Chương 4
Xuyên qua lớp khói mù mịt, vị trí của nanh quỷ đã được xác định. Đôi lông mày của Hữu chau xuống như khẳng định rằng anh sẽ đoạt mạng con quỷ này bằng mọi giá. Sát khí xộc thẳng vào gáy khiến gã tài xế quỷ ớn lạnh, nhưng hắn chả thấy gì cả, xung quanh khói bụi dày đặc. Gã chỉ có cảm giác bản thân đang dần bị nuốt trọn bởi thứ áp lực vô hình nào đó.
Là nỗi căm thù nanh quỷ của Hữu.
Hữu sống ở một thôn nhỏ vùng đồng bằng, người dân chủ yếu sống bằng nghề nông, chính xác hơn là trồng các loại cây ăn quả. Không hẳn thôn nghèo nhưng khá lạc hậu. Một năm trước, Hữu 17 tuổi, đang chuẩn bị cho kì thi trung học phổ thông quan trọng nhất thời học sinh. Trường của Hữu ở tít vùng thành phố ven biển, Hữu đi học hàng ngày trên chiếc xe đạp ọc ạch gần 20km cả đi cả về.
Từ nhỏ, Hữu đã mơ ước được trở thành thợ săn nanh quỷ ngầu lòi và mạnh mẽ, có thể bảo vệ gia đình và người dân. Tuy nhiên, cha mẹ của anh kịch liệt phản đối, vì thợ săn là nghề quá nguy hiểm. Họ chỉ muốn Hữu học hành đàng hoàng cho xong bậc phổ thông, học tiếp đại học rồi làm nhân viên công sở cho một công ty nào đó, sống cuộc sống yên bình.
Như cây ăn quả, yên ả sống qua ngày. Mai này đơm hoa kết trái, nhặt hái bán kiếm tiền tiêu, rồi lại phiêu diêu sống qua ngày.
Ban đầu, Hữu chán nản lắm. Dần lớn, Hữu đành chấp nhận. Dù sao, cha mẹ chỉ muốn tốt cho Hữu, cuộc sống bình yên cũng đâu có tệ mấy.
Tiếc thay, có cơn bão lớn ập đến, vườn cây ăn quả bật gốc cả rồi.
Một ngày nọ của năm đó, trời chả đẹp mấy, mây đen tích tụ. Hữu đang trên đường đi học về. Kì lạ thay, càng về gần thôn không khí càng lạnh, mà trước giờ, vùng này nổi tiếng nóng nhất nhì trên cả nước. Đường xá thì vắng tanh gợi cho Hữu cảm giác bất an.
Đỉnh điểm khi Hữu không còn nhìn rõ nữa bởi lớp sương mù vô lý giăng dày khắp nẻo đường thôn quê.
Sợ gây tai nạn, Hữu xuống xe dắt bộ chậm rãi.
Tiếng thét vang lên. Hữu nhận ra mình vừa cán lên một xác chết. Xác chết nhăn nheo, vẻ mặt già cõi. Kiến thức phổ thông giúp Hữu nhận ra đây là dấu hiệu của người đã bị nanh quỷ rút sạch sinh lực. Hữu hoang mang phóng đi thật nhanh, bỏ cả chiếc xe đạp. Dựa vào sự thân thuộc với thôn để chạy về nhà mặc sương mù dày đặc.
Về đến nơi thì Hữu sụp đổ hoàn toàn, quỳ bệt xuống đất, cơ thể run rẩy không muốn tin vào hiện thực tàn khốc. Cha, mẹ, anh trai và em gái đều chỉ còn là những cái xác khô với làn da nhăn nhúm không chút sinh lực.
Hữu đưa tay trái lên miệng cắn thật mạnh, máu chảy ròng rã rồi nhưng Hữu vẫn nhất quyết rằng bản thân chẳng hề đau. Đôi mắt đổ dòng lệ dài mong rằng đây chỉ là cơn ác mộng.
