Chương 31: Xử lý
Hoắc Uyển Ngưng bị tên kia giám sát và kiểm soát, chỉ có thể nghe lời hắn, nếu không chuyện gì sẽ diễn ra kế tiếp thì ai cũng đoán được. Hắn thì cứ mò mẫm đầy cảnh giác để tìm Dã Nhiên Hoài nhưng tầm mắt thì chẳng lơi lỏng khỏi cô.
Hai người đã đi sang cánh cửa phòng Dã Nhiên Hoài, cô từ bên trong để ấn mở cánh cửa ngầm thông qua phòng kế tiếp. Chờ đợi tên kia đi vào phòng cô lập tức chạy thoát ra ngoài, đi xuống dưới.
Lúc này cô chưa biết Hoắc Uyển Ngưng đang trong tay phe địch.
Tên cầm đầu và tiểu đệ còn lại vẫn lùng sùng từ tầng 4 đi xuống, tên từ tầng 3 vẫn tìm kiếm cô. Thời khắc thích hợp mà không chớp thời cơ chạy xuống hội ngộ với viện quân thì ngốc quá. Chính Dã Nhiên Hoài là kiểu nữ nhân lanh lợi như vậy.
Đặt chân ra sân tuyết trắng, Dã Nhiên Hoài nhìn ngó xung quanh tìm kiếm Vincent. Anh từ một góc vẩy tay, cô nhanh chóng di chuyển đến bên anh.
Vincent đứng nãy giờ ngoài trời lạnh đã sớm muốn đi vào nhưng anh lại không làm thế, cũng phải thử sức người anh đào tạo ra xem thế nào chứ. Tình huống này không khó khăn gì.
“Tiểu Dã, làm tốt.”
Vincent nhàn nhạt nói, đưa tay kéo hai cánh mũ áo che mặt cô gái nhỏ, sợ cô lạnh.
“Bây giờ anh xử lý giúp em.”
Dã Nhiên Hoài gật đầu, ánh mắt tin tưởng nhìn Vincent.
__
Không lâu sau mấy kẻ trong toà nhà không còn thấy vết tích của Dã Nhiên Hoài nữa lập tức chạy ra ngoài. Dã Nhiên Hoài ngồi gập người bênh vách tường gần cạnh hông toà nhà, âm thầm quan sát.
Mọi chuyện sẽ chuyển biến vô cùng thoăn thoắt nếu Dã Nhiên Hoài không nhìn thấy kẻ kia đang giữ Hoắc Uyển Ngưng. Cô lần này là sơ xảy rồi, dù cho có khoá cửa thì ít ra vẫn nên nhớ còn có một cô gái nhỏ đang ở đấy chứ.
Lặng lẽ đỡ trán, tự trách cứ mình.
“Vincent, cô ấy là người là anh Lục nói. Tôi không may để quên cô ấy rồi.”
“Được rồi để đó anh lo.”
Vincent đứng dậy, đi đến gần đám người. Trong tay vẫn cầm khẩu súng đặc chế nhưng đã sớm vắt ra sau thắt lưng, giơ hai tay làm động tác đầu hàng, trên môi vẫn là nụ cười thảo mai.
“Các vị, đây là đang tìm kiếm tôi sao? Nếu vậy thì bỏ cô bạn này ra đi.”
Đồng loạt bọn chúng nhìn về phía anh, hai tên tiểu đệ đều giương súng lên.
“Ấy ấy, đừng manh động vậy chứ.”
“Mày là ai?”
“Người các vị tìm.”
Đám người ngẩn ngơ, người bọn họ tìm là một cô gái mà, tên đàn ông này là ai không biết.
Một tên tiểu đệ sực nhớ ra, ồ lên:“Mày là tên mà con đàn bà đó gọi đến?”
Vincent nghe cách gọi đó về cô gái nhỏ của mình trong lòng đã muốn bùng lửa. Đôi mắt phượng của anh từ ý cười chuyển sang chế độ lạnh lẽo giết người.
Đầu lông mày khẽ nhíu lại, đôi đồng tử đắp lên một dải khí lạnh chết chóc, chỉ có sự khinh bỉ và cuồng nộ trong đây.
Anh tức giận nhưng không bộc phát trực tiếp, vẫn giả lả khoan ái đi tới vài bước nữa.
“Các vị bỏ cô gái này ra trước đã, kế tiếp chúng ta có gì từ từ nói. Tôi là người cô gái các anh nói là gọi đến đấy.”
