Chương 8: Tổ chức Hắc Tế
Công Tôn Dạ Uý rời đi, trước cổng đã có xe và người chờ sẵn.
Bạch Vận - một trong hai tâm phúc của Công Tôn Dạ Uý đứng nghiêm kính, mở cửa xe, hơi cúi đầu.
"Thiếu gia!"
Hắn "ừ" một tiếng nhàn nhạt rồi ngồi vào. Chiếc Roll Royce Wraith bóng loáng, ngạo kiều lăng bánh, đến E.W. Trên đường đi Công Tôn Dạ Uý chống mặt, hơi bâng quơ nhìn ra khung cảnh bên cửa xe, Bạch Vận ngồi ghế phó lái, tay lái do em trai anh ta phụ trách - Bạch Viêm.
Bạch Vận trên tay cầm sấp giấy tờ quan trọng, thông báo lịch trình cho thiếu gia.
"Thiếu gia, hôm nay có đối tác, là người của...Hắc Tế."
Nghe danh Hắc Tế hắn hơi thay đổi sắc mặt, người của Hắc Tế? Ngữ khí càng thêm lạnh lẽo hơn mọi ngày, truy hỏi kĩ càng:"Người của Hắc Tế tìm chúng ta?"
Bạch Vận kính cẩn đáp lời:"Vâng!"
Công Tôn Dạ Uý hít thở sâu, cẩn trọng suy nghĩ một chút. Hắc Tế là tổ chức ngầm có quyền lực kinh tế khủng nhất Đại Hải Tây Ngụy, hắn không động chạm gì thì người của Hắc Tế thì bọn họ tìm hắn để làm gì?
Tây Ngụy cũng chỉ là hướng Tây của đất Đại Hải Ngụy Thành thôi, còn đây là "ông lớn"nhất. Tốt nhất vẫn cẩn thận đối với người của tổ chức này thì vẫn hơn, dù hắn có ngạo mạn như nào thì với người của Hắc Tế vẫn nên khiêm nhường, đối với thương trường ít nhiều sẽ nghe danh Hắc Tế, người đứng đầu nghe đâu là một người Hàn gốc Hoa, thông tin chưa xác thực, tuy nhiên, kẻ nguy hiểm nhất e là không phải người đứng đầu mà là kẻ sát cánh bên cạnh hắn ta lại.
Đôi song sát thần đó tuyệt đối không thể động chạm!
"Thiếu gia, hai ngày trước anh có cuộc gọi từ người của Hắc Tế, chính là lúc này bọn họ muốn gặp."
Công Tôn Dạ Uý ngờ ra, kì thực là có chuyện này, hắn gật đầu một cái rồi nói:" Nhanh lên một chút, Bạch Viêm!"
"Tôi rõ!"
Trên đường quốc lộ sáng sớm không đông xe, chiếc Roll Royce Wraith của hắn gia tăng tốc, nhanh chóng đến E.W, chuẩn bị đón tiếp người của Hắc Tế.
....
Công Tôn Dạ Uý đi làm thì Hoắc Uyển Ngưng cũng có công việc của mình, Hoắc gia còn một người con trai út là Hoắc Kỳ Vũ - người thừa kế hợp pháp của Hoắc gia, hiện tại là giám đốc của Hoắc thị, Hoắc Uyển Ngưng thuộc chức vụ phó giám đốc thuộc bộ phận thiết kế của Hoắc thị.
Hoắc Uyển Ngưng ham tiền nhưng không thích nặng nề công việc nên đã rất hài lòng về hiện tại, không ý muốn tranh giành thừa kế hoàn toàn công ty, cô cùng em trai đang phát triển rất tốt rồi.
- -
Hoắc Uyển Ngưng đang ngồi bàn làm việc, trước loptop đang vô cùng bức bối, chưa nghĩ ra ý tưởng để hoàn thiện sảng phẩm. Công ty của Hoắc gia là công ty truyền thông, mà chủ yếu là truyền thông công chúng các dòng sản phẩm, phụ kiện thời trang Châu Âu. Nhìn chung là có chỗ đứng vô cùng vững chắc, đang nắm top vượt đà so với những công ty cùng hướng khác.
Trong chìm đắm trong dòng suy nghĩ gần hai tiếng vẫn chưa ra gì Hoắc Uyển Ngưng thực là muốn ném luôn cái loptop xuống sàn.
Từ cửa bước vào, Hoắc Kỳ Vũ gọi:"Chị!"
"Gì đấy, không thấy chị bận à mà vào làm phiền?"
Cậu em híp mắt cười, đến gần chống tay lên bàn, vẻ hớn hở nói với Hoắc Uyển Ngưng.
"Có chút chuyện, em mượn vốn được từ một tổ chức."
Lười nhác không xong cô chồm dậy, hỏi lại:"em nói cái gì!?"
