Chương : 3
Hắn vào nghề bao lâu thì bị cảnh sát nhòm ngó bấy lâu. Phối hợp điều tra, khai báo sự việc, trong hơn mười năm, hắn vào ra chốn này nhiều lần, nhưng lần nào cũng nghênh ngang đi vào nghênh ngang trở ra. Tác phong thận trọng khiến hắn luôn giảm độ nguy hiểm của mỗi sự kiện tới mức thấp nhất, còn như không xuống thấp nhất được thì thà rằng bỏ đi. Bởi vậy nên, trong lúc những trùm xã hội đen khác đua nhau lật thuyền trong mương, thuyền của hắn vẫn chạy bon bon trên con đường thênh thang sáng sủa hướng tới vinh hoa phú quý.
Bởi vì hắn tin vào một câu nói —
Làm việc gì cũng có vay có trả.
Tiếc rằng, tính ngàn tính vạn cũng không tính được ý trời, phòng ngàn phòng vạn cũng không phòng được cảnh sát nằm vùng. Rốt cuộc thì hắn vẫn bị lật thuyền, mà lại còn là một con thuyền rất nhọ.
“Đầu to A Tiêu, mấy cậu tới rồi à.” Một người đàn ông mặc áo khoác da nom có vẻ linh hoạt dũng mãnh từ đằng sau bọn họ đi lên, trong tay đang cầm hai bịch sữa bò nóng.
“Sếp Lưu à.” Đầu to nghiêng người tránh đường.
Thường Trấn Viễn khẩn trương, cái cách gọi này hắn quen lắm. Khi hắn vẫn còn là Trang Tranh, có không ít tiếp xúc với đội trưởng đội cảnh sát hình sự gọi Lưu Triệu nổi danh khó nhằn này.
Rõ ràng là Lưu Triệu có chút phân tâm, cúi đầu nhìn tài liệu trong tay rồi đi vào phòng làm việc.
Đầu to đi đằng sau nói, “Có án à?”
Lưu Triệu thuận miệng nói, “Có lúc nào không có vậy?”
Đầu to nói, “Ngày nào trừ được đám Trang Tranh, Hầu Nguyên Côn, Triệu Thác Đường thì chúng ta sẽ được rảnh rang rồi.”
Lưu Triệu cười giễu ngẩng đầu lên, vỗ tài liệu lên ngực anh ta, “Viển vông, đi nằm mơ đi. Đây là giáo dục tinh thần Đảng bên trên phát xuống, thích hợp cho kiểu nằm mơ ban ngày như cậu đọc quá đi ấy chứ. Cậu đọc kỹ rồi thì nhớ viết hai bài cảm tưởng tâm đắc. À phải, A Tiêu, cậu cũng cần đọc, cũng cần viết.”
Thường Trấn Viễn nói, “Hai bài?”
Lưu Triệu nói, “Cậu định viết hai bài tôi không phản đối, tiện đó viết giúp Cá nhỏ. Một đồng nghiệp nữ mà lúc nào cũng mịt trời mịt đất theo chúng ta phá án, nhịn mãi mới tới lúc yêu đương, phải tạo ra thời gian và cơ hội cho thế giới hai người của cô nàng chứ nhỉ. Thế mới thể hiện được sự ấm áp và quan tâm của tổ chức chứ.”
Đầu to gào lên, “Vậy một bài khác của em là cho ai hả?”
“Cho tôi.” Lưu Triệu chống nạnh nói không chút khách khí, “Hài hòa với đồng sự thì cũng phải nịnh nọt cấp trên nhé. Không thì lấy đâu ra cơ hội thăng quan phát tài hả?”
“Hừ!” Đầu to nói, “Coi như em rơi vào hang quỷ rồi.”
Lưu Triệu nói, “Chê tôi thì đi theo Trang Tranh đi. Người ta đi BMW, ôm gái đẹp, đeo đồng hồ xịn, ở nhà sang, trừ tim đen phổi đen ra thì còn lại đều lóng lánh ánh vàng đấy. Vừa thăng quan vừa phát tài. Không thấy tên Triệu Thác Đường ngày xưa bán cá hoa vàng đi theo hắn xong liền thành tổng giám đốc một công ty lớn đó sao?”