Thấy anh đã xác nhận là chính xác, cả đám người càng thêm phần cảnh giác hơn.
“Được chứ, cô gái nhỏ này trông mềm yếu như vậy, không thích hợp cho những trò bạo lực.”
Tên kia nhẹ dạ cả tin buôn lỏng Hoắc Uyển Ngưng ra, cô mừng rỡ thoát khỏi sự áp chế của hắn. Nhưng giây tiếp theo Vincent nhanh như cắt lao đến, một nắm đấm đấm vỡ xương mặt tên cầm súng đứng gần anh nhất. Hắn ta ngất lịm đi, trên nền tuyết pha lẫn máu tươi lẫn máu bầm của hắn.
Hành động của anh như vậy bị hai kẻ kia phát giác ra địch ý. Tên cầm súng chế ngự Hoắc Uyển Ngưng vừa rồi hoảng loạn giơ cao súng, “Mày…mày, dám ra tay động thủ!? Tao bắn chết mày.”
Vincent nở nụ cười tà ác, bước càng gần hơn. Anh lao đến túm cổ tên cầm đầu vô dụng.
“Mấy tên tiểu đệ của mày còn có tác dụng, chỉ có mày đứng nhìn thôi vậy, vô dụng ghê. Hay tao tiễn mày đi trước cho đỡ vướng chân cậu ấy nhé?”
Động tác áp chế và bủa vây kia làm tên cầm đầu có cảm giác hệt như bị một con rắn ma mãnh quấn quanh. Nó sẽ siết chặt đến khi con mồi chết rồi mới thả ra.
“Khốn kiếp, khốn kiếp!! Con chó hoang của Mộ Thiên Hoắc. A Bạch, mày giết nó cho tao!”
Tên tiểu đệ A Bạch nhìn thấy anh lớn đã lọt vào tay Vincent sắc mặt tái nhợt, hơi thở như muốn trì hoãn mấy lần. Tay cầm súng của hắn ta rung rung.
Còn Vincent sau khi nghe tên cầm đầu nói đến tên của một vị nào đấy đã thực sự bị chọc cho phát điên, ngày hôm nay nhất định anh ta phải giết sạch đám cẩu này.
Bao quanh Vincent chính là luồn khí áp lạnh như băng Bắc Cực, áp bức nghẹt thở, dường chỉ cần thốt ra cái gì không nên một lần nữa thì nhất định bị áp lực ấy bóp chết.
“Mày không có tư cách gọi thẳng tên ngài ấy ra.”
Một câu nhẹ bỗng tựa gió mây, kết thúc cho cái mồm lắm lời của gã.
Vincent tay trái siết cổ hắn, tay phải rút ra khẩu súng màu đồng của anh, chỉa thẳng vào đầu gã.
Hai giây sau đó trên đầu gã xuất hiện một lổ thủng nhỏ đường kính 2mm. Gã cầm đầu trợn mắt, tê tái ngã quỵ xuống.
Máu nhuộm đỏ hồng mảng tuyết dưới chân. Ba người, một người bị đánh vỡ xương mặt nên bất tỉnh, một người chết, chỉ còn một người. Có điều, tâm lý hắn ta bị đả kích không nhẹ rồi.
“Mày, sao dám giết anh ấy…? Hôm nay, hôm nay…tao phải giết mày để trả thù cho anh ấy!!”
Vincent ung dung bẻ khớp ngón tay, chẳng đoái hoài gì đến lời nói của hắn ta cả.
Tên tiểu đệ A Bạch kia hoá điên hoá rồ lên, nhưng mà hắn ta không có can đảm chỉa súng bắn Vincent thì phải. Nào ngờ lại hèn hạ hướng súng về phía Hoắc Uyển Ngưng. Cô đã chạy được nửa đường rồi thì cớ sao lại xui xẻo, hắn ta gầm lên giận dữ:“Trước tiên tao phải giết những người mà mày bảo vệ đã, kế… kế tiếp mới phải giết mày.”
Vincent ngước mặt, lúc này hắn đã lên nòng muốn bắn. Khoảnh khắc viên đạn từ họng súng bi ai nổ ra Vincent kịp lúc nhào đến đẩy ngã hắn, đường súng bị lệch đi, thay vì bắn trúng ót Hoắc Uyển Ngưng thì nó chỉ xẹt qua đùi cô một cái. Cảm giác thô bạo và đau nhói hiện hữu đến đùi mình, Hoắc Uyển Ngưng quay lại nhìn xuống, viên đạn ấy lệch qua chỉ để lại một mảng rách ra chảy máu, không nguy hiểm gì đến tính mạng.
