xe nhanh chóng trở về Bạch Kim Uyển.
Trong lòng hắn giờ có cảm giác chua xót, đắng cay một cách kì lạ. Giờ tối ngoài phố Tây Ngụy biết bao cặp tình nhân đang hẹn hò, êm ấm hạnh phúc bên nhau, hắn ngồi ở phòng khách đang hạ quyết định ly hôn với cô.
Hoắc Uyển Ngưng từ công ty về nhà, cả người rã rời, trong đôi mắt hắn bắt gặp là một màu lãnh đạm, tối tăm đến người khác không ưa nhìn.
Mốt tiếng gọi lạnh cắt:"Hoắc Uyển Ngưng."
Giọng nói nhè nhẹ, mang theo hương rượu vang khắp sảnh phòng khách to rộng. Theo phản xạ cô quay đầu nhìn hắn, lời chưa muốn cất thì hắn đã nói tiếp:"Mau lại đây."
Cô thuận theo, vừa đi vừa ấn ấn mi tâm, đầu cô hiện tại vô cùng đau nên chỉ muốn lên phòng nghỉ ngơi, hắn gọi vẫn cố gắng gượng đi đến.
"Anh có chuyện gì?"
Công Tôn Dạ Uý cong môi cười, nhạt như nước lã, hắn đang trấn an tinh thần mình cố gắng điềm tĩnh nhất có thể.
Ngồi xuống ghế sofa con, Hoắc Uyển Ngưng híp mắt nhìn hắn, vẻ mặt còn ngơ ngác.
Công Tôn Dạ Uý đặt tệp ảnh lên bàn, đẩy đến trước mặt cô, hắn vẫn bình thản, nói từng lời mông lung tựa gió mây:"Em xem đi."
Trong khoảnh khắc cô xem mấy tấm ảnh chụp thì không biết Công Tôn Dạ Uý có bao nhiêu chua xót, đến giờ phút này hắn vẫn chẳng tin được. Tâm trí hắn cuồn cuộn từng tầng bão tố, lãnh khốc đến tê dại.
Khuôn mặt xinh đẹp của cô gái đã dần biến sắc, khoé môi cô giật giật. Hoắc Uyển Ngưng đang muốn nói gì đó nhưng cổ họng khô khốc hệt như ai bóp nghẹn, không nặng nổi một lời.
Công Tôn Dạ Uý vẫn giữ ý cười trên môi, hiện thực đang đâm chọt hắn, cười là cười chế giễu với lòng tin và sự thật. Vốn bình thường hắn ít khi nào cười giờ lại thêm sự việc này thì xem nụ cười đó là ngọt ngào gì nổi. Đôi mắt màu nâu đất trong vắt đặc biệt ấy từ sớm đã trở nên đùng đục, một tia thê lương vô hình nhìn thẳng vào mắt Hoắc Uyển Ngưng.
"Thứ này là gì, đó không phải tôi, tôi không làm những chuyện này!"
Hắn chớp mắt một cái, bộ dạng lạnh băng băng giờ có chút ấm áp. Hắn muốn chuyện này ổn thoả, bình lặng nhất, muốn cách giải quyết nhẹ nhàng nhất, để có kết thúc đôi bên không mấy đau thương.
"Tôi cũng không muốn tin nhưng sự thật bắt tôi tin, cơ thể em đêm đó là giao cho tôi tôi biết, lẽ nào trách kẻ nào làm giả mạo mà tài tình về cơ thể em như thế?"
Hoắc Uyển Ngưng cắn răng, sự uất ức trong lòng đột nhiên dâng trào. Cô gục mặt xuống, cố giữ bình tĩnh. Giọng nói đanh đá, mạnh mẽ thường ngày dần giảm đi, thanh âm run rẩy:"Tôi... tuyệt đối không làm loại chuyện này, nhất định không làm."
Xác thực cô còn chẳng chưa lấy lại tinh thần sau đêm trao mình cho hắn nữa cơ mà, suốt một ngày hôm nay ở công ty đều như người mất hồn giờ lại thêm một cú sốc như thế này?
Khoảnh cách giữa hai người chỉ là một cái bàn thủy tinh, không xa, hắn với tay đến liền vỗ được vai cô rồi nhưng sao tâm can lại thấy xa quá, xa nhất từ trước đến giờ, tưởng chừng như không thể chạm vào nhau. Giữa hai người từ trước đến nay ngoài lạnh lùng, thờ ơ ra chẳng còn gì nhưng lúc này cũng kỳ lạ, cảm giác ấm áp này từ đâu xuất hiện hai người còn không biết. Bất quá, những lúc xảy ra chuyện bất trắc giữa các mối quan hệ thì lại cần một chút vô tình, lúc bi thương lại đột nhiên ta lại cảm nhận được sự bịn rịn của đối phương trao cho ta thì càng thêm cản đường chấm dứt quan hệ đi mà thôi.
