Chương : 4
Bị dùng sức đánh, cả người Chesil nhào lên bàn, cùng lúc đó, cánh tay hắn đụng phải lò lửa, nháy mắt phòng bí mật tràn ngập mùi da thịt cháy gai mũi cùng tiếng kêu la.
Đau đớn qua đi, cánh tay cũng trở nên tê liệt. Chesil phát ra tiếng rên thấp thống khổ, trên trán cũng bốc mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Trước mắt Chesil đột ngột lướt qua một bóng đen, một bàn tay vươn về phía mặt bàn, muốn cướp thánh bọ hung vừa mới phong ấn, hắn theo bản năng đoạt bùa lại, xoay người chạy về phía cửa ra. Nhưng trước hắn một bước, bóng đen mang mặt nạ sói bằng gỗ chặn đường hắn. Không tiếp tục công kích hắn, chỉ vươn tay bảo Chesil giao bùa ra. Chesil nhìn chăm chú con mắt chỉ có thể đôi lúcnhìn thấy dưới mặt nạ âm trầm đáng sợ của đối phương, âm thầm ôm chặt bùa trước ngực.
Trong không gian nhỏ hẹp, Chesil bị thương không chút ưu thế. Đối mặt dây dưa làm đối phương sốt ruột buông tay, hơi nghiêng thân ra trước hình như định dùng vũ lực cướp đoạt. Chesil bắt lấy cơ hội đối phương nhấc chân, dùng sức đá lên đầu gối gã, sau đó nhặt lấy hộp gỗ đựng đầy đá quý trên mặt đất, đập lên chiếc mặt nạ xấu xí đang lảo đảo lui về phía sau.
Bóng đen ngã ra đất, mặt nạ do xoay lệch do va đập hình như che mắt y, làm y luống cuống tay chân điều chỉnh. Chesil chạy về phía cửa vào, ngay lúc hắn cho rằng có thể đào thoát, một binh lính sắc mặt trắng bệch đột ngột xuất hiện từ trong bóng đêm, giơ binh khí lên chỉa về phía hắn.
“ Giao bùa ra đây!”
Kẻ địch lại thêm một tên, tình thế trước mắt làm Chesil tặc lưỡi. Hắn không khỏi quay đầu nhìn xung quanh, tìm kiếm dao găm hộ thân của mình, định liều chết vật lộn. Bỗng chốc, ánh mắt Chesil dừng ở hầm ngầm truyền ra tiếng gió vù vù bên cạnh giường gỗ bị lật. Ý thức được sát thủ kia có thể nằm chờ bên trong cho đến lúc hắn chế tác xong, không kịp cảm thán sự kiên nhẫn của kẻ địch, Chesil chạy tới chui vào, liều mạng bò như phát điên. Cánh tay bị thương liên tục cọ vào cát đá lại càng đau đớn, rất lâu không được nghỉ ngơi, thân thể mệt nhọc của Chesil cũng gần như tới cực hạn.
Khi đầu hắn đã hỗn loạn, lại cảm thấy không khí trong trẻo tuôn vào theo gió, nháy mắt thanh tỉnh, trước mắt cũng xuất hiện bầu trời đầy sao kích cỡ như miệng giếng, hắn chưa bao giờ khát vọng được nữ thần Nut* ôm lấy nhiều như bây giờ. Đột nhiên, mắt cá chân hắn bị nắm lấy, thật giống như ảo giác bị quái vật kinh khủng dưới nền đất bắt được, làm Chesil hãi hùng khiếp vía. Hắn liều mạng đá giãy chân, đầu gối đau đớn do va chạm. Trong lúc giãy giụa mãnh liệt, từ phía sau truyền đến tiếng kêu kinh hãi trầm trầm, âm thanh quen thuộc làm Chesil nghi hoặc, nhưng đó chỉ trong nháy mắt, khi phát hiện ràng buộc trên mắt cá đột ngột biến mất, hắn cuống quít tiếp tục bò ra phía cửa.
Thoát khỏi đường bí mật nhỏ hẹp, Chesil phát hiện hắn đã ở bên bờ sông Nile, ánh lửa mỏng manh phát ra từ cửa đền thờ xa xa, làm hắn thấy được hy vọng, chạy đến như điên, chạy trốn kịch liệt cùng không khí mát lạnh ban đêm làm ngực phải Chesil phát đau từng trận, dưới chân đột ngột bị vấp đá, hắn lập tức té lăn ra đất.