"Không đau, không đau chút nào. Mơ thôi! Dậy đi nào thằng điên này!"
Tiếng nức nở cứ thế phát ra.
Lúc sau, có động tĩnh bên phía nhà hàng xóm cách nhà Hữu hai vườn cây. Hữu nhờ đó ổn định tâm trí một chút, cẩn trọng bước từng bước xuyên qua vườn thanh long trĩu trái. Sương vẫn rất dày khiến đôi mắt Hữu phải mở to và tập trung lắm mới nhìn thấy xung quanh.
Chú hàng xóm cũng giống Hữu, vừa đi đâu đó về thì bắt gặp cảnh tượng thảm khốc của gia đình.
Hữu lần nữa rưng rưng nước mắt đồng cảm, định òa lên gọi chú nhưng cơ mồm phản ứng nhanh lập tức đông cứng lại.
Phía sau chú hàng xóm, con nanh quỷ đột ngột xuất hiện kèm theo ánh mắt hung ác. Nhìn người nông dân cường tráng trước mặt, miệng hắn thèm thuồng nhỏ đầy nước dãi. Dù cho hắn vừa rút đi sinh lực của rất nhiều người rồi.
Bản năng giúp Hữu lập tức nằm xuống để ẩn nấp sau bụi cỏ cao và trụ thanh long. Đôi chân tê dại, Hữu dường như chỉ còn biết nằm đó chứ chả làm được gì khác, thậm chí là bỏ chạy. Vì sợ bị con quỷ phát hiện.
Con quỷ có khuôn mặt của thanh niên trai tráng trong bộ trang phục màu vàng kim hẳn thuộc về dòng quý tộc. Trên tay còn cầm thanh kiếm nổi bật với màu xanh lam. Nhìn ở khoảng cách khá xa và mờ ảo nhưng Hữu vẫn cảm nhận được sự buốt giá của nó. Lớp sương mù lạnh lẽo rất có thể từ thanh kiếm ấy mà ra. Con quỷ tiến dần tới chú hàng xóm, vươn ngón trỏ trái ra. Móng tay bất chợt biến đổi tạo thành hình của răng nanh, sau đó cắm vào người chú hàng xóm, sinh lực rất nhanh bị hút cạn. Con quỷ ngẩng đầu nhìn trời, liếm môi tỏ vẻ ngon miệng.
Hữu quan sát và nghĩ ngợi. "Không thể cứ nằm đây chờ chết được, cơ thể ơi di chuyển đi."
Phần nào đó, Hữu đã vượt qua nỗi sợ, từ tốn bò lùi. Không nhìn phía sau khiến gai thanh long và trụ bê tông quẹt vào người Hữu. Máu có chảy ra nhưng một tiếng rên cũng chẳng dám thốt lên, thở mạnh cũng không.
Mất chục phút Hữu quay lại nhà, con quỷ có vẻ chưa phát hiện ra. Hữu nấp trong nhà, thở lấy thở để. Tim đập mạnh liên hồi như sắp phá tan lồng ngực. Giọt sương sượt qua người Hữu trong căn nhà ngổn ngang xác chết, sởn hết gai ốc.
Đến khi lấy lại nhịp thở ổn định, Hữu ra nhà bếp, xác của mẹ và em gái ở đó, mẹ ôm lấy em chở che. Cha và anh trai ở trước nhà, có lẽ đã đánh nhau với quỷ, xác của cha vẫn cầm chắc cây rựa.
Một quyết định điên rồ hiện lên. Hữu muốn trả thù. Hữu thề sẽ giết được con nanh quỷ này.
"Vậy cơ à?"
Không biết hắn ở đây từ bao giờ, con nanh quỷ đột ngột cất tiếng nói từ phía sau. Hơi lạnh từ thanh kiếm phà đến khiến Hữu tê cóng toàn thân.
Hữu chậm chạp cử động, quay đầu nhìn kẻ thù. "Tam.. sắc nanh quỷ?"
