Chương 17
Buổi sáng vài hôm sau đó, khi Tiểu Ly chuẩn bị đến trường, cô cảm thấy mọi thứ có chút khác biệt. Có điều gì đó bất an trong không khí, và cô biết rằng mọi thứ sẽ không còn như trước nữa. Lê Hương đã có mặt trong bếp, đang chuẩn bị bữa sáng, nhưng ánh mắt của bà ta chứa đựng sự tính toán.
Khi Tiểu Ly bước ra khỏi phòng, Lê Hương nhìn lên và cười giả lả. "Chào buổi sáng, Tiểu Ly. Con dậy rồi à? Mẹ nghĩ hôm nay Dương Khuê sẽ đi học cùng con. Mẹ muốn hai đứa có thêm thời gian bên nhau để tăng tình cảm chị em," bà ta nói, giọng đầy vẻ thân thiện giả tạo.
Tiểu Ly cảm thấy có điều gì đó không ổn. Dương Khuê vừa mới có những hành động đe dọa cô tối hôm trước, và bây giờ cô ta lại được Lê Hương đề nghị đi học cùng cô. Tiểu Ly biết rằng điều này không phải vì sự quan tâm mà là để kiểm soát và gây thêm áp lực.
"Con nghĩ Dương Khuê có thể tự đi học được. Mình không cần phải đi chung," Tiểu Ly nói, cố gắng giữ giọng bình tĩnh.
Lê Hương mỉm cười, nhưng ánh mắt không thể che giấu sự cứng rắn. "Không sao, con ạ. Mẹ chỉ muốn chắc chắn rằng hai đứa có thời gian bên nhau. Còn gì tuyệt vời hơn là đi học cùng chị em trong gia đình, đúng không?" bà ta nói, giọng nhẹ nhàng nhưng đầy áp lực.
Tiểu Ly biết rằng phản đối sẽ chỉ gây thêm rắc rối. "Được rồi, nếu mẹ muốn vậy thì con sẽ đi cùng," cô nói, cố gắng giữ giọng bình tĩnh.
Khi đến trường, Tiểu Ly đi cùng Dương Khuê, nhưng cảm giác không thoải mái. Dương Khuê không nói nhiều, nhưng ánh mắt cô ta đầy sự toan tính. Tiểu Ly biết rằng cô ta đang tìm cách kiểm soát và gây áp lực, và cô cần phải cảnh giác.
Minh Lan thấy cảnh này và cảm thấy vô cùng khó chịu. Cô biết rằng Dương Khuê là người không đáng tin và luôn gây rắc rối cho Tiểu Ly. Nhưng cô cũng hiểu rằng việc lên tiếng có thể gây thêm căng thẳng, và cô không muốn tạo thêm rắc rối cho bạn mình.
"Tiểu Ly, cậu có ổn không?" Minh Lan hỏi khi thấy Tiểu Ly đến trường cùng Dương Khuê. Cô cảm thấy lo lắng cho bạn mình và muốn chắc chắn rằng mọi thứ vẫn ổn.
Tiểu Ly cố gắng cười nhẹ, nhưng nụ cười không hoàn toàn tự nhiên. "Mình ổn, Minh Lan. Mình chỉ cần giữ bình tĩnh. Dương Khuê không phải là vấn đề lớn," cô nói, nhưng ánh mắt đầy sự lo lắng.
Minh Lan biết rằng Tiểu Ly đang cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng cô cũng biết rằng có điều gì đó không ổn. Cô quyết định sẽ ở bên Tiểu Ly và không để Dương Khuê gây thêm rắc rối cho bạn mình. Dù mọi thứ có khó khăn thế nào, cô sẽ không để Tiểu Ly phải đối mặt với những áp lực một mình.
Dương Khuê xuất hiện ở trường với vẻ ngoài khá bình thường, nhưng những người quen biết cô ta biết rằng vẻ bình thản này thường ẩn chứa điều gì đó không tốt. Sau khi xảy ra vụ việc ở bệnh viện và việc cô ta bị đánh, mọi người đều cảm thấy rằng có điều gì đó không đúng ở Dương Khuê.