Chesil cuống quít cúi đầu kiểm tra bùa ôm trong ngực, thấy không có việc gì, vừa mới chuẩn bị đứng dậy, lại thấy ánh trăng trước người bị bóng đen che khuất, ngẩng đầu nín thở, mặt nạ sói đã không còn, gương mặt phủ kín máu me hung tợn hiện rõ dưới ánh trăng.
“……. Hotep.”
“ Ha ha, Chesil! Là ta coi thường ngươi! Ngoan ngoãn giao bùa ra đây! Ta sẽ nể tình nhiều năm quen biết bỏ qua cho ngươi!”
Hotep cười tà ác, ánh mắt nhìn Chesil thật giống như trước mắt chính là con mồi đến trong tay. Chesil đấu tranh suy nghĩ muốn đứng dậy, lại phát hiện mắt cá chân bị trật lại ngã xuống. Cánh tay cùng mắt cá chân đồng thời bị thương, Chesil phát hiện cơ hội đào thoát càng lúc càng nhỏ, cảm giác tuyệt vọng chợt bốc lên, đột ngột cảm thấy xúc cảm trơn bóng từ gốm màu nắm chặt trong tay, Chesil cắn chặt khớp hàm. Nếu lúc này hắn bỏ cuộc, tên Aha, thậm chí nữ thần Qetesh đều vì hắn mà vấy bụi! Chesil cố gắng đứng lên, đồng thời lén bốc một nhúm cát trên đất.
“ Ta không hiểu, tại sao ngươi phải làm như thế.”
“ Dù hiểu thì có thể làm gì?” Như cười nhạo Chesil, Hotep hừ châm biếm. Nhìn chuẩn cơ hội, Chesil đột nhiên ném cát trong tay vào mặt đối phương, sau đó xoay người chạy trốn, nhưng mắt cá chân bị trật lại làm hắn không chạy được mấy bước liền bị đuổi kịp.
Hotep đá Chesil xuống đất, cười âm hiểm, ngồi trên người hắn, bóp cổ hắn.
“ Vốn định bỏ qua cho ngươi, nhưng ngươi lại không biết mang ơn! Chết đi, Chesil.”
Cổ họng bị dùng sức bóp chặt, tay trái Chesil liều mạng cào cấu, nhưng lại đổi lấy lực bóp mạnh hơn. Hắn cảm thấy máu toàn thân đều tụ tập tới đỉnh đầu, tai bắt đầu ông ông vang vọng, mà tiếng vang càng lúc càng lớn. Mặt đất đột ngột truyền đến chấn động, Chesil cảm thấy bàn tay trên cổ cũng vì vậy mà buông ra, hắn vừa ho khan vừa nhìn hướng truyền đến tiếng vang cực đại. Không đợi hắn thấy rõ, Chesil và Hotep cùng bị sức mạnh không thể chống cự đến từ thần linh cắn nuốt.
Trước đền thờ Luxor xa xa, người dân cầm đuốc trong tay cao giọng hoan hô hát múa ca ngợi, nghênh đón lũ sông Nile mỗi năm một lần.
…….
Nước lũ Sông Nile ơi, ta đã vì ngươi
Chuẩn bị tế phẩm, cũng mài dao đi tới chỗ trâu đực,
Làm đại tiệc đón chào ngươi;
Gà vịt để ca ngợi trái tim ngươi,
Chúng ta còn bắt thú trong đồng
Đặt trên cái giá lửa thuần khiết.
Đây, tế phẩm hiến cho sông Nile
…………
Năm 1912, thị trấn Luxor, Thebes, Ai Cập.
Raymond MacDonald đi vào trụ sở trên thị trấn Luxor. Đóng cửa lại, cầm nón phủi phủi, cát đất vàng xám liên tục rơi xuống giống như tâm tình bực bội của y. Thời tiết hôm nay tựa như dự báo gì đó, nổi lên gió lớn khó gặp. Y vươn tay cào đầu, hoàn toàn làm rối những sợi tóc vàng nhạt vốn ngay ngắn dán trên đầu, bóng mờ hạ xuống làm khuôn mặt anh tuấn thoạt nhìn tao nhã lại thêm một phần ngổ ngược. Giữa mày Raymond đẩy ra một cái núi nhỏ, cùng sự không kiên nhẫn thỉnh thoảng thoáng hiện trong mắt lam thâm sâu như biển cả, đều cho thấy tâm tình của y đặc biệt không tốt.
