Chương 8
Minh Tuấn đang sắp xếp những bông hoa trong cửa hàng của mình, ánh nắng buổi chiều dịu dàng chiếu qua cửa sổ, tạo nên một không khí ấm áp. Anh vừa đặt một bó hoa mới vào chiếc bình gần cửa sổ thì nghe tiếng chuông cửa vang lên. Minh Tuấn ngẩng đầu lên, thấy Dương Khuê bước vào, khuôn mặt cô ta rạng rỡ nhưng trong ánh mắt lại có một tia gian xảo.
"Chào Minh Tuấn," Dương Khuê nói, nở nụ cười tươi. "Lâu rồi không gặp, anh vẫn khỏe chứ?"
Minh Tuấn tỏ vẻ thận trọng. Dương Khuê không phải là người mà anh muốn gặp lúc này, đặc biệt sau tất cả những gì cô ta đã làm với Tiểu Ly. "Chào Dương Khuê. Cô đến đây có việc gì không?" anh hỏi, cố gắng giữ giọng lịch sự nhưng cũng rõ ràng không muốn giao tiếp nhiều.
Dương Khuê bước tới gần hơn, vẻ mặt tỏ ra hối lỗi. "Tôi đến đây để xin lỗi về những chuyện đã xảy ra. Tôi biết là mình đã sai, và tôi muốn xin lỗi anh và cả Tiểu Ly," cô ta nói, nhưng trong giọng điệu có một sự giả dối khó nhận ra.
Minh Tuấn vẫn giữ vẻ thận trọng. "Nếu cô muốn xin lỗi, thì hãy nói chuyện với Tiểu Ly. Cô ấy là người đã bị tổn thương," anh nói, không muốn để cô ta diễn trò trong cửa hàng của mình.
Dương Khuê bỗng dưng tỏ ra yếu ớt và buồn bã. "Tôi biết, và tôi cảm thấy rất tồi tệ về điều đó. Tôi chỉ muốn có cơ hội để sửa sai," cô ta nói, rồi bất ngờ "trượt chân" và ngã sà vào lòng Minh Tuấn.
Minh Tuấn giật mình, cố gắng giữ thăng bằng và đỡ lấy Dương Khuê. Nhưng trong giây phút đó, cửa tiệm mở ra, và Tiểu Ly bước vào. Cô thấy cảnh Dương Khuê ngã vào lòng Minh Tuấn, khuôn mặt Minh Tuấn ngạc nhiên và hơi khó xử, còn Dương Khuê thì bám chặt lấy anh như thể không thể đứng vững.
Tiểu Ly cảm thấy một cảm giác lạ thường, như thể trái tim cô vỡ vụn. Cô không nói gì, chỉ quay lưng và chạy ra khỏi cửa hàng, nước mắt rơi xuống má.
Minh Tuấn cố gắng đẩy Dương Khuê ra, nhưng cô ta bám chặt. "Dương Khuê, cô đang làm gì vậy?" anh hỏi, giọng có chút bực tức. "Cô biết tôi không thích những trò này."
Dương Khuê tỏ ra vô tội, nhưng trong ánh mắt lóe lên một tia đắc ý. "Ôi, tôi xin lỗi! Tôi không cố ý, chỉ là chân tôi bị trượt thôi," cô ta nói, nhưng rõ ràng cô ta không hề cảm thấy hối lỗi.
Minh Tuấn không muốn nghe lời biện minh của cô ta. Anh nhanh chóng chạy ra ngoài, tìm kiếm Tiểu Ly. Anh biết rằng cô ấy đã hiểu lầm, và anh cần phải giải thích mọi thứ trước khi mọi chuyện trở nên tồi tệ hơn.
Dương Khuê đứng lại trong cửa hàng, nở nụ cười đắc ý. Cô ta biết rằng sự hiểu lầm này sẽ khiến Tiểu Ly đau khổ, và đó là điều cô ta mong muốn. Mục tiêu của cô ta là làm cho Minh Tuấn và Tiểu Ly xa cách, và dường như cô ta đã đạt được điều đó.