Nanh quỷ hấp thụ nhiều sinh lực sẽ càng phát triển hơn và tiến lên cấp bậc sức mạnh mới. Có thể nhận biết bằng cách nhìn vào số lượng màu mắt khi chúng để lộ ra, hay chính xác hơn là màu của lớp kết mạc.
Mắt kẻ thù của Hữu có ba màu: Xanh lam, trắng và xanh lục. Nanh quỷ bậc 3 có năng lực mà cả những thợ săn xuất sắc nhất cũng chưa chắc đánh bại được. Cả cái thôn yên bình này của Hữu không bị ăn sạch mới lạ.
Hữu nuốt từng đợt nước bọt, rời mắt chỉ một giây khỏi con quỷ ắt sẽ đi đời ngay. Đánh cũng chết, không đánh cũng chết. Đâu còn lựa chọn cho Hữu.
Hữu bật nhảy lên cao, giáng rựa định chặt con quỷ thành hai từ trên xuống.
Kịch bản ấy đẹp, tiếc là không xảy ra.
Con quỷ nhẹ nhàng hất tay, Hữu bị đánh bay thẳng vào tường. Đầu Hữu be bét máu, bức tường nứt vỡ ra.
"Khá khen cho nỗ lực của mày."
Con quỷ cười nhạo chàng trai trẻ tội nghiệp. Song, khi hắn nhìn xuống, một con dao làm bếp ghim thẳng vào bàn chân của hắn, xuyên xuống mặt đất.
"Ha ha." Con quỷ kiếm sĩ phá lên cười, hắn vui vì sắp được ăn thêm một con mồi tràn trề sinh lực. "Thật đáng tiếc, mày mà sống tiếp thì sẽ sớm thành một thợ săn xuất chúng đó."
Lời khen dành đến nhưng Hữu không hề nghe thấy, pha va chạm với tường nhà khiến anh bất tỉnh ngay.
Thời điểm Hữu mở mắt tỉnh dậy thì tên nanh quỷ đã biến mất. Anh đang được một nữ quân y băng bó vết thương. Vài binh lính khác thì đang giúp chôn cất thi thể người nhà anh.
"Chuyện gì vậy? Con quỷ cầm kiếm đâu?"
"Tôi rất tiếc cho gia đình. Nhưng giờ bạn ổn rồi, con quỷ hẳn đã bị thợ săn đuổi đi." Cô quân y với mái tóc đen ngang vai cất giọng dịu ngọt an ủi.
Lát sau, Hữu khoẻ lại phần nào. Quan sát xung quanh nhà, mọi thứ tan hoang hơn rất nhiều so với lúc mới đi học về. Có vẻ do bởi trận chiến giữa con quỷ đó và các thợ săn.
Nhà của Hữu bị cháy, nhưng không phải cháy đen đơn thuần mà bị nung chảy bởi nhiệt lượng khổng lồ.
"Này, bạn chưa nên đi lại thế đâu." Cô quân y nhắc nhở.
"À, cảm ơn bạn. Tớ khoẻ nhiều rồi. Bạn giỏi thật đấy, trông trạc tuổi tớ mà đã làm quân y rồi."
"Ha ha, không hẳn. Hiện tại thế giới đang phải chịu lầm than bởi cuộc càn quét của nanh quỷ, tớ muốn góp chút sức thôi."
"Ồ!" Hữu lần đầu nghe về cuộc càn quét của nanh quỷ, lòng lập tức quyết định. "Nè, tớ cũng muốn góp sức, bạn giúp tớ tham gia với được không? Vì giờ tớ chẳng còn nơi để đi."
"Hả? Ờ thì.. Để tớ hỏi thử xem." Cô quân y cười tươi như tia nắng sáng trong chiếu xuống cuộc đời vừa đi qua giông bão của Hữu.
"Thật ư? Cảm ơn bạn. Tớ tên Phạm Hữu Hữu. Còn bạn?"
"Tớ là Trần An Nguyên."
Sương mù tan gần hết.