Nghề nghiệp của Raymond là sưu tầm đồ cổ, nghe lên rất nở mày nở mặt. Trên thực tế, y cũng giống như mấy học giả mạo hiểm liên tục tràn vào Ai Cập, chỉ vì đãi vàng trên mảnh đất phủ kín “hoàng kim” này.
Tuy tiến vào nghề này mới một năm ngắn ngủi, nhưng đam mê của Raymond đối với văn hóa Ai Cập cổ có thể tính từ thời thơ ấu. Người cha thủy thủ của y, mỗi lần về nhà đều kể cho y nghe những câu chuyện thám hiểm như hải tặc săn vàng, mà bối cảnh câu chuyện vĩnh viễn là một quốc gia thần bí trong tay vị quốc vương thân sư tử. Khi tuổi Raymond lớn hơn một chút, khoảnh khắc thấy hình nhân sư cùng lăng mộ Pharaoh đầy kho báu được phát hiện ở Ai Cập trên báo, y liền càng yêu mến vương quốc cổ xưa tồn tại chân thật bên bờ Địa Trung Hải đối diện kia đến hết thuốc chữa.
Hai năm trước, khi phố lớn ngõ nhỏ Anh quốc lưu hành “cơn sốt Ai Cập”, Raymond cũng đồng thời thấy được ánh rạng đông của giấc mộng.
Y tốn hơn phân nửa tiền tiết kiệm mua được một món đồ gốm thuộc về vương triều thứ mười hai Ai Cập cổ từ trong tay một tên buôn lậu chợ đen, tìm đến một quý tộc yêu thích sưu tầm cổ vật, được giúp đỡ bởi lời nói dối “Cậu ta là một nhà mạo hiểm rất có kinh nghiệm và khắp Ai Cập đều có những món cổ vật vô giá”. Rốt cuộc đầu năm nay vượt qua Địa Trung Hải, đi tới quốc gia y mơ ước đã lâu.
Raymond vẫn cho rằng mình rất may mắn, sống qua hơn hai chục năm cũng quả thực xuôi gió thuận buồm. Nhưng vận may này hình như trước đó không lâu vừa mới bị phá vỡ.
Phun ra uất nghẹn trong ***g ngực, Raymond đi lên cầu thang cũ nát, đẩy cửa phòng ra, ảo giác phảng phất như trở lại Scotland làm tinh thần căng thẳng của y thả lỏng bớt. Giấy dán tường chấm hoa nhỏ bao trùm tường phòng vốn xám vàng, ngay cả bức màn màu lam nhạt được cẩn thận dùng nơ bướm cột chắc cũng thấm đậm một mùi vị ấm áp. Trên ghế dựa thoải mái quay lưng với cửa phòng truyền đến tiếng ma sát lanh lảnh của kim móc đan len, trên bàn nhỏ lót khăn trải đan rỗng tinh xảo, hoa bìm bìm trong bình phát ra hương thơm phong tình ngoại quốc tràn ngập trong phòng.
Nghe tiếng động, cô gái ngọt như thủy tiên nở rộ ngồi trên ghế dựa, vị hôn thê của Raymond – Charlotte Wards mang ý cười đứng lên, Raymond giấu tâm tình buồn bực, lộ ra nụ cười dịu dàng tiến lên phía trước hôn hai má cô.
“ Jim tỉnh chưa?”
Luxor là thành phố ở phía trung-đông của Ai Cập, ở Qinā Governorate, bên sông Nin, gần với Al Karnak. Luxor có dân số theo điều tra năm 1999 là 376.022 người và diện tích là 416 km². Thành phố này nằm ở khu vực sản xuất nông nghiệp với các nông sản ngũ cốc, mía đường, chà là. Thành phố Luxor là nơi có các địa điểm khảo cổ, là nơi thu hút du khách tham quan. Luxor có Sân bay quốc tế Luxor. Luxor nằm ở nửa phía nam của Thebes cổ và có các phế tích của một ngôi đền lớn được xây vào khoảng năm 1400 trước Công nguyên, trong thời kỳ Tân vương quốc.
Thần Nut: Nữ thần bầu trời