Chương : 19
Buổi tối.
Khanh Vân an bài tốt thời gian làm việc tiếp theo, mới trở lại chỗ ở của mình.
Y mở đèn, chuẩn bị thu thập đồ vật cần mang về nước.
Sinh hoạt của Khanh Vân cực kỳ tự hạn chế, giống như chỗ ở bây giờ, dù cho Khanh Vân đã ở 3 năm có thừa, vẫn như cũ không có một tia nhân khí. Đồ vật để ngay ngắn, từ phòng khách đến phòng ngủ đều không dính bụi trần.
Có một góc lại có chút không hợp, bày đủ loại phong cách khác nhau.
Đó đều là bút tích của Trâu Mẫn Thần.
Khanh Vân đi vào một mặt giá sách, cầm lấy một người máy tinh xảo đặt ở lòng bàn tay thưởng thức.
Người đàn ông kia cái gì cũng quên mất, điểm này lại nhớ rõ, gặp được thứ mới lạ sẽ không quên gửi cho Khanh Vân một cái. Cũng không biết mặt hắn bây giờ có thể nói là hung thần ác sát, lại có hành vi thích thu thập độ vật như trẻ con này, có dọa người khác hay không.
Trong mắt Khanh Vân không khỏi hiện lên một tia ý cười.
Lần này trở về, y sẽ ở trong nước nghỉ ngơi một khoảng thời gian. Trầm tư trong chốc lát, Khanh Vân bắt đầu thu thập mấy đồ vật linh tinh trên giá sách, bỏ tất cả vào hộp chỉnh tề rồi bỏ vào trong rương hành lý.
Đang thu thập đồ vật, di động Khanh Vân vang lên, là Trâu Mẫn Thần.
Khanh Vân nhíu mày, vừa khéo vậy, lúc này lại gọi điện thoại tới?
Lẳng lặng nhìn chằm chằm di động rung động, đôi mắt Khanh Vân nhíu lại, hung hăng cắt đứt.
Không nghe?
Trâu Mẫn Thần nhìn di động trong tay, như là nhìn vấn đề nan giải gì. Hắn thử lại lần nữa, lúc này mới nghe được thanh âm lười biếng của Khanh Vân.
“Lại tìm tôi có chuyện gì?”
“Ân? Tâm tình không tốt? Đang ngủ?” Nhạy bén nhận thấy được trong giọng nói Khanh Vân có chút không thích hợp, Trâu Mẫn Thần dịu giọng dò hỏi.
Khanh Vân khi rời giường tính tình rất không tốt, Trâu Mẫn Thần cũng là không cẩn thận dẫm lôi vài lần mới học khôn.
“Chuyện gì?” Ngữ khí càng kém.
Trâu Mẫn Thần dở khóc dở cười, vội trấn an vài câu, lại nói: “Về nước em chuẩn bị ở chỗ nào? Ở Yến Thành anh có mấy chỗ bất động sản, muốn nhìn không?”
Không thể nhìn thấy người yêu, mỗi ngày nói chuyện video cùng gọi điện thoại đã trở thành thời gian Trâu Mẫn Thần chờ mong nhất, mỗi lần nếu có thể kéo dài hắn liền kéo dài.
Không chờ Khanh Vân trả lời, Trâu Mẫn Thần đem mấy chỗ bất động sản của mình sửa soạn một chút, chia cho Khanh Vân.
Khanh Vân nhận được văn kiện, khóe miệng không khỏi cười sung sướng. Y đem từng cái phòng ở trên danh nghĩa của Trâu Mẫn Thần bắt bẻ một phen, chờ đến khi tâm tình Trâu Mẫn Thần bất ổn, sắp đẩy mạnh tiêu thụ nhà ở, mới bỏ tư liệu ra, ngưỡng dựa vào trên giường, ngữ khí cao ngạo hỏi hắn: “Tôi có phòng của mình, vì sao phải ở chỗ anh?”
Trong nháy mắt Trâu Mẫn Thần trở nên bất đắc dĩ, chỉ nghe thanh âm cũng đủ để hắn tưởng tượng ra bộ dáng kiêu ngạo của Khanh Vân.
Nhất định là cằm khẽ nhếch, mắt mang bễ nghễ, một cái nhìn làm người ta muốn……
Hảo hảo yêu thương.
