Chương : 50
Gần đây Diệp Tử Ái vẫn luôn duy trì trạng thái làm việc ổn định. Sáng sớm đến công ty thảo luận tối về vẽ mẫu thiết kế cứ thế không biết là qua bao nhiêu ngày làm việc chăm chỉ không biết mệt nhọc.
Nằm ườn dài ra chiếc giường lớn, cô úp mặt vào trong chiếc gối trắng mềm mại bộ dạng cực kì uể oải. Từ cánh tay đến các đầu ngón tay đều dâng lên cảm giác đau, chắc là do cô cầm bút vẽ lâu rồi! Gương mặt phờ phạt có chút chán nản. Không khí đang yên ắng đột nhiên vang lên tiếng chuông điện thoại nghe đinh tai nhức óc! Diệp Tử Ái không chút sức lực muốn nghe nhưng rồi cũng mò mẫm cầm lên đưa hẳn lên tai nhấc máy mà chẳng thèm để ý đến người gọi là ai
"Alo"
"Em qua nhà tôi một chuyến được không? Tiểu Hành đang làm loạn hết cả lên nó đòi muốn gặp em để đưa món đồ gì đó!"
"Hả?" Trong cơn mệt mỏi cô liền nhảy dựng người lên, nhìn lại màn hình thì mới phát hiện ra là Bạch Tử Ngôn đang gọi cho cô.
Hóa ra là cô chẳng phải đang nghe nhầm! Giọng nói gấp gáp ấy khiến đầu óc cô trở nên mụ mị. Tiểu Hành đòi gặp cô sao? Lúc nãy anh có nói là nó muốn đưa đồ cho cô?
Mặt nghệch ra một cách khó hiểu, qua một lúc mới hoàn hồn trả lời lại
"Tiểu Hành muốn gặp tôi sao?"
"Phải phải...tôi cũng không muốn làm phiền em nhưng nó cứ làm loạn khắp nhà khiến tôi không biết làm sao! Em có thể nào qua đây không?"
Nghe giọng anh có chút lo lắng lại còn khẩn trương như vậy, cô thật không thể nào nói không được! Tiểu Hành là một cậu bé rất đáng yêu từ sau lần gặp lại cô cũng có chút nhơ nhớ gương mặt phụng phịu với hai chiếc má bánh bao của nó! Nhưng mà qua nhà anh thêm lần nữa thì quả thực là rất ngại nha!
Nhưng thôi mặc kệ! Dù sao anh chắc cũng không biết làm sao nên mới gọi cho cô gấp như vậy xem như là đến chơi với Tiểu Hành một chút.
"Được rồi...tôi qua ngay"
Nói xong thì cúp máy, Diệp Tử Ái nhanh chóng thay một bộ đồ đơn giản rồi bắt taxi đi đến căn biệt thự của anh.
Vừa bước tới cửa đã thấy một màn kinh động, Tiểu Hành nhỏ đang khóc lóc ầm ĩ còn chạy loạn khắp nơi.
"Con muốn gặp cô xinh đẹp...con muốn gặp cô xinh đẹp"
"Bạch Gia Hành! Con có thôi đi không? Đồ chơi bị con ném hư hết rồi kia kìa...có muốn ba phạt con một trận không hả?"
"Con chỉ muốn gặp cô xinh đẹp thôi...ba mau kêu cô xinh đẹp đến đây đi" tiếng khóc thét lên sau đó cậu ngồi phịch xuống sàn giãy giụa chẳng khác gì bị cắt tiết.
Diệp Tử Ái ở ngoài sớm đã đứng đơ, chân như bị chôn lại một chỗ! Đúng là cha con chẳng ai nhường nhau!
Lắc đầu một cách bất lực, cô hít một hơi thật sâu sau đó nở một nụ cười như hoa hướng dương dưới ánh mặt trời chạy đến chỗ Tiểu Hành đang ngồi khóc trên sàn nhà.
"Tiểu Hành nhỏ...cô đến rồi đây! Sao con lại khóc đến thành ra thế này"
Nhìn gương mặt tùm lum nước mắt lâu lâu còn nấc lên, đôi mắt long lanh mở to chẳng khác gì một chú cún con nhỏ thấy mà thương
Tiểu Hành vừa nhìn thấy Diệp Tử Ái đã nhào đến vào lòng cô ôm chặt cứng còn thút thít
"Cô xinh đẹp đến rồi...ba con nãy muốn phạt con đó!"
