Chương 12: Chua Chua Ngọt Ngọt
Ta đội mũ có rèm, một mình ta lặng lẽ đi trong bóng đêm, mưa to ròng rã nguyên ngày nên khiến ta khó phân biệt đường đi ngày đó. Mưa to tầm tã, hàng loạt quán xá đều đóng cửa, trên đường vắng bóng người, giọt mưa rơi nhẹ xuống vũng nước bắn lên như hoa, đánh vào trong lòng ta, giống như năm đó chúng cọ rửa tàn nhẫn vết máu ta trên người ta. Hắn không chờ ta… Đây là chuyện tốt. Cũng đúng… Mười hai ngày rồi, với hắn mà nói như vậy là quá dài, làm sao mà đợi được… Lòng ta hơi mất mát một chút, xoay người định rời khỏi, lại cảm thấy chỗ ngã rẽ dưới mái hiên có một bóng người. Lòng ta đột nhiên nhảy dựng. Hắn đứng một góc ở dưới hiên, giọt mưa vẽ ra vô số đường, chảy xuống mặt hắn thành vô số làn nước nhỏ, nhưng ta thấy hắn rất rõ, còn hắn chỉ lẳng lặng nhìn ta, trong ánh mắt nặng nề nỗi buồn, cũng không nhúc nhích, ta cũng không hiểu tại sao mình đứng ở tại chỗ này, còn hơi chột dạ. Xiêm y trên người hắn không thể nói là rách nát hay bẩn thỉu, nhưng cũng không thể nói là nhìn ra hồn, bởi vì đồ cứng đã bị mưa thấm ướt, vải trên người nặng nước rũ xuống, không còn nhẹ nhàng bay bay, càng làm cho hắn có vẻ nghèo túng thật nản. Hai người bọn ta không ai cử động, cũng không nói một câu, tùy tiện để mưa to rơi xuống. Một tia chớp xẹt qua, đột nhiên chiếu sáng hắn, không hiểu sao ta co rúm lại một chút, rồi sau đó trời cao truyền đến một tiếng sấm sét, hắn lặng lẽ dầm mưa đi tới. Đôi mắt hắn đỏ đậm, tơ máu vươn đầy mắt, gương mặt thế nhưng cũng có chút hốc hác, trên môi hắn và cằm nhìn qua tái nhợt xanh xao, giống như là ăn không ngon ngủ không yên, như là đã mấy ngày rồi không ăn đầy đủ. Không phải ta để lại cho hắn nhiều bạc châu sao… Sao hắn lại không ăn… Ta cho rằng hắn muốn hỏi ta tại sao, hoặc là nổi trận lôi đình, cũng có lẽ là không dám đối nghịch với ta, nếu ta cứng giọng lên tiếng, có khi lại sợ hãi mà vâng vâng dạ dạ. Kết quả là hắn chỉ đi tới, mặt không biểu tình mà nhìn ta nói: “Chuyện của ngươi đã xong chưa?” Giọng ta líu ríu: “Ừm… Giải quyết xong rồi…” “Trở về thôi.” Lòng ta loạn như ma, mơ mơ màng màng mang đi theo hắn trở về. Đến gian nhà nhỏ, hắn đi đốt nến, thắp sáng mọi vật xung quanh, ánh mắt dừng lại ở hắn đã từng ngủ trước đây, ta càng chột dạ xấu hổ như sắp điên tới nơi rồi. Ta cúi đầu, không dám nhìn hắn, “Phải thay, cho ngươi… Thay đồ mới cho ngươi, nên đem đồ cũ ném đi…” Hắn liếc mắt nhìn ta một lần, gật gật đầu, sau đó đi vào nhà bếp, trực tiếp dùng lu nước nước lạnh giặt sạch xiêm y và tắm rửa, hắn tắm một hồi, sau đó mới trở vào phòng, cả người tỏa ra khí lạnh. Hắn xoa xoa tóc, vắt khô nước, sau đó đi đến trước bàn, lấy ra một túi giấy dầu, sau đó trực tiếp giơ tay đặt khay xuống, tắt đi ánh nến. Trong phòng tối sầm lại, ta nhìn thấy một bóng người đen sì đi về phía ta. “Là sơn trà ngào đường, ngươi ăn một chút đi.” Giọng hắn lạnh lẽo, khí thế lại quá lớn, lại có vài phần giống sư huynh trước khi mất trí nhớ. Ta lấy từ trong tay hắn túi giấy dầu sau đó mở ra lấy một ít, từ từ đưa vào miệng ăn, nhai tới nhai lui. “Ngươi thích ăn sơn trà sao?” Đầu lưỡi ta