“Phẹt. Em thà mặc xà lỏn chết cóng trong gió lạnh cũng không thèm mặc áo lông đánh đổi bằng sinh mệnh tiền tài của nhân dân vô tội rồi ngồi trong khách sạn năm sao uống Rémy Martin.”
Lưu Triệu bật ngón cái, “Được đấy. Có khí khái!”
Đầu to nói, “Không có khí khái thì làm cảnh sát hình sự thế nào? Cái nghề đi sớm về khuya mệt sống mệt chết mà còn chẳng cưới được vợ.”
“Có mỗi cậu chê ỏng chê eo nói ba huyên thiên, không thấy A Tiêu đứng đây một lúc lâu rồi mà vẫn chưa húng hắng tiếng nào à? Đây mới gọi là cẩn trọng, tinh thần trâu!” Lưu Triệu thấy Thường Trấn Viễn đứng đực ở một bên không nói năng gì, cố ý nói, “Phải không?”
Thường Trấn Viễn nhệch môi.
Đầu to rốt cuộc không nhịn được nữa, hỏi ra nghi vấn cố nén cả sáng nay, “Tâm trạng không tốt à?”
Sớm ngày ra đã bị hai người thi nhau mắng, có là ai thì tâm trạng cũng chẳng tốt được. Tức nhất là, hắn chẳng những không thể tỏ ra bất mãn mà còn phải bày vẻ đồng ý. Thường Trấn Viễn sờ cằm, nói lợt lạt, “Chắc là chưa tỉnh ngủ.”
Lưu Triệu lấy một quả quýt ra khỏi túi rồi ném qua, “Ăn quýt cho tỉnh táo.”
Đầu to vươn tay định cướp, nhưng trông sắc mặt Thường Trấn Viễn lại rụt về, chuyển sang chuyện khác, “À phải, Mũ, Gậy trúc với Cá nhỏ đâu? Củ cải nghỉ làm rồi, bọn họ chắc cũng không rục rịch tính nghỉ đâu nhỉ?”
Lưu Triệu nói, “Mũ và Cá nhỏ tối qua làm ca đêm, tôi bảo họ chiều hẵng đến. Gậy trúc xin nghỉ phép, bảo rằng hôm nay trường con cậu ta có buổi biểu diễn, tất cả phụ huynh phải có mặt cổ vũ. Yên tâm đi, thấy nói là mới tuyển được hai người vừa tốt nghiệp, không thiếu người được đâu.”
“Em có không yên tâm đâu.” Đầu to thấy Thường Trấn Viễn chỉ vuốt quýt mà không ăn, nhìn không lọt mắt, “Cậu ăn hay không đây? Không ăn cũng đừng có bóp chứ, hư bây giờ.”
Trong số hoa quả, Thường Trấn Viễn chỉ ăn dưa, dưa hấu dưa chuột dưa lưới, dưa gì cũng được, mấy quả ngọt như nhãn lê thi thoảng có ăn, quýt, cam, bưởi thì không bao giờ đụng tới, thế nên hắn rất sảng khoái đưa quýt qua, “Cho này.”
Lưu Triệu lắc đầu cười bảo, “Cậu ấy à, đừng lúc nào cũng nhường cậu ta chứ. Cậu ta ba mấy rồi mà vẫn cứ như trẻ nít.”
Đầu to bất mãn nói, “A Tiêu cũng có nhỏ mấy đâu, hai năm nữa cũng ba mươi rồi. Đến khi đó bọn em đều là đầu ba đít chơi vơi, còn ai dám giễu ai nữa.”
Trong lòng Thường Trấn Viễn kịch một cái. Trên chứng minh thư và bằng tốt nghiệp, rõ ràng là Thường Trấn Viễn sinh năm 1976, điều này chắc chắn không sai được, lúc nhận chức ắt phải dùng tới hai thứ này. Như vậy, theo lý thuyết, dù là tuổi mụ hay tuổi thực, hắn hiện tại cũng nên qua ba mươi rồi, sao có thể hai năm nữa mới sang ba mươi?”
“A Tiêu, ngơ ngẩn gì vậy?” Đầu to chợt vỗ hắn một cái, “Sếp Lưu hỏi cậu này.”
Lưu Triệu nói, “Quan tâm sinh hoạt cá nhân của đồng chí thôi, có gì cần thì cứ nói, nếu có đối tượng như Cá nhỏ thì bên này cũng có thể giúp đỡ, chuyện tăng ca có thể bỏ qua.”