Tiểu Ly chạy ra khỏi cửa hàng hoa của Minh Tuấn, trái tim cô đập mạnh như muốn vỡ tung. Cảnh tượng Dương Khuê ngã vào lòng Minh Tuấn không ngừng quay cuồng trong tâm trí cô. Cô không thể hiểu được chuyện gì đang xảy ra và tại sao lại như vậy. Nước mắt chảy dài trên má, cô chạy mà không biết mình sẽ đi đâu.
Từ ngày Minh Tuấn bước vào cuộc đời cô, mọi thứ đã thay đổi. Anh đã cho cô thấy một thế giới khác, một thế giới mà cô có thể tin tưởng và tìm thấy niềm vui. Anh đã là người đầu tiên quan tâm đến cô, người đầu tiên khiến cô cảm thấy mình có giá trị. Nhưng giờ đây, cô cảm thấy như mọi thứ đang sụp đổ.
"Anh ấy nói yêu mình," cô nghĩ, nỗi đau như dao cắt trong lòng. "Anh ấy nói sẽ bảo vệ mình. Nhưng tại sao lại như vậy? Tại sao Dương Khuê lại ở bên anh ấy? Tại sao anh ấy lại để cô ta ngã vào lòng mình?"
Cô cảm thấy mình thật ngốc nghếch vì đã tin vào tình cảm của Minh Tuấn. Những lời nói của anh, những hành động ấm áp của anh, tất cả dường như đã trở thành vô nghĩa. Cô tự hỏi liệu anh có thực sự yêu mình không, hay chỉ là một trò chơi mà Dương Khuê đang bày ra.
Tiểu Ly chạy đến công viên, nơi cô thường đến để tìm kiếm sự bình yên. Nhưng hôm nay, công viên dường như trống rỗng và lạnh lẽo. Cô ngồi xuống trên một chiếc ghế, đôi vai rung lên vì tiếng khóc. Cô cảm thấy cô đơn và bất lực, như thể mọi hy vọng đã tan biến.
"Không ai cần mình," cô nghĩ, nỗi đau thấm sâu vào trái tim. "Không ai thực sự quan tâm đến mình. Mình chỉ là một kẻ ngoài cuộc, luôn bị bỏ rơi, luôn bị tổn thương."
Cô nhớ lại những ngày tháng cô độc, những ngày không ai ở bên cạnh. Minh Tuấn đã là người duy nhất cho cô hy vọng, nhưng giờ đây, mọi thứ dường như đã quay trở lại với sự cô độc. Cô cảm thấy mình bị phản bội, bị bỏ rơi một lần nữa.
"Mình không muốn cảm thấy như thế này," cô nghĩ, nước mắt rơi không ngừng. "Mình không muốn đau khổ nữa. Nhưng mình không biết làm sao để thoát khỏi nỗi đau này."
Tiểu Ly ngồi đó, cảm giác cô đơn và tuyệt vọng bao trùm. Cô cảm thấy như thế giới đang quay lưng lại với mình, và không có ai để dựa vào. Cô muốn tìm thấy sự bình yên, nhưng dường như điều đó đã quá xa vời. Trong khoảnh khắc đó, cô chỉ muốn biến mất, để không phải cảm thấy nỗi đau và sự tổn thương nữa.
Minh Tuấn chạy ra khỏi cửa hàng hoa, trái tim anh đập mạnh khi thấy Tiểu Ly chạy biến mất trong dòng người đông đúc trên phố. Anh không thể ngờ rằng sự việc lại diễn ra như vậy, và cảm giác hoảng loạn bắt đầu lan tỏa trong tâm trí. Anh chạy khắp nơi, tìm kiếm cô trong các con hẻm, những con đường quen thuộc, nhưng không thấy đâu. Mỗi phút trôi qua, nỗi lo lắng trong lòng anh càng lớn.
