Chương : 63
Ở trong bệnh viện đúng 3 ngày rồi được xuất viện Diệp Tử Ái cùng Bạch Tử Ngôn về lại căn biệt thự trên núi.
"Thiếu gia cùng Diệp tiểu thư rốt cuộc cũng bình an trở về rồi!"
Hà quản gia sau khi nghe tin từ Cẩn Phong đã rất lo lắng, dù vậy nhưng vì thiếu gia đang trong thời gian ở bệnh viện chính ông là người đến đây chăm sóc cho Tiểu hành.
"Cảm ơn ông đã lo lắng cho chúng tôi..."
"Tiểu Hành đâu rồi?" Bạch Tử Ngôn nhìn sang Hà quản gia hỏi
"Dạ thiếu gia, cậu chủ được bà phu nhân dắt qua nhà chính rồi ạ"
Phải rồi! Mẹ của anh rất thích cháu. Có bà nội yêu thương Tiểu Hành như vậy cô cũng yên tâm phần nào
Không nói gì thêm Diệp Tử Ái dìu anh lên lầu. Đỡ anh nằm ngay ngắn trên giường sau đó tính xoay người rời đi lại bị anh kéo lại ôm chặt
"Em tính đi đâu?"
"Em chỉ muốn xuống bếp nấu cho anh ít cháo thôi mà...chắc anh đói rồi nhỉ? Sáng giờ có ăn gì đâu?"
Bạch Tử Ngôn tựa như một con cuna nhỏ làm nũng với cô cọ cọ gương mặt vào vai cô lắc đầu
"Anh không đói...anh chỉ cần em ở đây thôi"
Thật hết nói nổi mà, bộ dạng này thì có khác gì Tiểu Hành đâu chứ? Nghiêng mặt nhướn mày nhìn anh nói
"Không được! Anh vừa mới bị thương xong còn không chịu ăn uống gì thì lấy sức đâu mà hồi phục lại được?"
"Chẳng phải anh vẫn còn sức đấy sao? Em cũng biết rồi mà..." ánh mắt không chút đứng đắn nào nở nụ cười xấu xa nhìn cô còn kèm theo hành động đẩy đẩy.
Diệp Tử Ái thừa sức hiểu được hàm ý không hề trong sáng kia của anh! Nhưng cô vờ như không biết lạnh nhạt buông một câu
"Dù thế nào cũng phải ăn một chút rồi còn uống thuốc nữa chứ! Anh nằm yên ở đây đi...em nấu một lát rồi quay lại." Nói rồi cô gỡ bàn tay đang nắm lấy eo cô ra sau đó ngang nhiên đi ra ngoài không để cho anh có cơ hội nòi gì.
Bạch Tử Ngôn chỉ còn biết ngậm ngùi nhìn bóng lưng cô dần khuất khỏi mắt anh mà hậm hực. Cứ nằm ở đây không phải là chán chết sao? Anh cũng đâu phải bị liệt nửa người?
Từ sau vụ tai nạn xảy ra, Diệp Tử Ái đối với anh càng cần mẫn, quan tâm hơn không hẳn là vì cô nhớ ra hết mọi chuyện mà là do anh đã cứu sống cô. Nếu như ngay lúc đấy không có anh lao ra đẩy cô đi thì có lẽ cô đã không còn đứng ở đây được nữa rồi. Tình cảm cô dành cho anh dần trở nên mãnh liệt hơn, ban đầu khi cô xác nhận có tình cảm đặc biệt với anh, tâm tư lúc nào cũng rối loạn, do người đàn ông này quá yêu chiều cô còn hết mực quan tâm. Nhưng có lẽ cô vẫn chưa có cơ hội để đáp lại anh! Nghĩ lại quãng thời gian trước anh cũng đã từng cứu cô một lần đó là đêm ở trong rừng Cao Niên khi ấy cô mới nhận ra người đàn ông này quan trọng với mình như thế nào!.
Bỏ hết tâm tư tình cảm của mình vào nồi cháo trước mặt, cứ nghĩ đến anh là khóe miệng lại tự động cười. Đột nhiên ở phía sau lưng lại có một lực ôm chặt lấy cô sau đó là gương mặt anh kề sát vào má. Diệp Tử Ái giật nảy mình nghiêng đầu nhìn, lại thấy vẻ mặt bỡn cợt vui vẻ của anh.