Thường Trấn Viễn đột nhiên nói, “Hôm nay ngày tháng năm bao nhiêu?”
“Ngày 4 tháng 4 năm 2004.” Đầu to thuận miệng trả lời xong, mới thắc mắc, “Cậu ngơ rồi à? Đến năm bao nhiêu mà cũng không biết?”
Lưu Triệu cũng nhìn Thường Trấn Viễn một cách kỳ quái.
Thường Trấn Viễn cười qua quýt, quay người đi tới ngồi xuống chiếc ghế sô-pha duy nhất trong văn phòng.
Lưu Triệu và Đầu to chẳng để ý, người nào đi làm việc người nấy, để mặc hắn một mình đắm chìm trong suy nghĩ.
Ngày 4 tháng 4 năm 2004…
Đó chẳng phải là…
Thường Trấn Viễn biến sắc, cầm di động ra tính gọi điện thì nghe thấy điện thoại trong văn phòng đổ chuông.
Lưu Triệu nghe máy, sắc mặt ngưng trọng.
Thường Trấn Viễn thấy vậy đi thẳng ra ngoài văn phòng, ấn một dãy số không thể quen hơn được nữa, nhưng lại truyền tới câu trả lời rằng đầu bên đã tắt máy.
Không thể nào.
Hắn chưa từ bỏ ý định gọi một lần nữa. Nếu như hắn nhớ không lầm, điện thoại của đối phương từ tối qua tới tối nay đủ năng lượng cả ngày tới đêm.
“Gọi ai thế?” Lưu Triệu và Đầu to đột nhiên xông tới.
Thường Trấn Viễn vô thức ngắt điện thoại, “À, một người bạn ấy mà. Hai người đi đâu thế?”
Lưu Triệu vội vàng đi xuống dưới, “Đi rồi nói.”
Đầu to vỗ Thường Trấn Viễn một cái, hai người sóng vai đi đằng sau Lưu Triệu, “Căn hộ của Trang Tranh xảy ra chuyện rồi.”
Thường Trấn Viễn không hề bất ngờ. Bởi vì hắn nhớ rất rõ, ngày này ba năm trước, căn hộ của hắn đích thật là xảy ra chuyện lớn. Cũng vì chuyện này mà tạo ra một chuỗi hiệu ứng mắt xích về sau —— gồm cả sự nể trọng của hắn dành cho Từ Tắc Thừa nữa.
“Xảy ra chuyện gì vậy?” Dù vậy, hắn vẫn hỏi một câu cho tẫn trách.
Đầu to nói, “Sếp Lưu chưa nói, bảo là tới hiện trường trước đã.”
Ba người lên xe rồi Lưu Triệu mới mở miệng, “Trang Tranh chết rồi.”
Thường Trấn Viễn nhất thời không kịp phản ứng, “Ai?”
“Trang Tranh?!” Đầu to cũng bị tin vui bất ngờ này dọa giật nảy người, không ai chú ý tới khuôn mặt chợt biến sắc của Thường Trấn Viễn.
Lưu Triệu nói, “Căn hộ của hắn xảy ra một vụ nổ. Hắn trực tiếp bị nổ bay ra ngoài cửa sổ, bay hai mươi mấy tầng xong rớt xuống đường cái, rồi bị xe chèn lên, coi như là nhoằng cái chết ba lần.”
Đầu to bình tĩnh lại, nói hưng phấn, “Thế chứ lị! Đây gọi là thiện ác cuối cùng rồi sẽ báo, loại người như hắn, chớ có nói là chết ba lần, dù có chết tới ba mươi lần ba trăm lần thì cũng là đúng người đúng tội. Cậu nói phải không? A Tiêu?”
Hai tay Thường Trấn Viễn túm chặt lấy mép áo len, người chậm rãi tựa vào lưng ghế, quay đầu xem phong cảnh ngoài cửa sổ, không nói tiếng nào.
Lưu Triệu và Đầu to trao đổi ánh mắt qua gương chiếu hậu, có vẻ cũng hơi khó hiểu với sự thất thường của Thường Trấn Viễn.
Lưu Triệu cố ý khơi mấy chủ đề, thấy Thường Trấn Viễn không có vẻ gì là định đáp lại mới ngừng.