chua chua ngọt ngọt, cổ họng lại như bị bôi sáp. “Trước kia từng thích…” Giọng hắn khàn khàn, nghe thật dọa người: “Ta mua cho ngươi nên ngươi không thích?” Nói sao đây… Là hắn mua cho ta nên ta mới thích, cũng là vì hắn, ta mới không bao giờ muốn ăn nó nữa. Ta ăn xong sơn trà rồi cũng không nói chuyện, hắn lại cho ta một ít, ta nhìn hắn một chút, nghĩ thầm tâm tình hiện tại của hắn không ổn định, vẫn là không nên chọc hắn thì tốt hơn, ta đưa tay nhận đồ từ trong tay hắn. Đầu ngón tay hắn lành lạnh, lòng bàn tay lại cực nóng, nóng đến nỗi làm ta rụt lại. Ta ngoan ngoan ngồi ăn, nuốt xuống cổ hỏng, hắn lại nâng nâng túi giấy, bảo ta ăn thêm. Thái độ của hắn quá mức cứng rắn, không giống như ngày thường, làm ta cảm thấy không thoải mái, cũng làm cho ta cảm thấy quá xa lạ. “Sao lại bảo ta ăn…” “Ngươi không muốn ăn?” Tuy ta mạnh hơn hắn, nhưng hắn đứng, ta ngồi, cảm giác giống như ép bức ta, khí thế của ta không hiểu sao lại thua hắn, ta có chút bất an, theo bản năng muốn đứng lên. Ta vừa mới động đậy một chút, hắn mau chóng dùng một tay đè bả vai ta lại, một tay giữ chặt cằm ta, ép ta phải ngước lên nhìn hắn. Ta chân mềm một chút, mông lại dừng ở mép giường. Có vẻ như là vì hắn thấy ta khóc đến nỗi khóe mắt ửng hồng, trong mắt dao động rồi chớp mắt, nhưng chỉ là trong chốc lát, hắn mau chóng giấu đi cảm xúc, trong mắt mà bóp mạnh cằm ta, lạnh lùng nói: “Ngươi vẫn luôn xem ta là một kẻ ngốc đúng không?” Con mắt ta sưng lên nhìn hắn, nghĩ thầm, ngươi vốn dĩ chính là… Nhưng ta lại không dám mở miệng nói. Lúc này sức lực hắn thật lớn, nhưng nếu ta dùng một chút pháp lực, khẳng định là hắn đánh không lại ta, ta định phản kháng lại, nhưng thình lình xảy ra biến hóa làm ta tim đập đến nỗi muốn bay ra khỏi lồng ngực. Ta nhớ đến hắn đêm đó thủ dâm, cũng là dáng vẻ cứng rắn và bình tĩnh này. Lông tơ sau gáy của ta dựng đứng cả lên, phía dưới nổi lên phản ứng làm ta cảm thấy thật thẹn, hô hấp dần dần nặng nề, ta nỗ lực ngồi vững, nhưng lại nghẹn đến mức mặt đỏ bừng. Ta nhỏ giọng hỏi hắn, cũng hơi chột dạ: “Ngươi muốn làm gì…” Hắn nhìn ta, đùi phải bỗng nhiên gập lên, để tiến ta giữa hai chân, ta kêu lên một tiếng, hắn càng đẩy lên một chút, ta sợ hắn phát hiện nên ta kẹp chặt chân, muốn đẩy ra hắn. Ta còn chưa đụng tới hắn, tay hắn đặt ở trên vai ta bỗng nhiên dùng lực đẩy, sau đó tư thế của hắn đem chân sau quỳ gối ở mép giường, đẩy ta ngã xuống. Giọt nước trên tóc hắn rơi xuống mặt ta, tựa như bên ngoài mưa to văng lên mặt đất. Hắn buông tay bóp cằm ta ra, đột nhiên sờ xuống phía dưới, ta theo bản năng ngăn cản hắn, bắt lấy cổ tay hắn, nhưng ta sức lực chạy đến nơi nào rồi chăng, chỉ sợ làm như vậy cũng như diễn trò, vẫn bị hắn giữ chặt đặt xuống dưới. Ánh nến chập chờn trong bóng đêm, đôi mắt hắn sớm đã rút đi nét ôn hòa mờ mịt thường ngày, mà hóa thành giận dữ, ta thậm chí nhìn ra dục niệm nhàn nhạt trong mắt hắn. “Ngươi cứng rồi, còn hỏi ta muốn làm gì sao?” Mặt mày hắn ôn nhuận xẹt qua một tia lệ khí, tay hắn ra sức, nhéo ta một phen, giọng nói lạnh lùng dày đặc. “Ta sớm nên biết, căn bản là ngươi không ăn mềm.”