"Em vừa tìm vốn được từ một tổ chức!?"
Hoắc Kỳ Vũ đắc ý gật đầu.
Hoắc Uyển Ngưng nghi ngờ, tổ chức nào mà cho vay vốn?
"Ở đâu ra mà em tìm được?"
Hoắc Kỳ Vũ vẻ vô cùng kiêu ngạo, nửa muốn nửa không nói cho cô. Tùy tiện ngồi xuống ghế sofa cạnh bên, bắt chéo chân tặc lưỡi.
"ôh để em xem thử đã nào..."
Cô nhăn mày, mấy giọt mồ hôi ngờ nghệch rỉ xuống trán, nhìn rất căng thẳng.
"Tổ chức nào?"
"Hắc Tế!"
Cậu không hề thấy có gì bất thường cả, bình thản nói ra hai chữ "Hắc Tế". Tuy chưa biết rõ tổ chức này là gì, nhưng cô có một cảm giác đã nghe qua ở đâu rồi. Ráng lần mò lại ký ức, đột nhiên đã nhớ ra.
'Hắc Tế!? Hắc Tế - Đại Hải Ngụy Thành? Nơi của lão đại thương trường Châu Á đó sao?'
Thấy vẻ mặt biến sắc cửa chị gái Hoắc Kỳ Vũ cũng hoang mang, nuốt khan nước bọt cậu nói:" Có vấn đề gì sao?"
Hoắc Uyển Ngưng vẫn chưa khôi phục thần hồn, suy nghĩ lẩn lơ về hai từ Hắc Tế này. Cô không nghe thấy Hoắc Kỳ Vũ nói, ngồi tựa lưng ra ghế, nhìn trần nhà rồi trầm tư.
Vốn dĩ cô cũng không rõ, chẳng qua là vô tình nghe Công Tôn Dạ Uý nói chuyện qua điện thoại, có nhắc đến vấn đề này nên cô mới ngờ ngợ ra, không biết là hạn hẹp, nhất định ai cũng đã từng nghe qua Hắc Tế trên thương trường! Đặc biệt là hơn hết, ở Đại Hải Ngụy Thành càng rõ hơn.
Nhìn thẳng vào mắt em trai, Hoắc Uyển Ngưng nói chầm chậm:"Kỳ Vũ, tuyệt đối đừng dính líu vào Hắc Tế!"
Cậu em còn vẻ ngây thơ, điều này cậu ta nghĩ chính là đang phũ nhận công sức cậu ta làm quen với tổ chức đó hay sao?
"Chị biết gì về họ hay sao?"
"Chị không rõ, nhưng ở Đại Hải Ngụy Thành ai không biết Hắc Tế, người ta vẫn giữ một khái niệm tuyệt đối rằng - đừng động chạm Hắc Tế."
Hoắc Kỳ Vũ hơi ủy khuất, con ngươi dao động, giọng nói sáu phần đã nhũn mềm:"Thì... chuyện này có làm sao chứ!?"
"Không phải chị vừa nói hay sao? Tốt nhất chúng ta đừng dính líu vào cuộc chiến khốc liệt của các ông lớn này làm gì, kết quả e là sẽ rất tồi tệ."
"Sao chị khẳng định được chứ!?"
Hoắc Uyển Ngưng thoáng chốc đã im lặng, làm sao cô khẳng định được à? Cô không rõ nhưng giác quan mách bảo như vậy, còn một điều nữa, dáng vẻ kiêu ngạo xuất thần của Công Tôn Dạ Uý gần như là tiêu tan hết khi cô nghe hắn nói chuyện mấy câu với người của Hắc Tế. Tây Ngụy này hắn là số ít người thống lĩnh được mà còn có vẻ nhún nhường người của tổ chức đó thì mấy kẻ nhỏ hơn như em trai cô dính vào sẽ gây ra chuyện gì?
"Hoắc Kỳ Vũ, em vào công ty được bao lâu?"
"Bốn tháng lẻ tám ngày."
Cô cười gượng, "Nhớ rõ như vậy sao?"
"Dĩ nhiên, bước được đến đây em cố gắng không ít đấy."
"Chị biết em cố gắng rất rất nhiều, nhưng mà vấn đề này từ từ chúng ta bàn kĩ, vốn hiện tại cũng không phải thiếu thì em gấp gáp chuyện gì vậy?"
Hoắc Kỳ Vũ im hơi lặng tiếng, nắm hai tay chặt thành quyền.
"Em tự biết một chút, chúng ta lẽ nào cứ lề mề như vậy sao?"
"Không tiến thêm được sao?"
"Tiến thêm là chuyện dĩ nhiên, phải phát triển, nhưng mà không nhất thiết gấp gáp như vậy, hiện tại vô cùng ổn."