Ách...
Diệp Tử Ái giở khóc giở cười nhìn về phía Bạch Tử Ngôn một mảng lạnh lẽo lại liếc mắt sang cô. Anh khoanh tay trước ngực dáng vẻ cực kì khó coi nhìn cậu nhóc ở trong lòng cô làm nũng.
"Ba chưa có làm gì con đâu đó...khóc lóc cái gì?"
"Hứ" Tiểu Hành chẳng thèm quan tâm đến anh chỉ ôm chặt lấy Diệp Tử Ái. Điều này càng khiến anh tức đến lộn ruột.
Cái thằng nhóc này, lại rất biết cách lợi dụng nha. Ôm cô như vậy làm gì?
Diệp Tử Ái tựa như người ở giữa giải hòa, cô cười trừ xoa đầu cậu nhóc trong lòng sau đó hướng mắt về phía Bạch Tử Ngôn nói
"Được rồi! Nó còn nhỏ chưa hiểu chuyện anh đừng la mắng nó như vậy sẽ rất tội nghiệp đó!"
Cái gì? Anh có mắng chửi gì tiểu quỷ này đâu? Chỉ hù dọa một chút lại bị cô nói oan. Gương mặt lạnh lùng giờ đây càng khó coi hơn!
"Thế Tiểu Hành nói muốn gặp cô là muốn đưa cô thứ gì sao?"
Lúc này cậu nhóc trong lòng mới gật gật đầu sau đó chạy một mạch lên lầu, qua mấy phút lại cầm xuống một tờ giấy A4.
"Đây là bức tranh con vẽ cô xinh đẹp hôm trước...con tặng cho cô"
Cầm tờ giấy trong tay đưa mắt xuống nhìn, tuy nét bút nguệch ngoạc không rõ ràng có mấy chỗ còn bị lem ra ngoài nhưng nhìn tổng thể thì một cậu nhóc 6 tuổi vẽ được như vậy thì quá giỏi rồi. Nhìn ngắm bức chân dung của bản thân mình cô khóc không ra nước mắt thầm cảm thán một câu sau đó bật cười.
"Tiểu Hành tặng cho cô thật sao?"
"Dạ"
"Vậy thì cô cảm ơn con nhiều nha...cô sẽ giữ gìn nó thật cẩn thận"
Bạch Tử Ngôn đứng im lặng quan sát, ánh mắt anh luôn cố định trên người cô, nụ cười rạng rỡ hạnh phúc ấy khiến con tim anh như tan chảy ra, cảm giác mềm mại như chiếc lông nhỏ chạm vào người.
"Em đã ăn gì chưa? Đã đến đây rồi thì ở đây chơi một chút rồi hẵng về"
Diệp Tử Ái nhìn vào anh, cô hơi bối rối, tuy là do anh kêu cô đến đây nhưng ở lại làm ăn cùng với nhau thì cô thật chưa nghĩ tới vấn đề đó. Chiếc bụng nhỏ cũng chưa được lấp đầy bây giờ quả thật có chút đói.
Dẹp bỏ liêm sỉ qua một bên, cô gật đầu đồng ý.
Tưởng rằng đâu anh sẽ trổ tài nấu ăn hay nấu một mâm cơm thịnh soạn để tiếp đãi cô nào ngờ anh chỉ lấy ra một đống đồ ăn tươi sống còn cả mớ rau củ.
Đầu óc có chút choáng cô nhìn anh, còn anh lại nhìn cô qua một lúc mới lên tiếng nói
"Thật ra tôi chưa chuẩn bị gì cả vả lại tôi cũng không biết nên làm gì!"
Một câu nói như đánh tan hết thảy những suy nghĩ tích cực trong đầu cô. Hóa ra là anh đang kiếm cớ để bắt cô làm đầu bếp cho hai người! Gương mặt xinh đẹp lắc đầu mấy cái thở dài một hơi. Nhìn xuống phía dưới lại thấy Tiểu Hành nhỏ bên cạnh cũng đang nhìn cô chằm chằm.