Anh gọi tên Tiểu Ly, hy vọng rằng cô vẫn còn gần đó, nhưng không ai trả lời. Minh Tuấn biết rằng Tiểu Ly rất nhạy cảm, và cảnh tượng Dương Khuê ngã vào lòng anh chắc chắn đã gây ra hiểu lầm nghiêm trọng. Anh không thể để mọi chuyện tiếp tục như vậy, anh cần tìm thấy Tiểu Ly và giải thích mọi thứ trước khi quá muộn.
Khi đã tìm kiếm khắp nơi nhưng không có kết quả, Minh Tuấn quyết định gọi điện cho Minh Lan. Cô ấy là người bạn thân nhất của Tiểu Ly, và có thể cô ấy biết nơi Tiểu Ly sẽ đi khi gặp khó khăn. Minh Tuấn rút điện thoại ra, tay run rẩy, và gọi cho Minh Lan.
Chuông đổ một hồi rồi Minh Lan trả lời, giọng đầy hứng khởi vì cô không biết chuyện gì đã xảy ra. "Anh Tuấn? Có chuyện gì vậy?" cô hỏi.
"Minh Lan, Tiểu Ly... cô ấy chạy mất rồi. Anh không thể tìm thấy cô ấy ở đâu cả. Anh nghĩ cô ấy đã hiểu lầm. Em có biết cô ấy có thể đi đâu không?" Minh Tuấn hỏi, giọng đầy lo lắng.
Minh Lan đột nhiên trở nên nghiêm túc. "Anh nói cái gì? Cô ấy chạy mất? Tại sao? Anh đã làm gì vậy?" cô hỏi, giọng bắt đầu có vẻ bực bội.
"Không phải anh. Là Dương Khuê. Cô ta đến cửa hàng và cố tình ngã vào lòng anh. Tiểu Ly bước vào đúng lúc đó và... và cô ấy hiểu lầm. Anh không biết phải làm gì, Minh Lan. Em có thể giúp anh không?" Minh Tuấn giải thích, cố gắng giữ bình tĩnh.
Minh Lan hét lên qua điện thoại. "Anh Tuấn! Làm thế nào anh để chuyện đó xảy ra? Anh có biết Tiểu Ly đã phải trải qua những gì không? Anh phải cẩn thận hơn chứ! Cô ấy rất nhạy cảm, và anh đã làm cô ấy tổn thương! Anh có biết cô ấy có thể làm gì khi buồn không?" Minh Lan nói, giọng đầy giận dữ.
Minh Tuấn cảm thấy bị chỉ trích, nhưng anh biết Minh Lan nói đúng. "Anh biết, anh biết. Nhưng anh cần tìm cô ấy. Anh không muốn mọi chuyện tồi tệ hơn. Em có thể giúp anh tìm không?" anh hỏi, giọng đầy sự lo lắng.
Minh Lan thở ra, cố gắng giữ bình tĩnh. "Được rồi, để em nghĩ xem. Cô ấy thường đến đâu khi buồn? Công viên, đúng không? Anh đã tìm ở đó chưa?" cô hỏi.
"Anh đã tìm rồi, nhưng không thấy. Anh không biết cô ấy có thể đi đâu khác. Anh sợ... anh sợ cô ấy sẽ làm điều gì dại dột," Minh Tuấn nói, cảm thấy trái tim mình nặng trĩu.
Minh Lan cũng lo lắng, nhưng cô quyết định sẽ giúp Minh Tuấn tìm Tiểu Ly. "Anh Tuấn, nghe này. Chúng ta sẽ tìm cô ấy. Anh hãy đi tìm ở những nơi khác, còn em sẽ gọi thêm người giúp. Chúng ta sẽ không để cô ấy một mình," cô nói, giọng đầy quyết tâm.
Minh Tuấn cảm ơn Minh Lan và tiếp tục tìm kiếm. Anh biết rằng mình đã sai, nhưng anh quyết tâm sẽ tìm thấy Tiểu Ly và giải thích mọi chuyện. Không thể để hiểu lầm này làm tổn thương cô thêm nữa. Trong lòng, anh chỉ mong cô không làm điều gì nguy hiểm, và anh có thể giải quyết mọi chuyện trước khi quá muộn.
