Chương 17
Quang đi, đôi chân ngứa ngáy đá những vật dưới nền sang một góc, cánh cửa đập mạnh vào tường đến điếc tai. Tôi thả người ra, bỏ lớp vỏ bọc mạnh mẽ, bỏ lớp phấn kiêu kì, tôi trở về chính bản thân tôi, yếu đuối, mỏng manh như đóa hoa anh thảo trước gió..- Nguyên, em mệt quá.- Dựa vào anh, mặc kệ tất cả đi em..Tay tôi sờ nhẹ vào những vết bầm của anh, có chút nhói ở tim:- Đau không?Anh khẽ lắc đầu, từng đường nét trên mặt chuyển động, cái môi mỏng cong lên theo từng điệu ngữ:- Chút này có là gì.- Bầm hết rồi, gọi y tá đi.- Không cần đâu. Anh tự làm được.. Giờ em nằm xuống, anh gọi cho Lan.Nguyên khép hờ cánh cửa, chạy sang phòng cái Lan. Rất nhanh đã nghe tiếng dép lẹt quẹt của nó đến gần, pha lẫn tiếng bình bịch từ giày của Nguyên. Lan:- Tỉnh rồi à? Làm tao hết cả hồn..Thấy trong người sao rồi, kể tao nghe.Nguyên gạt cái Lan:- Em nói từ từ thôi, Thu còn mệt mà.Nó liếc Nguyên:- Xí, làm ghê vậy.(nói tôi) còn mày ráng mà nghỉ ngơi, một lần sảy bằng bảy lần sanh, chuyện gì thì khỏe hả tính.. À, tao gọi cho mẹ mày rồi, bác ấy đang book vé về.Tôi:- Cảm ơn mày.Cái Lan nói tiếp, vẫn cái giọng chua chát của nó:.- Bố khỉ, tao với mày mà ơn nghĩa gì.. Mà muốn đi đứng gì thì gọi anh Nguyên, còn yếu lắm đấy, đừng tự tiện đi một mình, biết chưa.- Tao biết rồi..- Biết rồi thì ngủ một giấc đi, anh Nguyên ra gặp em một chút..Nguyên sửa người tôi ngay ngắn, kéo chăn đến ngực chỉnh tề:- Anh đi một chút sẽ quay lại ngay..Đầu anh cúi xuống vầng trán tôi mà lướt nhẹ, chút nồng đượm, chút ngọt ngào. Vài giây thôi cớ sao tâm tình tôi chợt dịu ngọt, tim bỗng rộn ràng. Tại một căn phòng khác của bệnh viện.- Kết quả sao rồi.Lan lại bàn làm việc lấy tờ siêu âm đưa cho Nguyên:- Xơ hoá tử cung, khả năng dẫn đến vô sinh là rất cao, nguy hiểm hơn là nó sẽ di căn thành ung thư..Nguyên đọc từng chữ trên tờ giấy, đáy mắt anh chỉ còn một màu tối om, thâm trầm và chua xót, anh hỏi Lan:- Giờ phải làm gì?- Đợi nó khỏe hẳn mới điều trị được.- Chuyện này em đừng nói với Thu, cô ấy sẽ không chấp nhận nổi đâu. Chờ Thu khỏe anh sẽ đưa Thu sang Mỹ..- Sợ nó không chịu đi thôi. Nó bướng, anh biết mà.- Anh sẽ thuyết phục..Thôi anh về với Thu, để cô ấy một mình anh không yên tâm.- Nguyên, để em bôi thuốc cho.Nguyên nhoẻn miệng cười, làm nổi bật cái đồng tiền sâu hoắm:- Không cần đâu, anh phải về.Nói xong Nguyên liền trở bước đi vội vã, anh sợ, sợ Thu của anh một mình đơn lẽ, anh đâu biết rằng bóng anh vừa khuất có một người con gái lặng lẽ lau đi giọt lệ, giọt lệ của mối tình câm nín, chôn vùi tận đáy lòng. Phải, Lan yêu anh, nhưng ngang trái thay anh lại yêu Thu, bạn thân của cô. Có thể Lan không dịu dàng, không xinh đẹp kiêu sa như Thu, nhưng Lan giỏi che dấu, che dấu cảm xúc, che dấu đôi mắt sưng húp vì nhìn Nguyên trong cơn say luôn gọi tên người khác, che dấu sự thèm khát được anh ôm vào lòng trong những ngày đông giá rét. Làm sao để luân chuyển trái tim một con người, hơn hết, trái tim đó lại hướng về bạn thân mình, luôn coi mình như chị em, đã không dưới một lần Lan muốn mình ích kỷ mà tìm cách chiếm lấy Nguyên, nhưng cuối cùng con quỷ dữ trong lòng đã bị thiên thần ngăn lại. Lan hiểu tình yêu không thể cưỡng cầu, nó phải tự nguyện, đến từ hai phía.Tôi ngước nhìn trần nhà trắng xoá, lòng trĩu nặng tâm tư..