Chương : 13
Mất một lúc lâu mới có kết quả kiểm tra, tất cả đều bình thường. Nói theo lời bác sĩ thì đầu Lăng Băng Kim mẻ một miếng, vá lại là xong.
Thường Trấn Viễn không khỏi cảm khái sức sống ngoan cường của Lăng Bác Kim, rõ ràng là khâu mấy mũi mà cứ như không, nếu Lưu Triệu không gọi điện tới ra lệnh cho cậu nằm trên giường bệnh mấy hôm, phải đợi tiêu chỉ rồi tính sau thì chỉ sợ cậu đã lập tức hừng hực chuẩn bị về làm việc tiếp rồi.
Song cơ thể cậu thành thật nằm trên giường, đầu thì vẫn nghĩ ngợi chuyện ngày hôm nay, “Sư phụ A Tiêu, anh bảo coi…”
“Đừng gọi tôi là sư phụ A Tiêu.” Nghe cứ như thợ rèn ấy, Thường Trấn Viễn nói, “Gọi sư phụ thôi.”
Lăng Bác Kim ngẩn ra, tức thì gật đầu hớn hở, vẻ chừng cho rằng có công mài sắt có ngày nên kim, thành ý của mình cuối cùng cũng khiến Thường Trấn Viễn cảm động. Kỳ thật là Thường Trấn Viễn muốn mò ra lai lịch của cậu để dễ bề hiểu rõ lý do cậu lãng phí một năm, cho nên mượn cớ kéo gần quan hệ.
Dù thế nào thì nhìn chung hai người đều bước được một bước dài về phía mục tiêu của mình, tâm trạng rất tốt.
“Vừa rồi cậu định hỏi gì?” Thường Trấn Viễn bóc quýt xong đưa cho cậu.
Lăng Bác Kim nhận lấy, nói, “Em cảm thấy vụ tai nạn xe hôm nay không đơn giản, phía bên đội trưởng có tin tức gì không?”
Thường Trấn Viễn bóc một quả quýt cho mình, “Vẫn chưa thấy nói gì.”
Lăng Bác Kim “Ờ” một tiếng, ăn hai múi quýt, lại không an phận hỏi, “Có phải là Triệu Thác Đường phát hiện chúng ta theo dõi gã nên cho người cảnh cáo chúng ta không?” Giường bệnh trong bệnh viện này rất trống, một mình cậu chiếm đươc một phòng bệnh ba giường, nói chuyện không cần cố kỵ gì cả.
Thường Trấn Viễn phát hiện từ lúc mình để cậu gọi là sư phụ, thái độ của cậu đối với mình liền bắt đầu trở nên tùy ý, trong lòng không khỏi sinh ra bài xích, nói hờ hững, “Cậu cứ giữ cái đầu cho tốt thì chẳng gì tốt bằng rồi.”
Lăng Bác Kim cười tươi roi rói, khiến khóe miệng bị thương kia cũng nhếch lên theo.
Thường Trấn Viễn nhíu mày nói, “Cậu bị đụng ngu rồi à?”
Lăng Bác Kim nói, “Bị đụng một cái mà đổi được một sư phụ thương em, đáng!”
Thường Trấn Viễn càng thêm ức chế, gương mặt tức thì sa sầm lại.
Nụ cười của Lăng Bác Kim cứng ngắc, nói lúng túng, “Em giỡn đó.”
“Giỡn gì thế? Cho tụi này cười với nào.” Đầu to đẩy cửa vào, Vương Thụy theo phía sau.
Lăng Bác Kim thẳng người dậy nói, “Anh Tống.”
Tên thật của Đầu to là Tống Đại Vĩ. Anh ta nghe người ta gọi biệt danh nhiều rồi, tự dưng nghe gọi anh Tống thì ngớ ra rồi mới cười bảo, “He, cu cứ như vâm ấy, trông qua chẳng có sao đâu nhỉ.”
Lăng Bác Kim nói, “Vết thương nhỏ chẳng đáng gì đâu.”
Vương Thụy mang một cái ghế đẩu tới cho Đầu to, mình thì ngồi ở cuối giường, ánh mắt lúc liếc qua Thường Trấn Viễn mang theo chút bất mãn.
Đầu to vỗ vai Thường Trấn Viễn nói, “Xảy ra chuyện gì vậy? Sao vừa nhận đồ đệ đã khiến bị thương rồi?”