Dương Hiệp đang đi dạo trong công viên, nơi anh thường đến để giải tỏa căng thẳng. Anh không ngờ rằng hôm nay lại bắt gặp Tiểu Ly đang ngồi trên một chiếc ghế, đầu gục xuống, tiếng khóc vang vọng trong không khí tĩnh lặng. Anh ngạc nhiên và lo lắng, vì anh chưa từng thấy em gái mình khóc như vậy.
"Tiểu Ly?" Dương Hiệp gọi, bước tới gần. Anh ngồi xuống bên cạnh cô, đặt một tay lên vai cô để an ủi. "Có chuyện gì vậy? Sao em lại ngồi đây khóc?"
Tiểu Ly ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ hoe và đẫm nước mắt. Cô cảm thấy một chút yên tâm khi thấy Dương Hiệp, nhưng nỗi đau và sự tổn thương vẫn hiện rõ trên khuôn mặt. "Em... em thấy Minh Tuấn... với Dương Khuê," cô nói, giọng nghẹn ngào. "Cô ta ngã vào lòng anh ấy... Em không biết phải làm gì..."
Dương Hiệp nhíu mày, hiểu ngay rằng Dương Khuê đã gây ra rắc rối. Anh biết em gái mình rất khéo léo trong việc tạo ra hiểu lầm. "Anh hiểu rồi. Dương Khuê luôn thích gây rối. Em không nên để cô ta làm tổn thương mình," anh nói, cố gắng trấn an Tiểu Ly. "Nhưng em không cần Minh Tuấn. Anh có thể chăm sóc em. Chúng ta là gia đình, và anh sẽ không để ai làm tổn thương em."
Tiểu Ly cảm thấy bối rối. Cô không biết nên tin vào điều gì. Minh Tuấn đã luôn bên cạnh cô, nhưng Dương Hiệp là anh trai của cô. Cô không biết có nên tìm Minh Tuấn để hỏi rõ ngọn đuôi câu chuyện hay không, nhưng trong lòng, cô cảm thấy đau đớn và sợ hãi.
Dương Hiệp thấy sự phân vân trong mắt Tiểu Ly. Anh quyết định lợi dụng cơ hội này để tách Minh Tuấn khỏi Tiểu Ly. "Em à, anh biết Minh Tuấn là một người tốt, nhưng em cần nhớ rằng anh ta không phải gia đình. Gia đình mới là nơi an toàn nhất cho em. Em có thể về sống với anh. Anh sẽ bảo vệ em, không ai có thể làm tổn thương em," anh nói, giọng đầy thuyết phục.
Tiểu Ly cảm thấy lạc lối. Cô không muốn gây rắc rối, và lời đề nghị của Dương Hiệp nghe có vẻ hợp lý. Nhưng cô cũng biết rằng Minh Tuấn đã đối xử rất tốt với cô, và cô không muốn mất đi người duy nhất đã cho cô niềm tin vào cuộc sống.
"Em không biết nên làm gì..." Tiểu Ly nói, giọng yếu ớt. "Em chỉ muốn hiểu rõ chuyện gì đã xảy ra. Em muốn biết Minh Tuấn có thực sự quan tâm đến em không, hay là... hay là em đã hiểu lầm..."
Dương Hiệp nhìn Tiểu Ly, biết rằng cô vẫn còn phân vân. Anh cần phải làm cho cô tin rằng Minh Tuấn không phải là người đáng tin cậy. "Tiểu Ly, Minh Tuấn có thể nói bất cứ điều gì để giữ em ở bên cạnh. Nhưng em cần nhớ rằng anh ta không phải gia đình. Em cần gia đình, và anh có thể chăm sóc em," anh nói, giọng chắc chắn.