"Ba con không biết nấu ăn đâu cô..."
"Hay là em nấu giúp tôi...xem như là nấu cho Tiểu Hành. Bây giờ chắc nó cũng đói rồi!"
"Phải phải con đang rất đói!"
Đáng ghét thật! Lúc nãy còn cãi nhau ì xèo giờ đây lại tung hứng như một hòa thuận đến không thể nào hòa thuận hơn, từ gương mặt đến bộ dạng đứng cạnh nhau giống y như đúc. Cả hai còn dùng ánh mắt cực kì đáng thương xen lẫn mong đợi khiến Diệp Tử Ái phải bất lực cười khổ.
Đây rõ ràng là âm mưu mà! Cô còn nghĩ sẽ được ăn sơn hào hải vị gì chứ. Ai ngờ cũng phải đi làm đầu bếp free!
"Thôi được rồi...cả hai tránh sang một bên đi. Để tôi nấu!"
Nói rồi cô đi lại gần bàn bếp chuẩn bị tác chiến, mái tóc dài có chút vướng víu khiến cô không thể nào tập trung toan muốn buộc hẳn lên lại nhận ra tay đang rửa con cá bên dưới. Những sợi tóc cứ len lỏi vào mặt cô gây cảm giác ngứa vô cùng! Còn chưa biết làm sao thì đằng sau chợt có một bàn tay to chạm vào tóc cô sau đó túm gọn lại ra phía sau.
Diệp Tử Ái có chút giật mình nghiêng đầu nhìn anh.
"Anh..."
"Để tôi buộc giúp em!"
Bạch Tử Ngôn nhẹ nhàng vén gọn gàng tóc cho cô sau đó dùng thun buộc lại, tuy động tác có chút vụng về còn có phần luống cuống nhưng với một người đàn ông lạnh lùng kiêu ngạo như anh mà lại làm mấy chuyện này khiến cô cảm thấy rất cảm động, tim bắt đầu không theo sự điều khiển của bản thân mà đập mạnh liên tục. Hai má cũng hơi ửng đỏ lên một mảng. Tại sao lúc này trông anh lại vô cùng dịu dàng, ôn nhu! Khác hẳn với dáng vẻ bình thường như của mình.
Xua hết mọi cảm xúc hỗn loạn Diệp Tử Ái chỉ lúng túng nói một câu "cảm ơn" sau đó lại tiếp tục tập trung vào công việc của mình.
Ở đằng sau, Bạch Tử Ngôn tuy không nhìn thấy gương mặt cô nhưng anh có thể biết là cô đang ngượng, mà anh cũng vậy! Đây là lần đầu tiên anh buộc tóc cho một người phụ nữ nên không biết phải làm sao chỉ theo bản năng của mình mà buộc cho cô ai ngờ lại không hề làm cô đau! Môi mỏng mất tự chủ mà cong lên, ánh mắt thâm tình nhìn tấm lưng thanh mảnh.
"Ba nhìn chằm chằm cô xinh đẹp như vậy làm gì?" Tiểu Hành nghiêng đầu đầy tinh nghịch
"Suỵt! Con nói nhỏ thôi...con nít biết cái gì!"
Bị anh nói một câu khiến gương mặt non nớt có chút bất mãn. Nhưng lại nhận ra ý cười trên mặt anh nên chỉ len lén chăm chú quan sát thêm.
Sau một hồi làm việc vất vả cuối cùng thành quả cũng đã hoàn thành xong. Mùi hương thơm tỏa ra từ nồi lẩu hải sản ngon tuyệt, chỉ ngửi mùi thôi cũng đủ khiến nước miếng trong miệng trào ra như lũ. Diệp Tử Ái phủi ta toan muốn kêu hai cha con nhà họ Bạch kia lại ai ngờ vừa quay đầu đã thấy hai người một lớn, một nhỏ ngồi ngăn nắp trên bàn. Ngay cả chén dĩa cũng dọn sẵn cầm trên tay giống như đã đợi chờ từ lâu.
Diệp Tử Ái không biết phải nói gì trước cảnh tượng khóc dở này chỉ từ tốn bưng nổi lẩu nóng còn đang sôi đặt lên bàn.
