Chương 14
Sau khi các bà cô rời khỏi tiệm hoa, Minh Tuấn thở phào nhẹ nhõm. Anh biết rằng những khách hàng như vậy thường rất tò mò và thích trêu chọc, nhưng họ cũng mang lại không khí vui vẻ cho cửa tiệm. Tuy nhiên, Minh Tuấn cũng để ý rằng Tiểu Ly có vẻ hơi im lặng sau khi các bà cô rời đi. Anh bước đến bên cô, cố gắng tìm hiểu xem có điều gì không ổn.
"Tiểu Ly, em có ổn không?" Minh Tuấn hỏi, giọng nhẹ nhàng nhưng đầy sự quan tâm. Anh thấy cô cúi đầu, không nói gì, và anh cảm nhận được sự khó chịu trong ánh mắt cô.
Tiểu Ly ngước lên, nhưng không nhìn vào Minh Tuấn. "Em ổn," cô trả lời, nhưng giọng của cô không thuyết phục. Cô có vẻ như đang giận dỗi, và Minh Tuấn muốn biết tại sao.
Minh Tuấn cảm thấy bối rối. "Em có vẻ không ổn lắm. Có chuyện gì xảy ra? Em có thể nói với anh," anh nói, giọng đầy sự khích lệ.
Tiểu Ly nhìn Minh Tuấn, đôi mắt có chút giận dỗi. "Anh đã nói với các bà cô đó rằng em là 'bạn thân'. Em nghĩ chúng ta là... ừm, em nghĩ chúng ta không chỉ là bạn thân," cô nói, giọng có chút trách móc.
Minh Tuấn nhận ra rằng anh đã khiến Tiểu Ly cảm thấy bị tổn thương. "Anh xin lỗi. Anh không muốn làm em khó chịu. Nhưng em biết không, dù anh có nói là 'bạn thân', các bà cô đó vẫn biết em là bạn gái anh. Không ai có thể giấu diếm điều đó," anh nói, giọng đầy sự an ủi.
Tiểu Ly cảm thấy bất ngờ. "Thật sao? Nhưng tại sao anh lại nói như vậy? Em không muốn người khác nghĩ rằng chúng ta chỉ là bạn thân," cô nói, giọng có chút ngạc nhiên.
Minh Tuấn cười nhẹ. "Anh không muốn gây chú ý quá mức, nhưng anh không thể che giấu cảm xúc của mình. Dù anh nói gì, mọi người vẫn có thể cảm nhận được rằng chúng ta có một mối quan hệ đặc biệt. Em là người mà anh yêu thương, và không ai có thể thay đổi điều đó," anh nói, giọng đầy sự chân thành.
Tiểu Ly cảm thấy tim mình đập nhanh hơn. Cô không ngờ rằng Minh Tuấn có thể nói ra những lời như vậy. Trước khi cô kịp phản ứng, Minh Tuấn tiến tới gần hơn và trao cho cô một nụ hôn nồng cháy. Anh ấy vuốt lấy mái tóc dài của cô rồi hôn cô một cách sâu lắng làm Tiểu Ly không còn nghĩ tới điều gì khác ngoài anh. Hơi thở của hai người hòa vào làm một. Minh Tuấn tách ra để lại một sợi chỉ bạc đầy tinh tế, lúc này Tiểu Ly vẫn còn mơ màng sau nụ hôn bất ngờ của Minh Tuấn. Sự ấm áp và dịu dàng của nụ hôn khiến Tiểu Ly cảm thấy như mọi thứ tan biến, chỉ còn lại tình yêu và sự gắn kết giữa hai người.
Khi nụ hôn kết thúc, Minh Tuấn nhìn vào mắt Tiểu Ly, nụ cười dịu dàng trên môi. "Anh không muốn làm em buồn. Em là người quan trọng nhất với anh, và anh sẽ luôn ở bên em," anh nói, giọng đầy sự dịu dàng.
Tiểu Ly cảm thấy mình không còn giận dỗi nữa. Nụ hôn của Minh Tuấn đã khiến cô cảm thấy an toàn và yêu thương. Cô gật đầu nhẹ, rồi cười. "Em hiểu rồi. Em chỉ muốn chắc chắn rằng anh cũng cảm thấy như vậy," cô nói, giọng đầy sự ấm áp.