"Anh sao lại chạy xuống đây rồi? Em bảo anh nằm yên trên đó cơ mà?"
"Trong phòng chán lắm, không lẽ em nỡ để anh ở một mình trên đó sao?" Bạch Tử Ngôn vứt hết liêm sỉ sắc mặt liền xụ xuống nhìn cô.
Diệp Tử Ái cũng bất lực không biết nói gì! Dáng vẻ lạnh lùng bình thường đi đâu hết rồi?
Thu biểu cảm trên gương mặt cô anh tà mị khẽ cắn nhẹ vành tai nhỏ nhắn, bàn tay cũng nhanh chóng luồn vào áo thun của cô.
Diệp Tử Ái cả kinh buông chiếc thìa đang cầm trong tay xuống sau đó trừng mắt nhìn anh
"Cái tay, cái tay...bị thương như vậy mà còn tính giở trò với em à?"
"Anh có giở trò gì đâu? Tại đột nhiên anh thấy hơi lạnh nên tìm một chỗ ấm áp thôi mà"
Ách...đúng là ấm áp ghê!
"Anh để yên cho em nấu ăn xem nào...Cứ dính sát người như vậy rất khó nấu!"
Chẳng thèm quan tâm đến lời bất mãn của cô anh vẫn một mực ôm chặt lại không chịu đi cho dù cô có đuổi cỡ nào vẫn vậy.
Thấy chẳng thể làm gì nổi người đàn ông này, Diệp Tử Ái chỉ đành tiếp tục công việc dang dở của mình, nồi cháo sôi ùng ục dậy lên mùi thơm hấp dẫn. Múc một muỗng nhỏ sau đó cô nếm thử, môi nở nụ cười vừa ý sau đó liền múc thêm muỗng nữa đưa ra sau cho anh
"Anh nếm thử xem có ngon không?"
Bạch Tử Ngôn nhìn chiếc muỗng cô đang cầm trên tay sau đó đưa tầm mắt sang nhìn cô. Một giây sau anh cúi mắt áp sát vào môi cô một cách bá đạo, tất cả hương vị bên trong khoang miệng điều bị anh quấn sạch không sót lại thứ gì. Diệp Tử Ái mở to mắt ra đứng bất động, cô không nghĩ rằng anh sẽ hôn cô nên chẳng biết phản ứng như thế nào
"Ưm...mùi vị cũng không tệ nha" Buông cánh môi hồng của cô ra sau đó tấm tắc khen
Diệp Tử Ái lúc này mới nhận ra ý đồ của anh cô lườm anh một cái sau đó nói
"Anh cố ý đúng không?"
"Anh đâu có? Anh chỉ đang nếm thử vị cháo em nấu thôi mà!"
Còn giả ngơ? Cô thật là nể phục trình độ của anh nha. Không hề có ý nhẫn nhịn liền bất giác nói tiếp
"Vậy em múc cho anh nếm thử còn gì?"
Chậc chậc...cô bé ngốc! Bạch Tử Ngôn bất mãn lắc đầu mấy cái sau đó từ tốn bật ra từng câu
"Nếm như vậy sẽ không ngon! Anh thích mùi vị trong miệng của em hơn!"
Không hiểu sao khi nghe xong, mặt cô trở nên đỏ ửng có chút lúng túng không dám đối diện với anh. Thẹn quá hóa giận đánh vào vòm ngực anh một cái
"Đáng ghét!"
Haha
Thấy cô xấu hổ như vậy, anh càng muốn trêu chọc cô thêm, không ngần ngại mà hôn cô thêm một cái nữa
"Còn đáng ghét nữa không?"
Lại cưỡng hôn cô?
"Anh..."
Chưa nói hết câu lại bị anh hôn thêm một cái nữa. Lần này cô thật sự là sắp biến thành con tôm luộc rồi!
Chẳng còn biết suy nghĩ gì nữa, Diệp Tử Ái bất quá đẩy anh ra sau đó nhanh chóng chuồn lên lầu còn không quên bỏ lại anh một câu
"Anh tự đi mà ăn cháo..."