"Em đừng nóng vội tiểu Vũ à."
"Em..."
Bạch Vận - một trong hai tâm phúc của Công Tôn Dạ Uý đứng nghiêm kính, mở cửa xe, hơi cúi đầu.
"Thiếu gia!"
Hắn "ừ" một tiếng nhàn nhạt rồi ngồi vào. Chiếc Roll Royce Wraith bóng loáng, ngạo kiều lăng bánh, đến E.W. Trên đường đi Công Tôn Dạ Uý chống mặt, hơi bâng quơ nhìn ra khung cảnh bên cửa xe, Bạch Vận ngồi ghế phó lái, tay lái do em trai anh ta phụ trách - Bạch Viêm.
Bạch Vận trên tay cầm sấp giấy tờ quan trọng, thông báo lịch trình cho thiếu gia.
"Thiếu gia, hôm nay có đối tác, là người của...Hắc Tế."
Nghe danh Hắc Tế hắn hơi thay đổi sắc mặt, người của Hắc Tế? Ngữ khí càng thêm lạnh lẽo hơn mọi ngày, truy hỏi kĩ càng:"Người của Hắc Tế tìm chúng ta?"
Bạch Vận kính cẩn đáp lời:"Vâng!"
Công Tôn Dạ Uý hít thở sâu, cẩn trọng suy nghĩ một chút. Hắc Tế là tổ chức ngầm có quyền lực kinh tế khủng nhất Đại Hải Tây Ngụy, hắn không động chạm gì thì người của Hắc Tế thì bọn họ tìm hắn để làm gì?
Tây Ngụy cũng chỉ là hướng Tây của đất Đại Hải Ngụy Thành thôi, còn đây là "ông lớn"nhất. Tốt nhất vẫn cẩn thận đối với người của tổ chức này thì vẫn hơn, dù hắn có ngạo mạn như nào thì với người của Hắc Tế vẫn nên khiêm nhường, đối với thương trường ít nhiều sẽ nghe danh Hắc Tế, người đứng đầu nghe đâu là một người Hàn gốc Hoa, thông tin chưa xác thực, tuy nhiên, kẻ nguy hiểm nhất e là không phải người đứng đầu mà là kẻ sát cánh bên cạnh hắn ta lại.
Đôi song sát thần đó tuyệt đối không thể động chạm!
"Thiếu gia, hai ngày trước anh có cuộc gọi từ người của Hắc Tế, chính là lúc này bọn họ muốn gặp."
Công Tôn Dạ Uý ngờ ra, kì thực là có chuyện này, hắn gật đầu một cái rồi nói:" Nhanh lên một chút, Bạch Viêm!"
"Tôi rõ!"
Trên đường quốc lộ sáng sớm không đông xe, chiếc Roll Royce Wraith của hắn gia tăng tốc, nhanh chóng đến E.W, chuẩn bị đón tiếp người của Hắc Tế.
....
Công Tôn Dạ Uý đi làm thì Hoắc Uyển Ngưng cũng có công việc của mình, Hoắc gia còn một người con trai út là Hoắc Kỳ Vũ - người thừa kế hợp pháp của Hoắc gia, hiện tại là giám đốc của Hoắc thị, Hoắc Uyển Ngưng thuộc chức vụ phó giám đốc thuộc bộ phận thiết kế của Hoắc thị.
Hoắc Uyển Ngưng ham tiền nhưng không thích nặng nề công việc nên đã rất hài lòng về hiện tại, không ý muốn tranh giành thừa kế hoàn toàn công ty, cô cùng em trai đang phát triển rất tốt rồi.
- -
Hoắc Uyển Ngưng đang ngồi bàn làm việc, trước loptop đang vô cùng bức bối, chưa nghĩ ra ý tưởng để hoàn thiện sảng phẩm. Công ty của Hoắc gia là công ty truyền thông, mà chủ yếu là truyền thông công chúng các dòng sản phẩm, phụ kiện thời trang Châu Âu. Nhìn chung là có chỗ đứng vô cùng vững chắc, đang nắm top vượt đà so với những công ty cùng hướng khác.
Trong chìm đắm trong dòng suy nghĩ gần hai tiếng vẫn chưa ra gì Hoắc Uyển Ngưng thực là muốn ném luôn cái loptop xuống sàn.
Từ cửa bước vào, Hoắc Kỳ Vũ gọi:"Chị!"
"Gì đấy, không thấy chị bận à mà vào làm phiền?"
Cậu em híp mắt cười, đến gần chống tay lên bàn, vẻ hớn hở nói với Hoắc Uyển Ngưng.
"Có chút chuyện, em mượn vốn được từ một tổ chức."
Lười nhác không xong cô chồm dậy, hỏi lại:"em nói cái gì!?"
"Em vừa tìm vốn được từ một tổ chức!?"