Minh Tuấn cười, rồi nhẹ nhàng nắm lấy tay Tiểu Ly. "Anh luôn cảm thấy như vậy, Tiểu Ly. Và anh sẽ không bao giờ thay đổi," anh nói, giọng đầy sự quyết tâm.
...----------------...
Minh Tuấn và Tiểu Ly đã có một buổi chiều đầy vui vẻ trong tiệm hoa, nhưng khi trời tối, Minh Tuấn bắt đầu cảm thấy lo lắng vì Minh Lan vẫn chưa trở lại. Anh gọi điện cho em gái nhiều lần nhưng không có hồi âm. Nỗi lo lắng ngày càng tăng khi anh không biết chuyện gì đang xảy ra. Minh Tuấn nhìn đồng hồ và cảm thấy cần phải hành động.
"Tiểu Ly, Minh Lan vẫn chưa về, anh gọi mãi mà không được. Anh lo lắng quá," Minh Tuấn nói, giọng đầy sự căng thẳng. Anh biết Minh Lan đã hẹn đi chơi với Cố Văn Cường, nhưng việc không nghe được tin tức gì khiến anh không yên lòng.
Tiểu Ly cũng cảm thấy lo lắng. "Em nghĩ chúng ta nên ra ngoài tìm cô ấy. Nghe bảo Minh Lan hẹn bạn đi chơi ở công viên. Chúng ta nên đến đó xem sao," cô nói, giọng đầy sự khẩn cấp.
Minh Tuấn đồng ý và nhanh chóng rời khỏi tiệm hoa cùng Tiểu Ly. Họ chạy đến công viên, nơi mà Minh Lan thường đến chơi với bạn bè. Nhưng khi đến gần công viên, họ thấy Minh Lan chạy ra từ một con đường bên cạnh, vẻ mặt đầy sợ hãi và hoảng loạn. "Cứu! Cứu! Ai đó giúp với!" cô hét lên, giọng đầy sự hoảng sợ.
Minh Tuấn và Tiểu Ly nhanh chóng chạy tới chỗ Minh Lan. "Minh Lan, chuyện gì xảy ra? Em có sao không?" Minh Tuấn hỏi, giọng đầy sự lo lắng.
Minh Lan thở dốc, cố gắng lấy lại bình tĩnh. "Bọn em bị tấn công bởi một nhóm người lạ mặt. Cố Văn Cường bảo em chạy đi, cậu ấy sẽ ở lại cản họ. Nhưng em lo lắng cho cậu ấy," cô nói, giọng đầy sự hoảng loạn.
Minh Tuấn và Tiểu Ly lập tức chạy về hướng Minh Lan vừa đến. Khi họ đến nơi, họ thấy một vũng máu trên đường và Cố Văn Cường đang nằm trên đó, bất tỉnh. Minh Tuấn không chần chừ, anh nhanh chóng kiểm tra tình trạng của Cố Văn Cường và thấy rằng cậu ta bị thương nặng.
"Tiểu Ly, gọi cấp cứu ngay! Chúng ta cần đưa cậu ấy đến bệnh viện," Minh Tuấn nói, giọng đầy sự lo lắng. Anh cố gắng giữ Cố Văn Cường ổn định trong khi Tiểu Ly gọi điện thoại cấp cứu.
Tiểu Ly nhanh chóng gọi cấp cứu, giọng của cô đầy sự khẩn cấp. Trong khi chờ đợi, Minh Tuấn cố gắng giữ cho Cố Văn Cường tỉnh táo, nhưng cậu ta mất nhiều máu và cần được cấp cứu ngay lập tức. Khi xe cứu thương đến, họ nhanh chóng đưa Cố Văn Cường lên xe và rời đi, để lại Minh Tuấn, Tiểu Ly và Minh Lan đứng đó, cảm thấy hoảng loạn và lo lắng về những gì vừa xảy ra.