“Kỳ thật, anh càng muốn để em ở Trâu gia.” Ngữ khí Trâu Mẫn Thần trầm thấp, dục vọng ở trong thanh âm giương cung mà không bắn.
“Được.” Khanh Vân dứt khoát đáp ứng, cuối cùng lại hừ cười một tiếng, “Thế nào? Cảm thấy tôi không dám ở?”
Nghe được Khanh Vân đáp ứng, trong lòng Trâu Mẫn Thần dâng lên một cổ vui sướng không dám tin.
Em ấy có ý gì? Em ấy đáp ứng rồi sao?
Bất quá dù trong lòng Trâu Mẫn Thần vui sướng chờ mong, thì Trâu gia vẫn bị Khanh Vân ghét bỏ ném trở về.
Cuối cùng, Khanh Vân tuyển định một biệt thự gần Tiếu gia.
Tóm lại y phải đi về.
Ngày kế, Trâu Mẫn Thần sớm đến sân bay, bên người hắn không có người theo, mặc cho ai cũng không thể tưởng được Trâu tổng tài thế nhưng tự mình chạy đến sân bay đón người.
Lời nói hôm qua của Khanh Vân làm tâm thần hắn không yên, hắn gấp không chờ nổi muốn xác nhận một chút.
Nếu không phải kết quả hắn muốn……
Vậy đem y trói về, Trâu Mẫn Thần hung tợn nghĩ.
Nhưng mặc kệ hắc ám trong lòng hắn có bao nhiêu lợi hại, lúc này vẫn vẻ mặt khẩn trương chiếu gương, sửa sang kiểu tóc cùng quần áo một chút xác định mình soái không ai bằng, mới thấp thỏm xuống xe.
Khi nhìn thấy thân ảnh cao dài kia, trái tim Trâu Mẫn Thần cơ hồ nhảy tới tận cổ họng, mắt đen phát sáng khóe miệng tươi cười nhìn Khanh Vân, lập tức cất bước.
Nhưng mà có người càng nhanh hơn hắn, một người phụ nữ trung niên bảo dưỡng thích đáng còn siêu việt hơn hắn, mở hai tay nhào tới Khanh Vân.
Khóe miệng hơi hơi nâng lên của Trâu Mẫn Thần cứng lại rồi.
“Mẹ!” Khanh Vân bất đắc dĩ cho mẹ Tiếu một cái ôm, y liếc nhìn Trâu Mẫn Thần cách đó không xa đang cứng đờ, khóe miệng cong lên.
“Ai u, làm mẹ nhớ chết, tiểu tử thúi con mấy năm nay cũng không biết trở về nhìn mẹ.” Mẹ Tiếu mừng rỡ như điên, căn bản không chú ý con trai hơi thở ái muội với người phía sau, “Mệt không? Mau về nhà nghỉ ngơi một chút……”
Là mẹ em ấy? Cái ý thức này làm Trâu Mẫn Thần dễ chịu chút, hắn đi lên phía trước, hai mắt nhìn phía Khanh Vân: “Đã trở lại?”
“Ừ.” Khanh Vân ngẩng đầu nhìn hắn, khóe miệng tươi cười mang theo ý vị câu nhân, làm hầu kết Trâu Mẫn Thần hoạt động hai cái.
Hai người ngắn gọn lại như ẩn chứa thiên ngôn vạn ngữ thăm hỏi làm mẹ Tiếu kẹp ở giữa kinh ngạc chớp mắt một cái, bà quay đầu trên dưới đánh giá Trâu Mẫn Thần, không khỏi hỏi: “Vị này là……”
Tuy đã nghe qua tên Trâu Mẫn Thần, nhưng mẹ Tiếu cũng không quan sát hắn nhiều, lúc này tự nhiên không nhận ra.
“Bạn bè của con.” Khanh Vân đem hành lý giao cho Trâu Mẫn Thần, “Trong khoảng thời gian này con tạm thời ở chỗ anh ấy.”
Nghe được hai chữ “Bạn bè” bình đạm, tâm Trâu Mẫn Thần đột nhiên trầm một chút, nhưng hành động cùng nửa câu sau của Khanh Vân làm hắn tâm hoa nộ phóng*.
(*): trong lòng trải đầy hoa, tức giận biến mất tiu~
Trâu Mẫn Thần tiếp nhận hành lý, có thể nói là “Ngoan ngoãn” chào hỏi mẹ Tiếu: “Bác gái hảo.”