Lăng Bác Kim nói, “Không liên quan tới sư phụ em đâu, con xe kia cố ý lao tới đó.”
Đầu to nghiêm mặt, “Cậu xác định là cố ý sao?” Anh ta nhìn qua Thường Trấn Viễn lúc nói.
Lăng Bác Kim cũng nhìn Thường Trấn Viễn.
Thường Trấn Viễn nói lừng khừng, “Không loại trừ khả năng ngoài ý muốn.”
Lăng Bác Kim lộ vẻ kinh ngạc.
Đầu to dùng sức vỗ Thường Trấn Viễn, cười nói, “Thằng cu cậu, nói chuyện ngày càng thận trọng rồi. Người lái xe tên là Trần Cát Lợi, làm công tác vận tải ở nhà máy xi măng huyện bên. Lấy bằng lái chưa tới hai tháng, lính mới. Trước mắt chưa nhìn ra có gì liên quan tới đám người Triệu Thác Đường.”
Vương Thụy nói, “Triệu Thác Đường có tiền có thế, gã muốn tạo ra một vụ tai nạn ngoài ý muốn cũng chẳng khó gì.”
Đầu to gật đầu nói, “Thì đúng mà. Có điều hiện tại gã chưa bị chúng ta bắt thóp, dù gã có là hung thủ giết Trang Tranh thì chúng ta cũng không đủ chứng cứ buộc tội gã. Gã chẳng việc gì phải động tới chúng ta cả.”
Lăng Bác Kim nói trầm ngâm, “Có phải gã định phủ đầu chúng ta không?”
Đầu to nói, “Xe bị tông móp méo hết cả rồi, nếu không phải hai cậu mạng lớn, chưa chừng giờ anh đang mặc niệm các cậu ấy chứ. Chết chết chết, anh trơn mồm, đừng để bụng! Ý anh là, nhìn cách tông thế này, không giống cảnh cáo, bảo giết người diệt khẩu thì anh còn tin đôi chút.” Anh ta nói xong, thấy Thường Trấn Viễn cau mày xụ mặt, vươn tay bá lên vai hắn nói, “Êu, chẳng nhỏ nhoi thế đâu nhỉ? Giận rồi à?”
Thường Trấn Viễn bỏ tay anh ta ra khỏi vai mình, “Tôi đang nghĩ, có phải Triệu Thác Đường bị chúng ta nắm được điểm yếu gì rồi mà chúng ta chưa biết hay không.”
Đầu to ngẩn ra.
Vương Thụy nói, “A, có khả năng! Chẳng phải trên phim có rồi đó sao? Thứ chúng ta thấy không quan trọng lại chính là đầu gút phá án.”
Đầu to nghi ngờ nói, “Ảo vậy cơ á?”
Thường Trấn Viễn nói, “Anh về cục kiểm tra lại vật chứng, coi có manh mối gì bị bỏ sót không.”
Đầu to chớm nghĩ tới khả năng này thì lập tức như bị lửa bén mông, “Được. Tiểu Vương, cậu đi với anh. A Tiêu, Tiểu Lăng thì giao cho cậu nhé.”
Vương Thụy vùng vằng nhìn Thường Trấn Viễn và Lăng Bác Kim.
Đầu to đập đầu cậu ta nói, “Nhìn cái gì vậy? Quyến la quyến luyến, mau kiếm cô vợ đi, về sau quấn quýt với vợ cậu.”
Vương Thụy bị chòng đỏ mặt, một bụng bất mãn với Thường Trấn Viễn cũng chẳng biết phải trút đi đâu, đi theo Đầu to như một cái đuôi nhỏ.
Không có tên to mồm Đầu to, căn phòng thoáng cái yên tĩnh lại.
Thường Trấn Viễn hết chuyện để làm đang chuẩn bị bóc một quả quýt nữa thì chợt nghe Lăng Bác Kim thốt ra một câu, “Có phải là Chu Tiến làm không nhỉ?”
Thường Trấn Viễn ngừng tay đang bóc quýt.