Tiểu Ly không biết phải làm gì. Cô muốn tin vào lời Dương Hiệp, nhưng cô cũng muốn tìm Minh Tuấn để hỏi rõ mọi chuyện. Trong lòng, cô cảm thấy mất phương hướng và không biết ai là người thực sự quan tâm đến cô. Nỗi đau và sự tổn thương làm cho mọi thứ trở nên mờ mịt, và cô không biết nên tin vào điều gì.
"Chào Minh Tuấn," Dương Khuê nói, nở nụ cười tươi. "Lâu rồi không gặp, anh vẫn khỏe chứ?"
Minh Tuấn tỏ vẻ thận trọng. Dương Khuê không phải là người mà anh muốn gặp lúc này, đặc biệt sau tất cả những gì cô ta đã làm với Tiểu Ly. "Chào Dương Khuê. Cô đến đây có việc gì không?" anh hỏi, cố gắng giữ giọng lịch sự nhưng cũng rõ ràng không muốn giao tiếp nhiều.
Dương Khuê bước tới gần hơn, vẻ mặt tỏ ra hối lỗi. "Tôi đến đây để xin lỗi về những chuyện đã xảy ra. Tôi biết là mình đã sai, và tôi muốn xin lỗi anh và cả Tiểu Ly," cô ta nói, nhưng trong giọng điệu có một sự giả dối khó nhận ra.
Minh Tuấn vẫn giữ vẻ thận trọng. "Nếu cô muốn xin lỗi, thì hãy nói chuyện với Tiểu Ly. Cô ấy là người đã bị tổn thương," anh nói, không muốn để cô ta diễn trò trong cửa hàng của mình.
Dương Khuê bỗng dưng tỏ ra yếu ớt và buồn bã. "Tôi biết, và tôi cảm thấy rất tồi tệ về điều đó. Tôi chỉ muốn có cơ hội để sửa sai," cô ta nói, rồi bất ngờ "trượt chân" và ngã sà vào lòng Minh Tuấn.
Minh Tuấn giật mình, cố gắng giữ thăng bằng và đỡ lấy Dương Khuê. Nhưng trong giây phút đó, cửa tiệm mở ra, và Tiểu Ly bước vào. Cô thấy cảnh Dương Khuê ngã vào lòng Minh Tuấn, khuôn mặt Minh Tuấn ngạc nhiên và hơi khó xử, còn Dương Khuê thì bám chặt lấy anh như thể không thể đứng vững.
Tiểu Ly cảm thấy một cảm giác lạ thường, như thể trái tim cô vỡ vụn. Cô không nói gì, chỉ quay lưng và chạy ra khỏi cửa hàng, nước mắt rơi xuống má.
Minh Tuấn cố gắng đẩy Dương Khuê ra, nhưng cô ta bám chặt. "Dương Khuê, cô đang làm gì vậy?" anh hỏi, giọng có chút bực tức. "Cô biết tôi không thích những trò này."
Dương Khuê tỏ ra vô tội, nhưng trong ánh mắt lóe lên một tia đắc ý. "Ôi, tôi xin lỗi! Tôi không cố ý, chỉ là chân tôi bị trượt thôi," cô ta nói, nhưng rõ ràng cô ta không hề cảm thấy hối lỗi.
Minh Tuấn không muốn nghe lời biện minh của cô ta. Anh nhanh chóng chạy ra ngoài, tìm kiếm Tiểu Ly. Anh biết rằng cô ấy đã hiểu lầm, và anh cần phải giải thích mọi thứ trước khi mọi chuyện trở nên tồi tệ hơn.
Dương Khuê đứng lại trong cửa hàng, nở nụ cười đắc ý. Cô ta biết rằng sự hiểu lầm này sẽ khiến Tiểu Ly đau khổ, và đó là điều cô ta mong muốn. Mục tiêu của cô ta là làm cho Minh Tuấn và Tiểu Ly xa cách, và dường như cô ta đã đạt được điều đó.