“Vậy trong khoảng thời gian này làm phiền con, Thành Nặc nhà bác tật xấu không ít, con cần phải đảm đương nhiều hơn.” Mẹ Tiếu cười đáp lại, quay đầu nhìn Khanh Vân không nói gì, bà biết Khanh Vân không muốn về nhà. Thành tựu ở nước ngoài mấy năm nay của Khanh Vân, người khác không biết, mẹ Tiếu lại biết được một ít.
Trong lòng bà chỉ cảm thấy kiêu ngạo, năm đó Khanh Vân nói không sai, rời khỏi Tiếu gia, con của bà càng ngày càng có tiền đồ.
“Không phiền, lấy quan hệ của con và Thành Nặc…… Không cần nói câu đó.” Trâu Mẫn Thần nhìn như ôn hòa cùng mey Tiếu hàn huyên, kỳ thật trong lòng vô cùng lo lắng.
Dựa theo kế hoạch của hắn, khi gặp lại hai người nên ôm một cái, tiếp theo tình cảm mãnh liệt bắn ra bốn phía hôn nồng nhiệt, vào trong xe nói không chừng còn có thể tiến thêm một bước. Chờ đến chỗ ở, để Khanh Vân nghỉ ngơi một đêm, ngày mai bọn họ lại "vận động" suốt một ngày.
Nhưng hiện tại…… Có mẹ Tiếu, Trâu Mẫn Thần cái gì cũng không dám làm. Hắn không ngu, làm sao nhìn không ra Khanh Vân quan tâm mẹ Tiếu, lúc này tự nhiên phải nhiệt tình đối đãi mẹ vợ.
“Ai, tuy trời còn sớm nhưng con ngồi máy bay lâu như vậy, mau trở về nghỉ ngơi đi.” Mẹ Tiếu tuy nói như vậy, nhưng vẫn có chút luyến tiếc.
Nghe vậy, tinh thần Trâu Mẫn Thần lại rung lên.
Ai ngờ Khanh Vân lắc đầu, nói: “Con không mệt, ngày mai là sinh nhật bà ngoại, chúng ta đi chọn quà cho bà.”
“Thật?” Mẹ Tiếu vui mừng, Trâu Mẫn Thần lại suy sụp xuống.
Khanh Vân gật đầu, sau đó mới hứng thú nhìn về phía Trâu Mẫn Thần lúc này cả người đều có chút suy sút: “Vậy…… Gặp lại sau?”
“…… Gặp lại sau.”
Trâu Mẫn Thần bất đắc dĩ gật đầu, hắn nhìn Khanh Vân chậm rãi rời đi, che mặt thở dài một tiếng, nhưng nhìn đến hành lý trong tay, ánh mắt lại nhu hòa.
Khanh Vân đi theo mẹ Tiếu ngồi trên xe, mẹ Tiếu hiển nhiên cực kỳ vui vẻ, vừa lái xe vừa lải nhãi với y: “Mẹ vẫn luôn cho rằng con đều giao lưu với đám hồ bằng cẩu hữu kia, không nghĩ tới người hôm nay cũng không tệ lắm sao?”
“Tuy rằng lớn lên nhìn hơi dữ, nhưng tính tình lại khá tốt.”
“Nhưng mà tuổi hơi lớn, bất quá con cũng phải kết giao nhiều bạn bè ổn trọng như vậy.”
Đang nói, mẹ Tiếu chau mày, nói: “Con còn chưa nói cho mẹ biết tên người ta, lúc nãy thất lễ rồi?”
Khanh Vân nghe nói về Trâu Mẫn Thần, toàn bộ đoạn đường đều tươi cười, mãi cho đến lúc này mới nâng mắt ném một quả bom cho mẹ Tiếu:
“Tên? Nga, anh ấy là Trâu Mẫn Thần.”
Cả người mẹ Tiếu cứng ngắc, tài xế Tiếu gia cũng thập phần khiếp sợ, toàn bộ xe đều nghiêng một chút.
Mẹ Tiếu tức khắc nhớ tới chuyện 3 năm trước làm toàn bộ giới thượng lưu ở Yến Thành khiếp sợ, bà rắc rắc chuyển cổ, hỏi Khanh Vân: “Là Trâu gia kia? Xác định là họ Trâu, không phải Chu?”
“Ân.” Khanh Vân tùy ý gật đầu.
Được khẳng định, mẹ Tiếu từ từ quay đầu, không biết trong lòng mình nên có ý nghĩ gì.