Xe rất nhanh đi tới khu căn hộ Hải Thiên Danh Uyển nơi Trang Tranh ở.
Chỗ đó sớm đã bị bao vây kín mít. Chẳng những có cảnh sát, có phóng viên mà còn có rất nhiều thủ hạ của Trang Tranh biết tin nên chạy tới.
Bởi vì hắn tin vào một câu nói —
Làm việc gì cũng có vay có trả.
Tiếc rằng, tính ngàn tính vạn cũng không tính được ý trời, phòng ngàn phòng vạn cũng không phòng được cảnh sát nằm vùng. Rốt cuộc thì hắn vẫn bị lật thuyền, mà lại còn là một con thuyền rất nhọ.
“Đầu to A Tiêu, mấy cậu tới rồi à.” Một người đàn ông mặc áo khoác da nom có vẻ linh hoạt dũng mãnh từ đằng sau bọn họ đi lên, trong tay đang cầm hai bịch sữa bò nóng.
“Sếp Lưu à.” Đầu to nghiêng người tránh đường.
Thường Trấn Viễn khẩn trương, cái cách gọi này hắn quen lắm. Khi hắn vẫn còn là Trang Tranh, có không ít tiếp xúc với đội trưởng đội cảnh sát hình sự gọi Lưu Triệu nổi danh khó nhằn này.
Rõ ràng là Lưu Triệu có chút phân tâm, cúi đầu nhìn tài liệu trong tay rồi đi vào phòng làm việc.
Đầu to đi đằng sau nói, “Có án à?”
Lưu Triệu thuận miệng nói, “Có lúc nào không có vậy?”
Đầu to nói, “Ngày nào trừ được đám Trang Tranh, Hầu Nguyên Côn, Triệu Thác Đường thì chúng ta sẽ được rảnh rang rồi.”
Lưu Triệu cười giễu ngẩng đầu lên, vỗ tài liệu lên ngực anh ta, “Viển vông, đi nằm mơ đi. Đây là giáo dục tinh thần Đảng bên trên phát xuống, thích hợp cho kiểu nằm mơ ban ngày như cậu đọc quá đi ấy chứ. Cậu đọc kỹ rồi thì nhớ viết hai bài cảm tưởng tâm đắc. À phải, A Tiêu, cậu cũng cần đọc, cũng cần viết.”
Thường Trấn Viễn nói, “Hai bài?”
Lưu Triệu nói, “Cậu định viết hai bài tôi không phản đối, tiện đó viết giúp Cá nhỏ. Một đồng nghiệp nữ mà lúc nào cũng mịt trời mịt đất theo chúng ta phá án, nhịn mãi mới tới lúc yêu đương, phải tạo ra thời gian và cơ hội cho thế giới hai người của cô nàng chứ nhỉ. Thế mới thể hiện được sự ấm áp và quan tâm của tổ chức chứ.”
Đầu to gào lên, “Vậy một bài khác của em là cho ai hả?”
“Cho tôi.” Lưu Triệu chống nạnh nói không chút khách khí, “Hài hòa với đồng sự thì cũng phải nịnh nọt cấp trên nhé. Không thì lấy đâu ra cơ hội thăng quan phát tài hả?”
“Hừ!” Đầu to nói, “Coi như em rơi vào hang quỷ rồi.”
Lưu Triệu nói, “Chê tôi thì đi theo Trang Tranh đi. Người ta đi BMW, ôm gái đẹp, đeo đồng hồ xịn, ở nhà sang, trừ tim đen phổi đen ra thì còn lại đều lóng lánh ánh vàng đấy. Vừa thăng quan vừa phát tài. Không thấy tên Triệu Thác Đường ngày xưa bán cá hoa vàng đi theo hắn xong liền thành tổng giám đốc một công ty lớn đó sao?”
“Phẹt. Em thà mặc xà lỏn chết cóng trong gió lạnh cũng không thèm mặc áo lông đánh đổi bằng sinh mệnh tiền tài của nhân dân vô tội rồi ngồi trong khách sạn năm sao uống Rémy Martin.”
Lưu Triệu bật ngón cái, “Được đấy. Có khí khái!”