Tiểu Ly chạy ra khỏi cửa hàng hoa của Minh Tuấn, trái tim cô đập mạnh như muốn vỡ tung. Cảnh tượng Dương Khuê ngã vào lòng Minh Tuấn không ngừng quay cuồng trong tâm trí cô. Cô không thể hiểu được chuyện gì đang xảy ra và tại sao lại như vậy. Nước mắt chảy dài trên má, cô chạy mà không biết mình sẽ đi đâu.
Từ ngày Minh Tuấn bước vào cuộc đời cô, mọi thứ đã thay đổi. Anh đã cho cô thấy một thế giới khác, một thế giới mà cô có thể tin tưởng và tìm thấy niềm vui. Anh đã là người đầu tiên quan tâm đến cô, người đầu tiên khiến cô cảm thấy mình có giá trị. Nhưng giờ đây, cô cảm thấy như mọi thứ đang sụp đổ.
"Anh ấy nói yêu mình," cô nghĩ, nỗi đau như dao cắt trong lòng. "Anh ấy nói sẽ bảo vệ mình. Nhưng tại sao lại như vậy? Tại sao Dương Khuê lại ở bên anh ấy? Tại sao anh ấy lại để cô ta ngã vào lòng mình?"
Cô cảm thấy mình thật ngốc nghếch vì đã tin vào tình cảm của Minh Tuấn. Những lời nói của anh, những hành động ấm áp của anh, tất cả dường như đã trở thành vô nghĩa. Cô tự hỏi liệu anh có thực sự yêu mình không, hay chỉ là một trò chơi mà Dương Khuê đang bày ra.
Tiểu Ly chạy đến công viên, nơi cô thường đến để tìm kiếm sự bình yên. Nhưng hôm nay, công viên dường như trống rỗng và lạnh lẽo. Cô ngồi xuống trên một chiếc ghế, đôi vai rung lên vì tiếng khóc. Cô cảm thấy cô đơn và bất lực, như thể mọi hy vọng đã tan biến.
"Không ai cần mình," cô nghĩ, nỗi đau thấm sâu vào trái tim. "Không ai thực sự quan tâm đến mình. Mình chỉ là một kẻ ngoài cuộc, luôn bị bỏ rơi, luôn bị tổn thương."
Cô nhớ lại những ngày tháng cô độc, những ngày không ai ở bên cạnh. Minh Tuấn đã là người duy nhất cho cô hy vọng, nhưng giờ đây, mọi thứ dường như đã quay trở lại với sự cô độc. Cô cảm thấy mình bị phản bội, bị bỏ rơi một lần nữa.
"Mình không muốn cảm thấy như thế này," cô nghĩ, nước mắt rơi không ngừng. "Mình không muốn đau khổ nữa. Nhưng mình không biết làm sao để thoát khỏi nỗi đau này."
Tiểu Ly ngồi đó, cảm giác cô đơn và tuyệt vọng bao trùm. Cô cảm thấy như thế giới đang quay lưng lại với mình, và không có ai để dựa vào. Cô muốn tìm thấy sự bình yên, nhưng dường như điều đó đã quá xa vời. Trong khoảnh khắc đó, cô chỉ muốn biến mất, để không phải cảm thấy nỗi đau và sự tổn thương nữa.
Minh Tuấn chạy ra khỏi cửa hàng hoa, trái tim anh đập mạnh khi thấy Tiểu Ly chạy biến mất trong dòng người đông đúc trên phố. Anh không thể ngờ rằng sự việc lại diễn ra như vậy, và cảm giác hoảng loạn bắt đầu lan tỏa trong tâm trí. Anh chạy khắp nơi, tìm kiếm cô trong các con hẻm, những con đường quen thuộc, nhưng không thấy đâu. Mỗi phút trôi qua, nỗi lo lắng trong lòng anh càng lớn.
Anh gọi tên Tiểu Ly, hy vọng rằng cô vẫn còn gần đó, nhưng không ai trả lời. Minh Tuấn biết rằng Tiểu Ly rất nhạy cảm, và cảnh tượng Dương Khuê ngã vào lòng anh chắc chắn đã gây ra hiểu lầm nghiêm trọng. Anh không thể để mọi chuyện tiếp tục như vậy, anh cần tìm thấy Tiểu Ly và giải thích mọi thứ trước khi quá muộn.