Hôm nay, Dương Khuê bước tới chỗ Minh Lan, khuôn mặt cô ta thể hiện sự hối lỗi và một chút dè dặt. Cô ta biết rằng mình cần phải làm điều gì đó để lấy lại hình ảnh sau khi bị Dương Hiệp chỉ trích và bị đánh. Để thực hiện điều đó, Dương Khuê chọn cách tiếp cận Minh Lan, người mà cô ta biết rằng sẽ cẩn thận trong cách đối phó.
"Minh Lan, cậu có chút thời gian không?" Dương Khuê hỏi, giọng đầy sự nhẹ nhàng và vẻ mặt như thể cô ta thật sự hối lỗi. "Mình muốn nói chuyện và xin lỗi về những gì đã xảy ra trước đây."
Minh Lan ngạc nhiên trước lời xin lỗi này. Dương Khuê không phải là người dễ dàng thừa nhận sai lầm, và sự xuất hiện của cô ta luôn đi kèm với một điều gì đó không an toàn. Nhưng Minh Lan quyết định nghe cô ta, dù cảm thấy không hoàn toàn thoải mái.
"Dương Khuê, cậu muốn nói gì?" Minh Lan hỏi, giọng cẩn thận và hơi nghi ngờ. Cô muốn biết tại sao Dương Khuê lại đột nhiên tỏ ra hối lỗi.
Dương Khuê cười nhẹ, cố gắng tỏ ra chân thành. "Minh Lan, mình biết trước đây đã có nhiều rắc rối giữa chúng ta. Mình đã làm những điều không đúng, và mình muốn xin lỗi. Mình biết rằng mình đã gây ra nhiều đau khổ, và mình thực sự hối hận," cô ta nói, giọng đầy vẻ dịu dàng.
Minh Lan nhìn Dương Khuê, cố gắng đọc hiểu ý định thực sự của cô ta. "Cậu xin lỗi về điều gì? Cậu có biết rằng những gì cậu đã làm gây ra rất nhiều rắc rối cho Tiểu Ly và những người khác không?" cô hỏi, giọng hơi nghiêm túc.
Dương Khuê gật đầu, vẫn giữ vẻ mặt hối lỗi. "Mình biết. Mình đã suy nghĩ rất nhiều về những gì mình đã làm. Mình không muốn tiếp tục như vậy. Mình muốn sửa chữa mọi thứ và làm hòa với mọi người," cô ta nói, giọng đầy vẻ hối hận.
Minh Lan không hoàn toàn tin tưởng Dương Khuê, nhưng cô quyết định sẽ quan sát thêm trước khi đưa ra kết luận. "Mình hy vọng cậu thật lòng. Chúng ta cần sự chân thành, và nếu cậu thực sự muốn thay đổi, thì tốt hơn là cậu hãy chứng minh bằng hành động," cô nói, giọng cẩn thận.
Dương Khuê gật đầu, nở nụ cười dịu dàng. "Cảm ơn, Minh Lan. Mình biết rằng mình cần phải làm nhiều hơn là chỉ xin lỗi. Mình sẽ cố gắng thay đổi và làm những điều đúng đắn," cô ta nói, rồi rời đi.
Minh Lan quan sát Dương Khuê khi cô ta rời đi, không hoàn toàn chắc chắn về ý định của cô ta. Cô biết rằng Dương Khuê có thể rất nguy hiểm, và việc xin lỗi này có thể chỉ là một phần của kế hoạch nào đó. Minh Lan quyết định sẽ cảnh giác và không để Dương Khuê gây thêm rắc rối cho bạn mình.
Minh Lan cảm thấy không thoải mái suốt cả buổi sáng. Sự xuất hiện của Dương Khuê trong lớp, cùng với thái độ giả tạo của cô ta, đã khiến không khí trở nên căng thẳng. Tiểu Ly cũng không có vẻ gì thoải mái khi phải chịu đựng Dương Khuê suốt buổi học. Minh Lan nhận thấy Tiểu Ly có vẻ hơi xa cách, và họ không nói chuyện nhiều như thường ngày.