Khả năng này kỳ thật hắn từ đầu đã nghĩ tới rồi. Như Đầu to nói vậy, dù có phải Triệu Thác Đường giết Trang Tranh hay không, ít nhất không có lấy chứng cứ nào cả, Triệu Thác Đường chẳng việc gì phải bất chấp tội chống người thi hành công vụ để chơi cứng với bọn họ. Nhưng Chu Tiến thì khác, trong quá trình thẩm vấn, mình từng ám chỉ gã về chuyện vùi xác. Nhằm bảo vệ bản thân, rất có khả năng gã mua kẻ giết người. Với lại hiện giờ cảnh sát đang điều tra vụ Trang Tranh bị giết, gã hoàn toàn có thể nhân cơ hội đùn hiềm nghi tới hung thủ giết Trang Tranh, một hòn đá trúng hai con chim.
Nhưng hắn không hề muốn để đám Đầu to biết khả năng này. Vì hắn không thể giải thích nổi tại sao mình lại biết sự việc và địa điểm vùi xác của Chu Tiến.
Nghĩ tới đây, hắn lại thấy hơi may mắn vì Lăng Bác Kim đợi bọn họ đi rồi mới nói.
Thường Trấn Viễn không đáp mà hỏi ngược lại, “Sao lại nghĩ vậy?”
Lăng Bác Kim thăm dò, “Em cảm thấy trong quá trình thẩm vấn, hình như gã rất sợ anh ha?”
Nếu là Từ Tắc Thừa, chắc chắn y sẽ không hỏi quanh co như vậy. Y bình thường thích hoặc là nói thẳng ra, hoặc là vùi luôn trong lòng, vô cùng cực đoan. Nếu không phải Lăng Bác Kim và Từ Tắc Thừa có cùng một khuôn mặt thì hắn tuyệt đối không tin bọn họ là cùng một người, bởi vì tính cách Từ Tắc Thừa biểu hiện ra thật sự rất chênh với Lăng Bác Kim. Kỹ thuật diễn quả thực là chuyên nghiệp hơn cả vua màn ảnh.
Thường Trấn Viến bụng thì rủa, mặt thì lạnh xuống, “Làm việc trái lương tâm, sợ là phải thôi.”
Lăng Bác Kim hứng lên, “Sư phụ biết gã làm gì trái lương tâm à?”
“Kẻ đi theo Triệu Thác Đường có thể làm ít việc trái lương tâm sao?” Thường Trấn Viễn ngừng một chút, cảm thấy không đưa ra được một đáp án cho Lăng Bác Kim thì có thể cậu sẽ nấn ná chuyện này mãi, cuối cùng truyền tới đám Đầu to, cho nên dịu giọng lại nói, “Lúc hỏi cung tôi ngẫu nhiên lừa gã thôi, ai biết trong lòng gã có cái quỷ gì chứ.”
Ánh mắt Lăng Bác Kim lấp lóe, tức thì cười nói, “Sư phụ lợi hại ghê, gã như thể bị nói trúng chuyện gì rồi ấy, nhìn sư phụ mà cứ như chuột nhìn mèo.”
“Thế à?” Thường Trấn Viễn nói, “Vậy mai tôi đi điều tra gã.”
Lăng Bác Kim vội nói, “Em đi với anh.”
Thường Trấn Viễn nói, “Đội trưởng đồng ý thì tôi không có ý kiến.”
Mặt Lăng Bác Kim lập tức chảy xuống, “Anh là sư phụ của em, anh nói với đội trưởng đi mà.”
Thường Trấn Viễn nói, “Nói gì? Cậu ngất tôi cõng cậu, cậu chết tôi viếng cậu à?”
Lăng Bác Kim trề môi.
Cùng một khuôn mặt, nhìn lâu rồi lại nhận ra hình bóng Từ Tắc Thừa dần phai nhạt… Lẽ nào đây là hiệu ứng bươm bướm sau khi sống lại? Trang Tranh chết sớm ba năm, Từ Tắc Thừa nằm vùng ba năm lại mất bình tĩnh ngay lúc mấu chốt không tồn tại nữa. Nếu còn tiếp tục, hẳn là tới lượt mảnh ký ức duy nhất chứng kiến ba năm Trang Tranh và Từ Tắc Thừa từng cùng tồn tại à?
Trong lòng Thường Trấn Viễn quặn lại, ngột ngạt không thở nổi.
Việc này có phải là chẳng mấy lâu nữa, trên thế giới này sắp không còn Trang Tranh, dù là thân thể, linh hồn… hay là ký ức?
Hắn cúi đầu nhìn tảng bụng nhô ra, nghĩ về tương lai, chợt cảm thấy thật mờ mịt.
Hắn sống lại để làm gì?
Lẽ nào chỉ để làm một tên cảnh sát quèn có bụng bia?