"Nào...ăn thôi"
Hai gương mặt hớn hở liền gật đầu lia lịa sau đó không chút dè dặt mà gắp đũa ăn.
Diệp Tử Ái ngồi đối diện hai người lại thấy dáng vẻ của cả hai lúc ăn cũng giống hệt nhau. Bất giác cô không hiểu sao lại cảm thấy hạnh phúc.
Bạch Tử Ngôn ăn không nhiều đa số toàn gắp đồ ăn cho cô và Tiểu Hành còn cậu nhóc nhỏ thì khỏi nói, cứ cắm cúi ăn hết chén này đến chén khác.
Sau khi tác chiến hết cả nồi lẩu, Diệp Tử Ái bụng căng no thở ra một hơi muốn đứng lên dọn dẹp thì đã bị một bàn tay ngăn lại
"Để đó cho tôi...em nấu ăn vất vả rồi! Em cứ lên chơi với Tiểu Hành là được"
Thấy anh ngăn cản cô cũng không thể nào làm gì được đành nghe lời dẫn Tiểu Hành lên lầu chơi.
Người ta nói trẻ em ham ăn, ham ngủ thì quả thực nó rất đúng! Tiểu Hành ăn no xong chơi một chút đã mắt mở không lên nằm lên người cô ngủ một cách ngon lành.
Diệp Tử Ái vỗ vỗ vào lưng cậu để cậu dễ ngủ hơn, tay vuốt ve lên gương mặt đáng yêu. Vô thức cảm giác mãnh liệt ấy giống như cảm giác của một người mẹ lại dâng trào trong người cô. Chắc là do Tiểu Hành thích cô mà cô lại yêu mến nó nên mới nảy sinh loại cảm giác thiêng liêng như vậy, tựa như đây chính là đứa con ruột của mình.
Vừa nghĩ đến đây cô liền lắc đầu mạnh, lại bắt đầu suy nghĩ lung tung rồi Tử Ái!
Cánh cửa phòng ngủ lại nhẹ nhàng mở ra, Bạch Tử Ngôn nhìn Tiểu Hành đang ngủ trong lòng cô.
"Em chắc cũng mệt rồi...để tôi đưa em về nghỉ ngơi sớm"
Bàn tay toan tính bế Tiểu Hành ra khỏi người cô thì lại bị cậu nhất quyết không buông! Tay nắm chặt lấy áo của Diệp Tử Ái như một món bảo vật
Ách...
Cả cô và Bạch Tử Ngôn đều hơi hoang mang, cái thằng nhóc nhỏ này lúc ngủ mà cũng giành Tử Ái với anh!
Gương mặt đăm lại đầy bất mãn nhưng sau đó lại như nghĩ ra cái gì, tia mắt có chút xấu xa cùng đắc ý.
"Tiểu Hành nó muốn đòi em như vậy...ngay cả ngủ cũng không muốn rời xa hay là hôm nay em ngủ lại đây với nó một đêm sau đó ngày mai tôi đưa em về!"
Cái gì? Đầu cô như bị mấy trăm viên đá rơi xuống vào đầu, cô mở to mắt nhìn anh.
"Ngủ lại ở đây sao? Không được..."
"Em cũng thấy rồi đó...Tiểu Hành nhất quyết không buông áo em ra nếu như làm nó thức giấc thì em cũng không thể nào về được!"
Lời nói trơn tru phân tích đầy ý dẫn dụ, Diệp Tử Ái như thuyền trôi giữa dòng nước không biết phải làm gì. Cơ thể bị cậu nhỏ này giữ chặt không buông ra, ánh mắt có chút dao động nhìn xuống gương mặt bé bỏng. Tùe nhỏ đến lớn chắc chưa bao giờ cậu được ngủ với mẹ nên khi nằm bên cạnh cô lại an tâm ngủ say đến vậy. Ngay cả tay cũng không lúc nào nới lỏng ra tựa như rất sợ cô đi mất.
Thở dài một hơi sau đó ngẩng đầu nhìn gương mặt Bạch Tử Ngôn
"Thôi được rồi! Tôi cũng không còn cách nào khác"
Trong lòng anh thầm mở cờ trong bụng, tuy có chút bất mãn khi Tiểu Hành dính lấy cô không buông nhưng nhờ có thằng nhỏ này mà cô có thể ở đây! Miệng không tự chủ mà nhếch lên cười, tia mờ ám bắt đầu len lỏi qua cặp mắt đen hút của anh.