Đầu to nói, “Không có khí khái thì làm cảnh sát hình sự thế nào? Cái nghề đi sớm về khuya mệt sống mệt chết mà còn chẳng cưới được vợ.”
“Có mỗi cậu chê ỏng chê eo nói ba huyên thiên, không thấy A Tiêu đứng đây một lúc lâu rồi mà vẫn chưa húng hắng tiếng nào à? Đây mới gọi là cẩn trọng, tinh thần trâu!” Lưu Triệu thấy Thường Trấn Viễn đứng đực ở một bên không nói năng gì, cố ý nói, “Phải không?”
Thường Trấn Viễn nhệch môi.
Đầu to rốt cuộc không nhịn được nữa, hỏi ra nghi vấn cố nén cả sáng nay, “Tâm trạng không tốt à?”
Sớm ngày ra đã bị hai người thi nhau mắng, có là ai thì tâm trạng cũng chẳng tốt được. Tức nhất là, hắn chẳng những không thể tỏ ra bất mãn mà còn phải bày vẻ đồng ý. Thường Trấn Viễn sờ cằm, nói lợt lạt, “Chắc là chưa tỉnh ngủ.”
Lưu Triệu lấy một quả quýt ra khỏi túi rồi ném qua, “Ăn quýt cho tỉnh táo.”
Đầu to vươn tay định cướp, nhưng trông sắc mặt Thường Trấn Viễn lại rụt về, chuyển sang chuyện khác, “À phải, Mũ, Gậy trúc với Cá nhỏ đâu? Củ cải nghỉ làm rồi, bọn họ chắc cũng không rục rịch tính nghỉ đâu nhỉ?”
Lưu Triệu nói, “Mũ và Cá nhỏ tối qua làm ca đêm, tôi bảo họ chiều hẵng đến. Gậy trúc xin nghỉ phép, bảo rằng hôm nay trường con cậu ta có buổi biểu diễn, tất cả phụ huynh phải có mặt cổ vũ. Yên tâm đi, thấy nói là mới tuyển được hai người vừa tốt nghiệp, không thiếu người được đâu.”
“Em có không yên tâm đâu.” Đầu to thấy Thường Trấn Viễn chỉ vuốt quýt mà không ăn, nhìn không lọt mắt, “Cậu ăn hay không đây? Không ăn cũng đừng có bóp chứ, hư bây giờ.”
Trong số hoa quả, Thường Trấn Viễn chỉ ăn dưa, dưa hấu dưa chuột dưa lưới, dưa gì cũng được, mấy quả ngọt như nhãn lê thi thoảng có ăn, quýt, cam, bưởi thì không bao giờ đụng tới, thế nên hắn rất sảng khoái đưa quýt qua, “Cho này.”
Lưu Triệu lắc đầu cười bảo, “Cậu ấy à, đừng lúc nào cũng nhường cậu ta chứ. Cậu ta ba mấy rồi mà vẫn cứ như trẻ nít.”
Đầu to bất mãn nói, “A Tiêu cũng có nhỏ mấy đâu, hai năm nữa cũng ba mươi rồi. Đến khi đó bọn em đều là đầu ba đít chơi vơi, còn ai dám giễu ai nữa.”
Trong lòng Thường Trấn Viễn kịch một cái. Trên chứng minh thư và bằng tốt nghiệp, rõ ràng là Thường Trấn Viễn sinh năm 1976, điều này chắc chắn không sai được, lúc nhận chức ắt phải dùng tới hai thứ này. Như vậy, theo lý thuyết, dù là tuổi mụ hay tuổi thực, hắn hiện tại cũng nên qua ba mươi rồi, sao có thể hai năm nữa mới sang ba mươi?”
“A Tiêu, ngơ ngẩn gì vậy?” Đầu to chợt vỗ hắn một cái, “Sếp Lưu hỏi cậu này.”
Lưu Triệu nói, “Quan tâm sinh hoạt cá nhân của đồng chí thôi, có gì cần thì cứ nói, nếu có đối tượng như Cá nhỏ thì bên này cũng có thể giúp đỡ, chuyện tăng ca có thể bỏ qua.”
Thường Trấn Viễn đột nhiên nói, “Hôm nay ngày tháng năm bao nhiêu?”
“Ngày 4 tháng 4 năm 2004.” Đầu to thuận miệng trả lời xong, mới thắc mắc, “Cậu ngơ rồi à? Đến năm bao nhiêu mà cũng không biết?”