***
Đêm xuống, Diệp Tử Ái bận rộn tắm rửa sau đó lại lên giường nằm tính ngủ một giấc. Mấy ngày nay cô thật quá mệt rồi! Sức lực cũng cạn kiệt không ít.
Hơi thở dần đều đặn thì từ sau lại có bàn tay kéo eo cô lại ôm vào lòng. Bạch Tử Ngôn nhẹ nhàng hôn lên bờ vai trắng nõn nà của cô dần trượt xuống phần gáy.
"Tử Ái"
Diệp Tử Ái rất muốn ngó lơ anh nhưng anh lại càng trêu chọc ở vành tai cô khiến cô không nhịn được mà bất mãn nói
"Đừng nghịch nữa...em rất mệt!"
Mệt? Anh lại chẳng thấy mệt? Hai chân mày khẽ chau lại sau đó dường như chưa từ bỏ ý định của mình. Ngón tay đùa giỡn sau lưng cô vẽ một vòng.
Cảm giác vừa nhột vừa ngứa làm cô uốn éo một hồi rốt cục cũng không chịu nổi nữa tính quay lại mắng anh một trận! Nào ngờ vừa quay sang đã bị anh thành công áp chế leo hẳn lên người cô nở nụ cười gian thương.
"Haha...cuối cùng cũng chịu quay mặt lại rồi".
"Ngôn anh quậy đủ chưa?" Đôi mắt trong trẻo đi với giọng nói nhẹ nhàng
Bạch Tử Ngôn giả vờ suy tư sau đó lắc đầu mấy cái.
"Anh còn chưa quậy gì mà? Không được..."
Diệp Tử Ái sắp bị tức chết rồi cô muốn đẩy anh ra thì bị tay anh kìm chặt lại giơ lên đầu sao đó kề sát mặt lại môi cô thì thầm.
"Cô bé ngoan như vậy là không được...em có phải cũng nên hợp tác một chút chứ? Hửm?"
Hợp tác? Cô giờ đang mệt chết đây! Tia mắt chẳng chút vừa ý nhìn anh sao đó bễu môi quay mặt sang chỗ khác
"Em không hợp tác đấy! Anh làm gì em?"
Hơ hơ...cô được lắm!
Không trả lời ngay, tay anh di chuyển xuống vòng eo nhỏ nhắn một cách trơn tru sau đó cắn nhẹ vào vành tai cô thổi một hơi nóng bỏng.
"Vậy thì anh đành phải khiến em hợp tác rồi! " Vừa dứt câu Bạch Tử Ngôn liền dùng ngón tay cù lét cô khiến cô nhịn không được mà bật cười ha hả
Cơ thể không chịu nổi lực của anh mà cử động mạnh mẽ. Giọng chẳng còn giữ được sự trầm ổn
"Haha...Ngôn...đừng...nhột"
"Có chịu hợp tác không hả?"
"Không!"
Cô vẫn cứng đầu? Được thôi vậy thì anh sẽ tăng lên gấp đôi.
Bị tấn công, Diệp Tử Ái không kịp phòng bị chỉ lắc đầu cười trong vô vọng. Cả hai đẩy qua đẩy lại tạo nên một màn đùa giỡn y như hai đứa trẻ! Giọng cười của cô vang vọng khắp phòng mà anh cũng không hề có ý dừng lại một chút nào, còn tận lực cù lét cô!
"Tử Ngôn?"
"Ba ơi?"
Hai giọng nói đồng thanh vang lên cùng lúc đó cánh cửa phòng liền bị một lực đẩy vào.
Bạch Tử Ngôn và Diệp Tử Ái thoáng giật mình sau đó đồng điệu nhìn ra ngoài cửa. Một thân phụ nữ tay đang nắm lấy tay của Tiểu Hành đang ngơ ngác đứng im bất động nhìn hai người.
Lúc này Diệp Tử Ái mới nhận ra đó là Lục Thẩm Vân mẹ của anh còn có cả Tiểu Hành! Đại não vang lên "bùm bùm" nhìn lại tư thế một trên một dưới có chút mờ ám không trong sáng này khiến cô đỏ mặt như con tôm luộc sau đó vội vàng đẩy anh ra ngồi hẳn dậy.