Hoắc Kỳ Vũ đắc ý gật đầu.
Hoắc Uyển Ngưng nghi ngờ, tổ chức nào mà cho vay vốn?
"Ở đâu ra mà em tìm được?"
Hoắc Kỳ Vũ vẻ vô cùng kiêu ngạo, nửa muốn nửa không nói cho cô. Tùy tiện ngồi xuống ghế sofa cạnh bên, bắt chéo chân tặc lưỡi.
"ôh để em xem thử đã nào..."
Cô nhăn mày, mấy giọt mồ hôi ngờ nghệch rỉ xuống trán, nhìn rất căng thẳng.
"Tổ chức nào?"
"Hắc Tế!"
Cậu không hề thấy có gì bất thường cả, bình thản nói ra hai chữ "Hắc Tế". Tuy chưa biết rõ tổ chức này là gì, nhưng cô có một cảm giác đã nghe qua ở đâu rồi. Ráng lần mò lại ký ức, đột nhiên đã nhớ ra.
'Hắc Tế!? Hắc Tế - Đại Hải Ngụy Thành? Nơi của lão đại thương trường Châu Á đó sao?'
Thấy vẻ mặt biến sắc cửa chị gái Hoắc Kỳ Vũ cũng hoang mang, nuốt khan nước bọt cậu nói:" Có vấn đề gì sao?"
Hoắc Uyển Ngưng vẫn chưa khôi phục thần hồn, suy nghĩ lẩn lơ về hai từ Hắc Tế này. Cô không nghe thấy Hoắc Kỳ Vũ nói, ngồi tựa lưng ra ghế, nhìn trần nhà rồi trầm tư.
Vốn dĩ cô cũng không rõ, chẳng qua là vô tình nghe Công Tôn Dạ Uý nói chuyện qua điện thoại, có nhắc đến vấn đề này nên cô mới ngờ ngợ ra, không biết là hạn hẹp, nhất định ai cũng đã từng nghe qua Hắc Tế trên thương trường! Đặc biệt là hơn hết, ở Đại Hải Ngụy Thành càng rõ hơn.
Nhìn thẳng vào mắt em trai, Hoắc Uyển Ngưng nói chầm chậm:"Kỳ Vũ, tuyệt đối đừng dính líu vào Hắc Tế!"
Cậu em còn vẻ ngây thơ, điều này cậu ta nghĩ chính là đang phũ nhận công sức cậu ta làm quen với tổ chức đó hay sao?
"Chị biết gì về họ hay sao?"
"Chị không rõ, nhưng ở Đại Hải Ngụy Thành ai không biết Hắc Tế, người ta vẫn giữ một khái niệm tuyệt đối rằng - đừng động chạm Hắc Tế."
Hoắc Kỳ Vũ hơi ủy khuất, con ngươi dao động, giọng nói sáu phần đã nhũn mềm:"Thì... chuyện này có làm sao chứ!?"
"Không phải chị vừa nói hay sao? Tốt nhất chúng ta đừng dính líu vào cuộc chiến khốc liệt của các ông lớn này làm gì, kết quả e là sẽ rất tồi tệ."
"Sao chị khẳng định được chứ!?"
Hoắc Uyển Ngưng thoáng chốc đã im lặng, làm sao cô khẳng định được à? Cô không rõ nhưng giác quan mách bảo như vậy, còn một điều nữa, dáng vẻ kiêu ngạo xuất thần của Công Tôn Dạ Uý gần như là tiêu tan hết khi cô nghe hắn nói chuyện mấy câu với người của Hắc Tế. Tây Ngụy này hắn là số ít người thống lĩnh được mà còn có vẻ nhún nhường người của tổ chức đó thì mấy kẻ nhỏ hơn như em trai cô dính vào sẽ gây ra chuyện gì?
"Hoắc Kỳ Vũ, em vào công ty được bao lâu?"
"Bốn tháng lẻ tám ngày."
Cô cười gượng, "Nhớ rõ như vậy sao?"
"Dĩ nhiên, bước được đến đây em cố gắng không ít đấy."
"Chị biết em cố gắng rất rất nhiều, nhưng mà vấn đề này từ từ chúng ta bàn kĩ, vốn hiện tại cũng không phải thiếu thì em gấp gáp chuyện gì vậy?"
Hoắc Kỳ Vũ im hơi lặng tiếng, nắm hai tay chặt thành quyền.
"Em tự biết một chút, chúng ta lẽ nào cứ lề mề như vậy sao?"
"Không tiến thêm được sao?"
"Tiến thêm là chuyện dĩ nhiên, phải phát triển, nhưng mà không nhất thiết gấp gáp như vậy, hiện tại vô cùng ổn."
"Em đừng nóng vội tiểu Vũ à."
"Em..."