Cô đau đến nhăn mặt, đưa tay che miệng vết thương, lê chân về phía Dã Nhiên Hoài.
Vincent và hắn ta giằn co, anh không sợ súng của hắn, cũng chẳng ngán ngẫm gì một kẻ nghiệp dư.
Sức tên này thú thật là khoẻ mạnh hơn người, liên tục bị tác động bởi Vincent mà vẫn không ngất hay đuối sức. Đầu gối Vincent đè chặt lên ngực hắn, tay trái giữ đầu, tay phải cố giật khẩu súng từ tay hắn nhưng chưa được, chỉ bực hắn ta lắc lư không thôi.
Dã Nhiên Hoài ẩn nấp thì thấy cảnh, muốn đi ra giúp sức nhưng trước khi hành động Vincent đã dặn, ngàn vạn lần không được phép đi ra, nói để cho anh xử lý là anh xử lý, cô đi ra nhỡ bị thương.
Nhưng mà hiệu lực lời nói của Vincent dù có mạnh cách mấy cũng không ngăn nổi cô.
Dã Nhiên Hoài đứng dậy chạy đến bên Vincent, đứng ở phía đầu tên kia chỉa súng vào:“Mày nằm yên, nếu không mày sẽ chết ngay tại đây.”
Nhất cử nhất động của hắn cứng ngắc, nhìn họng súng cận kề mình chỉ 10cm, không khỏi sợ hãi.
“Tiểu Dã, ai bảo em ra đây!? Anh nói em ở kia mà.”
Dã Nhiên Hoài lắc đầu, lo lắng cho anh nói:“Thấy anh cật lực với tên này như vậy, chân đột nhiên có chút không ngồi yên được…”
Vincent nhíu mày, rất muốn mắng người nhưng không mắng nổi, ánh mắt ấy cũng quá ủy khuất rồi đi?
“…”
Cứ ngỡ mọi chuyện xong xuôi thì bên phía Hoắc Uyển Ngưng có tiếng hét, Vincent và Dã Nhiên Hoài nhìn về phía cô.
Dã Nhiên Hoài cả kinh, mấy tên dính đòn bẩy của cô ở tầng 4 thoát ra được rồi!
Hai người đã đi sang cánh cửa phòng Dã Nhiên Hoài, cô từ bên trong để ấn mở cánh cửa ngầm thông qua phòng kế tiếp. Chờ đợi tên kia đi vào phòng cô lập tức chạy thoát ra ngoài, đi xuống dưới.
Lúc này cô chưa biết Hoắc Uyển Ngưng đang trong tay phe địch.
Tên cầm đầu và tiểu đệ còn lại vẫn lùng sùng từ tầng 4 đi xuống, tên từ tầng 3 vẫn tìm kiếm cô. Thời khắc thích hợp mà không chớp thời cơ chạy xuống hội ngộ với viện quân thì ngốc quá. Chính Dã Nhiên Hoài là kiểu nữ nhân lanh lợi như vậy.
Đặt chân ra sân tuyết trắng, Dã Nhiên Hoài nhìn ngó xung quanh tìm kiếm Vincent. Anh từ một góc vẩy tay, cô nhanh chóng di chuyển đến bên anh.
Vincent đứng nãy giờ ngoài trời lạnh đã sớm muốn đi vào nhưng anh lại không làm thế, cũng phải thử sức người anh đào tạo ra xem thế nào chứ. Tình huống này không khó khăn gì.
“Tiểu Dã, làm tốt.”
Vincent nhàn nhạt nói, đưa tay kéo hai cánh mũ áo che mặt cô gái nhỏ, sợ cô lạnh.
“Bây giờ anh xử lý giúp em.”
Dã Nhiên Hoài gật đầu, ánh mắt tin tưởng nhìn Vincent.
__
Không lâu sau mấy kẻ trong toà nhà không còn thấy vết tích của Dã Nhiên Hoài nữa lập tức chạy ra ngoài. Dã Nhiên Hoài ngồi gập người bênh vách tường gần cạnh hông toà nhà, âm thầm quan sát.