Khi chuyện năm đó phát sinh bà không ở đó, về sau nghe người khác nhắc lại cũng chỉ cho rằng là tin đồn khuếch đại, dù sao hình tượng vô tình cùng cao không thể với tới của Trâu Mẫn Thần đã ăn sâu bén rễ trong lòng bà.
Nghĩ đến gia chủ Trâu gia tính tình cực kém, ở trước mặt con trai nhà mình lại như thế…… Chân chó?
Bà giật mình một cái, nếu chuyện năm đó là sự thật…… Hiện tại hai người lại ở cùng một chỗ……
“Con trai a…… Hai người các con?” Mẹ Tiếu thật cẩn thận hỏi, nhưng hỏi xong lại cảm thấy dư thừa, lập tức xua xua tay đỡ trán nói, “Thôi, con không cần nói cho mẹ.”
Mặc kệ Khanh Vân trả lời thế nào, trong lòng mẹ Tiếu hiểi rõ, mình cũng không có năng lực can thiệp, dù sao nhìn tình hình này con trai nhà mình cũng không thiệt thòi được, bà sợ cái gì.
Khanh Vân vừa trở về, tuy nói phải chọn quà cho bà ngoại, mẹ Tiếu sợ y mệt nên chỉ qua loa dạo một vòng.
Nhưng đến thời điểm tính tiền lại xảy ra một tình huống không nhỏ: Khanh Vân không cẩn thận lấy sai, quẹt thẻ của Trâu Mẫn Thần.
Bởi vì nơi này là sản nghiệp Trâu thị, cho nên đến giám đốc cũng bị kinh động, cung cung kính kính tiễn hai người ra ngoài.
Khanh Vân không cảm thấy gì, biết y về nước, Trâu Mẫn Thần đã tặng không ít đồ vật thường dùng trong nước, y làm sao biết gia hỏa này còn bí mật mang theo hàng lậu. Nhưng mẹ Tiếu lại nhảy nhót lên, chỉ vì khi nãy gặp hai người chị em tốt, trường hợp làm bà cảm giác rất có mặt mũi.(Vi:con rể vừa có tiền vừa có quyền, làm mẹ vợ thật hãnh diện (´✪ω✪")♡)
Sau khi Khanh Vân cùng mẹ Tiếu rời đi, Tiếu Trình Triết và Trâu Kỳ Diệu từ cầu thang chậm rãi đi xuống.
Tiếu Trình Triết xem nhẹ bạn gái bên người, ánh mắt đuổi theo bóng dáng Khanh Vân. Gã vậy mà không dự đoán được Tiếu Thành Nặc sẽ lại xuất hiện lần nữa, mấy năm nay Tiếu Thành Nặc mai danh ẩn tích cũng chưa từng liên hệ với Trâu Mẫn Thần, không ít người đã quên chuyện 3 năm trước.
Hiện tại Tiếu Thành Nặc đột nhiên trở về, còn lôi kéo mẹ Tiếu ở chỗ làm ăn của Trâu thị không che dấu chút nào quẹt thẻ của Trâu Mẫn Thần, nó muốn làm gì? Thật như lời cha Tiếu muốn vào Trâu gia?
Tiếu Trình Triết cười nhạo một tiếng, lúc trước nghĩ Tiếu Thành Nặc còn có chút cốt khí, hiện tại xem ra cũng chỉ như thế. Nhưng mà, đùi Trâu Mẫn Thần dễ ôm như vậy sao sao?
Gã thu hồi ánh mắt, vỗ bả vai Trâu Kỳ Diệu bên cạnh: “Xem, người vừa mới ra ngoài chính là Tiếu Thành Nặc, chuyện 3 năm trước cậu vẫn còn nhớ đi? Xem ra Trâu tổng thật yêu thích nó.”
Trâu Kỳ Diệu nghe vậy nhìn qua, nhưng vẻ mặt lại khinh thường.
“Cậu nói bừa gì đó? Bên cạnh anh trai có người nào tôi còn không rõ sao, Tiếu Thành Nặc kia là cọng hành nào?”
Tác giả có lời muốn nói: Tâm công thời thời khắc khắc nghĩ phòng tối, emmm ta muốn hay không thỏa mãn hắn
Lời editor: nhờ dòng trên của tác giả, tui đã hiểu sao chương cuối thế giới này lại biến thành như vậy:))))
Khanh Vân an bài tốt thời gian làm việc tiếp theo, mới trở lại chỗ ở của mình.