Minh Lan cảm thấy mình đáng trách vì đã để xảy ra chuyện này. Cô không ngờ rằng buổi hẹn vui vẻ lại kết thúc bằng một sự việc đáng sợ như vậy. Minh Tuấn và Tiểu Ly cùng nhau đến bệnh viện, biết rằng Cố Văn Cường cần được chăm sóc ngay lập tức và họ phải ở bên nhau để đối phó với những hậu quả khó lường.
"Tiểu Ly, em có ổn không?" Minh Tuấn hỏi, giọng nhẹ nhàng nhưng đầy sự quan tâm. Anh thấy cô cúi đầu, không nói gì, và anh cảm nhận được sự khó chịu trong ánh mắt cô.
Tiểu Ly ngước lên, nhưng không nhìn vào Minh Tuấn. "Em ổn," cô trả lời, nhưng giọng của cô không thuyết phục. Cô có vẻ như đang giận dỗi, và Minh Tuấn muốn biết tại sao.
Minh Tuấn cảm thấy bối rối. "Em có vẻ không ổn lắm. Có chuyện gì xảy ra? Em có thể nói với anh," anh nói, giọng đầy sự khích lệ.
Tiểu Ly nhìn Minh Tuấn, đôi mắt có chút giận dỗi. "Anh đã nói với các bà cô đó rằng em là 'bạn thân'. Em nghĩ chúng ta là... ừm, em nghĩ chúng ta không chỉ là bạn thân," cô nói, giọng có chút trách móc.
Minh Tuấn nhận ra rằng anh đã khiến Tiểu Ly cảm thấy bị tổn thương. "Anh xin lỗi. Anh không muốn làm em khó chịu. Nhưng em biết không, dù anh có nói là 'bạn thân', các bà cô đó vẫn biết em là bạn gái anh. Không ai có thể giấu diếm điều đó," anh nói, giọng đầy sự an ủi.
Tiểu Ly cảm thấy bất ngờ. "Thật sao? Nhưng tại sao anh lại nói như vậy? Em không muốn người khác nghĩ rằng chúng ta chỉ là bạn thân," cô nói, giọng có chút ngạc nhiên.
Minh Tuấn cười nhẹ. "Anh không muốn gây chú ý quá mức, nhưng anh không thể che giấu cảm xúc của mình. Dù anh nói gì, mọi người vẫn có thể cảm nhận được rằng chúng ta có một mối quan hệ đặc biệt. Em là người mà anh yêu thương, và không ai có thể thay đổi điều đó," anh nói, giọng đầy sự chân thành.
Tiểu Ly cảm thấy tim mình đập nhanh hơn. Cô không ngờ rằng Minh Tuấn có thể nói ra những lời như vậy. Trước khi cô kịp phản ứng, Minh Tuấn tiến tới gần hơn và trao cho cô một nụ hôn nồng cháy. Anh ấy vuốt lấy mái tóc dài của cô rồi hôn cô một cách sâu lắng làm Tiểu Ly không còn nghĩ tới điều gì khác ngoài anh. Hơi thở của hai người hòa vào làm một. Minh Tuấn tách ra để lại một sợi chỉ bạc đầy tinh tế, lúc này Tiểu Ly vẫn còn mơ màng sau nụ hôn bất ngờ của Minh Tuấn. Sự ấm áp và dịu dàng của nụ hôn khiến Tiểu Ly cảm thấy như mọi thứ tan biến, chỉ còn lại tình yêu và sự gắn kết giữa hai người.
Khi nụ hôn kết thúc, Minh Tuấn nhìn vào mắt Tiểu Ly, nụ cười dịu dàng trên môi. "Anh không muốn làm em buồn. Em là người quan trọng nhất với anh, và anh sẽ luôn ở bên em," anh nói, giọng đầy sự dịu dàng.
Tiểu Ly cảm thấy mình không còn giận dỗi nữa. Nụ hôn của Minh Tuấn đã khiến cô cảm thấy an toàn và yêu thương. Cô gật đầu nhẹ, rồi cười. "Em hiểu rồi. Em chỉ muốn chắc chắn rằng anh cũng cảm thấy như vậy," cô nói, giọng đầy sự ấm áp.
Minh Tuấn cười, rồi nhẹ nhàng nắm lấy tay Tiểu Ly. "Anh luôn cảm thấy như vậy, Tiểu Ly. Và anh sẽ không bao giờ thay đổi," anh nói, giọng đầy sự quyết tâm.