Sau giờ học, Minh Lan định gặp Tiểu Ly để cùng về nhà, nhưng cô thấy Tiểu Ly đang xem tin nhắn trên điện thoại, rồi nhanh chóng rời khỏi lớp. Minh Lan tò mò nhưng nghĩ rằng Tiểu Ly có việc riêng, nên cô không theo đuổi ngay lập tức. Cô có chút việc cần giải quyết, nên nghĩ sẽ gặp Tiểu Ly sau.
Khi Minh Lan hoàn thành công việc của mình, cô quyết định đi tìm Tiểu Ly để xem cô ấy đang ở đâu. Cô bước qua lớp học bên cạnh, nơi mà cô nghĩ Tiểu Ly có thể đang ở đó. Khi bước vào lớp, Minh Lan cảm thấy sốc khi thấy Cố Văn Cường đang nói chuyện rất gần gũi với Tiểu Ly. Lớp học chỉ có hai người họ, và Cố Văn Cường đang hỏi han Tiểu Ly rất kỹ lưỡng, như thể họ đã quen biết từ trước.
Minh Lan cảm thấy một sự bất an lan tỏa trong lòng. Tại sao Tiểu Ly lại ở đây với Cố Văn Cường? Và tại sao cô ấy không nói gì về việc này? Minh Lan không muốn kết luận vội, nhưng tình huống này khiến cô cảm thấy nghi ngờ. Tiểu Ly luôn là người thẳng thắn, vậy tại sao bây giờ cô ấy lại bí mật?
Minh Lan bước tới, cố gắng giữ vẻ bình tĩnh. "Tiểu Ly, cậu đang làm gì ở đây? Mình đã tìm cậu khắp nơi," cô nói, giọng có chút khó chịu.
Tiểu Ly giật mình khi thấy Minh Lan. Cô không nghĩ rằng bạn mình sẽ đến đây. "Ồ, Minh Lan, mình chỉ đang nói chuyện với Cố Văn Cường thôi. Anh ấy đang hỏi thăm vài điều," cô nói, giọng hơi lúng túng.
Minh Lan không hoàn toàn tin tưởng. "Vậy sao cậu không nói với mình? Tại sao lại phải giấu?" cô hỏi, giọng đầy sự nghi ngờ. "Cậu biết rằng mọi người sẽ nghĩ gì nếu thấy cậu ở đây với Cố Văn Cường, đúng không?"
Cố Văn Cường cười nhẹ, cố gắng xoa dịu tình hình. "Minh Lan, mình chỉ muốn hỏi thăm vài điều. Tiểu Ly và mình chỉ là bạn. Không có gì phải lo lắng," anh nói, giọng nhẹ nhàng.
Minh Lan nhìn từ Tiểu Ly sang Cố Văn Cường, cảm thấy sự không chắc chắn. "Mình không biết các cậu đang làm gì, nhưng mình hy vọng mọi thứ không như mình nghĩ. Cố Văn Cường, cậu nên nhớ rằng cậu có người yêu rồi. Đừng để mọi người hiểu lầm," cô nói, giọng cứng rắn.
Tiểu Ly cảm thấy căng thẳng. Cô không muốn gây rắc rối, nhưng tình huống này khiến mọi thứ trở nên khó xử. "Minh Lan, mình không làm gì sai. Mình chỉ đang nói chuyện. Không có gì phải lo lắng," cô nói, giọng cố gắng trấn an.
Minh Lan không muốn làm to chuyện, nhưng sự bất an vẫn còn đó. "Được rồi, nhưng mình hy vọng cậu sẽ nói với mình về những gì cậu đang làm. Mình không muốn thấy cậu gặp rắc rối," cô nói, giọng đầy sự cảnh báo.
Tiểu Ly gật đầu, nhưng cô biết rằng mọi thứ đã trở nên phức tạp hơn. Cô không muốn làm Minh Lan hiểu lầm, nhưng cô cũng không muốn gây rắc rối cho Cố Văn Cường. Cô quyết định sẽ giải thích sau, nhưng bây giờ cô cần rời khỏi đây trước khi tình hình trở nên tồi tệ hơn.