Một khắc bất giác hắn lại muốn ôm cô vào lòng, ôm một cái vỗ về trấn an, nhưng bàn tay vươn chưa đến đã khựng chặt giữa không trung, sau đó rụt lại.
"Chúng ta, hai năm qua khó sống quá. Tuyệt nhiên như vậy, tôi với em, ly hôn đi."
Lời đề nghị ai cũng đoán được sẽ thốt ra chỉ là Hoắc Uyển Ngưng một chút cũng không tin, một chút cũng không muốn. Cô không làm loại chuyện phản bội như vậy, ly hôn khác nào là cô thú nhận? Cô còn chưa bình thần, đang còn rối rắm với đống suy nghĩ mơ hồ. Bị người khác nói về chuyện mình không làm, nói muốn ly hôn thì sự ấm ức dâng trào bức phá bờ vực. Đau nhói một cách chậm rãi.
Bạch Vận gọi điện cho trợ lý Phong Dực đến đưa anh ta về còn bản thân anh đưa Công Tôn Dạ Uý về Bạch Kim Uyển.
Bạch Vận ngồi ghế lái xe mà lòng không tài nào tịnh, suốt cả buổi luôn nuốt khan nước bọt, cũng có chút lời muốn nói thì nhìn bộ dạng hắn như vậy kì thực là không dám nói. Tay nắm chặt vô lăng, kính cẩn liếc nhìn kính chiếu hậu trong xe, thấy hắn ngồi tựa lưng ra ghế, nhắm hờ mắt trông tiều tụy thấy rõ.
Khuôn mặt lạnh lùng không chút biểu tình, cảm giác nhạy bén đã nhìn thấy được biểu hiện của Bạch Vận, liếc nhìn Bạch Vận nói:"Chuyện gì cứ nói đi, sợ cái gì?"
Bạch Vận lắc đầu, thấp mi mắt ngẫm nghĩ, "Không có gì ạ."
"Nghĩ cậu giấu được tôi?"
"Tôi không, thưa Thiếu gia."
"..."
Hắn im lặng, nếu Bạch Vận không muốn mở lời thì hắn chẳng lẽ đi ép buộc?
Sau mấy phút trầm mặc, Công Tôn Dạ Uý cất giọng trào phúng:" Thiếu phu nhân của các cậu, ngoại tình..."
Anh nghe hiểu, lời này là chính thức, ban nãy anh chỉ nghe qua loáng thoáng từ lời nói của Chúc Tùy Sơ và Phong Dực. Anh cũng đã đoán chắc được từ lúc đó nhưng tâm lạnh nên không buồn để ý, Thiếu gia của anh sẽ quyết định anh không cần bận tâm.
"Chuyện này, nếu là lý thường thì người ta sẽ ly hôn, nhưng mà cậu nói xem...tại sao tôi có chút không muốn."
Bạch Vận có phần không hiểu, chuyện tình cảm anh ta cũng không biết gì cả. Thật tâm nghiêm túc suy nghĩ, sau đó nói:"Thiếu gia, tôi nghĩ là anh... thực sự có chút rung cảm với Thiếu phu nhân rồi."
Công Tôn Dạ Uý nở nụ cười gượng phủ nhận, hắn lại không nghĩ như thế. Con người hắn trước nay mà biết rung động, rung cảm với một cô gái ư? Thực là khó tin đấy. Nếu là có cảm giác lưu luyến không nỡ rời cô ấy thì tại sao lúc trước không như vậy đi? Cớ sao hai năm qua hắn phũ phàng với cô và cô cũng thế, phải khó sống hai năm như vậy rồi có cảm giác? Là một câu chuyện cười hắn thấy nhạt nhẽo nhất.
Thoáng chốc trong khoang xe chẳng còn gì ngoài tĩnh lặng, chiếc xe nhanh chóng trở về Bạch Kim Uyển.
Trong lòng hắn giờ có cảm giác chua xót, đắng cay một cách kì lạ. Giờ tối ngoài phố Tây Ngụy biết bao cặp tình nhân đang hẹn hò, êm ấm hạnh phúc bên nhau, hắn ngồi ở phòng khách đang hạ quyết định ly hôn với cô.
Hoắc Uyển Ngưng từ công ty về nhà, cả người rã rời, trong đôi mắt hắn bắt gặp là một màu lãnh đạm, tối tăm đến người khác không ưa nhìn.
Mốt tiếng gọi lạnh cắt:"Hoắc Uyển Ngưng."
Giọng nói nhè nhẹ, mang theo hương rượu vang khắp sảnh phòng khách to rộng. Theo phản xạ cô quay đầu nhìn hắn, lời chưa muốn cất thì hắn đã nói tiếp:"Mau lại đây."