Hay là…
Để tự tay xóa đi vết tích tồn tại của Trang Tranh?
Thường Trấn Viễn không khỏi cảm khái sức sống ngoan cường của Lăng Bác Kim, rõ ràng là khâu mấy mũi mà cứ như không, nếu Lưu Triệu không gọi điện tới ra lệnh cho cậu nằm trên giường bệnh mấy hôm, phải đợi tiêu chỉ rồi tính sau thì chỉ sợ cậu đã lập tức hừng hực chuẩn bị về làm việc tiếp rồi.
Song cơ thể cậu thành thật nằm trên giường, đầu thì vẫn nghĩ ngợi chuyện ngày hôm nay, “Sư phụ A Tiêu, anh bảo coi…”
“Đừng gọi tôi là sư phụ A Tiêu.” Nghe cứ như thợ rèn ấy, Thường Trấn Viễn nói, “Gọi sư phụ thôi.”
Lăng Bác Kim ngẩn ra, tức thì gật đầu hớn hở, vẻ chừng cho rằng có công mài sắt có ngày nên kim, thành ý của mình cuối cùng cũng khiến Thường Trấn Viễn cảm động. Kỳ thật là Thường Trấn Viễn muốn mò ra lai lịch của cậu để dễ bề hiểu rõ lý do cậu lãng phí một năm, cho nên mượn cớ kéo gần quan hệ.
Dù thế nào thì nhìn chung hai người đều bước được một bước dài về phía mục tiêu của mình, tâm trạng rất tốt.
“Vừa rồi cậu định hỏi gì?” Thường Trấn Viễn bóc quýt xong đưa cho cậu.
Lăng Bác Kim nhận lấy, nói, “Em cảm thấy vụ tai nạn xe hôm nay không đơn giản, phía bên đội trưởng có tin tức gì không?”
Thường Trấn Viễn bóc một quả quýt cho mình, “Vẫn chưa thấy nói gì.”
Lăng Bác Kim “Ờ” một tiếng, ăn hai múi quýt, lại không an phận hỏi, “Có phải là Triệu Thác Đường phát hiện chúng ta theo dõi gã nên cho người cảnh cáo chúng ta không?” Giường bệnh trong bệnh viện này rất trống, một mình cậu chiếm đươc một phòng bệnh ba giường, nói chuyện không cần cố kỵ gì cả.
Thường Trấn Viễn phát hiện từ lúc mình để cậu gọi là sư phụ, thái độ của cậu đối với mình liền bắt đầu trở nên tùy ý, trong lòng không khỏi sinh ra bài xích, nói hờ hững, “Cậu cứ giữ cái đầu cho tốt thì chẳng gì tốt bằng rồi.”
Lăng Bác Kim cười tươi roi rói, khiến khóe miệng bị thương kia cũng nhếch lên theo.
Thường Trấn Viễn nhíu mày nói, “Cậu bị đụng ngu rồi à?”
Lăng Bác Kim nói, “Bị đụng một cái mà đổi được một sư phụ thương em, đáng!”
Thường Trấn Viễn càng thêm ức chế, gương mặt tức thì sa sầm lại.
Nụ cười của Lăng Bác Kim cứng ngắc, nói lúng túng, “Em giỡn đó.”
“Giỡn gì thế? Cho tụi này cười với nào.” Đầu to đẩy cửa vào, Vương Thụy theo phía sau.
Lăng Bác Kim thẳng người dậy nói, “Anh Tống.”
Tên thật của Đầu to là Tống Đại Vĩ. Anh ta nghe người ta gọi biệt danh nhiều rồi, tự dưng nghe gọi anh Tống thì ngớ ra rồi mới cười bảo, “He, cu cứ như vâm ấy, trông qua chẳng có sao đâu nhỉ.”
Lăng Bác Kim nói, “Vết thương nhỏ chẳng đáng gì đâu.”
Vương Thụy mang một cái ghế đẩu tới cho Đầu to, mình thì ngồi ở cuối giường, ánh mắt lúc liếc qua Thường Trấn Viễn mang theo chút bất mãn.
Đầu to vỗ vai Thường Trấn Viễn nói, “Xảy ra chuyện gì vậy? Sao vừa nhận đồ đệ đã khiến bị thương rồi?”
Lăng Bác Kim nói, “Không liên quan tới sư phụ em đâu, con xe kia cố ý lao tới đó.”
