Chương : 6
Raymond đỡ thanh niên muốn cao hơn mình một cái đầu đi lên cầu thang, vừa đi vừa không ngừng quan sát người lạ kỳ quái này.
Người này cạo hết tóc, thậm chí đến cả lông mày cũng không có, trên vành mắt nhắm chặt còn bị nước xối qua, viền mắt còn phớt màu xanh lục. Tuy mặt mũi toàn thể thoạt nhìn không tồi, nhưng không có điểm nhấn khiến Raymond chung quy cảm thấy có chỗ nào đó bất thường. Thật quỷ dị giống như con búp bê bị nhổ hết tóc và lông mày của cháu gái mình.
Raymond đang trầm tư thì hụt chân một cái, thân thể gánh thêm trọng lượng một người nhào mạnh về phía trước, y la một tiếng vươn tay bắt lấy tay vịn cầu thang, sau khi ổn định, theo bản năng nhẹ nhàng thở ra. Đúng lúc này, động tác Raymond ngừng lại, ánh mắt y đột ngột bị thứ y phục duy nhất che nửa thân dưới thanh niên hấp dẫn. Hạ thân người này mặc khố váy vải sợi đay gấp nếp, mơ hồ có thể thấy bên trong cái gì cũng không có. Raymond để thanh niên hôn mê dựa vào vách tường ngồi giữa cầu thang, y cúi thân xuống cầm lấy vật trang sức cùng đay lưng sợi đay ở hạ thân hắn lên nhìn kỹ.
“…. Không thể.”
Raymond kinh ngạc mở to hai mắt, không nói đến cách bện cùng vải đay lưng quá mức cổ xưa, chỉ vẻn vẹn là văn tự Ai Cập cổ tinh mỹ bên trên trang sức dùng cây đay nhuộm màu thắt ra kia thôi cũng đã đủ để y kinh ngạc. Y chắc chắn đã thấy dây trang sức có cách tết cùng loại ở viện bảo tàng Anh quốc! Nhưng cái đó là thứ được khai quật từ ngôi mộ quý tộc Ai Cập cổ hai ngàn năm trước.
Raymond ngẩng đầu nhìn chằm chằm người Ai Cập trước mắt, nghĩ thầm có lẽ người này là nhân viên sắm vai ở đền thờ để thu hút du khách? Nếu không, người Ai Cập phục sức tập tục đã đồng hóa cùng văn hóa Ả rập sao có thể ăn mặc kiểu này? Nhưng ý nghĩ này sau đó lại bị y phủ định. Một người làm thuê nho nhỏ không thể mặc khố váy mà kỹ thuật chế tác sớm đã thất truyền.
Chẳng lẽ…. Raymond lại cúi đầu quan sát cái đay lưng kia, trong lòng không khỏi có ý nghĩ khác, chẳng lẽ ở nơi nào đó của Ai Cập, kỹ thuật cổ xưa này vẫn được lưu truyền? Ngay lúc y cân nhắc tính khả thi của việc tìm ra kỹ thuật này rồi lợi dụng nó đàm phán với con cáo già kia, Raymond đột ngột bị người đẩy mạnh ra sau.
Lưng va vào tay vịn gỗ làm Raymond kêu đau một tiếng, y ngẩng đầu, đối diện cặp mắt trợn tròn của người Ai Cập. Con ngươi màu đen quá trong suốt làm Raymond thán phục, khuôn mặt kiên nghị như điêu khắc, cái mũi cao thẳng còn cánh môi vểnh lên, diện mạo không thuộc về phương tây cũng không thuộc về phương đông làm Raymond không khỏi hoài nghi người này không phải người Ai Cập thuần chủng.
Nhìn nhau một hồi, thanh niên đột ngột cúi đầu tìm kiếm gì đó.
“ A… Về chuyện này tôi có thể giải thích.” Cho rằng thanh niên tức giận do y mạo phạm ban nãy, Raymond cuống quít dùng tiếng Ả rập sứt sẹo muốn giải thích, nhưng lúc thanh niên vẻ mặt hoảng loạn mở miệng, lời giải thích của Raymond bị nghẹn ở cổ họng, làm sao cũng không ra được.
Thanh niên dùng giọng nói rất nặng lại có lực xuyên thấu nói ra ngôn ngữ xa lạ, ngữ khí lo lắng hình như đang chất vấn. Raymond ngây ra tại chỗ, cố gắng nghe hiểu, nhưng trong cách phát âm của người này, ngay cả một chút bóng dáng ngữ hệ cũng không có. Raymond chỉ hiểu được tiếng Anh cùng tiếng Ả rập, chỉ có thể quái lạ nhìn thanh niên vẻ mặt kích động vung tay la hét.
“ Anh chờ một chút, nói chậm một chút!” Raymond giơ tay lên ngăn cản người đối diện tiếp tục làm hỗn loạn suy nghĩ y, nhưng động tác y hình như chọc giận đối phương, vẻ mặt thanh niên nháy mắt tràn ngập phẫn nộ, hét to một tiếng đánh tới y.
Không chút phòng bị bị thanh niên bóp cổ, Raymond liều mạng giãy giụa, y vươn tay muốn đẩy cằm thanh niên đang đứng vững ra sau, nhưng đau nhức đột ngột truyền đến từ đầu ngón tay làm y càng khó thở. Cổ bị bóp, ngón tay cũng bị cắn không lưu tình, mặt Raymond nghẹn cơ hồ chảy ra máu, ngay lúc ý thức y bắt đầu mơ hồ, đột ngột truyền đến âm thanh đồ sứ vỡ vụn.
