Chương 1: Thế giới thứ nhất: Hoa hạ chớm nở - bức thư tỏ tình (1)
Dương Hoa Hạ! Là tôi. Tôi có một gia đình đầy ắp yêu thương. Một cuộc sống học đường với những người bạn tuyệt vời.
Tôi rất hạnh phúc!
Nhưng... ngày ấy, tôi đã gặp cậu. Quân Minh Hạo! Tôi hình như đã yêu từ cái nhìn đầu tiên. Phải chăng là tình yêu sét đánh trong truyền thuyết?
Tôi và cậu ấy là định mệnh!?
Sao có thể? Tôi không chấp nhận. Không thể chấp nhận được!! Tôi là người đến trước mà. Tôi theo đuổi, đeo bám, làm tất cả có thể để được cậu ấy chú ý. Tại sao người con gái kia, không một chút công sức lại có được sự quan tâm của cậu ấy...?
Aaah... Tôi ghét cô ta!
Nức nở kèm tiếng nấc, tôi đang khóc. Thật thê thảm, nhem nhuốc!
Ba! mẹ! Con xin lỗi...
...****************...
[Hệ thống xác nhận dữ liệu thành công] Giữa không trung, một cửa sổ với dòng chữ hiện ra.
Người thiếu nữ xinh đẹp với màu tóc bạch kim, tên là Hồng Úy. Đó là kí chủ của hệ thống Ba Trăm, kí hiệu: 300. Ba Trăm ở dạng tiện ích là hình con mèo trắng để thuận cho việc giao lưu với kí chủ.
"Miu Miu" Hồng Úy cất tiếng.
"Kí chủ muốn nói gì?" Miu Miu là biệt danh kí chủ đặt cho hệ thống 300.
"Nhiệm vụ lần này là gì?" Hồng Úy hỏi.
Tinh - [TÔI NÊN CÓ HẠNH PHÚC KHÔNG?] Cửa sổ mới hiện ra.
"Kí chủ, linh hồn ủy thác muốn trò chuyện với ngài" Mèo ta thông báo.
"Hẳn kia là câu hỏi nhỉ?" Cô nhìn dòng chữ trước mặt.
Ba Trăm "Vâng".
Hồng Úy đưa ngón trỏ nhấn vào trả lời: "Có!"
"VẬY SAO CẬU ẤY KHÔNG CHỌN TÔI?" Một linh hồn hiện ra. Trên người mặc đồng phục học sinh cấp ba, khuôn mặt ngây thơ của tuổi mới lớn tràn đầy bi thương.
Hồng Úy suy xét gì đó rồi nói: "Chắc cậu ta mù"
Bỗng "HAHA!" Dương Hoa Hạ cười... "THẬT SAO?"
"Em đã có hạnh phúc. Không có cậu ta em vẫn sống được." Hồng Úy mặt lạnh nghiêm túc.
Dương Hoa Hạ có gì đó giao động, giây sau: "Vâng, đúng ha!"
Vào việc chính thôi: "Em muốn ủy thác không? Đương nhiên cái giá phải trả sẽ rất đắt"
Không gian tĩnh lặng một cách lạ lùng.
"Tôi biết! HÃY BẢO VỆ BA MẸ CỦA TÔI" Dương Hoa Hạ quyết tâm và có chút: "Tôi không thích cậu ấy nữa..."
Đáng thương!
"Được" Cô đồng ý. Ba Trăm cũng lẹ tay thiết lập khế ước.
[ĐÃ NHẬN ỦY THÁC THÀNH CÔNG] Cửa sổ thông báo lại hiện ra. Linh hồn kia cũng mờ dần đi và hình như còn nói gì đó.
Cảm ơn!
...****************...
Mưa. Mùa hạ là thế. Rào một cái là đã nắng. Tiếng ve râm ran như một bản giao hưởng. Một buổi sáng ngày mới bắt đầu.
Chung cư A. Tầng thứ tư, căn hộ số 22. Cạch. Nữ sinh với đồng phục nghiêm trang vừa rời nhà trên tay cầm cặp sách uyển chuyển bước đi.
"Kí chủ, đây là đường đến trường nguyên chủ đang theo học" Ba Trăm nhiệt tình chiếu bản đồ chỉ đường.
"Không cần" Hồng Úy phũ.
"Ơ?" Ba Trăm ngốc luôn.
"Ta có kí ức của nguyên chủ" nói tiếp "Đã biết đường đi rồi"
Ra là thế! Không phải kí chủ không cần nó đâu. Ba Trăm cảm thấy mình còn có ích: "À!"
Trên đường đi, Ba Trăm huyên thiên với kí chủ của nó cho đỡ chán cũng tiện tăng độ thân mật - một chỉ số thi đua của hệ thống chủ giao.
"Ngài dự định sao?" Ba Trăm khơi mào.
"Chưa biết" Hồng Úy truyền âm, đứng chờ đèn đỏ.
Quá quen rồi! Nếu hỏi thêm cũng chẳng được gì nên nó đổi chủ đề: "Ngài thấy thế giới này như nào? Thân phận hiện tại của ngài nữa?"
"Bình thường" với cả "Thân phận này ta rất thích" Cô nhớ đến cách đối xử của ba mẹ với nguyên chủ và kỉ niệm với bạn bè.
Đã lâu lắm rồi, hệ thống mới nhìn thấy biểu cảm thích thú của kí chủ nhà nó. Chứ mọi lần là mặt lạnh tanh như cá mắc cạn.
"Đúng rồi, dữ liệu về thế giới này đã tải xong. Ngài muốn luôn không?" Hệ thống chợt nhớ ra.