Cô thuận theo, vừa đi vừa ấn ấn mi tâm, đầu cô hiện tại vô cùng đau nên chỉ muốn lên phòng nghỉ ngơi, hắn gọi vẫn cố gắng gượng đi đến.
"Anh có chuyện gì?"
Công Tôn Dạ Uý cong môi cười, nhạt như nước lã, hắn đang trấn an tinh thần mình cố gắng điềm tĩnh nhất có thể.
Ngồi xuống ghế sofa con, Hoắc Uyển Ngưng híp mắt nhìn hắn, vẻ mặt còn ngơ ngác.
Công Tôn Dạ Uý đặt tệp ảnh lên bàn, đẩy đến trước mặt cô, hắn vẫn bình thản, nói từng lời mông lung tựa gió mây:"Em xem đi."
Trong khoảnh khắc cô xem mấy tấm ảnh chụp thì không biết Công Tôn Dạ Uý có bao nhiêu chua xót, đến giờ phút này hắn vẫn chẳng tin được. Tâm trí hắn cuồn cuộn từng tầng bão tố, lãnh khốc đến tê dại.
Khuôn mặt xinh đẹp của cô gái đã dần biến sắc, khoé môi cô giật giật. Hoắc Uyển Ngưng đang muốn nói gì đó nhưng cổ họng khô khốc hệt như ai bóp nghẹn, không nặng nổi một lời.
Công Tôn Dạ Uý vẫn giữ ý cười trên môi, hiện thực đang đâm chọt hắn, cười là cười chế giễu với lòng tin và sự thật. Vốn bình thường hắn ít khi nào cười giờ lại thêm sự việc này thì xem nụ cười đó là ngọt ngào gì nổi. Đôi mắt màu nâu đất trong vắt đặc biệt ấy từ sớm đã trở nên đùng đục, một tia thê lương vô hình nhìn thẳng vào mắt Hoắc Uyển Ngưng.
"Thứ này là gì, đó không phải tôi, tôi không làm những chuyện này!"
Hắn chớp mắt một cái, bộ dạng lạnh băng băng giờ có chút ấm áp. Hắn muốn chuyện này ổn thoả, bình lặng nhất, muốn cách giải quyết nhẹ nhàng nhất, để có kết thúc đôi bên không mấy đau thương.
"Tôi cũng không muốn tin nhưng sự thật bắt tôi tin, cơ thể em đêm đó là giao cho tôi tôi biết, lẽ nào trách kẻ nào làm giả mạo mà tài tình về cơ thể em như thế?"
Hoắc Uyển Ngưng cắn răng, sự uất ức trong lòng đột nhiên dâng trào. Cô gục mặt xuống, cố giữ bình tĩnh. Giọng nói đanh đá, mạnh mẽ thường ngày dần giảm đi, thanh âm run rẩy:"Tôi... tuyệt đối không làm loại chuyện này, nhất định không làm."
Xác thực cô còn chẳng chưa lấy lại tinh thần sau đêm trao mình cho hắn nữa cơ mà, suốt một ngày hôm nay ở công ty đều như người mất hồn giờ lại thêm một cú sốc như thế này?
Khoảnh cách giữa hai người chỉ là một cái bàn thủy tinh, không xa, hắn với tay đến liền vỗ được vai cô rồi nhưng sao tâm can lại thấy xa quá, xa nhất từ trước đến giờ, tưởng chừng như không thể chạm vào nhau. Giữa hai người từ trước đến nay ngoài lạnh lùng, thờ ơ ra chẳng còn gì nhưng lúc này cũng kỳ lạ, cảm giác ấm áp này từ đâu xuất hiện hai người còn không biết. Bất quá, những lúc xảy ra chuyện bất trắc giữa các mối quan hệ thì lại cần một chút vô tình, lúc bi thương lại đột nhiên ta lại cảm nhận được sự bịn rịn của đối phương trao cho ta thì càng thêm cản đường chấm dứt quan hệ đi mà thôi.
Một khắc bất giác hắn lại muốn ôm cô vào lòng, ôm một cái vỗ về trấn an, nhưng bàn tay vươn chưa đến đã khựng chặt giữa không trung, sau đó rụt lại.
"Chúng ta, hai năm qua khó sống quá. Tuyệt nhiên như vậy, tôi với em, ly hôn đi."
Lời đề nghị ai cũng đoán được sẽ thốt ra chỉ là Hoắc Uyển Ngưng một chút cũng không tin, một chút cũng không muốn. Cô không làm loại chuyện phản bội như vậy, ly hôn khác nào là cô thú nhận? Cô còn chưa bình thần, đang còn rối rắm với đống suy nghĩ mơ hồ. Bị người khác nói về chuyện mình không làm, nói muốn ly hôn thì sự ấm ức dâng trào bức phá bờ vực. Đau nhói một cách chậm rãi.