Khi đã tìm kiếm khắp nơi nhưng không có kết quả, Minh Tuấn quyết định gọi điện cho Minh Lan. Cô ấy là người bạn thân nhất của Tiểu Ly, và có thể cô ấy biết nơi Tiểu Ly sẽ đi khi gặp khó khăn. Minh Tuấn rút điện thoại ra, tay run rẩy, và gọi cho Minh Lan.
Chuông đổ một hồi rồi Minh Lan trả lời, giọng đầy hứng khởi vì cô không biết chuyện gì đã xảy ra. "Anh Tuấn? Có chuyện gì vậy?" cô hỏi.
"Minh Lan, Tiểu Ly... cô ấy chạy mất rồi. Anh không thể tìm thấy cô ấy ở đâu cả. Anh nghĩ cô ấy đã hiểu lầm. Em có biết cô ấy có thể đi đâu không?" Minh Tuấn hỏi, giọng đầy lo lắng.
Minh Lan đột nhiên trở nên nghiêm túc. "Anh nói cái gì? Cô ấy chạy mất? Tại sao? Anh đã làm gì vậy?" cô hỏi, giọng bắt đầu có vẻ bực bội.
"Không phải anh. Là Dương Khuê. Cô ta đến cửa hàng và cố tình ngã vào lòng anh. Tiểu Ly bước vào đúng lúc đó và... và cô ấy hiểu lầm. Anh không biết phải làm gì, Minh Lan. Em có thể giúp anh không?" Minh Tuấn giải thích, cố gắng giữ bình tĩnh.
Minh Lan hét lên qua điện thoại. "Anh Tuấn! Làm thế nào anh để chuyện đó xảy ra? Anh có biết Tiểu Ly đã phải trải qua những gì không? Anh phải cẩn thận hơn chứ! Cô ấy rất nhạy cảm, và anh đã làm cô ấy tổn thương! Anh có biết cô ấy có thể làm gì khi buồn không?" Minh Lan nói, giọng đầy giận dữ.
Minh Tuấn cảm thấy bị chỉ trích, nhưng anh biết Minh Lan nói đúng. "Anh biết, anh biết. Nhưng anh cần tìm cô ấy. Anh không muốn mọi chuyện tồi tệ hơn. Em có thể giúp anh tìm không?" anh hỏi, giọng đầy sự lo lắng.
Minh Lan thở ra, cố gắng giữ bình tĩnh. "Được rồi, để em nghĩ xem. Cô ấy thường đến đâu khi buồn? Công viên, đúng không? Anh đã tìm ở đó chưa?" cô hỏi.
"Anh đã tìm rồi, nhưng không thấy. Anh không biết cô ấy có thể đi đâu khác. Anh sợ... anh sợ cô ấy sẽ làm điều gì dại dột," Minh Tuấn nói, cảm thấy trái tim mình nặng trĩu.
Minh Lan cũng lo lắng, nhưng cô quyết định sẽ giúp Minh Tuấn tìm Tiểu Ly. "Anh Tuấn, nghe này. Chúng ta sẽ tìm cô ấy. Anh hãy đi tìm ở những nơi khác, còn em sẽ gọi thêm người giúp. Chúng ta sẽ không để cô ấy một mình," cô nói, giọng đầy quyết tâm.
Minh Tuấn cảm ơn Minh Lan và tiếp tục tìm kiếm. Anh biết rằng mình đã sai, nhưng anh quyết tâm sẽ tìm thấy Tiểu Ly và giải thích mọi chuyện. Không thể để hiểu lầm này làm tổn thương cô thêm nữa. Trong lòng, anh chỉ mong cô không làm điều gì nguy hiểm, và anh có thể giải quyết mọi chuyện trước khi quá muộn.
