Chương : 42
Dưới tiết trời mát mẻ sang thu, hôm nay là một ngày rất thuận lợi cho việc đi mua sắm. Diệp Tử Ái mang tâm trạng hào hức tự mình chọn những vật dụng cùng đồ chơi cần thiết cho Tiểu Hành. Chỉ còn 3 ngày nữa thôi là đến lễ cưới của cô và Bạch Tử Ngôn. Niềm vui sắp sửa được nhân đôi, nghĩ đến cảnh tượng gia đình nhỏ này sắp toàn vẹn là gương mặt không giấu nổi nụ cười.
Ánh mắt lơ đãng sờ từng món đồ dễ thương sắp xếp gọn gàng trên kệ. Khi còn đang vân vê chợt tiếng chuông điện thoại vang lên bất giác làm cô giật mình.
Nhìn thoáng qua màn hình di động dòng chữ trắng đậm hiện lên khiến đôi mắt trong veo dấy lên một tầng sóng.
"Vu Dịch?"
"Tử Ái...anh rất nhớ em!"
Giọng nói khàn khàn hình như là đang uống say của anh. Diệp Tử Ái thẫn thờ vài giây tại sao Vu Dịch lại gọi điện cho cô lúc này?
"Dịch? Anh uống say sao?"
Chất rượu cồn cay xè trực tiếp đổ vào cổ họng anh như nước lã, tay cầm điện thoại chợt run run lên
"Tử Ái, anh xin lỗi vì đã làm phiền em nhưng bây giờ anh không biết phải làm sao! Anh rất chán nản..."
Lời nói bi quan phát ra từ bên đầu dây bên kia phút chốc làm cô có một linh tính gì đó không tốt! Chẳng phải nghe nói anh và Khiết Tần Lam sắp kết hôn sao? Còn đứa bé nữa?
Một hồi suy nghĩ trầm tư sau đó giọng nhẹ nhàng xen lẫn chút lo lắng
"Anh đang ở đâu? Có phải là anh uống say rồi không!"
"Anh đang ở nơi mà chúng ta từng hẹn ước..."
Nói đoạn rồi cúp máy đi không để cho cô hỏi thêm bất cứ thứ gì tựa như là muốn cô đến tìm anh.
Diệp Tử Ái thừa biết nơi đó là nơi nào nên liền không nghĩ ngợi gì mà bắt taxi đi thẳng đến đó.
Vẫn là khung cảnh quen thuộc nhưng lần này bộ dạng của anh có vẻ nhếch nhát hơn trông tàn tạ vô cùng. Hình như đã uống rất nhiều rượu!
Cô nín thở ngang không để cho mùi cồn nồng nặc len lỏi vào sống mũi cô, sau đó kêu lên một tiếng
"Anh làm gì ở đây vậy?"
Vu Dịch vốn biết rằng cô chắc chắn sẽ đến tìm anh nên không mấy ngạc nhiên tầm mắt nhìn lướt qua người cô như không
"Em còn quan tâm anh sao?"
"Anh nói gì vậy? Tại sao lại ngồi ở đây rồi gọi điện thoại cho em nói mấy lời như vậy? Đã có chuyện gì xảy ra?"
Vu Dịch như không nén lại được cảm xúc của mình anh gục đầu xuống tựa như có thể thấy được một nỗi đau nào đó bám lấy xung quanh anh, bờ vai dài rộng săn chắc cũng khẽ run lên. Anh khóc sao?
Diệp Tử Ái giờ hoang mang không hiểu chuyện gì chỉ nhẹ nhàng cúi người xuống đặt tay lên vai anh an ủi! Cô biết rằng anh không hay khóc còn không lần nào để cô nhìn thấy bộ dạng đáng thương của mình nhưng hôm nay anh lại như một đứa trẻ bám lấy cô không buông ôm chặt lấy thân hình thanh mảnh, âm thanh vốn đã khàn đặc giờ càng khó nghe hơn
"Con anh mất rồi!"
Sao? Đầu cô như vừa bị một cục đá đập mạnh một cái choáng váng nhìn anh.
"Chuyện này rốt cục là sao?"
Vu Dịch hướng tầm mắt đen thâm quần do mất ngủ nhiều đêm tay khẽ nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô
"Khiết Tần Lam cô ấy đã mang thai con của anh! Nhưng không cẩn thận đã để xẩy mất nó...từ khi con mất cô ấy như người mất hồn vốn không còn lí trí để lắng nghe bất kì ai mà ngay cả anh cũng vậy. Cuối cùng đỉnh điểm là anh và cô ấy đã cãi nhau to sau đó anh rời đi!."