...----------------...
Minh Tuấn và Tiểu Ly đã có một buổi chiều đầy vui vẻ trong tiệm hoa, nhưng khi trời tối, Minh Tuấn bắt đầu cảm thấy lo lắng vì Minh Lan vẫn chưa trở lại. Anh gọi điện cho em gái nhiều lần nhưng không có hồi âm. Nỗi lo lắng ngày càng tăng khi anh không biết chuyện gì đang xảy ra. Minh Tuấn nhìn đồng hồ và cảm thấy cần phải hành động.
"Tiểu Ly, Minh Lan vẫn chưa về, anh gọi mãi mà không được. Anh lo lắng quá," Minh Tuấn nói, giọng đầy sự căng thẳng. Anh biết Minh Lan đã hẹn đi chơi với Cố Văn Cường, nhưng việc không nghe được tin tức gì khiến anh không yên lòng.
Tiểu Ly cũng cảm thấy lo lắng. "Em nghĩ chúng ta nên ra ngoài tìm cô ấy. Nghe bảo Minh Lan hẹn bạn đi chơi ở công viên. Chúng ta nên đến đó xem sao," cô nói, giọng đầy sự khẩn cấp.
Minh Tuấn đồng ý và nhanh chóng rời khỏi tiệm hoa cùng Tiểu Ly. Họ chạy đến công viên, nơi mà Minh Lan thường đến chơi với bạn bè. Nhưng khi đến gần công viên, họ thấy Minh Lan chạy ra từ một con đường bên cạnh, vẻ mặt đầy sợ hãi và hoảng loạn. "Cứu! Cứu! Ai đó giúp với!" cô hét lên, giọng đầy sự hoảng sợ.
Minh Tuấn và Tiểu Ly nhanh chóng chạy tới chỗ Minh Lan. "Minh Lan, chuyện gì xảy ra? Em có sao không?" Minh Tuấn hỏi, giọng đầy sự lo lắng.
Minh Lan thở dốc, cố gắng lấy lại bình tĩnh. "Bọn em bị tấn công bởi một nhóm người lạ mặt. Cố Văn Cường bảo em chạy đi, cậu ấy sẽ ở lại cản họ. Nhưng em lo lắng cho cậu ấy," cô nói, giọng đầy sự hoảng loạn.
Minh Tuấn và Tiểu Ly lập tức chạy về hướng Minh Lan vừa đến. Khi họ đến nơi, họ thấy một vũng máu trên đường và Cố Văn Cường đang nằm trên đó, bất tỉnh. Minh Tuấn không chần chừ, anh nhanh chóng kiểm tra tình trạng của Cố Văn Cường và thấy rằng cậu ta bị thương nặng.
"Tiểu Ly, gọi cấp cứu ngay! Chúng ta cần đưa cậu ấy đến bệnh viện," Minh Tuấn nói, giọng đầy sự lo lắng. Anh cố gắng giữ Cố Văn Cường ổn định trong khi Tiểu Ly gọi điện thoại cấp cứu.
Tiểu Ly nhanh chóng gọi cấp cứu, giọng của cô đầy sự khẩn cấp. Trong khi chờ đợi, Minh Tuấn cố gắng giữ cho Cố Văn Cường tỉnh táo, nhưng cậu ta mất nhiều máu và cần được cấp cứu ngay lập tức. Khi xe cứu thương đến, họ nhanh chóng đưa Cố Văn Cường lên xe và rời đi, để lại Minh Tuấn, Tiểu Ly và Minh Lan đứng đó, cảm thấy hoảng loạn và lo lắng về những gì vừa xảy ra.
Minh Lan cảm thấy mình đáng trách vì đã để xảy ra chuyện này. Cô không ngờ rằng buổi hẹn vui vẻ lại kết thúc bằng một sự việc đáng sợ như vậy. Minh Tuấn và Tiểu Ly cùng nhau đến bệnh viện, biết rằng Cố Văn Cường cần được chăm sóc ngay lập tức và họ phải ở bên nhau để đối phó với những hậu quả khó lường.