Mọi chuyện sẽ chuyển biến vô cùng thoăn thoắt nếu Dã Nhiên Hoài không nhìn thấy kẻ kia đang giữ Hoắc Uyển Ngưng. Cô lần này là sơ xảy rồi, dù cho có khoá cửa thì ít ra vẫn nên nhớ còn có một cô gái nhỏ đang ở đấy chứ.
Lặng lẽ đỡ trán, tự trách cứ mình.
“Vincent, cô ấy là người là anh Lục nói. Tôi không may để quên cô ấy rồi.”
“Được rồi để đó anh lo.”
Vincent đứng dậy, đi đến gần đám người. Trong tay vẫn cầm khẩu súng đặc chế nhưng đã sớm vắt ra sau thắt lưng, giơ hai tay làm động tác đầu hàng, trên môi vẫn là nụ cười thảo mai.
“Các vị, đây là đang tìm kiếm tôi sao? Nếu vậy thì bỏ cô bạn này ra đi.”
Đồng loạt bọn chúng nhìn về phía anh, hai tên tiểu đệ đều giương súng lên.
“Ấy ấy, đừng manh động vậy chứ.”
“Mày là ai?”
“Người các vị tìm.”
Đám người ngẩn ngơ, người bọn họ tìm là một cô gái mà, tên đàn ông này là ai không biết.
Một tên tiểu đệ sực nhớ ra, ồ lên:“Mày là tên mà con đàn bà đó gọi đến?”
Vincent nghe cách gọi đó về cô gái nhỏ của mình trong lòng đã muốn bùng lửa. Đôi mắt phượng của anh từ ý cười chuyển sang chế độ lạnh lẽo giết người.
Đầu lông mày khẽ nhíu lại, đôi đồng tử đắp lên một dải khí lạnh chết chóc, chỉ có sự khinh bỉ và cuồng nộ trong đây.
Anh tức giận nhưng không bộc phát trực tiếp, vẫn giả lả khoan ái đi tới vài bước nữa.
“Các vị bỏ cô gái này ra trước đã, kế tiếp chúng ta có gì từ từ nói. Tôi là người cô gái các anh nói là gọi đến đấy.”
Thấy anh đã xác nhận là chính xác, cả đám người càng thêm phần cảnh giác hơn.
“Được chứ, cô gái nhỏ này trông mềm yếu như vậy, không thích hợp cho những trò bạo lực.”
Tên kia nhẹ dạ cả tin buôn lỏng Hoắc Uyển Ngưng ra, cô mừng rỡ thoát khỏi sự áp chế của hắn. Nhưng giây tiếp theo Vincent nhanh như cắt lao đến, một nắm đấm đấm vỡ xương mặt tên cầm súng đứng gần anh nhất. Hắn ta ngất lịm đi, trên nền tuyết pha lẫn máu tươi lẫn máu bầm của hắn.
Hành động của anh như vậy bị hai kẻ kia phát giác ra địch ý. Tên cầm súng chế ngự Hoắc Uyển Ngưng vừa rồi hoảng loạn giơ cao súng, “Mày…mày, dám ra tay động thủ!? Tao bắn chết mày.”
Vincent nở nụ cười tà ác, bước càng gần hơn. Anh lao đến túm cổ tên cầm đầu vô dụng.
“Mấy tên tiểu đệ của mày còn có tác dụng, chỉ có mày đứng nhìn thôi vậy, vô dụng ghê. Hay tao tiễn mày đi trước cho đỡ vướng chân cậu ấy nhé?”
Động tác áp chế và bủa vây kia làm tên cầm đầu có cảm giác hệt như bị một con rắn ma mãnh quấn quanh. Nó sẽ siết chặt đến khi con mồi chết rồi mới thả ra.
“Khốn kiếp, khốn kiếp!! Con chó hoang của Mộ Thiên Hoắc. A Bạch, mày giết nó cho tao!”
Tên tiểu đệ A Bạch nhìn thấy anh lớn đã lọt vào tay Vincent sắc mặt tái nhợt, hơi thở như muốn trì hoãn mấy lần. Tay cầm súng của hắn ta rung rung.
Còn Vincent sau khi nghe tên cầm đầu nói đến tên của một vị nào đấy đã thực sự bị chọc cho phát điên, ngày hôm nay nhất định anh ta phải giết sạch đám cẩu này.
Bao quanh Vincent chính là luồn khí áp lạnh như băng Bắc Cực, áp bức nghẹt thở, dường chỉ cần thốt ra cái gì không nên một lần nữa thì nhất định bị áp lực ấy bóp chết.