Dương Hiệp đang đi dạo trong công viên, nơi anh thường đến để giải tỏa căng thẳng. Anh không ngờ rằng hôm nay lại bắt gặp Tiểu Ly đang ngồi trên một chiếc ghế, đầu gục xuống, tiếng khóc vang vọng trong không khí tĩnh lặng. Anh ngạc nhiên và lo lắng, vì anh chưa từng thấy em gái mình khóc như vậy.
"Tiểu Ly?" Dương Hiệp gọi, bước tới gần. Anh ngồi xuống bên cạnh cô, đặt một tay lên vai cô để an ủi. "Có chuyện gì vậy? Sao em lại ngồi đây khóc?"
Tiểu Ly ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ hoe và đẫm nước mắt. Cô cảm thấy một chút yên tâm khi thấy Dương Hiệp, nhưng nỗi đau và sự tổn thương vẫn hiện rõ trên khuôn mặt. "Em... em thấy Minh Tuấn... với Dương Khuê," cô nói, giọng nghẹn ngào. "Cô ta ngã vào lòng anh ấy... Em không biết phải làm gì..."
Dương Hiệp nhíu mày, hiểu ngay rằng Dương Khuê đã gây ra rắc rối. Anh biết em gái mình rất khéo léo trong việc tạo ra hiểu lầm. "Anh hiểu rồi. Dương Khuê luôn thích gây rối. Em không nên để cô ta làm tổn thương mình," anh nói, cố gắng trấn an Tiểu Ly. "Nhưng em không cần Minh Tuấn. Anh có thể chăm sóc em. Chúng ta là gia đình, và anh sẽ không để ai làm tổn thương em."
Tiểu Ly cảm thấy bối rối. Cô không biết nên tin vào điều gì. Minh Tuấn đã luôn bên cạnh cô, nhưng Dương Hiệp là anh trai của cô. Cô không biết có nên tìm Minh Tuấn để hỏi rõ ngọn đuôi câu chuyện hay không, nhưng trong lòng, cô cảm thấy đau đớn và sợ hãi.
Dương Hiệp thấy sự phân vân trong mắt Tiểu Ly. Anh quyết định lợi dụng cơ hội này để tách Minh Tuấn khỏi Tiểu Ly. "Em à, anh biết Minh Tuấn là một người tốt, nhưng em cần nhớ rằng anh ta không phải gia đình. Gia đình mới là nơi an toàn nhất cho em. Em có thể về sống với anh. Anh sẽ bảo vệ em, không ai có thể làm tổn thương em," anh nói, giọng đầy thuyết phục.
Tiểu Ly cảm thấy lạc lối. Cô không muốn gây rắc rối, và lời đề nghị của Dương Hiệp nghe có vẻ hợp lý. Nhưng cô cũng biết rằng Minh Tuấn đã đối xử rất tốt với cô, và cô không muốn mất đi người duy nhất đã cho cô niềm tin vào cuộc sống.
"Em không biết nên làm gì..." Tiểu Ly nói, giọng yếu ớt. "Em chỉ muốn hiểu rõ chuyện gì đã xảy ra. Em muốn biết Minh Tuấn có thực sự quan tâm đến em không, hay là... hay là em đã hiểu lầm..."
Dương Hiệp nhìn Tiểu Ly, biết rằng cô vẫn còn phân vân. Anh cần phải làm cho cô tin rằng Minh Tuấn không phải là người đáng tin cậy. "Tiểu Ly, Minh Tuấn có thể nói bất cứ điều gì để giữ em ở bên cạnh. Nhưng em cần nhớ rằng anh ta không phải gia đình. Em cần gia đình, và anh có thể chăm sóc em," anh nói, giọng chắc chắn.
Tiểu Ly không biết phải làm gì. Cô muốn tin vào lời Dương Hiệp, nhưng cô cũng muốn tìm Minh Tuấn để hỏi rõ mọi chuyện. Trong lòng, cô cảm thấy mất phương hướng và không biết ai là người thực sự quan tâm đến cô. Nỗi đau và sự tổn thương làm cho mọi thứ trở nên mờ mịt, và cô không biết nên tin vào điều gì.