"Mẹ?" Bạch Tử Ngôn nhíu mày kêu lên một tiếng
"Thiếu gia cùng Diệp tiểu thư rốt cuộc cũng bình an trở về rồi!"
Hà quản gia sau khi nghe tin từ Cẩn Phong đã rất lo lắng, dù vậy nhưng vì thiếu gia đang trong thời gian ở bệnh viện chính ông là người đến đây chăm sóc cho Tiểu hành.
"Cảm ơn ông đã lo lắng cho chúng tôi..."
"Tiểu Hành đâu rồi?" Bạch Tử Ngôn nhìn sang Hà quản gia hỏi
"Dạ thiếu gia, cậu chủ được bà phu nhân dắt qua nhà chính rồi ạ"
Phải rồi! Mẹ của anh rất thích cháu. Có bà nội yêu thương Tiểu Hành như vậy cô cũng yên tâm phần nào
Không nói gì thêm Diệp Tử Ái dìu anh lên lầu. Đỡ anh nằm ngay ngắn trên giường sau đó tính xoay người rời đi lại bị anh kéo lại ôm chặt
"Em tính đi đâu?"
"Em chỉ muốn xuống bếp nấu cho anh ít cháo thôi mà...chắc anh đói rồi nhỉ? Sáng giờ có ăn gì đâu?"
Bạch Tử Ngôn tựa như một con cuna nhỏ làm nũng với cô cọ cọ gương mặt vào vai cô lắc đầu
"Anh không đói...anh chỉ cần em ở đây thôi"
Thật hết nói nổi mà, bộ dạng này thì có khác gì Tiểu Hành đâu chứ? Nghiêng mặt nhướn mày nhìn anh nói
"Không được! Anh vừa mới bị thương xong còn không chịu ăn uống gì thì lấy sức đâu mà hồi phục lại được?"
"Chẳng phải anh vẫn còn sức đấy sao? Em cũng biết rồi mà..." ánh mắt không chút đứng đắn nào nở nụ cười xấu xa nhìn cô còn kèm theo hành động đẩy đẩy.
Diệp Tử Ái thừa sức hiểu được hàm ý không hề trong sáng kia của anh! Nhưng cô vờ như không biết lạnh nhạt buông một câu
"Dù thế nào cũng phải ăn một chút rồi còn uống thuốc nữa chứ! Anh nằm yên ở đây đi...em nấu một lát rồi quay lại." Nói rồi cô gỡ bàn tay đang nắm lấy eo cô ra sau đó ngang nhiên đi ra ngoài không để cho anh có cơ hội nòi gì.
Bạch Tử Ngôn chỉ còn biết ngậm ngùi nhìn bóng lưng cô dần khuất khỏi mắt anh mà hậm hực. Cứ nằm ở đây không phải là chán chết sao? Anh cũng đâu phải bị liệt nửa người?
Từ sau vụ tai nạn xảy ra, Diệp Tử Ái đối với anh càng cần mẫn, quan tâm hơn không hẳn là vì cô nhớ ra hết mọi chuyện mà là do anh đã cứu sống cô. Nếu như ngay lúc đấy không có anh lao ra đẩy cô đi thì có lẽ cô đã không còn đứng ở đây được nữa rồi. Tình cảm cô dành cho anh dần trở nên mãnh liệt hơn, ban đầu khi cô xác nhận có tình cảm đặc biệt với anh, tâm tư lúc nào cũng rối loạn, do người đàn ông này quá yêu chiều cô còn hết mực quan tâm. Nhưng có lẽ cô vẫn chưa có cơ hội để đáp lại anh! Nghĩ lại quãng thời gian trước anh cũng đã từng cứu cô một lần đó là đêm ở trong rừng Cao Niên khi ấy cô mới nhận ra người đàn ông này quan trọng với mình như thế nào!.
Bỏ hết tâm tư tình cảm của mình vào nồi cháo trước mặt, cứ nghĩ đến anh là khóe miệng lại tự động cười. Đột nhiên ở phía sau lưng lại có một lực ôm chặt lấy cô sau đó là gương mặt anh kề sát vào má. Diệp Tử Ái giật nảy mình nghiêng đầu nhìn, lại thấy vẻ mặt bỡn cợt vui vẻ của anh.