“Mày không có tư cách gọi thẳng tên ngài ấy ra.”
Một câu nhẹ bỗng tựa gió mây, kết thúc cho cái mồm lắm lời của gã.
Vincent tay trái siết cổ hắn, tay phải rút ra khẩu súng màu đồng của anh, chỉa thẳng vào đầu gã.
Hai giây sau đó trên đầu gã xuất hiện một lổ thủng nhỏ đường kính 2mm. Gã cầm đầu trợn mắt, tê tái ngã quỵ xuống.
Máu nhuộm đỏ hồng mảng tuyết dưới chân. Ba người, một người bị đánh vỡ xương mặt nên bất tỉnh, một người chết, chỉ còn một người. Có điều, tâm lý hắn ta bị đả kích không nhẹ rồi.
“Mày, sao dám giết anh ấy…? Hôm nay, hôm nay…tao phải giết mày để trả thù cho anh ấy!!”
Vincent ung dung bẻ khớp ngón tay, chẳng đoái hoài gì đến lời nói của hắn ta cả.
Tên tiểu đệ A Bạch kia hoá điên hoá rồ lên, nhưng mà hắn ta không có can đảm chỉa súng bắn Vincent thì phải. Nào ngờ lại hèn hạ hướng súng về phía Hoắc Uyển Ngưng. Cô đã chạy được nửa đường rồi thì cớ sao lại xui xẻo, hắn ta gầm lên giận dữ:“Trước tiên tao phải giết những người mà mày bảo vệ đã, kế… kế tiếp mới phải giết mày.”
Vincent ngước mặt, lúc này hắn đã lên nòng muốn bắn. Khoảnh khắc viên đạn từ họng súng bi ai nổ ra Vincent kịp lúc nhào đến đẩy ngã hắn, đường súng bị lệch đi, thay vì bắn trúng ót Hoắc Uyển Ngưng thì nó chỉ xẹt qua đùi cô một cái. Cảm giác thô bạo và đau nhói hiện hữu đến đùi mình, Hoắc Uyển Ngưng quay lại nhìn xuống, viên đạn ấy lệch qua chỉ để lại một mảng rách ra chảy máu, không nguy hiểm gì đến tính mạng.
Cô đau đến nhăn mặt, đưa tay che miệng vết thương, lê chân về phía Dã Nhiên Hoài.
Vincent và hắn ta giằn co, anh không sợ súng của hắn, cũng chẳng ngán ngẫm gì một kẻ nghiệp dư.
Sức tên này thú thật là khoẻ mạnh hơn người, liên tục bị tác động bởi Vincent mà vẫn không ngất hay đuối sức. Đầu gối Vincent đè chặt lên ngực hắn, tay trái giữ đầu, tay phải cố giật khẩu súng từ tay hắn nhưng chưa được, chỉ bực hắn ta lắc lư không thôi.
Dã Nhiên Hoài ẩn nấp thì thấy cảnh, muốn đi ra giúp sức nhưng trước khi hành động Vincent đã dặn, ngàn vạn lần không được phép đi ra, nói để cho anh xử lý là anh xử lý, cô đi ra nhỡ bị thương.
Nhưng mà hiệu lực lời nói của Vincent dù có mạnh cách mấy cũng không ngăn nổi cô.
Dã Nhiên Hoài đứng dậy chạy đến bên Vincent, đứng ở phía đầu tên kia chỉa súng vào:“Mày nằm yên, nếu không mày sẽ chết ngay tại đây.”
Nhất cử nhất động của hắn cứng ngắc, nhìn họng súng cận kề mình chỉ 10cm, không khỏi sợ hãi.
“Tiểu Dã, ai bảo em ra đây!? Anh nói em ở kia mà.”
Dã Nhiên Hoài lắc đầu, lo lắng cho anh nói:“Thấy anh cật lực với tên này như vậy, chân đột nhiên có chút không ngồi yên được…”
Vincent nhíu mày, rất muốn mắng người nhưng không mắng nổi, ánh mắt ấy cũng quá ủy khuất rồi đi?
“…”
Cứ ngỡ mọi chuyện xong xuôi thì bên phía Hoắc Uyển Ngưng có tiếng hét, Vincent và Dã Nhiên Hoài nhìn về phía cô.
Dã Nhiên Hoài cả kinh, mấy tên dính đòn bẩy của cô ở tầng 4 thoát ra được rồi!