Đầu to nghiêm mặt, “Cậu xác định là cố ý sao?” Anh ta nhìn qua Thường Trấn Viễn lúc nói.
Lăng Bác Kim cũng nhìn Thường Trấn Viễn.
Thường Trấn Viễn nói lừng khừng, “Không loại trừ khả năng ngoài ý muốn.”
Lăng Bác Kim lộ vẻ kinh ngạc.
Đầu to dùng sức vỗ Thường Trấn Viễn, cười nói, “Thằng cu cậu, nói chuyện ngày càng thận trọng rồi. Người lái xe tên là Trần Cát Lợi, làm công tác vận tải ở nhà máy xi măng huyện bên. Lấy bằng lái chưa tới hai tháng, lính mới. Trước mắt chưa nhìn ra có gì liên quan tới đám người Triệu Thác Đường.”
Vương Thụy nói, “Triệu Thác Đường có tiền có thế, gã muốn tạo ra một vụ tai nạn ngoài ý muốn cũng chẳng khó gì.”
Đầu to gật đầu nói, “Thì đúng mà. Có điều hiện tại gã chưa bị chúng ta bắt thóp, dù gã có là hung thủ giết Trang Tranh thì chúng ta cũng không đủ chứng cứ buộc tội gã. Gã chẳng việc gì phải động tới chúng ta cả.”
Lăng Bác Kim nói trầm ngâm, “Có phải gã định phủ đầu chúng ta không?”
Đầu to nói, “Xe bị tông móp méo hết cả rồi, nếu không phải hai cậu mạng lớn, chưa chừng giờ anh đang mặc niệm các cậu ấy chứ. Chết chết chết, anh trơn mồm, đừng để bụng! Ý anh là, nhìn cách tông thế này, không giống cảnh cáo, bảo giết người diệt khẩu thì anh còn tin đôi chút.” Anh ta nói xong, thấy Thường Trấn Viễn cau mày xụ mặt, vươn tay bá lên vai hắn nói, “Êu, chẳng nhỏ nhoi thế đâu nhỉ? Giận rồi à?”
Thường Trấn Viễn bỏ tay anh ta ra khỏi vai mình, “Tôi đang nghĩ, có phải Triệu Thác Đường bị chúng ta nắm được điểm yếu gì rồi mà chúng ta chưa biết hay không.”
Đầu to ngẩn ra.
Vương Thụy nói, “A, có khả năng! Chẳng phải trên phim có rồi đó sao? Thứ chúng ta thấy không quan trọng lại chính là đầu gút phá án.”
Đầu to nghi ngờ nói, “Ảo vậy cơ á?”
Thường Trấn Viễn nói, “Anh về cục kiểm tra lại vật chứng, coi có manh mối gì bị bỏ sót không.”
Đầu to chớm nghĩ tới khả năng này thì lập tức như bị lửa bén mông, “Được. Tiểu Vương, cậu đi với anh. A Tiêu, Tiểu Lăng thì giao cho cậu nhé.”
Vương Thụy vùng vằng nhìn Thường Trấn Viễn và Lăng Bác Kim.
Đầu to đập đầu cậu ta nói, “Nhìn cái gì vậy? Quyến la quyến luyến, mau kiếm cô vợ đi, về sau quấn quýt với vợ cậu.”
Vương Thụy bị chòng đỏ mặt, một bụng bất mãn với Thường Trấn Viễn cũng chẳng biết phải trút đi đâu, đi theo Đầu to như một cái đuôi nhỏ.
Không có tên to mồm Đầu to, căn phòng thoáng cái yên tĩnh lại.
Thường Trấn Viễn hết chuyện để làm đang chuẩn bị bóc một quả quýt nữa thì chợt nghe Lăng Bác Kim thốt ra một câu, “Có phải là Chu Tiến làm không nhỉ?”
Thường Trấn Viễn ngừng tay đang bóc quýt.
Khả năng này kỳ thật hắn từ đầu đã nghĩ tới rồi. Như Đầu to nói vậy, dù có phải Triệu Thác Đường giết Trang Tranh hay không, ít nhất không có lấy chứng cứ nào cả, Triệu Thác Đường chẳng việc gì phải bất chấp tội chống người thi hành công vụ để chơi cứng với bọn họ. Nhưng Chu Tiến thì khác, trong quá trình thẩm vấn, mình từng ám chỉ gã về chuyện vùi xác. Nhằm bảo vệ bản thân, rất có khả năng gã mua kẻ giết người. Với lại hiện giờ cảnh sát đang điều tra vụ Trang Tranh bị giết, gã hoàn toàn có thể nhân cơ hội đùn hiềm nghi tới hung thủ giết Trang Tranh, một hòn đá trúng hai con chim.