"Anh sao lại chạy xuống đây rồi? Em bảo anh nằm yên trên đó cơ mà?"
"Trong phòng chán lắm, không lẽ em nỡ để anh ở một mình trên đó sao?" Bạch Tử Ngôn vứt hết liêm sỉ sắc mặt liền xụ xuống nhìn cô.
Diệp Tử Ái cũng bất lực không biết nói gì! Dáng vẻ lạnh lùng bình thường đi đâu hết rồi?
Thu biểu cảm trên gương mặt cô anh tà mị khẽ cắn nhẹ vành tai nhỏ nhắn, bàn tay cũng nhanh chóng luồn vào áo thun của cô.
Diệp Tử Ái cả kinh buông chiếc thìa đang cầm trong tay xuống sau đó trừng mắt nhìn anh
"Cái tay, cái tay...bị thương như vậy mà còn tính giở trò với em à?"
"Anh có giở trò gì đâu? Tại đột nhiên anh thấy hơi lạnh nên tìm một chỗ ấm áp thôi mà"
Ách...đúng là ấm áp ghê!
"Anh để yên cho em nấu ăn xem nào...Cứ dính sát người như vậy rất khó nấu!"
Chẳng thèm quan tâm đến lời bất mãn của cô anh vẫn một mực ôm chặt lại không chịu đi cho dù cô có đuổi cỡ nào vẫn vậy.
Thấy chẳng thể làm gì nổi người đàn ông này, Diệp Tử Ái chỉ đành tiếp tục công việc dang dở của mình, nồi cháo sôi ùng ục dậy lên mùi thơm hấp dẫn. Múc một muỗng nhỏ sau đó cô nếm thử, môi nở nụ cười vừa ý sau đó liền múc thêm muỗng nữa đưa ra sau cho anh
"Anh nếm thử xem có ngon không?"
Bạch Tử Ngôn nhìn chiếc muỗng cô đang cầm trên tay sau đó đưa tầm mắt sang nhìn cô. Một giây sau anh cúi mắt áp sát vào môi cô một cách bá đạo, tất cả hương vị bên trong khoang miệng điều bị anh quấn sạch không sót lại thứ gì. Diệp Tử Ái mở to mắt ra đứng bất động, cô không nghĩ rằng anh sẽ hôn cô nên chẳng biết phản ứng như thế nào
"Ưm...mùi vị cũng không tệ nha" Buông cánh môi hồng của cô ra sau đó tấm tắc khen
Diệp Tử Ái lúc này mới nhận ra ý đồ của anh cô lườm anh một cái sau đó nói
"Anh cố ý đúng không?"
"Anh đâu có? Anh chỉ đang nếm thử vị cháo em nấu thôi mà!"
Còn giả ngơ? Cô thật là nể phục trình độ của anh nha. Không hề có ý nhẫn nhịn liền bất giác nói tiếp
"Vậy em múc cho anh nếm thử còn gì?"
Chậc chậc...cô bé ngốc! Bạch Tử Ngôn bất mãn lắc đầu mấy cái sau đó từ tốn bật ra từng câu
"Nếm như vậy sẽ không ngon! Anh thích mùi vị trong miệng của em hơn!"
Không hiểu sao khi nghe xong, mặt cô trở nên đỏ ửng có chút lúng túng không dám đối diện với anh. Thẹn quá hóa giận đánh vào vòm ngực anh một cái
"Đáng ghét!"
Haha
Thấy cô xấu hổ như vậy, anh càng muốn trêu chọc cô thêm, không ngần ngại mà hôn cô thêm một cái nữa
"Còn đáng ghét nữa không?"
Lại cưỡng hôn cô?
"Anh..."
Chưa nói hết câu lại bị anh hôn thêm một cái nữa. Lần này cô thật sự là sắp biến thành con tôm luộc rồi!
Chẳng còn biết suy nghĩ gì nữa, Diệp Tử Ái bất quá đẩy anh ra sau đó nhanh chóng chuồn lên lầu còn không quên bỏ lại anh một câu
"Anh tự đi mà ăn cháo..."