Y mở đèn, chuẩn bị thu thập đồ vật cần mang về nước.
Sinh hoạt của Khanh Vân cực kỳ tự hạn chế, giống như chỗ ở bây giờ, dù cho Khanh Vân đã ở 3 năm có thừa, vẫn như cũ không có một tia nhân khí. Đồ vật để ngay ngắn, từ phòng khách đến phòng ngủ đều không dính bụi trần.
Có một góc lại có chút không hợp, bày đủ loại phong cách khác nhau.
Đó đều là bút tích của Trâu Mẫn Thần.
Khanh Vân đi vào một mặt giá sách, cầm lấy một người máy tinh xảo đặt ở lòng bàn tay thưởng thức.
Người đàn ông kia cái gì cũng quên mất, điểm này lại nhớ rõ, gặp được thứ mới lạ sẽ không quên gửi cho Khanh Vân một cái. Cũng không biết mặt hắn bây giờ có thể nói là hung thần ác sát, lại có hành vi thích thu thập độ vật như trẻ con này, có dọa người khác hay không.
Trong mắt Khanh Vân không khỏi hiện lên một tia ý cười.
Lần này trở về, y sẽ ở trong nước nghỉ ngơi một khoảng thời gian. Trầm tư trong chốc lát, Khanh Vân bắt đầu thu thập mấy đồ vật linh tinh trên giá sách, bỏ tất cả vào hộp chỉnh tề rồi bỏ vào trong rương hành lý.
Đang thu thập đồ vật, di động Khanh Vân vang lên, là Trâu Mẫn Thần.
Khanh Vân nhíu mày, vừa khéo vậy, lúc này lại gọi điện thoại tới?
Lẳng lặng nhìn chằm chằm di động rung động, đôi mắt Khanh Vân nhíu lại, hung hăng cắt đứt.
Không nghe?
Trâu Mẫn Thần nhìn di động trong tay, như là nhìn vấn đề nan giải gì. Hắn thử lại lần nữa, lúc này mới nghe được thanh âm lười biếng của Khanh Vân.
“Lại tìm tôi có chuyện gì?”
“Ân? Tâm tình không tốt? Đang ngủ?” Nhạy bén nhận thấy được trong giọng nói Khanh Vân có chút không thích hợp, Trâu Mẫn Thần dịu giọng dò hỏi.
Khanh Vân khi rời giường tính tình rất không tốt, Trâu Mẫn Thần cũng là không cẩn thận dẫm lôi vài lần mới học khôn.
“Chuyện gì?” Ngữ khí càng kém.
Trâu Mẫn Thần dở khóc dở cười, vội trấn an vài câu, lại nói: “Về nước em chuẩn bị ở chỗ nào? Ở Yến Thành anh có mấy chỗ bất động sản, muốn nhìn không?”
Không thể nhìn thấy người yêu, mỗi ngày nói chuyện video cùng gọi điện thoại đã trở thành thời gian Trâu Mẫn Thần chờ mong nhất, mỗi lần nếu có thể kéo dài hắn liền kéo dài.
Không chờ Khanh Vân trả lời, Trâu Mẫn Thần đem mấy chỗ bất động sản của mình sửa soạn một chút, chia cho Khanh Vân.
Khanh Vân nhận được văn kiện, khóe miệng không khỏi cười sung sướng. Y đem từng cái phòng ở trên danh nghĩa của Trâu Mẫn Thần bắt bẻ một phen, chờ đến khi tâm tình Trâu Mẫn Thần bất ổn, sắp đẩy mạnh tiêu thụ nhà ở, mới bỏ tư liệu ra, ngưỡng dựa vào trên giường, ngữ khí cao ngạo hỏi hắn: “Tôi có phòng của mình, vì sao phải ở chỗ anh?”
Trong nháy mắt Trâu Mẫn Thần trở nên bất đắc dĩ, chỉ nghe thanh âm cũng đủ để hắn tưởng tượng ra bộ dáng kiêu ngạo của Khanh Vân.
Nhất định là cằm khẽ nhếch, mắt mang bễ nghễ, một cái nhìn làm người ta muốn……
Hảo hảo yêu thương.
“Kỳ thật, anh càng muốn để em ở Trâu gia.” Ngữ khí Trâu Mẫn Thần trầm thấp, dục vọng ở trong thanh âm giương cung mà không bắn.