"Để lát đi" Cô giúp bà lão xách túi táo qua đường.
Tôi rất hạnh phúc!
Nhưng... ngày ấy, tôi đã gặp cậu. Quân Minh Hạo! Tôi hình như đã yêu từ cái nhìn đầu tiên. Phải chăng là tình yêu sét đánh trong truyền thuyết?
Tôi và cậu ấy là định mệnh!?
Sao có thể? Tôi không chấp nhận. Không thể chấp nhận được!! Tôi là người đến trước mà. Tôi theo đuổi, đeo bám, làm tất cả có thể để được cậu ấy chú ý. Tại sao người con gái kia, không một chút công sức lại có được sự quan tâm của cậu ấy...?
Aaah... Tôi ghét cô ta!
Nức nở kèm tiếng nấc, tôi đang khóc. Thật thê thảm, nhem nhuốc!
Ba! mẹ! Con xin lỗi...
...****************...
[Hệ thống xác nhận dữ liệu thành công] Giữa không trung, một cửa sổ với dòng chữ hiện ra.
Người thiếu nữ xinh đẹp với màu tóc bạch kim, tên là Hồng Úy. Đó là kí chủ của hệ thống Ba Trăm, kí hiệu: 300. Ba Trăm ở dạng tiện ích là hình con mèo trắng để thuận cho việc giao lưu với kí chủ.
"Miu Miu" Hồng Úy cất tiếng.
"Kí chủ muốn nói gì?" Miu Miu là biệt danh kí chủ đặt cho hệ thống 300.
"Nhiệm vụ lần này là gì?" Hồng Úy hỏi.
Tinh - [TÔI NÊN CÓ HẠNH PHÚC KHÔNG?] Cửa sổ mới hiện ra.
"Kí chủ, linh hồn ủy thác muốn trò chuyện với ngài" Mèo ta thông báo.
"Hẳn kia là câu hỏi nhỉ?" Cô nhìn dòng chữ trước mặt.
Ba Trăm "Vâng".
Hồng Úy đưa ngón trỏ nhấn vào trả lời: "Có!"
"VẬY SAO CẬU ẤY KHÔNG CHỌN TÔI?" Một linh hồn hiện ra. Trên người mặc đồng phục học sinh cấp ba, khuôn mặt ngây thơ của tuổi mới lớn tràn đầy bi thương.
Hồng Úy suy xét gì đó rồi nói: "Chắc cậu ta mù"
Bỗng "HAHA!" Dương Hoa Hạ cười... "THẬT SAO?"
"Em đã có hạnh phúc. Không có cậu ta em vẫn sống được." Hồng Úy mặt lạnh nghiêm túc.
Dương Hoa Hạ có gì đó giao động, giây sau: "Vâng, đúng ha!"
Vào việc chính thôi: "Em muốn ủy thác không? Đương nhiên cái giá phải trả sẽ rất đắt"
Không gian tĩnh lặng một cách lạ lùng.
"Tôi biết! HÃY BẢO VỆ BA MẸ CỦA TÔI" Dương Hoa Hạ quyết tâm và có chút: "Tôi không thích cậu ấy nữa..."
Đáng thương!
"Được" Cô đồng ý. Ba Trăm cũng lẹ tay thiết lập khế ước.
[ĐÃ NHẬN ỦY THÁC THÀNH CÔNG] Cửa sổ thông báo lại hiện ra. Linh hồn kia cũng mờ dần đi và hình như còn nói gì đó.
Cảm ơn!
...****************...
Mưa. Mùa hạ là thế. Rào một cái là đã nắng. Tiếng ve râm ran như một bản giao hưởng. Một buổi sáng ngày mới bắt đầu.
Chung cư A. Tầng thứ tư, căn hộ số 22. Cạch. Nữ sinh với đồng phục nghiêm trang vừa rời nhà trên tay cầm cặp sách uyển chuyển bước đi.
"Kí chủ, đây là đường đến trường nguyên chủ đang theo học" Ba Trăm nhiệt tình chiếu bản đồ chỉ đường.
"Không cần" Hồng Úy phũ.
"Ơ?" Ba Trăm ngốc luôn.
"Ta có kí ức của nguyên chủ" nói tiếp "Đã biết đường đi rồi"
Ra là thế! Không phải kí chủ không cần nó đâu. Ba Trăm cảm thấy mình còn có ích: "À!"
Trên đường đi, Ba Trăm huyên thiên với kí chủ của nó cho đỡ chán cũng tiện tăng độ thân mật - một chỉ số thi đua của hệ thống chủ giao.
"Ngài dự định sao?" Ba Trăm khơi mào.
"Chưa biết" Hồng Úy truyền âm, đứng chờ đèn đỏ.
Quá quen rồi! Nếu hỏi thêm cũng chẳng được gì nên nó đổi chủ đề: "Ngài thấy thế giới này như nào? Thân phận hiện tại của ngài nữa?"
"Bình thường" với cả "Thân phận này ta rất thích" Cô nhớ đến cách đối xử của ba mẹ với nguyên chủ và kỉ niệm với bạn bè.
Đã lâu lắm rồi, hệ thống mới nhìn thấy biểu cảm thích thú của kí chủ nhà nó. Chứ mọi lần là mặt lạnh tanh như cá mắc cạn.
"Đúng rồi, dữ liệu về thế giới này đã tải xong. Ngài muốn luôn không?" Hệ thống chợt nhớ ra.
"Để lát đi" Cô giúp bà lão xách túi táo qua đường.