Nằm ườn dài ra chiếc giường lớn, cô úp mặt vào trong chiếc gối trắng mềm mại bộ dạng cực kì uể oải. Từ cánh tay đến các đầu ngón tay đều dâng lên cảm giác đau, chắc là do cô cầm bút vẽ lâu rồi! Gương mặt phờ phạt có chút chán nản. Không khí đang yên ắng đột nhiên vang lên tiếng chuông điện thoại nghe đinh tai nhức óc! Diệp Tử Ái không chút sức lực muốn nghe nhưng rồi cũng mò mẫm cầm lên đưa hẳn lên tai nhấc máy mà chẳng thèm để ý đến người gọi là ai
"Alo"
"Em qua nhà tôi một chuyến được không? Tiểu Hành đang làm loạn hết cả lên nó đòi muốn gặp em để đưa món đồ gì đó!"
"Hả?" Trong cơn mệt mỏi cô liền nhảy dựng người lên, nhìn lại màn hình thì mới phát hiện ra là Bạch Tử Ngôn đang gọi cho cô.
Hóa ra là cô chẳng phải đang nghe nhầm! Giọng nói gấp gáp ấy khiến đầu óc cô trở nên mụ mị. Tiểu Hành đòi gặp cô sao? Lúc nãy anh có nói là nó muốn đưa đồ cho cô?
Mặt nghệch ra một cách khó hiểu, qua một lúc mới hoàn hồn trả lời lại
"Tiểu Hành muốn gặp tôi sao?"
"Phải phải...tôi cũng không muốn làm phiền em nhưng nó cứ làm loạn khắp nhà khiến tôi không biết làm sao! Em có thể nào qua đây không?"
Nghe giọng anh có chút lo lắng lại còn khẩn trương như vậy, cô thật không thể nào nói không được! Tiểu Hành là một cậu bé rất đáng yêu từ sau lần gặp lại cô cũng có chút nhơ nhớ gương mặt phụng phịu với hai chiếc má bánh bao của nó! Nhưng mà qua nhà anh thêm lần nữa thì quả thực là rất ngại nha!
Nhưng thôi mặc kệ! Dù sao anh chắc cũng không biết làm sao nên mới gọi cho cô gấp như vậy xem như là đến chơi với Tiểu Hành một chút.
"Được rồi...tôi qua ngay"
Nói xong thì cúp máy, Diệp Tử Ái nhanh chóng thay một bộ đồ đơn giản rồi bắt taxi đi đến căn biệt thự của anh.
Vừa bước tới cửa đã thấy một màn kinh động, Tiểu Hành nhỏ đang khóc lóc ầm ĩ còn chạy loạn khắp nơi.
"Con muốn gặp cô xinh đẹp...con muốn gặp cô xinh đẹp"
"Bạch Gia Hành! Con có thôi đi không? Đồ chơi bị con ném hư hết rồi kia kìa...có muốn ba phạt con một trận không hả?"
"Con chỉ muốn gặp cô xinh đẹp thôi...ba mau kêu cô xinh đẹp đến đây đi" tiếng khóc thét lên sau đó cậu ngồi phịch xuống sàn giãy giụa chẳng khác gì bị cắt tiết.
Diệp Tử Ái ở ngoài sớm đã đứng đơ, chân như bị chôn lại một chỗ! Đúng là cha con chẳng ai nhường nhau!
Lắc đầu một cách bất lực, cô hít một hơi thật sâu sau đó nở một nụ cười như hoa hướng dương dưới ánh mặt trời chạy đến chỗ Tiểu Hành đang ngồi khóc trên sàn nhà.
"Tiểu Hành nhỏ...cô đến rồi đây! Sao con lại khóc đến thành ra thế này"
Nhìn gương mặt tùm lum nước mắt lâu lâu còn nấc lên, đôi mắt long lanh mở to chẳng khác gì một chú cún con nhỏ thấy mà thương
Tiểu Hành vừa nhìn thấy Diệp Tử Ái đã nhào đến vào lòng cô ôm chặt cứng còn thút thít
"Cô xinh đẹp đến rồi...ba con nãy muốn phạt con đó!"