Nghe đến đâu là huyết mạch trong cơ thể cô dâng lên đến đó, cô không ngờ rằng mọi chuyện lại xảy ra như vậy, quá nhanh chóng đi! Nhìn dáng vẻ bi thương này của anh cô cũng phần nào hiểu được sự đau xót cùng chịu đựng của anh trong suốt thời gian qua.
Hai mắt lơ đãng tính cầm chai rượu bên cạnh để mà uống nhưng chưa đưa tới miệng đã bị cô ngăn lại ném ra xa
"Anh đừng có uống rượu nữa! Như vậy chẳng giải quyết được gì đâu."
"Vậy em nói xem bây giờ anh phải làm sao?"
Diệp Tử Ái nhất thời bị cứng họng, thật tình cô cũng không thể giúp anh giải quyết những việc này. Hai mắt né tránh từng đợt công kích của anh.
Vu Dịch môi cười khẩy một cái, ngay cả cô cũng đang thương hại anh sao? Thân thể cao lớn u ám loạng choạng đứng dậy. Hơi nghiêng đảo vì say nhưng vẫn trụ được
"Bây giờ anh chỉ còn có một mình em thôi Tử Ái...em có thể đừng bỏ rơi anh vào lúc này được không?".
Tim cô như bị ai đó bóp chặt lại đến mức không thể nào thở được. Chỉ cố gắng đỡ lấy thân thể đang run rẩy kia mà mấp máy môi
"Anh đừng có như vậy! Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi, tốt nhất anh nên bình tâm lại rồi an ủi cô ấy. Mất đi đứa con chắc chắn cô ấy là người đau lòng hơn hết. Bây giờ anh bỏ đi như vậy chẳng khác nào khiến cô ấy thêm tuyệt vọng?"
Tuyệt vọng? Vung cánh tay đang giữ chặt anh lại. Vu Dịch như mất hết sự bình tĩnh gào lên với cô
"Cô ta thì tuyệt vọng còn anh thì không sao? Ngay từ đầu anh chẳng hề muốn có đứa bé này nó chỉ là ngoài ý muốn giờ đây nó không còn thì anh cần gì phải trói buộc bản thân để ở bên cạnh cô ta!"
Diệp Tử Ái không tin vào tai mình. Vu Dịch mà cô quen biết lại có thể thốt ra được những từ như vậy sao. Hai bàn tay siết chặt lại thành đấm sau đó liền hung hăng tát vào má anh một cái đau đớn.
Mặt nước hồ lặng im, không gian dường như ngưng đọng lại tiếng va chạm vang dội khắp cả con sông. Cơn gió nhẹ thổi qua gương mặt tràn đầy bất mãn của cô kèm theo đó là mùi rượu nồng xen lẫn.
Vu Dịch có phần kinh ngạc nhưng sau đó chuyển sang nỗi tức giận tột cùng anh nắm chặt lấy hai bả vai cô lay mạnh tựa như muốn bóp vụn
"Ngay cả em cũng đối xử với anh như vậy sao?"
"Anh quậy đủ chưa hả? Anh có biết mình đang nói gì không?" Cô gào lên
"Anh biết...Tử Ái trước nay hình bóng của em vẫn không thể nào thoát khỏi tâm trí anh, ngay cả khi anh biết em và Bạch Tử Ngôn ở cùng một chỗ thì anh vẫn không thể quên em được!"
Ngọn lửa nhen nhóm dần bùng phát, cô đẩy mạnh anh ra sau đó trừng mắt đầy khó hiểu.
"Hiện tại em và Tử Ngôn đã sắp kết hôn nên anh đừng có mà mơ tưởng đến nữa. Điều anh cần làm bây giờ là không phải tìm em! Anh hiểu không?"
"Không? Anh không hiểu! Tại sao em lại một mực gạt bỏ đi tình cảm của anh như vậy? Chẳng phải trước kia chúng ta rất hạnh phúc sao?"
Diệp Tử Ái lắc đầu bất lực, cô thật sự không thể nói nổi anh nữa. Chất rượu trong người anh đã làm anh mất đi lí trí. Giờ đây có nói thêm điều gì cũng chỉ là vô ích.