Khói bụi bay gần hết.
Hữu nhắm mắt hít một hơi thật sâu, cảm nhận từng nhịp đập của cơ thể ở nơi tâm trí.
Hữu thấy tim mình đập liên hồi, đẩy máu đi đến từng bộ phận cơ thể, đẩy máu đến đôi chân. Tim không những đẩy máu mà còn đưa sinh lực đến vị trí Hữu cần.
Đôi chân Hữu dần biến thành đôi chân của loài báo cheetah.
Vụt một cái, Hữu di chuyển bằng tốc độ cực nhanh. Vượt bậc so với người thường, vượt xa cả loài báo săn. Sinh lực kết hợp sức mạnh của cả người và thú.
Gió bị xé ra làm đôi, khói bị toé ra xa xôi.
Hữu xuyên thẳng đến trung tâm đám khói – nơi con quỷ mắt xanh đang hoang mang.
Nanh quỷ có cơ thể tương đồng con người. Nói cách khác, con người chết như thế nào, quỷ cũng có thể chết như thế ấy. Phương pháp mà Hữu thường dùng nhất là chặt đầu quỷ với cặp rìu bén ngót. Nhanh gọn, dứt khoát và không chút xót thương.
Sát khí đằng đằng của Hữu vô tình giúp con quỷ cẩn trọng hơn. Khi nhận ra có kẻ lao đến, hắn lập tức hóa lỏng cổ để dễ bề tránh né.
Nhưng có hóa lỏng thì xác thịt vẫn là xác thịt.
Hữu dùng rìu trái chém phập vảo cổ hắn, vì cổ hắn hóa lỏng nên chưa chém đứt hẳn. Thấy vậy, Hữu vung rìu phải đóng vào rìu trái, tạo lực cộng hưởng giúp đẩy lưỡi rìu cắt phăng ngang cổ con quỷ chỉ trong phút chốc.
Lần nữa, đầu của con quỷ lăn lông lốc trên mặt đất. Máu văng đầy đường tạo thành vũng lớn trông như hồ nước đỏ. Ngôn Tình Cổ Đại
Hữu bước đến nhặt rìu, phẩy mạnh sang hai bên hất đi đống máu bẩn thỉu dính trên lưỡi rìu.
"Làm tốt lắm!"
Là nỗi căm thù nanh quỷ của Hữu.
Hữu sống ở một thôn nhỏ vùng đồng bằng, người dân chủ yếu sống bằng nghề nông, chính xác hơn là trồng các loại cây ăn quả. Không hẳn thôn nghèo nhưng khá lạc hậu. Một năm trước, Hữu 17 tuổi, đang chuẩn bị cho kì thi trung học phổ thông quan trọng nhất thời học sinh. Trường của Hữu ở tít vùng thành phố ven biển, Hữu đi học hàng ngày trên chiếc xe đạp ọc ạch gần 20km cả đi cả về.
Từ nhỏ, Hữu đã mơ ước được trở thành thợ săn nanh quỷ ngầu lòi và mạnh mẽ, có thể bảo vệ gia đình và người dân. Tuy nhiên, cha mẹ của anh kịch liệt phản đối, vì thợ săn là nghề quá nguy hiểm. Họ chỉ muốn Hữu học hành đàng hoàng cho xong bậc phổ thông, học tiếp đại học rồi làm nhân viên công sở cho một công ty nào đó, sống cuộc sống yên bình.
Như cây ăn quả, yên ả sống qua ngày. Mai này đơm hoa kết trái, nhặt hái bán kiếm tiền tiêu, rồi lại phiêu diêu sống qua ngày.
Ban đầu, Hữu chán nản lắm. Dần lớn, Hữu đành chấp nhận. Dù sao, cha mẹ chỉ muốn tốt cho Hữu, cuộc sống bình yên cũng đâu có tệ mấy.
Tiếc thay, có cơn bão lớn ập đến, vườn cây ăn quả bật gốc cả rồi.