Ách...
Diệp Tử Ái giở khóc giở cười nhìn về phía Bạch Tử Ngôn một mảng lạnh lẽo lại liếc mắt sang cô. Anh khoanh tay trước ngực dáng vẻ cực kì khó coi nhìn cậu nhóc ở trong lòng cô làm nũng.
"Ba chưa có làm gì con đâu đó...khóc lóc cái gì?"
"Hứ" Tiểu Hành chẳng thèm quan tâm đến anh chỉ ôm chặt lấy Diệp Tử Ái. Điều này càng khiến anh tức đến lộn ruột.
Cái thằng nhóc này, lại rất biết cách lợi dụng nha. Ôm cô như vậy làm gì?
Diệp Tử Ái tựa như người ở giữa giải hòa, cô cười trừ xoa đầu cậu nhóc trong lòng sau đó hướng mắt về phía Bạch Tử Ngôn nói
"Được rồi! Nó còn nhỏ chưa hiểu chuyện anh đừng la mắng nó như vậy sẽ rất tội nghiệp đó!"
Cái gì? Anh có mắng chửi gì tiểu quỷ này đâu? Chỉ hù dọa một chút lại bị cô nói oan. Gương mặt lạnh lùng giờ đây càng khó coi hơn!
"Thế Tiểu Hành nói muốn gặp cô là muốn đưa cô thứ gì sao?"
Lúc này cậu nhóc trong lòng mới gật gật đầu sau đó chạy một mạch lên lầu, qua mấy phút lại cầm xuống một tờ giấy A4.
"Đây là bức tranh con vẽ cô xinh đẹp hôm trước...con tặng cho cô"
Cầm tờ giấy trong tay đưa mắt xuống nhìn, tuy nét bút nguệch ngoạc không rõ ràng có mấy chỗ còn bị lem ra ngoài nhưng nhìn tổng thể thì một cậu nhóc 6 tuổi vẽ được như vậy thì quá giỏi rồi. Nhìn ngắm bức chân dung của bản thân mình cô khóc không ra nước mắt thầm cảm thán một câu sau đó bật cười.
"Tiểu Hành tặng cho cô thật sao?"
"Dạ"
"Vậy thì cô cảm ơn con nhiều nha...cô sẽ giữ gìn nó thật cẩn thận"
Bạch Tử Ngôn đứng im lặng quan sát, ánh mắt anh luôn cố định trên người cô, nụ cười rạng rỡ hạnh phúc ấy khiến con tim anh như tan chảy ra, cảm giác mềm mại như chiếc lông nhỏ chạm vào người.
"Em đã ăn gì chưa? Đã đến đây rồi thì ở đây chơi một chút rồi hẵng về"
Diệp Tử Ái nhìn vào anh, cô hơi bối rối, tuy là do anh kêu cô đến đây nhưng ở lại làm ăn cùng với nhau thì cô thật chưa nghĩ tới vấn đề đó. Chiếc bụng nhỏ cũng chưa được lấp đầy bây giờ quả thật có chút đói.
Dẹp bỏ liêm sỉ qua một bên, cô gật đầu đồng ý.
Tưởng rằng đâu anh sẽ trổ tài nấu ăn hay nấu một mâm cơm thịnh soạn để tiếp đãi cô nào ngờ anh chỉ lấy ra một đống đồ ăn tươi sống còn cả mớ rau củ.
Đầu óc có chút choáng cô nhìn anh, còn anh lại nhìn cô qua một lúc mới lên tiếng nói
"Thật ra tôi chưa chuẩn bị gì cả vả lại tôi cũng không biết nên làm gì!"
Một câu nói như đánh tan hết thảy những suy nghĩ tích cực trong đầu cô. Hóa ra là anh đang kiếm cớ để bắt cô làm đầu bếp cho hai người! Gương mặt xinh đẹp lắc đầu mấy cái thở dài một hơi. Nhìn xuống phía dưới lại thấy Tiểu Hành nhỏ bên cạnh cũng đang nhìn cô chằm chằm.
"Ba con không biết nấu ăn đâu cô..."
"Hay là em nấu giúp tôi...xem như là nấu cho Tiểu Hành. Bây giờ chắc nó cũng đói rồi!"