Nhưng hắn không hề muốn để đám Đầu to biết khả năng này. Vì hắn không thể giải thích nổi tại sao mình lại biết sự việc và địa điểm vùi xác của Chu Tiến.
Nghĩ tới đây, hắn lại thấy hơi may mắn vì Lăng Bác Kim đợi bọn họ đi rồi mới nói.
Thường Trấn Viễn không đáp mà hỏi ngược lại, “Sao lại nghĩ vậy?”
Lăng Bác Kim thăm dò, “Em cảm thấy trong quá trình thẩm vấn, hình như gã rất sợ anh ha?”
Nếu là Từ Tắc Thừa, chắc chắn y sẽ không hỏi quanh co như vậy. Y bình thường thích hoặc là nói thẳng ra, hoặc là vùi luôn trong lòng, vô cùng cực đoan. Nếu không phải Lăng Bác Kim và Từ Tắc Thừa có cùng một khuôn mặt thì hắn tuyệt đối không tin bọn họ là cùng một người, bởi vì tính cách Từ Tắc Thừa biểu hiện ra thật sự rất chênh với Lăng Bác Kim. Kỹ thuật diễn quả thực là chuyên nghiệp hơn cả vua màn ảnh.
Thường Trấn Viến bụng thì rủa, mặt thì lạnh xuống, “Làm việc trái lương tâm, sợ là phải thôi.”
Lăng Bác Kim hứng lên, “Sư phụ biết gã làm gì trái lương tâm à?”
“Kẻ đi theo Triệu Thác Đường có thể làm ít việc trái lương tâm sao?” Thường Trấn Viễn ngừng một chút, cảm thấy không đưa ra được một đáp án cho Lăng Bác Kim thì có thể cậu sẽ nấn ná chuyện này mãi, cuối cùng truyền tới đám Đầu to, cho nên dịu giọng lại nói, “Lúc hỏi cung tôi ngẫu nhiên lừa gã thôi, ai biết trong lòng gã có cái quỷ gì chứ.”
Ánh mắt Lăng Bác Kim lấp lóe, tức thì cười nói, “Sư phụ lợi hại ghê, gã như thể bị nói trúng chuyện gì rồi ấy, nhìn sư phụ mà cứ như chuột nhìn mèo.”
“Thế à?” Thường Trấn Viễn nói, “Vậy mai tôi đi điều tra gã.”
Lăng Bác Kim vội nói, “Em đi với anh.”
Thường Trấn Viễn nói, “Đội trưởng đồng ý thì tôi không có ý kiến.”
Mặt Lăng Bác Kim lập tức chảy xuống, “Anh là sư phụ của em, anh nói với đội trưởng đi mà.”
Thường Trấn Viễn nói, “Nói gì? Cậu ngất tôi cõng cậu, cậu chết tôi viếng cậu à?”
Lăng Bác Kim trề môi.
Cùng một khuôn mặt, nhìn lâu rồi lại nhận ra hình bóng Từ Tắc Thừa dần phai nhạt… Lẽ nào đây là hiệu ứng bươm bướm sau khi sống lại? Trang Tranh chết sớm ba năm, Từ Tắc Thừa nằm vùng ba năm lại mất bình tĩnh ngay lúc mấu chốt không tồn tại nữa. Nếu còn tiếp tục, hẳn là tới lượt mảnh ký ức duy nhất chứng kiến ba năm Trang Tranh và Từ Tắc Thừa từng cùng tồn tại à?
Trong lòng Thường Trấn Viễn quặn lại, ngột ngạt không thở nổi.
Việc này có phải là chẳng mấy lâu nữa, trên thế giới này sắp không còn Trang Tranh, dù là thân thể, linh hồn… hay là ký ức?
Hắn cúi đầu nhìn tảng bụng nhô ra, nghĩ về tương lai, chợt cảm thấy thật mờ mịt.
Hắn sống lại để làm gì?
Lẽ nào chỉ để làm một tên cảnh sát quèn có bụng bia?
Hay là…
Để tự tay xóa đi vết tích tồn tại của Trang Tranh?