Minh Lan rời đi, cảm thấy khó chịu. Cô không muốn nghĩ xấu về bạn mình, nhưng tình huống này khiến cô cảm thấy không yên tâm. Nhưng Minh Lan không thể đưa ra bất cứ lí do gì, kể cả rằng họ không hề quen biết nhau.
Khi Tiểu Ly bước ra khỏi phòng, Lê Hương nhìn lên và cười giả lả. "Chào buổi sáng, Tiểu Ly. Con dậy rồi à? Mẹ nghĩ hôm nay Dương Khuê sẽ đi học cùng con. Mẹ muốn hai đứa có thêm thời gian bên nhau để tăng tình cảm chị em," bà ta nói, giọng đầy vẻ thân thiện giả tạo.
Tiểu Ly cảm thấy có điều gì đó không ổn. Dương Khuê vừa mới có những hành động đe dọa cô tối hôm trước, và bây giờ cô ta lại được Lê Hương đề nghị đi học cùng cô. Tiểu Ly biết rằng điều này không phải vì sự quan tâm mà là để kiểm soát và gây thêm áp lực.
"Con nghĩ Dương Khuê có thể tự đi học được. Mình không cần phải đi chung," Tiểu Ly nói, cố gắng giữ giọng bình tĩnh.
Lê Hương mỉm cười, nhưng ánh mắt không thể che giấu sự cứng rắn. "Không sao, con ạ. Mẹ chỉ muốn chắc chắn rằng hai đứa có thời gian bên nhau. Còn gì tuyệt vời hơn là đi học cùng chị em trong gia đình, đúng không?" bà ta nói, giọng nhẹ nhàng nhưng đầy áp lực.
Tiểu Ly biết rằng phản đối sẽ chỉ gây thêm rắc rối. "Được rồi, nếu mẹ muốn vậy thì con sẽ đi cùng," cô nói, cố gắng giữ giọng bình tĩnh.
Khi đến trường, Tiểu Ly đi cùng Dương Khuê, nhưng cảm giác không thoải mái. Dương Khuê không nói nhiều, nhưng ánh mắt cô ta đầy sự toan tính. Tiểu Ly biết rằng cô ta đang tìm cách kiểm soát và gây áp lực, và cô cần phải cảnh giác.
Minh Lan thấy cảnh này và cảm thấy vô cùng khó chịu. Cô biết rằng Dương Khuê là người không đáng tin và luôn gây rắc rối cho Tiểu Ly. Nhưng cô cũng hiểu rằng việc lên tiếng có thể gây thêm căng thẳng, và cô không muốn tạo thêm rắc rối cho bạn mình.
"Tiểu Ly, cậu có ổn không?" Minh Lan hỏi khi thấy Tiểu Ly đến trường cùng Dương Khuê. Cô cảm thấy lo lắng cho bạn mình và muốn chắc chắn rằng mọi thứ vẫn ổn.
Tiểu Ly cố gắng cười nhẹ, nhưng nụ cười không hoàn toàn tự nhiên. "Mình ổn, Minh Lan. Mình chỉ cần giữ bình tĩnh. Dương Khuê không phải là vấn đề lớn," cô nói, nhưng ánh mắt đầy sự lo lắng.
Minh Lan biết rằng Tiểu Ly đang cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng cô cũng biết rằng có điều gì đó không ổn. Cô quyết định sẽ ở bên Tiểu Ly và không để Dương Khuê gây thêm rắc rối cho bạn mình. Dù mọi thứ có khó khăn thế nào, cô sẽ không để Tiểu Ly phải đối mặt với những áp lực một mình.
Dương Khuê xuất hiện ở trường với vẻ ngoài khá bình thường, nhưng những người quen biết cô ta biết rằng vẻ bình thản này thường ẩn chứa điều gì đó không tốt. Sau khi xảy ra vụ việc ở bệnh viện và việc cô ta bị đánh, mọi người đều cảm thấy rằng có điều gì đó không đúng ở Dương Khuê.