"Phải phải con đang rất đói!"
Đáng ghét thật! Lúc nãy còn cãi nhau ì xèo giờ đây lại tung hứng như một hòa thuận đến không thể nào hòa thuận hơn, từ gương mặt đến bộ dạng đứng cạnh nhau giống y như đúc. Cả hai còn dùng ánh mắt cực kì đáng thương xen lẫn mong đợi khiến Diệp Tử Ái phải bất lực cười khổ.
Đây rõ ràng là âm mưu mà! Cô còn nghĩ sẽ được ăn sơn hào hải vị gì chứ. Ai ngờ cũng phải đi làm đầu bếp free!
"Thôi được rồi...cả hai tránh sang một bên đi. Để tôi nấu!"
Nói rồi cô đi lại gần bàn bếp chuẩn bị tác chiến, mái tóc dài có chút vướng víu khiến cô không thể nào tập trung toan muốn buộc hẳn lên lại nhận ra tay đang rửa con cá bên dưới. Những sợi tóc cứ len lỏi vào mặt cô gây cảm giác ngứa vô cùng! Còn chưa biết làm sao thì đằng sau chợt có một bàn tay to chạm vào tóc cô sau đó túm gọn lại ra phía sau.
Diệp Tử Ái có chút giật mình nghiêng đầu nhìn anh.
"Anh..."
"Để tôi buộc giúp em!"
Bạch Tử Ngôn nhẹ nhàng vén gọn gàng tóc cho cô sau đó dùng thun buộc lại, tuy động tác có chút vụng về còn có phần luống cuống nhưng với một người đàn ông lạnh lùng kiêu ngạo như anh mà lại làm mấy chuyện này khiến cô cảm thấy rất cảm động, tim bắt đầu không theo sự điều khiển của bản thân mà đập mạnh liên tục. Hai má cũng hơi ửng đỏ lên một mảng. Tại sao lúc này trông anh lại vô cùng dịu dàng, ôn nhu! Khác hẳn với dáng vẻ bình thường như của mình.
Xua hết mọi cảm xúc hỗn loạn Diệp Tử Ái chỉ lúng túng nói một câu "cảm ơn" sau đó lại tiếp tục tập trung vào công việc của mình.
Ở đằng sau, Bạch Tử Ngôn tuy không nhìn thấy gương mặt cô nhưng anh có thể biết là cô đang ngượng, mà anh cũng vậy! Đây là lần đầu tiên anh buộc tóc cho một người phụ nữ nên không biết phải làm sao chỉ theo bản năng của mình mà buộc cho cô ai ngờ lại không hề làm cô đau! Môi mỏng mất tự chủ mà cong lên, ánh mắt thâm tình nhìn tấm lưng thanh mảnh.
"Ba nhìn chằm chằm cô xinh đẹp như vậy làm gì?" Tiểu Hành nghiêng đầu đầy tinh nghịch
"Suỵt! Con nói nhỏ thôi...con nít biết cái gì!"
Bị anh nói một câu khiến gương mặt non nớt có chút bất mãn. Nhưng lại nhận ra ý cười trên mặt anh nên chỉ len lén chăm chú quan sát thêm.
Sau một hồi làm việc vất vả cuối cùng thành quả cũng đã hoàn thành xong. Mùi hương thơm tỏa ra từ nồi lẩu hải sản ngon tuyệt, chỉ ngửi mùi thôi cũng đủ khiến nước miếng trong miệng trào ra như lũ. Diệp Tử Ái phủi ta toan muốn kêu hai cha con nhà họ Bạch kia lại ai ngờ vừa quay đầu đã thấy hai người một lớn, một nhỏ ngồi ngăn nắp trên bàn. Ngay cả chén dĩa cũng dọn sẵn cầm trên tay giống như đã đợi chờ từ lâu.
Diệp Tử Ái không biết phải nói gì trước cảnh tượng khóc dở này chỉ từ tốn bưng nổi lẩu nóng còn đang sôi đặt lên bàn.
"Nào...ăn thôi"
Hai gương mặt hớn hở liền gật đầu lia lịa sau đó không chút dè dặt mà gắp đũa ăn.