Một ngày nọ của năm đó, trời chả đẹp mấy, mây đen tích tụ. Hữu đang trên đường đi học về. Kì lạ thay, càng về gần thôn không khí càng lạnh, mà trước giờ, vùng này nổi tiếng nóng nhất nhì trên cả nước. Đường xá thì vắng tanh gợi cho Hữu cảm giác bất an.
Đỉnh điểm khi Hữu không còn nhìn rõ nữa bởi lớp sương mù vô lý giăng dày khắp nẻo đường thôn quê.
Sợ gây tai nạn, Hữu xuống xe dắt bộ chậm rãi.
Tiếng thét vang lên. Hữu nhận ra mình vừa cán lên một xác chết. Xác chết nhăn nheo, vẻ mặt già cõi. Kiến thức phổ thông giúp Hữu nhận ra đây là dấu hiệu của người đã bị nanh quỷ rút sạch sinh lực. Hữu hoang mang phóng đi thật nhanh, bỏ cả chiếc xe đạp. Dựa vào sự thân thuộc với thôn để chạy về nhà mặc sương mù dày đặc.
Về đến nơi thì Hữu sụp đổ hoàn toàn, quỳ bệt xuống đất, cơ thể run rẩy không muốn tin vào hiện thực tàn khốc. Cha, mẹ, anh trai và em gái đều chỉ còn là những cái xác khô với làn da nhăn nhúm không chút sinh lực.
Hữu đưa tay trái lên miệng cắn thật mạnh, máu chảy ròng rã rồi nhưng Hữu vẫn nhất quyết rằng bản thân chẳng hề đau. Đôi mắt đổ dòng lệ dài mong rằng đây chỉ là cơn ác mộng.
"Không đau, không đau chút nào. Mơ thôi! Dậy đi nào thằng điên này!"
Tiếng nức nở cứ thế phát ra.
Lúc sau, có động tĩnh bên phía nhà hàng xóm cách nhà Hữu hai vườn cây. Hữu nhờ đó ổn định tâm trí một chút, cẩn trọng bước từng bước xuyên qua vườn thanh long trĩu trái. Sương vẫn rất dày khiến đôi mắt Hữu phải mở to và tập trung lắm mới nhìn thấy xung quanh.
Chú hàng xóm cũng giống Hữu, vừa đi đâu đó về thì bắt gặp cảnh tượng thảm khốc của gia đình.
Hữu lần nữa rưng rưng nước mắt đồng cảm, định òa lên gọi chú nhưng cơ mồm phản ứng nhanh lập tức đông cứng lại.
Phía sau chú hàng xóm, con nanh quỷ đột ngột xuất hiện kèm theo ánh mắt hung ác. Nhìn người nông dân cường tráng trước mặt, miệng hắn thèm thuồng nhỏ đầy nước dãi. Dù cho hắn vừa rút đi sinh lực của rất nhiều người rồi.
Bản năng giúp Hữu lập tức nằm xuống để ẩn nấp sau bụi cỏ cao và trụ thanh long. Đôi chân tê dại, Hữu dường như chỉ còn biết nằm đó chứ chả làm được gì khác, thậm chí là bỏ chạy. Vì sợ bị con quỷ phát hiện.
Con quỷ có khuôn mặt của thanh niên trai tráng trong bộ trang phục màu vàng kim hẳn thuộc về dòng quý tộc. Trên tay còn cầm thanh kiếm nổi bật với màu xanh lam. Nhìn ở khoảng cách khá xa và mờ ảo nhưng Hữu vẫn cảm nhận được sự buốt giá của nó. Lớp sương mù lạnh lẽo rất có thể từ thanh kiếm ấy mà ra. Con quỷ tiến dần tới chú hàng xóm, vươn ngón trỏ trái ra. Móng tay bất chợt biến đổi tạo thành hình của răng nanh, sau đó cắm vào người chú hàng xóm, sinh lực rất nhanh bị hút cạn. Con quỷ ngẩng đầu nhìn trời, liếm môi tỏ vẻ ngon miệng.