“Được.” Khanh Vân dứt khoát đáp ứng, cuối cùng lại hừ cười một tiếng, “Thế nào? Cảm thấy tôi không dám ở?”
Nghe được Khanh Vân đáp ứng, trong lòng Trâu Mẫn Thần dâng lên một cổ vui sướng không dám tin.
Em ấy có ý gì? Em ấy đáp ứng rồi sao?
Bất quá dù trong lòng Trâu Mẫn Thần vui sướng chờ mong, thì Trâu gia vẫn bị Khanh Vân ghét bỏ ném trở về.
Cuối cùng, Khanh Vân tuyển định một biệt thự gần Tiếu gia.
Tóm lại y phải đi về.
Ngày kế, Trâu Mẫn Thần sớm đến sân bay, bên người hắn không có người theo, mặc cho ai cũng không thể tưởng được Trâu tổng tài thế nhưng tự mình chạy đến sân bay đón người.
Lời nói hôm qua của Khanh Vân làm tâm thần hắn không yên, hắn gấp không chờ nổi muốn xác nhận một chút.
Nếu không phải kết quả hắn muốn……
Vậy đem y trói về, Trâu Mẫn Thần hung tợn nghĩ.
Nhưng mặc kệ hắc ám trong lòng hắn có bao nhiêu lợi hại, lúc này vẫn vẻ mặt khẩn trương chiếu gương, sửa sang kiểu tóc cùng quần áo một chút xác định mình soái không ai bằng, mới thấp thỏm xuống xe.
Khi nhìn thấy thân ảnh cao dài kia, trái tim Trâu Mẫn Thần cơ hồ nhảy tới tận cổ họng, mắt đen phát sáng khóe miệng tươi cười nhìn Khanh Vân, lập tức cất bước.
Nhưng mà có người càng nhanh hơn hắn, một người phụ nữ trung niên bảo dưỡng thích đáng còn siêu việt hơn hắn, mở hai tay nhào tới Khanh Vân.
Khóe miệng hơi hơi nâng lên của Trâu Mẫn Thần cứng lại rồi.
“Mẹ!” Khanh Vân bất đắc dĩ cho mẹ Tiếu một cái ôm, y liếc nhìn Trâu Mẫn Thần cách đó không xa đang cứng đờ, khóe miệng cong lên.
“Ai u, làm mẹ nhớ chết, tiểu tử thúi con mấy năm nay cũng không biết trở về nhìn mẹ.” Mẹ Tiếu mừng rỡ như điên, căn bản không chú ý con trai hơi thở ái muội với người phía sau, “Mệt không? Mau về nhà nghỉ ngơi một chút……”
Là mẹ em ấy? Cái ý thức này làm Trâu Mẫn Thần dễ chịu chút, hắn đi lên phía trước, hai mắt nhìn phía Khanh Vân: “Đã trở lại?”
“Ừ.” Khanh Vân ngẩng đầu nhìn hắn, khóe miệng tươi cười mang theo ý vị câu nhân, làm hầu kết Trâu Mẫn Thần hoạt động hai cái.
Hai người ngắn gọn lại như ẩn chứa thiên ngôn vạn ngữ thăm hỏi làm mẹ Tiếu kẹp ở giữa kinh ngạc chớp mắt một cái, bà quay đầu trên dưới đánh giá Trâu Mẫn Thần, không khỏi hỏi: “Vị này là……”
Tuy đã nghe qua tên Trâu Mẫn Thần, nhưng mẹ Tiếu cũng không quan sát hắn nhiều, lúc này tự nhiên không nhận ra.
“Bạn bè của con.” Khanh Vân đem hành lý giao cho Trâu Mẫn Thần, “Trong khoảng thời gian này con tạm thời ở chỗ anh ấy.”
Nghe được hai chữ “Bạn bè” bình đạm, tâm Trâu Mẫn Thần đột nhiên trầm một chút, nhưng hành động cùng nửa câu sau của Khanh Vân làm hắn tâm hoa nộ phóng*.
(*): trong lòng trải đầy hoa, tức giận biến mất tiu~
Trâu Mẫn Thần tiếp nhận hành lý, có thể nói là “Ngoan ngoãn” chào hỏi mẹ Tiếu: “Bác gái hảo.”