"Đó chỉ là quá khứ! Hiện tại em và anh đã kết thúc rồi, mỗi người cũng đã có cuộc sống riêng. Nên anh đừng có tìm đến em nữa"
Cô thật sự là không thể nghe nổi một lời nào từ anh, xoay người muốn bỏ đi. Khi bước ra đến ven đường bắt taxi thì tay lại bị Vu Dịch dùng lực mạnh kéo lại hung hăng ép chặt cô
"Tử Ái...trở về bên anh được không? Anh thật sự vẫn còn yêu em rất nhiều"
"Anh điên rồi...Vu Dịch mau bỏ em ra"
Diệp Tử Ái gần như hoảng loạn cô cố gắng vùng vẫy thoát khỏi anh.
Tay Vu Dịch vẫn nhất quyết không buông cố gắng nắm lấy cổ tay cô giữ lấy như mạng sống của mình.
Sự siết chặt của anh khiến cô kêu lên đau đớn, cổ tay như muốn bẻ gãy làm đôi. Lúc này giới hạn cùng sự tức giận đã hòa làm một cô vung mạnh một cái sau đó đẩy anh ra chạy ngay đi chỉ muốn thoát khỏi sự điên rồ này của anh
Đất trời bỗng tối sầm lại một màu u ám bao quanh lấy khoảng không này. Ngay khi thân hình vừa thoát khỏi anh thì cũng là lúc một chiếc xe hơi lao thẳng đến. Sự việc xảy ra quá nhanh chỉ khi anh kịp hô tên cô một tiếng.
"Tử Ái"
Tiếng hét lớn đánh sập cả bầu trời, Diệp Tử Ái nằm bất động dưới mặt đường lạnh lẽo, máu đỏ từ đầu cô tuôn ra như nước hòa lẫn với màu xám của đường nhựa.
Vu Dịch hồn bay phách lạc lao thẳng đến ôm lấy cái thân thể kia mà khóc không ra nước mắt.
Tại sao? Là anh đã hại cô, là anh đã khiến cô bị như thế này.
Máu vẫn không ngừng tuôn ra tựa như là huyết mạch trong tim anh vậy. Diệp Tử Ái mơ hồ chỉ vừa nhìn thấy chiếc xe đó thì lập tức cô chìm vào một bóng đêm tĩnh mịch bên tai vẫn còn vang vảng giọng nói của anh sau đó là xen lẫn giọng nói khác
"Gia Hành...Bạch Gia Hành sẽ là tên của con chúng"
"Tử Ái anh yêu em"
Bạch Tử Ngôn...Ngôn.
Ánh mắt lơ đãng sờ từng món đồ dễ thương sắp xếp gọn gàng trên kệ. Khi còn đang vân vê chợt tiếng chuông điện thoại vang lên bất giác làm cô giật mình.
Nhìn thoáng qua màn hình di động dòng chữ trắng đậm hiện lên khiến đôi mắt trong veo dấy lên một tầng sóng.
"Vu Dịch?"
"Tử Ái...anh rất nhớ em!"
Giọng nói khàn khàn hình như là đang uống say của anh. Diệp Tử Ái thẫn thờ vài giây tại sao Vu Dịch lại gọi điện cho cô lúc này?
"Dịch? Anh uống say sao?"
Chất rượu cồn cay xè trực tiếp đổ vào cổ họng anh như nước lã, tay cầm điện thoại chợt run run lên
"Tử Ái, anh xin lỗi vì đã làm phiền em nhưng bây giờ anh không biết phải làm sao! Anh rất chán nản..."
Lời nói bi quan phát ra từ bên đầu dây bên kia phút chốc làm cô có một linh tính gì đó không tốt! Chẳng phải nghe nói anh và Khiết Tần Lam sắp kết hôn sao? Còn đứa bé nữa?
Một hồi suy nghĩ trầm tư sau đó giọng nhẹ nhàng xen lẫn chút lo lắng
"Anh đang ở đâu? Có phải là anh uống say rồi không!"
"Anh đang ở nơi mà chúng ta từng hẹn ước..."
Nói đoạn rồi cúp máy đi không để cho cô hỏi thêm bất cứ thứ gì tựa như là muốn cô đến tìm anh.
Diệp Tử Ái thừa biết nơi đó là nơi nào nên liền không nghĩ ngợi gì mà bắt taxi đi thẳng đến đó.
Vẫn là khung cảnh quen thuộc nhưng lần này bộ dạng của anh có vẻ nhếch nhát hơn trông tàn tạ vô cùng. Hình như đã uống rất nhiều rượu!