Hữu quan sát và nghĩ ngợi. "Không thể cứ nằm đây chờ chết được, cơ thể ơi di chuyển đi."
Phần nào đó, Hữu đã vượt qua nỗi sợ, từ tốn bò lùi. Không nhìn phía sau khiến gai thanh long và trụ bê tông quẹt vào người Hữu. Máu có chảy ra nhưng một tiếng rên cũng chẳng dám thốt lên, thở mạnh cũng không.
Mất chục phút Hữu quay lại nhà, con quỷ có vẻ chưa phát hiện ra. Hữu nấp trong nhà, thở lấy thở để. Tim đập mạnh liên hồi như sắp phá tan lồng ngực. Giọt sương sượt qua người Hữu trong căn nhà ngổn ngang xác chết, sởn hết gai ốc.
Đến khi lấy lại nhịp thở ổn định, Hữu ra nhà bếp, xác của mẹ và em gái ở đó, mẹ ôm lấy em chở che. Cha và anh trai ở trước nhà, có lẽ đã đánh nhau với quỷ, xác của cha vẫn cầm chắc cây rựa.
Một quyết định điên rồ hiện lên. Hữu muốn trả thù. Hữu thề sẽ giết được con nanh quỷ này.
"Vậy cơ à?"
Không biết hắn ở đây từ bao giờ, con nanh quỷ đột ngột cất tiếng nói từ phía sau. Hơi lạnh từ thanh kiếm phà đến khiến Hữu tê cóng toàn thân.
Hữu chậm chạp cử động, quay đầu nhìn kẻ thù. "Tam.. sắc nanh quỷ?"
Nanh quỷ hấp thụ nhiều sinh lực sẽ càng phát triển hơn và tiến lên cấp bậc sức mạnh mới. Có thể nhận biết bằng cách nhìn vào số lượng màu mắt khi chúng để lộ ra, hay chính xác hơn là màu của lớp kết mạc.
Mắt kẻ thù của Hữu có ba màu: Xanh lam, trắng và xanh lục. Nanh quỷ bậc 3 có năng lực mà cả những thợ săn xuất sắc nhất cũng chưa chắc đánh bại được. Cả cái thôn yên bình này của Hữu không bị ăn sạch mới lạ.
Hữu nuốt từng đợt nước bọt, rời mắt chỉ một giây khỏi con quỷ ắt sẽ đi đời ngay. Đánh cũng chết, không đánh cũng chết. Đâu còn lựa chọn cho Hữu.
Hữu bật nhảy lên cao, giáng rựa định chặt con quỷ thành hai từ trên xuống.
Kịch bản ấy đẹp, tiếc là không xảy ra.
Con quỷ nhẹ nhàng hất tay, Hữu bị đánh bay thẳng vào tường. Đầu Hữu be bét máu, bức tường nứt vỡ ra.
"Khá khen cho nỗ lực của mày."
Con quỷ cười nhạo chàng trai trẻ tội nghiệp. Song, khi hắn nhìn xuống, một con dao làm bếp ghim thẳng vào bàn chân của hắn, xuyên xuống mặt đất.
"Ha ha." Con quỷ kiếm sĩ phá lên cười, hắn vui vì sắp được ăn thêm một con mồi tràn trề sinh lực. "Thật đáng tiếc, mày mà sống tiếp thì sẽ sớm thành một thợ săn xuất chúng đó."
Lời khen dành đến nhưng Hữu không hề nghe thấy, pha va chạm với tường nhà khiến anh bất tỉnh ngay.
Thời điểm Hữu mở mắt tỉnh dậy thì tên nanh quỷ đã biến mất. Anh đang được một nữ quân y băng bó vết thương. Vài binh lính khác thì đang giúp chôn cất thi thể người nhà anh.
"Chuyện gì vậy? Con quỷ cầm kiếm đâu?"