“Vậy trong khoảng thời gian này làm phiền con, Thành Nặc nhà bác tật xấu không ít, con cần phải đảm đương nhiều hơn.” Mẹ Tiếu cười đáp lại, quay đầu nhìn Khanh Vân không nói gì, bà biết Khanh Vân không muốn về nhà. Thành tựu ở nước ngoài mấy năm nay của Khanh Vân, người khác không biết, mẹ Tiếu lại biết được một ít.
Trong lòng bà chỉ cảm thấy kiêu ngạo, năm đó Khanh Vân nói không sai, rời khỏi Tiếu gia, con của bà càng ngày càng có tiền đồ.
“Không phiền, lấy quan hệ của con và Thành Nặc…… Không cần nói câu đó.” Trâu Mẫn Thần nhìn như ôn hòa cùng mey Tiếu hàn huyên, kỳ thật trong lòng vô cùng lo lắng.
Dựa theo kế hoạch của hắn, khi gặp lại hai người nên ôm một cái, tiếp theo tình cảm mãnh liệt bắn ra bốn phía hôn nồng nhiệt, vào trong xe nói không chừng còn có thể tiến thêm một bước. Chờ đến chỗ ở, để Khanh Vân nghỉ ngơi một đêm, ngày mai bọn họ lại "vận động" suốt một ngày.
Nhưng hiện tại…… Có mẹ Tiếu, Trâu Mẫn Thần cái gì cũng không dám làm. Hắn không ngu, làm sao nhìn không ra Khanh Vân quan tâm mẹ Tiếu, lúc này tự nhiên phải nhiệt tình đối đãi mẹ vợ.
“Ai, tuy trời còn sớm nhưng con ngồi máy bay lâu như vậy, mau trở về nghỉ ngơi đi.” Mẹ Tiếu tuy nói như vậy, nhưng vẫn có chút luyến tiếc.
Nghe vậy, tinh thần Trâu Mẫn Thần lại rung lên.
Ai ngờ Khanh Vân lắc đầu, nói: “Con không mệt, ngày mai là sinh nhật bà ngoại, chúng ta đi chọn quà cho bà.”
“Thật?” Mẹ Tiếu vui mừng, Trâu Mẫn Thần lại suy sụp xuống.
Khanh Vân gật đầu, sau đó mới hứng thú nhìn về phía Trâu Mẫn Thần lúc này cả người đều có chút suy sút: “Vậy…… Gặp lại sau?”
“…… Gặp lại sau.”
Trâu Mẫn Thần bất đắc dĩ gật đầu, hắn nhìn Khanh Vân chậm rãi rời đi, che mặt thở dài một tiếng, nhưng nhìn đến hành lý trong tay, ánh mắt lại nhu hòa.
Khanh Vân đi theo mẹ Tiếu ngồi trên xe, mẹ Tiếu hiển nhiên cực kỳ vui vẻ, vừa lái xe vừa lải nhãi với y: “Mẹ vẫn luôn cho rằng con đều giao lưu với đám hồ bằng cẩu hữu kia, không nghĩ tới người hôm nay cũng không tệ lắm sao?”
“Tuy rằng lớn lên nhìn hơi dữ, nhưng tính tình lại khá tốt.”
“Nhưng mà tuổi hơi lớn, bất quá con cũng phải kết giao nhiều bạn bè ổn trọng như vậy.”
Đang nói, mẹ Tiếu chau mày, nói: “Con còn chưa nói cho mẹ biết tên người ta, lúc nãy thất lễ rồi?”
Khanh Vân nghe nói về Trâu Mẫn Thần, toàn bộ đoạn đường đều tươi cười, mãi cho đến lúc này mới nâng mắt ném một quả bom cho mẹ Tiếu:
“Tên? Nga, anh ấy là Trâu Mẫn Thần.”
Cả người mẹ Tiếu cứng ngắc, tài xế Tiếu gia cũng thập phần khiếp sợ, toàn bộ xe đều nghiêng một chút.
Mẹ Tiếu tức khắc nhớ tới chuyện 3 năm trước làm toàn bộ giới thượng lưu ở Yến Thành khiếp sợ, bà rắc rắc chuyển cổ, hỏi Khanh Vân: “Là Trâu gia kia? Xác định là họ Trâu, không phải Chu?”
“Ân.” Khanh Vân tùy ý gật đầu.
Được khẳng định, mẹ Tiếu từ từ quay đầu, không biết trong lòng mình nên có ý nghĩ gì.