Diệp Tử Ái ngồi đối diện hai người lại thấy dáng vẻ của cả hai lúc ăn cũng giống hệt nhau. Bất giác cô không hiểu sao lại cảm thấy hạnh phúc.
Bạch Tử Ngôn ăn không nhiều đa số toàn gắp đồ ăn cho cô và Tiểu Hành còn cậu nhóc nhỏ thì khỏi nói, cứ cắm cúi ăn hết chén này đến chén khác.
Sau khi tác chiến hết cả nồi lẩu, Diệp Tử Ái bụng căng no thở ra một hơi muốn đứng lên dọn dẹp thì đã bị một bàn tay ngăn lại
"Để đó cho tôi...em nấu ăn vất vả rồi! Em cứ lên chơi với Tiểu Hành là được"
Thấy anh ngăn cản cô cũng không thể nào làm gì được đành nghe lời dẫn Tiểu Hành lên lầu chơi.
Người ta nói trẻ em ham ăn, ham ngủ thì quả thực nó rất đúng! Tiểu Hành ăn no xong chơi một chút đã mắt mở không lên nằm lên người cô ngủ một cách ngon lành.
Diệp Tử Ái vỗ vỗ vào lưng cậu để cậu dễ ngủ hơn, tay vuốt ve lên gương mặt đáng yêu. Vô thức cảm giác mãnh liệt ấy giống như cảm giác của một người mẹ lại dâng trào trong người cô. Chắc là do Tiểu Hành thích cô mà cô lại yêu mến nó nên mới nảy sinh loại cảm giác thiêng liêng như vậy, tựa như đây chính là đứa con ruột của mình.
Vừa nghĩ đến đây cô liền lắc đầu mạnh, lại bắt đầu suy nghĩ lung tung rồi Tử Ái!
Cánh cửa phòng ngủ lại nhẹ nhàng mở ra, Bạch Tử Ngôn nhìn Tiểu Hành đang ngủ trong lòng cô.
"Em chắc cũng mệt rồi...để tôi đưa em về nghỉ ngơi sớm"
Bàn tay toan tính bế Tiểu Hành ra khỏi người cô thì lại bị cậu nhất quyết không buông! Tay nắm chặt lấy áo của Diệp Tử Ái như một món bảo vật
Ách...
Cả cô và Bạch Tử Ngôn đều hơi hoang mang, cái thằng nhóc nhỏ này lúc ngủ mà cũng giành Tử Ái với anh!
Gương mặt đăm lại đầy bất mãn nhưng sau đó lại như nghĩ ra cái gì, tia mắt có chút xấu xa cùng đắc ý.
"Tiểu Hành nó muốn đòi em như vậy...ngay cả ngủ cũng không muốn rời xa hay là hôm nay em ngủ lại đây với nó một đêm sau đó ngày mai tôi đưa em về!"
Cái gì? Đầu cô như bị mấy trăm viên đá rơi xuống vào đầu, cô mở to mắt nhìn anh.
"Ngủ lại ở đây sao? Không được..."
"Em cũng thấy rồi đó...Tiểu Hành nhất quyết không buông áo em ra nếu như làm nó thức giấc thì em cũng không thể nào về được!"
Lời nói trơn tru phân tích đầy ý dẫn dụ, Diệp Tử Ái như thuyền trôi giữa dòng nước không biết phải làm gì. Cơ thể bị cậu nhỏ này giữ chặt không buông ra, ánh mắt có chút dao động nhìn xuống gương mặt bé bỏng. Tùe nhỏ đến lớn chắc chưa bao giờ cậu được ngủ với mẹ nên khi nằm bên cạnh cô lại an tâm ngủ say đến vậy. Ngay cả tay cũng không lúc nào nới lỏng ra tựa như rất sợ cô đi mất.
Thở dài một hơi sau đó ngẩng đầu nhìn gương mặt Bạch Tử Ngôn
"Thôi được rồi! Tôi cũng không còn cách nào khác"
Trong lòng anh thầm mở cờ trong bụng, tuy có chút bất mãn khi Tiểu Hành dính lấy cô không buông nhưng nhờ có thằng nhỏ này mà cô có thể ở đây! Miệng không tự chủ mà nhếch lên cười, tia mờ ám bắt đầu len lỏi qua cặp mắt đen hút của anh.