Cô nín thở ngang không để cho mùi cồn nồng nặc len lỏi vào sống mũi cô, sau đó kêu lên một tiếng
"Anh làm gì ở đây vậy?"
Vu Dịch vốn biết rằng cô chắc chắn sẽ đến tìm anh nên không mấy ngạc nhiên tầm mắt nhìn lướt qua người cô như không
"Em còn quan tâm anh sao?"
"Anh nói gì vậy? Tại sao lại ngồi ở đây rồi gọi điện thoại cho em nói mấy lời như vậy? Đã có chuyện gì xảy ra?"
Vu Dịch như không nén lại được cảm xúc của mình anh gục đầu xuống tựa như có thể thấy được một nỗi đau nào đó bám lấy xung quanh anh, bờ vai dài rộng săn chắc cũng khẽ run lên. Anh khóc sao?
Diệp Tử Ái giờ hoang mang không hiểu chuyện gì chỉ nhẹ nhàng cúi người xuống đặt tay lên vai anh an ủi! Cô biết rằng anh không hay khóc còn không lần nào để cô nhìn thấy bộ dạng đáng thương của mình nhưng hôm nay anh lại như một đứa trẻ bám lấy cô không buông ôm chặt lấy thân hình thanh mảnh, âm thanh vốn đã khàn đặc giờ càng khó nghe hơn
"Con anh mất rồi!"
Sao? Đầu cô như vừa bị một cục đá đập mạnh một cái choáng váng nhìn anh.
"Chuyện này rốt cục là sao?"
Vu Dịch hướng tầm mắt đen thâm quần do mất ngủ nhiều đêm tay khẽ nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô
"Khiết Tần Lam cô ấy đã mang thai con của anh! Nhưng không cẩn thận đã để xẩy mất nó...từ khi con mất cô ấy như người mất hồn vốn không còn lí trí để lắng nghe bất kì ai mà ngay cả anh cũng vậy. Cuối cùng đỉnh điểm là anh và cô ấy đã cãi nhau to sau đó anh rời đi!."
Nghe đến đâu là huyết mạch trong cơ thể cô dâng lên đến đó, cô không ngờ rằng mọi chuyện lại xảy ra như vậy, quá nhanh chóng đi! Nhìn dáng vẻ bi thương này của anh cô cũng phần nào hiểu được sự đau xót cùng chịu đựng của anh trong suốt thời gian qua.
Hai mắt lơ đãng tính cầm chai rượu bên cạnh để mà uống nhưng chưa đưa tới miệng đã bị cô ngăn lại ném ra xa
"Anh đừng có uống rượu nữa! Như vậy chẳng giải quyết được gì đâu."
"Vậy em nói xem bây giờ anh phải làm sao?"
Diệp Tử Ái nhất thời bị cứng họng, thật tình cô cũng không thể giúp anh giải quyết những việc này. Hai mắt né tránh từng đợt công kích của anh.
Vu Dịch môi cười khẩy một cái, ngay cả cô cũng đang thương hại anh sao? Thân thể cao lớn u ám loạng choạng đứng dậy. Hơi nghiêng đảo vì say nhưng vẫn trụ được
"Bây giờ anh chỉ còn có một mình em thôi Tử Ái...em có thể đừng bỏ rơi anh vào lúc này được không?".
Tim cô như bị ai đó bóp chặt lại đến mức không thể nào thở được. Chỉ cố gắng đỡ lấy thân thể đang run rẩy kia mà mấp máy môi
"Anh đừng có như vậy! Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi, tốt nhất anh nên bình tâm lại rồi an ủi cô ấy. Mất đi đứa con chắc chắn cô ấy là người đau lòng hơn hết. Bây giờ anh bỏ đi như vậy chẳng khác nào khiến cô ấy thêm tuyệt vọng?"
Tuyệt vọng? Vung cánh tay đang giữ chặt anh lại. Vu Dịch như mất hết sự bình tĩnh gào lên với cô
"Cô ta thì tuyệt vọng còn anh thì không sao? Ngay từ đầu anh chẳng hề muốn có đứa bé này nó chỉ là ngoài ý muốn giờ đây nó không còn thì anh cần gì phải trói buộc bản thân để ở bên cạnh cô ta!"