***
Đêm xuống, Diệp Tử Ái bận rộn tắm rửa sau đó lại lên giường nằm tính ngủ một giấc. Mấy ngày nay cô thật quá mệt rồi! Sức lực cũng cạn kiệt không ít.
Hơi thở dần đều đặn thì từ sau lại có bàn tay kéo eo cô lại ôm vào lòng. Bạch Tử Ngôn nhẹ nhàng hôn lên bờ vai trắng nõn nà của cô dần trượt xuống phần gáy.
"Tử Ái"
Diệp Tử Ái rất muốn ngó lơ anh nhưng anh lại càng trêu chọc ở vành tai cô khiến cô không nhịn được mà bất mãn nói
"Đừng nghịch nữa...em rất mệt!"
Mệt? Anh lại chẳng thấy mệt? Hai chân mày khẽ chau lại sau đó dường như chưa từ bỏ ý định của mình. Ngón tay đùa giỡn sau lưng cô vẽ một vòng.
Cảm giác vừa nhột vừa ngứa làm cô uốn éo một hồi rốt cục cũng không chịu nổi nữa tính quay lại mắng anh một trận! Nào ngờ vừa quay sang đã bị anh thành công áp chế leo hẳn lên người cô nở nụ cười gian thương.
"Haha...cuối cùng cũng chịu quay mặt lại rồi".
"Ngôn anh quậy đủ chưa?" Đôi mắt trong trẻo đi với giọng nói nhẹ nhàng
Bạch Tử Ngôn giả vờ suy tư sau đó lắc đầu mấy cái.
"Anh còn chưa quậy gì mà? Không được..."
Diệp Tử Ái sắp bị tức chết rồi cô muốn đẩy anh ra thì bị tay anh kìm chặt lại giơ lên đầu sao đó kề sát mặt lại môi cô thì thầm.
"Cô bé ngoan như vậy là không được...em có phải cũng nên hợp tác một chút chứ? Hửm?"
Hợp tác? Cô giờ đang mệt chết đây! Tia mắt chẳng chút vừa ý nhìn anh sao đó bễu môi quay mặt sang chỗ khác
"Em không hợp tác đấy! Anh làm gì em?"
Hơ hơ...cô được lắm!
Không trả lời ngay, tay anh di chuyển xuống vòng eo nhỏ nhắn một cách trơn tru sau đó cắn nhẹ vào vành tai cô thổi một hơi nóng bỏng.
"Vậy thì anh đành phải khiến em hợp tác rồi! " Vừa dứt câu Bạch Tử Ngôn liền dùng ngón tay cù lét cô khiến cô nhịn không được mà bật cười ha hả
Cơ thể không chịu nổi lực của anh mà cử động mạnh mẽ. Giọng chẳng còn giữ được sự trầm ổn
"Haha...Ngôn...đừng...nhột"
"Có chịu hợp tác không hả?"
"Không!"
Cô vẫn cứng đầu? Được thôi vậy thì anh sẽ tăng lên gấp đôi.
Bị tấn công, Diệp Tử Ái không kịp phòng bị chỉ lắc đầu cười trong vô vọng. Cả hai đẩy qua đẩy lại tạo nên một màn đùa giỡn y như hai đứa trẻ! Giọng cười của cô vang vọng khắp phòng mà anh cũng không hề có ý dừng lại một chút nào, còn tận lực cù lét cô!
"Tử Ngôn?"
"Ba ơi?"
Hai giọng nói đồng thanh vang lên cùng lúc đó cánh cửa phòng liền bị một lực đẩy vào.
Bạch Tử Ngôn và Diệp Tử Ái thoáng giật mình sau đó đồng điệu nhìn ra ngoài cửa. Một thân phụ nữ tay đang nắm lấy tay của Tiểu Hành đang ngơ ngác đứng im bất động nhìn hai người.
Lúc này Diệp Tử Ái mới nhận ra đó là Lục Thẩm Vân mẹ của anh còn có cả Tiểu Hành! Đại não vang lên "bùm bùm" nhìn lại tư thế một trên một dưới có chút mờ ám không trong sáng này khiến cô đỏ mặt như con tôm luộc sau đó vội vàng đẩy anh ra ngồi hẳn dậy.
"Mẹ?" Bạch Tử Ngôn nhíu mày kêu lên một tiếng