- Em chưa ngủ à?- Em không ngủ được.. Nguyên, phía công an sao rồi.Anh kéo chiếc ghế đến gần, đưa tay vén giúp tôi những sợi tóc trước mặt:- Vẫn đang điều tra, nhưng chắc là có liên quan đến hắn, vì khoảng thời gian trước khi mất tích thì có người xác nhận đã gặp hắn đi với H'Lan. - Nhanh vậy à..thông tin chuẩn không anh.- Bảo đảm, chính miệng thằng Phú nói với anh mà, nó bảo Quang đang trong diện tình nghi một đường đây buôn lậu gỗ nữa đấy.- Buôn lậu, không thể nào, hắn là công an mà.- Công an thì không buôn lậu được à? Em lầm rồi nhé.. Nó dựa vào chức vụ nên dễ dàng thực hiện hơn nữa đấy.- Em không ngờ.. À, anh cho em mượn điện thoại một chút. Máy em bị hai con chó đó lấy rồi.Anh móc trong túi quần ra đưa cho tôi.- Tạm thời sài máy của anh đi, để tiện liên lạc (Nguyên ngập ngừng chốc lát rồi nói) xong xuôi mình sang Mỹ nha em.Tôi ngạc nhiên hỏi lại anh:- Sao lại sang Mỹ?- Đến chân trời mới, mình cùng xây cuộc sống mới, bỏ những kí ức đau buồn lại đây..Đôi mắt phượng của anh tha thiết lắm, chứa đựng cả bầu trời hi vọng. Tôi không nỡ dập tắt nó, chỉ có thể trả lời:- Để sau đi anh, em cần thêm thời gian.Anh nắm lấy bàn tay có chút hao gầy của tôi, điềm đạm nói tiếp:- Bao lâu anh cũng đợi..Một lời nói đơn giản sao lòng tôi chợt thấy yên bình đến thế, tim cũng tăng lên vài nhịp đập.Lạch cạch, lạch cạch..- Thu, sao thế con?Mẹ tôi, bà hoảng hốt chạy vào, người toát ra vẻ lo lắng tột độ.- Chào bác.- Ừ, Nguyên hả con, bác lo quá, từ sân bay về đây mà lòng như lửa đốt. (quay qua tôi) con sao rồi, có thai sao không nói với mẹ, mà thằng Quang đâu, sao không thấy nó?- Mới vừa về rồi.- Hai đứa giận nhau hả? Có chuyện gì nói mẹ biết.Tôi:- Bọn con sẽ ly hôn.Mẹ tôi xoe tròn mắt, miệng lắp bắp:- Cái.. gì..Tôi biết bà kinh ngạc, cũng phải thôi, trước mặt ba mẹ tôi Quang luôn tỏ ra là người đứng đắn, chỉ là sau lớp mặt nạ hoàn hảo ấy là một con ác thú đang chiếm ngự trong người anh ta. Nguyên muốn dành không gian riêng cho mẹ con tôi nên từ giã ra về:- Anh về công ty giải quyết một số vấn đề, chiều anh vào với em, cháu chào bác..- Chiều anh đem laptop trong phòng làm việc đến giúp em nhé.. Anh Nguyên.. Lái xe cẩn thận..Câu cuối tôi nói khá nhỏ, cảm giác bắt đầu quan tâm anh ấy. Anh không trả lời chỉ gật đầu, khuôn miệng cong lên theo nụ cười hoàn hảo. Nụ cười mà sau này chiếm giữ cả linh hồn tôi. Đợi bước chân Nguyên rơi vào tĩnh lặng, mẹ tôi hỏi ngay:- Có chuyện gì, sao lại ly hôn?- Anh ta ngoại tình.Mẹ như không tin lời tôi, chau gương mặt đã được trang điểm tỉ mỉ mà hỏi ngược lại:- Thu, con không đùa chứ, nó ngoại tình với ai, con có chứng cứ không?- Đương nhiên là con có, chính con khốn Thúy đã đẩy con sảy thai, nó đã hại chết con của con, con sẽ không để nó yên đâu..nó và thằng Quang đã có với nhau từ khi chưa cưới con, bọn chúng chỉ là lợi dụng chúng ta thôi.- Nhưng chúng nó là anh em ruột mà, sao lại làm chuyện loạn luân như vậy được, có lầm lẫn gì không?- Con Thúy chỉ là con nuôi thôi.Mẹ tôi đã hiểu ra vấn đề, bà nghiến răng nghiến lợi:- Được lắm, coi như nó giỏi, qua mặt cả bà già này. Con liệu thế nào, cần mẹ giúp gì không?- Không cần đâu, chiều nay nó sẽ được nổi tiếng.