Lưu Triệu cũng nhìn Thường Trấn Viễn một cách kỳ quái.
Thường Trấn Viễn cười qua quýt, quay người đi tới ngồi xuống chiếc ghế sô-pha duy nhất trong văn phòng.
Lưu Triệu và Đầu to chẳng để ý, người nào đi làm việc người nấy, để mặc hắn một mình đắm chìm trong suy nghĩ.
Ngày 4 tháng 4 năm 2004…
Đó chẳng phải là…
Thường Trấn Viễn biến sắc, cầm di động ra tính gọi điện thì nghe thấy điện thoại trong văn phòng đổ chuông.
Lưu Triệu nghe máy, sắc mặt ngưng trọng.
Thường Trấn Viễn thấy vậy đi thẳng ra ngoài văn phòng, ấn một dãy số không thể quen hơn được nữa, nhưng lại truyền tới câu trả lời rằng đầu bên đã tắt máy.
Không thể nào.
Hắn chưa từ bỏ ý định gọi một lần nữa. Nếu như hắn nhớ không lầm, điện thoại của đối phương từ tối qua tới tối nay đủ năng lượng cả ngày tới đêm.
“Gọi ai thế?” Lưu Triệu và Đầu to đột nhiên xông tới.
Thường Trấn Viễn vô thức ngắt điện thoại, “À, một người bạn ấy mà. Hai người đi đâu thế?”
Lưu Triệu vội vàng đi xuống dưới, “Đi rồi nói.”
Đầu to vỗ Thường Trấn Viễn một cái, hai người sóng vai đi đằng sau Lưu Triệu, “Căn hộ của Trang Tranh xảy ra chuyện rồi.”
Thường Trấn Viễn không hề bất ngờ. Bởi vì hắn nhớ rất rõ, ngày này ba năm trước, căn hộ của hắn đích thật là xảy ra chuyện lớn. Cũng vì chuyện này mà tạo ra một chuỗi hiệu ứng mắt xích về sau —— gồm cả sự nể trọng của hắn dành cho Từ Tắc Thừa nữa.
“Xảy ra chuyện gì vậy?” Dù vậy, hắn vẫn hỏi một câu cho tẫn trách.
Đầu to nói, “Sếp Lưu chưa nói, bảo là tới hiện trường trước đã.”
Ba người lên xe rồi Lưu Triệu mới mở miệng, “Trang Tranh chết rồi.”
Thường Trấn Viễn nhất thời không kịp phản ứng, “Ai?”
“Trang Tranh?!” Đầu to cũng bị tin vui bất ngờ này dọa giật nảy người, không ai chú ý tới khuôn mặt chợt biến sắc của Thường Trấn Viễn.
Lưu Triệu nói, “Căn hộ của hắn xảy ra một vụ nổ. Hắn trực tiếp bị nổ bay ra ngoài cửa sổ, bay hai mươi mấy tầng xong rớt xuống đường cái, rồi bị xe chèn lên, coi như là nhoằng cái chết ba lần.”
Đầu to bình tĩnh lại, nói hưng phấn, “Thế chứ lị! Đây gọi là thiện ác cuối cùng rồi sẽ báo, loại người như hắn, chớ có nói là chết ba lần, dù có chết tới ba mươi lần ba trăm lần thì cũng là đúng người đúng tội. Cậu nói phải không? A Tiêu?”
Hai tay Thường Trấn Viễn túm chặt lấy mép áo len, người chậm rãi tựa vào lưng ghế, quay đầu xem phong cảnh ngoài cửa sổ, không nói tiếng nào.
Lưu Triệu và Đầu to trao đổi ánh mắt qua gương chiếu hậu, có vẻ cũng hơi khó hiểu với sự thất thường của Thường Trấn Viễn.
Lưu Triệu cố ý khơi mấy chủ đề, thấy Thường Trấn Viễn không có vẻ gì là định đáp lại mới ngừng.
Xe rất nhanh đi tới khu căn hộ Hải Thiên Danh Uyển nơi Trang Tranh ở.
Chỗ đó sớm đã bị bao vây kín mít. Chẳng những có cảnh sát, có phóng viên mà còn có rất nhiều thủ hạ của Trang Tranh biết tin nên chạy tới.