Raymond choáng váng xây xẩm cho rằng âm thanh này là dây thần kinh mình bị gãy, nhưng một lượng lớn không khí trong lành đột ngột tuôn vào phổi sau đó khiến y ho khan kịch liệt. Ngực tựa như bị một tảng đá lớn đè xuống, Raymond cúi đầu, phát hiện thanh niên úp sấp hôn mê bất tỉnh trên người y, đỉnh đầu bị bình hoa đập vào chảy ra máu tươi đỏ đến chói mắt.
“ Chúa… Chúa ơi… Em giết người rồi….” Charlotte vẻ mặt tái nhợt đứng trên cầu thang, toàn thân không ngừng run rẩy. Raymond thở hổn hển đẩy thanh niên trên người sang một bên, dò xét hơi thở mới lảo đảo đứng dậy ôm lấy Charlotte.
“ Em yêu, không có việc gì, không có việc gì, em không giết người.” Y an ủi Charlotte trong ngực, cảm giác mệt mỏi mới sống sót làm y đầu choáng mắt hoa. Âm thanh cực đại khiến Jim vịn tường kéo chân đi ra. Nghe Raymond kể lại qua loa, Jim nhíu mày.
“ Cứ báo cảnh sát đi!”
Raymond nhìn thanh niên ngã giữa cầu thang không ngừng chảy máu, lắc đầu có chút đăm chiêu. Y buông Charlotte ra tiến lên phía trước đỡ thanh niên hôn mê lên, đi về phía khách phòng bên trong.
“ Charlotte, lấy hộp thuốc đến đây.”
“ Ray! Cậu nghĩ sao vậy? Người này thiếu chút nữa giết cậu!”
Jim theo sau nhịn không được kêu to, hoàn toàn không thể hiểu tại sao Raymond muốn cứu một tên giết người. Raymond cũng không đáp lại nghi hoặc của Jim, y đặt thanh niên lên giường, sau đó khử trùng cho vết thương của hắn.
“ Chết tiệt, tôi càng lúc càng không hiểu cậu!” Jim nổi giận gầm lên một tiếng, hất cửa mà đi, Charlotte lo sợ bất an bưng nước ấm đi đến trước giường, khẽ run rẩy vươn tay dò xét hơi thở, sau đó thở một hơi yên tâm.
“ Quá tốt, còn sống…” Tiếng Charlotte có chút nghẹn ngào, cô thật sự cho rằng mình đã giết người. Lúc ấy, cô nghe ngoài cửa có tiếng cãi nhau, liền lập tức đi ra, lại thấy người đàn ông xa lạ kia bóp cổ Raymond! Dưới tình thế cấp bách, Charlotte cầm bình hoa trang trí đập vào. Nếu thật sự giết người, e rằng cả đời này cô cũng không thể thanh thản.
“ Cám ơn em đã cứu anh!” Raymond hôn má Charlotte tỏ vẻ cảm ơn, sau đó thông thạo bôi thuốc quấn băng cho thanh niên.
“ Anh ta tại sao muốn tấn công anh?” Charlotte hỏi.
“ Không biết.” Thở dài, Raymond chuẩn bị bôi thuốc sát trùng vào ngón tay bị cắn, Charlotte thấy thế nhận lấy bông gòn, cẩn thận băng bó cho y. Raymond nhìn động tác dịu dàng của cô, trong lòng một mảnh ấm áp, sau khi thiếu chút nữa được Chúa gọi về, bất cứ việc nhỏ gì cũng làm y cảm thấy còn sống là một chuyện vô cùng hạnh phúc.
Raymond quay đầu nhìn người tập kích mình, kỳ thực y cũng muốn báo cảnh sát, nhưng sau khi báo thì sao, với mức độ thù ghét người Anh của cả Ai Cập, e rằng cảnh sát Ai Cập sẽ không thèm phân bua lấy tội danh làm hại công dân bản địa mà bắt lấy họ. Cho dù Charlotte là con gái đại sứ Anh quốc, y nghĩ những cảnh sát tùy cơ trả thù đó cũng sẽ không nghĩ nhiều như vậy.
Raymond cúi đầu hôn mái tóc tỏa ra hương hoa nhàn nhạt của Charlotte, làm cô đỏ mặt mắc cỡ. Raymond khẽ cười, che giấu sự chột dạ bản thân. Trước lấy an nguy của Charlotte làm cớ, nhưng trên thực tế, trong đầu Raymond toàn bộ đều là cái khố váy trên thân thanh niên cổ quái kia. Chẳng lẽ người này thuộc về một bộ tộc cổ xưa còn sót lại ẩn náo ở nơi nào đó, còn chưa bị người phát hiện? Có thể có một ngôi mộ hay kho báu bí mật vẫn được bộ tộc sống sót bảo vệ từ cổ đại đến ngày nay không?
Raymond tính chờ người này tỉnh lại, mang hắn đến chỗ Hawass, xem có thể tìm ra manh mối gì từ hắn hay không. Y hoàn toàn quên chuyện bị Tổng đốc ra lệnh cưỡng chế rời khỏi Ai Cập, đắm chìm trong đủ loại hoang tưởng.