Khi chuyện năm đó phát sinh bà không ở đó, về sau nghe người khác nhắc lại cũng chỉ cho rằng là tin đồn khuếch đại, dù sao hình tượng vô tình cùng cao không thể với tới của Trâu Mẫn Thần đã ăn sâu bén rễ trong lòng bà.
Nghĩ đến gia chủ Trâu gia tính tình cực kém, ở trước mặt con trai nhà mình lại như thế…… Chân chó?
Bà giật mình một cái, nếu chuyện năm đó là sự thật…… Hiện tại hai người lại ở cùng một chỗ……
“Con trai a…… Hai người các con?” Mẹ Tiếu thật cẩn thận hỏi, nhưng hỏi xong lại cảm thấy dư thừa, lập tức xua xua tay đỡ trán nói, “Thôi, con không cần nói cho mẹ.”
Mặc kệ Khanh Vân trả lời thế nào, trong lòng mẹ Tiếu hiểi rõ, mình cũng không có năng lực can thiệp, dù sao nhìn tình hình này con trai nhà mình cũng không thiệt thòi được, bà sợ cái gì.
Khanh Vân vừa trở về, tuy nói phải chọn quà cho bà ngoại, mẹ Tiếu sợ y mệt nên chỉ qua loa dạo một vòng.
Nhưng đến thời điểm tính tiền lại xảy ra một tình huống không nhỏ: Khanh Vân không cẩn thận lấy sai, quẹt thẻ của Trâu Mẫn Thần.
Bởi vì nơi này là sản nghiệp Trâu thị, cho nên đến giám đốc cũng bị kinh động, cung cung kính kính tiễn hai người ra ngoài.
Khanh Vân không cảm thấy gì, biết y về nước, Trâu Mẫn Thần đã tặng không ít đồ vật thường dùng trong nước, y làm sao biết gia hỏa này còn bí mật mang theo hàng lậu. Nhưng mẹ Tiếu lại nhảy nhót lên, chỉ vì khi nãy gặp hai người chị em tốt, trường hợp làm bà cảm giác rất có mặt mũi.(Vi:con rể vừa có tiền vừa có quyền, làm mẹ vợ thật hãnh diện (´✪ω✪")♡)
Sau khi Khanh Vân cùng mẹ Tiếu rời đi, Tiếu Trình Triết và Trâu Kỳ Diệu từ cầu thang chậm rãi đi xuống.
Tiếu Trình Triết xem nhẹ bạn gái bên người, ánh mắt đuổi theo bóng dáng Khanh Vân. Gã vậy mà không dự đoán được Tiếu Thành Nặc sẽ lại xuất hiện lần nữa, mấy năm nay Tiếu Thành Nặc mai danh ẩn tích cũng chưa từng liên hệ với Trâu Mẫn Thần, không ít người đã quên chuyện 3 năm trước.
Hiện tại Tiếu Thành Nặc đột nhiên trở về, còn lôi kéo mẹ Tiếu ở chỗ làm ăn của Trâu thị không che dấu chút nào quẹt thẻ của Trâu Mẫn Thần, nó muốn làm gì? Thật như lời cha Tiếu muốn vào Trâu gia?
Tiếu Trình Triết cười nhạo một tiếng, lúc trước nghĩ Tiếu Thành Nặc còn có chút cốt khí, hiện tại xem ra cũng chỉ như thế. Nhưng mà, đùi Trâu Mẫn Thần dễ ôm như vậy sao sao?
Gã thu hồi ánh mắt, vỗ bả vai Trâu Kỳ Diệu bên cạnh: “Xem, người vừa mới ra ngoài chính là Tiếu Thành Nặc, chuyện 3 năm trước cậu vẫn còn nhớ đi? Xem ra Trâu tổng thật yêu thích nó.”
Trâu Kỳ Diệu nghe vậy nhìn qua, nhưng vẻ mặt lại khinh thường.
“Cậu nói bừa gì đó? Bên cạnh anh trai có người nào tôi còn không rõ sao, Tiếu Thành Nặc kia là cọng hành nào?”
Tác giả có lời muốn nói: Tâm công thời thời khắc khắc nghĩ phòng tối, emmm ta muốn hay không thỏa mãn hắn
Lời editor: nhờ dòng trên của tác giả, tui đã hiểu sao chương cuối thế giới này lại biến thành như vậy:))))