Hôm nay, Dương Khuê bước tới chỗ Minh Lan, khuôn mặt cô ta thể hiện sự hối lỗi và một chút dè dặt. Cô ta biết rằng mình cần phải làm điều gì đó để lấy lại hình ảnh sau khi bị Dương Hiệp chỉ trích và bị đánh. Để thực hiện điều đó, Dương Khuê chọn cách tiếp cận Minh Lan, người mà cô ta biết rằng sẽ cẩn thận trong cách đối phó.
"Minh Lan, cậu có chút thời gian không?" Dương Khuê hỏi, giọng đầy sự nhẹ nhàng và vẻ mặt như thể cô ta thật sự hối lỗi. "Mình muốn nói chuyện và xin lỗi về những gì đã xảy ra trước đây."
Minh Lan ngạc nhiên trước lời xin lỗi này. Dương Khuê không phải là người dễ dàng thừa nhận sai lầm, và sự xuất hiện của cô ta luôn đi kèm với một điều gì đó không an toàn. Nhưng Minh Lan quyết định nghe cô ta, dù cảm thấy không hoàn toàn thoải mái.
"Dương Khuê, cậu muốn nói gì?" Minh Lan hỏi, giọng cẩn thận và hơi nghi ngờ. Cô muốn biết tại sao Dương Khuê lại đột nhiên tỏ ra hối lỗi.
Dương Khuê cười nhẹ, cố gắng tỏ ra chân thành. "Minh Lan, mình biết trước đây đã có nhiều rắc rối giữa chúng ta. Mình đã làm những điều không đúng, và mình muốn xin lỗi. Mình biết rằng mình đã gây ra nhiều đau khổ, và mình thực sự hối hận," cô ta nói, giọng đầy vẻ dịu dàng.
Minh Lan nhìn Dương Khuê, cố gắng đọc hiểu ý định thực sự của cô ta. "Cậu xin lỗi về điều gì? Cậu có biết rằng những gì cậu đã làm gây ra rất nhiều rắc rối cho Tiểu Ly và những người khác không?" cô hỏi, giọng hơi nghiêm túc.
Dương Khuê gật đầu, vẫn giữ vẻ mặt hối lỗi. "Mình biết. Mình đã suy nghĩ rất nhiều về những gì mình đã làm. Mình không muốn tiếp tục như vậy. Mình muốn sửa chữa mọi thứ và làm hòa với mọi người," cô ta nói, giọng đầy vẻ hối hận.
Minh Lan không hoàn toàn tin tưởng Dương Khuê, nhưng cô quyết định sẽ quan sát thêm trước khi đưa ra kết luận. "Mình hy vọng cậu thật lòng. Chúng ta cần sự chân thành, và nếu cậu thực sự muốn thay đổi, thì tốt hơn là cậu hãy chứng minh bằng hành động," cô nói, giọng cẩn thận.
Dương Khuê gật đầu, nở nụ cười dịu dàng. "Cảm ơn, Minh Lan. Mình biết rằng mình cần phải làm nhiều hơn là chỉ xin lỗi. Mình sẽ cố gắng thay đổi và làm những điều đúng đắn," cô ta nói, rồi rời đi.
Minh Lan quan sát Dương Khuê khi cô ta rời đi, không hoàn toàn chắc chắn về ý định của cô ta. Cô biết rằng Dương Khuê có thể rất nguy hiểm, và việc xin lỗi này có thể chỉ là một phần của kế hoạch nào đó. Minh Lan quyết định sẽ cảnh giác và không để Dương Khuê gây thêm rắc rối cho bạn mình.
Minh Lan cảm thấy không thoải mái suốt cả buổi sáng. Sự xuất hiện của Dương Khuê trong lớp, cùng với thái độ giả tạo của cô ta, đã khiến không khí trở nên căng thẳng. Tiểu Ly cũng không có vẻ gì thoải mái khi phải chịu đựng Dương Khuê suốt buổi học. Minh Lan nhận thấy Tiểu Ly có vẻ hơi xa cách, và họ không nói chuyện nhiều như thường ngày.
Sau giờ học, Minh Lan định gặp Tiểu Ly để cùng về nhà, nhưng cô thấy Tiểu Ly đang xem tin nhắn trên điện thoại, rồi nhanh chóng rời khỏi lớp. Minh Lan tò mò nhưng nghĩ rằng Tiểu Ly có việc riêng, nên cô không theo đuổi ngay lập tức. Cô có chút việc cần giải quyết, nên nghĩ sẽ gặp Tiểu Ly sau.