"Tôi rất tiếc cho gia đình. Nhưng giờ bạn ổn rồi, con quỷ hẳn đã bị thợ săn đuổi đi." Cô quân y với mái tóc đen ngang vai cất giọng dịu ngọt an ủi.
Lát sau, Hữu khoẻ lại phần nào. Quan sát xung quanh nhà, mọi thứ tan hoang hơn rất nhiều so với lúc mới đi học về. Có vẻ do bởi trận chiến giữa con quỷ đó và các thợ săn.
Nhà của Hữu bị cháy, nhưng không phải cháy đen đơn thuần mà bị nung chảy bởi nhiệt lượng khổng lồ.
"Này, bạn chưa nên đi lại thế đâu." Cô quân y nhắc nhở.
"À, cảm ơn bạn. Tớ khoẻ nhiều rồi. Bạn giỏi thật đấy, trông trạc tuổi tớ mà đã làm quân y rồi."
"Ha ha, không hẳn. Hiện tại thế giới đang phải chịu lầm than bởi cuộc càn quét của nanh quỷ, tớ muốn góp chút sức thôi."
"Ồ!" Hữu lần đầu nghe về cuộc càn quét của nanh quỷ, lòng lập tức quyết định. "Nè, tớ cũng muốn góp sức, bạn giúp tớ tham gia với được không? Vì giờ tớ chẳng còn nơi để đi."
"Hả? Ờ thì.. Để tớ hỏi thử xem." Cô quân y cười tươi như tia nắng sáng trong chiếu xuống cuộc đời vừa đi qua giông bão của Hữu.
"Thật ư? Cảm ơn bạn. Tớ tên Phạm Hữu Hữu. Còn bạn?"
"Tớ là Trần An Nguyên."
Sương mù tan gần hết.
Khói bụi bay gần hết.
Hữu nhắm mắt hít một hơi thật sâu, cảm nhận từng nhịp đập của cơ thể ở nơi tâm trí.
Hữu thấy tim mình đập liên hồi, đẩy máu đi đến từng bộ phận cơ thể, đẩy máu đến đôi chân. Tim không những đẩy máu mà còn đưa sinh lực đến vị trí Hữu cần.
Đôi chân Hữu dần biến thành đôi chân của loài báo cheetah.
Vụt một cái, Hữu di chuyển bằng tốc độ cực nhanh. Vượt bậc so với người thường, vượt xa cả loài báo săn. Sinh lực kết hợp sức mạnh của cả người và thú.
Gió bị xé ra làm đôi, khói bị toé ra xa xôi.
Hữu xuyên thẳng đến trung tâm đám khói – nơi con quỷ mắt xanh đang hoang mang.
Nanh quỷ có cơ thể tương đồng con người. Nói cách khác, con người chết như thế nào, quỷ cũng có thể chết như thế ấy. Phương pháp mà Hữu thường dùng nhất là chặt đầu quỷ với cặp rìu bén ngót. Nhanh gọn, dứt khoát và không chút xót thương.
Sát khí đằng đằng của Hữu vô tình giúp con quỷ cẩn trọng hơn. Khi nhận ra có kẻ lao đến, hắn lập tức hóa lỏng cổ để dễ bề tránh né.
Nhưng có hóa lỏng thì xác thịt vẫn là xác thịt.
Hữu dùng rìu trái chém phập vảo cổ hắn, vì cổ hắn hóa lỏng nên chưa chém đứt hẳn. Thấy vậy, Hữu vung rìu phải đóng vào rìu trái, tạo lực cộng hưởng giúp đẩy lưỡi rìu cắt phăng ngang cổ con quỷ chỉ trong phút chốc.
Lần nữa, đầu của con quỷ lăn lông lốc trên mặt đất. Máu văng đầy đường tạo thành vũng lớn trông như hồ nước đỏ. Ngôn Tình Cổ Đại
Hữu bước đến nhặt rìu, phẩy mạnh sang hai bên hất đi đống máu bẩn thỉu dính trên lưỡi rìu.
"Làm tốt lắm!"