Diệp Tử Ái không tin vào tai mình. Vu Dịch mà cô quen biết lại có thể thốt ra được những từ như vậy sao. Hai bàn tay siết chặt lại thành đấm sau đó liền hung hăng tát vào má anh một cái đau đớn.
Mặt nước hồ lặng im, không gian dường như ngưng đọng lại tiếng va chạm vang dội khắp cả con sông. Cơn gió nhẹ thổi qua gương mặt tràn đầy bất mãn của cô kèm theo đó là mùi rượu nồng xen lẫn.
Vu Dịch có phần kinh ngạc nhưng sau đó chuyển sang nỗi tức giận tột cùng anh nắm chặt lấy hai bả vai cô lay mạnh tựa như muốn bóp vụn
"Ngay cả em cũng đối xử với anh như vậy sao?"
"Anh quậy đủ chưa hả? Anh có biết mình đang nói gì không?" Cô gào lên
"Anh biết...Tử Ái trước nay hình bóng của em vẫn không thể nào thoát khỏi tâm trí anh, ngay cả khi anh biết em và Bạch Tử Ngôn ở cùng một chỗ thì anh vẫn không thể quên em được!"
Ngọn lửa nhen nhóm dần bùng phát, cô đẩy mạnh anh ra sau đó trừng mắt đầy khó hiểu.
"Hiện tại em và Tử Ngôn đã sắp kết hôn nên anh đừng có mà mơ tưởng đến nữa. Điều anh cần làm bây giờ là không phải tìm em! Anh hiểu không?"
"Không? Anh không hiểu! Tại sao em lại một mực gạt bỏ đi tình cảm của anh như vậy? Chẳng phải trước kia chúng ta rất hạnh phúc sao?"
Diệp Tử Ái lắc đầu bất lực, cô thật sự không thể nói nổi anh nữa. Chất rượu trong người anh đã làm anh mất đi lí trí. Giờ đây có nói thêm điều gì cũng chỉ là vô ích.
"Đó chỉ là quá khứ! Hiện tại em và anh đã kết thúc rồi, mỗi người cũng đã có cuộc sống riêng. Nên anh đừng có tìm đến em nữa"
Cô thật sự là không thể nghe nổi một lời nào từ anh, xoay người muốn bỏ đi. Khi bước ra đến ven đường bắt taxi thì tay lại bị Vu Dịch dùng lực mạnh kéo lại hung hăng ép chặt cô
"Tử Ái...trở về bên anh được không? Anh thật sự vẫn còn yêu em rất nhiều"
"Anh điên rồi...Vu Dịch mau bỏ em ra"
Diệp Tử Ái gần như hoảng loạn cô cố gắng vùng vẫy thoát khỏi anh.
Tay Vu Dịch vẫn nhất quyết không buông cố gắng nắm lấy cổ tay cô giữ lấy như mạng sống của mình.
Sự siết chặt của anh khiến cô kêu lên đau đớn, cổ tay như muốn bẻ gãy làm đôi. Lúc này giới hạn cùng sự tức giận đã hòa làm một cô vung mạnh một cái sau đó đẩy anh ra chạy ngay đi chỉ muốn thoát khỏi sự điên rồ này của anh
Đất trời bỗng tối sầm lại một màu u ám bao quanh lấy khoảng không này. Ngay khi thân hình vừa thoát khỏi anh thì cũng là lúc một chiếc xe hơi lao thẳng đến. Sự việc xảy ra quá nhanh chỉ khi anh kịp hô tên cô một tiếng.
"Tử Ái"
Tiếng hét lớn đánh sập cả bầu trời, Diệp Tử Ái nằm bất động dưới mặt đường lạnh lẽo, máu đỏ từ đầu cô tuôn ra như nước hòa lẫn với màu xám của đường nhựa.
Vu Dịch hồn bay phách lạc lao thẳng đến ôm lấy cái thân thể kia mà khóc không ra nước mắt.
Tại sao? Là anh đã hại cô, là anh đã khiến cô bị như thế này.
Máu vẫn không ngừng tuôn ra tựa như là huyết mạch trong tim anh vậy. Diệp Tử Ái mơ hồ chỉ vừa nhìn thấy chiếc xe đó thì lập tức cô chìm vào một bóng đêm tĩnh mịch bên tai vẫn còn vang vảng giọng nói của anh sau đó là xen lẫn giọng nói khác
"Gia Hành...Bạch Gia Hành sẽ là tên của con chúng"
"Tử Ái anh yêu em"
Bạch Tử Ngôn...Ngôn.