Khi Minh Lan hoàn thành công việc của mình, cô quyết định đi tìm Tiểu Ly để xem cô ấy đang ở đâu. Cô bước qua lớp học bên cạnh, nơi mà cô nghĩ Tiểu Ly có thể đang ở đó. Khi bước vào lớp, Minh Lan cảm thấy sốc khi thấy Cố Văn Cường đang nói chuyện rất gần gũi với Tiểu Ly. Lớp học chỉ có hai người họ, và Cố Văn Cường đang hỏi han Tiểu Ly rất kỹ lưỡng, như thể họ đã quen biết từ trước.
Minh Lan cảm thấy một sự bất an lan tỏa trong lòng. Tại sao Tiểu Ly lại ở đây với Cố Văn Cường? Và tại sao cô ấy không nói gì về việc này? Minh Lan không muốn kết luận vội, nhưng tình huống này khiến cô cảm thấy nghi ngờ. Tiểu Ly luôn là người thẳng thắn, vậy tại sao bây giờ cô ấy lại bí mật?
Minh Lan bước tới, cố gắng giữ vẻ bình tĩnh. "Tiểu Ly, cậu đang làm gì ở đây? Mình đã tìm cậu khắp nơi," cô nói, giọng có chút khó chịu.
Tiểu Ly giật mình khi thấy Minh Lan. Cô không nghĩ rằng bạn mình sẽ đến đây. "Ồ, Minh Lan, mình chỉ đang nói chuyện với Cố Văn Cường thôi. Anh ấy đang hỏi thăm vài điều," cô nói, giọng hơi lúng túng.
Minh Lan không hoàn toàn tin tưởng. "Vậy sao cậu không nói với mình? Tại sao lại phải giấu?" cô hỏi, giọng đầy sự nghi ngờ. "Cậu biết rằng mọi người sẽ nghĩ gì nếu thấy cậu ở đây với Cố Văn Cường, đúng không?"
Cố Văn Cường cười nhẹ, cố gắng xoa dịu tình hình. "Minh Lan, mình chỉ muốn hỏi thăm vài điều. Tiểu Ly và mình chỉ là bạn. Không có gì phải lo lắng," anh nói, giọng nhẹ nhàng.
Minh Lan nhìn từ Tiểu Ly sang Cố Văn Cường, cảm thấy sự không chắc chắn. "Mình không biết các cậu đang làm gì, nhưng mình hy vọng mọi thứ không như mình nghĩ. Cố Văn Cường, cậu nên nhớ rằng cậu có người yêu rồi. Đừng để mọi người hiểu lầm," cô nói, giọng cứng rắn.
Tiểu Ly cảm thấy căng thẳng. Cô không muốn gây rắc rối, nhưng tình huống này khiến mọi thứ trở nên khó xử. "Minh Lan, mình không làm gì sai. Mình chỉ đang nói chuyện. Không có gì phải lo lắng," cô nói, giọng cố gắng trấn an.
Minh Lan không muốn làm to chuyện, nhưng sự bất an vẫn còn đó. "Được rồi, nhưng mình hy vọng cậu sẽ nói với mình về những gì cậu đang làm. Mình không muốn thấy cậu gặp rắc rối," cô nói, giọng đầy sự cảnh báo.
Tiểu Ly gật đầu, nhưng cô biết rằng mọi thứ đã trở nên phức tạp hơn. Cô không muốn làm Minh Lan hiểu lầm, nhưng cô cũng không muốn gây rắc rối cho Cố Văn Cường. Cô quyết định sẽ giải thích sau, nhưng bây giờ cô cần rời khỏi đây trước khi tình hình trở nên tồi tệ hơn.
Minh Lan rời đi, cảm thấy khó chịu. Cô không muốn nghĩ xấu về bạn mình, nhưng tình huống này khiến cô cảm thấy không yên tâm. Nhưng Minh Lan không thể đưa ra bất cứ lí do gì, kể cả rằng họ không hề quen biết nhau.